- Tây Bắc Vương Bạch Khởi đến~~
Bước vào Hoàng cung, Bạch Khởi chậm rãi tiến về phía trước đám người này. Khi hắn sắp bước chân vào đại điện, xa xa nghe thấy tiếng nói chói tai của một thái giám vang lên, mỗi bước đi của Bạch Khởi đều có giọng chói tai không ngừng phát ra từ thái giám, đây là lễ nghi, cũng là tôn trọng, đương nhiên quan trọng nhất là để mọi người ở trong đều biết Bạch Khởi đến rồi.
Thủ hạ của Bạch Khởi toàn bộ bị chặn lại bên ngoài Hoàng cung, nhưng sau khi nhìn Bạch Khởi một cái, lão Liệt Hỏa dẫn theo thủ hạ của hắn, hai mươi vị Hỏa Hệ Ma Pháp Sư lần lượt rời khỏi nơi đây. Không chỉ có bọn họ Mã Pháp Lý còn có hơn mười cường giả các tộc đều lần lượt xông vào trong Hoàng cung. Đây là chức trách của bọn họ, bảo vệ an toàn cho Bạch Khởi, tuy rằng bọn họ cũng hiểu Bạch Khởi vốn không cần sự bảo vệ của bọn họ, nhưng lúc có chút chuyện Bạch Khởi cần động thủ, đương nhiên là những người thân là thuộc hạ như bọn họ làm rồi. Về phần Khiếu Thiên theo những hộ vệ kia dừng lại bên ngoài, bình thản nằm ở vị trí cửa Hoàng cung, không nhúc nhích ngáp, trong Hoàng cung này không có người nào đáng để Khiếu Thiên để ý.
Bước đi vững chắc, Bạch Khởi không vội không chậm đi về phía đại điện ở chính giữa Hoàng cung, bước từng bước chân lên bậc thang xây bằng cẩm thạch, thẳng lưng đi vào trong đại điện chạm long khắc phụng.
Chậm rãi bước vào trong, những người xung quanh đều ngừng hô hấp, tất cả mọi người đều cảm thấy có một áp lực khó tả. Tuy rằng Bạch Khởi không giải phóng ra khí tức Đấu Thánh khủng bố của mình, nhưng vẫn khiến tất cả những người trong đại điện vô hình chung cảm thấy có luồng áp lực. Trong lúc giơ tay nhấc chân, Bạch Khởi dường như hòa thành một thể với trời đất, bất luận động tác nào cũng mang theo uy áp. Tất cả mọi người đều ngừng hô hấp, bọn họ sợ hãi rồi, bởi vì người trước mặt không phải là người khác, mà là Bạch Khởi… Sát Thần Bạch Khởi.
Mỗi bước tiến của Bạch Khởi đều có lực nặng nề như thế, đi vào trong đại điện lớn này tất cả mọi người đều ngưng thở, điều này khiến bước chân rất nặng của Bạch Khởi đặc biệt vang.
Ba~~ Ba~~
Mỗi lần bước chân chạm đất đều phát ra tiếng vọng lại trong không gian này, mỗi lần lên xuống đều khiến tâm trạng người ta theo bước chân của hắn mà phập phồng.
Trực tiếp đi vào, Bạch Khởi ngẩng đầu ưỡn ngực, một đường đi qua mấy trăm bước, đến trước mặt Lý Tự Minh vẫn không quỳ xuống hành lễ. Điều này khiến mọi người xung quanh đều biến sắc. Bạch Kình Thiên sắc mặt trắng bệch, hắn không biết Bạch Khởi đây là muốn làm gì. Nhưng hắn biết Bạch Khởi đã không giữ lễ nghi rồi. Đương nhiên… Chuyện này có lớn có nhỏ, lớn xử lý theo tội khi quân, nhỏ coi như không nhìn thấy. Đây phải coi tâm tình của Lý Tự Minh Hoàng Đế Bệ hạ rồi.
- Tham kiến Bệ hạ.
Bạch Khởi đi tới khẽ cúi người chào, thản nhiên nói, trong lúc nói chuyện tỏ vẻ vô cùng cao ngạo, ngữ khí bình thản đến cực điểm, dường như vốn không để ý Lý Tự Minh trước mặt, ánh mắt lạnh lùng khiến lòng người kinh sợ. Rất nhiều người nhịn không được trong lòng la lên không tốt.
Chuyện mà bọn họ sợ nhất vẫn xảy ra, Bạch Khởi oán niệm trong lòng, đã biểu hiện ra ngoài, thậm chí trên Vương triều này, đối với Lý Tự Minh chỉ là khẽ hành lễ, điều này thể hiện cái gì? Thể hiện Bạch Khởi đã không để vị Hoàng Đế Đế Quốc trong mắt, trong thoáng chốc tất cả mọi người thốt nhiên biến sắc, một khi Bạch Khởi và Lý Tự Minh xảy ra xung đột, e rằng Bất Diệt Hoàng Triều lập tức sẽ có trăm họ lầm than.
Dĩ nhiên không phải bọn họ quan tâm gì tới lê dân bá tánh, bọn họ quan tâm chỉ là chính mình, Bạch Khởi và Lý Tự Minh khai chiến, trong đó thắng bại khó đoán a.
Đối với biểu hiện của Bạch Khởi, Lý Tự Minh nhắm mắt, khuôn mặt trắng bệch trở lên xanh mét, một ánh mắt sắc nhọn giống như mắt chim ưng, nhìn chằm chằm vào Bạch Khởi, cũng không biết hắn đang nghĩ gì… Nhưng có một chuyện có thể khẳng định, đó là Lý Tự Minh không có tức giận ngay tại chỗ, đó chính là nói chuyện này còn có đường sống để quay về.
- Ân… Ngươi trở về rồi… Phương Bắc bên kia sau này ngươi đừng quản nữa, ta ở Đế Đô cấp cho ngươi Vương phủ, sau này ngươi cứ ở trong Vương phủ được rồi. Về phần lãnh địa phương Bắc tự nhiên có người giúp ngươi trông coi, thuế của mỗi năm sẽ không ít, những đội vệ sĩ của ngươi, đều là những binh sĩ tinh nhuệ, giữ lại ba trăm, còn lại gia nhập vào trong quân đội trú đóng Đế Đô. Ngoài ra… Bọn Ma Pháp Sư kia dẫn tới rồi chứ? Ta đã chuẩn bị sẵn nơi ở cho bọn họ, sau này bọn họ có thể ở đó nghiên cứu Ma pháp rồi, thuận tiện dốc sức vì Đế Quốc.
Sau khi thần sắc phức tạp nhìn Bạch Khởi một cái, Lý Tự Minh khẽ nói, âm thanh không lớn nhưng câu câu tru tâm, khiến những Vương công Đại thần xung quanh đều ngưng hô hấp đợi chờ sự phản ứng của Bạch Khởi.
- Ha ha… Chuyện phía Bắc ta không quản… e rằng không có người khác quản nổi, đương nhiên ta có thể ở lại Đế Đô, nhưng những vệ sĩ kia ta thấy thôi đi, binh mã Đế Quốc vô số cũng không thiếu gì ba vạn người kia. Người của ta, chỉ nghe lời ta, người khác nói gì cũng vô dụng, bọn họ gia nhập vào trong quân Đế Đô không chắc làm ra việc gì, cho nên để lại bên cạnh ta vẫn tốt hơn, về phần nơi ở lương thảo của bọn họ ta đã tự an bài rồi. Bọn Ma Pháp Sư ta dẫn đến rồi, nhưng bọn họ nói không muốn tận trung với Đế Quốc, chỉ muốn theo ta… Ta khuyên Bệ hạ vẫn là không nên làm khó người khác.
Bạch Khởi khẽ cười một tiếng lạnh lùng nói, một chút cũng không để lời của Lý Tự Minh trong lòng, ngược lại thể hiện khí thế đối chọi gay gắt.
- Tới rồi… Cuối cùng cũng tới rồi…
Trong thoáng chốc mọi người ở đây có chút sa sút thầm nghĩ, bọn họ e sợ nhất là xuất hiện tình huống như thế này. Vốn tưởng rằng có thể hòa giải, Bạch Khởi đã về Đế Đô rồi, có thể yếu thế một chút, nhưng thật không ngờ Bạch Khởi lại đối đầu với Lý Tự Minh trước mặt mọi người trong đại điện này…
- To gan… Bạch Khởi ngươi dám vô lễ. Dám chống đối Bệ hạ trước mặt mọi người, ngươi đâu… Bắt hắn lại cho ta!
Lý Tự Minh không nói gì, vị thái giám bên cạnh hắn phẫn lộ quát, cho dù có nói thế nào đi nữa hắn cũng là đang giúp Lý Tự Minh nói chuyện, dù sao có nhiều lúc có những lời Lý Tự Minh rất khó nói ra, để cho hạ nhân nói tốt hơn. Đây cũng là Lý Tự Minh không muốn lập tức ép Bạch Khởi vào bước đường cùng, cá chết lưới rách với mình cho nên mới có tiếng quát của vị thái giám này. Dù sao hắn cũng là một hạ nhân, có lúc nói chuyện có thể giữ lời, có lúc chỉ cần Lý Tự Minh ho một tiếng, lời của hắn sẽ trở thành tấm giấy vụn, không có tác dụng gì cả. Cho nên cho dù lão thái giám nói ra những lời như vậy, nhưng giữa hai người không thật sự đi vào bước đường cùng, vẫn có thể cứu vãn, nếu đổi thành bản thân Lý Tự Minh… Chuyện này không thể cứu vãn nữa rồi.
Nói xong mười mấy tên Hoàng Gia Cận Vệ Quân mặc đồ võ trang, mặc khôi giáp trên người, lần lượt cầm vũ khí đi vào bao vây nghiêm mật Bạch Khởi, nhưng không có hành động tiếp theo, dường như là đang đợi chờ mệnh lệnh.
Tất cả mọi người trong đại điện đều không lên tiếng, bao gồm phụ thân Bạch Khởi, Bạch Kình Thiên. Mặc dù hắn đã lo lắng muôn phần, nhưng hắn biết lúc đây không phải là lúc mình lên tiếng, cho dù là cầu xin cho Bạch Khởi cũng không phải là bây giờ, về phần Lý Tự Minh lạnh lùng nhìn Bạch Khởi…
Hắn đang đợi… Đợi chờ Bạch Khởi nhận lỗi, sau đó xử lý nhẹ Bạch Khởi, dù sao Bạch Khởi ở phương Bắc có thể nói là đã ăn sâu bén rễ, trong khoảng thời gian ngắn muốn diệt trừ Bạch Khởi, Lý Tự Minh không dám làm bừa, nếu không một cái không tốt sẽ khiến binh loạn phương Bắc, một khi bộc phát sẽ không thể nào thu dọn được.
Nhưng đáng tiếc… Phản ứng của Bạch Khởi nằm ngoài dự đoán của mọi người, chỉ thấy Bạch Khởi cười lạnh một tiếng khinh thường nhìn những binh sĩ bao vây trước mặt mình, nhìn về phía lão thái giám đứng bên cạnh Long ngai kia, híp mắt nói:
- Ở đây… Không tới phiên ngươi nói chuyện… Nhanh mồm quá… Sẽ phải chết!
Vừa dứt lời, hơn trăm tên hộ vệ Đấu Vương của Bạch Khởi đã xuất hiện, tuy rằng bọn họ không phải là Ảnh Tộc, bản thân trời sinh đã có thể ẩn giấu hơi thở và thân hình, nhưng người khác muốn phát hiện những vị Đấu Vương cường giả bọn họ còn khó hơn lên trời. Bất Diệt Hoàng Triều này cũng không có xa hoa lãng phí đến nỗi sử dụng Đấu Vương làm hộ vệ, trong Hoàng cung chỉ có một vài cường giả như thế, nhưng bây giờ e không thể hành động rồi, dù sao những thủ hạ kia của Bạch Khởi không phải là ăn chay, cho dù là Đấu Hoàng cường giả lúc này chưa chắc tới đây. Về phần Đấu Đế… Bạch Khởi nghĩ còn chưa từng nghĩ tới. Bất Diệt Hoàng Triều tuy rằng có Đấu Đế nhưng không thể nào tồn tại trong Hoàng cung, thậm chí ngay cả Đấu Hoàng cũng không tồn tại, bởi vì Đấu Hoàng, Đấu Đế đã vượt qua mọi thứ của thế tục, đã không đơn giản là Quân quyền có thể khống chế.
Thủ hạ của Bạch Khởi là những người ẩn nấp trong bóng tối theo Bạch Khởi vào trong Hoàng cung, luôn đợi chờ mệnh lệnh. Ngay lúc Bạch Khởi nói ra lời này, bọn cường giả kia đã lần lượt hành động, chỉ trong chốc lát tiếng vũ khí cạ vào nhau vang lên, những người vừa nãy bao vây Bạch Khởi đều lần lượt ngã xuống trên mặt đất, về phần lão thái giám vừa nãy lên tiếng cũng bị Mã Pháp Lý cầm cây trường kiếm đâm xuyên cổ họng, trong thoáng chốc máu tươi nhuộm đỏ cả đại điện.
Bọn đại thần vương công nhịn không được đều lùi về phía sau, kinh hãi nhìn Bạch Khởi, bọn họ không biết Bạch Khởi muốn làm gì, nhưng bọn họ biết nếu bây giờ Bạch Khởi muốn giết bọn họ không phải là một chuyện khó khăn gì.
- Khụ khụ… Bạch Khởi… Ngươi muốn làm gì!
Lý Tự Minh ngồi trên Long ngai sắc mặt khó coi đến nỗi không thể khó coi được nữa. Những người vừa nãy bao vây Bạch Khởi đều là cường giả, là người mà hắn chọn lựa kỹ lưỡng, mỗi người đều là nhân vật cấp Đấu Tông, năm mươi Đấu Linh, dẫn đầu đội quân là năm Đấu Tông, vị lão thái giám theo mình hơn mười năm kia là Ngũ Tinh Đấu Vương, đám người này… có thể nói là lực lượng dũng mãnh phòng vệ mạnh mẽ nhất trong Hoàng cung này. Lý Tự Minh hôm nay để bọn họ xuất hiện để đối phó với Bạch Khởi, chỉ là để Bạch Khởi kinh sợ, để hắn biết Bất Diệt Hoàng Triều này không dễ đụng đến. Vốn dĩ còn một cường giả cấp Đấu Hoàng là chuyên dùng để đối phó với Lưu Dịch Tư, nhưng không biết tại sao, đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, điều này khiến sắc mặt của Lý Tự Minh muôn phần khó coi, khuôn mặt trắng bệch chuyển qua tái mét, nhìn chằm chằm vào Bạch Khởi hỏi.
Dĩ nhiên trong cùng lúc đó, bao gồm Lý Tự Minh trong đó tất cả mọi người đều khiếp sợ trước lực lượng của Bạch Khởi, đây không đơn giản là hộ vệ rồi. Mắt cũng những người xung quanh không kém, trong số đó còn một số người biết Lý Tự Minh sắp xếp những hộ vệ kia có trình độ ra sao, đó là năm mươi Đấu Linh, năm Đấu Tông, một Đấu Hoàng, trong chớp mắt đã bị Bạch Khởi giải quyết như thế, đây thật là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Bọn thủ hạ của Bạch Khởi giống như đám mây đen kinh khủng che trên đầu bọn họ, bọn họ bất giác nghĩ tới, nếu Bạch Khởi muốn giết mình, mình nên làm thế nào đây? Sau khi bọn họ suy nghĩ trong chốc lát phát hiện cứ suy nghĩ thế này không có ích lợi gì, bởi vì Bạch Khởi muốn giết họ, căn bản không cần tổn hao sức lực.
- Không có gì, chỉ là giết bớt, những tên không biết lễ độ mà thôi, cuộc trò chuyện của Đấu Đế và Hoàng Đế không đến phiên người khác xen vào.
Bạch Khởi lạnh lùng nói, một chút cũng không nhường Lý Tự Minh, theo thông lệ của Đại lục, Đấu Đế có tư cách ngồi ngang hàng với Hoàng Đế, thậm chí có thể cao hơn, cho nên Bạch Khởi hoàn toàn có tư cách nói chuyện như thế với Lý Tự Minh.
- Cái gì! Đấu Đế! Ngươi đã đạt tới cảnh giới Đấu Đế rồi!
Lần nói chuyện này không phải Lý Tự Minh mà là Tể Tướng Bối Tác Ni, lời của Bạch Khởi hoàn toàn vượt xa dự đoán của bọn họ, nghìn tính vạn tính bọn họ cũng không ngờ Bạch Khởi đã đạt tới tiến quân vô thượng cảnh giới Đấu Đế rồi.
Đấu Đế là một dạng tồn tại như thế nào? Đấu Đế là người có võ công thượng đỉnh trên Đại lục, vượt lên trên một số thế tục pháp luật, địa vị của bọn họ cho dù là Đế Quốc Hoàng Đế cũng không được như thế. Cả Thiên Ân Đại Lục, bát ngát vô cùng, Đại Đế Quốc có hơn mười, nhưng nhân loại Đấu Đế chẳng qua chỉ có mười mấy người, mỗi người đều hùng bá một phương, không phải ai cũng có thể dễ đụng vào. Lực lượng của bọn họ đã sớm trở thành bất hủ truyền kỳ, cho dù là Đế Quốc Hoàng Đế cũng phải lễ nhượng ba phần.
Bây giờ rất nhiều người lúc trước có chút nghi ngờ sao Bạch Khởi có can đảm quay trở về, sau khi trở về Đế Đô lại liều lĩnh như thế, một chút cũng không để Lý Tự Minh trong mắt, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Nếu Bạch Khởi đã là hàng Đấu Đế tiến quân vô thượng, như vậy… quả thật có tư cách làm như thế, thậm chí không dể Lý Tự Minh trong mắt cũng là chuyện bình thường. Quốc gia Thiên Long kia, đã từng là Đệ nhất Cường quốc của Đại lục, Hoàng Đế bọn họ năm đó không phải khúm núm dưới một tên Đấu Hoàng cường giả sao? Bất Diệt Hoàng Triều tuy rằng lớn mạnh, đã đạt được vùng trời Đệ nhất Cường quốc Đại lục, đây không biểu thị Hoàng Đế Lý Tự Minh của bọn họ có thể giỏi hơn Đấu Đế. Huống hồ hơn một nửa giang sơn là do Bạch Khởi chiếm về, binh mã của Đế Quốc này cũng có hơn một nửa nằm trong tay Bạch Khởi, so sánh với Lý Tự Minh, Bạch Khởi không kém chút nào, thậm chí còn chiếm ưu thế.
Đấu Đế tuổi gần hai mươi… Tương lai hắn trưởng thành đến mức nào không ai biết, nhưng bọn họ cũng không cần biết, bởi vì bây giờ Bạch Khởi đã có đủ lực lượng để thao túng sự sống chết của bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn lòng của mọi người bắt đầu lung lay, một số quý tộc Đế Quốc lúc trước trung thành tuyệt đối với Lý Tự Minh bây giờ đang suy nghĩ có nên hướng về bên Bạch Khởi, bởi vì bất luận thế nào Bạch Khởi bên này cũng chiếm ưu thế.
- Tốt… Nếu đã là Đấu Đế cường giả… Vậy bỏ đi… Chuyện này… Coi như ta sai, ta không dạy dỗ tốt thuộc hạ của ta. Khụ khụ khụ… Nhưng… Nếu các hạ đã là Đấu Đế, như vậy không tiện đảm nhận Tây Bắc Vương của Bất Diệt Hoàng Triều, tất cả binh quyền cũng lên giao ra rồi.
Lý Tự Minh cố nén rung động và tức giận nhìn chằm chằm Bạch Khởi nói.
- Ha ha… Chuyện Bất Diệt Hoàng Triều đương nhiên do Bệ hạ làm chủ, nếu Bệ hạ có thể, cứ phái người đi tiếp quản phương Bắc là được rồi, về phần Vương tước này của ta… Ngô… Ta cũng không nuối tiếc gì… Nếu Bệ hạ muốn thu hồi cứ việc ra thánh chỉ là được rồi.
Bạch Khởi khẽ mỉm cười lạnh lùng nói, một chút cũng không để Lý Tự Minh trong mắt, trong ý tại ngôn ngoại thậm chí còn để lộ một câu nói.
Đó là Bạch Khởi muốn nói với tất cả mọi người bao gồm Lý Tự Minh, nói cho bọn họ biết phương Bắc đã là địa bàn của mình, hắn không sợ bất kỳ người nào đến cướp đoạt, cho dù là Hoàng Đế Lý Tự Minh cũng không ngoại lệ, Bạch Khởi hắn có thể không nhúng tay vào, nhưng phương Bắc ai cũng thể lấy đi.
Lý Tự Minh khí trên không tiếp, khí dưới không ngừng, ức hiếp cơ thể, nhìn chằm chằm Bạch Khởi trong chốc lát nói không ra lời nào, xem ra Lý Tự Minh bị Bạch Khởi chọc tức không nhẹ.
- Ngô~~ Ta thế nào? Nếu Bệ hạ không có việc gì ta xin cáo lui trước, hành trình xa xôi ta có chút mệt, không thể hầu người rồi.
Bạch Khởi ngáp một cái, vẻ mặt không để tâm, nói xong xoay người đi khỏi, nếu đã bị xé toang da mặt, Bạch Khởi đương nhiên không có gì đáng để lo lắng nữa, nếu như Lý Tự Minh muốn mình dập đầu, chết Bạch Khởi hắn tháp tùng là được rồi, nhưng hắn cảm thấy Lý Tự Minh không ngốc như vậy, dù sao mình là một Đấu Đế hàng thật giá thật, không dễ dàng đối phó như thế.
Sau khi bước ra mấy bước Bạch Khởi đột nhiên ngừng lại, xoay người cười nói với Lý Tự Minh:
- Đúng rồi… Bệ hạ ta quên nói với ngươi chuyện này, bốn vị Nguyên Soái và năm mươi tám Tổng Đốc do người phái đi phương Bắc bởi vì thương hàn đã chết bất đắc kỳ tử rồi, thật là xin lỗi, người của ta tạm thời tiếp quản phương Bắc, nếu Bệ hạ đồng ý, lúc nào cũng có thể phái người tiếp tục qua đó… Ha ha ha…
Nói xong Bạch Khởi đầu cũng không xoay lại dẫn theo thủ hạ của mình rời khỏi đây, giọng cười sang sảng khắp Hoàng cung đều có thể nghe thấy rõ. Nói về những người sau lưng Bạch Khởi, sắc mặt của bọn quý tộc Hoàng cung người này khó coi hơn người kia, giống như cha mẹ chết vậy.
- Bạch Khởi… Ngươi!! Phốc xuy ~~
Lý Tự Minh giận dữ quát, đứng dậy chỉ về phía bóng của Bạch Khởi nhưng chưa kịp nói hết câu đã thổ một ngụm máu bất tỉnh.
Về phần Bạch Khởi không ngừng lại dù chỉ một chút, trực tiếp rời khỏi, nhưng hắn biết lần rời khỏi này của hắn sẽ phải đoạn tuyệt hoàn toàn với Lý Tầm Hoan. Về phần Lý Gia, Lý Linh Lung đoán chừng cũng sẽ là như thế, dù sao Bạch Khởi ngay tại đây làm Lý Tự Minh tức đến nỗi hộc máu, coi như đoạn tuyệt hoàn toàn với Lý Gia. Ra đi nghêng ngang như vậy sau này sẽ không thể nào cứu vãn quan hệ của hai người, nhưng Bạch Khởi vốn không hối hận, đây đều là Lý Tự Minh tự chuốc lấy, đây đều là những phiền phức hắn tự gây ra cho mình, ‘trời giáng nghiệt có thể còn sống, tự gây nghiệt không thể sống’ là như thế.
Bước vào Hoàng cung, Bạch Khởi chậm rãi tiến về phía trước đám người này. Khi hắn sắp bước chân vào đại điện, xa xa nghe thấy tiếng nói chói tai của một thái giám vang lên, mỗi bước đi của Bạch Khởi đều có giọng chói tai không ngừng phát ra từ thái giám, đây là lễ nghi, cũng là tôn trọng, đương nhiên quan trọng nhất là để mọi người ở trong đều biết Bạch Khởi đến rồi.
Thủ hạ của Bạch Khởi toàn bộ bị chặn lại bên ngoài Hoàng cung, nhưng sau khi nhìn Bạch Khởi một cái, lão Liệt Hỏa dẫn theo thủ hạ của hắn, hai mươi vị Hỏa Hệ Ma Pháp Sư lần lượt rời khỏi nơi đây. Không chỉ có bọn họ Mã Pháp Lý còn có hơn mười cường giả các tộc đều lần lượt xông vào trong Hoàng cung. Đây là chức trách của bọn họ, bảo vệ an toàn cho Bạch Khởi, tuy rằng bọn họ cũng hiểu Bạch Khởi vốn không cần sự bảo vệ của bọn họ, nhưng lúc có chút chuyện Bạch Khởi cần động thủ, đương nhiên là những người thân là thuộc hạ như bọn họ làm rồi. Về phần Khiếu Thiên theo những hộ vệ kia dừng lại bên ngoài, bình thản nằm ở vị trí cửa Hoàng cung, không nhúc nhích ngáp, trong Hoàng cung này không có người nào đáng để Khiếu Thiên để ý.
Bước đi vững chắc, Bạch Khởi không vội không chậm đi về phía đại điện ở chính giữa Hoàng cung, bước từng bước chân lên bậc thang xây bằng cẩm thạch, thẳng lưng đi vào trong đại điện chạm long khắc phụng.
Chậm rãi bước vào trong, những người xung quanh đều ngừng hô hấp, tất cả mọi người đều cảm thấy có một áp lực khó tả. Tuy rằng Bạch Khởi không giải phóng ra khí tức Đấu Thánh khủng bố của mình, nhưng vẫn khiến tất cả những người trong đại điện vô hình chung cảm thấy có luồng áp lực. Trong lúc giơ tay nhấc chân, Bạch Khởi dường như hòa thành một thể với trời đất, bất luận động tác nào cũng mang theo uy áp. Tất cả mọi người đều ngừng hô hấp, bọn họ sợ hãi rồi, bởi vì người trước mặt không phải là người khác, mà là Bạch Khởi… Sát Thần Bạch Khởi.
Mỗi bước tiến của Bạch Khởi đều có lực nặng nề như thế, đi vào trong đại điện lớn này tất cả mọi người đều ngưng thở, điều này khiến bước chân rất nặng của Bạch Khởi đặc biệt vang.
Ba~~ Ba~~
Mỗi lần bước chân chạm đất đều phát ra tiếng vọng lại trong không gian này, mỗi lần lên xuống đều khiến tâm trạng người ta theo bước chân của hắn mà phập phồng.
Trực tiếp đi vào, Bạch Khởi ngẩng đầu ưỡn ngực, một đường đi qua mấy trăm bước, đến trước mặt Lý Tự Minh vẫn không quỳ xuống hành lễ. Điều này khiến mọi người xung quanh đều biến sắc. Bạch Kình Thiên sắc mặt trắng bệch, hắn không biết Bạch Khởi đây là muốn làm gì. Nhưng hắn biết Bạch Khởi đã không giữ lễ nghi rồi. Đương nhiên… Chuyện này có lớn có nhỏ, lớn xử lý theo tội khi quân, nhỏ coi như không nhìn thấy. Đây phải coi tâm tình của Lý Tự Minh Hoàng Đế Bệ hạ rồi.
- Tham kiến Bệ hạ.
Bạch Khởi đi tới khẽ cúi người chào, thản nhiên nói, trong lúc nói chuyện tỏ vẻ vô cùng cao ngạo, ngữ khí bình thản đến cực điểm, dường như vốn không để ý Lý Tự Minh trước mặt, ánh mắt lạnh lùng khiến lòng người kinh sợ. Rất nhiều người nhịn không được trong lòng la lên không tốt.
Chuyện mà bọn họ sợ nhất vẫn xảy ra, Bạch Khởi oán niệm trong lòng, đã biểu hiện ra ngoài, thậm chí trên Vương triều này, đối với Lý Tự Minh chỉ là khẽ hành lễ, điều này thể hiện cái gì? Thể hiện Bạch Khởi đã không để vị Hoàng Đế Đế Quốc trong mắt, trong thoáng chốc tất cả mọi người thốt nhiên biến sắc, một khi Bạch Khởi và Lý Tự Minh xảy ra xung đột, e rằng Bất Diệt Hoàng Triều lập tức sẽ có trăm họ lầm than.
Dĩ nhiên không phải bọn họ quan tâm gì tới lê dân bá tánh, bọn họ quan tâm chỉ là chính mình, Bạch Khởi và Lý Tự Minh khai chiến, trong đó thắng bại khó đoán a.
Đối với biểu hiện của Bạch Khởi, Lý Tự Minh nhắm mắt, khuôn mặt trắng bệch trở lên xanh mét, một ánh mắt sắc nhọn giống như mắt chim ưng, nhìn chằm chằm vào Bạch Khởi, cũng không biết hắn đang nghĩ gì… Nhưng có một chuyện có thể khẳng định, đó là Lý Tự Minh không có tức giận ngay tại chỗ, đó chính là nói chuyện này còn có đường sống để quay về.
- Ân… Ngươi trở về rồi… Phương Bắc bên kia sau này ngươi đừng quản nữa, ta ở Đế Đô cấp cho ngươi Vương phủ, sau này ngươi cứ ở trong Vương phủ được rồi. Về phần lãnh địa phương Bắc tự nhiên có người giúp ngươi trông coi, thuế của mỗi năm sẽ không ít, những đội vệ sĩ của ngươi, đều là những binh sĩ tinh nhuệ, giữ lại ba trăm, còn lại gia nhập vào trong quân đội trú đóng Đế Đô. Ngoài ra… Bọn Ma Pháp Sư kia dẫn tới rồi chứ? Ta đã chuẩn bị sẵn nơi ở cho bọn họ, sau này bọn họ có thể ở đó nghiên cứu Ma pháp rồi, thuận tiện dốc sức vì Đế Quốc.
Sau khi thần sắc phức tạp nhìn Bạch Khởi một cái, Lý Tự Minh khẽ nói, âm thanh không lớn nhưng câu câu tru tâm, khiến những Vương công Đại thần xung quanh đều ngưng hô hấp đợi chờ sự phản ứng của Bạch Khởi.
- Ha ha… Chuyện phía Bắc ta không quản… e rằng không có người khác quản nổi, đương nhiên ta có thể ở lại Đế Đô, nhưng những vệ sĩ kia ta thấy thôi đi, binh mã Đế Quốc vô số cũng không thiếu gì ba vạn người kia. Người của ta, chỉ nghe lời ta, người khác nói gì cũng vô dụng, bọn họ gia nhập vào trong quân Đế Đô không chắc làm ra việc gì, cho nên để lại bên cạnh ta vẫn tốt hơn, về phần nơi ở lương thảo của bọn họ ta đã tự an bài rồi. Bọn Ma Pháp Sư ta dẫn đến rồi, nhưng bọn họ nói không muốn tận trung với Đế Quốc, chỉ muốn theo ta… Ta khuyên Bệ hạ vẫn là không nên làm khó người khác.
Bạch Khởi khẽ cười một tiếng lạnh lùng nói, một chút cũng không để lời của Lý Tự Minh trong lòng, ngược lại thể hiện khí thế đối chọi gay gắt.
- Tới rồi… Cuối cùng cũng tới rồi…
Trong thoáng chốc mọi người ở đây có chút sa sút thầm nghĩ, bọn họ e sợ nhất là xuất hiện tình huống như thế này. Vốn tưởng rằng có thể hòa giải, Bạch Khởi đã về Đế Đô rồi, có thể yếu thế một chút, nhưng thật không ngờ Bạch Khởi lại đối đầu với Lý Tự Minh trước mặt mọi người trong đại điện này…
- To gan… Bạch Khởi ngươi dám vô lễ. Dám chống đối Bệ hạ trước mặt mọi người, ngươi đâu… Bắt hắn lại cho ta!
Lý Tự Minh không nói gì, vị thái giám bên cạnh hắn phẫn lộ quát, cho dù có nói thế nào đi nữa hắn cũng là đang giúp Lý Tự Minh nói chuyện, dù sao có nhiều lúc có những lời Lý Tự Minh rất khó nói ra, để cho hạ nhân nói tốt hơn. Đây cũng là Lý Tự Minh không muốn lập tức ép Bạch Khởi vào bước đường cùng, cá chết lưới rách với mình cho nên mới có tiếng quát của vị thái giám này. Dù sao hắn cũng là một hạ nhân, có lúc nói chuyện có thể giữ lời, có lúc chỉ cần Lý Tự Minh ho một tiếng, lời của hắn sẽ trở thành tấm giấy vụn, không có tác dụng gì cả. Cho nên cho dù lão thái giám nói ra những lời như vậy, nhưng giữa hai người không thật sự đi vào bước đường cùng, vẫn có thể cứu vãn, nếu đổi thành bản thân Lý Tự Minh… Chuyện này không thể cứu vãn nữa rồi.
Nói xong mười mấy tên Hoàng Gia Cận Vệ Quân mặc đồ võ trang, mặc khôi giáp trên người, lần lượt cầm vũ khí đi vào bao vây nghiêm mật Bạch Khởi, nhưng không có hành động tiếp theo, dường như là đang đợi chờ mệnh lệnh.
Tất cả mọi người trong đại điện đều không lên tiếng, bao gồm phụ thân Bạch Khởi, Bạch Kình Thiên. Mặc dù hắn đã lo lắng muôn phần, nhưng hắn biết lúc đây không phải là lúc mình lên tiếng, cho dù là cầu xin cho Bạch Khởi cũng không phải là bây giờ, về phần Lý Tự Minh lạnh lùng nhìn Bạch Khởi…
Hắn đang đợi… Đợi chờ Bạch Khởi nhận lỗi, sau đó xử lý nhẹ Bạch Khởi, dù sao Bạch Khởi ở phương Bắc có thể nói là đã ăn sâu bén rễ, trong khoảng thời gian ngắn muốn diệt trừ Bạch Khởi, Lý Tự Minh không dám làm bừa, nếu không một cái không tốt sẽ khiến binh loạn phương Bắc, một khi bộc phát sẽ không thể nào thu dọn được.
Nhưng đáng tiếc… Phản ứng của Bạch Khởi nằm ngoài dự đoán của mọi người, chỉ thấy Bạch Khởi cười lạnh một tiếng khinh thường nhìn những binh sĩ bao vây trước mặt mình, nhìn về phía lão thái giám đứng bên cạnh Long ngai kia, híp mắt nói:
- Ở đây… Không tới phiên ngươi nói chuyện… Nhanh mồm quá… Sẽ phải chết!
Vừa dứt lời, hơn trăm tên hộ vệ Đấu Vương của Bạch Khởi đã xuất hiện, tuy rằng bọn họ không phải là Ảnh Tộc, bản thân trời sinh đã có thể ẩn giấu hơi thở và thân hình, nhưng người khác muốn phát hiện những vị Đấu Vương cường giả bọn họ còn khó hơn lên trời. Bất Diệt Hoàng Triều này cũng không có xa hoa lãng phí đến nỗi sử dụng Đấu Vương làm hộ vệ, trong Hoàng cung chỉ có một vài cường giả như thế, nhưng bây giờ e không thể hành động rồi, dù sao những thủ hạ kia của Bạch Khởi không phải là ăn chay, cho dù là Đấu Hoàng cường giả lúc này chưa chắc tới đây. Về phần Đấu Đế… Bạch Khởi nghĩ còn chưa từng nghĩ tới. Bất Diệt Hoàng Triều tuy rằng có Đấu Đế nhưng không thể nào tồn tại trong Hoàng cung, thậm chí ngay cả Đấu Hoàng cũng không tồn tại, bởi vì Đấu Hoàng, Đấu Đế đã vượt qua mọi thứ của thế tục, đã không đơn giản là Quân quyền có thể khống chế.
Thủ hạ của Bạch Khởi là những người ẩn nấp trong bóng tối theo Bạch Khởi vào trong Hoàng cung, luôn đợi chờ mệnh lệnh. Ngay lúc Bạch Khởi nói ra lời này, bọn cường giả kia đã lần lượt hành động, chỉ trong chốc lát tiếng vũ khí cạ vào nhau vang lên, những người vừa nãy bao vây Bạch Khởi đều lần lượt ngã xuống trên mặt đất, về phần lão thái giám vừa nãy lên tiếng cũng bị Mã Pháp Lý cầm cây trường kiếm đâm xuyên cổ họng, trong thoáng chốc máu tươi nhuộm đỏ cả đại điện.
Bọn đại thần vương công nhịn không được đều lùi về phía sau, kinh hãi nhìn Bạch Khởi, bọn họ không biết Bạch Khởi muốn làm gì, nhưng bọn họ biết nếu bây giờ Bạch Khởi muốn giết bọn họ không phải là một chuyện khó khăn gì.
- Khụ khụ… Bạch Khởi… Ngươi muốn làm gì!
Lý Tự Minh ngồi trên Long ngai sắc mặt khó coi đến nỗi không thể khó coi được nữa. Những người vừa nãy bao vây Bạch Khởi đều là cường giả, là người mà hắn chọn lựa kỹ lưỡng, mỗi người đều là nhân vật cấp Đấu Tông, năm mươi Đấu Linh, dẫn đầu đội quân là năm Đấu Tông, vị lão thái giám theo mình hơn mười năm kia là Ngũ Tinh Đấu Vương, đám người này… có thể nói là lực lượng dũng mãnh phòng vệ mạnh mẽ nhất trong Hoàng cung này. Lý Tự Minh hôm nay để bọn họ xuất hiện để đối phó với Bạch Khởi, chỉ là để Bạch Khởi kinh sợ, để hắn biết Bất Diệt Hoàng Triều này không dễ đụng đến. Vốn dĩ còn một cường giả cấp Đấu Hoàng là chuyên dùng để đối phó với Lưu Dịch Tư, nhưng không biết tại sao, đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, điều này khiến sắc mặt của Lý Tự Minh muôn phần khó coi, khuôn mặt trắng bệch chuyển qua tái mét, nhìn chằm chằm vào Bạch Khởi hỏi.
Dĩ nhiên trong cùng lúc đó, bao gồm Lý Tự Minh trong đó tất cả mọi người đều khiếp sợ trước lực lượng của Bạch Khởi, đây không đơn giản là hộ vệ rồi. Mắt cũng những người xung quanh không kém, trong số đó còn một số người biết Lý Tự Minh sắp xếp những hộ vệ kia có trình độ ra sao, đó là năm mươi Đấu Linh, năm Đấu Tông, một Đấu Hoàng, trong chớp mắt đã bị Bạch Khởi giải quyết như thế, đây thật là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Bọn thủ hạ của Bạch Khởi giống như đám mây đen kinh khủng che trên đầu bọn họ, bọn họ bất giác nghĩ tới, nếu Bạch Khởi muốn giết mình, mình nên làm thế nào đây? Sau khi bọn họ suy nghĩ trong chốc lát phát hiện cứ suy nghĩ thế này không có ích lợi gì, bởi vì Bạch Khởi muốn giết họ, căn bản không cần tổn hao sức lực.
- Không có gì, chỉ là giết bớt, những tên không biết lễ độ mà thôi, cuộc trò chuyện của Đấu Đế và Hoàng Đế không đến phiên người khác xen vào.
Bạch Khởi lạnh lùng nói, một chút cũng không nhường Lý Tự Minh, theo thông lệ của Đại lục, Đấu Đế có tư cách ngồi ngang hàng với Hoàng Đế, thậm chí có thể cao hơn, cho nên Bạch Khởi hoàn toàn có tư cách nói chuyện như thế với Lý Tự Minh.
- Cái gì! Đấu Đế! Ngươi đã đạt tới cảnh giới Đấu Đế rồi!
Lần nói chuyện này không phải Lý Tự Minh mà là Tể Tướng Bối Tác Ni, lời của Bạch Khởi hoàn toàn vượt xa dự đoán của bọn họ, nghìn tính vạn tính bọn họ cũng không ngờ Bạch Khởi đã đạt tới tiến quân vô thượng cảnh giới Đấu Đế rồi.
Đấu Đế là một dạng tồn tại như thế nào? Đấu Đế là người có võ công thượng đỉnh trên Đại lục, vượt lên trên một số thế tục pháp luật, địa vị của bọn họ cho dù là Đế Quốc Hoàng Đế cũng không được như thế. Cả Thiên Ân Đại Lục, bát ngát vô cùng, Đại Đế Quốc có hơn mười, nhưng nhân loại Đấu Đế chẳng qua chỉ có mười mấy người, mỗi người đều hùng bá một phương, không phải ai cũng có thể dễ đụng vào. Lực lượng của bọn họ đã sớm trở thành bất hủ truyền kỳ, cho dù là Đế Quốc Hoàng Đế cũng phải lễ nhượng ba phần.
Bây giờ rất nhiều người lúc trước có chút nghi ngờ sao Bạch Khởi có can đảm quay trở về, sau khi trở về Đế Đô lại liều lĩnh như thế, một chút cũng không để Lý Tự Minh trong mắt, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Nếu Bạch Khởi đã là hàng Đấu Đế tiến quân vô thượng, như vậy… quả thật có tư cách làm như thế, thậm chí không dể Lý Tự Minh trong mắt cũng là chuyện bình thường. Quốc gia Thiên Long kia, đã từng là Đệ nhất Cường quốc của Đại lục, Hoàng Đế bọn họ năm đó không phải khúm núm dưới một tên Đấu Hoàng cường giả sao? Bất Diệt Hoàng Triều tuy rằng lớn mạnh, đã đạt được vùng trời Đệ nhất Cường quốc Đại lục, đây không biểu thị Hoàng Đế Lý Tự Minh của bọn họ có thể giỏi hơn Đấu Đế. Huống hồ hơn một nửa giang sơn là do Bạch Khởi chiếm về, binh mã của Đế Quốc này cũng có hơn một nửa nằm trong tay Bạch Khởi, so sánh với Lý Tự Minh, Bạch Khởi không kém chút nào, thậm chí còn chiếm ưu thế.
Đấu Đế tuổi gần hai mươi… Tương lai hắn trưởng thành đến mức nào không ai biết, nhưng bọn họ cũng không cần biết, bởi vì bây giờ Bạch Khởi đã có đủ lực lượng để thao túng sự sống chết của bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn lòng của mọi người bắt đầu lung lay, một số quý tộc Đế Quốc lúc trước trung thành tuyệt đối với Lý Tự Minh bây giờ đang suy nghĩ có nên hướng về bên Bạch Khởi, bởi vì bất luận thế nào Bạch Khởi bên này cũng chiếm ưu thế.
- Tốt… Nếu đã là Đấu Đế cường giả… Vậy bỏ đi… Chuyện này… Coi như ta sai, ta không dạy dỗ tốt thuộc hạ của ta. Khụ khụ khụ… Nhưng… Nếu các hạ đã là Đấu Đế, như vậy không tiện đảm nhận Tây Bắc Vương của Bất Diệt Hoàng Triều, tất cả binh quyền cũng lên giao ra rồi.
Lý Tự Minh cố nén rung động và tức giận nhìn chằm chằm Bạch Khởi nói.
- Ha ha… Chuyện Bất Diệt Hoàng Triều đương nhiên do Bệ hạ làm chủ, nếu Bệ hạ có thể, cứ phái người đi tiếp quản phương Bắc là được rồi, về phần Vương tước này của ta… Ngô… Ta cũng không nuối tiếc gì… Nếu Bệ hạ muốn thu hồi cứ việc ra thánh chỉ là được rồi.
Bạch Khởi khẽ mỉm cười lạnh lùng nói, một chút cũng không để Lý Tự Minh trong mắt, trong ý tại ngôn ngoại thậm chí còn để lộ một câu nói.
Đó là Bạch Khởi muốn nói với tất cả mọi người bao gồm Lý Tự Minh, nói cho bọn họ biết phương Bắc đã là địa bàn của mình, hắn không sợ bất kỳ người nào đến cướp đoạt, cho dù là Hoàng Đế Lý Tự Minh cũng không ngoại lệ, Bạch Khởi hắn có thể không nhúng tay vào, nhưng phương Bắc ai cũng thể lấy đi.
Lý Tự Minh khí trên không tiếp, khí dưới không ngừng, ức hiếp cơ thể, nhìn chằm chằm Bạch Khởi trong chốc lát nói không ra lời nào, xem ra Lý Tự Minh bị Bạch Khởi chọc tức không nhẹ.
- Ngô~~ Ta thế nào? Nếu Bệ hạ không có việc gì ta xin cáo lui trước, hành trình xa xôi ta có chút mệt, không thể hầu người rồi.
Bạch Khởi ngáp một cái, vẻ mặt không để tâm, nói xong xoay người đi khỏi, nếu đã bị xé toang da mặt, Bạch Khởi đương nhiên không có gì đáng để lo lắng nữa, nếu như Lý Tự Minh muốn mình dập đầu, chết Bạch Khởi hắn tháp tùng là được rồi, nhưng hắn cảm thấy Lý Tự Minh không ngốc như vậy, dù sao mình là một Đấu Đế hàng thật giá thật, không dễ dàng đối phó như thế.
Sau khi bước ra mấy bước Bạch Khởi đột nhiên ngừng lại, xoay người cười nói với Lý Tự Minh:
- Đúng rồi… Bệ hạ ta quên nói với ngươi chuyện này, bốn vị Nguyên Soái và năm mươi tám Tổng Đốc do người phái đi phương Bắc bởi vì thương hàn đã chết bất đắc kỳ tử rồi, thật là xin lỗi, người của ta tạm thời tiếp quản phương Bắc, nếu Bệ hạ đồng ý, lúc nào cũng có thể phái người tiếp tục qua đó… Ha ha ha…
Nói xong Bạch Khởi đầu cũng không xoay lại dẫn theo thủ hạ của mình rời khỏi đây, giọng cười sang sảng khắp Hoàng cung đều có thể nghe thấy rõ. Nói về những người sau lưng Bạch Khởi, sắc mặt của bọn quý tộc Hoàng cung người này khó coi hơn người kia, giống như cha mẹ chết vậy.
- Bạch Khởi… Ngươi!! Phốc xuy ~~
Lý Tự Minh giận dữ quát, đứng dậy chỉ về phía bóng của Bạch Khởi nhưng chưa kịp nói hết câu đã thổ một ngụm máu bất tỉnh.
Về phần Bạch Khởi không ngừng lại dù chỉ một chút, trực tiếp rời khỏi, nhưng hắn biết lần rời khỏi này của hắn sẽ phải đoạn tuyệt hoàn toàn với Lý Tầm Hoan. Về phần Lý Gia, Lý Linh Lung đoán chừng cũng sẽ là như thế, dù sao Bạch Khởi ngay tại đây làm Lý Tự Minh tức đến nỗi hộc máu, coi như đoạn tuyệt hoàn toàn với Lý Gia. Ra đi nghêng ngang như vậy sau này sẽ không thể nào cứu vãn quan hệ của hai người, nhưng Bạch Khởi vốn không hối hận, đây đều là Lý Tự Minh tự chuốc lấy, đây đều là những phiền phức hắn tự gây ra cho mình, ‘trời giáng nghiệt có thể còn sống, tự gây nghiệt không thể sống’ là như thế.
/363
|