- Ai… Con đã trưởng thành rồi. Đã là Đấu Đế cường giả rồi, nhưng… Chuyện hôm nay con làm có chút thái quá, con nên biết Hoàng Đế Bất Diệt Hoàng Triều dù sao cũng là Bệ hạ, con là thần tử của hắn, không để ở trước mặt mọi người chống đối hắn, cho dù trong lòng con đối với hắn có bao nhiêu bất mãn đi nữa cũng không nên làm như vậy, ai…
Trong phủ Bạch Gia, Bạch Kình Thiên ngồi trên chiếc ghế dài màu đen, ngồi ở bên cạnh Bạch Khởi, vẻ mặt không biết nên làm gì, thở ngắn thở dài nói với Bạch Khởi, biểu hiện của Bạch Khởi hôm nay khiến vị Thượng Tướng suốt đời tận trung với Đế Quốc trong lòng vô cùng cảm khái.
Một bên là con của mình, một bên là Hoàng Đế mà mình tận trung, Bạch Kình Thiên hôm nay thật sự lãnh ngộ thế nào gọi là tự cổ trung nghĩa khó vẹn toàn. Có thể nói hôm nay trên triều người không biết làm gì không phải là Hoàng Đế Lý Tự Minh mà là vị Thống soái Đế Đô Cấm Vệ Quân Bạch Kình Thiên.
- Vốn dĩ con cũng không muốn làm vậy, nhưng Lý Tự Minh bất nhân không thể trách con bất nghĩa. Bạch Khởi con vốn chưa bao giờ nghĩ qua sẽ phản bội lại Bất Diệt Hoàng Triều, nhưng bọn họ qua sông phá cầu, mượn đao giết người không tránh khỏi quá đáng, khiến lòng người nguội lạnh, cho nên điều này cũng không thể trách con.
Bạch Khởi cung kính trả lời, đối với vị phụ thân này của mình Bạch Khởi vẫn rất tôn kính, tuy rằng trong thân thể Bạch Khởi có một linh hồn khác, nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến máu mủ tình thâm thân tình của hai người.
- Ta biết… Ai… Ta đều biết, lần này quả thật là Bệ hạ làm sai trước, cho nên ta cũng không nói nhiều. Hôm nay sau khi con đi, ta đã xin Bệ hạ từ chức, cáo lão hoàn hương, trở về Tây Nam Liễu Thành Bạch Gia. Con một mình ở Đế Đô nên cẩn thận một chút. Con nên biết, thực lực Bệ hạ không chỉ như thế, Bất Diệt Hoàng Triều cũng không giống các Đế Quốc khác, những thứ mà Vương triều cất giữ có quá nhiều, tuy rằng ta không biết cụ thể là gì, nhưng ở Vương triều nhiều năm như vậy ít nhiều gì ta cũng có thể nhận ra. Hứa với ta, không phải là vạn bất đắc dĩ không nên đi bức bách Bệ hạ, nếu không ta e rằng sẽ xuất hiện tình cảnh cả hai cùng bị thiệt.
Bạch Kình Thiên đứng dậy có chút sa sút vỗ vỗ vai Bạch Khởi, sau đó rời khỏi nơi này.
Lúc sắp đi cho Bạch Khởi một câu như thế, khiến sắc mặt Bạch Khởi càng thêm phức tạp, nhìn bóng của Bạch Kình Thiên rời khỏi, Bạch Khởi đột nhiên đứng ở đó cao giọng hô:
- Phụ thân…
- Ân?
Bạch Kình Thiên thoáng chốc dừng lại, khẽ quay đầu.
- Lời của người con nhớ rồi, con sẽ theo lời của người mà làm, nhưng người cũng nên cẩn thận, con thấy Liễu Thành không nên ở nữa, người vẫn là đi về phương Bắc đi, con sẽ phái mấy Đấu Hoàng theo người qua đó, bây giờ… Phương Bắc mới là cơ sở của Bạch Gia chúng ta.
Bạch Khởi giọng kiên quyết nói.
- Ân… Ta biết rồi…
Bạch Kình Thiên nở nụ cười với Bạch Khởi, gật đầu một cách nặng nề rời khỏi nơi đây, để lại Bạch Khởi ngồi ở trong nhà vuốt vuốt chén trà trong tay, dường như là đang suy nghĩ gì vậy.
o0o
Về phần khác, bên trong Hoàng cung, Hoàng Đế Bất Diệt Hoàng Triều Bệ hạ Lý Tự Minh đang nằm trên giường trong Hoàng cung, Tể Tướng cùng một vị hắc y nhân đang cung kính đứng bên cạnh Lý Tự Minh, nhưng hắc y nhân lại lạnh lùng đứng thẳng người.
- Khụ khụ… Hôm nay ngươi ở đâu? Ngươi không phải là đối thủ của Bạch Khởi, nhưng bọn thủ hạ của Bạch Khởi chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra được, để bọn họ xông vào, giết chết nhiều thị vệ trung thành trước mặt ta… Ngươi vậy là ý gì!
Lý Tự Minh tựa đầu vào gối mềm mại, nhìn vị hắc y nhân trước mặt trầm giọng nói, nhưng giọng nói có chút yếu đuối, cho người ta cảm giác không đủ hơi.
Nhìn thật sâu vị hắc y nhân trước mặt một cái, Lý Tự Minh dùng phương pháp của mình để biểu thị mình đang tức giận, nhưng hắn cũng biết mình không thể làm quá, người trước mặt vốn không phải là thuộc hạ của mình, mặc dù hắn nhận lệnh người khác mà đến bảo vệ mình thậm chí nghe lệnh mình, nhưng mình vẫn không thể tùy ý giáo huấn như đám thủ hạ của mình. Dù sao người trước mắt là Đấu Hoàng cường giả, một vị Bát Tinh Đấu Hoàng hàng thật giá thật, cho dù là ở trên Đại lục này cũng có thể xưng là tuyệt lĩnh cường giả.
- Không phải là ta không phát hiện, cũng không phải là ta không đồng ý giúp, mà là ta thân bất do kỷ, người của Bạch Khởi đã vây lấy ta, ta không cách nào đến đại điện.
Vị hắc y nhân đứng ở kia tuy rằng che nửa khuôn mặt, nhưng vẫn có thể thấy được khóe miệng của hắn nở ra nụ cười khổ, nghĩ lại hôm nay mình bị mười mấy Ma Pháp Sư vây lại, hắn cảm thấy không tự tại. Tuy rằng đối phương không động thủ với mình, chỉ là cản trở đường đi của mình, nhưng bị mười mấy đồng cấp cường giả vây lấy, cảm giác đó không nói thì tốt hơn, hơn nữa còn có một cảm giác kinh khủng tồn tại khiến cho mình cả người mệt mỏi.
- Bạch Khởi… Lại là Bạch Khởi… Hắn rốt cuộc nắm giữ bao nhiêu lực lượng? Tên Bạch Khởi chết tiệt này… Ta phải giết hắn, giết chết tên loạn thần tặc tử này!
Lý Tự Minh nằm trên giường bệnh phẫn nộ quát, trong tiếng phẫn nộ thậm chí có xen kẽ vô số lòng ghen tị.
Đúng vậy… Là ghen tị, Lý Tự Minh đố kỵ với Bạch Khởi, Bạch Khởi có thể có nhiều cường giả tận trung như vậy, có thể có nhiều người lợi hại giúp đỡ như vậy, nhưng mình thân là Hoàng Đế một nước, địa vị cao hơn Bạch Khởi rất nhiều, nhưng thủ hạ không người nào có thể sử dụng được, thủ hạ không người nào có thể chống chọi với Bạch Khởi. Người duy nhất có thể chống chọi với Bạch Khởi lại không phải là thủ hạ của mình, điều này sao có thể khiến Lý Tự Minh không nổi điên lên vì đố kỵ?
- Bệ hạ… Người an tâm, chớ vội, muốn giết Bạch Khởi luôn có cách mà, không phải Lỗ đại sư cũng ở đây sao? Chi bằng mời môn phái của Lỗ đại sư phái ra cường giả giải quyết Bạch Khởi?
Tể Tướng Bối Tác Ni cẩn thận từng chút một nói với Lý Tự Minh, lúc nói chuyện còn liếc mắt về phía hắc y nhân ở trước mặt.
- Xin lỗi, đối phương là một Đấu Đế, cường giả như vậy chỉ có một mình Thái Thượng Trưởng Lão trong Hoàng Cực Tông của chúng ta mới có thể chống lại. Bệ hạ, quan hệ giữa chúng tôi và ngài, ngài là người rõ nhất. Ta nghĩ ngài cũng biết Hoàng Cực Tông của chúng tôi không thể nào vì ngài mà đối địch với một Đấu Đế cường giả. Trừ phi ngài có thể tìm thấy… Ngô… Vật kia… Ngài mới thật sự có tư cách hiệu lệnh Hoàng Cực Tông, đồng thời ngài có được lực lượng của Hoàng Cực Tông…
Hắc y nhân lạnh nhạt nói, làm lơ với đề nghị của Tể Tướng, ngược lại nhắc đến vật kia…
- Khụ khụ… Cái này… Ta biết, ngươi yên tâm, ta đã đại khái biết được tổ tiên năm đó để vật đó ở đâu rồi, tin rằng không lâu chúng ta có thể tìm thấy vật đó, các ngươi có phải là nên…
Lý Tự Minh sau khi ho hai tiếng tiếp tục nói, nói với vị hắc y nhân Lỗ đại sư trước mặt như thế.
Nhưng không đợi Lý Tự Minh nói xong bên này Lỗ đại sư đã ngắt lời của Lý Tự Minh, híp mắt không mang theo một chút cảm tình nào cự tuyệt nói:
- Đợi khi nào có vật đó mới nói đi, đây là tổ huấn, Bệ hạ tốt hơn hết vẫn là không nên có ý gì khác.
- Khụ khụ… Tốt… Ta biết rồi… Mời ngươi về cho, ta sẽ sớm tìm ra vật đó.
Lý Tự Minh nghe xong lời này lần nữa ho một tiếng lạnh nhạt nói, tuy rằng thân thể suy yếu không còn sức lực, nhưng ánh mắt vô cùng phức tạp, trong đó dường như ẩn chứa vô số đồ.
- Ân.
Lỗ đại sư ân một tiếng, cả cơ thể thoáng chốc biến mất vô tung vô ảnh, dường như từ trước đến giờ chưa xuất hiện qua, bỗng ở chỗ này biến mất.
Sau khi Lỗ đại sư đi khỏi, Lý Tự Minh nằm ở đó phẫn nộ quát:
- Chết tiệt… Khốn nạn… Khốn nạn… Đều là khốn nạn! Bạch Khởi chết tiệt, Hoàng Cực Tông chết tiệt… Bọn khốn nạn các ngươi! Các ngươi đợi đấy… Hoàng Cực Tông… Hoàng Cực Tông các ngươi đợi đấy cho ta… Đợi ta lấy được vật đó!! Còn ngươi…. Bạch Khởi đợi ta lấy được vật đó cũng là ngày chết của ngươi… Khụ khụ khụ…
- Bệ hạ, xin ngài an nghỉ đừng nóng vội, thân thể ngài không nên tức giận, ngài nên nghỉ ngơi thì tốt hơn. Vật đó ta sẽ phái người gấp rút đi tìm, chắc là cũng ở trong khu vực này, ít ngày nữa sẽ tìm thấy. Đến lúc đó Bệ hạ ngài có thể nắm giữ Hoàng Cực Tông, cũng có thể có đủ lực lượng đối phó với Bạch Khởi rồi.
Tể Tướng Bối Tác Ni cung kính nói, ánh mắt bình thản càng thêm bình thản, nhìn không ra vị Tể Tướng này rốt cuộc đang nghĩ gì.
- Ân… Ta biết rồi, ngươi đi đi, nhanh chóng…
Lý Tự Minh nhìn thật sâu vào mắt Tể Tướng, cũng không thấy được gì, sau đó nhắm mắt hạ lệnh. Vị Tể Tướng này trước giờ vẫn thế, sâu không thấy đáy, từ lúc còn trẻ đã như thế, bây giờ vẫn như thế.
Sau khi Tể Tướng rời khỏi, Lý Tự Minh nằm ở đó đôi mắt hướng nhìn cái màn giường màu vàng trước mặt mình, sau đó lặng lẽ nhìn mọi thứ xung quanh, chìm vào trong những suy nghĩ phức tạp.
Hoàng Cực Tông… Đó là thế lực luôn ở phía sau ủng hộ Hoàng thất Bất Diệt Hoàng Triều, Hoàng Cực Tông có bao nhiêu cường giả Lý Tự Minh không biết, nhưng Lý Tự Minh biết rất rõ Hoàng Cực Tông không chỉ có một vị Đấu Hoàng cường giả, mà còn tồn tại rất nhiều Đấu Đế cường giả, ngoài ra còn có vô số cường giả nữa. Lực lượng mà Hoàng Cực Tông có không thể nào tưởng tượng, Bất Diệt Hoàng Đế muốn ổn định ắt không thể thiếu lực lượng của Hoàng Cực Tông, để khiến cho bọn đạo chích kinh sợ. Nhưng… hiệu lệnh cho Hoàng Cực Tông không phải là chuyện dễ dàng như thế, tuy rằng từ lúc Hoàng Cực Tông thành lập luôn bảo vệ cho gia tộc Lý Gia, bảo vệ Hoàng Triều. Nhưng… bọn họ làm tất cả để bảo vệ con cháu Lý Gia, không để bọn họ bị những tổn thương cơ bản nhất, không để Lý Gia diệt tộc, không để Đế Quốc hủy diệt, nhưng… Lý Gia lại không có quyền ra lệnh cho Hoàng Cực Tông.
Nói cách khác, sự tồn tại của Lý Gia và Hoàng Cực Tông căn bản là không ngang nhau, tuy rằng Hoàng Cực Tông bảo vệ Lý Gia, nhưng lại không cho Lý Gia khống chế. Lý Tự Minh thân là Hoàng Đế Đế Quốc vẫn không thể khống chế Hoàng Cực Tông. Hai việc mà Hoàng Đế Đế Quốc đời đời kiếp kiếp muốn làm, một là khôi phục lãnh thổ Bất Diệt Hoàng Triều, xây dựng lại Bất Diệt Hoàng Triều, cái còn lại là có thể thống nhất Hoàng Cực Tông.
Chuyện thứ nhất Lý Tự Minh hiển nhiên đã làm được rồi, tuy rằng dựa vào sự giúp đỡ của Bạch Khởi, nhưng cuối cùng cũng đã hồi phục lại Đế Quốc, hồi phục lại lãnh thổ, coi như đã xong một tâm nguyện. Nhưng còn một chuyện khác đó chính là Hoàng Cực Tông, thế lực của Hoàng Cực Tông vô cùng khổng lồ, cường giả vô số đếm không hết, tuy rằng tên tuổi của Hoàng Cực Tông không vang dội, nhưng thực lực chân chính có thể so sánh với Đại La Phái ở phía Tây Vực đều lớn mạnh không kém, nắm giữ được bọn họ coi như có được vũ lực lớn mạnh nhất. Nhưng đáng tiếc nguyện vọng này hắn đến bây giờ vẫn không thể nào thực hiện được, bởi vì Hoàng Cực Tông chỉ nhận một vật, Hoàng Cực Lệnh. Đây là lệnh bài đã có từ lúc mới bắt đầu thành lập Hoàng Cực Tông, lệnh bài mà Bất Diệt Đại Đế Lý Khiếu Thiên tạo ra, Hoàng Cực Tông chỉ nhìn nhận vật này.
Nhưng Hoàng Cực Lệnh biến mất vô tung vô ảnh cùng với cái chết của Bất Diệt Đại Đế Lý Khiếu Thiên, Lý Gia đời đời kiếp kiếp tìm kiếm nhưng vẫn không thu hoạch được gì, cho nên cho dù biết sự tồn tại của Hoàng Cực Tông, cũng biết cách khống chế bọn họ. Nhưng bọn họ luôn không nguyện ý, đến bây giờ vẫn vậy, cho dù đã Bạch Khởi đã ăn hiếp tới đầu, Lý Tự Minh vẫn không thể làm gì, bởi vì Hoàng Cực Tông không chịu giúp…
- Chết tiệt… Khụ khụ… Bạch Khởi, ngươi đợi đấy, một khi ta tìm được Hoàng Cực Lệnh ta nhất định cho người giết ngươi.
Lý Tự Minh nằm ở đó liên tục ho mấy tiếng cắn răng nói.
o0o
Thời gian trôi qua rất nhanh, hành vi của Bạch Khởi trong Hoàng cung đã không còn là bí mật gì, chẳng đến mấy ngày đã truyền khắp Đế Đô, theo đó mà mở rộng ra, vô số người biết được tin khiến người khác khiếp sợ. Đó là Bạch Khởi đã có được thực lực của Đấu Đế, Đấu Đế cường giả a… Đó là nghìn năm hiếm thấy a, là một Đấu Đế khoảng chừng hai mươi tuổi càng khiến người khác khiếp sợ. Tự cổ chí kim, Bạch Khởi tuyệt đối là một người xứng đáng nhất, một người trẻ tuổi như vậy đã nhanh chóng bước vào hàng ngũ Đấu Đế cường giả.
Vô số người nhằm vào hành vi của Bạch Khởi nghị luận rối rít, có người nói Lý Tự Minh qua sông gỡ cầu, có người nói Bạch Khởi vong ân phụ nghĩa, tóm lại là bàn tán xôn xao. Bất kể là người ủng hộ Bạch Khởi hay là người không ủng hộ Bạch Khởi, đều vô cùng sùng bái thực lực kinh người của Bạch Khởi, bất kể bọn họ có tin phục hay không tin phục cách đối nhân xử thế của Bạch Khởi, nhưng thực lực của Bạch Khởi đủ để người khác tin phục.
Trong khoảng thời gian ngắn sóng gió nổi lên trong Đế Đô, trong thoáng chốc trong Đế Đô nổi lên sóng gió vô hình, theo đại thọ sáu mươi tuổi sắp tới của Lý Tự Minh, mặc dù xu thế bằng phẳng nhưng vẫn ngầm hành động, Bạch Khởi ở trong những ngày này, trong bốn năm ngày cũng không rời khỏi phủ một bước, chỉ là ở trong Vương phủ tịnh tâm tu dưỡng, ngày thường trồng hoa đấu chim, cùng tâm sự gì đó với Linh nhi, cũng không làm những việc dư thừa.
- Tới uống chén trà nào, huynh cũng mệt mỏi hơn một buổi sáng rồi, muội biết huynh siêng năng nhưng người cũng cần nghỉ ngơi một chút.
Linh Nhi cầm một ly trà đi đến bên cạnh Bạch Khởi đang ở đó luyện tập, kèm theo nụ cười ôn nhu nói.
Nói xong dịu dàng nhìn Bạch Khởi một cái, tuy rằng thời gian hai người ở cùng với nhau không lâu, thậm chí nói cũng không nhiều, nhưng Linh Nhi đã xác dịnh người trước mặt chính là người mình có thể giao phó cả đời. Nhưng không chỉ là bởi vì hôn ước của hai người, mà đó chính là tình yêu chân chính, tuy người ngoài nhìn vào thấy tình cảm của hai người có chút nhạt nhẽo, nhưng Linh Nhi biết, tình cảm của hai người một chút cũng không nhạt nhẽo, ngược lại nồng thấm hơn so với một số người.
- Ân… Ta biết… Đúng rồi Linh Nhi, trở về mấy ngày rồi, ta phát hiện muội chưa từng ra cửa, lúc trước muội cũng như vậy sao?
Bạch Khởi gật gật đầu, cầm lấy trà lạnh kia nhấm nháp, trong chung trà có mùi thơm mát làm người mê say.
- Ân… Dù sao ngày thường muội cũng không có chuyện gì để làm, cho dù là ra ngoài, cũng không biết nên làm gì, huống hồ là con gái, ở nhà vẫn tốt hơn, cứ xuất đầu diện ở bên ngoài khó tránh người khác nói huynh những lời khó nghe, như vậy… Muội không thích.
Linh Nhi cười dịu dàng, chậm rãi bước đến bên cạnh Bạch Khởi, nhẹ nhàng xoa vai cho Bạch Khởi.
- Muốn đi đâu thì đi đó… Cần gì để ý người khác nói như thế nào? Ai dám nói những lời khó nghe với Bạch Khởi này, trừ phi hắn không muốn sống nữa.
Bạch Khởi vỗ vỗ bàn tay ngọc ngà nhỏ bé của Linh Nhi, sau đó khẽ nói, lúc nói những lời này mắt Bạch Khởi híp lại, kèm theo sự tự tin lớn mạnh khó nói lên lời.
- Ân…
Linh Nhi khẽ gật đầu, nhìn Bạch Khởi một cái, tựa đầu vào mình Bạch Khởi, hơi ấm trên thân Bạch Khởi khiến nàng có cảm giác rất ấm áp, rất yên lòng, cảm giác đó không thể nào cảm nhận được ở những nơi khác.
Vào lúc này nụ cười trên mặt Bạch Khởi đột ngột biến mất, sắc mặt biến đổi cau mày một cái, sau đó lập tức giãn ra, lạnh lùng nói:
- Ảnh Thiên, ngươi có chuyện gì ra đây nói, đừng có trốn trốn tránh tránh, ở đây không có người ngoài.
- Tham kiến chủ nhân.
Giây tiếp theo Ảnh Thiên nghiêng mình xuất hiện, khuôn khổ cung kính trước mặt Bạch Khởi. Thật ra sau khi hắn vừa tới đây thấy Bạch Khởi và Linh Nhi thì chuẩn bị lánh đi, nhưng không nghĩ tới mình vừa tới còn chưa kịp lánh đi đã bị phát hiện, cùng lúc trong lòng kinh sợ lực lượng tăng nhanh của Bạch Khởi, Ảnh Thiên cũng quỳ xuống tham kiếm Bạch Khởi.
- Ân… Sao ngươi đột ngột đến Đế Đô vậy? Lại còn đến Vương phủ này của ta? Ngươi không phải đang ở phương Bắc trông coi Yên Vũ Lâu sao? Sao đột ngột đến đây? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?
Bạch Khởi cau mày lạnh lùng nói, Ảnh Thiên đáng lẽ đang ở phương Bắc rất xa, hắn đột ngột xuất hiện nơi đây, nhất định là xảy ra chuyện, tên này tuyệt đối thuộc vào loại vô sự không lên điện tam bảo, không đến thì thôi, một khi đã đến chắc hẳn là có nguyên nhân.
- Việc này… Muội còn chút chuyện phải làm, muội đi trước, các huynh có chuyện gì cứ nói trước đi.
Linh Nhi nghe xong lời này đứng dậy, nhìn Ảnh Thiên một cái, tiếp theo nói nhẹ nhàng với Bạch Khởi, nói xong xoay người rời khỏi, tuy rằng Bạch Khởi không nói gì, nhưng nàng cảm thấy nơi này mình không nên ở lại thì tốt hơn, có những chuyện con gái không nên biết quá nhiều, đó là đạo lý làm người mà mẹ nàng đã dạy nàng.
Tính cách Linh Nhi Bạch Khởi ít nhiều cũng hiểu rõ, thấy tình cảnh như thế chỉ là khẽ lắc đầu cười một tiếng cũng không nói thêm gì, ba người phụ nữ bên cạnh Bạch Khởi, Tinh Linh Xạ Thủ Bích Lợi Tư trung thành tuyệt đối với Bạch Khởi, đối nhân xử thế khiêm tốn nhã nhặn nhưng ngoại du trong cương, tính cách bình tĩnh. Về phần Ảnh Nguyệt của Ảnh Tộc, là một sát thủ hàng thật giá thật, tuy rằng Bạch Khởi đều có hảo cảm, nhưng không hề nghi ngờ Bạch Khởi thích nhất vẫn là Linh Nhi, xác lập quan hệ cũng chỉ có một mình Linh Nhi… Những người khác vẫn quanh quẩn ở biên giới có thể có hoặc có thể không.
Trong phủ Bạch Gia, Bạch Kình Thiên ngồi trên chiếc ghế dài màu đen, ngồi ở bên cạnh Bạch Khởi, vẻ mặt không biết nên làm gì, thở ngắn thở dài nói với Bạch Khởi, biểu hiện của Bạch Khởi hôm nay khiến vị Thượng Tướng suốt đời tận trung với Đế Quốc trong lòng vô cùng cảm khái.
Một bên là con của mình, một bên là Hoàng Đế mà mình tận trung, Bạch Kình Thiên hôm nay thật sự lãnh ngộ thế nào gọi là tự cổ trung nghĩa khó vẹn toàn. Có thể nói hôm nay trên triều người không biết làm gì không phải là Hoàng Đế Lý Tự Minh mà là vị Thống soái Đế Đô Cấm Vệ Quân Bạch Kình Thiên.
- Vốn dĩ con cũng không muốn làm vậy, nhưng Lý Tự Minh bất nhân không thể trách con bất nghĩa. Bạch Khởi con vốn chưa bao giờ nghĩ qua sẽ phản bội lại Bất Diệt Hoàng Triều, nhưng bọn họ qua sông phá cầu, mượn đao giết người không tránh khỏi quá đáng, khiến lòng người nguội lạnh, cho nên điều này cũng không thể trách con.
Bạch Khởi cung kính trả lời, đối với vị phụ thân này của mình Bạch Khởi vẫn rất tôn kính, tuy rằng trong thân thể Bạch Khởi có một linh hồn khác, nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến máu mủ tình thâm thân tình của hai người.
- Ta biết… Ai… Ta đều biết, lần này quả thật là Bệ hạ làm sai trước, cho nên ta cũng không nói nhiều. Hôm nay sau khi con đi, ta đã xin Bệ hạ từ chức, cáo lão hoàn hương, trở về Tây Nam Liễu Thành Bạch Gia. Con một mình ở Đế Đô nên cẩn thận một chút. Con nên biết, thực lực Bệ hạ không chỉ như thế, Bất Diệt Hoàng Triều cũng không giống các Đế Quốc khác, những thứ mà Vương triều cất giữ có quá nhiều, tuy rằng ta không biết cụ thể là gì, nhưng ở Vương triều nhiều năm như vậy ít nhiều gì ta cũng có thể nhận ra. Hứa với ta, không phải là vạn bất đắc dĩ không nên đi bức bách Bệ hạ, nếu không ta e rằng sẽ xuất hiện tình cảnh cả hai cùng bị thiệt.
Bạch Kình Thiên đứng dậy có chút sa sút vỗ vỗ vai Bạch Khởi, sau đó rời khỏi nơi này.
Lúc sắp đi cho Bạch Khởi một câu như thế, khiến sắc mặt Bạch Khởi càng thêm phức tạp, nhìn bóng của Bạch Kình Thiên rời khỏi, Bạch Khởi đột nhiên đứng ở đó cao giọng hô:
- Phụ thân…
- Ân?
Bạch Kình Thiên thoáng chốc dừng lại, khẽ quay đầu.
- Lời của người con nhớ rồi, con sẽ theo lời của người mà làm, nhưng người cũng nên cẩn thận, con thấy Liễu Thành không nên ở nữa, người vẫn là đi về phương Bắc đi, con sẽ phái mấy Đấu Hoàng theo người qua đó, bây giờ… Phương Bắc mới là cơ sở của Bạch Gia chúng ta.
Bạch Khởi giọng kiên quyết nói.
- Ân… Ta biết rồi…
Bạch Kình Thiên nở nụ cười với Bạch Khởi, gật đầu một cách nặng nề rời khỏi nơi đây, để lại Bạch Khởi ngồi ở trong nhà vuốt vuốt chén trà trong tay, dường như là đang suy nghĩ gì vậy.
o0o
Về phần khác, bên trong Hoàng cung, Hoàng Đế Bất Diệt Hoàng Triều Bệ hạ Lý Tự Minh đang nằm trên giường trong Hoàng cung, Tể Tướng cùng một vị hắc y nhân đang cung kính đứng bên cạnh Lý Tự Minh, nhưng hắc y nhân lại lạnh lùng đứng thẳng người.
- Khụ khụ… Hôm nay ngươi ở đâu? Ngươi không phải là đối thủ của Bạch Khởi, nhưng bọn thủ hạ của Bạch Khởi chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra được, để bọn họ xông vào, giết chết nhiều thị vệ trung thành trước mặt ta… Ngươi vậy là ý gì!
Lý Tự Minh tựa đầu vào gối mềm mại, nhìn vị hắc y nhân trước mặt trầm giọng nói, nhưng giọng nói có chút yếu đuối, cho người ta cảm giác không đủ hơi.
Nhìn thật sâu vị hắc y nhân trước mặt một cái, Lý Tự Minh dùng phương pháp của mình để biểu thị mình đang tức giận, nhưng hắn cũng biết mình không thể làm quá, người trước mặt vốn không phải là thuộc hạ của mình, mặc dù hắn nhận lệnh người khác mà đến bảo vệ mình thậm chí nghe lệnh mình, nhưng mình vẫn không thể tùy ý giáo huấn như đám thủ hạ của mình. Dù sao người trước mắt là Đấu Hoàng cường giả, một vị Bát Tinh Đấu Hoàng hàng thật giá thật, cho dù là ở trên Đại lục này cũng có thể xưng là tuyệt lĩnh cường giả.
- Không phải là ta không phát hiện, cũng không phải là ta không đồng ý giúp, mà là ta thân bất do kỷ, người của Bạch Khởi đã vây lấy ta, ta không cách nào đến đại điện.
Vị hắc y nhân đứng ở kia tuy rằng che nửa khuôn mặt, nhưng vẫn có thể thấy được khóe miệng của hắn nở ra nụ cười khổ, nghĩ lại hôm nay mình bị mười mấy Ma Pháp Sư vây lại, hắn cảm thấy không tự tại. Tuy rằng đối phương không động thủ với mình, chỉ là cản trở đường đi của mình, nhưng bị mười mấy đồng cấp cường giả vây lấy, cảm giác đó không nói thì tốt hơn, hơn nữa còn có một cảm giác kinh khủng tồn tại khiến cho mình cả người mệt mỏi.
- Bạch Khởi… Lại là Bạch Khởi… Hắn rốt cuộc nắm giữ bao nhiêu lực lượng? Tên Bạch Khởi chết tiệt này… Ta phải giết hắn, giết chết tên loạn thần tặc tử này!
Lý Tự Minh nằm trên giường bệnh phẫn nộ quát, trong tiếng phẫn nộ thậm chí có xen kẽ vô số lòng ghen tị.
Đúng vậy… Là ghen tị, Lý Tự Minh đố kỵ với Bạch Khởi, Bạch Khởi có thể có nhiều cường giả tận trung như vậy, có thể có nhiều người lợi hại giúp đỡ như vậy, nhưng mình thân là Hoàng Đế một nước, địa vị cao hơn Bạch Khởi rất nhiều, nhưng thủ hạ không người nào có thể sử dụng được, thủ hạ không người nào có thể chống chọi với Bạch Khởi. Người duy nhất có thể chống chọi với Bạch Khởi lại không phải là thủ hạ của mình, điều này sao có thể khiến Lý Tự Minh không nổi điên lên vì đố kỵ?
- Bệ hạ… Người an tâm, chớ vội, muốn giết Bạch Khởi luôn có cách mà, không phải Lỗ đại sư cũng ở đây sao? Chi bằng mời môn phái của Lỗ đại sư phái ra cường giả giải quyết Bạch Khởi?
Tể Tướng Bối Tác Ni cẩn thận từng chút một nói với Lý Tự Minh, lúc nói chuyện còn liếc mắt về phía hắc y nhân ở trước mặt.
- Xin lỗi, đối phương là một Đấu Đế, cường giả như vậy chỉ có một mình Thái Thượng Trưởng Lão trong Hoàng Cực Tông của chúng ta mới có thể chống lại. Bệ hạ, quan hệ giữa chúng tôi và ngài, ngài là người rõ nhất. Ta nghĩ ngài cũng biết Hoàng Cực Tông của chúng tôi không thể nào vì ngài mà đối địch với một Đấu Đế cường giả. Trừ phi ngài có thể tìm thấy… Ngô… Vật kia… Ngài mới thật sự có tư cách hiệu lệnh Hoàng Cực Tông, đồng thời ngài có được lực lượng của Hoàng Cực Tông…
Hắc y nhân lạnh nhạt nói, làm lơ với đề nghị của Tể Tướng, ngược lại nhắc đến vật kia…
- Khụ khụ… Cái này… Ta biết, ngươi yên tâm, ta đã đại khái biết được tổ tiên năm đó để vật đó ở đâu rồi, tin rằng không lâu chúng ta có thể tìm thấy vật đó, các ngươi có phải là nên…
Lý Tự Minh sau khi ho hai tiếng tiếp tục nói, nói với vị hắc y nhân Lỗ đại sư trước mặt như thế.
Nhưng không đợi Lý Tự Minh nói xong bên này Lỗ đại sư đã ngắt lời của Lý Tự Minh, híp mắt không mang theo một chút cảm tình nào cự tuyệt nói:
- Đợi khi nào có vật đó mới nói đi, đây là tổ huấn, Bệ hạ tốt hơn hết vẫn là không nên có ý gì khác.
- Khụ khụ… Tốt… Ta biết rồi… Mời ngươi về cho, ta sẽ sớm tìm ra vật đó.
Lý Tự Minh nghe xong lời này lần nữa ho một tiếng lạnh nhạt nói, tuy rằng thân thể suy yếu không còn sức lực, nhưng ánh mắt vô cùng phức tạp, trong đó dường như ẩn chứa vô số đồ.
- Ân.
Lỗ đại sư ân một tiếng, cả cơ thể thoáng chốc biến mất vô tung vô ảnh, dường như từ trước đến giờ chưa xuất hiện qua, bỗng ở chỗ này biến mất.
Sau khi Lỗ đại sư đi khỏi, Lý Tự Minh nằm ở đó phẫn nộ quát:
- Chết tiệt… Khốn nạn… Khốn nạn… Đều là khốn nạn! Bạch Khởi chết tiệt, Hoàng Cực Tông chết tiệt… Bọn khốn nạn các ngươi! Các ngươi đợi đấy… Hoàng Cực Tông… Hoàng Cực Tông các ngươi đợi đấy cho ta… Đợi ta lấy được vật đó!! Còn ngươi…. Bạch Khởi đợi ta lấy được vật đó cũng là ngày chết của ngươi… Khụ khụ khụ…
- Bệ hạ, xin ngài an nghỉ đừng nóng vội, thân thể ngài không nên tức giận, ngài nên nghỉ ngơi thì tốt hơn. Vật đó ta sẽ phái người gấp rút đi tìm, chắc là cũng ở trong khu vực này, ít ngày nữa sẽ tìm thấy. Đến lúc đó Bệ hạ ngài có thể nắm giữ Hoàng Cực Tông, cũng có thể có đủ lực lượng đối phó với Bạch Khởi rồi.
Tể Tướng Bối Tác Ni cung kính nói, ánh mắt bình thản càng thêm bình thản, nhìn không ra vị Tể Tướng này rốt cuộc đang nghĩ gì.
- Ân… Ta biết rồi, ngươi đi đi, nhanh chóng…
Lý Tự Minh nhìn thật sâu vào mắt Tể Tướng, cũng không thấy được gì, sau đó nhắm mắt hạ lệnh. Vị Tể Tướng này trước giờ vẫn thế, sâu không thấy đáy, từ lúc còn trẻ đã như thế, bây giờ vẫn như thế.
Sau khi Tể Tướng rời khỏi, Lý Tự Minh nằm ở đó đôi mắt hướng nhìn cái màn giường màu vàng trước mặt mình, sau đó lặng lẽ nhìn mọi thứ xung quanh, chìm vào trong những suy nghĩ phức tạp.
Hoàng Cực Tông… Đó là thế lực luôn ở phía sau ủng hộ Hoàng thất Bất Diệt Hoàng Triều, Hoàng Cực Tông có bao nhiêu cường giả Lý Tự Minh không biết, nhưng Lý Tự Minh biết rất rõ Hoàng Cực Tông không chỉ có một vị Đấu Hoàng cường giả, mà còn tồn tại rất nhiều Đấu Đế cường giả, ngoài ra còn có vô số cường giả nữa. Lực lượng mà Hoàng Cực Tông có không thể nào tưởng tượng, Bất Diệt Hoàng Đế muốn ổn định ắt không thể thiếu lực lượng của Hoàng Cực Tông, để khiến cho bọn đạo chích kinh sợ. Nhưng… hiệu lệnh cho Hoàng Cực Tông không phải là chuyện dễ dàng như thế, tuy rằng từ lúc Hoàng Cực Tông thành lập luôn bảo vệ cho gia tộc Lý Gia, bảo vệ Hoàng Triều. Nhưng… bọn họ làm tất cả để bảo vệ con cháu Lý Gia, không để bọn họ bị những tổn thương cơ bản nhất, không để Lý Gia diệt tộc, không để Đế Quốc hủy diệt, nhưng… Lý Gia lại không có quyền ra lệnh cho Hoàng Cực Tông.
Nói cách khác, sự tồn tại của Lý Gia và Hoàng Cực Tông căn bản là không ngang nhau, tuy rằng Hoàng Cực Tông bảo vệ Lý Gia, nhưng lại không cho Lý Gia khống chế. Lý Tự Minh thân là Hoàng Đế Đế Quốc vẫn không thể khống chế Hoàng Cực Tông. Hai việc mà Hoàng Đế Đế Quốc đời đời kiếp kiếp muốn làm, một là khôi phục lãnh thổ Bất Diệt Hoàng Triều, xây dựng lại Bất Diệt Hoàng Triều, cái còn lại là có thể thống nhất Hoàng Cực Tông.
Chuyện thứ nhất Lý Tự Minh hiển nhiên đã làm được rồi, tuy rằng dựa vào sự giúp đỡ của Bạch Khởi, nhưng cuối cùng cũng đã hồi phục lại Đế Quốc, hồi phục lại lãnh thổ, coi như đã xong một tâm nguyện. Nhưng còn một chuyện khác đó chính là Hoàng Cực Tông, thế lực của Hoàng Cực Tông vô cùng khổng lồ, cường giả vô số đếm không hết, tuy rằng tên tuổi của Hoàng Cực Tông không vang dội, nhưng thực lực chân chính có thể so sánh với Đại La Phái ở phía Tây Vực đều lớn mạnh không kém, nắm giữ được bọn họ coi như có được vũ lực lớn mạnh nhất. Nhưng đáng tiếc nguyện vọng này hắn đến bây giờ vẫn không thể nào thực hiện được, bởi vì Hoàng Cực Tông chỉ nhận một vật, Hoàng Cực Lệnh. Đây là lệnh bài đã có từ lúc mới bắt đầu thành lập Hoàng Cực Tông, lệnh bài mà Bất Diệt Đại Đế Lý Khiếu Thiên tạo ra, Hoàng Cực Tông chỉ nhìn nhận vật này.
Nhưng Hoàng Cực Lệnh biến mất vô tung vô ảnh cùng với cái chết của Bất Diệt Đại Đế Lý Khiếu Thiên, Lý Gia đời đời kiếp kiếp tìm kiếm nhưng vẫn không thu hoạch được gì, cho nên cho dù biết sự tồn tại của Hoàng Cực Tông, cũng biết cách khống chế bọn họ. Nhưng bọn họ luôn không nguyện ý, đến bây giờ vẫn vậy, cho dù đã Bạch Khởi đã ăn hiếp tới đầu, Lý Tự Minh vẫn không thể làm gì, bởi vì Hoàng Cực Tông không chịu giúp…
- Chết tiệt… Khụ khụ… Bạch Khởi, ngươi đợi đấy, một khi ta tìm được Hoàng Cực Lệnh ta nhất định cho người giết ngươi.
Lý Tự Minh nằm ở đó liên tục ho mấy tiếng cắn răng nói.
o0o
Thời gian trôi qua rất nhanh, hành vi của Bạch Khởi trong Hoàng cung đã không còn là bí mật gì, chẳng đến mấy ngày đã truyền khắp Đế Đô, theo đó mà mở rộng ra, vô số người biết được tin khiến người khác khiếp sợ. Đó là Bạch Khởi đã có được thực lực của Đấu Đế, Đấu Đế cường giả a… Đó là nghìn năm hiếm thấy a, là một Đấu Đế khoảng chừng hai mươi tuổi càng khiến người khác khiếp sợ. Tự cổ chí kim, Bạch Khởi tuyệt đối là một người xứng đáng nhất, một người trẻ tuổi như vậy đã nhanh chóng bước vào hàng ngũ Đấu Đế cường giả.
Vô số người nhằm vào hành vi của Bạch Khởi nghị luận rối rít, có người nói Lý Tự Minh qua sông gỡ cầu, có người nói Bạch Khởi vong ân phụ nghĩa, tóm lại là bàn tán xôn xao. Bất kể là người ủng hộ Bạch Khởi hay là người không ủng hộ Bạch Khởi, đều vô cùng sùng bái thực lực kinh người của Bạch Khởi, bất kể bọn họ có tin phục hay không tin phục cách đối nhân xử thế của Bạch Khởi, nhưng thực lực của Bạch Khởi đủ để người khác tin phục.
Trong khoảng thời gian ngắn sóng gió nổi lên trong Đế Đô, trong thoáng chốc trong Đế Đô nổi lên sóng gió vô hình, theo đại thọ sáu mươi tuổi sắp tới của Lý Tự Minh, mặc dù xu thế bằng phẳng nhưng vẫn ngầm hành động, Bạch Khởi ở trong những ngày này, trong bốn năm ngày cũng không rời khỏi phủ một bước, chỉ là ở trong Vương phủ tịnh tâm tu dưỡng, ngày thường trồng hoa đấu chim, cùng tâm sự gì đó với Linh nhi, cũng không làm những việc dư thừa.
- Tới uống chén trà nào, huynh cũng mệt mỏi hơn một buổi sáng rồi, muội biết huynh siêng năng nhưng người cũng cần nghỉ ngơi một chút.
Linh Nhi cầm một ly trà đi đến bên cạnh Bạch Khởi đang ở đó luyện tập, kèm theo nụ cười ôn nhu nói.
Nói xong dịu dàng nhìn Bạch Khởi một cái, tuy rằng thời gian hai người ở cùng với nhau không lâu, thậm chí nói cũng không nhiều, nhưng Linh Nhi đã xác dịnh người trước mặt chính là người mình có thể giao phó cả đời. Nhưng không chỉ là bởi vì hôn ước của hai người, mà đó chính là tình yêu chân chính, tuy người ngoài nhìn vào thấy tình cảm của hai người có chút nhạt nhẽo, nhưng Linh Nhi biết, tình cảm của hai người một chút cũng không nhạt nhẽo, ngược lại nồng thấm hơn so với một số người.
- Ân… Ta biết… Đúng rồi Linh Nhi, trở về mấy ngày rồi, ta phát hiện muội chưa từng ra cửa, lúc trước muội cũng như vậy sao?
Bạch Khởi gật gật đầu, cầm lấy trà lạnh kia nhấm nháp, trong chung trà có mùi thơm mát làm người mê say.
- Ân… Dù sao ngày thường muội cũng không có chuyện gì để làm, cho dù là ra ngoài, cũng không biết nên làm gì, huống hồ là con gái, ở nhà vẫn tốt hơn, cứ xuất đầu diện ở bên ngoài khó tránh người khác nói huynh những lời khó nghe, như vậy… Muội không thích.
Linh Nhi cười dịu dàng, chậm rãi bước đến bên cạnh Bạch Khởi, nhẹ nhàng xoa vai cho Bạch Khởi.
- Muốn đi đâu thì đi đó… Cần gì để ý người khác nói như thế nào? Ai dám nói những lời khó nghe với Bạch Khởi này, trừ phi hắn không muốn sống nữa.
Bạch Khởi vỗ vỗ bàn tay ngọc ngà nhỏ bé của Linh Nhi, sau đó khẽ nói, lúc nói những lời này mắt Bạch Khởi híp lại, kèm theo sự tự tin lớn mạnh khó nói lên lời.
- Ân…
Linh Nhi khẽ gật đầu, nhìn Bạch Khởi một cái, tựa đầu vào mình Bạch Khởi, hơi ấm trên thân Bạch Khởi khiến nàng có cảm giác rất ấm áp, rất yên lòng, cảm giác đó không thể nào cảm nhận được ở những nơi khác.
Vào lúc này nụ cười trên mặt Bạch Khởi đột ngột biến mất, sắc mặt biến đổi cau mày một cái, sau đó lập tức giãn ra, lạnh lùng nói:
- Ảnh Thiên, ngươi có chuyện gì ra đây nói, đừng có trốn trốn tránh tránh, ở đây không có người ngoài.
- Tham kiến chủ nhân.
Giây tiếp theo Ảnh Thiên nghiêng mình xuất hiện, khuôn khổ cung kính trước mặt Bạch Khởi. Thật ra sau khi hắn vừa tới đây thấy Bạch Khởi và Linh Nhi thì chuẩn bị lánh đi, nhưng không nghĩ tới mình vừa tới còn chưa kịp lánh đi đã bị phát hiện, cùng lúc trong lòng kinh sợ lực lượng tăng nhanh của Bạch Khởi, Ảnh Thiên cũng quỳ xuống tham kiếm Bạch Khởi.
- Ân… Sao ngươi đột ngột đến Đế Đô vậy? Lại còn đến Vương phủ này của ta? Ngươi không phải đang ở phương Bắc trông coi Yên Vũ Lâu sao? Sao đột ngột đến đây? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?
Bạch Khởi cau mày lạnh lùng nói, Ảnh Thiên đáng lẽ đang ở phương Bắc rất xa, hắn đột ngột xuất hiện nơi đây, nhất định là xảy ra chuyện, tên này tuyệt đối thuộc vào loại vô sự không lên điện tam bảo, không đến thì thôi, một khi đã đến chắc hẳn là có nguyên nhân.
- Việc này… Muội còn chút chuyện phải làm, muội đi trước, các huynh có chuyện gì cứ nói trước đi.
Linh Nhi nghe xong lời này đứng dậy, nhìn Ảnh Thiên một cái, tiếp theo nói nhẹ nhàng với Bạch Khởi, nói xong xoay người rời khỏi, tuy rằng Bạch Khởi không nói gì, nhưng nàng cảm thấy nơi này mình không nên ở lại thì tốt hơn, có những chuyện con gái không nên biết quá nhiều, đó là đạo lý làm người mà mẹ nàng đã dạy nàng.
Tính cách Linh Nhi Bạch Khởi ít nhiều cũng hiểu rõ, thấy tình cảnh như thế chỉ là khẽ lắc đầu cười một tiếng cũng không nói thêm gì, ba người phụ nữ bên cạnh Bạch Khởi, Tinh Linh Xạ Thủ Bích Lợi Tư trung thành tuyệt đối với Bạch Khởi, đối nhân xử thế khiêm tốn nhã nhặn nhưng ngoại du trong cương, tính cách bình tĩnh. Về phần Ảnh Nguyệt của Ảnh Tộc, là một sát thủ hàng thật giá thật, tuy rằng Bạch Khởi đều có hảo cảm, nhưng không hề nghi ngờ Bạch Khởi thích nhất vẫn là Linh Nhi, xác lập quan hệ cũng chỉ có một mình Linh Nhi… Những người khác vẫn quanh quẩn ở biên giới có thể có hoặc có thể không.
/363
|