Cứu Vớt Nam Chủ Trong Sách Ngôn Tình

Chương 7.1

/198


Chương 7:


"Tại sao hôm qua Lý Hàn Sơn lại rời đi?"


"Có lẽ là do cậu ta no rồi."


"Nhưng hình như cậu ta chỉ ăn có một vài miếng thôi mà, còn nữa, cậu ta vẫn chưa trả lời chúng ta!"


“Nhưng chúng ta đã làm được.”


“Vậy cậu ta chấp nhận rồi à?”


Bên cạnh trường có một siêu thị, Chu Như Diệu và Cố Chi Hàng vừa ăn kem mua từ siêu thị vừa nói chuyện phiếm về việc Lý Hàn Sơn không nói lời nào mà đã đi vào trưa ngày hôm qua.


Cố Chi Hành suy nghĩ một chút, cô đã nghĩ ra được đáp án. Cô dùng hàm răng cắn hai ba miếng kem, rồi ném vỏ kem đi.


Cô nói: “Mau đi thôi, tiết học buổi chiều sắp bắt đầu rồi.”


Chu Như Diệu ăn xong, rồi nhanh chóng chạy đi. Hai người vừa đi về phía tòa nhà dạy học vừa nói chuyện.


Nói chuyện về ngày hôm qua một lát, rồi Chu Như Diệu đột nhiên bảo: “Tôi vừa mới nghĩ ra, tôi cứ luôn cảm thấy rằng sự việc ngày hôm qua vừa trùng hợp, vừa có hơi quen thuộc. Cậu hiểu tôi muốn nói gì không."


Cố Chi Hành đương nhiên là hiểu, cô im lặng vài giây, “Cậu lật đi.”


Chu Như Diệu nghe vậy, thì lập tức lấy cuốn sổ nhỏ lúc nào cũng mang theo bên người ra, bắt đầu soạt soạt lật từng trang. Một lúc sau, rốt cuộc cậu cũng tìm được nội dung mình muốn, miệng mấp máy muốn đọc lên thì đột nhiên đã bị bịt lại.


Cậu ngẩng đầu thì nhìn thấy Cố Chi Hành vừa dùng tay bịt miệng cậu lại vừa thở dài một hơi. Sau đó Cố Chi Hành dùng đôi mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cậu, thấp giọng nói: “Đừng có nói tôi lại đè vào tường mà hôn đấy nhé."


Miệng Chu Như Diệu bị ép chặt đến mức phải  “Ô ô ô” vài tiếng, xem như đã đồng ý.


Cố Chi Hành buông lỏng tay ra.


“Đừng có tự luyến như vậy, không phải lúc nào cũng cần cậu chu miệng ra hôn người ta đâu.” Chu Như Diệu nhỏ giọng lầm bầm, sau đó còn chưa đợi Cố Chi Hành trả lời mà đã nói một lèo, “Trong tiểu thuyết, cô luôn chạy theo sau lưng Lý Hàn Sơn, nhận lấy những ánh mắt lạnh lùng, cười nhạo. Chỉ có Cố Chi Hành vẫn luôn âm thầm bảo vệ cô, giúp cô gạt bỏ đi những chướng ngại, thậm chí còn chấp nhận cuộc hôn nhân mà gia tộc đã sắp xếp, chỉ vì muốn để cô trở thành con gái nuôi của nhà họ Cố, lúc đó cô mới có thể xứng đôi với Lý Hàn Sơn. Nhưng Mạnh Tư Tuyết đã xuyên sách, kiếp trước cô ta là người có nhan sắc tuyệt mỹ, rất nổi tiếng trong giới giải trí, thành công rực rỡ, còn có vô số đàn ông mong ngóng cô ta. Sau khi xuyên sách, cô ta tiếp cận Lý Hàn Sơn, móng tay đỏ rực của cô ta vuốt nhẹ vào hầu kết cậu ta, giọng nói du dương giống như người tình đang tâm sự: Cậu còn không có cửa để làm cá trong ao nhà tôi…" 

Chu Như Diệu đang nói thì đột nhiên dừng lại, cậu nhìn về phía Cố Chi Hành.


Cố Chi Hành châm một điếu thuốc, dáng vẻ thờ ơ, thấp giọng nói: "Cậu cứ nói tiếp đi."


Khói lượn lờ giữa không trung, Chu Như Diệu mơ hồ nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô, đôi mắt đen rung động.


Chu Như Diệu lại mở miệng, mấp máy môi, vô cùng khó khăn nói: "Trong trường trung học Thịnh Hoài hình như có quá nhiều thái tử, và luôn có mấy em trai xấu xa, kiêu căng ngạo mạn hay đến trêu chọc cô, vậy thì cô có thể làm gì được cơ chứ, chỉ đành phải chấp nhận sự thật mà thôi. Thế nhưng không ngờ, vốn dĩ Mạnh Tư Tuyết muốn trở thành một học sinh giỏi, nhưng cô không hề hay biết chính mình đang chơi đùa ở đấu trường Atula.”


Chu Như Diệu đọc xong, rồi cả hai người đều im lặng trong khoảng thời gian dài.


Cố Chi Hành đưa qua một hộp thuốc lá.


Chu Như Diệu nhận lấy, vừa định châm lửa, thì lại nhanh chóng tắt đi, còn lấy luôn điếu thuốc từ miệng của Cố Chi Hành.


Cố Chi Hành nhíu mày, “Làm gì vậy.”


Chu Như Diệu nghiêm nghị nói: "Thật ra, nếu để tôi châm điếu thuốc, có thể sẽ thiêu chết chúng ta đấy."


Cố Chi Hành: “...”


Cô suy nghĩ một lát, rồi gật đầu, “Cũng có lý.”


***

Tiết học đầu tiên của buổi chiều là môn vật lý, một nhóm học sinh đã ngủ gật, chỉ có tiếng chuông hết giờ học mới khiến cho cả lớp học như được sống lại.


Cố Chi Hành thong thả ngẩng đầu, ngáp một cái.


Chu Như Diệu đến gần Lý Hàn Sơn, dựa vào bàn và lướt qua Lý Hàn Sơn, rồi nói chuyện với Cố Chi Hành, Cố Chi Hành vừa mới tỉnh ngủ, nên đến một câu cũng không thể đáp lại.


Lý Hàn Sơn lật vài trang sách, đột nhiên nghe thấy Chu Như Diệu thở hổn hển kêu lên: "Đệt!"


Cậu ta nhíu mày, chỉ thấy ánh mắt Chu Như Diệu bình tĩnh nhìn về phía cửa sổ.


Lý Hàn Sơn đi qua xem, mắt thấy một nữ sinh mặc đồng phục năm nhất trước ngực đang ôm thứ gì đó, trên mặt là nụ cười ngây ngô.


Nhìn có vẻ hơi quen, hình như là nữ sinh ngày hôm qua thì phải?


Lý Hàn Sơn chú ý nhìn kỹ vào ánh mắt trong sáng của nữ sinh kia, dường như cô ta muốn nói gì đó nên do dự đi về phía ba người họ.


Cậu ta nhíu mày càng chặt hơn.


Cậu ta cảm thấy ánh mắt đó rất quen thuộc.


Mà lúc giữa trưa Chu Như Diệu mới trò chuyện với Cố Chi Hành về cô ta, nên đương nhiên cậu hiểu cảnh tượng lúc này chính là ‘Hải Vương’ đang ‘tuyển phi’ mà người ta hay nói, cậu không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.


Không đúng, cậu tuyển phi thì mang tôi theo làm gì a?


Mà Mạnh Tư Tuyết đang ôm một hộp cơm trưa trước ngực, trong lòng cô ta vô cùng thỏa mãn.


Không tồi, các nhân vật chính và phụ trong tiểu thuyết đều xinh đẹp như các diễn viên trong giới giải trí. Một người thì lạnh lùng xa cách, một người thì trong sáng vui tươi, ngay cả người đàn ông xấu xa Lý Hàn Sơn trong bản gốc cũng là nhân vật môi hồng răng trắng, sang trọng và mê hoặc người khác.


Mạnh Tư Tuyết đến gần vài bước, cô ta hơi cắn môi, ánh mắt rung động, thẹn thùng mà đưa hộp cơm cho Cố Chi Hành.


Ánh mắt của Cố Chi Hành hiện lên vẻ thích thú. Dường như trong lời nói ngọt ngào của Mạnh Tư Tuyết còn mang theo vẻ sợ hãi, "Tôi tên là Mạnh Tư Tuyết, cám ơn cậu, cậu ta đã không ngừng quấy rầy tôi từ lâu rồi, nếu không có cậu thì tôi thật sự không biết nên làm thế nào cả."


Mạnh Tư Tuyết nói xong, nhưng không đợi được câu trả lời.


Cô ta ngẩng đầu, chỉ thấy Cố Chi Hành nằm dài trên bàn, bắt đầu tiếp tục ngủ.


Mạnh Tư Tuyết hơi cắn răng, khóe miệng mấp máy.


Không tồi, chính tính cách thế này đã khiến cho ham muốn chinh phục của cô ta càng trở nên mạnh mẽ hơn.


Cô ta khẽ cười, đôi mắt đen bất lực nhìn về phía Chu Như Diệu, giọng nói run rẩy: “Tôi xin lỗi, tôi làm cái hộp cơm này, vốn dĩ với mong muốn là cảm ơn cậu ấy, chứ tôi không muốn gây rắc rối cho các cậu. Tôi xin lỗi! Thực sự xin lỗi….”


Mạnh Tư Tuyết nói xong, ánh mắt rung lên, trong hốc mắt đã đầy lệ như sắp khóc.


Chu Như Diệu: “…”


Mắt cậu nhìn về Lý Hàn Sơn, hy vọng Lý Hàn Sơn sẽ làm cái gì đó, nhưng thấy cậu ta vẫn cúi đầu chăm chú đọc sách, không hề có ý định giải vây giúp.


Mặt Chu Như Diệu nhăn lại, trong vài giây, cậu cố gắng nặn ra một nụ cười rạng rỡ.

Cậu thấp giọng nói: “A, không có việc gì đâu! A Hành không biết cách giao tiếp cho lắm. Lúc này chắc là buồn ngủ rồi, cậu cứ để ở đây đi, lát nữa tôi sẽ bảo A Hành ăn."


Chu Như Diệu cười, cậu thấy Mạnh Tư Tuyết mỉm cười, vô cùng biết ơn mà nhìn cậu, giọng nói rất ngọt ngào, "Ừm! Cảm ơn cậu, cậu thật là một người tốt đó. Cậu tên gì vậy?"


Chu Như Diệu kiên trì đến cùng mà giới thiệu, “Tôi tên là Chu Như Diệu, đây là Lý Hàn Sơn, còn A Hành thì cậu biết rồi đấy, ha ha.”


Cậu dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Chúng tôi sắp vào giờ học rồi, vì vậy cậu cũng nên trở lại lớp học sớm đi, đến muộn thì không tốt đâu, đúng không?"


Nói xong, Chu Như Diệu tha thiết mà nhìn cô ta, hy vọng cô ta có thể hiểu được ý của cậu.


Mạnh Tư Tuyết ăn ý nhìn ánh mắt của cậu, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, sắc mặt ửng đỏ, nở nụ cười.


Cô ta nói: “Ừm! Cảm ơn!”


Vài phút sau khi Mạnh Tư Tuyết rời đi, lớp học cũng bắt đầu.


Chu Như Diệu thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: "Cuối cùng cũng đuổi đi rồi."


Lý Hàn Sơn lật một trang sách, nói thoảng qua như gió nhẹ mây bay: "Thật sao?"


Chu Như Diệu nói chậm rì: “Làm sao vậy?”


Lý Hàn Sơn nhướng mày nhìn sách, cười nhưng không nói gì.


Mà ở bên kia, Mạnh Tư Tuyết mở cửa phòng học, trở lại chỗ ngồi, mỉm cười vô cùng tự tin.


Lý Hàn Sơn là một tên thối nát, trêu đùa là nhiều nhất. Cố Chi Hành lạnh lùng kiêu ngạo, tạm thời không thể ra tay manh động. Nhưng Chu Như Diệu thì khác, là một cún con trong sáng hoạt bát, cô ta vẫn nên ăn người này. Hơn nữa, trong ba người họ thì Chu Như Diệu coi như là hướng tấn công tốt nhất, trước hết thì dùng cậu ấy để đến gần hơn với Cố Chi Hành vậy.


***

Nếu ông trời cho Chu Như Diệu một điều ước, thì trước đây Chu Như Diệu chắc chắn sẽ ước được nhìn thấy khủng long ở thời kì Jurassic (Kỷ Jura), nhưng bây giờ, Chu Như Diệu chỉ mong ước rằng: Xin hãy khiến cho Mạnh Tư Tuyết biến mất đi! 


Ngày đó khi được Chu Như Diệu giải vây giúp, hình như đã làm cho cô ta hoàn toàn hiểu lầm về cậu. Từ tuần đó đến nay, mỗi khi vừa mới tan học là Mạnh Tư Tuyết sẽ lại đến tìm cậu.


Lúc thì cô ta vừa dùng lời nói ám muội vừa dùng cơ thể quấy rối cậu, lúc thì dùng ánh mắt như muốn khóc rồi khổ sở cảm ơn cậu, lúc thì dùng những câu đố chữ có ý nghĩa sâu xa để trêu ghẹo cậu.



/198

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status