Cứu Vớt Nam Chủ Trong Sách Ngôn Tình

Chương 7.2

/198


Cả người Chu Như Diệu bây giờ như đang ở bên bờ vực sụp đổ.

 

Giống như bây giờ, cơ thể của cậu đang căng thẳng, cậu thầm đếm thời gian khi nào hết giờ học.

 

Ngay khi tiếng chuông vang lên, cậu thậm chí còn không kịp chờ thầy thông báo hết tiết, đã lập tức ném ra một câu "Thầy ơi, em đau bụng quá" rồi trực tiếp lao ra khỏi lớp học.

 

Chu Như Diệu lao ra khỏi lớp học, chạy thẳng về phía nhà vệ sinh.

 

Cậu thực sự không nghĩ ra chỗ nào có thể ngăn cản một nữ sinh đang ở tuổi dậy thì bước vào ngoài chỗ này.

 

Mãi cho đến khi tiếng chuông vào học vang lên, cậu mới trở lại lớp học, không nhìn thấy bóng dáng của Mạnh Tư Tuyết.

 

Chu Như Diệu đã biết: Thành công rồi.

 

Sau lần thành công này, trong hai ngày tiếp theo, Chu Như Diệu vẫn canh thời gian mà chạy vào nhà vệ sinh mỗi khi hết giờ học.

 

Cách của cậu rất đơn giản: Sau nhiều lần như vậy Mạnh Tư Tuyết không còn cách nào cả, chắc chắn sẽ từ bỏ.

 

Nhưng sự thật là, trong lúc Chu Như Diệu chạy đến nhà vệ sinh, đã có nạn nhân âm thầm thay cậu chịu đựng mọi thứ.

 

Trong giờ nghỉ giải lao để đến tiết thứ hai vào buổi sáng thứ ba, Chu Như Diệu đã sớm không thấy bóng dáng đâu, mà Cố Chi Hành thì đang cầm một cây bút đen, đôi mắt đen đang buồn ngủ.

 

Dường như Lý Hàn Sơn cũng cảm thấy ồn ào, không biết phải làm gì hết. Còn Mạnh Tư Tuyết thì đang ngồi vào chỗ của cậu một cách quang minh chính đại và bắt đầu tự mình nói những ngôn ngữ bí ẩn.

 

Cố Chi Hành nghe không hiểu, chỉ cảm thấy buồn ngủ.

 

Cuối cùng thì dường như Mạnh Tư Tuyết cũng đã hiểu được sự thiếu kiên nhẫn của cô, lời nói của cô ta dừng lại.

 

Sau đó cô ta lộ ra một nụ cười nhợt nhạt yếu ớt, khổ sở nói, “Chi Hành, có phải cậu và Như Diệu đều cảm thấy ghét tôi đúng không, cậu ấy luôn trốn tránh tioi, còn cậu thì lúc nào cũng không nghe tôi nói.”

 

Cố Chi Hành chậm rãi quay đầu nhìn sang, trầm giọng nói: "Ai nói vậy."

 

Đôi môi đỏ mọng của Mạnh Tư Tuyết mím lại, ánh mắt rưng rưng, “Là tôi hiểu lầm ư?”

 

Cố Chi Hành mệt mỏi, nói: “Không phải, ai nói với cậu chuyện chúng tôi ghét cậu vậy, là Lý Hàn Sơn sao?” 

 

Mạnh Tư Tuyết: “...”

 

“Tôi biết tôi như vậy là đang quấy rối các cậu, nhưng mà…" Tay của cô ta đặt trên ngực của Cố Chi Hành, mỉm cười, ánh mắt hơi híp, tiến lại gần Cố Chi Hành, đôi môi đỏ mọng mở ra và khép lại: “Cậu sẽ trách móc tôi vì tớ làm vậy sao?”

 

Cố Chi Hành: “Sẽ.”

 

Mạnh Tư Tuyết: “…”

 

Cô ta lại càng đến gần hơn, đôi mắt sáng ngời, giọng nói vô cùng ái muội, "A Hành—"

 

“Đệt! Mau buông A Hành ra!” Chu Như Diệu vừa quay về lớp học thì liền thấy cảnh hai người dán sát vào nhau, cậu nhanh chóng chạy tới, mạnh mẽ kéo Mạnh Tư Tuyết ra, “Mạnh Tư Tuyết, cô thật sự là quá đáng rồi đấy?”

 

Cơ thể Mạnh Tư Tuyết lắc lư, ngay tức khắc đã ý thức được chuyện gì vừa xảy ra.

 

Cô ta nhìn nét mặt Chu Như Diệu đã không còn nụ cười rạng rỡ nữa, ngược lại là đôi mắt đen u ám, môi mỏng cắn chặt.

 

A, nhìn cậu như đang trốn tránh cô ta, nhưng trên thực tế, rõ ràng là đã rung động rồi.

 

Khóe miệng Mạnh Tư Tuyết nhếch lên, cô ta cố ý không nhìn hai người, giọng nói nhỏ như đang thì thầm, “Tình cảm không có cách nào khống chế được, tôi thực sự xin lỗi! Vốn dĩ chủ ý của tôi không phải là muốn phá hủy tình bạn giữa hai cậu đâu. Mọi chuyện lại thành ra thế này, tôi thực sự không ngờ, khi các cậu đều rất sâu nặng với tôi——"

 

Chu Như Diệu nhìn vào đôi mắt Cố Chi Hành.

 

Cố Chi Hành nhìn vào đôi mắt Chu Như Diệu.

 

Chu Như Diệu hất cằm lên.

 

Cố Chi Hành gật đầu.

 

Hai người im lặng lướt qua Mạnh Tư Tuyết, âm thầm rời đi từ cửa sau, dự định đi về phía nhà vệ sinh.

 

Vừa mới đi ra từ cửa sau, hai người suýt nữa đã đâm vào Lý Hàn Sơn.

 

Chu Như Diệu trực tiếp đi qua, đè bả vai Lý Hàn Sơn lại, nghiêng đầu nói: "Đi, đi toilet."

 

Lý Hàn Sơn mỉm cười từ chối: “Không được, tôi muốn đọc sách.”



Chu Như Diệu ngừng lại, một lúc sau mới nói: “Không nên trở lại, cậu sẽ gặp xui xẻo đấy.”



Chu Như Diệu trầm giọng nói, Cố Chi Hành cũng nhìn về phía Lý Hàn Sơn, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng vạn năm cũng không hề thay đổi, nhưng trong đôi mắt đen chưa từng lóe sáng lại hiện ra…một tia thương hại....?

 

Lý Hàn Sơn: “...”

 

Lý Hàn Sơn mỉm cười, đôi mắt đen bình tĩnh nói: “Cảm ơn, nhưng thật sự không cần.”

 

Cậu ta thật sự không nghĩ ra được chuyện gì lại vừa xui xẻo vừa kỳ quái hơn là đi cùng với hai người bọn họ.

 

Chu Như Diệu “chậc” một tiếng, quay đầu nhìn về phía bóng dáng của Lý Hàn Sơn, nhún vai.

 

Cố Chi Hành cũng nhún vai.

 

Hai người đi đến nhà vệ sinh, tính thời gian chờ đến giờ lên lớp, nhưng đáng tiếc lúc này đang là giờ nghỉ giải lao, giờ giải lao này ước chừng còn 30 phút nữa.

 

Bảy phút sau, cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra.

 

Lý Hàn Sơn đi tới bồn rửa mặt, khẽ nới lỏng cà vạt đồng phục, lộ ra phần xương quai xanh hẹp dài lại trắng nõn. Trong gương là hình ảnh thiếu niên tóc đen mắt đen, làn da trắng nõn, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ bực bội.

 

Sau đó, mắt cậu ta nhìn đồng hồ, vẻ mặt lạnh lùng đẩy cửa một buồng vệ sinh ra, sau đó trực tiếp ngồi trên bồn cầu.

 

Vài giây sau, từ buồng vệ sinh bên cạnh truyền đến vài tiếng gõ nho nhỏ.

 

Một giọng nói rầu rĩ vang lên, "Lý Hàn Sơn?"

 

Lý Hàn Sơn: “…..”

 

Cậu ta hít một hơi thật sâu, giữ nguyên nụ cười, trong lòng bắt đầu lẩm nhẩm một dãy Fibonacci, đồng thời trả lời lại giọng nói kia, "Cố Chi Hành?"

 

Từ bên buồng kia, một bàn tay đưa qua một hộp thuốc lá ở phía dưới cửa buồng.

 

Chu Như Diệu: “Người anh em, làm một điếu chứ?”

 

Lý Hàn Sơn: “….”

 

Chẵn lẻ không thay đổi, phụ thuộc vào góc phần tư.


/198

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status