How to deal with the scandal ( Làm thế nào để đối phó với scandal)
Chỉ sợ tất cả chuyên gia quan hệ công chúng trên thế giới này đều sẽ nói cho một chữ, nhanh.
Thu Tử Thiện nhìn thoáng qua thời gian tuyên bố tin tức, là nửa giờ trước, nói cách khác tin tức này có khả năng vẫn chưa gây sự chú ý quá lớn.
Đám Paparazi đang phục kích ở khách sạn kia, chỉ sợ là có người cố ý thả ra tin tức nói cô đang ở đó đi.
Thu Tử Thiện đột nhiên nghĩ đến cái gì, trên mặt cô xuất hiện biểu tình ảo não: Hồi nãy sao tôi lại hỏi phóng viên một câu, ‘Tần San San là ai’? Xem đầu óc tôi này.
Tuy câu nói này của cô là vô tâm, nhưng chỉ những lời này thôi đã có thể cho phóng viên bao nhiêu không gian tưởng tượng, ngay cả bản thân Thu Tử Thiện cũng có thể dùng những lời này sao ra mười câu chuyện gọi là 'Chân tướng'.
Giờ mới biết hối hận, đối với loại paparazi này, biện pháp hữu hiệu nhất là đừng nói gì cả hiển nhiên người bên cạnh dường như còn ngại Thu Tử Thiện còn chưa đủ hối hận, lại bổ thêm một đao.
Được rồi, biểu tình vừa rồi của cô chính là thấy món ăn trên bờ vực thẳm.
Thu Tử Thiện không khách khí hỏi lại: Vậy anh nói giờ phải làm sao bây giờ?
Khiến bọn họ đều câm miệng. thời điểm Lạc Ngạn nói những lời này, sắc mặt tuy bình thường, nhưng Thu Tử Thiện lại đều nghe ra bên trong có sát khí.
Hiển nhiên, cô vừa lập lại một sai lầm nghiêm trọng, cô không nên quên người đàn ông trước mặt này là ai. Anh ta chính là Lạc Ngạn, là người nắm giữ nhân sinh của vô số người.
Thu Tử Thiện e ngại anh đương nhiên cũng không phải đến từ vài lần tiếp xúc gần đây, kỳ thực lần đầu tiên bọn họ gặp mặt cũng không phải tại Hội sở Giang Nam.Mà là ở kiếp trước tại Las Vegas, khi đó thân phận của Thu Tử Thiện là người chia bài ở sòng bạc tên là Chirs, mà anh ta là một khách hàng được tôn xưng là khách VIP.
Anh ngồi ở trên ghế lô xa hoa trong sòng bạc, mắt không chớp lấy một cái khi ném ra cả trăm vạn đồng xu, khí định thần nhàn giống như một quốc vương nắm giữ hết thảy.
Hơn hết là buổi tối hôm đó, bọn họ lại ngẫu nhiên chạm mặt ở một khu phố rách nát, mà đương nhiên cô chính là kẻ không được hoan nghênh khi xông vào đó.
Đến bây giờ cô đều không thể quên, người kia đầy máu quỳ rạp trên mặt đất, còn gương mặt Lạc Ngạn dưới ánh đèn đường chiếu rọi mờ nhạt mang theo một loại tinh xảo không thuộc về thế gian, trên môi của anh còn mang theo chút ý cười lơ đãng. Anh mặc một chiếc áo gió màu đen, sợi dây gài buộc quanh dáng người đàn ông hoàn hảo, rõ ràng là trường hợp máu me lại bị anh làm cho có cảm giác đẹp đẽ và rực rỡ. Thật giống cái người đầy máu tươi nằm trên mặt đất chẳng qua là là một đạo cụ mà thôi.
Khi Thu Tử Thiện xông lầm vào cái ngõ âm u đó, cô còn tưởng rằng chính mình chết chắc rồi.
Nhưng ai ngờ anh chỉ đơn giản hỏi một câu: Cô là người Trung Quốc?
Cô chưa từng nghĩ tới, một từ Hán ngữ đơn giản 'Phải', lại có thể cứu lấy một mạng của mình.
--- --------
Vì thế, Thu Tử Thiện lại một lần nữa run run hỏi: Không phải anh nghĩ để tôi giết chết bọn họ chứ?
Đám người vừa rồi xông đến hỏi cô có bao nhiêu người? Mười lăm người, hai mươi hay là ba mươi người?
Được rồi, cô có thể xuống tay đánh mười cái tát qua lại trên mặt Hà Minh Châu, cô cũng không khách khí nói Dung Trạch chính là đồ bỏ đi, nhưng khi ở trước mặt Lạc Ngạn lại giống như mất đi dũng khí vốn có.
Cô có cảm giác mình như đang thăm dò bí mật của Lạc Ngạn, mà bí mật này giống như lúc nào cũng có thể muốn mạng của cô. Làm một người sinh ra vào thời đại tiên tiến, sinh trưởng dưới chủ nghĩa xã hội khoa học hài hòa, Thu Tử Thiện không có cách nào quên đi hình ảnh một người có thể thản nhiên đứng cười trước máu me và cái chết như vậy, điều này gây cho cô sự sợ hãi.
Nhưng người đàn ông này hiển nhiên cũng không thèm để ý, bởi vì lúc này anh vui với việc sắm vai nhân vật ông chú chân dài.
Lạc Ngạn hơi hơi nghiêng người, khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ của anh phóng đại trước mặt Thu Tử Thiện, anh nói: Nhớ kỹ, người giàu có phải tuân theo một quy tắc nhất định.
Anh nói: Cho nên mặc kệ em làm cái gì, em đều phải tuân theo một quy tắc. Tuy tôi không biết quy tắc trong giới showbiz, nhưng tôi biết, chỉ cần có ích lợi thì không có gì là gièm pha. Em
Chỉ sợ tất cả chuyên gia quan hệ công chúng trên thế giới này đều sẽ nói cho một chữ, nhanh.
Thu Tử Thiện nhìn thoáng qua thời gian tuyên bố tin tức, là nửa giờ trước, nói cách khác tin tức này có khả năng vẫn chưa gây sự chú ý quá lớn.
Đám Paparazi đang phục kích ở khách sạn kia, chỉ sợ là có người cố ý thả ra tin tức nói cô đang ở đó đi.
Thu Tử Thiện đột nhiên nghĩ đến cái gì, trên mặt cô xuất hiện biểu tình ảo não: Hồi nãy sao tôi lại hỏi phóng viên một câu, ‘Tần San San là ai’? Xem đầu óc tôi này.
Tuy câu nói này của cô là vô tâm, nhưng chỉ những lời này thôi đã có thể cho phóng viên bao nhiêu không gian tưởng tượng, ngay cả bản thân Thu Tử Thiện cũng có thể dùng những lời này sao ra mười câu chuyện gọi là 'Chân tướng'.
Giờ mới biết hối hận, đối với loại paparazi này, biện pháp hữu hiệu nhất là đừng nói gì cả hiển nhiên người bên cạnh dường như còn ngại Thu Tử Thiện còn chưa đủ hối hận, lại bổ thêm một đao.
Được rồi, biểu tình vừa rồi của cô chính là thấy món ăn trên bờ vực thẳm.
Thu Tử Thiện không khách khí hỏi lại: Vậy anh nói giờ phải làm sao bây giờ?
Khiến bọn họ đều câm miệng. thời điểm Lạc Ngạn nói những lời này, sắc mặt tuy bình thường, nhưng Thu Tử Thiện lại đều nghe ra bên trong có sát khí.
Hiển nhiên, cô vừa lập lại một sai lầm nghiêm trọng, cô không nên quên người đàn ông trước mặt này là ai. Anh ta chính là Lạc Ngạn, là người nắm giữ nhân sinh của vô số người.
Thu Tử Thiện e ngại anh đương nhiên cũng không phải đến từ vài lần tiếp xúc gần đây, kỳ thực lần đầu tiên bọn họ gặp mặt cũng không phải tại Hội sở Giang Nam.Mà là ở kiếp trước tại Las Vegas, khi đó thân phận của Thu Tử Thiện là người chia bài ở sòng bạc tên là Chirs, mà anh ta là một khách hàng được tôn xưng là khách VIP.
Anh ngồi ở trên ghế lô xa hoa trong sòng bạc, mắt không chớp lấy một cái khi ném ra cả trăm vạn đồng xu, khí định thần nhàn giống như một quốc vương nắm giữ hết thảy.
Hơn hết là buổi tối hôm đó, bọn họ lại ngẫu nhiên chạm mặt ở một khu phố rách nát, mà đương nhiên cô chính là kẻ không được hoan nghênh khi xông vào đó.
Đến bây giờ cô đều không thể quên, người kia đầy máu quỳ rạp trên mặt đất, còn gương mặt Lạc Ngạn dưới ánh đèn đường chiếu rọi mờ nhạt mang theo một loại tinh xảo không thuộc về thế gian, trên môi của anh còn mang theo chút ý cười lơ đãng. Anh mặc một chiếc áo gió màu đen, sợi dây gài buộc quanh dáng người đàn ông hoàn hảo, rõ ràng là trường hợp máu me lại bị anh làm cho có cảm giác đẹp đẽ và rực rỡ. Thật giống cái người đầy máu tươi nằm trên mặt đất chẳng qua là là một đạo cụ mà thôi.
Khi Thu Tử Thiện xông lầm vào cái ngõ âm u đó, cô còn tưởng rằng chính mình chết chắc rồi.
Nhưng ai ngờ anh chỉ đơn giản hỏi một câu: Cô là người Trung Quốc?
Cô chưa từng nghĩ tới, một từ Hán ngữ đơn giản 'Phải', lại có thể cứu lấy một mạng của mình.
--- --------
Vì thế, Thu Tử Thiện lại một lần nữa run run hỏi: Không phải anh nghĩ để tôi giết chết bọn họ chứ?
Đám người vừa rồi xông đến hỏi cô có bao nhiêu người? Mười lăm người, hai mươi hay là ba mươi người?
Được rồi, cô có thể xuống tay đánh mười cái tát qua lại trên mặt Hà Minh Châu, cô cũng không khách khí nói Dung Trạch chính là đồ bỏ đi, nhưng khi ở trước mặt Lạc Ngạn lại giống như mất đi dũng khí vốn có.
Cô có cảm giác mình như đang thăm dò bí mật của Lạc Ngạn, mà bí mật này giống như lúc nào cũng có thể muốn mạng của cô. Làm một người sinh ra vào thời đại tiên tiến, sinh trưởng dưới chủ nghĩa xã hội khoa học hài hòa, Thu Tử Thiện không có cách nào quên đi hình ảnh một người có thể thản nhiên đứng cười trước máu me và cái chết như vậy, điều này gây cho cô sự sợ hãi.
Nhưng người đàn ông này hiển nhiên cũng không thèm để ý, bởi vì lúc này anh vui với việc sắm vai nhân vật ông chú chân dài.
Lạc Ngạn hơi hơi nghiêng người, khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ của anh phóng đại trước mặt Thu Tử Thiện, anh nói: Nhớ kỹ, người giàu có phải tuân theo một quy tắc nhất định.
Anh nói: Cho nên mặc kệ em làm cái gì, em đều phải tuân theo một quy tắc. Tuy tôi không biết quy tắc trong giới showbiz, nhưng tôi biết, chỉ cần có ích lợi thì không có gì là gièm pha. Em
/97
|