Chu Sam vừa hô đã được cả đám hưởng ứng, phỏng chừng còn có một nguyên nhân khác là Triệu Trăn gần đây thấy sắc quên bạn, suốt ngày trông chừng Trương Hoàn, đem một đám anh em trước đây vẫn lăn lộn cùng nhau đều ném sau đầu, thế là, tất cả mọi người đối với ông không hài lòng, lần này, ông mừng sinh nhật, được Chu Sam gọi một cái, tất cả bạn bè nhàn rỗi ở S thị đều chạy tới.
Buổi chiều trực tiếp bao một sân vận động trong nhà sang trọng, Triệu Trăn đánh tennis rất giỏi, Chu Sam không biết làm sao, gần đây hình như đối với ông oán khí tận trời, cố ý tìm ông chơi bóng, đầu tiên là một đấu một, tuy thể lực y cũng tốt, nhưng lại không có kỹ thuật cao siêu như Triệu Trăn, rất nhanh bại trận, thế là lôi Lý Tử Dịch ở một bên xem kịch vui lên sân khấu, muốn hai chọi một, còn nói phải đánh gục Triệu Trăn.
Triệu Trăn cười cười không ngại, tựa hồ lòng tin tràn đầy. Có lẽ, ông là muốn thể hiện mặt mũi trước mặt Trương Hoàn đang ngồi bên xem ông đánh banh, bất quá, Trương Hoàn lại không quen nhìn người khác khi dễ Triệu Trăn, Lý Tử Dịch đeo bao tay cầm banh vào sân, Trương Hoàn liền nói cậu muốn cùng với Triệu Trăn đánh đôi.
Vài người vì câu nói của Trương Hoàn mà sửng sốt, Chu Sam chọc ghẹo Triệu Trăn, “Không nghĩ tới con báo con nhà ông hộ chủ như thế.”
Triệu Trăn phỏng chừng trong lòng đã vui vẻ nở hoa, nhưng miệng lại nói với Trương Hoàn, “Một mình tôi cũng không sợ hai người bọn họ, em xem là được rồi…”
Trương Hoàn căn bản không để ý ông, cột chắc dây giày chơi bóng, lại sửa sang bao tay và bao đầu gối (nịt gối), cầm lấy cây vợt tương đối tiện tay đi tới bên cạnh Triệu Trăn, còn nói, “Em chưa từng đánh tennis, đánh không giỏi, ông không nên quá trông cậy vào em.”
Triệu Trăn cười nói, “Em đứng một bên là được, không sao cả.”
Trương Hoàn cảm thấy Triệu Trăn chướng mắt mình, liền không quá vui vẻ, thế là cùng Triệu Trăn thương lượng một chút chiến thuật xong, quyết định phải để cho Triệu Trăn thấy, cậu vẫn có thể đánh.
Khi Thích Thường Hưng và vài người khác đến sân bóng, Chu Sam và Lý Tử Dịch đã thiếu chút nữa bị đánh gục.
Thích Thường Hưng ngồi trên ghế ngoài sân uống nước nhìn bốn người đang đánh banh, cười đến phi thường vui vẻ, lão tuy rằng giả vờ lơ đãng, ánh mắt đa phần vẫn phóng đến trên người Trương Hoàn.
Trương Hoàn trên sân bóng còn loá mắt hơn bình thường rất nhiều, dáng người cậu vốn thon dài cao ngất, mềm dẻo linh hoạt, khi chơi bóng vẻ mặt lãnh tĩnh mà thâm trầm, phán đoán cực chính xác, hơn nữa phối hợp cùng Triệu Trăn vô cùng ăn ý.
Mỗi một lần vươn người phát bóng, đều có thể thấy phần eo tuyết trắng mềm dẻo kia hiện ra, về sau Thích Thường Hưng đều có chút không dời được tầm mắt, có cảm giác tâm dương khó nhịn.
Đổng Kiều Sinh ngồi bên cạnh lão tựa hồ nhìn thấy tâm tư này, liền cười nói, “Cậu bạn nhỏ nhà Triệu Trăn này thật là một nhân vật*, lần trước ở khu săn bắn biểu hiện rất tốt, không nghĩ tới cũng chơi bóng tốt như vậy, bộ dáng lại không tệ, thảo nào Triệu Trăn cưng chìu cậu ta như vậy.”
(*ý chỉ có tải, nổi bật)
Thích Thường Hưng cười không tiếp lời.
Đổng Kiều Sinh liền bảo Thích Thường Hưng đi thay quần áo, hơn nữa những người khác cũng lục tục tới, hắn bảo mọi người khởi động, còn đến gần sân bóng xem.
Thích Thường Hưng cảm giác nếu mình còn ngồi đây, sợ rằng ai cũng có thể nhìn ra chút tâm tư này của lão, vì vậy liền đứng dậy vào phòng thay quần áo, sau khi ra ngoài, Chu Sam bị Trương Hoàn cố ý đánh bóng thật sự không kiên trì nổi nữa, liền ngoắc Thích Thường Hưng, nói, “Thường Hưng, ông và Kiều Sinh đến đánh với hai người bọn họ, tôi và lão Lý ra sân nghỉ ngơi trước mới được.”
Thích Thường Hưng thật ra là muốn đến sân bóng xa một chút cùng Đổng Kiều Sinh chơi bóng, bị Chu Sam gọi như thế, lão chỉ có thể đi qua.
Chu Sam khi ra sân nói với Triệu Trăn, “Con báo con nhà ông thật sự không trêu vào nổi, không phải chỉ là quấy rối hai người hẹn hò thôi sao, vậy mà lại ác với tôi như vậy.”
Triệu Trăn dối trá nói, “Đâu nào đâu nào, mọi người cùng nhau náo nhiệt mới vui. Trương Hoàn chơi bóng rổ còn hay hơn tennis, lần sau có thể chơi bóng với em ấy thử xem, ông liền biết hôm nay em ấy không có nhắm vào ông.”
Chu Sam cười khoát khoát tay với Triệu Trăn, vừa uống nước vừa lau mồ hôi rời sân.
Đổi người nghỉ ngơi, Trương Hoàn ra bên cạnh sân uống nước lau mồ hôi, thấy Triệu Trăn đi qua, thuận tay đưa bình nước mình mới uống cho ông, Triệu Trăn không ngần ngại chút nào, cầm lấy uống, còn dùng khăn lau mồ hôi cho Triệu Trăn, lại nghiêng đầu nhỏ giọng nói chuyện với Trương Hoàn, hỏi Trương Hoàn có mệt không, nếu mệt thì đừng đánh nữa, nghỉ ngơi một lát.
Thích Thường Hưng và Đổng Kiều Sinh ở bên kia khởi động, Thích Thường Hưng đưa mắt liếc qua chỗ Triệu Trăn và Trương Hoàn, từ góc nhìn của lão, khi Triệu Trăn nói chuyện với Trương Hoàn, giống như đang thân mật hôn cậu, lão sửng sốt một chút, cười cười, dời ánh mắt sang chỗ khác.
Trương Hoàn lúc này mắt lạnh lướt qua phía Thích Thường Hưng, nghĩ thầm cậu còn nhớ rõ mối thù của Thích Thường Hưng, làm sao có thể rời sân buông tha lão.
Trương Hoàn lắc đầu với Triệu Trăn, “Mới nửa tiếng, làm sao mà mệt. Ngược lại là ông đó, nếu mệt rồi thì nghỉ trước đi.”
Triệu Trăn thấy Trương Hoàn đột nhiên trở nên khí phách, con mắt rạng rỡ phát sáng, lóng lánh như sao kim, tâm ông ngứa không chịu nổi, cho dù đang trên sân bóng, ông cầm vợt lên che một chút, liền rướn tới chạm môi Trương Hoàn một cái mới thôi, Trương Hoàn bị ông đột ngột tập kích, bị hôn mới phản ứng được, bởi vì có người ngoài, đương nhiên không thể tức giận với Triệu Trăn, cho nên chỉ trừng ông.
Làm xong khởi động, Trương Hoàn và Triệu Trăn nhỏ giọng bàn bạc chiến thuật đối phó hai người kia, cậu liền đi sang một bên đứng ngay ngắn chuẩn bị ứng chiến.
Dựa theo lời Chu Sam, Trương Hoàn là con báo con, sau đó dưới góc nhìn của Thích Thường Hưng, đích thật là hình dung cực kỳ chuẩn xác, trên sân bóng, Trương Hoàn tư thế trầm ổn khí thế bình tĩnh đứng đó, nhãn thần thâm trầm sắc bén, động tác vừa chuẩn vừa ngoan (ác), cư nhiên cho Thích Thường Hưng và Đổng Kiều Sinh áp lực rất lớn, Đổng Kiều Sinh khi phát bóng thở dài một tiếng, “Nga, đây hoàn toàn là phong phạm danh tướng mà.”
Trương Hoàn có thù với Thích Thường Hưng, khi bắt đầu đánh, cậu còn chú ý tới chiến thuật đã bàn với Triệu Trăn, hung hăng chế trụ Thích Thường Hưng và Đổng Kiều Sinh, đánh rất thoải mái.
Sau đó, mọi người đứng xem ngoài sân đều nhìn ra, Trương Hoàn đang cố ý khiêu khích Thích Thường Hưng, bất quá, cậu càng khiêu khích Thích Thường Hưng, Thích Thường Hưng ngược lại càng hưng phấn, còn kém giống như con sói nhào tới Trương Hoàn.
Trương Hoàn bị ánh mắt tràn ngập tính xâm lược và dục vọng của lão chọc giận, lúc sau bóng tới chỗ Triệu Trăn cậu cũng cản lại, hung hăng đánh tới Thích Thường Hưng, về sau thậm chí đẩy Triệu Trăn ra, một mình cùng Thích Thường Hưng đánh, hơn nữa mỗi cú đánh bóng đều cố ý đánh về bản mặt Thích Thường Hưng, may mà năng lực phản ứng của Thích Thường Hưng không tệ, nếu không đã sớm làm trò cười cho thiên hạ.
Lão càng đánh càng hăng, nếu như không phải Triệu Trăn đứng bên cạnh nhìn, Thích Thường Hưng nghĩ lão phỏng chừng đã sớm bất chấp tất cả hướng Trương Hoàn xuất thủ, con báo con này, thật sự quá trêu chọc người, mà chính cậu lại không tự biết.
Đổng Kiều Sinh cùng một đội với Thích Thường Hưng sớm nhìn ra Trương Hoàn đang cố ý đối địch Thích Thường Hưng, vì vậy vừa bị ném một bên, hắn liền nhún nhún vai, ngồi ngoài sân uống nước.
Triệu Trăn cũng đứng ngoài biên, nhìn Trương Hoàn và Thích Thường Hưng đấu.
Trương Hoàn chơi bóng rổ rèn luyện được thể lực và lực cánh tay không thể xem thường, hơn nữa nhãn lực cũng vô cùng tốt, Thích Thường Hưng lần nào cũng bị cậu đánh cho hối hả ngược xuôi, mệt bở hơi, mà Trương Hoàn vẫn là một dáng lạnh lùng sắc bén, lãnh đạm đứng đó thở dốc, nhìn Thích Thường Hưng cơ hồ đã muốn tê liệt.
Sau cùng, Thích Thường Hưng đành nhận thua, ngồi dưới đất, tiếp nhận nước Đổng Kiều Sinh đưa tới, xua tay với Trương Hoàn, nói, “Quên đi, tôi thua cậu rồi. Hảo tiểu tử, không tệ!”
Cũng không dám nhìn Trương Hoàn nữa, sợ lại bị Trương Hoàn kích thích khiêu chiến ý chí chiến đấu.
Triệu Trăn đứng một bên nhìn, mặc dù là Trương Hoàn thắng, ông lại không toát ra vẻ mặt cao hứng, ngược lại thần sắc thâm trầm, ông đưa nước cho Trương Hoàn, lại lau mồ hôi cho cậu, hỏi, “Đánh hơn một tiếng, còn không mệt?”
Trương Hoàn uống nước, cũng không xem còn đang trên sân bóng, liền tựa đầu vào vai Triệu Trăn, Triệu Trăn bởi vì động tác này mà sửng sốt, sau đó đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu.
Ông cho rằng Trương Hoàn mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, đang chuẩn bị nói rời sân thôi, liền phát hiện Trương Hoàn không phải mệt, cậu len lén chôn mặt vào vai ông cười thầm, Triệu Trăn thậm chí cảm nhận được thân thể cậu run nhè nhẹ vì cười.
Triệu Trăn phi thường kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn Trương Hoàn, phát hiện Trương Hoàn thật sự đang cười.
Mới vừa rồi Triệu Trăn còn vì ánh mắt xâm lược của Thích Thường Hưng đối với bảo bối của ông mà đặc biệt mất hứng, hiện tại phát hiện Trương Hoàn vì đánh thắng Thích Thường Hưng mà len lén trốn trong lòng ông cười đến cao hứng, ông thấp giọng hỏi, “Đánh bại người ta, liền cao hứng như thế.”
Trương Hoàn cười thì thầm nói, “Đương nhiên, chẳng lẽ còn có chuyện gì vui hơn.”
Triệu Trăn cười vỗ vỗ lưng cậu, nói, “Được rồi, nghỉ ngơi thôi, không nên vận động quá sức.”
Trương Hoàn thu liễm nụ cười trên mặt, ngoại trừ cặp mắt sáng trong suốt đen trắng rõ ràng kia thể hiện ra khoái trá trong lòng cậu, mặt cậu đã khôi phục lãnh đạm bình thường, nói với Triệu Trăn, “Mới không có vận động quá sức, em trước đây đấu một kèm ba*, chơi hai tiếng rưỡi. Ông có muốn thử một chút hay không?”
(*一挑三 chỗ này là một thuật ngữ trong bóng rổ thì phải, mình không biết có phải ‘một kèm ba’ không nữa, mà một trận bóng rổ làm gì dài tới hai tiếng rưỡi nhỉ @@?)
Triệu Trăn nhìn cậu giống như một đứa nhóc khoe khoang chiến công, liền cưng chiều hôn lên mặt cậu hai cái, nói, “Biết em rất giỏi rồi, nhưng chúng ta vẫn nên ra sân nghỉ ngơi một chút, phải nhường sân cho người khác chơi nữa chứ.”
Nói như vậy, Trương Hoàn mới theo ông rời sân.
Khi ra sân, vài người còn hướng Trương Hoàn vỗ tay, nói cậu đánh hay.
Triệu Trăn không ngần ngại nắm tay Trương Hoàn, bảo người khác đi chơi bóng, nói bọn họ muốn nghỉ ngơi một lát.
Thích Thường Hưng ra sân, muốn đưa tay cùng Trương Hoàn bắt tay, Trương Hoàn xoay người rời đi, xem như không thấy.
Thích Thường Hưng cười lắc đầu, cố ý nói, “Xem ra, tôi không biết lúc nào, đắc tội con báo con nhà Triệu ca rồi.”
Triệu Trăn cười hihi không tiếp lời, theo Trương Hoàn cùng đi, Trương Hoàn cảm giác cả người mình đầy mồ hôi, không lập tức tắm sẽ đứng ngồi không yên, mang theo quần áo lúc đầu đi đến phòng tắm, Triệu Trăn cũng vội vàng đi theo.
—-
Tiểu Bảo: không biết có phải nhà hàng xóm xây nhà rồi đụng phải cáp mạng ko, mạng tự nhiên chậm hẳn (╬ = ‸ =)
Buổi chiều trực tiếp bao một sân vận động trong nhà sang trọng, Triệu Trăn đánh tennis rất giỏi, Chu Sam không biết làm sao, gần đây hình như đối với ông oán khí tận trời, cố ý tìm ông chơi bóng, đầu tiên là một đấu một, tuy thể lực y cũng tốt, nhưng lại không có kỹ thuật cao siêu như Triệu Trăn, rất nhanh bại trận, thế là lôi Lý Tử Dịch ở một bên xem kịch vui lên sân khấu, muốn hai chọi một, còn nói phải đánh gục Triệu Trăn.
Triệu Trăn cười cười không ngại, tựa hồ lòng tin tràn đầy. Có lẽ, ông là muốn thể hiện mặt mũi trước mặt Trương Hoàn đang ngồi bên xem ông đánh banh, bất quá, Trương Hoàn lại không quen nhìn người khác khi dễ Triệu Trăn, Lý Tử Dịch đeo bao tay cầm banh vào sân, Trương Hoàn liền nói cậu muốn cùng với Triệu Trăn đánh đôi.
Vài người vì câu nói của Trương Hoàn mà sửng sốt, Chu Sam chọc ghẹo Triệu Trăn, “Không nghĩ tới con báo con nhà ông hộ chủ như thế.”
Triệu Trăn phỏng chừng trong lòng đã vui vẻ nở hoa, nhưng miệng lại nói với Trương Hoàn, “Một mình tôi cũng không sợ hai người bọn họ, em xem là được rồi…”
Trương Hoàn căn bản không để ý ông, cột chắc dây giày chơi bóng, lại sửa sang bao tay và bao đầu gối (nịt gối), cầm lấy cây vợt tương đối tiện tay đi tới bên cạnh Triệu Trăn, còn nói, “Em chưa từng đánh tennis, đánh không giỏi, ông không nên quá trông cậy vào em.”
Triệu Trăn cười nói, “Em đứng một bên là được, không sao cả.”
Trương Hoàn cảm thấy Triệu Trăn chướng mắt mình, liền không quá vui vẻ, thế là cùng Triệu Trăn thương lượng một chút chiến thuật xong, quyết định phải để cho Triệu Trăn thấy, cậu vẫn có thể đánh.
Khi Thích Thường Hưng và vài người khác đến sân bóng, Chu Sam và Lý Tử Dịch đã thiếu chút nữa bị đánh gục.
Thích Thường Hưng ngồi trên ghế ngoài sân uống nước nhìn bốn người đang đánh banh, cười đến phi thường vui vẻ, lão tuy rằng giả vờ lơ đãng, ánh mắt đa phần vẫn phóng đến trên người Trương Hoàn.
Trương Hoàn trên sân bóng còn loá mắt hơn bình thường rất nhiều, dáng người cậu vốn thon dài cao ngất, mềm dẻo linh hoạt, khi chơi bóng vẻ mặt lãnh tĩnh mà thâm trầm, phán đoán cực chính xác, hơn nữa phối hợp cùng Triệu Trăn vô cùng ăn ý.
Mỗi một lần vươn người phát bóng, đều có thể thấy phần eo tuyết trắng mềm dẻo kia hiện ra, về sau Thích Thường Hưng đều có chút không dời được tầm mắt, có cảm giác tâm dương khó nhịn.
Đổng Kiều Sinh ngồi bên cạnh lão tựa hồ nhìn thấy tâm tư này, liền cười nói, “Cậu bạn nhỏ nhà Triệu Trăn này thật là một nhân vật*, lần trước ở khu săn bắn biểu hiện rất tốt, không nghĩ tới cũng chơi bóng tốt như vậy, bộ dáng lại không tệ, thảo nào Triệu Trăn cưng chìu cậu ta như vậy.”
(*ý chỉ có tải, nổi bật)
Thích Thường Hưng cười không tiếp lời.
Đổng Kiều Sinh liền bảo Thích Thường Hưng đi thay quần áo, hơn nữa những người khác cũng lục tục tới, hắn bảo mọi người khởi động, còn đến gần sân bóng xem.
Thích Thường Hưng cảm giác nếu mình còn ngồi đây, sợ rằng ai cũng có thể nhìn ra chút tâm tư này của lão, vì vậy liền đứng dậy vào phòng thay quần áo, sau khi ra ngoài, Chu Sam bị Trương Hoàn cố ý đánh bóng thật sự không kiên trì nổi nữa, liền ngoắc Thích Thường Hưng, nói, “Thường Hưng, ông và Kiều Sinh đến đánh với hai người bọn họ, tôi và lão Lý ra sân nghỉ ngơi trước mới được.”
Thích Thường Hưng thật ra là muốn đến sân bóng xa một chút cùng Đổng Kiều Sinh chơi bóng, bị Chu Sam gọi như thế, lão chỉ có thể đi qua.
Chu Sam khi ra sân nói với Triệu Trăn, “Con báo con nhà ông thật sự không trêu vào nổi, không phải chỉ là quấy rối hai người hẹn hò thôi sao, vậy mà lại ác với tôi như vậy.”
Triệu Trăn dối trá nói, “Đâu nào đâu nào, mọi người cùng nhau náo nhiệt mới vui. Trương Hoàn chơi bóng rổ còn hay hơn tennis, lần sau có thể chơi bóng với em ấy thử xem, ông liền biết hôm nay em ấy không có nhắm vào ông.”
Chu Sam cười khoát khoát tay với Triệu Trăn, vừa uống nước vừa lau mồ hôi rời sân.
Đổi người nghỉ ngơi, Trương Hoàn ra bên cạnh sân uống nước lau mồ hôi, thấy Triệu Trăn đi qua, thuận tay đưa bình nước mình mới uống cho ông, Triệu Trăn không ngần ngại chút nào, cầm lấy uống, còn dùng khăn lau mồ hôi cho Triệu Trăn, lại nghiêng đầu nhỏ giọng nói chuyện với Trương Hoàn, hỏi Trương Hoàn có mệt không, nếu mệt thì đừng đánh nữa, nghỉ ngơi một lát.
Thích Thường Hưng và Đổng Kiều Sinh ở bên kia khởi động, Thích Thường Hưng đưa mắt liếc qua chỗ Triệu Trăn và Trương Hoàn, từ góc nhìn của lão, khi Triệu Trăn nói chuyện với Trương Hoàn, giống như đang thân mật hôn cậu, lão sửng sốt một chút, cười cười, dời ánh mắt sang chỗ khác.
Trương Hoàn lúc này mắt lạnh lướt qua phía Thích Thường Hưng, nghĩ thầm cậu còn nhớ rõ mối thù của Thích Thường Hưng, làm sao có thể rời sân buông tha lão.
Trương Hoàn lắc đầu với Triệu Trăn, “Mới nửa tiếng, làm sao mà mệt. Ngược lại là ông đó, nếu mệt rồi thì nghỉ trước đi.”
Triệu Trăn thấy Trương Hoàn đột nhiên trở nên khí phách, con mắt rạng rỡ phát sáng, lóng lánh như sao kim, tâm ông ngứa không chịu nổi, cho dù đang trên sân bóng, ông cầm vợt lên che một chút, liền rướn tới chạm môi Trương Hoàn một cái mới thôi, Trương Hoàn bị ông đột ngột tập kích, bị hôn mới phản ứng được, bởi vì có người ngoài, đương nhiên không thể tức giận với Triệu Trăn, cho nên chỉ trừng ông.
Làm xong khởi động, Trương Hoàn và Triệu Trăn nhỏ giọng bàn bạc chiến thuật đối phó hai người kia, cậu liền đi sang một bên đứng ngay ngắn chuẩn bị ứng chiến.
Dựa theo lời Chu Sam, Trương Hoàn là con báo con, sau đó dưới góc nhìn của Thích Thường Hưng, đích thật là hình dung cực kỳ chuẩn xác, trên sân bóng, Trương Hoàn tư thế trầm ổn khí thế bình tĩnh đứng đó, nhãn thần thâm trầm sắc bén, động tác vừa chuẩn vừa ngoan (ác), cư nhiên cho Thích Thường Hưng và Đổng Kiều Sinh áp lực rất lớn, Đổng Kiều Sinh khi phát bóng thở dài một tiếng, “Nga, đây hoàn toàn là phong phạm danh tướng mà.”
Trương Hoàn có thù với Thích Thường Hưng, khi bắt đầu đánh, cậu còn chú ý tới chiến thuật đã bàn với Triệu Trăn, hung hăng chế trụ Thích Thường Hưng và Đổng Kiều Sinh, đánh rất thoải mái.
Sau đó, mọi người đứng xem ngoài sân đều nhìn ra, Trương Hoàn đang cố ý khiêu khích Thích Thường Hưng, bất quá, cậu càng khiêu khích Thích Thường Hưng, Thích Thường Hưng ngược lại càng hưng phấn, còn kém giống như con sói nhào tới Trương Hoàn.
Trương Hoàn bị ánh mắt tràn ngập tính xâm lược và dục vọng của lão chọc giận, lúc sau bóng tới chỗ Triệu Trăn cậu cũng cản lại, hung hăng đánh tới Thích Thường Hưng, về sau thậm chí đẩy Triệu Trăn ra, một mình cùng Thích Thường Hưng đánh, hơn nữa mỗi cú đánh bóng đều cố ý đánh về bản mặt Thích Thường Hưng, may mà năng lực phản ứng của Thích Thường Hưng không tệ, nếu không đã sớm làm trò cười cho thiên hạ.
Lão càng đánh càng hăng, nếu như không phải Triệu Trăn đứng bên cạnh nhìn, Thích Thường Hưng nghĩ lão phỏng chừng đã sớm bất chấp tất cả hướng Trương Hoàn xuất thủ, con báo con này, thật sự quá trêu chọc người, mà chính cậu lại không tự biết.
Đổng Kiều Sinh cùng một đội với Thích Thường Hưng sớm nhìn ra Trương Hoàn đang cố ý đối địch Thích Thường Hưng, vì vậy vừa bị ném một bên, hắn liền nhún nhún vai, ngồi ngoài sân uống nước.
Triệu Trăn cũng đứng ngoài biên, nhìn Trương Hoàn và Thích Thường Hưng đấu.
Trương Hoàn chơi bóng rổ rèn luyện được thể lực và lực cánh tay không thể xem thường, hơn nữa nhãn lực cũng vô cùng tốt, Thích Thường Hưng lần nào cũng bị cậu đánh cho hối hả ngược xuôi, mệt bở hơi, mà Trương Hoàn vẫn là một dáng lạnh lùng sắc bén, lãnh đạm đứng đó thở dốc, nhìn Thích Thường Hưng cơ hồ đã muốn tê liệt.
Sau cùng, Thích Thường Hưng đành nhận thua, ngồi dưới đất, tiếp nhận nước Đổng Kiều Sinh đưa tới, xua tay với Trương Hoàn, nói, “Quên đi, tôi thua cậu rồi. Hảo tiểu tử, không tệ!”
Cũng không dám nhìn Trương Hoàn nữa, sợ lại bị Trương Hoàn kích thích khiêu chiến ý chí chiến đấu.
Triệu Trăn đứng một bên nhìn, mặc dù là Trương Hoàn thắng, ông lại không toát ra vẻ mặt cao hứng, ngược lại thần sắc thâm trầm, ông đưa nước cho Trương Hoàn, lại lau mồ hôi cho cậu, hỏi, “Đánh hơn một tiếng, còn không mệt?”
Trương Hoàn uống nước, cũng không xem còn đang trên sân bóng, liền tựa đầu vào vai Triệu Trăn, Triệu Trăn bởi vì động tác này mà sửng sốt, sau đó đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu.
Ông cho rằng Trương Hoàn mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, đang chuẩn bị nói rời sân thôi, liền phát hiện Trương Hoàn không phải mệt, cậu len lén chôn mặt vào vai ông cười thầm, Triệu Trăn thậm chí cảm nhận được thân thể cậu run nhè nhẹ vì cười.
Triệu Trăn phi thường kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn Trương Hoàn, phát hiện Trương Hoàn thật sự đang cười.
Mới vừa rồi Triệu Trăn còn vì ánh mắt xâm lược của Thích Thường Hưng đối với bảo bối của ông mà đặc biệt mất hứng, hiện tại phát hiện Trương Hoàn vì đánh thắng Thích Thường Hưng mà len lén trốn trong lòng ông cười đến cao hứng, ông thấp giọng hỏi, “Đánh bại người ta, liền cao hứng như thế.”
Trương Hoàn cười thì thầm nói, “Đương nhiên, chẳng lẽ còn có chuyện gì vui hơn.”
Triệu Trăn cười vỗ vỗ lưng cậu, nói, “Được rồi, nghỉ ngơi thôi, không nên vận động quá sức.”
Trương Hoàn thu liễm nụ cười trên mặt, ngoại trừ cặp mắt sáng trong suốt đen trắng rõ ràng kia thể hiện ra khoái trá trong lòng cậu, mặt cậu đã khôi phục lãnh đạm bình thường, nói với Triệu Trăn, “Mới không có vận động quá sức, em trước đây đấu một kèm ba*, chơi hai tiếng rưỡi. Ông có muốn thử một chút hay không?”
(*一挑三 chỗ này là một thuật ngữ trong bóng rổ thì phải, mình không biết có phải ‘một kèm ba’ không nữa, mà một trận bóng rổ làm gì dài tới hai tiếng rưỡi nhỉ @@?)
Triệu Trăn nhìn cậu giống như một đứa nhóc khoe khoang chiến công, liền cưng chiều hôn lên mặt cậu hai cái, nói, “Biết em rất giỏi rồi, nhưng chúng ta vẫn nên ra sân nghỉ ngơi một chút, phải nhường sân cho người khác chơi nữa chứ.”
Nói như vậy, Trương Hoàn mới theo ông rời sân.
Khi ra sân, vài người còn hướng Trương Hoàn vỗ tay, nói cậu đánh hay.
Triệu Trăn không ngần ngại nắm tay Trương Hoàn, bảo người khác đi chơi bóng, nói bọn họ muốn nghỉ ngơi một lát.
Thích Thường Hưng ra sân, muốn đưa tay cùng Trương Hoàn bắt tay, Trương Hoàn xoay người rời đi, xem như không thấy.
Thích Thường Hưng cười lắc đầu, cố ý nói, “Xem ra, tôi không biết lúc nào, đắc tội con báo con nhà Triệu ca rồi.”
Triệu Trăn cười hihi không tiếp lời, theo Trương Hoàn cùng đi, Trương Hoàn cảm giác cả người mình đầy mồ hôi, không lập tức tắm sẽ đứng ngồi không yên, mang theo quần áo lúc đầu đi đến phòng tắm, Triệu Trăn cũng vội vàng đi theo.
—-
Tiểu Bảo: không biết có phải nhà hàng xóm xây nhà rồi đụng phải cáp mạng ko, mạng tự nhiên chậm hẳn (╬ = ‸ =)
/94
|