Trương Hoàn dùng một gian tắm vòi sen tắm rửa, không gian phòng này thật lớn, cho nên, khi Triệu Trăn chui vào muốn cùng cậu tắm, cậu không cự tuyệt.
Sau, Thích Thường Hưng cũng vào phòng tắm, ánh mắt đảo qua, nghe được chỉ có một gian phòng đang có tiếng nước, còn có tiếng người thấp giọng thì thầm trò chuyện, nghe không rõ rốt cuộc đang nói cái gì, bất quá, tiếng thở dốc và hôn môi kèm theo lại thật câu dẫn.
Thích Thường Hưng đứng đó, vào cũng không tiện mà không vào cũng không tiện.
Bây giờ mọi người đều biết tâm Tư Mã Chiêu của lão, hình như tất cả mọi người đều nhìn ra lão có hứng thú với cậu bạn nhỏ nhà Triệu Trăn, cho nên, lão cần phải tránh bị nghi ngờ nhất.
Triệu Trăn và Trương Hoàn ở trên sân bóng đã biểu hiện vô cùng thân thiết, người lúc trước còn không biết Triệu Trăn tìm một tình nhân nam trẻ tuổi đều đã nhìn ra, tuy không thảo luận trước mặt Triệu Trăn, ngược lại, Triệu Trăn mới cùng Trương Hoàn rời đi, trên sân bóng liền bắt đầu cười nói hèn chi gần đây Triệu Trăn không cùng bọn họ tụ tập, hoá ra bên người có một thanh niên rất trêu chọc người.
Một nhóm cùng nhau chơi đùa này, tuổi đều không nhỏ, ngoại trừ Thích Thường Hưng còn chưa tới bốn mươi, những người khác đều là ông chú bốn năm mươi tuổi sự nghiệp thành công, ngoại trừ tình huống cá biệt, không có ai dám cam đoan, ở ngoài không nuôi tình nhân trẻ tuổi, cho nên, đối với chuyện làm thế nào cùng những bạn nhỏ trẻ trung xinh đẹp bảo trì quan hệ, bọn họ đều có chút kinh nghiệm, đương nhiên, cũng sẽ có chút không vừa ý, bởi vì chênh lệch tuổi tác, rất nhiều thời gian không dỗ được người, khẩu vị của người trẻ tuổi chính là cái hang không đáy, hơn nữa ở ngoài còn đặc biệt trêu chọc người, không hề cố kị cùng đám bạn bè trẻ tuổi khác náo loạn… thường khiến người khác nổi giận, nhưng lại không thể chân chính phát giận với đối phương.
Còn có người nói Triệu Trăn nuôi một người quá mức chọc người như thế, không biết Triệu Trăn rốt cuộc làm sao thuần dưỡng, hơn nữa, sợ rằng rất tốn bản lĩnh…
Mấy lời này là nói đùa khi không có ai, may mà không bị Trương Hoàn nghe thấy, nếu không, cậu chỉ sợ sẽ không nể mặt Triệu Trăn mà trực tiếp làm chuyện đắc tội người ta.
Sau đó, mọi người thấy Trương Hoàn đối với người ngoài lãnh đạm, nhưng đối với Triệu Trăn lại rất thân mật, cũng không có tâm hư vinh kiêu căng của đám thanh niên hiện nay, thậm chí thấy tất cả đồ vật cậu dùng đều giống nhau, không phải toàn thân xa xỉ phẩm, mọi người không khỏi ở trong lòng nói Triệu Trăn thật nhỏ mọn, hà khắc với tình nhân như thế, nhưng lại hâm mộ Triệu Trăn có thể dạy dỗ tốt như vậy.
Còn hỏi Triệu Trăn làm sao nuôi được tình nhân nhỏ này, lúc đó, Trương Hoàn không ở bên, Triệu Trăn cười trả lời, “Còn có thể làm sao? Em ấy không phải thằng ngốc, trên đời này, không có người có thể thương em ấy cưng chiều em ấy hơn tôi, em ấy tự nhiên nhìn ra được, vừa vặn cũng đồng dạng xem trọng tôi, này còn không cùng một chỗ.”
Triệu Trăn khi nói lời này, trên mặt tuy mang theo cười nhạt, nhãn thần lại hàm chứa thâm tình lặng lẽ sâu thẳm, khiến người hỏi ông vấn đề này sửng sốt tại chỗ, sau đó cũng cười, lại không thể tiếp lời nữa.
Trên đời này, ai lại là kẻ ngu chân chính, không cảm nhận ra thật tình và giả ý của người khác chứ. Nếu thật không cảm nhận được, vậy chỉ là không muốn cảm nhận mà thôi.
Sau đó Thích Thường Hưng vẫn là rời khỏi phòng tắm, vừa lúc ở phòng thay đồ bên ngoài chạm mặt Chu Sam đồng dạng đến tắm rửa thay y phục, Chu Sam thấy lão đi ra, cái gì cũng đều hiểu, vì vậy thở dài, nói, “Triệu Trăn này, thật sự là nửa khắc không cùng tiểu tình nhân nhà ổng thân thiết liền không chịu nổi mà, này có còn để chúng ta tắm không đây.”
Thích Thường Hưng nói, “Vừa vặn cùng anh đứng ở đây nói mấy câu, bọn họ hẳn là lập tức tắm xong.”
Kỳ thật Trương Hoàn và Triệu Trăn không có làm việc gì không thích hợp thiếu nhi xem, chỉ là ở dưới nước ôm nhau hôn vài cái thôi, Triệu Trăn thật muốn làm chút chuyện càng thân mật, nhưng Trương Hoàn nói cậu không có khí lực, chỉ muốn tắm, thế là, Triệu Trăn đành ngừng lại.
Hai người tắm xong, Triệu Trăn không cho Trương Hoàn chỉ quấn một cái khăn tắm đi ra, ông ra trước, từ phòng thay đồ mang quần áo Trương Hoàn vào, để Trương Hoàn mặc quần áo tử tế trong gian tắm rồi mới ra.
Thích Thường Hưng và Chu Sam đứng trong phòng thay đồ nhìn Triệu Trăn y như bảo mẫu bận tới bận lui, Chu Sam liền cười, nói, “Lúc ông nuôi Sưởng Sưởng, cũng không thấy ông bận lên bận xuống thế này.”
Triệu Trăn ở bên trong phòng thay đồ vừa mặc quần áo vừa không ngại trả lời Chu Sam, nói, “Nuôi con gái luôn có các loại cố kỵ, hơn nữa Sưởng Sưởng tính tình còn kém hơn Trương Hoàn, hai nhóc này, không thể so sánh.”
Chu Sam liền cười, không tiện nói cái gì nữa.
Trương Hoàn từ phòng tắm đi ra, thấy Chu Sam và Thích Thường Hưng đến tắm rửa, cậu gật đầu chào bọn họ, liền đến bên cạnh Triệu Trăn, cùng ông nhỏ giọng nói chuyện, khi Thích Thường Hưng vào phòng tắm, lại nhìn thoáng ra ngoài, khi thấy Trương Hoàn nói nhỏ bên tai Triệu Trăn, tựa hồ giống như hôn lên, chẳng hiểu sao, trong lòng lão thật khó chịu, nhưng chỉ có thể lộ ra vẻ tươi cười, tư vị khó hiểu trong lòng.
Về sau, Trương Hoàn không ra sân chơi bóng, mà ngồi trên ghế salon một bên cầm điện thoại chơi game, Triệu Trăn ngồi cạnh cậu cùng mấy người bạn không thường gặp nói chuyện phiếm.
Thậm chí sau đó được mời đi chơi bowling, vì cậu không đi, Triệu Trăn cũng không đi.
Do buổi chiều vận động không ít, cơm tối là đại tiệc, còn thêm một bánh kem sinh nhật hai tầng.
Tối, vài người đi, lại vài người tới, do Chu Sam tổ chức đến chỗ y đánh bài, mấy người lúc trước không mang theo người, lúc này còn gọi người vừa ý đến bồi bên người.
Trương Hoàn không thích đánh bài, cũng không am hiểu, mới đầu cậu còn ngồi bên cạnh Triệu Trăn chơi di động, sau đó không còn hăng hái, không biết là tình nhân ai mang tới đến mời Trương Hoàn cùng bọn họ qua đó hát, Trương Hoàn không đáp ứng, trực tiếp từ chối, sau đó cứ như vậy lười biếng tựa trên người Triệu Trăn ngủ.
Bộ dạng không coi ai ra gì này, bạn bè Triệu Trăn ngược lại không ngại, nghĩ cậu dù sao chỉ là tiểu tình nhân của Triệu Trăn mà thôi, lãnh đạm thì lãnh đạm, không có việc gì, vừa vặn cậu không chọc người khác, Triệu Trăn sẽ không đổ dấm chua trong lòng.
Thế nhưng, đám người hoặc là bạn chơi hoặc là tình nhân của bạn bè Triệu Trăn mang tới, lại rất không thích cái dạng này của Trương Hoàn, cảm thấy cậu không nể tình, hơn nữa coi như không muốn tiến vào vòng tròn của bọn họ, mọi người đều là người có tính khí (ngụ ý cao ngạo), Trương Hoàn không bằng lòng phản ứng bọn họ, bọn họ đương nhiên cũng không muốn dán mặt nóng vào mông lạnh, cũng không mời Trương Hoàn nữa.
Triệu Trăn đánh một ván bài, phát hiện Trương Hoàn tựa trên người ông ngủ, ông nói với bạn bè câu thứ lỗi, trực tiếp bế Trương Hoàn lên, đặt một phòng, ôm Trương Hoàn qua đó, để cậu ngủ trên giường.
Trương Hoàn bị ông thả tới giường mới tỉnh lại, nhưng ý thức cũng không phải đặc biệt thanh tỉnh, Triệu Trăn cúi đầu hôn lên trán cậu một cái, ôn nhu nói, “Ngủ ở đây đi, khi nào về, tôi quay lại đón em.”
Trương Hoàn nửa mở mắt nhìn ông một cái, đem mặt vùi vào gối đầu ngủ.
Trương Hoàn nghĩ thầm, vốn còn muốn một mình mừng sinh nhật cho Triệu Trăn, không nghĩ tới cuối cùng lại thành ra thế này, đến bây giờ, quà sinh nhật còn chưa tặng, xem ra, chỉ có thể đưa vào hôm sau.
Triệu Trăn dàn xếp cho Trương Hoàn xong, mới nhớ tới bàn đánh bài, trong phòng đánh bài khói mù lượn lờ, muốn thức đêm đánh bài, mỗi người đều phải biến thành tẩu thuốc lớn.
Triệu Trăn coi như tương đối có tiết chế, biết Trương Hoàn không thích ông hút thuốc, chỉ ngậm điếu thuốc ngoài miệng, thật lâu mới châm, cũng chỉ rít hai hơi liền buông.
Còn bảo người phục vụ chỉnh lớn công năng lọc khí của máy điều hoà trung ương, hút hết tất cả khói thuốc đi.
Ở trên bàn đánh bài hăng hái chiến đấu tới hơn sáu giờ, Triệu Trăn thắng không ít, cuối cùng đem tiền thắng đều chia cho mấy cô gái vẫn bồi đến hừng đông, làm các cô vui vẻ hoan hô một hồi.
Khi tan cuộc, tinh thần người khác còn tốt, chỉ có Triệu Trăn ngáp mấy cái liền. Thế là ông liền bị người trêu chọc, nói ông có phải trên giường xuất lực quá lớn, suốt đem đánh bài cũng ứng phó không nổi không.
Triệu Trăn cười lắc đầu, “Gần đây thói quen sinh hoạt tốt đến không được, không có ngày nào không ngủ trước mười hai giờ, sáng sớm bảy tám giờ rời giường. Sưởng Sưởng nhà tôi luôn gọi tới lúc sáng sớm, tôi không điều chỉnh như vậy, không nhận được điện thoại con bé, con bé cáu kỉnh tôi không chịu nổi.”
Vì vậy mọi người liền cười, nói ông không nói thật. Bất quá, đây cũng là đùa giỡn chút thôi, cười xong rồi thôi.
Sau khi tan cuộc, Triệu Trăn làm chủ tiệc liền tiễn một đám bạn bè đến bải đỗ xe, nhìn bọn họ rời đi, sau đó Triệu Trăn rửa mặt một phen, liền ngồi trong phòng ăn cùng Chu Sam dùng điểm tâm, Chu Sam đói bụng, y đặc biệc gọi một đầu bếp đến làm cho y một chén lớn mì thịt bò cay để ăn, Triệu Trăn thấy, liền cau mày, nói, “Mới sáng sớm, ăn cay như vậy, dạ dày ông chịu được?”
Chu Sam nhìn ông ăn gà tơ tổ yến, còn có một phần cháo cá, thế là cười rộ lên, nói, “Đầu bếp chỗ này, cái khác tuy làm cũng ngon, nhưng mì này, tuyệt đối là tuyệt nhất, ông không nếm thử, vậy là tổn thất của ông. Nhưng mà ông đó, cư nhiên mới sáng sớm ăn tổ yến cháo cá, tôi lần đầu tiên thấy đấy.”
Triệu Trăn nói, “Này có cái gì, sáng sớm ăn tổ yến tốt a, dưỡng nhan (nhan sắc ấy =))). Hiện tại mỗi sáng tôi đều ăn như thế.”
Chu Sam thiếu chút nữa phun mì trong miệng ra ngoài, nhanh chóng nuốt xuống, liền nhìn chằm chằm Triệu Trăn, nói, “Ông từ lúc nuôi Trương Hoàn, tôi thấy ông điên rồ rồi.”
Triệu Trăn không thèm để ý lời y, bình tĩnh nói, “Dưỡng sinh vốn nên làm mỗi ngày, cùng một chỗ với Trương Hoàn, tôi không thể thoạt nhìn quá lớn so với em ấy.”
Chu Sam lắc đầu, chỉ đành không nói gì ông nữa.
Y lại nhớ tới Đàm Duẫn Văn, biết hắn cũng là một nhân sĩ theo phái dưỡng sinh, đặc biệt xem trong thói quen sống và thói quen ẩm thực, Chu Sam thuận tiện nói, “Hôm qua có gọi Đàm Duẫn Văn tới, hắn phải cùng vị người nhà kia đi khám bác sĩ, nên không đến.”
Triệu Trăn biết Chu Sam nói vị người nhà kia của Đàm Duẫn Văn là ai, ông vừa ăn cháo, vừa nói, “Hắn cũng sớm rời bỏ quần chúng, tôi đã lâu chưa gặp hắn.”
Chu Sam nói, “Tôi còn thường xuyên cùng hắn ăn cơm chung, là do ông gần đây không ra khỏi cửa mới không thấy người thôi.”
Điểm tâm xong, Triệu Trăn mới đi kêu Trương Hoàn rời giường, vào phòng, Trương Hoàn đã thức dậy, còn tắm rửa xong, nhưng lại không mặc quần áo, chỉ dùng khăn quấn nửa người dưới lại, ngồi đó phát ngốc.
Triệu Trăn lấy chăn khoác lên người cậu, nói, “Ngồi đây phát ngốc cái gì, không mặc quần áo vào, cẩn thận cảm mạo.”
Trương Hoàn giương mắt nhìn ông, “Quần áo em bẩn rồi, không cách nào mặc lại, ông bảo người mang quần áo sạch đến đi.” Nói xong, ngửi ngửi trên người Triệu Trăn hai cái, liền đẩy ông ra, nói, “Ông đầy mùi thuốc lá, nhanh đi tắm đi.”
Triệu Trăn gọi điện thoại cho tài xế, kêu y đi tìm nữ giúp việc lấy quần áo tới, vì để cho Trương Hoàn không ghét bỏ ông, ông phải nhanh đi tắm, nhưng ngẫm lại, vẫn là bưng bữa sáng đến cho Trương Hoàn trước rồi mới tắm, ông cũng không muốn khi ông đang tắm, phục vụ mang bữa sáng đến, nhìn thấy thân thể trần như nhộng của Trương Hoàn.
Sau, Thích Thường Hưng cũng vào phòng tắm, ánh mắt đảo qua, nghe được chỉ có một gian phòng đang có tiếng nước, còn có tiếng người thấp giọng thì thầm trò chuyện, nghe không rõ rốt cuộc đang nói cái gì, bất quá, tiếng thở dốc và hôn môi kèm theo lại thật câu dẫn.
Thích Thường Hưng đứng đó, vào cũng không tiện mà không vào cũng không tiện.
Bây giờ mọi người đều biết tâm Tư Mã Chiêu của lão, hình như tất cả mọi người đều nhìn ra lão có hứng thú với cậu bạn nhỏ nhà Triệu Trăn, cho nên, lão cần phải tránh bị nghi ngờ nhất.
Triệu Trăn và Trương Hoàn ở trên sân bóng đã biểu hiện vô cùng thân thiết, người lúc trước còn không biết Triệu Trăn tìm một tình nhân nam trẻ tuổi đều đã nhìn ra, tuy không thảo luận trước mặt Triệu Trăn, ngược lại, Triệu Trăn mới cùng Trương Hoàn rời đi, trên sân bóng liền bắt đầu cười nói hèn chi gần đây Triệu Trăn không cùng bọn họ tụ tập, hoá ra bên người có một thanh niên rất trêu chọc người.
Một nhóm cùng nhau chơi đùa này, tuổi đều không nhỏ, ngoại trừ Thích Thường Hưng còn chưa tới bốn mươi, những người khác đều là ông chú bốn năm mươi tuổi sự nghiệp thành công, ngoại trừ tình huống cá biệt, không có ai dám cam đoan, ở ngoài không nuôi tình nhân trẻ tuổi, cho nên, đối với chuyện làm thế nào cùng những bạn nhỏ trẻ trung xinh đẹp bảo trì quan hệ, bọn họ đều có chút kinh nghiệm, đương nhiên, cũng sẽ có chút không vừa ý, bởi vì chênh lệch tuổi tác, rất nhiều thời gian không dỗ được người, khẩu vị của người trẻ tuổi chính là cái hang không đáy, hơn nữa ở ngoài còn đặc biệt trêu chọc người, không hề cố kị cùng đám bạn bè trẻ tuổi khác náo loạn… thường khiến người khác nổi giận, nhưng lại không thể chân chính phát giận với đối phương.
Còn có người nói Triệu Trăn nuôi một người quá mức chọc người như thế, không biết Triệu Trăn rốt cuộc làm sao thuần dưỡng, hơn nữa, sợ rằng rất tốn bản lĩnh…
Mấy lời này là nói đùa khi không có ai, may mà không bị Trương Hoàn nghe thấy, nếu không, cậu chỉ sợ sẽ không nể mặt Triệu Trăn mà trực tiếp làm chuyện đắc tội người ta.
Sau đó, mọi người thấy Trương Hoàn đối với người ngoài lãnh đạm, nhưng đối với Triệu Trăn lại rất thân mật, cũng không có tâm hư vinh kiêu căng của đám thanh niên hiện nay, thậm chí thấy tất cả đồ vật cậu dùng đều giống nhau, không phải toàn thân xa xỉ phẩm, mọi người không khỏi ở trong lòng nói Triệu Trăn thật nhỏ mọn, hà khắc với tình nhân như thế, nhưng lại hâm mộ Triệu Trăn có thể dạy dỗ tốt như vậy.
Còn hỏi Triệu Trăn làm sao nuôi được tình nhân nhỏ này, lúc đó, Trương Hoàn không ở bên, Triệu Trăn cười trả lời, “Còn có thể làm sao? Em ấy không phải thằng ngốc, trên đời này, không có người có thể thương em ấy cưng chiều em ấy hơn tôi, em ấy tự nhiên nhìn ra được, vừa vặn cũng đồng dạng xem trọng tôi, này còn không cùng một chỗ.”
Triệu Trăn khi nói lời này, trên mặt tuy mang theo cười nhạt, nhãn thần lại hàm chứa thâm tình lặng lẽ sâu thẳm, khiến người hỏi ông vấn đề này sửng sốt tại chỗ, sau đó cũng cười, lại không thể tiếp lời nữa.
Trên đời này, ai lại là kẻ ngu chân chính, không cảm nhận ra thật tình và giả ý của người khác chứ. Nếu thật không cảm nhận được, vậy chỉ là không muốn cảm nhận mà thôi.
Sau đó Thích Thường Hưng vẫn là rời khỏi phòng tắm, vừa lúc ở phòng thay đồ bên ngoài chạm mặt Chu Sam đồng dạng đến tắm rửa thay y phục, Chu Sam thấy lão đi ra, cái gì cũng đều hiểu, vì vậy thở dài, nói, “Triệu Trăn này, thật sự là nửa khắc không cùng tiểu tình nhân nhà ổng thân thiết liền không chịu nổi mà, này có còn để chúng ta tắm không đây.”
Thích Thường Hưng nói, “Vừa vặn cùng anh đứng ở đây nói mấy câu, bọn họ hẳn là lập tức tắm xong.”
Kỳ thật Trương Hoàn và Triệu Trăn không có làm việc gì không thích hợp thiếu nhi xem, chỉ là ở dưới nước ôm nhau hôn vài cái thôi, Triệu Trăn thật muốn làm chút chuyện càng thân mật, nhưng Trương Hoàn nói cậu không có khí lực, chỉ muốn tắm, thế là, Triệu Trăn đành ngừng lại.
Hai người tắm xong, Triệu Trăn không cho Trương Hoàn chỉ quấn một cái khăn tắm đi ra, ông ra trước, từ phòng thay đồ mang quần áo Trương Hoàn vào, để Trương Hoàn mặc quần áo tử tế trong gian tắm rồi mới ra.
Thích Thường Hưng và Chu Sam đứng trong phòng thay đồ nhìn Triệu Trăn y như bảo mẫu bận tới bận lui, Chu Sam liền cười, nói, “Lúc ông nuôi Sưởng Sưởng, cũng không thấy ông bận lên bận xuống thế này.”
Triệu Trăn ở bên trong phòng thay đồ vừa mặc quần áo vừa không ngại trả lời Chu Sam, nói, “Nuôi con gái luôn có các loại cố kỵ, hơn nữa Sưởng Sưởng tính tình còn kém hơn Trương Hoàn, hai nhóc này, không thể so sánh.”
Chu Sam liền cười, không tiện nói cái gì nữa.
Trương Hoàn từ phòng tắm đi ra, thấy Chu Sam và Thích Thường Hưng đến tắm rửa, cậu gật đầu chào bọn họ, liền đến bên cạnh Triệu Trăn, cùng ông nhỏ giọng nói chuyện, khi Thích Thường Hưng vào phòng tắm, lại nhìn thoáng ra ngoài, khi thấy Trương Hoàn nói nhỏ bên tai Triệu Trăn, tựa hồ giống như hôn lên, chẳng hiểu sao, trong lòng lão thật khó chịu, nhưng chỉ có thể lộ ra vẻ tươi cười, tư vị khó hiểu trong lòng.
Về sau, Trương Hoàn không ra sân chơi bóng, mà ngồi trên ghế salon một bên cầm điện thoại chơi game, Triệu Trăn ngồi cạnh cậu cùng mấy người bạn không thường gặp nói chuyện phiếm.
Thậm chí sau đó được mời đi chơi bowling, vì cậu không đi, Triệu Trăn cũng không đi.
Do buổi chiều vận động không ít, cơm tối là đại tiệc, còn thêm một bánh kem sinh nhật hai tầng.
Tối, vài người đi, lại vài người tới, do Chu Sam tổ chức đến chỗ y đánh bài, mấy người lúc trước không mang theo người, lúc này còn gọi người vừa ý đến bồi bên người.
Trương Hoàn không thích đánh bài, cũng không am hiểu, mới đầu cậu còn ngồi bên cạnh Triệu Trăn chơi di động, sau đó không còn hăng hái, không biết là tình nhân ai mang tới đến mời Trương Hoàn cùng bọn họ qua đó hát, Trương Hoàn không đáp ứng, trực tiếp từ chối, sau đó cứ như vậy lười biếng tựa trên người Triệu Trăn ngủ.
Bộ dạng không coi ai ra gì này, bạn bè Triệu Trăn ngược lại không ngại, nghĩ cậu dù sao chỉ là tiểu tình nhân của Triệu Trăn mà thôi, lãnh đạm thì lãnh đạm, không có việc gì, vừa vặn cậu không chọc người khác, Triệu Trăn sẽ không đổ dấm chua trong lòng.
Thế nhưng, đám người hoặc là bạn chơi hoặc là tình nhân của bạn bè Triệu Trăn mang tới, lại rất không thích cái dạng này của Trương Hoàn, cảm thấy cậu không nể tình, hơn nữa coi như không muốn tiến vào vòng tròn của bọn họ, mọi người đều là người có tính khí (ngụ ý cao ngạo), Trương Hoàn không bằng lòng phản ứng bọn họ, bọn họ đương nhiên cũng không muốn dán mặt nóng vào mông lạnh, cũng không mời Trương Hoàn nữa.
Triệu Trăn đánh một ván bài, phát hiện Trương Hoàn tựa trên người ông ngủ, ông nói với bạn bè câu thứ lỗi, trực tiếp bế Trương Hoàn lên, đặt một phòng, ôm Trương Hoàn qua đó, để cậu ngủ trên giường.
Trương Hoàn bị ông thả tới giường mới tỉnh lại, nhưng ý thức cũng không phải đặc biệt thanh tỉnh, Triệu Trăn cúi đầu hôn lên trán cậu một cái, ôn nhu nói, “Ngủ ở đây đi, khi nào về, tôi quay lại đón em.”
Trương Hoàn nửa mở mắt nhìn ông một cái, đem mặt vùi vào gối đầu ngủ.
Trương Hoàn nghĩ thầm, vốn còn muốn một mình mừng sinh nhật cho Triệu Trăn, không nghĩ tới cuối cùng lại thành ra thế này, đến bây giờ, quà sinh nhật còn chưa tặng, xem ra, chỉ có thể đưa vào hôm sau.
Triệu Trăn dàn xếp cho Trương Hoàn xong, mới nhớ tới bàn đánh bài, trong phòng đánh bài khói mù lượn lờ, muốn thức đêm đánh bài, mỗi người đều phải biến thành tẩu thuốc lớn.
Triệu Trăn coi như tương đối có tiết chế, biết Trương Hoàn không thích ông hút thuốc, chỉ ngậm điếu thuốc ngoài miệng, thật lâu mới châm, cũng chỉ rít hai hơi liền buông.
Còn bảo người phục vụ chỉnh lớn công năng lọc khí của máy điều hoà trung ương, hút hết tất cả khói thuốc đi.
Ở trên bàn đánh bài hăng hái chiến đấu tới hơn sáu giờ, Triệu Trăn thắng không ít, cuối cùng đem tiền thắng đều chia cho mấy cô gái vẫn bồi đến hừng đông, làm các cô vui vẻ hoan hô một hồi.
Khi tan cuộc, tinh thần người khác còn tốt, chỉ có Triệu Trăn ngáp mấy cái liền. Thế là ông liền bị người trêu chọc, nói ông có phải trên giường xuất lực quá lớn, suốt đem đánh bài cũng ứng phó không nổi không.
Triệu Trăn cười lắc đầu, “Gần đây thói quen sinh hoạt tốt đến không được, không có ngày nào không ngủ trước mười hai giờ, sáng sớm bảy tám giờ rời giường. Sưởng Sưởng nhà tôi luôn gọi tới lúc sáng sớm, tôi không điều chỉnh như vậy, không nhận được điện thoại con bé, con bé cáu kỉnh tôi không chịu nổi.”
Vì vậy mọi người liền cười, nói ông không nói thật. Bất quá, đây cũng là đùa giỡn chút thôi, cười xong rồi thôi.
Sau khi tan cuộc, Triệu Trăn làm chủ tiệc liền tiễn một đám bạn bè đến bải đỗ xe, nhìn bọn họ rời đi, sau đó Triệu Trăn rửa mặt một phen, liền ngồi trong phòng ăn cùng Chu Sam dùng điểm tâm, Chu Sam đói bụng, y đặc biệc gọi một đầu bếp đến làm cho y một chén lớn mì thịt bò cay để ăn, Triệu Trăn thấy, liền cau mày, nói, “Mới sáng sớm, ăn cay như vậy, dạ dày ông chịu được?”
Chu Sam nhìn ông ăn gà tơ tổ yến, còn có một phần cháo cá, thế là cười rộ lên, nói, “Đầu bếp chỗ này, cái khác tuy làm cũng ngon, nhưng mì này, tuyệt đối là tuyệt nhất, ông không nếm thử, vậy là tổn thất của ông. Nhưng mà ông đó, cư nhiên mới sáng sớm ăn tổ yến cháo cá, tôi lần đầu tiên thấy đấy.”
Triệu Trăn nói, “Này có cái gì, sáng sớm ăn tổ yến tốt a, dưỡng nhan (nhan sắc ấy =))). Hiện tại mỗi sáng tôi đều ăn như thế.”
Chu Sam thiếu chút nữa phun mì trong miệng ra ngoài, nhanh chóng nuốt xuống, liền nhìn chằm chằm Triệu Trăn, nói, “Ông từ lúc nuôi Trương Hoàn, tôi thấy ông điên rồ rồi.”
Triệu Trăn không thèm để ý lời y, bình tĩnh nói, “Dưỡng sinh vốn nên làm mỗi ngày, cùng một chỗ với Trương Hoàn, tôi không thể thoạt nhìn quá lớn so với em ấy.”
Chu Sam lắc đầu, chỉ đành không nói gì ông nữa.
Y lại nhớ tới Đàm Duẫn Văn, biết hắn cũng là một nhân sĩ theo phái dưỡng sinh, đặc biệt xem trong thói quen sống và thói quen ẩm thực, Chu Sam thuận tiện nói, “Hôm qua có gọi Đàm Duẫn Văn tới, hắn phải cùng vị người nhà kia đi khám bác sĩ, nên không đến.”
Triệu Trăn biết Chu Sam nói vị người nhà kia của Đàm Duẫn Văn là ai, ông vừa ăn cháo, vừa nói, “Hắn cũng sớm rời bỏ quần chúng, tôi đã lâu chưa gặp hắn.”
Chu Sam nói, “Tôi còn thường xuyên cùng hắn ăn cơm chung, là do ông gần đây không ra khỏi cửa mới không thấy người thôi.”
Điểm tâm xong, Triệu Trăn mới đi kêu Trương Hoàn rời giường, vào phòng, Trương Hoàn đã thức dậy, còn tắm rửa xong, nhưng lại không mặc quần áo, chỉ dùng khăn quấn nửa người dưới lại, ngồi đó phát ngốc.
Triệu Trăn lấy chăn khoác lên người cậu, nói, “Ngồi đây phát ngốc cái gì, không mặc quần áo vào, cẩn thận cảm mạo.”
Trương Hoàn giương mắt nhìn ông, “Quần áo em bẩn rồi, không cách nào mặc lại, ông bảo người mang quần áo sạch đến đi.” Nói xong, ngửi ngửi trên người Triệu Trăn hai cái, liền đẩy ông ra, nói, “Ông đầy mùi thuốc lá, nhanh đi tắm đi.”
Triệu Trăn gọi điện thoại cho tài xế, kêu y đi tìm nữ giúp việc lấy quần áo tới, vì để cho Trương Hoàn không ghét bỏ ông, ông phải nhanh đi tắm, nhưng ngẫm lại, vẫn là bưng bữa sáng đến cho Trương Hoàn trước rồi mới tắm, ông cũng không muốn khi ông đang tắm, phục vụ mang bữa sáng đến, nhìn thấy thân thể trần như nhộng của Trương Hoàn.
/94
|