Lâm Đình không thèm để ý đến Bạch Tử Hiên, cô nằm xuống chui vào chăn, lạnh nhạt nói.
- Tôi không có hứng thú.
Bạch Tử Hiên cũng nằm xuống, chui vào trong chăn, ôm cô từ đằng sau, thấy cô có chút bài xích, anh liền rất không biết xấu hổ mà nói.
- Em yên tâm, tôi sẽ không làm loạn, bất quá nếu em muốn tôi làm loạn, tôi sẽ không la to, tùy em chà đạp.
Vèo.
Cả thân thể Bạch Tử Hiên bay xuống đất, kèm theo giọng nói không cảm xúc của Lâm Đình.
- Đồ thần kinh!
Bạch Tử Hiên ăn đau, trong lòng thầm oán thán: cô ấy ăn gì mà khoẻ như trâu vậy, thật chẳng giống nữ nhân chút nào! Cơ mà anh lại thích cái điểm này của cô.
Bạch Tử Hiên phủi phủi bụi bẩn dính trên quần áo, rồi nhanh chóng bò lên giường.
Hai thân thể dính sát vào nhau, cùng đắp một cái chăn, cùng gối một cái gối, tư thế vô cùng mật mờ. Nhìn qua nếu nói hai người họ trong sáng, không phát sinh chuyện gì chắc chẳng có ai tin. Lâm Đình có chút mất tự nhiên, nhíu mày nói.
- Anh không biết là nam nữ thụ thụ bất thân sao? Một là ngủ dưới đất, hai là nếu muốn ngủ trên giường thì tránh xa tôi ra.
Bạch Tử Hiên thì thầm vào tai cô. Bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp, anh không muốn cô hận hay ghét bỏ anh.
- Em yên tâm đi, tôi chưa từng coi em là nữ nhân, tôi chỉ muốn ôm em để sưởi ấm thôi!
- Cái gì??? Anh chưa từng coi tôi là nữ nhân? Trông tôi giống nam nhân lắm sao?
Lâm Đình đẩy chăn ra, quay đầu, trừng mẳt nhìn Bạch Tử Hiên, tức giận quát. Cô yểu điệu thục nữ, dịu dàng lương thiện như vậy mà hắn dám nói cô không giống nữ nhân. Đáng ghét!
Bạch Tử Hiên mà biết trong đầu cô nghĩ như vậy chắc anh đâm đầu xuống đất chết tươi mất. Bạch Tử Hiên vẫn khí định thần nhàn, suy nghĩ một lát rồi đáp, với giọng điệu an ủi.
- Cũng không hẳn, chỉ là tính cách của em có chút giống thôi, chứ cơ thể em đúng kiểu ngực tấn công mông phòng thù và phương diện kia cũng không giống nam nhân chút nào.
Lâm Đình hừ lạnh, coi như anh thức thời, cô cũng chẳng thèm đôi co với anh, chạy suốt cả buổi tối cô cũng mệt lắm rồi, nên đi ngủ trước thì hơn.
Thấy cô đã chìm vào giấc ngủ, Bạch Tử Hiên nhẹ nhàng rời giường, bước đến gần cửa sổ. Anh lấy từ trong túi ra chiếc Iphone 8s plus, gọi cho đàn em của mình, lạnh lùng ra lệnh.
- Thiến sạch đám người hôm nay dám đuổi theo nữ nhân của tôi, rồi gọi mấy người phụ nữ xinh đẹp, có thân hình nóng bỏng tới trêu đùa bọn họ. Đúng 2h sáng mai, ai chưa chết thì giết sạch cho tôi.
Đầu dây bên kia, trên mặt tràn đầy hắc tuyến, phương phát giết người của lão đại cũng đủ tàn độc. Nhưng điều làm cho hắn ta kinh ngạc hơn chính là bốn chữ nữ nhân của tôi .
- Lão đại, sau này cô ấy sẽ là đại tỷ của tụi em sao?
- Phải!
Từ trong miệng, Bạch Tử Hiên lạnh lùng phun ra một chữ. Sau đó liền tắt máy, cất điện thoại đi, đôi mắt anh lạnh lẽo, quyết tuyệt: Ai dám làm thương tổn nữ nhân của Bạch Tử Hiên hắn thì chỉ có môt con đường chết!
- Tôi không có hứng thú.
Bạch Tử Hiên cũng nằm xuống, chui vào trong chăn, ôm cô từ đằng sau, thấy cô có chút bài xích, anh liền rất không biết xấu hổ mà nói.
- Em yên tâm, tôi sẽ không làm loạn, bất quá nếu em muốn tôi làm loạn, tôi sẽ không la to, tùy em chà đạp.
Vèo.
Cả thân thể Bạch Tử Hiên bay xuống đất, kèm theo giọng nói không cảm xúc của Lâm Đình.
- Đồ thần kinh!
Bạch Tử Hiên ăn đau, trong lòng thầm oán thán: cô ấy ăn gì mà khoẻ như trâu vậy, thật chẳng giống nữ nhân chút nào! Cơ mà anh lại thích cái điểm này của cô.
Bạch Tử Hiên phủi phủi bụi bẩn dính trên quần áo, rồi nhanh chóng bò lên giường.
Hai thân thể dính sát vào nhau, cùng đắp một cái chăn, cùng gối một cái gối, tư thế vô cùng mật mờ. Nhìn qua nếu nói hai người họ trong sáng, không phát sinh chuyện gì chắc chẳng có ai tin. Lâm Đình có chút mất tự nhiên, nhíu mày nói.
- Anh không biết là nam nữ thụ thụ bất thân sao? Một là ngủ dưới đất, hai là nếu muốn ngủ trên giường thì tránh xa tôi ra.
Bạch Tử Hiên thì thầm vào tai cô. Bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp, anh không muốn cô hận hay ghét bỏ anh.
- Em yên tâm đi, tôi chưa từng coi em là nữ nhân, tôi chỉ muốn ôm em để sưởi ấm thôi!
- Cái gì??? Anh chưa từng coi tôi là nữ nhân? Trông tôi giống nam nhân lắm sao?
Lâm Đình đẩy chăn ra, quay đầu, trừng mẳt nhìn Bạch Tử Hiên, tức giận quát. Cô yểu điệu thục nữ, dịu dàng lương thiện như vậy mà hắn dám nói cô không giống nữ nhân. Đáng ghét!
Bạch Tử Hiên mà biết trong đầu cô nghĩ như vậy chắc anh đâm đầu xuống đất chết tươi mất. Bạch Tử Hiên vẫn khí định thần nhàn, suy nghĩ một lát rồi đáp, với giọng điệu an ủi.
- Cũng không hẳn, chỉ là tính cách của em có chút giống thôi, chứ cơ thể em đúng kiểu ngực tấn công mông phòng thù và phương diện kia cũng không giống nam nhân chút nào.
Lâm Đình hừ lạnh, coi như anh thức thời, cô cũng chẳng thèm đôi co với anh, chạy suốt cả buổi tối cô cũng mệt lắm rồi, nên đi ngủ trước thì hơn.
Thấy cô đã chìm vào giấc ngủ, Bạch Tử Hiên nhẹ nhàng rời giường, bước đến gần cửa sổ. Anh lấy từ trong túi ra chiếc Iphone 8s plus, gọi cho đàn em của mình, lạnh lùng ra lệnh.
- Thiến sạch đám người hôm nay dám đuổi theo nữ nhân của tôi, rồi gọi mấy người phụ nữ xinh đẹp, có thân hình nóng bỏng tới trêu đùa bọn họ. Đúng 2h sáng mai, ai chưa chết thì giết sạch cho tôi.
Đầu dây bên kia, trên mặt tràn đầy hắc tuyến, phương phát giết người của lão đại cũng đủ tàn độc. Nhưng điều làm cho hắn ta kinh ngạc hơn chính là bốn chữ nữ nhân của tôi .
- Lão đại, sau này cô ấy sẽ là đại tỷ của tụi em sao?
- Phải!
Từ trong miệng, Bạch Tử Hiên lạnh lùng phun ra một chữ. Sau đó liền tắt máy, cất điện thoại đi, đôi mắt anh lạnh lẽo, quyết tuyệt: Ai dám làm thương tổn nữ nhân của Bạch Tử Hiên hắn thì chỉ có môt con đường chết!
/30
|