Viết xong bài thơ “ Mẫn nông” (người nông dân đáng thương), Thượng Quan Ngưng Nguyệt đứng lên, miêu tả lại ý nghĩa của bài “ Mẫn nông cho Ngân Lang nghe.
Ngân Lang chưa từng nghe qua bài thơ “ Mẫn nông”, liền giống như một đứa trẻ mới bắt đầu học, vẻ mặt thành thật lắng nghe cẩn thận.
Miêu tả xong, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa ngón tay ra chỉ bài thơ giữa mặt đất, giọng nói mười phần trêu tức: “Ngươi ở đây từ từ học thuộc đi! Nếu như không thuộc đủ, không cho phép ăn cơm”.
Nói xong, Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng lóe người lên, gia nhập vào đội ngũ khí thế ngất trời cách đây không xa.
Gương mặt khẽ co giật, Ngân Lang đánh một cái rắm rồi ngồi xuống trên đất, sau khi nhìn bài thơ “ Mẫn nông” thêm vài lần, rồi bắt đầu rung đùi đắc ý học thuộc.
Sau một lúc --
Mặc dù chỉ học thuộc một bài thơ “ Mẫn nông”, nhưng Ngân Lang cảm giác học bài thơ “ Mẫn nông” này, so với học được một bộ võ công phức tạp còn gian nan hơn, rồi cũng gia nhập vào đội ngũ đang làm việc.
Nhiều người chuyện trò vui vẻ, cắt rau xanh thành từng nhánh dài, cho bánh màn thầu vào lồng hấp, cho gạo vào trong nồi nước tròn, lửa trong lò bùng cháy đỏ rực.
Đợi khi lửa trong lò tắt, lấy bánh màn thầu ra khỏi lồng, múc cháo trắng rau xanh ra nồi.
Ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm và Vô Ngân công tử, mỗi người bưng một chén cháo rau xanh nhỏ, ngồi vây quanh bên tảng đá lớn, vừa húp chén cháo thơm, vừa nhẹ giọng cười đùa.
Còn đệ tử Cái Bang, chia làm ba đội ngũ.
Nhóm đội ngũ đầu tiên, do hai vị trưởng lão Đông, Tây dẫn đầu, đưa bữa trưa gồm bánh màn thầu và cháo rau xanh đến tận tay những tinh binh Long Diệu đang vây khốn đại quân ba nước Bắc Dực, Thương Nguyệt, Tây Thần.
Nhóm đội ngũ thứ hai, do hai vị trưởng lão Nam, Bắc dẫn đầu, đưa bữa trưa vào chòi che nắng.
Bách tính Bắc Dực ngồi trên ghế gỗ, liếc nhìn ánh mắt đầy ý cười của đệ tử Cái Bang, lại liếc nhìn bữa trưa mà đệ tử Cái Bang đang cầm, trên mặt toát ra vẻ do dự “không biết có nên nhận hay không “.
Cứng rắn nhét bữa trưa vào trong tay một phụ nữ có thai, Nam trưởng lão chậm rãi nói: “Mặc dù người không ăn, hài tử trong bụng cũng phải ăn. Ta nghĩ... người có thể nhẫn tâm để mình chết đói, lại không nỡ bóp chết hài tử trong bụng mình chứ !? “
Người phụ nữ có thai vốn chuẩn bị trả lại bữa trưa, nghe thấy Nam trưởng lão nói chuyện, thân thể bỗng cứng đờ, rút lại tay trả bữa trưa, cúi đầu dùng bánh màn thầu và cháo.
Một phụ nữ có thai khác tiếp nhận bữa trưa, phụ nữ có thai thường rất yêu con, tự nhiên không ngoài dự tính, toàn bộ đều nhận lấy bữa trưa từ tay đệ tử Cái Bang.
Nhóm phụ nữ có thai vừa bắt đầu ăn, những bách tính Bắc Dực còn lại, lúc này đã bị cảm hoá, cũng nhao nhao đứng lên tiếp nhận bữa trưa.
Nhóm đội ngũ thứ ba, do Ngân Lang và Thanh Báo dẫn đầu, đưa bữa trưa tới chỗ cuối cùng.
Tuy chỉ có bánh màn thầu và cháo rau xanh, nhưng đối với binh sĩ hai nước Thương Nguyệt, Tây Thần đang vô cùng đói mà nói, đây quả thực là bữa ăn ngon nhất thế gian.
Nhưng, thức ăn mặc dù ngon, chung quy cũng là do địch nhân đưa tới.
Lúc trước, bởi vì Thụy vương phi Long Diệu nói ra lời ngoan độc, “Không chịu uống thuốc, sẽ bị ép buộc rót thuốc”, lúc đó bọn họ không thể tránh được mà phải uống thuốc.
Bây giờ, Thụy vương phi Long Diệu vẫn chưa dọa, địch nhân Long Diệu cũng không dọa.
Cho nên, mặc dù bọn họ đã đói đến hoa mắt choáng váng, nhưng vì giữ vững lòng trung thành với đất nước, kiên định tuyệt không quy hàng, bọn họ không thể tiếp nhận bánh màn thầu và cháo, không thể!
Tiếng nuốt nước bọt “ừng ực “ vang lên, binh sĩ hai nước Thương Nguyệt, Tây Thần vỗ vỗ bụng đã đói đến mức đau dạ dày, quay người sang chỗ khác.
“Vì sao phải xoay người, chẳng lẽ ngại bữa trưa không đủ phong phú? Không có biện pháp, đại quân Long Diệu ta lặn lội đường xa tới chỗ núi hoang này, tất nhiên không tiện mang theo thịt cá. Huống hồ, vương gia và vương phi nhà ta nói, trên người các ngươi đều có vết thương, ăn một ít đồ thanh đạm, các ngươi sẽ có ích mà không hại đối với.”
Thanh Báo cười nói, đồng thời dời bước đến trước mặt một binh sĩ Tây Thần.
Đưa một cái bánh màn thầu, cùng với một chén cháo nhỏ tỏa
Ngân Lang chưa từng nghe qua bài thơ “ Mẫn nông”, liền giống như một đứa trẻ mới bắt đầu học, vẻ mặt thành thật lắng nghe cẩn thận.
Miêu tả xong, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa ngón tay ra chỉ bài thơ giữa mặt đất, giọng nói mười phần trêu tức: “Ngươi ở đây từ từ học thuộc đi! Nếu như không thuộc đủ, không cho phép ăn cơm”.
Nói xong, Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng lóe người lên, gia nhập vào đội ngũ khí thế ngất trời cách đây không xa.
Gương mặt khẽ co giật, Ngân Lang đánh một cái rắm rồi ngồi xuống trên đất, sau khi nhìn bài thơ “ Mẫn nông” thêm vài lần, rồi bắt đầu rung đùi đắc ý học thuộc.
Sau một lúc --
Mặc dù chỉ học thuộc một bài thơ “ Mẫn nông”, nhưng Ngân Lang cảm giác học bài thơ “ Mẫn nông” này, so với học được một bộ võ công phức tạp còn gian nan hơn, rồi cũng gia nhập vào đội ngũ đang làm việc.
Nhiều người chuyện trò vui vẻ, cắt rau xanh thành từng nhánh dài, cho bánh màn thầu vào lồng hấp, cho gạo vào trong nồi nước tròn, lửa trong lò bùng cháy đỏ rực.
Đợi khi lửa trong lò tắt, lấy bánh màn thầu ra khỏi lồng, múc cháo trắng rau xanh ra nồi.
Ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm và Vô Ngân công tử, mỗi người bưng một chén cháo rau xanh nhỏ, ngồi vây quanh bên tảng đá lớn, vừa húp chén cháo thơm, vừa nhẹ giọng cười đùa.
Còn đệ tử Cái Bang, chia làm ba đội ngũ.
Nhóm đội ngũ đầu tiên, do hai vị trưởng lão Đông, Tây dẫn đầu, đưa bữa trưa gồm bánh màn thầu và cháo rau xanh đến tận tay những tinh binh Long Diệu đang vây khốn đại quân ba nước Bắc Dực, Thương Nguyệt, Tây Thần.
Nhóm đội ngũ thứ hai, do hai vị trưởng lão Nam, Bắc dẫn đầu, đưa bữa trưa vào chòi che nắng.
Bách tính Bắc Dực ngồi trên ghế gỗ, liếc nhìn ánh mắt đầy ý cười của đệ tử Cái Bang, lại liếc nhìn bữa trưa mà đệ tử Cái Bang đang cầm, trên mặt toát ra vẻ do dự “không biết có nên nhận hay không “.
Cứng rắn nhét bữa trưa vào trong tay một phụ nữ có thai, Nam trưởng lão chậm rãi nói: “Mặc dù người không ăn, hài tử trong bụng cũng phải ăn. Ta nghĩ... người có thể nhẫn tâm để mình chết đói, lại không nỡ bóp chết hài tử trong bụng mình chứ !? “
Người phụ nữ có thai vốn chuẩn bị trả lại bữa trưa, nghe thấy Nam trưởng lão nói chuyện, thân thể bỗng cứng đờ, rút lại tay trả bữa trưa, cúi đầu dùng bánh màn thầu và cháo.
Một phụ nữ có thai khác tiếp nhận bữa trưa, phụ nữ có thai thường rất yêu con, tự nhiên không ngoài dự tính, toàn bộ đều nhận lấy bữa trưa từ tay đệ tử Cái Bang.
Nhóm phụ nữ có thai vừa bắt đầu ăn, những bách tính Bắc Dực còn lại, lúc này đã bị cảm hoá, cũng nhao nhao đứng lên tiếp nhận bữa trưa.
Nhóm đội ngũ thứ ba, do Ngân Lang và Thanh Báo dẫn đầu, đưa bữa trưa tới chỗ cuối cùng.
Tuy chỉ có bánh màn thầu và cháo rau xanh, nhưng đối với binh sĩ hai nước Thương Nguyệt, Tây Thần đang vô cùng đói mà nói, đây quả thực là bữa ăn ngon nhất thế gian.
Nhưng, thức ăn mặc dù ngon, chung quy cũng là do địch nhân đưa tới.
Lúc trước, bởi vì Thụy vương phi Long Diệu nói ra lời ngoan độc, “Không chịu uống thuốc, sẽ bị ép buộc rót thuốc”, lúc đó bọn họ không thể tránh được mà phải uống thuốc.
Bây giờ, Thụy vương phi Long Diệu vẫn chưa dọa, địch nhân Long Diệu cũng không dọa.
Cho nên, mặc dù bọn họ đã đói đến hoa mắt choáng váng, nhưng vì giữ vững lòng trung thành với đất nước, kiên định tuyệt không quy hàng, bọn họ không thể tiếp nhận bánh màn thầu và cháo, không thể!
Tiếng nuốt nước bọt “ừng ực “ vang lên, binh sĩ hai nước Thương Nguyệt, Tây Thần vỗ vỗ bụng đã đói đến mức đau dạ dày, quay người sang chỗ khác.
“Vì sao phải xoay người, chẳng lẽ ngại bữa trưa không đủ phong phú? Không có biện pháp, đại quân Long Diệu ta lặn lội đường xa tới chỗ núi hoang này, tất nhiên không tiện mang theo thịt cá. Huống hồ, vương gia và vương phi nhà ta nói, trên người các ngươi đều có vết thương, ăn một ít đồ thanh đạm, các ngươi sẽ có ích mà không hại đối với.”
Thanh Báo cười nói, đồng thời dời bước đến trước mặt một binh sĩ Tây Thần.
Đưa một cái bánh màn thầu, cùng với một chén cháo nhỏ tỏa
/354
|