Nguyệt nhi, nàng. . . . . . Hiên Viên Diễm chậm chạp ngẩng đầu, tầm mắt rời khỏi bụng ái thê đến khuôn mặt của nàng. Vẻ mặt hoảng sợ của hắn bỗng chuyển thành vui mừng khó tin: Nàng vừa nói gì? Lặp lại lần nữa?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt kéo tay Hiên Viên Diễm đặt lên bụng mình, cười nói: Lúc trước, lúc Vô Ngân đến tìm ta, đúng lúc ta cảm thấy vô cùng buồn nôn. Vô Ngân cho rằng thân thể ta khó chịu, liền chẩn mạch cho ta, kết quả chẩn ra ta đã mang thai ba tháng, mà còn là song thai long phượng (2 đôi thai trai gái).
Nguyệt nhi, ý nàng là... Hiên Viên Diễm vẫn không tin nổi, như lạc vào mộng đẹp: Chúng ta có bảo bảo rồi, mà còn là bốn bảo bảo?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhéo má hắn, gật đầu khẳng định: Ừ!
Hiên Viên Diễm đứng sững, bàn tay trái khẽ vuốt bụng nàng, má phải áp vào bụng nàng. Hắn mừng như điên, trong mắt lấp lánh ánh nước, ngốc nghếch mở miệng: Bảo bảo, ta là phụ thân. Có nghe thấy phụ thân gọi các con không?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cúi đầu nhìn Hiên Viên Diễm vui mừng đến độ ngốc nghếch, cười ha ha: Diễm ngốc, bảo bảo mới được ba tháng, sao nghe chàng gọi chúng nó được!
Hắn hôn lên bụng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cười khúc khích rồi dịu dàng ghé vào bụng nàng mà nói: Cha gọi, dĩ nhiên bảo bảo sẽ nghe thấy. Chẳng qua bây giờ bảo bảo còn nhỏ, không thể trả lời phụ thân. Phụ thân nói không sai chứ?
A, không đúng -- Hiên Viên Diễm chợt sờ soạng bụng nàng, cảm thấy kỳ lạ, chớp mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt: Nguyệt nhi, bảo bảo mới ba tháng nhưng dù sao cũng có đến bốn bảo bảo. Tại sao bụng của nàng không có dấu hiệu lớn lên?
Nghi ngờ của Diễm, Nguyệt cũng từng nghĩ qua. Sau này, Nguyệt nhi hỏi Vô Ngân. Hắn nói với Nguyệt nhi... Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong môi, nói dối có thiện ý: Bởi vì Nguyệt nhi có linh thực bảy màu trong người nên đương nhiên khác phụ nữ mang thai bình thường. Mấy tháng đầu, bảo bảo sẽ tương đối nhỏ. Sau mấy tháng thì tất cả sẽ như thường.
Ái thê hơn mạng, bởi vậy lúc này Hiên Viên Diễm không chút nghi ngờ lời nàng nói.
Thì ra là như thế. Hiên Viên Diễm loại bỏ nghi ngờ, dịu dàng vuốt tóc nàng, ánh mắt tỏa ra tình yêu vô hạn: Nguyệt nhi, mang thai bốn bảo bảo một lúc, nàng thật sự quá vĩ đại.
Má hồng của nàng nổi lên màu đỏ, khẽ chọc lồng ngực hắn, thẹn thùng nói: Nguyệt nhi đâu có vĩ đại, Diễm mới vĩ đại.
Nàng vừa dứt lời, môi hồng xinh đẹp lập tức bị Hiên Viên Diễm che kín.
Nến mừng trong phòng lay lay như có thể hiểu được tình ý trên thế gian. Thấy đôi tân phu thê tình sâu ý ngọt hôn môi, gió thổi ban đêm cũng vui vẻ hơn...
Bên ngoài phòng -- Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống mái nhà. Năm viên ngói đã bị người lặng lẽ cạy ra. Năm người nín thở như đạo tặc chuẩn bị vào phòng trộm cắp, nằm dính trên mái nhà nhìn trộm hình ảnh trong phòng. diiennđa`nnlee^quyydo^nn Năm người không biết ý rình trộm phu thể người ta đốt lửa này chính là Thiên Cơ lão nhân, Vô Ngân, Hiên Viên Ly, Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong. Chỉ có điều họ không được chứng kiến kịch hay vô cùng đặc sắc, không xem sẽ hối hận theo lời Thiên Cơ lão nhân, ngược lại chỉ nhìn thấy hình ảnh hôn môi của hai người trong phòng và nghe thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã mang song thai long phượng.
Một tia cô đơn khó nhận thấy ẩn sâu trong đáy mắt Dạ Dật Phong. Hắn phe phẩy quạt trúc rồi ngồi thẳng lên ngắm trăng nơi chân trời. Còn Tiêu Hàn đã thu lại biểu cảm lạnh lùng nhưng hơi thở vẫn cô độc không lạc hồng trần như trước. Hắn cũng ngồi thẳng lên, ngước đầu ngắm trăng.
Tim nàng thuộc về ai là chuyện của nàng; ta lặng lẽ yêu nàng là việc của ta. Chỉ cần nàng vĩnh viễn vui vẻ hạnh phúc, ta sẽ giấu tình yêu thầm lặng này làm bí mật quý giá đặt trong đáy lòng mãi mãi - Tiêu Hàn và Dạ Dật
Thượng Quan Ngưng Nguyệt kéo tay Hiên Viên Diễm đặt lên bụng mình, cười nói: Lúc trước, lúc Vô Ngân đến tìm ta, đúng lúc ta cảm thấy vô cùng buồn nôn. Vô Ngân cho rằng thân thể ta khó chịu, liền chẩn mạch cho ta, kết quả chẩn ra ta đã mang thai ba tháng, mà còn là song thai long phượng (2 đôi thai trai gái).
Nguyệt nhi, ý nàng là... Hiên Viên Diễm vẫn không tin nổi, như lạc vào mộng đẹp: Chúng ta có bảo bảo rồi, mà còn là bốn bảo bảo?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhéo má hắn, gật đầu khẳng định: Ừ!
Hiên Viên Diễm đứng sững, bàn tay trái khẽ vuốt bụng nàng, má phải áp vào bụng nàng. Hắn mừng như điên, trong mắt lấp lánh ánh nước, ngốc nghếch mở miệng: Bảo bảo, ta là phụ thân. Có nghe thấy phụ thân gọi các con không?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cúi đầu nhìn Hiên Viên Diễm vui mừng đến độ ngốc nghếch, cười ha ha: Diễm ngốc, bảo bảo mới được ba tháng, sao nghe chàng gọi chúng nó được!
Hắn hôn lên bụng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cười khúc khích rồi dịu dàng ghé vào bụng nàng mà nói: Cha gọi, dĩ nhiên bảo bảo sẽ nghe thấy. Chẳng qua bây giờ bảo bảo còn nhỏ, không thể trả lời phụ thân. Phụ thân nói không sai chứ?
A, không đúng -- Hiên Viên Diễm chợt sờ soạng bụng nàng, cảm thấy kỳ lạ, chớp mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt: Nguyệt nhi, bảo bảo mới ba tháng nhưng dù sao cũng có đến bốn bảo bảo. Tại sao bụng của nàng không có dấu hiệu lớn lên?
Nghi ngờ của Diễm, Nguyệt cũng từng nghĩ qua. Sau này, Nguyệt nhi hỏi Vô Ngân. Hắn nói với Nguyệt nhi... Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong môi, nói dối có thiện ý: Bởi vì Nguyệt nhi có linh thực bảy màu trong người nên đương nhiên khác phụ nữ mang thai bình thường. Mấy tháng đầu, bảo bảo sẽ tương đối nhỏ. Sau mấy tháng thì tất cả sẽ như thường.
Ái thê hơn mạng, bởi vậy lúc này Hiên Viên Diễm không chút nghi ngờ lời nàng nói.
Thì ra là như thế. Hiên Viên Diễm loại bỏ nghi ngờ, dịu dàng vuốt tóc nàng, ánh mắt tỏa ra tình yêu vô hạn: Nguyệt nhi, mang thai bốn bảo bảo một lúc, nàng thật sự quá vĩ đại.
Má hồng của nàng nổi lên màu đỏ, khẽ chọc lồng ngực hắn, thẹn thùng nói: Nguyệt nhi đâu có vĩ đại, Diễm mới vĩ đại.
Nàng vừa dứt lời, môi hồng xinh đẹp lập tức bị Hiên Viên Diễm che kín.
Nến mừng trong phòng lay lay như có thể hiểu được tình ý trên thế gian. Thấy đôi tân phu thê tình sâu ý ngọt hôn môi, gió thổi ban đêm cũng vui vẻ hơn...
Bên ngoài phòng -- Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống mái nhà. Năm viên ngói đã bị người lặng lẽ cạy ra. Năm người nín thở như đạo tặc chuẩn bị vào phòng trộm cắp, nằm dính trên mái nhà nhìn trộm hình ảnh trong phòng. diiennđa`nnlee^quyydo^nn Năm người không biết ý rình trộm phu thể người ta đốt lửa này chính là Thiên Cơ lão nhân, Vô Ngân, Hiên Viên Ly, Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong. Chỉ có điều họ không được chứng kiến kịch hay vô cùng đặc sắc, không xem sẽ hối hận theo lời Thiên Cơ lão nhân, ngược lại chỉ nhìn thấy hình ảnh hôn môi của hai người trong phòng và nghe thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã mang song thai long phượng.
Một tia cô đơn khó nhận thấy ẩn sâu trong đáy mắt Dạ Dật Phong. Hắn phe phẩy quạt trúc rồi ngồi thẳng lên ngắm trăng nơi chân trời. Còn Tiêu Hàn đã thu lại biểu cảm lạnh lùng nhưng hơi thở vẫn cô độc không lạc hồng trần như trước. Hắn cũng ngồi thẳng lên, ngước đầu ngắm trăng.
Tim nàng thuộc về ai là chuyện của nàng; ta lặng lẽ yêu nàng là việc của ta. Chỉ cần nàng vĩnh viễn vui vẻ hạnh phúc, ta sẽ giấu tình yêu thầm lặng này làm bí mật quý giá đặt trong đáy lòng mãi mãi - Tiêu Hàn và Dạ Dật
/354
|