Món nợ mấy vạn mạng người Ma tộc, nợ mạng Nam Cung Húc, nợ mạng Nam Cung Điệp, những khoản nợ mạng đó không để Nam Cung Liệt lấy cái chết trả lại?
Nhưng, biết rõ Nam Cung Liệt đáng chết, Nam Cung Ngạo Nhật lại không thể giết, hoặc chính xác mà nói, Nam Cung Ngạo Nhật không dám giết.
Chỉ vì, mười bảy năm trước, hắn đã đồng ý với trưởng nữ Nam Cung Yên Nhi, sẽ không giết Nam Cung Liệt, nếu không linh hồn của Nam Cung Yên Nhi sẽ khó yên nghỉ.
Cho đến lúc này --
Bởi vì Nam Cung Yên Nhi, Nam Cung Ngạo Nhật đã nhẫn nhịn nhiều lần với Nam Cung Liệt.
Nhưng tư tưởng Nam Cung Liệt gần như vặn vẹo, mức độ gần như biến thái, nhưng bởi vì cái chết của Nam Cung Yên Nhi, hận ý đối với Nam Cung Ngạo Nhật càng ngày càng tăng.
Hận đến không thể nắm chắc giết được Nam Cung Ngạo Nhật, liền phá hủy nguồn suối duy nhất, đồng quy vu tận với Nam Cung Ngạo Nhật.
Hận đến không có cách nào đồng quy vu tận với Nam Cung Ngạo Nhật, liền thắt cổ Thượng Quan Hạo và Hiên Viên Ly, uy hiếp Thượng Quan Ngưng Nguyệt giết Nam Cung Ngạo Nhật.
Chỉ là --
Một người làm việc không chừa chuyện ác, mất trí đến mức trời đất phẫn nộ gào thét, trời căm phẫn và đất gầm thét, cũng sẽ tự mình trừng trị hắn.
“Trời” căm phẫn và “đất” gầm thét này, chính là bốn bảo bảo của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bốn bảo bảo có bản lĩnh vô địch.
Ngay khi cổ Hiên Viên Ly sắp bị Nam Cung Liệt bẻ gãy, trong nháy mắt sắp tắt thở, nhị bảo bảo thi triển thuật thôi miên.
Thuật thôi miên của nhị bảo bảo, cũng không phải là thuật thôi miên thông thường.
Thuật thôi miên thông thường, người thi thuật cần phải thông qua ngôn ngữ, âm thanh, động tác, ánh mắt và tâm lý ám hiệu, đưa thông tin vào trong tiềm thức của người chịu phải thuật, chậm rãi dẫn dụ người chịu phải thuật, tiến vào trạng thái ngủ mà không ngủ.
Nhị bảo bảo có được bản lĩnh thôi miên vạn vật, trong lòng chỉ cần muốn thôi miên người nào, người đó sẽ lập tức tiến vào trạng thái ngủ mê man.
Vì vậy --
Nam Cung Liệt, ngủ! Bốn chữ này, từ trong bờ môi nhỏ hồng mềm mại của nhị bảo bảo, mềm mại ngọt ngào tuôn ra trong nháy mắt.
Trước mắt Nam Cung Liệt bỗng tối sầm, mười ngón tay thả lỏng cổ Thượng Quan Hạo và Hiên Viên Ly ra.
Ngửa người ngã về phía sau, ầm một tiếng vang lên, hai mắt Nam Cung Liệt nhắm lại, nặng nề té lăn quay trên mặt đất.
Bởi vì Nam Cung Liệt dùng sức siết, cổ Thượng Quan Hạo và Hiên Viên Ly được thả ra, cả người cũng lâm vào trạng thái hôn mê, ngã xuống mặt đất.
Phụ thân --
Đại ca --
Bóng dáng chợt lóe, phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt vọt tới đối diện.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi trên đất, ôm nửa người Thượng Quan Hạo vào lòng, Hiên Viên Diễm ngồi trên đất, ôm nửa người Hiên Viên Ly vào trong ngực.
Đại bảo bảo vốn đang khoanh chân ổn định, cười hì hì đứng lên, lấy tốc độ như gió giật, đứng ở bên trái Hiên Viên Diễm.
Bên tay phải của đại bảo bảo, cây quạt lông gà vẫn đong đưa đong đưa.
Tay trái của Đại bảo bảo, lại bay cuộn ra hai tia sáng, một tia sáng xoay tròn ở chỗ cổ Thượng Quan Hạo, một tia sáng xoay tròn ở trên cổ Hiên Viên Ly.
Vận dụng năng lượng thần ngọc, tiêu trừ vết sưng đỏ chỗ cổ Thượng Quan Hạo bị Nam Cung Liệt dùng quá sức.
Và vận dụng năng lượng của thần ngọc, chữa trị xương gãy bên trong cổ cho Hiên Viên Ly, ngăn chặn máu tươi phun trào như suối chỗ cổ Hiên Viên Ly.
Đại bảo bảo thu hồi ánh sáng, cười hì hì nói: Phụ thân, mẫu thân, hai người không cần lo lắng, đại bảo bảo đã chữa khỏi thương thế cho ngoại công và Ly bá bá rồi, một lát nữa, bọn họ sẽ bình yên vô sự tỉnh lại.
Ngẩng đầu, hai mắt liếc nhìn nhị bảo bảo nghiêng đầu nhỏ lên đầu vai Thánh đế, lại một lần nữa tiến vào mộng đẹp phía đối diện.
Ngay sau đó, phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhìn gương mặt tươi cười của Đại bảo bảo, đồng thời mở miệng đồng thanh khen ngợi: Đại bảo bảo thật thông minh!
Giờ khắc này, rốt cuộc phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã biết vì sao lúc trước đại bảo bảo nhà bọn họ lại cãi nhau với Nam Cung Liệt?
Nhị bảo bảo vẫn luôn vùi đầu ngủ ngon, hai tai không nghe chuyện quanh mình.
Cho nên, đại bảo bảo tìm Nam Cung Liệt gây gổ, thật ra dụng ý thực sự là: cố ý đánh thức nhị bảo bảo, ám hiệu nhị bảo bảo thi triển thuật thôi miên.
Đối với sự khen ngợi của phụ mẫu, đại bảo bảo cũng không có chút khiêm tốn nào.
Cái miệng nhỏ nhắn bật cười, đong đưa
Nhưng, biết rõ Nam Cung Liệt đáng chết, Nam Cung Ngạo Nhật lại không thể giết, hoặc chính xác mà nói, Nam Cung Ngạo Nhật không dám giết.
Chỉ vì, mười bảy năm trước, hắn đã đồng ý với trưởng nữ Nam Cung Yên Nhi, sẽ không giết Nam Cung Liệt, nếu không linh hồn của Nam Cung Yên Nhi sẽ khó yên nghỉ.
Cho đến lúc này --
Bởi vì Nam Cung Yên Nhi, Nam Cung Ngạo Nhật đã nhẫn nhịn nhiều lần với Nam Cung Liệt.
Nhưng tư tưởng Nam Cung Liệt gần như vặn vẹo, mức độ gần như biến thái, nhưng bởi vì cái chết của Nam Cung Yên Nhi, hận ý đối với Nam Cung Ngạo Nhật càng ngày càng tăng.
Hận đến không thể nắm chắc giết được Nam Cung Ngạo Nhật, liền phá hủy nguồn suối duy nhất, đồng quy vu tận với Nam Cung Ngạo Nhật.
Hận đến không có cách nào đồng quy vu tận với Nam Cung Ngạo Nhật, liền thắt cổ Thượng Quan Hạo và Hiên Viên Ly, uy hiếp Thượng Quan Ngưng Nguyệt giết Nam Cung Ngạo Nhật.
Chỉ là --
Một người làm việc không chừa chuyện ác, mất trí đến mức trời đất phẫn nộ gào thét, trời căm phẫn và đất gầm thét, cũng sẽ tự mình trừng trị hắn.
“Trời” căm phẫn và “đất” gầm thét này, chính là bốn bảo bảo của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bốn bảo bảo có bản lĩnh vô địch.
Ngay khi cổ Hiên Viên Ly sắp bị Nam Cung Liệt bẻ gãy, trong nháy mắt sắp tắt thở, nhị bảo bảo thi triển thuật thôi miên.
Thuật thôi miên của nhị bảo bảo, cũng không phải là thuật thôi miên thông thường.
Thuật thôi miên thông thường, người thi thuật cần phải thông qua ngôn ngữ, âm thanh, động tác, ánh mắt và tâm lý ám hiệu, đưa thông tin vào trong tiềm thức của người chịu phải thuật, chậm rãi dẫn dụ người chịu phải thuật, tiến vào trạng thái ngủ mà không ngủ.
Nhị bảo bảo có được bản lĩnh thôi miên vạn vật, trong lòng chỉ cần muốn thôi miên người nào, người đó sẽ lập tức tiến vào trạng thái ngủ mê man.
Vì vậy --
Nam Cung Liệt, ngủ! Bốn chữ này, từ trong bờ môi nhỏ hồng mềm mại của nhị bảo bảo, mềm mại ngọt ngào tuôn ra trong nháy mắt.
Trước mắt Nam Cung Liệt bỗng tối sầm, mười ngón tay thả lỏng cổ Thượng Quan Hạo và Hiên Viên Ly ra.
Ngửa người ngã về phía sau, ầm một tiếng vang lên, hai mắt Nam Cung Liệt nhắm lại, nặng nề té lăn quay trên mặt đất.
Bởi vì Nam Cung Liệt dùng sức siết, cổ Thượng Quan Hạo và Hiên Viên Ly được thả ra, cả người cũng lâm vào trạng thái hôn mê, ngã xuống mặt đất.
Phụ thân --
Đại ca --
Bóng dáng chợt lóe, phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt vọt tới đối diện.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi trên đất, ôm nửa người Thượng Quan Hạo vào lòng, Hiên Viên Diễm ngồi trên đất, ôm nửa người Hiên Viên Ly vào trong ngực.
Đại bảo bảo vốn đang khoanh chân ổn định, cười hì hì đứng lên, lấy tốc độ như gió giật, đứng ở bên trái Hiên Viên Diễm.
Bên tay phải của đại bảo bảo, cây quạt lông gà vẫn đong đưa đong đưa.
Tay trái của Đại bảo bảo, lại bay cuộn ra hai tia sáng, một tia sáng xoay tròn ở chỗ cổ Thượng Quan Hạo, một tia sáng xoay tròn ở trên cổ Hiên Viên Ly.
Vận dụng năng lượng thần ngọc, tiêu trừ vết sưng đỏ chỗ cổ Thượng Quan Hạo bị Nam Cung Liệt dùng quá sức.
Và vận dụng năng lượng của thần ngọc, chữa trị xương gãy bên trong cổ cho Hiên Viên Ly, ngăn chặn máu tươi phun trào như suối chỗ cổ Hiên Viên Ly.
Đại bảo bảo thu hồi ánh sáng, cười hì hì nói: Phụ thân, mẫu thân, hai người không cần lo lắng, đại bảo bảo đã chữa khỏi thương thế cho ngoại công và Ly bá bá rồi, một lát nữa, bọn họ sẽ bình yên vô sự tỉnh lại.
Ngẩng đầu, hai mắt liếc nhìn nhị bảo bảo nghiêng đầu nhỏ lên đầu vai Thánh đế, lại một lần nữa tiến vào mộng đẹp phía đối diện.
Ngay sau đó, phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhìn gương mặt tươi cười của Đại bảo bảo, đồng thời mở miệng đồng thanh khen ngợi: Đại bảo bảo thật thông minh!
Giờ khắc này, rốt cuộc phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã biết vì sao lúc trước đại bảo bảo nhà bọn họ lại cãi nhau với Nam Cung Liệt?
Nhị bảo bảo vẫn luôn vùi đầu ngủ ngon, hai tai không nghe chuyện quanh mình.
Cho nên, đại bảo bảo tìm Nam Cung Liệt gây gổ, thật ra dụng ý thực sự là: cố ý đánh thức nhị bảo bảo, ám hiệu nhị bảo bảo thi triển thuật thôi miên.
Đối với sự khen ngợi của phụ mẫu, đại bảo bảo cũng không có chút khiêm tốn nào.
Cái miệng nhỏ nhắn bật cười, đong đưa
/354
|