Năng lượng của bốn thần ngọc đỏ, hồng, đen, trắng có thể cứu người trên thế gian, cũng có thể đả thương người xuống địa ngục.
Lúc cứu người, ánh sáng của bốn thần ngọc đỏ, hồng, đen, trắng, lưu chuyển dịu dàng như làm gió mát ngày xuân trên miệng vết thương của người được cứu.
Nhưng --
Lúc đả thương người, ánh sáng của thần ngọc đỏ như lửa đốt tim, ánh sáng của thần ngọc hồng như nước vây thân, Die nd da nl e q uu ydo n ánh sáng của thần ngọc đen tựa như tia chớp thấu xương, ánh sáng của thần ngọc trắng tựa như cái lạnh đóng băng máu.
Hôm nay, chủ nhân của thần ngọc đỏ là đại bảo bảo, chủ nhân của thần ngọc hồng là nhị bảo bảo, chủ nhân của thần ngọc đen là tam bảo bảo, chủ nhân của thần ngọc trắng là tiểu bảo bảo.
Một câu Ta muốn để cho ngươi biết, uy hiếp mẫu thân của ta, sẽ phải trả giá cao như thế nào! , tức giận nói ra từ trong miệng tam bảo bảo thì trong nháy mắt --
Tam bảo bảo giẫm lên đầu gối bên chân trái của Nam Cung Liệt, bỗng chốc một luồng ánh sáng cuộn lên.
Ánh sáng tựa như tia chớp thấu xương, quanh quẩn chỗ đầu gối bên chân trái của Nam Cung Liệt, đầu gối bên trí của Nam Cung Liệt chợt không thấy đâu nữa, chỉ còn lại một lỗ thủng tròn đang trào máu.
Cơn đau nhức tựa như tia chớp thấu xương, từ chỗ đầu gối bên trái biến thành lỗ thủng, lan tràn ra khắp tứ chi.
Linh hồn giống như bị xé nát thành ngàn vạn mảnh, Nam Cung Liệt lại không có cách nào giãy giụa, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương: A --
Cho ngươi uy hiếp mẫu thân ta, xem ta không ngược chết ngươi thì thôi!
tam bảo bảo giống như Nộ thần (thần giận) hạ phàm, chân nhỏ dùng sức đạp đạp, để lại lỗ thịt thủng khó coi chấn động lòng người, cùng với dòng máu bắn tung tóe lưu đầy hơi thở chết chóc.
Dòng máu bắn tung tóe như suối trào, lại giống như mưa rơi xuống phía chân trời, khiến cả người Nam Cung Liệt đỏ máu, cũng càng nhuộm một mảnh đỏ máu tanh nồng hơn nữa.
Nắm chặt quả đấm, lại chậm rãi buông ra.
Ngẩng đầu, hít sâu một hơi, kềm chế kích động cứu Nam Cung Liệt, Nam Cung Tuyết Y nhẹ giọng nói: Nguyệt muội, ta cho thứu vương và kim chồn ăn, nếu không chúng nó luôn một lòng tuẫn táng theo chủ, thật muốn tắt thở mà chết.
Dứt lời, Nam Cung Tuyết Y cúi đầu xuống.
Cố gắng để ngoài tai những tiếng kêu thảm thiết của Nam Cung Liệt, Nam Cung Tuyết Y nhanh chóng dời bước, đi tới đại môn khu cấm địa.
Ban đầu, biết được nương ruột bị thân phụ giết chết, trong lòng Nam Cung Tuyết Y cũng
Lúc cứu người, ánh sáng của bốn thần ngọc đỏ, hồng, đen, trắng, lưu chuyển dịu dàng như làm gió mát ngày xuân trên miệng vết thương của người được cứu.
Nhưng --
Lúc đả thương người, ánh sáng của thần ngọc đỏ như lửa đốt tim, ánh sáng của thần ngọc hồng như nước vây thân, Die nd da nl e q uu ydo n ánh sáng của thần ngọc đen tựa như tia chớp thấu xương, ánh sáng của thần ngọc trắng tựa như cái lạnh đóng băng máu.
Hôm nay, chủ nhân của thần ngọc đỏ là đại bảo bảo, chủ nhân của thần ngọc hồng là nhị bảo bảo, chủ nhân của thần ngọc đen là tam bảo bảo, chủ nhân của thần ngọc trắng là tiểu bảo bảo.
Một câu Ta muốn để cho ngươi biết, uy hiếp mẫu thân của ta, sẽ phải trả giá cao như thế nào! , tức giận nói ra từ trong miệng tam bảo bảo thì trong nháy mắt --
Tam bảo bảo giẫm lên đầu gối bên chân trái của Nam Cung Liệt, bỗng chốc một luồng ánh sáng cuộn lên.
Ánh sáng tựa như tia chớp thấu xương, quanh quẩn chỗ đầu gối bên chân trái của Nam Cung Liệt, đầu gối bên trí của Nam Cung Liệt chợt không thấy đâu nữa, chỉ còn lại một lỗ thủng tròn đang trào máu.
Cơn đau nhức tựa như tia chớp thấu xương, từ chỗ đầu gối bên trái biến thành lỗ thủng, lan tràn ra khắp tứ chi.
Linh hồn giống như bị xé nát thành ngàn vạn mảnh, Nam Cung Liệt lại không có cách nào giãy giụa, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương: A --
Cho ngươi uy hiếp mẫu thân ta, xem ta không ngược chết ngươi thì thôi!
tam bảo bảo giống như Nộ thần (thần giận) hạ phàm, chân nhỏ dùng sức đạp đạp, để lại lỗ thịt thủng khó coi chấn động lòng người, cùng với dòng máu bắn tung tóe lưu đầy hơi thở chết chóc.
Dòng máu bắn tung tóe như suối trào, lại giống như mưa rơi xuống phía chân trời, khiến cả người Nam Cung Liệt đỏ máu, cũng càng nhuộm một mảnh đỏ máu tanh nồng hơn nữa.
Nắm chặt quả đấm, lại chậm rãi buông ra.
Ngẩng đầu, hít sâu một hơi, kềm chế kích động cứu Nam Cung Liệt, Nam Cung Tuyết Y nhẹ giọng nói: Nguyệt muội, ta cho thứu vương và kim chồn ăn, nếu không chúng nó luôn một lòng tuẫn táng theo chủ, thật muốn tắt thở mà chết.
Dứt lời, Nam Cung Tuyết Y cúi đầu xuống.
Cố gắng để ngoài tai những tiếng kêu thảm thiết của Nam Cung Liệt, Nam Cung Tuyết Y nhanh chóng dời bước, đi tới đại môn khu cấm địa.
Ban đầu, biết được nương ruột bị thân phụ giết chết, trong lòng Nam Cung Tuyết Y cũng
/354
|