Dịch: alreii
Biên: †Ares†
***
Lúc trời sáng hoàn toàn thì Dương Tiễn tới chào tạm biệt. Dù sao có mật thám của Thiên Đình ở đây, y không thể rời Quán Giang Khẩu quá lâu.
Nhìn nhau không lời với Dương Thiền một lúc, cuối cùng lại nói mấy câu với Khỉ Đá, nội dung cũng chỉ là mấy câu khuyên can.
Không biết là cố ý hay là vô ý, y không hề nhắc đến vấn đề của Ngọc Đỉnh chân nhân.
Sau khi Dương Tiễn đi rồi, Ngao Thính Tâm trở về Đông Hải Long cung, Ngao Thốn Tâm thì ngoan ngoãn trở về Tây Hải Long cung. Hoa Quả Sơn náo nhiệt mấy ngày giờ đã trở lại như bình thường.
Ước chừng qua nửa tháng, Nam Thiên Môn chính thức phát binh Đông Thắng Thần Châu. Trận chiến đầu tiên, Na Tra tiên phong lấy cái giá cực nhỏ thu hoạch một vạn năm ngàn thủ cấp chúng yêu. Tin tức vừa được truyền ra, yêu vương của cả Đông Thắng Thần Châu đã lập tức bỏ trốn ngay trong đêm, chúng yêu như rắn mất đầu trở nên loạn cào cào.
Khắp nơi đều là yêu quái chạy trốn, cái gọi là chiến tranh giữa Thiên Đình và yêu trở thành trận đồ sát một phía.
Hoa Quả Sơn chưa từng được để ý lại mượn cơ hội này điên cuồng thu nạp yêu quái lưu lạc, trong thời gian ngắn quy mô đã tăng lên đến năm vạn, cả tòa thành dưới đất chật chội bất kham.
Ước chừng một tháng sau, do bị Khỉ Đá bức bách, Ngọc Đỉnh chân nhân chế tác xong cây súng đầu tiên, sau khi thực nghiệm phát hiện lực sát thương hoàn toàn không thể nào đạt đến mức yêu cầu.
Ba tháng sau, Ngọc Đỉnh chân nhân làm ra cây súng thứ hai, uy lực vẫn không lý tưởng, nhưng lo lắng thời gian đang gấp gáp, Khỉ Đá quyết định lựa chọn nó, bắt đầu cân nhắc việc sản xuất hàng loạt.
Mà vào lúc Hoa Quả Sơn hừng hực khí thế chuẩn bị chiến đấu, Phong Linh và Thái Thượng vẫn đi lại trên mặt đất bao la ở Nam Chiêm Bộ Châu.
...
Trên đồng bằng, hai đội kỵ binh xung đột, trong khoảnh khắc hai sắc đỏ đen đan xen vào cùng một chỗ.
Phong Linh đứng trên gò núi ngơ ngác nhìn tình cảnh đang diễn ra trước mặt.
Một thanh trường kích đâm vào trong bánh xe đang chạy nhanh của chiến xa, bánh xe đó nháy mắt bị phân tách. Quân lính trên chiến xa bị hất tung ngã trên mặt đất, còn chưa kịp làm ra phản ứng thì đã bị vó ngựa của quân địch giẫm qua...
Kỵ binh dẫn đầu ra sức chém giết, chém ngã một kẻ địch, trường đao trong tay kẹt trong xương cốt kẻ địch chưa kịp rút ra, vào lúc tay không tấc sắt đã bị ba thanh trường thương đâm vào bụng...
Kỵ binh giơ cờ xí bị đẩy ngã xuống ngựa, bốn năm bộ binh bao vây lên băm kỵ binh thành thịt vụn.
Trống trận vang vọng, mỗi một người đều đang reo hò, mỗi một người đều đang gào khóc, vẻ mặt của bọn họ vặn vẹo, huơ vũ khí trong tay gào thét.
Máu tươi thấm đẫm đại địa, huyết nhục hóa thành bùn đất.
Một trận gió nhẹ thổi qua, chỉ có lá cờ bị xé thành hai nửa đang bay phấp phới.
Phong Linh ngơ ngác, qua lúc lâu nàng mới hít sâu một hơi, quay đầu đi trở về, lại nhìn thấy Thái Thượng đang cười nheo mắt đứng phía sau nhìn mình chăm chú.
Phong Linh như thể bị dọa sợ, cả đường đều trầm mặc. Chờ đến đi được ba dặm nàng mới hỏi:
- Lão tiên sinh, không phải nói Thiên Đình thống ngự tam giới sao?
- Đúng, sao vậy?
- Vậy chuyện lúc nãy... Thiên Đình không quản sao?
Thái Thượng bật cười:
- Tại sao phải quản chứ?
Phong Linh cúi đầu, hít sâu một hơi, lại không biết nên nói gì.
Qua lúc lâu Thái Thượng hỏi:
- Ngươi có biết, bọn họ tại sao lại tự giết hại lẫn nhau không?
- Tại sao?
Phong Linh ngẩng đầu hỏi.
- Thủ lĩnh của quân áo đen giết phụ thân của tướng lĩnh quân áo đỏ, quân áo đỏ đang báo thù.
- Báo thù?
Phong Linh không hiểu hỏi:
- Nhưng báo thù rồi thì thế nào? Quân áo đỏ không phải vì vậy mà trả giá rất nhiều sinh mạng sao? Chẳng lẽ báo thù còn quan trọng hơn cả những sinh mạng đó sao?
- Chuyện này không nói rõ được.
Thái Thượng vuốt râu cười ha hả:
- Người trong phàm trần tự có lý luận của mình, tự có suy nghĩ của mình, bọn họ cho rằng đúng thì sẽ đi làm, nếu là làm sai, thì sẽ tự mình gánh lấy hậu quả. Đừng nói bọn họ nữa, trên vùng đất này mỗi ngày đều đang xảy ra chuyện tương tự. Nước này mơ ước đến lãnh địa của nước kia, thế là phát sinh chiến tranh. Người này đố kỵ gia thế của người kia, thế là ngầm ngáng chân nhau...
- Thiên Đình thống ngự tam giới, mà không quản sao?
- Quản thế nào?
Thái Thượng nhướng mày hỏi Phong Linh.
Phong Linh ấp úng nói:
- Có thể... có thể bắt đầu lĩnh của hai bên đến, bảo bọn hắn không được đánh nhau nữa.
- Vậy sao? Vậy chẳng phải cần bắt hết tất cả sinh linh trên thế gian này lại sao? Nếu không thể bắt hết được, vậy không phải là nặng bên này nhẹ bên kia rồi sao?
Phong Linh nhất thời không trả lời được.
Thái Thượng trầm mặc chốc lát, sau đó nói tiếp:
- Thiên đạo luân hồi, tự có nhân quả của mình. Bản tâm không thay đổi, tất nhiên phải chấp nhận nỗi khổ luân hồi. Ân oán tình cừu tham tăng si, chuyện bên trong phàm trần, đâu phải ai cũng có thể quản được, quản hết được sao? Nếu tự bản thân bọn họ còn không nghĩ thông suốt được, người khác có thể giúp được bao nhiêu chứ? Còn không bằng dứt khoát chết đi, rơi vào luân hồi lần nữa làm lại. Phải biết thiên đạo vô tình, nếu ngươi cứ vướng mắc những thứ này, tương lai làm sao tu được đại đạo?
Thái Thượng nói xong lại chậm rãi nhìn về phía Phong Linh, cười nhẹ.
Câu này khiến Phong Linh nghẹn không nói nên lời.
Một đời của phàm nhân cũng chỉ trăm năm, tình và khổ, buồn và vui trong đó, đặt vào trong thời gian trên vạn năm đúng là không đáng giá nhắc tới.
Đây là đạo lý đã sớm được nói rõ trên sách, nhưng không biết tại sao, Phong Linh vẫn không thoát ra được, hoặc là nói không muốn thoát ra.
Đi qua thôn trang bởi vì hạn hán nên bị bỏ hoang, nhìn thấy hài cốt khắp nơi.
Phong Linh hỏi:
- Lão tiên sinh, đây lại là chuyện gì? Hàng mưa là chức trách của Long Vương, cũng do Thiên Đình quản. Thiên Đình không phải nên bảo hộ một phương an khang sao? Đừng bảo là Long Vương sơ sót, quên hàng mưa đó chứ?
- Ha ha ha ha, nếu không có thiên tai, làm sao có thay đổi chứ? Không có khổ nạn, làm sao hiểu được cảm hoài ân trời? Đến lúc đó muôn dân bất kính trời đất, bất kính quỷ thần, vậy không phải sẽ loạn sao?
Thái Thượng liếc nhìn Phong Linh, cười ha hả nói:
- Tiểu cô nương à, đừng quan tâm mấy chuyện nhàn hạ này nữa, chờ đến mùa xuân năm sau hoa nở, nơi này tất nhiên sẽ có người trồng trọt, tiếp diễn sự sống.
Một câu nói, khiến Phong Linh không lời nào để chống đỡ.
Phong Linh cả đường không nói lời nào. Chờ đến lúc hoàng hôn, nàng muốn đốt lửa trại như mọi khi, lại bị Thái Thượng vươn tay ngăn cản.
- Một dặm phía trước có một đạo quán. Chúng ta đến đó tá túc một đêm là được.
Một dặm phía trước, đúng là có một đạo quán.
Ở phía xa, hai người nhìn thấy quán chủ của đạo quán đang đứng chờ ở cửa, duỗi đầu nhìn về phía Tây.
Nhìn thấy hai người, quán chủ hùng hục chạy tới, khom lưng chắp tay, chỉ thiếu quỳ xuống đất thôi. Người này nói đêm qua Lão Quân báo mộng, nói là có khách quý từ phía Tây tới, cần phải tiếp đãi chu đáo, do đó đứng đây chờ đợi.
Quán chủ quan sát Thái Thượng một lúc lâu vẫn không nhận ra ông ta rốt cuộc là vị thần tiên nào. Nghĩ tới truyền lưu trong nhân gian, lại khác biệt rất lớn với Lão Quân chân thân.
Phong Linh và Thái Thượng đi theo quán chủ, hai người ở lại trong đạo quán nho nhỏ một đêm.
Nhìn thì thấy đạo quán này chỉ là mấy căn nhà trệt, nằm ở nơi linh khí không thịnh, hương hỏa không vượng. Trong quán ngoại trừ quán chủ cũng chỉ có ba bốn đồ đệ, thức ăn bình thường đều dựa hết cả vào tự thân đi trồng trọt.
Còn về tu vi của bọn họ, đều là bàng môn, cũng chỉ có quán chủ mới bước vào cảnh giới Ngưng Thần, những người khác chỉ là phàm nhân mà thôi.
Nói tới thì đạo quán này được xây dựng nhờ cơ duyên xảo hợp, chứ không hề có danh môn truyền thừa.
Vào ban đêm, Phong Linh vẫn còn loáng thoáng nghe thấy quán chủ ở trong đại điện nói lẩm bẩm với pho tượng Tam Thanh. Nội dung không ngoài mấy cái như nhận ý của Lão Quân tiếp đãi khách quý từ phía Tây tới, muốn cầu xin vài thứ.
Phong Linh chớp mắt nhìn Thái Thượng hỏi:
- Quán chủ nói Lão Quân báo mộng để mình tiếp đãi, nhưng Lão Quân báo mộng thật sao?
- Việc này sao lão phu biết được? Phải nên hỏi quán chủ mới biết được.
- Vậy lão tiên sinh cũng là thần tiên, quán chủ nhiệt tình với chúng ta như vậy, có thể tặng cho quán chủ vài thứ được không?
Thái Thượng mím môi, chậm rãi gật đầu:
- Tặng, tất nhiên phải tặng.
Người tốt luôn được đền đáp.
Nghe được lời đó, tâm trạng Phong Linh đã khá hơn phân nửa, nhích đến bên cạnh Thái Thượng thấp giọng hỏi:
- Vậy lão tiên sinh tính tặng quán chủ thứ gì?
- Tặng cho hắn một cơ duyên ngộ đạo đi!
- Woa!
Phong Linh trợn to hai mắt, vội vàng che miệng, đè thấp giọng nói:
- Đây là đại lễ đó!
Thái Thượng lặng lẽ gật đầu, than thở:
- Có thể ngộ hay không thì phải xem vào bản thân hắn.
Chờ đến hôm sau lúc chào tạm biệt, Phong Linh lại chậm chạp không thấy Thái Thượng lấy ra thứ gì cả. Tạm biệt quán chủ đi được mấy dặm, Phong Linh mới thấp giọng hỏi:
- Lão tiên sinh đêm qua nói muốn tặng quán chủ một cơ duyên ngộ đạo, quên rồi sao?
Lại thấy Thái Thượng chậm rãi lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Lễ đã tặng rồi, có thể ngộ đạo hay không thì phải xem vào bản thân hắn.
- Đã tặng?
Thái Thượng chậm rãi gật đầu, cười ha ha nhìn Phong Linh.
Qua lúc lâu Phong Linh mới nhíu mày khó hiểu hỏi:
- Phong Linh không hiểu.
- Quán chủ tự nhận rằng được Thái Thượng báo mộng tiếp đãi hai chúng ta, dùng việc này tranh công đã là bàng môn. Nếu tu tiên chỉ dựa vào quỳ trước tượng Tam Thanh xin xỏ, như vậy sao được chứ?
Nói đến đây, Thái Thượng lại chậc chậc bật cười:
- Nếu bởi vì hắn tiếp đãi hai chúng ta, lão phu liền tặng lễ vật cho hắn, đến lúc đó không phải hắn sẽ càng thêm ra sức xin xỏ? Con đường này chắc chắn càng đi càng lệch. Cho nên, phần lễ này chính là khiến hắn không thu hoạch được gì.
Biên: †Ares†
***
Lúc trời sáng hoàn toàn thì Dương Tiễn tới chào tạm biệt. Dù sao có mật thám của Thiên Đình ở đây, y không thể rời Quán Giang Khẩu quá lâu.
Nhìn nhau không lời với Dương Thiền một lúc, cuối cùng lại nói mấy câu với Khỉ Đá, nội dung cũng chỉ là mấy câu khuyên can.
Không biết là cố ý hay là vô ý, y không hề nhắc đến vấn đề của Ngọc Đỉnh chân nhân.
Sau khi Dương Tiễn đi rồi, Ngao Thính Tâm trở về Đông Hải Long cung, Ngao Thốn Tâm thì ngoan ngoãn trở về Tây Hải Long cung. Hoa Quả Sơn náo nhiệt mấy ngày giờ đã trở lại như bình thường.
Ước chừng qua nửa tháng, Nam Thiên Môn chính thức phát binh Đông Thắng Thần Châu. Trận chiến đầu tiên, Na Tra tiên phong lấy cái giá cực nhỏ thu hoạch một vạn năm ngàn thủ cấp chúng yêu. Tin tức vừa được truyền ra, yêu vương của cả Đông Thắng Thần Châu đã lập tức bỏ trốn ngay trong đêm, chúng yêu như rắn mất đầu trở nên loạn cào cào.
Khắp nơi đều là yêu quái chạy trốn, cái gọi là chiến tranh giữa Thiên Đình và yêu trở thành trận đồ sát một phía.
Hoa Quả Sơn chưa từng được để ý lại mượn cơ hội này điên cuồng thu nạp yêu quái lưu lạc, trong thời gian ngắn quy mô đã tăng lên đến năm vạn, cả tòa thành dưới đất chật chội bất kham.
Ước chừng một tháng sau, do bị Khỉ Đá bức bách, Ngọc Đỉnh chân nhân chế tác xong cây súng đầu tiên, sau khi thực nghiệm phát hiện lực sát thương hoàn toàn không thể nào đạt đến mức yêu cầu.
Ba tháng sau, Ngọc Đỉnh chân nhân làm ra cây súng thứ hai, uy lực vẫn không lý tưởng, nhưng lo lắng thời gian đang gấp gáp, Khỉ Đá quyết định lựa chọn nó, bắt đầu cân nhắc việc sản xuất hàng loạt.
Mà vào lúc Hoa Quả Sơn hừng hực khí thế chuẩn bị chiến đấu, Phong Linh và Thái Thượng vẫn đi lại trên mặt đất bao la ở Nam Chiêm Bộ Châu.
...
Trên đồng bằng, hai đội kỵ binh xung đột, trong khoảnh khắc hai sắc đỏ đen đan xen vào cùng một chỗ.
Phong Linh đứng trên gò núi ngơ ngác nhìn tình cảnh đang diễn ra trước mặt.
Một thanh trường kích đâm vào trong bánh xe đang chạy nhanh của chiến xa, bánh xe đó nháy mắt bị phân tách. Quân lính trên chiến xa bị hất tung ngã trên mặt đất, còn chưa kịp làm ra phản ứng thì đã bị vó ngựa của quân địch giẫm qua...
Kỵ binh dẫn đầu ra sức chém giết, chém ngã một kẻ địch, trường đao trong tay kẹt trong xương cốt kẻ địch chưa kịp rút ra, vào lúc tay không tấc sắt đã bị ba thanh trường thương đâm vào bụng...
Kỵ binh giơ cờ xí bị đẩy ngã xuống ngựa, bốn năm bộ binh bao vây lên băm kỵ binh thành thịt vụn.
Trống trận vang vọng, mỗi một người đều đang reo hò, mỗi một người đều đang gào khóc, vẻ mặt của bọn họ vặn vẹo, huơ vũ khí trong tay gào thét.
Máu tươi thấm đẫm đại địa, huyết nhục hóa thành bùn đất.
Một trận gió nhẹ thổi qua, chỉ có lá cờ bị xé thành hai nửa đang bay phấp phới.
Phong Linh ngơ ngác, qua lúc lâu nàng mới hít sâu một hơi, quay đầu đi trở về, lại nhìn thấy Thái Thượng đang cười nheo mắt đứng phía sau nhìn mình chăm chú.
Phong Linh như thể bị dọa sợ, cả đường đều trầm mặc. Chờ đến đi được ba dặm nàng mới hỏi:
- Lão tiên sinh, không phải nói Thiên Đình thống ngự tam giới sao?
- Đúng, sao vậy?
- Vậy chuyện lúc nãy... Thiên Đình không quản sao?
Thái Thượng bật cười:
- Tại sao phải quản chứ?
Phong Linh cúi đầu, hít sâu một hơi, lại không biết nên nói gì.
Qua lúc lâu Thái Thượng hỏi:
- Ngươi có biết, bọn họ tại sao lại tự giết hại lẫn nhau không?
- Tại sao?
Phong Linh ngẩng đầu hỏi.
- Thủ lĩnh của quân áo đen giết phụ thân của tướng lĩnh quân áo đỏ, quân áo đỏ đang báo thù.
- Báo thù?
Phong Linh không hiểu hỏi:
- Nhưng báo thù rồi thì thế nào? Quân áo đỏ không phải vì vậy mà trả giá rất nhiều sinh mạng sao? Chẳng lẽ báo thù còn quan trọng hơn cả những sinh mạng đó sao?
- Chuyện này không nói rõ được.
Thái Thượng vuốt râu cười ha hả:
- Người trong phàm trần tự có lý luận của mình, tự có suy nghĩ của mình, bọn họ cho rằng đúng thì sẽ đi làm, nếu là làm sai, thì sẽ tự mình gánh lấy hậu quả. Đừng nói bọn họ nữa, trên vùng đất này mỗi ngày đều đang xảy ra chuyện tương tự. Nước này mơ ước đến lãnh địa của nước kia, thế là phát sinh chiến tranh. Người này đố kỵ gia thế của người kia, thế là ngầm ngáng chân nhau...
- Thiên Đình thống ngự tam giới, mà không quản sao?
- Quản thế nào?
Thái Thượng nhướng mày hỏi Phong Linh.
Phong Linh ấp úng nói:
- Có thể... có thể bắt đầu lĩnh của hai bên đến, bảo bọn hắn không được đánh nhau nữa.
- Vậy sao? Vậy chẳng phải cần bắt hết tất cả sinh linh trên thế gian này lại sao? Nếu không thể bắt hết được, vậy không phải là nặng bên này nhẹ bên kia rồi sao?
Phong Linh nhất thời không trả lời được.
Thái Thượng trầm mặc chốc lát, sau đó nói tiếp:
- Thiên đạo luân hồi, tự có nhân quả của mình. Bản tâm không thay đổi, tất nhiên phải chấp nhận nỗi khổ luân hồi. Ân oán tình cừu tham tăng si, chuyện bên trong phàm trần, đâu phải ai cũng có thể quản được, quản hết được sao? Nếu tự bản thân bọn họ còn không nghĩ thông suốt được, người khác có thể giúp được bao nhiêu chứ? Còn không bằng dứt khoát chết đi, rơi vào luân hồi lần nữa làm lại. Phải biết thiên đạo vô tình, nếu ngươi cứ vướng mắc những thứ này, tương lai làm sao tu được đại đạo?
Thái Thượng nói xong lại chậm rãi nhìn về phía Phong Linh, cười nhẹ.
Câu này khiến Phong Linh nghẹn không nói nên lời.
Một đời của phàm nhân cũng chỉ trăm năm, tình và khổ, buồn và vui trong đó, đặt vào trong thời gian trên vạn năm đúng là không đáng giá nhắc tới.
Đây là đạo lý đã sớm được nói rõ trên sách, nhưng không biết tại sao, Phong Linh vẫn không thoát ra được, hoặc là nói không muốn thoát ra.
Đi qua thôn trang bởi vì hạn hán nên bị bỏ hoang, nhìn thấy hài cốt khắp nơi.
Phong Linh hỏi:
- Lão tiên sinh, đây lại là chuyện gì? Hàng mưa là chức trách của Long Vương, cũng do Thiên Đình quản. Thiên Đình không phải nên bảo hộ một phương an khang sao? Đừng bảo là Long Vương sơ sót, quên hàng mưa đó chứ?
- Ha ha ha ha, nếu không có thiên tai, làm sao có thay đổi chứ? Không có khổ nạn, làm sao hiểu được cảm hoài ân trời? Đến lúc đó muôn dân bất kính trời đất, bất kính quỷ thần, vậy không phải sẽ loạn sao?
Thái Thượng liếc nhìn Phong Linh, cười ha hả nói:
- Tiểu cô nương à, đừng quan tâm mấy chuyện nhàn hạ này nữa, chờ đến mùa xuân năm sau hoa nở, nơi này tất nhiên sẽ có người trồng trọt, tiếp diễn sự sống.
Một câu nói, khiến Phong Linh không lời nào để chống đỡ.
Phong Linh cả đường không nói lời nào. Chờ đến lúc hoàng hôn, nàng muốn đốt lửa trại như mọi khi, lại bị Thái Thượng vươn tay ngăn cản.
- Một dặm phía trước có một đạo quán. Chúng ta đến đó tá túc một đêm là được.
Một dặm phía trước, đúng là có một đạo quán.
Ở phía xa, hai người nhìn thấy quán chủ của đạo quán đang đứng chờ ở cửa, duỗi đầu nhìn về phía Tây.
Nhìn thấy hai người, quán chủ hùng hục chạy tới, khom lưng chắp tay, chỉ thiếu quỳ xuống đất thôi. Người này nói đêm qua Lão Quân báo mộng, nói là có khách quý từ phía Tây tới, cần phải tiếp đãi chu đáo, do đó đứng đây chờ đợi.
Quán chủ quan sát Thái Thượng một lúc lâu vẫn không nhận ra ông ta rốt cuộc là vị thần tiên nào. Nghĩ tới truyền lưu trong nhân gian, lại khác biệt rất lớn với Lão Quân chân thân.
Phong Linh và Thái Thượng đi theo quán chủ, hai người ở lại trong đạo quán nho nhỏ một đêm.
Nhìn thì thấy đạo quán này chỉ là mấy căn nhà trệt, nằm ở nơi linh khí không thịnh, hương hỏa không vượng. Trong quán ngoại trừ quán chủ cũng chỉ có ba bốn đồ đệ, thức ăn bình thường đều dựa hết cả vào tự thân đi trồng trọt.
Còn về tu vi của bọn họ, đều là bàng môn, cũng chỉ có quán chủ mới bước vào cảnh giới Ngưng Thần, những người khác chỉ là phàm nhân mà thôi.
Nói tới thì đạo quán này được xây dựng nhờ cơ duyên xảo hợp, chứ không hề có danh môn truyền thừa.
Vào ban đêm, Phong Linh vẫn còn loáng thoáng nghe thấy quán chủ ở trong đại điện nói lẩm bẩm với pho tượng Tam Thanh. Nội dung không ngoài mấy cái như nhận ý của Lão Quân tiếp đãi khách quý từ phía Tây tới, muốn cầu xin vài thứ.
Phong Linh chớp mắt nhìn Thái Thượng hỏi:
- Quán chủ nói Lão Quân báo mộng để mình tiếp đãi, nhưng Lão Quân báo mộng thật sao?
- Việc này sao lão phu biết được? Phải nên hỏi quán chủ mới biết được.
- Vậy lão tiên sinh cũng là thần tiên, quán chủ nhiệt tình với chúng ta như vậy, có thể tặng cho quán chủ vài thứ được không?
Thái Thượng mím môi, chậm rãi gật đầu:
- Tặng, tất nhiên phải tặng.
Người tốt luôn được đền đáp.
Nghe được lời đó, tâm trạng Phong Linh đã khá hơn phân nửa, nhích đến bên cạnh Thái Thượng thấp giọng hỏi:
- Vậy lão tiên sinh tính tặng quán chủ thứ gì?
- Tặng cho hắn một cơ duyên ngộ đạo đi!
- Woa!
Phong Linh trợn to hai mắt, vội vàng che miệng, đè thấp giọng nói:
- Đây là đại lễ đó!
Thái Thượng lặng lẽ gật đầu, than thở:
- Có thể ngộ hay không thì phải xem vào bản thân hắn.
Chờ đến hôm sau lúc chào tạm biệt, Phong Linh lại chậm chạp không thấy Thái Thượng lấy ra thứ gì cả. Tạm biệt quán chủ đi được mấy dặm, Phong Linh mới thấp giọng hỏi:
- Lão tiên sinh đêm qua nói muốn tặng quán chủ một cơ duyên ngộ đạo, quên rồi sao?
Lại thấy Thái Thượng chậm rãi lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Lễ đã tặng rồi, có thể ngộ đạo hay không thì phải xem vào bản thân hắn.
- Đã tặng?
Thái Thượng chậm rãi gật đầu, cười ha ha nhìn Phong Linh.
Qua lúc lâu Phong Linh mới nhíu mày khó hiểu hỏi:
- Phong Linh không hiểu.
- Quán chủ tự nhận rằng được Thái Thượng báo mộng tiếp đãi hai chúng ta, dùng việc này tranh công đã là bàng môn. Nếu tu tiên chỉ dựa vào quỳ trước tượng Tam Thanh xin xỏ, như vậy sao được chứ?
Nói đến đây, Thái Thượng lại chậc chậc bật cười:
- Nếu bởi vì hắn tiếp đãi hai chúng ta, lão phu liền tặng lễ vật cho hắn, đến lúc đó không phải hắn sẽ càng thêm ra sức xin xỏ? Con đường này chắc chắn càng đi càng lệch. Cho nên, phần lễ này chính là khiến hắn không thu hoạch được gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/535
|