Dịch: alreii
Biên: †Ares†
Phong Linh ngơ ngác nghe hết lời nói của Thái Thượng, nàng vẫn không lời nào chống đỡ, chỉ là tâm trạng chẳng hiểu sao lại trở nên sa sút.
Qua lúc lâu, nàng mới hỏi:
- Quán chủ sẽ tỉnh ngộ chứ?
Thái Thượng chậm rãi lắc đầu:
- Với tâm tính của hắn, chắc là sẽ không hiểu được. Hắn sẽ mang theo oán hận với Lão Quân chết già, sau đó uống canh Mạnh Bà, quên sạch hết mọi thứ, làm lại một lần nữa.
- Vậy ta có thể làm gì đó giúp quán chủ không? Quán chủ nhiệt tình tiếp đãi chúng ta như vậy, có lẽ ta nên đi truyền thụ công pháp của Tà Nguyệt Tam Tinh động cho quán chủ.
Thái Thượng nhìn nàng, chậm rãi lắc đầu:
- Đời này đã khó mà cứu vãn, đối với hắn tốt nhất là thuận theo tự nhiên, chờ đến thọ hết chết già. Cho dù lúc này lão phu ra tay, cũng chỉ là sai càng thêm sai mà thôi, tất cả đều đã được định sẵn.
Phong Linh cúi đầu bước đi, trầm mặc không nói.
Nàng cảm thấy lời Thái Thượng nói, tất cả đều đúng. Nhưng chuyện đúng tại sao lại khiến người ta bất đắc dĩ đến vậy?
Nàng bất giác ôm lấy lồng ngực, rất khó chịu.
Vào ban đêm, đối điện lửa trại, Phong Linh nhẹ giọng hỏi:
- Lão tiên sinh, người có đồ đệ chứ?
- Có, có mấy tên đồ đệ vô dụng.
Thái Thượng lặng lẽ gật đầu.
- Đều là dạy dỗ như vậy?
Thái Thượng chậm rãi lắc đầu:
- Chưa từng dạy dỗ. Người khác dạy, sao có thể ngộ đạo nhanh như bản thân tự học được chứ? Ngươi xem trong các của đạo quán nọ có mấy trăm quyển kinh văn, quyển nào không phải là kinh điển đạo học? Mà quán chủ kia có thể hiểu được mấy quyển chứ?
- Không dạy?
Phong Linh dùng que gỗ cời lửa trại, nhẹ giọng nói:
- Nếu Thanh Vân sư thúc ở trong quán, mỗi ngày đều sẽ khai đường giảng kinh, ta thỉnh thoảng cũng đi nghe.
- Vậy Tu Bồ Đề tổ sư thì sao? Cũng giảng kinh à?
Phong Linh chậm rãi lắc đầu, cười khẽ:
- Sư tổ không giảng kinh, chỉ là có hỏi tất đáp. Có lúc trả lời khá mơ hồ, cũng không nói rõ ràng.
Đột nhiên nàng bắt đầu tưởng niệm những ngày trong quán.
Ở nơi đó, nàng chẳng cần phải nghĩ gì cả, nếu bị ăn hiếp thì sẽ có sư thúc sư phụ giúp mình lấy lại công bằng.
Đi ra ngoài rồi, lại phát hiện thế giới này không chỉ rộng lớn, còn có rất nhiều bất đắc dĩ nữa, khiến người không khỏi cảm thấy chua xót.
Thì ra thế giới của mình và Khỉ Đá thật sự rất khác biệt.
- Không giảng kinh, là bởi vì cầu đạo là chuyện của một người, không liên quan gì tới người khác. Có hỏi tất đáp, là bởi vì ông ta tuân thủ nghiêm ngặt phẩm đức làm thầy. Giảng khá mơ hồ là để bọn họ hiểu theo cách của mình, cùng một đoạn kinh văn, mỗi người sẽ hiểu khác nhau, chỉ có lý giải của mình mới có thể dùng được. Đây là thượng sách.
Thái Thượng vuốt râu, chậm rãi nhắm hai mắt, lặng lẽ gật đầu.
- Lão tiên sinh, ngày thường mấy đồ đệ của người hỏi, người có hỏi tất đáp không?
Thái Thượng chậm rãi mở hai mắt, ngửa đầu bảo:
- Xem tâm trạng.
Phong Linh che miệng bật cười.
Thái Thượng cũng cười.
- Vậy bọn họ sẽ hỏi những gì?
- Hỏi đan gì thì luyện thế nào, tiên thảo nào hái ở đâu, đại loại mấy thứ đó đấy, rất nhàm chán. Hỏi giống như ngươi thì rất ít, lão phu rất thích ngươi, bằng không ngươi làm đồ đệ của lão phu được không?
Mắt của Thái Thượng chậm rãi dời về phía Phong Linh.
Phong Linh hơi sửng sốt, vội vàng lắc đầu.
- Ngươi là đồ đệ của thủ đồ Tà Nguyệt Tam Tinh Động Thanh Phong Tử đúng không? Sao, cảm thấy lão phu không bằng sư phụ của ngươi à? Có cần lão phu bộc lộ tài năng? Ha ha ha ha.
Thái Thượng nói xong bèn vén tay áo, dáng vẻ như chuẩn bị làm phép.
Phong Linh vội vàng vươn tay ngăn cản, lắc đầu thở dài:
- Sư phụ đối với Phong Linh ân trọng như núi, chưa từng nghĩ đến chuyện thay đổi sư môn, người cũng không cần phải làm như vậy.
- Vậy tại sao sư phụ ngươi lại để mặc ngươi học nghệ chưa thành một mình xuống núi?
Phong Linh cúi đầu, chớp mắt, hít sâu một hơi, thở ra, hóa thành sương mù mờ nhạt, phiêu tán.
Qua lúc lâu nàng mỉm cười nói:
- Sư phụ không cho ta xuống núi, là ta tự mình muốn xuống núi, ta muốn đến Hoa Quả Sơn tìm hắn.
- Tìm hắn?
- Tìm một con khỉ. Ta muốn tận mắt xem thử hắn sống có tốt không.
Phong Linh mím môi, đưa mắt nhìn đống lửa đang cháy hừng hực.
Lúc lâu sau nàng khẽ rụt người, hà một hơi vào lòng bàn tay, nắm chặt lại.
Tất cả trên thế gian này còn phức tạp hơn gấp trăm ngàn lần so với tưởng tượng của nàng, nếu đã như vậy thì phải tận mắt xem thử.
Nghĩ đến đó, nàng đột nhiên mỉm cười:
- Đột nhiên đến gặp hắn, chắc hắn sẽ rất vui.
Thái Thượng bĩu môi, gật đầu:
- Chắc vậy.
- Lúc trước hắn còn ở trong quán, mỗi ngày ta đều ở cùng với hắn.
- Tu vi của hắn thế nào?
- Ừm... không biết. Có điều với tư chất của hắn, lại tu Hành giả đạo, bây giờ chỉ sợ là Hóa Thần trở lên đi.
- Nếu là Hóa Thần trở lên, tại sao không phải hắn đến tìm ngươi?
Phong Linh sửng sốt, hai người nhìn nhau.
Thái Thượng nghiêng đầu, vuốt râu dài, tự mình lẩm bẩm:
- Chuyện nam nữ chắc chắn sẽ trở ngại tu hành. Đừng có "thả nhầm xuân tâm vào dòng nước chảy về Đông, chỉ còn lại hận và thẹn" đó.
Phong Linh cúi đầu, trầm mặc.
Lúc lâu sau nàng nhẹ giọng bật cười:
- Sai thì cứ sai. Đúng cũng được, sai cũng được, có gì to tát đâu chứ?
- Hửm?
Thái Thượng lặng lẽ nâng mắt nhìn nàng.
Lại thấy nàng chớp mắt thật mạnh, cười nói:
- Phong Linh tu vi còn cạn, không hiểu đúng và sai mà lão tiên sinh nói. Chỉ biết nếu cảm thấy nên làm thì sẽ làm, tránh để đến lúc làm không được sẽ hối hận không kịp. Đời này không cầu trường sinh, chỉ cầu không hối tiếc.
Dưới ánh lửa, loáng thoáng thấy được hốc mắt nàng ửng đỏ.
Thái Thượng rụt hai tay trong ống tay áo, khom người nhíu mày:
- Nếu vậy, là do lão phu nhiều chuyện rồi.
- Cảm ơn người, lão tiên sinh.
- Hả?
- Nếu không phải có người, đoạn đường này của Phong Linh nói không chừng sẽ xảy ra rất nhiều chuyện.
Thái Thượng híp mắt, như đang ngủ gật, sâu xa nói:
- Không cần cảm ơn. Một ngày nào đó... đừng oán hận lão phu là được.
Gió nhẹ nhàng lướt qua, ánh lửa lay động.
Phong Linh vẫn cầm que gỗ cời đống lửa, nhìn chăm chú, qua thật lâu mới nhập thần.
...
- Ách xì!
Trong một căn phòng ở thành trì dưới đất, Khỉ Đá vuốt mạnh cái mũi:
- Ai đang nhớ thương ta vậy?
Với tu vi của hắn còn bị cảm mạo? Đây là chuyện tuyệt đối không thể nào.
Đối mặt với đống thẻ tre đầy bàn, đầu của hắn có hơi đau.
Lữ Lục Quải đứng ở bên cạnh khẽ khom người:
- Đại vương, những thứ này phải mau chóng xử lý đó.
- Ngươi quyết định không được à?
Khỉ Đá liếc gã.
- Không được.
Lữ Lục Quải chậm rãi lắc đầu, chắp tay nói:
- Khoảng thời gian này thu nhận quá nhiều yêu quái, bây giờ thành trì dưới đất đã rất chật chội... Mà trong đó còn rất nhiều tên chưa dung nhập vào được, nhất thời rất khó tiêu hóa hết. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện lớn. Những chuyện này cần đại vương tự mình chỉ thị, trách nhiệm này chẳng ai gánh nổi đâu.
Khỉ Đá bất đắc dĩ, hít một hơi thật sâu, than thở:
- Trốn dưới đất đúng là phiền thật đó.
Ngay lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
- Lại tới rồi.
Khỉ Đá bụm mặt, kêu rên ra tiếng:
- Vào đi!
Kẻ đẩy cửa đi vào là Đoản Chủy, dáng vẻ mệt mỏi phong trần.
- Lại phát hiện một đội yêu quái đang đến gần Hoa Quả Sơn, đằng sau còn có tuần thiên tướng đi theo, xử lý thế nào?
Lữ Lục Quải nhìn Khỉ Đá, mắt trừng lớn, ám chỉ thẻ tre trên bàn.
Khỉ Đá xoa xoa huyệt thái dương, mở miệng:
- Có bao nhiêu?
- Ước chừng năm trăm con yêu quái.
- Mấy tổ tuần thiên tướng đi theo?
- Có ba tổ, thực lực chênh lệch khá xa, cho nên đám tuần thiên tướng không dám đi theo quá gần.
- Giết tuần thiên tướng đi, yêu quái thì thu nhận.
- Đại vương!
Lữ Lục Quải vội vàng chắp tay can gián:
- Thành trì dưới đất đã không thể thu nạp được nữa rồi, huống chi nếu ba tổ tuần thiên tướng cùng mất tích. Đến lúc đó...
- Ngươi đừng lo lắng.
Khỉ Đá chép miệng, lạnh giọng nói:
- Dù không giết thì cũng sắp đến lượt chúng ta rồi, đến lúc đó chúng ta không lộ cũng không được. Lên mặt đất rồi thì chẳng còn vấn đề chật chội hay không nữa.
...
Trăng sáng sao thưa, hạm đội khổng lồ chậm rãi di chuyển trên độ cao vạn trượng, qua lại giữa những đám mây. Trên cờ xí lớn phân biệt là chữ "Nam" và chữ "Quảng Mục".
Trong phòng quân sự to lớn, rất nhiều thiên quân văn chức tới lui bận rộn.
Mỗi một thiên binh trực tiếp chất đống những tin tức quân sự lên bàn, không thèm phân loại đã quay đầu bỏ đi. Đám quan lại chôn cả người trong đống thẻ tre lật tới lật lui, tìm kiếm tin tức có ích. Mấy tên thiên tướng đang ở trên đài cao không ngừng tranh cãi phương án tiến quân, vệ binh vào hỏi thăm quân sách cũng không biết nên tìm ai.
Cả hiện trường đang hỗn loạn.
Na Tra trận đầu đại thắng đã đánh nát lòng tin của yêu chúng ở Đông Thắng Thần Châu, thế cho nên bây giờ tiến quân đã biến thành vây quét tiễu trừ đơn thuần. Nó có nghĩa phải tăng cao hiệu suất, nhất định phải chia thành những tiểu đội nhỏ để tiến quân, thế là lượng công việc lại tăng lớn.
Đại quân Nam Thiên Môn đã lâu chưa trải qua chiến sự đối mặt hết thảy những chuyện này lại khá luống cuống tay chân, vô cùng chật vật, giữa thư từ qua lại thường xuyên xảy ra chuyện bỏ sót quân tình. May mà bây giờ đang chiếm đủ ưu thế, nên cũng không ảnh hưởng toàn cục.
Quảng Mục Thiên Vương làn da cả người đều màu đỏ mặc một bộ giáp trụ, một con rồng đỏ cuốn quanh tay, đi trong đống thư từ nhìn khá bất đắc dĩ.
Giờ đám thủ hạ không đáng tin này, cả việc giúp gã chỉnh lý thôi đều bất lực.
Nhưng mà không sao, dù sao thế đã tất thắng, bây giờ chỉ là vấn đề nên cướp quân công thế nào.
Lúc đi ngang qua một chiếc bàn dài, gã cúi đầu nhìn thấy một thẻ tre dưới đáy bàn, cúi người nhặt lên. Bên trên viết "Tấu chương của Tuần Thiên phủ".
- Tấu chương của Tuần Thiên phủ sao lại rơi ở đây?
Quảng Mục cười bất đắc dĩ.
Quân đoàn Nam Thiên Môn không thể so với thủy quân Thiên Hà có cơ cấu nghiêm cẩn phân công rõ ràng, bọn họ không có quân đội tuần thiên của mình. Trận chiến này, tất cả tin tức về thế lực yêu quái ở nhân gian hầu như đều do Tuần Thiên phủ cung cấp.
Mỗi một phần tấu chương của Tuần Thiên phủ mang ý nghĩa như một phần quân công, thứ quan trọng thế này mà cũng đánh rơi được.
Gã thở dài một hơi, đưa tay mở dây buộc bày nó lên bàn, cúi đầu nhìn.
Nhìn một cái, làn da vốn màu đỏ của gã đang mơ hồ chuyển qua màu tím.
Phía trên ghi lại địa điểm tuần thiên tướng thuộc hạ của Tuần Thiên phủ mất tích.
Trải quan năm năm phát triển nhanh chóng, bây giờ trong thế lực yêu quái xuất hiện lớp lớp nhân tài, tất nhiên không thiếu yêu vương có thực lực. Tuần thiên tướng ra ngoài làm nhiệm vụ bởi vì gặp phải yêu vương nên mất tích đã không còn là chuyện lạ gì.
Đám yêu vương giờ đang chạy trốn khắp nơi như chó nhà có tang, dù biết được nơi tuần thiên tướng mất tích, chờ đến khi thiên quân đuổi đến thì đối phương đã sớm mất bóng rồi.
Nhưng trong phần tấu chương này viết lại là địa điểm mà tuần thiên tướng liên tục mất tích, trước sau đã có mười mẩy tổ tuần thiên tướng mất tích ở nơi đó không thể liên hệ được!
- Ngạo Lai quốc, Hoa Quả Sơn...
Quảng Mục nhìn thẻ tre trên bàn, mắt khẽ nheo lại.
Biên: †Ares†
Phong Linh ngơ ngác nghe hết lời nói của Thái Thượng, nàng vẫn không lời nào chống đỡ, chỉ là tâm trạng chẳng hiểu sao lại trở nên sa sút.
Qua lúc lâu, nàng mới hỏi:
- Quán chủ sẽ tỉnh ngộ chứ?
Thái Thượng chậm rãi lắc đầu:
- Với tâm tính của hắn, chắc là sẽ không hiểu được. Hắn sẽ mang theo oán hận với Lão Quân chết già, sau đó uống canh Mạnh Bà, quên sạch hết mọi thứ, làm lại một lần nữa.
- Vậy ta có thể làm gì đó giúp quán chủ không? Quán chủ nhiệt tình tiếp đãi chúng ta như vậy, có lẽ ta nên đi truyền thụ công pháp của Tà Nguyệt Tam Tinh động cho quán chủ.
Thái Thượng nhìn nàng, chậm rãi lắc đầu:
- Đời này đã khó mà cứu vãn, đối với hắn tốt nhất là thuận theo tự nhiên, chờ đến thọ hết chết già. Cho dù lúc này lão phu ra tay, cũng chỉ là sai càng thêm sai mà thôi, tất cả đều đã được định sẵn.
Phong Linh cúi đầu bước đi, trầm mặc không nói.
Nàng cảm thấy lời Thái Thượng nói, tất cả đều đúng. Nhưng chuyện đúng tại sao lại khiến người ta bất đắc dĩ đến vậy?
Nàng bất giác ôm lấy lồng ngực, rất khó chịu.
Vào ban đêm, đối điện lửa trại, Phong Linh nhẹ giọng hỏi:
- Lão tiên sinh, người có đồ đệ chứ?
- Có, có mấy tên đồ đệ vô dụng.
Thái Thượng lặng lẽ gật đầu.
- Đều là dạy dỗ như vậy?
Thái Thượng chậm rãi lắc đầu:
- Chưa từng dạy dỗ. Người khác dạy, sao có thể ngộ đạo nhanh như bản thân tự học được chứ? Ngươi xem trong các của đạo quán nọ có mấy trăm quyển kinh văn, quyển nào không phải là kinh điển đạo học? Mà quán chủ kia có thể hiểu được mấy quyển chứ?
- Không dạy?
Phong Linh dùng que gỗ cời lửa trại, nhẹ giọng nói:
- Nếu Thanh Vân sư thúc ở trong quán, mỗi ngày đều sẽ khai đường giảng kinh, ta thỉnh thoảng cũng đi nghe.
- Vậy Tu Bồ Đề tổ sư thì sao? Cũng giảng kinh à?
Phong Linh chậm rãi lắc đầu, cười khẽ:
- Sư tổ không giảng kinh, chỉ là có hỏi tất đáp. Có lúc trả lời khá mơ hồ, cũng không nói rõ ràng.
Đột nhiên nàng bắt đầu tưởng niệm những ngày trong quán.
Ở nơi đó, nàng chẳng cần phải nghĩ gì cả, nếu bị ăn hiếp thì sẽ có sư thúc sư phụ giúp mình lấy lại công bằng.
Đi ra ngoài rồi, lại phát hiện thế giới này không chỉ rộng lớn, còn có rất nhiều bất đắc dĩ nữa, khiến người không khỏi cảm thấy chua xót.
Thì ra thế giới của mình và Khỉ Đá thật sự rất khác biệt.
- Không giảng kinh, là bởi vì cầu đạo là chuyện của một người, không liên quan gì tới người khác. Có hỏi tất đáp, là bởi vì ông ta tuân thủ nghiêm ngặt phẩm đức làm thầy. Giảng khá mơ hồ là để bọn họ hiểu theo cách của mình, cùng một đoạn kinh văn, mỗi người sẽ hiểu khác nhau, chỉ có lý giải của mình mới có thể dùng được. Đây là thượng sách.
Thái Thượng vuốt râu, chậm rãi nhắm hai mắt, lặng lẽ gật đầu.
- Lão tiên sinh, ngày thường mấy đồ đệ của người hỏi, người có hỏi tất đáp không?
Thái Thượng chậm rãi mở hai mắt, ngửa đầu bảo:
- Xem tâm trạng.
Phong Linh che miệng bật cười.
Thái Thượng cũng cười.
- Vậy bọn họ sẽ hỏi những gì?
- Hỏi đan gì thì luyện thế nào, tiên thảo nào hái ở đâu, đại loại mấy thứ đó đấy, rất nhàm chán. Hỏi giống như ngươi thì rất ít, lão phu rất thích ngươi, bằng không ngươi làm đồ đệ của lão phu được không?
Mắt của Thái Thượng chậm rãi dời về phía Phong Linh.
Phong Linh hơi sửng sốt, vội vàng lắc đầu.
- Ngươi là đồ đệ của thủ đồ Tà Nguyệt Tam Tinh Động Thanh Phong Tử đúng không? Sao, cảm thấy lão phu không bằng sư phụ của ngươi à? Có cần lão phu bộc lộ tài năng? Ha ha ha ha.
Thái Thượng nói xong bèn vén tay áo, dáng vẻ như chuẩn bị làm phép.
Phong Linh vội vàng vươn tay ngăn cản, lắc đầu thở dài:
- Sư phụ đối với Phong Linh ân trọng như núi, chưa từng nghĩ đến chuyện thay đổi sư môn, người cũng không cần phải làm như vậy.
- Vậy tại sao sư phụ ngươi lại để mặc ngươi học nghệ chưa thành một mình xuống núi?
Phong Linh cúi đầu, chớp mắt, hít sâu một hơi, thở ra, hóa thành sương mù mờ nhạt, phiêu tán.
Qua lúc lâu nàng mỉm cười nói:
- Sư phụ không cho ta xuống núi, là ta tự mình muốn xuống núi, ta muốn đến Hoa Quả Sơn tìm hắn.
- Tìm hắn?
- Tìm một con khỉ. Ta muốn tận mắt xem thử hắn sống có tốt không.
Phong Linh mím môi, đưa mắt nhìn đống lửa đang cháy hừng hực.
Lúc lâu sau nàng khẽ rụt người, hà một hơi vào lòng bàn tay, nắm chặt lại.
Tất cả trên thế gian này còn phức tạp hơn gấp trăm ngàn lần so với tưởng tượng của nàng, nếu đã như vậy thì phải tận mắt xem thử.
Nghĩ đến đó, nàng đột nhiên mỉm cười:
- Đột nhiên đến gặp hắn, chắc hắn sẽ rất vui.
Thái Thượng bĩu môi, gật đầu:
- Chắc vậy.
- Lúc trước hắn còn ở trong quán, mỗi ngày ta đều ở cùng với hắn.
- Tu vi của hắn thế nào?
- Ừm... không biết. Có điều với tư chất của hắn, lại tu Hành giả đạo, bây giờ chỉ sợ là Hóa Thần trở lên đi.
- Nếu là Hóa Thần trở lên, tại sao không phải hắn đến tìm ngươi?
Phong Linh sửng sốt, hai người nhìn nhau.
Thái Thượng nghiêng đầu, vuốt râu dài, tự mình lẩm bẩm:
- Chuyện nam nữ chắc chắn sẽ trở ngại tu hành. Đừng có "thả nhầm xuân tâm vào dòng nước chảy về Đông, chỉ còn lại hận và thẹn" đó.
Phong Linh cúi đầu, trầm mặc.
Lúc lâu sau nàng nhẹ giọng bật cười:
- Sai thì cứ sai. Đúng cũng được, sai cũng được, có gì to tát đâu chứ?
- Hửm?
Thái Thượng lặng lẽ nâng mắt nhìn nàng.
Lại thấy nàng chớp mắt thật mạnh, cười nói:
- Phong Linh tu vi còn cạn, không hiểu đúng và sai mà lão tiên sinh nói. Chỉ biết nếu cảm thấy nên làm thì sẽ làm, tránh để đến lúc làm không được sẽ hối hận không kịp. Đời này không cầu trường sinh, chỉ cầu không hối tiếc.
Dưới ánh lửa, loáng thoáng thấy được hốc mắt nàng ửng đỏ.
Thái Thượng rụt hai tay trong ống tay áo, khom người nhíu mày:
- Nếu vậy, là do lão phu nhiều chuyện rồi.
- Cảm ơn người, lão tiên sinh.
- Hả?
- Nếu không phải có người, đoạn đường này của Phong Linh nói không chừng sẽ xảy ra rất nhiều chuyện.
Thái Thượng híp mắt, như đang ngủ gật, sâu xa nói:
- Không cần cảm ơn. Một ngày nào đó... đừng oán hận lão phu là được.
Gió nhẹ nhàng lướt qua, ánh lửa lay động.
Phong Linh vẫn cầm que gỗ cời đống lửa, nhìn chăm chú, qua thật lâu mới nhập thần.
...
- Ách xì!
Trong một căn phòng ở thành trì dưới đất, Khỉ Đá vuốt mạnh cái mũi:
- Ai đang nhớ thương ta vậy?
Với tu vi của hắn còn bị cảm mạo? Đây là chuyện tuyệt đối không thể nào.
Đối mặt với đống thẻ tre đầy bàn, đầu của hắn có hơi đau.
Lữ Lục Quải đứng ở bên cạnh khẽ khom người:
- Đại vương, những thứ này phải mau chóng xử lý đó.
- Ngươi quyết định không được à?
Khỉ Đá liếc gã.
- Không được.
Lữ Lục Quải chậm rãi lắc đầu, chắp tay nói:
- Khoảng thời gian này thu nhận quá nhiều yêu quái, bây giờ thành trì dưới đất đã rất chật chội... Mà trong đó còn rất nhiều tên chưa dung nhập vào được, nhất thời rất khó tiêu hóa hết. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện lớn. Những chuyện này cần đại vương tự mình chỉ thị, trách nhiệm này chẳng ai gánh nổi đâu.
Khỉ Đá bất đắc dĩ, hít một hơi thật sâu, than thở:
- Trốn dưới đất đúng là phiền thật đó.
Ngay lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
- Lại tới rồi.
Khỉ Đá bụm mặt, kêu rên ra tiếng:
- Vào đi!
Kẻ đẩy cửa đi vào là Đoản Chủy, dáng vẻ mệt mỏi phong trần.
- Lại phát hiện một đội yêu quái đang đến gần Hoa Quả Sơn, đằng sau còn có tuần thiên tướng đi theo, xử lý thế nào?
Lữ Lục Quải nhìn Khỉ Đá, mắt trừng lớn, ám chỉ thẻ tre trên bàn.
Khỉ Đá xoa xoa huyệt thái dương, mở miệng:
- Có bao nhiêu?
- Ước chừng năm trăm con yêu quái.
- Mấy tổ tuần thiên tướng đi theo?
- Có ba tổ, thực lực chênh lệch khá xa, cho nên đám tuần thiên tướng không dám đi theo quá gần.
- Giết tuần thiên tướng đi, yêu quái thì thu nhận.
- Đại vương!
Lữ Lục Quải vội vàng chắp tay can gián:
- Thành trì dưới đất đã không thể thu nạp được nữa rồi, huống chi nếu ba tổ tuần thiên tướng cùng mất tích. Đến lúc đó...
- Ngươi đừng lo lắng.
Khỉ Đá chép miệng, lạnh giọng nói:
- Dù không giết thì cũng sắp đến lượt chúng ta rồi, đến lúc đó chúng ta không lộ cũng không được. Lên mặt đất rồi thì chẳng còn vấn đề chật chội hay không nữa.
...
Trăng sáng sao thưa, hạm đội khổng lồ chậm rãi di chuyển trên độ cao vạn trượng, qua lại giữa những đám mây. Trên cờ xí lớn phân biệt là chữ "Nam" và chữ "Quảng Mục".
Trong phòng quân sự to lớn, rất nhiều thiên quân văn chức tới lui bận rộn.
Mỗi một thiên binh trực tiếp chất đống những tin tức quân sự lên bàn, không thèm phân loại đã quay đầu bỏ đi. Đám quan lại chôn cả người trong đống thẻ tre lật tới lật lui, tìm kiếm tin tức có ích. Mấy tên thiên tướng đang ở trên đài cao không ngừng tranh cãi phương án tiến quân, vệ binh vào hỏi thăm quân sách cũng không biết nên tìm ai.
Cả hiện trường đang hỗn loạn.
Na Tra trận đầu đại thắng đã đánh nát lòng tin của yêu chúng ở Đông Thắng Thần Châu, thế cho nên bây giờ tiến quân đã biến thành vây quét tiễu trừ đơn thuần. Nó có nghĩa phải tăng cao hiệu suất, nhất định phải chia thành những tiểu đội nhỏ để tiến quân, thế là lượng công việc lại tăng lớn.
Đại quân Nam Thiên Môn đã lâu chưa trải qua chiến sự đối mặt hết thảy những chuyện này lại khá luống cuống tay chân, vô cùng chật vật, giữa thư từ qua lại thường xuyên xảy ra chuyện bỏ sót quân tình. May mà bây giờ đang chiếm đủ ưu thế, nên cũng không ảnh hưởng toàn cục.
Quảng Mục Thiên Vương làn da cả người đều màu đỏ mặc một bộ giáp trụ, một con rồng đỏ cuốn quanh tay, đi trong đống thư từ nhìn khá bất đắc dĩ.
Giờ đám thủ hạ không đáng tin này, cả việc giúp gã chỉnh lý thôi đều bất lực.
Nhưng mà không sao, dù sao thế đã tất thắng, bây giờ chỉ là vấn đề nên cướp quân công thế nào.
Lúc đi ngang qua một chiếc bàn dài, gã cúi đầu nhìn thấy một thẻ tre dưới đáy bàn, cúi người nhặt lên. Bên trên viết "Tấu chương của Tuần Thiên phủ".
- Tấu chương của Tuần Thiên phủ sao lại rơi ở đây?
Quảng Mục cười bất đắc dĩ.
Quân đoàn Nam Thiên Môn không thể so với thủy quân Thiên Hà có cơ cấu nghiêm cẩn phân công rõ ràng, bọn họ không có quân đội tuần thiên của mình. Trận chiến này, tất cả tin tức về thế lực yêu quái ở nhân gian hầu như đều do Tuần Thiên phủ cung cấp.
Mỗi một phần tấu chương của Tuần Thiên phủ mang ý nghĩa như một phần quân công, thứ quan trọng thế này mà cũng đánh rơi được.
Gã thở dài một hơi, đưa tay mở dây buộc bày nó lên bàn, cúi đầu nhìn.
Nhìn một cái, làn da vốn màu đỏ của gã đang mơ hồ chuyển qua màu tím.
Phía trên ghi lại địa điểm tuần thiên tướng thuộc hạ của Tuần Thiên phủ mất tích.
Trải quan năm năm phát triển nhanh chóng, bây giờ trong thế lực yêu quái xuất hiện lớp lớp nhân tài, tất nhiên không thiếu yêu vương có thực lực. Tuần thiên tướng ra ngoài làm nhiệm vụ bởi vì gặp phải yêu vương nên mất tích đã không còn là chuyện lạ gì.
Đám yêu vương giờ đang chạy trốn khắp nơi như chó nhà có tang, dù biết được nơi tuần thiên tướng mất tích, chờ đến khi thiên quân đuổi đến thì đối phương đã sớm mất bóng rồi.
Nhưng trong phần tấu chương này viết lại là địa điểm mà tuần thiên tướng liên tục mất tích, trước sau đã có mười mẩy tổ tuần thiên tướng mất tích ở nơi đó không thể liên hệ được!
- Ngạo Lai quốc, Hoa Quả Sơn...
Quảng Mục nhìn thẻ tre trên bàn, mắt khẽ nheo lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/535
|