Lá cờ bọt sóng và kiếm sắc bay phấp phới trong gió.
Quan Vân thiên cảng trôi lơ lửng trên tầng mây. Nơi này vẫn đang rực rỡ ánh đèn, như đang ganh đua với các vì sao trên trời.
Chiến hạm xếp thành trận hình chỉnh tề, tạo thành hàng dài gần như vô hạn. Xung quanh là vệ binh đi lại không ngừng. Những bộ giáp bạc lấp lóe sáng dưới trăng, hòa cùng ánh sáng lạnh phát ra từ những binh khí bóng loáng.
So với quân đoàn Nam Thiên Môn loạn cào cào, rõ ràng Quan Vân thiên cảng vô cùng ngay ngắn trật tự.
Quân nhu đã chuẩn bị sẵn sàng, đại quân chỉ chờ một mệnh lệnh là sẽ tấn công.
Trong đại điện, các thiên tướng đang lo âu, chờ đợi.
Thiên Hành đi đi lại lại, than thở không ngừng. Thiên Nhậm im lặng ngồi một chỗ, đang lau chùi bội kiếm, trong mắt lóe những tia sắc bén.
Các thiên quân lại tụ tập thành từng nhóm nhỏ thì thầm nói chuyện với nhau. Thỉnh thoảng bọn họ lại ngẩng đầu lên nhìn về phía ghế ngồi của Thiên Bồng Nguyên Soái.
Tin chiến thắng của Nam Thiên Môn liên tục truyền tới, nhưng Thiên Bồng Nguyên Soái vẫn chưa hề ra lệnh xuất chinh. Điều này làm cho bọn họ cảm thấy nôn nóng, đứng ngồi không yên.
Suốt mấy trăm năm qua, quân công của thủy quân Thiên Hà chưa từng đứng dưới ai.
Khu phía sau, trong một căn phòng trang nhã được ánh nến yếu ớt chiếu sáng.
Thiên Bồng lẳng lặng đứng ở trước bàn đọc sách. Khắp nơi là những tờ giấy luyện tập thư pháp của y. Nét chữ lúc thì như mãnh hổ hạ sơn, lúc lại như du long hí thủy.
Gương mặt y chỉ một vẻ hững hờ.
Ngay khi y viết tới trang cuối quyển binh pháp, một tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên.
- Khởi bẩm Nguyên soái, tin hỏa tốc vừa đến, cần đích thân Nguyên soái mở ra.
Đầu bút lông hơi hơi dừng lại, mực nước rơi xuống mảnh thẻ trúc.
Lão tướng Thiên Phụ đứng ở bên cạnh lập tức hơi cung kính khom mình rồi xoay người đi ra phía cửa, cầm lấy bức thư, tiếp đó dùng dao mở bì thư ra.
Thiên Phụ nhìn sơ qua rồi nói:
- Khởi bẩm nguyên soái, là thư của Bằng Ma Vương.
Thiên Bồng hơi nhếch mép, cắm bút lông vào ống rửa, chậm rãi quấy lên, nhẹ giọng hỏi:
- Nói cái gì?
- Bằng Ma Vương hi vọng nguyên soái mở một mặt lưới, gã muốn làm nội ứng, trợ giúp nguyên soái dẹp yên Tây Ngưu Hạ Châu. Trong thư còn có cả chữ kí của Sư Đà Vương.
Thiên Bồng bật cười, nhìn chăm chú vào ống nước rửa bút đã trở nên đen kịt, không nói thêm gì cả.
Một lúc sau, y rửa sạch bút lông, để bút lên giá, lại lau khô ngón tay dính nước rồi hít một hơi thật sâu. Tiếp đó Thiên Bồng khoác áo choàng trắng rồi xoay người đi ra ngoài:
- Có thể xuất binh rồi, đi, đi đại điện.
Thiên Phụ vội vàng bước theo, nhỏ giọng hỏi:
- Chúng ta có cần hồi âm trả lời bọn chúng không?
Thiên Bồng dừng bước, chậm rãi liếc nhìn Thiên Phụ, nói đầy thâm ý:
- Thủy quân Thiên Hà không cần loại yêu vật chỉ muốn sống tạm mà bất chấp tín nghĩa.
Những cánh buồm no gió căng lên, toàn bộ Quan Vân thiên cảng vang lên tiếng reo hò rung chuyển cả trời đất.
. . .
Ngay sáng sớm, ở phía Đông Nam Đông Thắng Thần Châu, hạm đội của Thiên Đình tách ra một nhóm bay về hướng Tây Nam.
Tuần thiên tướng liên tục mất tích. Điều này chứng tỏ Hoa Quả Sơn có một thế lực yêu quái đang chiếm cứ, hơn nữa bọn chúng chuẩn bị tử thủ, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại.
Đây là một tin tức tốt lành đối với quân đoàn Nam Thiên Môn đang vô cùng hỗn loạn.
Quảng Mục Thiên Vương đứng ở mũi chiến hạm, vuốt ve chiếc vòng trên cánh tay do con rồng đỏ biến thành, trầm tư suy nghĩ.
"Là dạng thế lực yêu quái gì mà lại can đảm ngoi lên lúc sóng gió như vậy nhỉ?"
Nghĩ vậy, gã cười cười rồi quay đầu nói với chư tướng đứng phía sau:
- Phái tiên phong đi trước điều tra. Nhớ kỹ không được tùy tiện tấn công. Điều tra xem bọn chúng có thực lực như nào mà to gan lớn mật đến thế!
- Rõ!
Ba chiếc chiến hạm loại nhỏ gia tốc lao ra khỏi hạm đội.
Hai ngày sau, tại tòa thành dưới lòng đất Hoa Quả Sơn. Trong đại sảnh được chiếu sáng mờ ảo nhờ những chậu than, đông nghịt những yêu quái hình thù khác nhau, bộ dáng hung thần ác sát, mặc những bộ giáp đen chắp vá đủ thể loại đứng chung một chỗ.
Khỉ Đá đã đổi một bộ giáp đen mới tinh ngồi ở vương tọa phía trên, dựa vào linh lực miễn cưỡng gắn liền Hành Vân côn, cười cười, quét mắt nhìn đám yêu:
- Nói cho mọi người một tin tốt lành, ngày chúng ta được lên trên mặt đất đã tới rồi.
Tất cả yêu quái trợn to mắt, hô hấp dồn dập, khuôn mặt dữ tợn.
Khỉ Đá nhếch môi, mặt mày vui vẻ nhìn bọn chúng, nói chậm:
- Ba chiếc chiến thuyền loại nhỏ đang dò xét bên ngoài Hoa Quả sơn. Phía sau là một hạm đội chừng vạn người của Thiên Đình do một trong Tứ Đại Thiên Vương của Nam Thiên Môn là Quảng Mục Thiên Vương thống lĩnh đang tiến về đây.
Một con lang yêu phấn khích muốn tru lên nhưng vội vàng ngậm miệng.
Ngọn lửa vẫn thiêu đốt, ánh lửa chập chờn.
Vẫn không có con yêu nào lên tiếng nhưng tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề.
- Súng vẫn chưa chuẩn bị xong. Ta cũng không muốn dùng đến ngay trong trận chiến đầu tiên. Đó sẽ là lễ vật lưu lại cho Lý Thiên Vương. Đến bây giờ, vấn đề về việc phi hành của chúng ta cũng đang trong quá trình giải quyết, chưa tới thời điểm cho ra trận. Bởi vậy, trận chiến đầu tiên chính là dựa vào các ngươi.
Tất cả yêu quái đều ngừng thở.
Dương Thiền luôn luôn ngồi bên cạnh Khỉ Đá cũng chậm rãi nhìn về phía hắn.
Khỉ Đá liếc nhìn nàng rồi nói:
- Các ngươi có thể ngồi ở đây thì đều là tinh anh của Hoa Quả Sơn, bất kể trước đây các ngươi đã từng làm gì. Một trận chiến này chính là cách để các ngươi chứng minh có hay không có tư cách ngồi ở vị trí này.
Hắn cười lớn:
- Quảng Mục Thiên vương là của ta, nhiệm vụ của các ngươi chính là giết hết tất cả thiên quân còn lại!
- Rõ!
- Cố gắng đừng phá hủy chiến hạm. Nhưng đao kiếm không có mắt, dù có tình huống bất ngờ thì ta cũng sẽ không truy cứu. Đều nghe rõ chưa?
- RÕ ~!
Tất cả yêu quái đều hô lên đến mức khàn cả giọng.
Gồng căng cơ thể, nắm chặt binh khí, không khí hừng hực đều hiện rõ dưới ánh lửa chập chờn.
Đã qua sáu năm rồi, chui dưới lòng đất, không thấy mặt trời, hít không khí đục ngầu, ăn thứ khiến kẻ khác buồn nôn, cắn chặt răng liều mạng, không phải là chờ đến giây phút này sao?
Nhìn đám yêu đã phấn khích đến mức điên cuồng, Khỉ Đá mở to hai mắt, cười dữ tợn, nói tiếp:
- Nếu các ngươi không may chết trận, lão tử dù phải đuổi tới Âm Tào Địa Phủ, cũng sẽ đoạt hồn phách của các ngươi lại. Đi thôi, không cần phải lo nghĩ gì cả!
- Vì yêu tộc ~! Vì ánh mặt trời ~!
Đoản Chủy rút ra loan đao bên hông hét lớn.
- Vì yêu tộc ~! Vì ánh mặt trời ~!
Tất cả yêu quái đều rút hết vũ khí ra rồi rít gào như những kẻ tâm thần.
Mọi thứ ở đây đều quay cuồng, sôi trào.
- Hoa Quả Sơn vạn tuế!
- Mỹ Hầu Vương vạn tuế!
Đại Giác vẫn đang quấn băng trên đầu, một tay giơ phủ, một tay vịn Hắc Tử cười to.
Tiểu hồ yêu vừa khóc vừa hò hét theo.
Lữ Lục Quải cung kính đứng ở một bên nhìn hết mọi thứ ở đây.
Đám yêu quái đấm liên tục lên ngực, tiếng hét càng thêm điên cuồng.
Tiếng hò hét vang lên hết đợt này tới đợt khác. Trong không khí cuồng nhiệt ấy, Dương Thiền chậm rãi nhìn phía Khỉ Đá.
Giờ khắc này, ở trong mắt nàng, Khỉ Đá đã không phải là một kẻ cố chấp mà hoang mang như khi ở Tà Nguyệt Tam Tinh động.
Hắn đã thật sự trở thành một yêu vương. Một con yêu vương thề phải sánh ngang được với Thiên Đình!
. . .
Tây Ngưu Hạ Châu, Linh Đài Phương Thốn sơn, Tà Nguyệt Tam Tinh động. Trong điện Tiềm Tâm, Tu Bồ Đề đang nâng chén trà bỗng hơi dừng lại, ánh mắt nhiều hơn một tia ý vị sâu xa, cười mỉm.
. . .
Nam Chiêm Bộ Châu, Thái Thượng đang bay trên không bỗng dừng lại rồi quay người nhìn về phía Đông, mặt không chút thay đổi.
Cho đến khi Phong Linh thúc giục ông ta mới trở lại bình thường rồi tiếp tục bay đi.
. . .
Hạm đội chậm rãi tiến lên dưới ánh mặt trời.
Một thiên binh bước nhanh đến phía sau Quảng Mục thiên vương rồi quỳ xuống:
- Khởi bẩm Thiên vương! Phía trước báo lại, lũ yêu Hoa Quả sơn đã co rút lại phòng ngự.
- Co lại phòng ngự?
Quảng Mục cười lạnh:
- Ta còn tưởng rằng bọn chúng giỏi lắm cơ, hóa ra chỉ cần ba chiếc chiến hạm đã phải co cụm phòng ngự rồi sao?
Gã thở dài:
- Đợi cho đại quân ta vừa đến, chẳng phải càng chạy trối chết? Không ngờ lại như thế, đáng tiếc. Ta còn tưởng đám yêu quái này cứng lắm, đến lúc đó bổn Thiên vương cũng kiếm cái đầu yêu quái cảnh giới Hóa Thần về. Xác định được thực lực bọn chúng chưa?
- Còn không quá chắc chắn. Bây giờ cảnh giới cao nhất nhìn thấy chỉ là Luyện Thần. Tướng quân có muốn hạ lệnh để tiếp tục thăm dò sâu hơn không?
Quảng Mục nhìn xuống thiên binh đang quỳ báo, nói:
- Không cần. Thông báo không tiếp tục tiến sâu thêm, tránh dọa chạy bọn chúng.
- Rõ!
Thiên binh quay đi truyền lệnh. Quảng Mục quay sang nhìn thiên tướng bên cạnh nói:
- Truyền lệnh xuống, chia ra ba đường, gia tốc, vây công Hoa Quả Sơn!
- Thiên vương anh minh!
Một đám thiên quân cùng hô to.
Đại hạm đội gia tốc chạy về phía Hoa Quả Sơn.
Quan Vân thiên cảng trôi lơ lửng trên tầng mây. Nơi này vẫn đang rực rỡ ánh đèn, như đang ganh đua với các vì sao trên trời.
Chiến hạm xếp thành trận hình chỉnh tề, tạo thành hàng dài gần như vô hạn. Xung quanh là vệ binh đi lại không ngừng. Những bộ giáp bạc lấp lóe sáng dưới trăng, hòa cùng ánh sáng lạnh phát ra từ những binh khí bóng loáng.
So với quân đoàn Nam Thiên Môn loạn cào cào, rõ ràng Quan Vân thiên cảng vô cùng ngay ngắn trật tự.
Quân nhu đã chuẩn bị sẵn sàng, đại quân chỉ chờ một mệnh lệnh là sẽ tấn công.
Trong đại điện, các thiên tướng đang lo âu, chờ đợi.
Thiên Hành đi đi lại lại, than thở không ngừng. Thiên Nhậm im lặng ngồi một chỗ, đang lau chùi bội kiếm, trong mắt lóe những tia sắc bén.
Các thiên quân lại tụ tập thành từng nhóm nhỏ thì thầm nói chuyện với nhau. Thỉnh thoảng bọn họ lại ngẩng đầu lên nhìn về phía ghế ngồi của Thiên Bồng Nguyên Soái.
Tin chiến thắng của Nam Thiên Môn liên tục truyền tới, nhưng Thiên Bồng Nguyên Soái vẫn chưa hề ra lệnh xuất chinh. Điều này làm cho bọn họ cảm thấy nôn nóng, đứng ngồi không yên.
Suốt mấy trăm năm qua, quân công của thủy quân Thiên Hà chưa từng đứng dưới ai.
Khu phía sau, trong một căn phòng trang nhã được ánh nến yếu ớt chiếu sáng.
Thiên Bồng lẳng lặng đứng ở trước bàn đọc sách. Khắp nơi là những tờ giấy luyện tập thư pháp của y. Nét chữ lúc thì như mãnh hổ hạ sơn, lúc lại như du long hí thủy.
Gương mặt y chỉ một vẻ hững hờ.
Ngay khi y viết tới trang cuối quyển binh pháp, một tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên.
- Khởi bẩm Nguyên soái, tin hỏa tốc vừa đến, cần đích thân Nguyên soái mở ra.
Đầu bút lông hơi hơi dừng lại, mực nước rơi xuống mảnh thẻ trúc.
Lão tướng Thiên Phụ đứng ở bên cạnh lập tức hơi cung kính khom mình rồi xoay người đi ra phía cửa, cầm lấy bức thư, tiếp đó dùng dao mở bì thư ra.
Thiên Phụ nhìn sơ qua rồi nói:
- Khởi bẩm nguyên soái, là thư của Bằng Ma Vương.
Thiên Bồng hơi nhếch mép, cắm bút lông vào ống rửa, chậm rãi quấy lên, nhẹ giọng hỏi:
- Nói cái gì?
- Bằng Ma Vương hi vọng nguyên soái mở một mặt lưới, gã muốn làm nội ứng, trợ giúp nguyên soái dẹp yên Tây Ngưu Hạ Châu. Trong thư còn có cả chữ kí của Sư Đà Vương.
Thiên Bồng bật cười, nhìn chăm chú vào ống nước rửa bút đã trở nên đen kịt, không nói thêm gì cả.
Một lúc sau, y rửa sạch bút lông, để bút lên giá, lại lau khô ngón tay dính nước rồi hít một hơi thật sâu. Tiếp đó Thiên Bồng khoác áo choàng trắng rồi xoay người đi ra ngoài:
- Có thể xuất binh rồi, đi, đi đại điện.
Thiên Phụ vội vàng bước theo, nhỏ giọng hỏi:
- Chúng ta có cần hồi âm trả lời bọn chúng không?
Thiên Bồng dừng bước, chậm rãi liếc nhìn Thiên Phụ, nói đầy thâm ý:
- Thủy quân Thiên Hà không cần loại yêu vật chỉ muốn sống tạm mà bất chấp tín nghĩa.
Những cánh buồm no gió căng lên, toàn bộ Quan Vân thiên cảng vang lên tiếng reo hò rung chuyển cả trời đất.
. . .
Ngay sáng sớm, ở phía Đông Nam Đông Thắng Thần Châu, hạm đội của Thiên Đình tách ra một nhóm bay về hướng Tây Nam.
Tuần thiên tướng liên tục mất tích. Điều này chứng tỏ Hoa Quả Sơn có một thế lực yêu quái đang chiếm cứ, hơn nữa bọn chúng chuẩn bị tử thủ, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại.
Đây là một tin tức tốt lành đối với quân đoàn Nam Thiên Môn đang vô cùng hỗn loạn.
Quảng Mục Thiên Vương đứng ở mũi chiến hạm, vuốt ve chiếc vòng trên cánh tay do con rồng đỏ biến thành, trầm tư suy nghĩ.
"Là dạng thế lực yêu quái gì mà lại can đảm ngoi lên lúc sóng gió như vậy nhỉ?"
Nghĩ vậy, gã cười cười rồi quay đầu nói với chư tướng đứng phía sau:
- Phái tiên phong đi trước điều tra. Nhớ kỹ không được tùy tiện tấn công. Điều tra xem bọn chúng có thực lực như nào mà to gan lớn mật đến thế!
- Rõ!
Ba chiếc chiến hạm loại nhỏ gia tốc lao ra khỏi hạm đội.
Hai ngày sau, tại tòa thành dưới lòng đất Hoa Quả Sơn. Trong đại sảnh được chiếu sáng mờ ảo nhờ những chậu than, đông nghịt những yêu quái hình thù khác nhau, bộ dáng hung thần ác sát, mặc những bộ giáp đen chắp vá đủ thể loại đứng chung một chỗ.
Khỉ Đá đã đổi một bộ giáp đen mới tinh ngồi ở vương tọa phía trên, dựa vào linh lực miễn cưỡng gắn liền Hành Vân côn, cười cười, quét mắt nhìn đám yêu:
- Nói cho mọi người một tin tốt lành, ngày chúng ta được lên trên mặt đất đã tới rồi.
Tất cả yêu quái trợn to mắt, hô hấp dồn dập, khuôn mặt dữ tợn.
Khỉ Đá nhếch môi, mặt mày vui vẻ nhìn bọn chúng, nói chậm:
- Ba chiếc chiến thuyền loại nhỏ đang dò xét bên ngoài Hoa Quả sơn. Phía sau là một hạm đội chừng vạn người của Thiên Đình do một trong Tứ Đại Thiên Vương của Nam Thiên Môn là Quảng Mục Thiên Vương thống lĩnh đang tiến về đây.
Một con lang yêu phấn khích muốn tru lên nhưng vội vàng ngậm miệng.
Ngọn lửa vẫn thiêu đốt, ánh lửa chập chờn.
Vẫn không có con yêu nào lên tiếng nhưng tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề.
- Súng vẫn chưa chuẩn bị xong. Ta cũng không muốn dùng đến ngay trong trận chiến đầu tiên. Đó sẽ là lễ vật lưu lại cho Lý Thiên Vương. Đến bây giờ, vấn đề về việc phi hành của chúng ta cũng đang trong quá trình giải quyết, chưa tới thời điểm cho ra trận. Bởi vậy, trận chiến đầu tiên chính là dựa vào các ngươi.
Tất cả yêu quái đều ngừng thở.
Dương Thiền luôn luôn ngồi bên cạnh Khỉ Đá cũng chậm rãi nhìn về phía hắn.
Khỉ Đá liếc nhìn nàng rồi nói:
- Các ngươi có thể ngồi ở đây thì đều là tinh anh của Hoa Quả Sơn, bất kể trước đây các ngươi đã từng làm gì. Một trận chiến này chính là cách để các ngươi chứng minh có hay không có tư cách ngồi ở vị trí này.
Hắn cười lớn:
- Quảng Mục Thiên vương là của ta, nhiệm vụ của các ngươi chính là giết hết tất cả thiên quân còn lại!
- Rõ!
- Cố gắng đừng phá hủy chiến hạm. Nhưng đao kiếm không có mắt, dù có tình huống bất ngờ thì ta cũng sẽ không truy cứu. Đều nghe rõ chưa?
- RÕ ~!
Tất cả yêu quái đều hô lên đến mức khàn cả giọng.
Gồng căng cơ thể, nắm chặt binh khí, không khí hừng hực đều hiện rõ dưới ánh lửa chập chờn.
Đã qua sáu năm rồi, chui dưới lòng đất, không thấy mặt trời, hít không khí đục ngầu, ăn thứ khiến kẻ khác buồn nôn, cắn chặt răng liều mạng, không phải là chờ đến giây phút này sao?
Nhìn đám yêu đã phấn khích đến mức điên cuồng, Khỉ Đá mở to hai mắt, cười dữ tợn, nói tiếp:
- Nếu các ngươi không may chết trận, lão tử dù phải đuổi tới Âm Tào Địa Phủ, cũng sẽ đoạt hồn phách của các ngươi lại. Đi thôi, không cần phải lo nghĩ gì cả!
- Vì yêu tộc ~! Vì ánh mặt trời ~!
Đoản Chủy rút ra loan đao bên hông hét lớn.
- Vì yêu tộc ~! Vì ánh mặt trời ~!
Tất cả yêu quái đều rút hết vũ khí ra rồi rít gào như những kẻ tâm thần.
Mọi thứ ở đây đều quay cuồng, sôi trào.
- Hoa Quả Sơn vạn tuế!
- Mỹ Hầu Vương vạn tuế!
Đại Giác vẫn đang quấn băng trên đầu, một tay giơ phủ, một tay vịn Hắc Tử cười to.
Tiểu hồ yêu vừa khóc vừa hò hét theo.
Lữ Lục Quải cung kính đứng ở một bên nhìn hết mọi thứ ở đây.
Đám yêu quái đấm liên tục lên ngực, tiếng hét càng thêm điên cuồng.
Tiếng hò hét vang lên hết đợt này tới đợt khác. Trong không khí cuồng nhiệt ấy, Dương Thiền chậm rãi nhìn phía Khỉ Đá.
Giờ khắc này, ở trong mắt nàng, Khỉ Đá đã không phải là một kẻ cố chấp mà hoang mang như khi ở Tà Nguyệt Tam Tinh động.
Hắn đã thật sự trở thành một yêu vương. Một con yêu vương thề phải sánh ngang được với Thiên Đình!
. . .
Tây Ngưu Hạ Châu, Linh Đài Phương Thốn sơn, Tà Nguyệt Tam Tinh động. Trong điện Tiềm Tâm, Tu Bồ Đề đang nâng chén trà bỗng hơi dừng lại, ánh mắt nhiều hơn một tia ý vị sâu xa, cười mỉm.
. . .
Nam Chiêm Bộ Châu, Thái Thượng đang bay trên không bỗng dừng lại rồi quay người nhìn về phía Đông, mặt không chút thay đổi.
Cho đến khi Phong Linh thúc giục ông ta mới trở lại bình thường rồi tiếp tục bay đi.
. . .
Hạm đội chậm rãi tiến lên dưới ánh mặt trời.
Một thiên binh bước nhanh đến phía sau Quảng Mục thiên vương rồi quỳ xuống:
- Khởi bẩm Thiên vương! Phía trước báo lại, lũ yêu Hoa Quả sơn đã co rút lại phòng ngự.
- Co lại phòng ngự?
Quảng Mục cười lạnh:
- Ta còn tưởng rằng bọn chúng giỏi lắm cơ, hóa ra chỉ cần ba chiếc chiến hạm đã phải co cụm phòng ngự rồi sao?
Gã thở dài:
- Đợi cho đại quân ta vừa đến, chẳng phải càng chạy trối chết? Không ngờ lại như thế, đáng tiếc. Ta còn tưởng đám yêu quái này cứng lắm, đến lúc đó bổn Thiên vương cũng kiếm cái đầu yêu quái cảnh giới Hóa Thần về. Xác định được thực lực bọn chúng chưa?
- Còn không quá chắc chắn. Bây giờ cảnh giới cao nhất nhìn thấy chỉ là Luyện Thần. Tướng quân có muốn hạ lệnh để tiếp tục thăm dò sâu hơn không?
Quảng Mục nhìn xuống thiên binh đang quỳ báo, nói:
- Không cần. Thông báo không tiếp tục tiến sâu thêm, tránh dọa chạy bọn chúng.
- Rõ!
Thiên binh quay đi truyền lệnh. Quảng Mục quay sang nhìn thiên tướng bên cạnh nói:
- Truyền lệnh xuống, chia ra ba đường, gia tốc, vây công Hoa Quả Sơn!
- Thiên vương anh minh!
Một đám thiên quân cùng hô to.
Đại hạm đội gia tốc chạy về phía Hoa Quả Sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/535
|