Vylee thật sự bị hắn ta vật muốn điên luôn vậy đó. Cái gì mà triết lý bác học hay công thức toán học gì gì đó. Ôi dào! Một đống. Vậy mà nha! Cái cô tức là mấy ngày qua anh ta đến một chữ cũng không buồn nói với cô. Cứ trầm mặt, trầm mặt và trầm mặt. Anh ta cho cô nào là mấy quyển sách giúp ôn thi đại học, nguyên tắc sĩ tử gì đó nhưng anh ta cứ thẩy sách cho cô mà một chữ cũng không nói. Cô cũng không buồn quan tâm, anh ta đưa cho thì đọc thôi.
Còn cái chuyện này nữa. Anh ta đưa sách cho cô mà làm như miễn cưỡng lắm vậy. Trưng cái bộ mặt khó coi đó cho ai xem cũng không biết. Cô cứ tưởng anh ta bỏ mặt cô nhưng ai ngờ anh ta một chữ cũng không nói nhưng suốt ngày bám theo cô như hình với bóng. Sách thì chất chồng bắt cô phải đọc hết còn anh ta ngồi cạnh bên mà theo dõi.
Phần lớn là ôn thi trong phòng. Nghe có vẻ mờ ám nhưng thật là không có, có một chút cô cũng mừng nữa là. Đằng này chắc anh ta muốn thành tâm quy y rồi, nói chuyện với cô cũng không nói chứ nói là gì gì đó.
Những chữ mà Zinjee nói cũng chỉ có “Trả bài”, “Học”, “Nghỉ” chỉ vỏn vẹn mấy chữ vô vị đó khiến cô nghe đến muốn phát chán nhưng dần cũng thành thói quen, không nghe thì cảng thấy vô vị hơn.
“Được rồi! Được rồi! Đến đây thôi! Tôi chịu hết nổi rồi! Chúng ta dừng lại tại đây!” Cô làm tay ký hiệu dấu chéo xin dừng lại. Zinjee cũng ngừng đọc mà ngước mắt lên nhìn cô “Được!” Anh ta chỉ nói vỏn vẹn một chữ nhưng chữ này phát ra cô mừng còn không kịp nữa là nhưng ai ngờ “Nếu em muốn thi rớt thì cứ vậy đi!” Một câu khiến cô đơ toàn tập còn anh ta thì bình tĩnh đến đáng lo.
Anh ta đã nói vậy có điên cô mới dám dừng lại. Đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, im lặng mà nghe diễn thuyết nữa chứ sau “Đọc chậm chậm lại chút đi!”
“Tôi chưa viết xong!”
“Bao giờ mới được hả?”
Vylee không biết mình bị hành hạ trong bao lâu chỉ cảm thấy người mình rã rời và ngủ thiếp đi lúc nào không hay. “Công thức này là...” Zinjee định đọc tiếp thì bất chợt thấy người bên cạnh im lặng hẳn. Anh ngừng đọc, đưa mắt lên nhìn cô gái trước mắt, hơi thở cô đều đều mà tỏa ra, gương mặt ngủ bình yên đến lạ.
Gộng kính vẫn còn trên mắt, cô vùi đầu vào tay mà ngủ rất ngon, chỉ nhìn thôi cũng đủ biết cô mệt mỏi đến cỡ nào. Zinjee chợt mỉm cười nhìn người con gái trước mắt, cả ngủ cô cũng cho anh cảm giác bình yên đến lạ.
Lấy tay nhẹ nhàng gỡ gộng kính của cô xuống, động tác nhẹ đến nỗi như sợ làm cô thức giấc mà cẩn thận. Gỡ giúp mắt kính của cô ra rồi anh cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, nhìn cô một lúc rồi di chuyển bước chân đi đến bên giường ngủ, tìm đại một chiếc chăn nào đó rồi từ từ khoác nhẹ lên người cô.
Vylee chợt nhúc nhích một cái khiến anh giật mình nhưng cũng may cô chỉ cử động nhỏ một cái rồi ngoan ngoãn vùi đầu vào chăn mà ngủ. Zinjee chợt mỉm cười trước hành động trẻ con của cô, trong lòng chợt ấm áp hẳn lên. Lấy tay vuốt nhẹ mất sợi tóc mai trước mặt cô rồi rót nhẹ vào tai cô một câu nói “Bé con! Ngủ ngon!” Anh chợt mỉm cười đầy hạnh phúc.
Cẩn thận bước ra ngoài rồi tắt đèn lại.
Mấy ngày nay qua khóa huấn luyện của thầy Nam, cô cứ tưởng mình đã chết đi sống lại ngần mấy lần rồi chứ. Anh ta cứ quay cô như chong chóng khiến cô cũng muốn điên theo luôn. Nhưng cũng may nhờ có anh ta mà thành tích của cô được cải thiện hơn nhưng cũng nhờ có anh ta mà tráng cô được mọc ba bọc mụn tráng kiệt mà vương oai ở bãi đất trống thiên tài đó khiến cô đau khổ mấy ngày nay không nguôi.
Nguyên nhân cũng là vì thức khuya học bài thôi. Bây giờ cô thật không biết là nên cảm ơn anh ta hay trách anh ta đây nữa. Mà hình như mấy ngày nay các cô cậu yêu quý nhà mình cũng không làm phiền cô, chủ yếu là để cô trọng tâm mà học bài còn những chuyện không quan trọng thì không tìm đến cô.
Thái độ vậy khiến cô càng yên tâm lại càng thấy thiếu vắng. Nhưng cô chắc cứ nhốt mình trong phòng như vậy thì sớm muộn gì cũng thành bạch cúc tinh ngàn năm bước ra từ hang yêu quái cho coi.
Sau bao hồi ôn rồi luyện cuối cùng cũng đến giây phút mà cô chờ mong nhất trong cuộc đời này “Thi đại học!” Ê nhưng mà không đúng! Nếu nói là chờ mong thì cô đây trốn tránh thì đúng hơn.
Cô thật sự rất sợ thi đại học, nhất là lỡ thi trượt thì mất mặt lắm nha. Mẹ cô nói nếu cô mà thi trượt đại học thì chuẩn bị về mà nhận chức bang chủ đi. Nghe thì có vẻ oai lắm chứ chức đó có cho tiền cô cũng không dám nhận nữa là. Vì mẹ cô muốn cô gia nhập cái bang nên không dễ dàng buông tha cho cô như vậy vì thế lần này cô phải cố lên! Nhất định phải vượt qua kỳ thi khắc nghiệt này! An Thy! Cố lên!
Còn cái chuyện này nữa. Anh ta đưa sách cho cô mà làm như miễn cưỡng lắm vậy. Trưng cái bộ mặt khó coi đó cho ai xem cũng không biết. Cô cứ tưởng anh ta bỏ mặt cô nhưng ai ngờ anh ta một chữ cũng không nói nhưng suốt ngày bám theo cô như hình với bóng. Sách thì chất chồng bắt cô phải đọc hết còn anh ta ngồi cạnh bên mà theo dõi.
Phần lớn là ôn thi trong phòng. Nghe có vẻ mờ ám nhưng thật là không có, có một chút cô cũng mừng nữa là. Đằng này chắc anh ta muốn thành tâm quy y rồi, nói chuyện với cô cũng không nói chứ nói là gì gì đó.
Những chữ mà Zinjee nói cũng chỉ có “Trả bài”, “Học”, “Nghỉ” chỉ vỏn vẹn mấy chữ vô vị đó khiến cô nghe đến muốn phát chán nhưng dần cũng thành thói quen, không nghe thì cảng thấy vô vị hơn.
“Được rồi! Được rồi! Đến đây thôi! Tôi chịu hết nổi rồi! Chúng ta dừng lại tại đây!” Cô làm tay ký hiệu dấu chéo xin dừng lại. Zinjee cũng ngừng đọc mà ngước mắt lên nhìn cô “Được!” Anh ta chỉ nói vỏn vẹn một chữ nhưng chữ này phát ra cô mừng còn không kịp nữa là nhưng ai ngờ “Nếu em muốn thi rớt thì cứ vậy đi!” Một câu khiến cô đơ toàn tập còn anh ta thì bình tĩnh đến đáng lo.
Anh ta đã nói vậy có điên cô mới dám dừng lại. Đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, im lặng mà nghe diễn thuyết nữa chứ sau “Đọc chậm chậm lại chút đi!”
“Tôi chưa viết xong!”
“Bao giờ mới được hả?”
Vylee không biết mình bị hành hạ trong bao lâu chỉ cảm thấy người mình rã rời và ngủ thiếp đi lúc nào không hay. “Công thức này là...” Zinjee định đọc tiếp thì bất chợt thấy người bên cạnh im lặng hẳn. Anh ngừng đọc, đưa mắt lên nhìn cô gái trước mắt, hơi thở cô đều đều mà tỏa ra, gương mặt ngủ bình yên đến lạ.
Gộng kính vẫn còn trên mắt, cô vùi đầu vào tay mà ngủ rất ngon, chỉ nhìn thôi cũng đủ biết cô mệt mỏi đến cỡ nào. Zinjee chợt mỉm cười nhìn người con gái trước mắt, cả ngủ cô cũng cho anh cảm giác bình yên đến lạ.
Lấy tay nhẹ nhàng gỡ gộng kính của cô xuống, động tác nhẹ đến nỗi như sợ làm cô thức giấc mà cẩn thận. Gỡ giúp mắt kính của cô ra rồi anh cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, nhìn cô một lúc rồi di chuyển bước chân đi đến bên giường ngủ, tìm đại một chiếc chăn nào đó rồi từ từ khoác nhẹ lên người cô.
Vylee chợt nhúc nhích một cái khiến anh giật mình nhưng cũng may cô chỉ cử động nhỏ một cái rồi ngoan ngoãn vùi đầu vào chăn mà ngủ. Zinjee chợt mỉm cười trước hành động trẻ con của cô, trong lòng chợt ấm áp hẳn lên. Lấy tay vuốt nhẹ mất sợi tóc mai trước mặt cô rồi rót nhẹ vào tai cô một câu nói “Bé con! Ngủ ngon!” Anh chợt mỉm cười đầy hạnh phúc.
Cẩn thận bước ra ngoài rồi tắt đèn lại.
Mấy ngày nay qua khóa huấn luyện của thầy Nam, cô cứ tưởng mình đã chết đi sống lại ngần mấy lần rồi chứ. Anh ta cứ quay cô như chong chóng khiến cô cũng muốn điên theo luôn. Nhưng cũng may nhờ có anh ta mà thành tích của cô được cải thiện hơn nhưng cũng nhờ có anh ta mà tráng cô được mọc ba bọc mụn tráng kiệt mà vương oai ở bãi đất trống thiên tài đó khiến cô đau khổ mấy ngày nay không nguôi.
Nguyên nhân cũng là vì thức khuya học bài thôi. Bây giờ cô thật không biết là nên cảm ơn anh ta hay trách anh ta đây nữa. Mà hình như mấy ngày nay các cô cậu yêu quý nhà mình cũng không làm phiền cô, chủ yếu là để cô trọng tâm mà học bài còn những chuyện không quan trọng thì không tìm đến cô.
Thái độ vậy khiến cô càng yên tâm lại càng thấy thiếu vắng. Nhưng cô chắc cứ nhốt mình trong phòng như vậy thì sớm muộn gì cũng thành bạch cúc tinh ngàn năm bước ra từ hang yêu quái cho coi.
Sau bao hồi ôn rồi luyện cuối cùng cũng đến giây phút mà cô chờ mong nhất trong cuộc đời này “Thi đại học!” Ê nhưng mà không đúng! Nếu nói là chờ mong thì cô đây trốn tránh thì đúng hơn.
Cô thật sự rất sợ thi đại học, nhất là lỡ thi trượt thì mất mặt lắm nha. Mẹ cô nói nếu cô mà thi trượt đại học thì chuẩn bị về mà nhận chức bang chủ đi. Nghe thì có vẻ oai lắm chứ chức đó có cho tiền cô cũng không dám nhận nữa là. Vì mẹ cô muốn cô gia nhập cái bang nên không dễ dàng buông tha cho cô như vậy vì thế lần này cô phải cố lên! Nhất định phải vượt qua kỳ thi khắc nghiệt này! An Thy! Cố lên!
/60
|