“Lão gia, Quản đại nhân của Phó An phủ tới, nói có việc muốn thương lượng.” Quản gia đi vào báo.
“Rốt cuộc tới.” Hình Hà cười. Đúng như dự kiến, họ sẽ liên tưởng đến hắn. Hắn biết Kim béo đụng độ Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên ở Như Ý tửu lầu, vẫn luôn giữ im lặng chính là vì muốn mượn tay Phó Vô Thiên diệt trừ Kim gia.
Phó Vô Thiên cùng An Tử Nhiên khẳng định sẽ đoán được ý đồ của hắn, nhưng họ sẽ không tức giận, ngược lại sẽ còn cho hắn thứ hắn muốn đồ vật.
Vì thế Quản Túc không cần tốn nhiều sức có được chứng cứ mà Hình Hà thu thập từ trước, đều nhằm vào Kim gia.
Kim lão bản tự cho là làm việc kín kẽ an toàn, lại không biết Hình Hà từ rất sớm trước kia đã âm thầm thu thập những chứng cứ bất lợi với hắn, không có cơ hội lấy ra mà thôi.
Hình Hà có thể giao chứng cứ cho Trương Hà, nhưng Trương Hà chưa chắc có thể đánh đổ Kim gia đến không thể xoay người. Kim gia có thể đi đến bước này là có chỗ dựa, vì bảo hộ mình, cũng vì bảo hộ chỗ dựa, họ sẽ làm việc rất cẩn thận.
Lại nói đến Trương Hà. Sư gia điều tra có chút kết quả. An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên tuy rằng luôn ru rú trong nhà, nhưng cũng phải có lúc ra khỏi cửa, người nhìn thấy họ không có mười cũng có năm, sáu.
“Đại nhân nói không sai, xác thật là hai nam nhân, một người cao tráng anh tuấn, một người mi thanh mục tú. Hai người đưa mắt thân mật, tựa hồ là một đôi tình nhân.” Sư gia có chút ngạc nhiên với kết quả này.
“Ta đã biết, từ giờ trở đi đừng Phó An phủ, ngươi đi tìm hiểu xem phong mật báo kia rốt cuộc là xuất phát từ đâu, nhất định phải tra ra được, không thể kéo dài lâu, minh bạch sao?” Ngắn ngủn mấy câu, Trương Hà đã chứng thực suy đoán.
Sư gia không hiểu ra sao, “Đại nhân, vì sao?” Rõ ràng hẳn là tra Phó An phủ, như thế nào biến thành thư mật báo.
Trương Hà nói: “Đừng hỏi nhiều, đến lúc đó ngươi sẽ biết, chuyện này không đơn giản.”
Sư gia chỉ phải kiềm chế sự tò mò trong lòng.
Liên quan đến Quận Vương cùng Vương phi, há là sự đơn giản. Dám điều tra Quận Vương cùng Vương phi, người mật báo khẳng định có vấn đề.
Sư gia còn chưa điều tra xong, Quản Túc cùng Thiệu Phi đã giao nộp chứng cứ. Muốn ở Kiến Phủ xử lý Kim gia, tốt nhất là tìm đến Trương Hà.
“Trương tri phủ hẳn đã hiểu ý Vương gia, ta liền không nói nhiều, chờ tin tức tốt của ngươi.” Quản Túc thuyết minh ý đồ đến, cũng giao chứng cứ cho Trương Hà, sau đó liền cùng Thiệu Phi rời đi.
Trương Hà nhìn một đống lớn chứng cứ trong tay, thật không ngờ Kim gia dám chọc tới Quận Vương cùng Vương phi. Hắn bấy lâu nau vẫn luôn muốn cho Kim gia một bài học nhưng không có cơ hội. Hơn nữa, đằng sau Kim gia vẫn luôn có người duy trì, hắn nếu không nắm chắc, ngược lại sẽ làm đối phương phát giác rồi cắn ngược.
“Đại nhân.” Sư gia nhịn không được nuốt nước miếng, rốt cuộc biết vì sao Tri phủ đại nhân bảo hắn đừng hỏi. Thì ra đại nhân đã sớm biết, Phó An phủ chính là họ của Quận Vương cùng Vương phi kết hợp.
“Ha ha, Kim gia xong đời rồi, người nào không chọc, cố tình chọc phải Quận Vương.” Chọc phải Quận Vương không nói, còn bị hắn nhìn trúng gia sản của Kim gia, thật xui xẻo.
Trương Hà thật muốn biết Kim Phú biết chuyện này sẽ có vẻ mặt gì, nhất định thực xuất sắc.
Kim lão bản phát hiện quan phủ mấy ngày đầu còn có động tĩnh, mấy ngày tiếp theo lại không có tin gì, tức khắc nóng nảy.
Con hắn còn ở trong tay Phó An phủ, chỉ biết là vẫn sống, hắn rất lo lắng có thể hay không đã xảy ra chuyện. Hắn có mấy đứa con nhưng đều không thông minh lắm, Kim Bảo là đứa chỉ thông minh sau đại ca của nó. Khi còn nhỏ phát hiện hắn có thiên phú kinh thương, vì bồi dưỡng nó mà hắn tiêu phí không ít tâm tư, quyết không thể cứ như vậy mất đi.
“Quả nhiên không thể trông cậy vào quan phủ, tên Trương Hà kia rõ ràng có chứng cứ, vậy mà lại dây dưa dây cà, chẳng lẽ hắn đã phát hiện là ta đưa mật báo? Hẳn là không có khả năng.”
Kim lão bản một mình đi tới đi lui, lầm bầm lầu bầu cả ngày, quyết định không thể lại chờ đợi, lập tức gọi tâm phúc tới.
“Lâm Sinh, Lâm Sinh……”
Gọi nửa ngày, người chạy vào lại là quản gia.
“Lão gia, việc lớn không tốt.”
“Hoang mang rối loạn, chuyện gì không tốt?” Kim lão bản bực bội hỏi.
Quản gia chỉ ra bên ngoài, khiếp sợ nói: “Bên ngoài…… Bên ngoài có một đoàn quan binh đi đến Kim gia, hiện tại đã vây quanh……”
“Ngươi nói cái gì?” Kim lão bản trừng lớn đôi mắt.
Vừa mới dứt lời, quan binh đã vọt vào, không nói hai lời vây đổ Kim lão bản trong đại sảnh.
Một đội trưởng đi ra, Kim lão bản lập tức nhận ra đó là Lưu Phong, tâm phúc của Trương Hà, tổng đội trưởng quản lý tất cả quan binh ở Kiến Phủ, quyền lợi lớn chỉ sau Trương Hà. Hắn từng nghĩ tới thu mua người này, há biết người này dầu muối không ăn, cuối cùng mới không thể không từ bỏ.
“Thì ra là Lưu tổng đội trưởng, hôm nay ngọn gió nào đưa ngài tới đây?” Kim lão bản miễn cưỡng cười vui nói, nỗ lực làm vẻ mặt thoạt nhìn tự nhiên một ít.
Lưu Phong gợi lên khóe miệng, “Gió hôm nay khá lớn, Kim lão bản có thể không chịu nổi.” Nói xong liền lớn tiếng ra lệnh: “Người tới, đưa Kim lão bản đi, những người khác đều trông coi cho kỹ, không có mệnh lệnh của ta thì không ai được thả ra.”
“Muốn làm gì? Ta là gia chủ Kim gia, các ngươi ai dám đụng đến ta?”
Kim lão bản sắc mặt đại biến. Đáng tiếc hắn không có võ công, hoàn toàn không thoát khỏi tay quan binh, một đường la rống bị áp ra ngoài. Bên ngoài có rất nhiều người vây xem, túm năm tụm ba nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Không ai ngờ quan phủ sẽ đột nhiên động thủ với Kim gia.
Kim lão bản trực tiếp bị giam trong đại lao hai ngày, ngày thứ tư mới khai đường hỏi thẩm.
Trương Hà lấy ra chứng cứ hắn hối lộ quan viên. Các quan viên đó có người đã về hưu sớm, cũng có người vẫn nhậm chức, dây mơ rễ má một số lớn. Mặt khác còn có tội giết người cướp của, dùng thủ đoạn không chính đáng cướp đoạt tài sản ruộng đất. Mỗi tội đều đủ để chứng minh tài phú của Kim gia không phải có được bằng sức lao động.
“Đây là giả, nhất định là có người hãm hại ta!”
Kim lão bản càng nghe càng kinh hãi, bởi vì những chứng cứ đó đều là thật, hơn nữa đều là thật lâu trước kia. Hắn cho rằng mình đã làm sạch sẽ, thế nhưng không biết từ khi nào bị nắm thóp nhiều như vậy. Rốt cuộc là ai? Hẳn là không có khả năng là Trương Hà, nếu hắn có mấy thứ này thì đã sớm xuống tay. Chẳng lẽ là Hình Hà?
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, Kim lão bản trong mắt tất cả đều là tơ máu. Nhất định là hắn, trừ Hình Hà ra, không ai biết hắn trước kia đã làm những gì. Hỗn đản này từ lâu trước kia đã bắt đầu thu thập chứng cứ, vì sao đến bây giờ mới khai đao?
Kim lão bản không nghĩ ra, nhưng càng làm hắn không nghĩ ra chính là đến bây giờ cũng không có người tới cứu hắn. Trương Hà động tác nhanh gọn, nhưng đã ba ngày, vị đại nhân kia không có khả năng không thu được tin tức.
Hắn mỗi năm đút lót không ít bạc, số lượng nhiều đến chính hắn đều cảm thấy thịt đau, tin tưởng vị đại nhân kia sẽ không vứt bỏ hắn.
“Cha, cứu ta!” Giọng nói của con thứ hai vang lên từ phía sau.
Kim lão bản rốt cuộc gặp lại con trai, hoàn hảo không mất sợi tóc, chỉ là cha con họ hiện tại sắp xong đời.
Kim béo bị ép quỳ gối. Bị nhốt vài ngày, hiện tại Kim béo khá tiều tụy, Kim lão bản lại không rảnh quan tâm. Hết thảy bất thình lình xảy ra, sự cân bằng vì sao đột nhiên bị đánh vỡ, cơ hội là gì, vừa rồi không rõ, nhưng vừa thấy nhi tử, hắn đột nhiên nghĩ tới Phó An phủ.
“Là Phó An phủ đúng không?” Kim lão bản ngẩng đầu, vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Trương Hà.
Trương Hà hơi hơi mỉm cười, “Kim lão bản thật thông minh, họ xác thật là mấu chốt, muốn trách thì trách Kim Bảo, không có việc gì đi chọc họ, đây là hậu quả!”
“Rốt cuộc là ai? Ít nhất cho ta chết minh bạch.”
“Nếu ngươi muốn biết, bổn vương liền nói cho ngươi.”
Phó Vô Thiên cùng Vương phi của hắn đi ra. Nếu muốn nhận lấy Kim gia, họ đương nhiên sẽ thỏa mãn tâm nguyện cuối cùng của Kim Phú, cho hắn biết rốt cuộc là ai kéo Kim gia xuống mặt đất.
“Cha, chính là họ giết hộ vệ, bắt cóc ta.” Kim béo không để ý trường hợp la lên.
“Ngươi câm miệng!”
Kim lão bản thanh âm rốt cuộc mang lên run rẩy, đôi mắt lộ ra tơ máu gắt gao mà nhìn chằm chằm Phó Vô Thiên. Người kia vừa rồi…… Tự xưng bổn vương?
Phó, An, Phó, An. Người có bản lĩnh thông thiên lại có thể ra lệnh cho Trương Hà, hắn rốt cuộc biết nam nhân này là ai. Chỗ dựa của hắn chỉ sợ cũng xong rồi.
Kim lão bản thất thần ngã ngồi trên mặt đất.
“Kim gia, bổn vương liền không khách khí nhận lấy.”
“Rốt cuộc tới.” Hình Hà cười. Đúng như dự kiến, họ sẽ liên tưởng đến hắn. Hắn biết Kim béo đụng độ Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên ở Như Ý tửu lầu, vẫn luôn giữ im lặng chính là vì muốn mượn tay Phó Vô Thiên diệt trừ Kim gia.
Phó Vô Thiên cùng An Tử Nhiên khẳng định sẽ đoán được ý đồ của hắn, nhưng họ sẽ không tức giận, ngược lại sẽ còn cho hắn thứ hắn muốn đồ vật.
Vì thế Quản Túc không cần tốn nhiều sức có được chứng cứ mà Hình Hà thu thập từ trước, đều nhằm vào Kim gia.
Kim lão bản tự cho là làm việc kín kẽ an toàn, lại không biết Hình Hà từ rất sớm trước kia đã âm thầm thu thập những chứng cứ bất lợi với hắn, không có cơ hội lấy ra mà thôi.
Hình Hà có thể giao chứng cứ cho Trương Hà, nhưng Trương Hà chưa chắc có thể đánh đổ Kim gia đến không thể xoay người. Kim gia có thể đi đến bước này là có chỗ dựa, vì bảo hộ mình, cũng vì bảo hộ chỗ dựa, họ sẽ làm việc rất cẩn thận.
Lại nói đến Trương Hà. Sư gia điều tra có chút kết quả. An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên tuy rằng luôn ru rú trong nhà, nhưng cũng phải có lúc ra khỏi cửa, người nhìn thấy họ không có mười cũng có năm, sáu.
“Đại nhân nói không sai, xác thật là hai nam nhân, một người cao tráng anh tuấn, một người mi thanh mục tú. Hai người đưa mắt thân mật, tựa hồ là một đôi tình nhân.” Sư gia có chút ngạc nhiên với kết quả này.
“Ta đã biết, từ giờ trở đi đừng Phó An phủ, ngươi đi tìm hiểu xem phong mật báo kia rốt cuộc là xuất phát từ đâu, nhất định phải tra ra được, không thể kéo dài lâu, minh bạch sao?” Ngắn ngủn mấy câu, Trương Hà đã chứng thực suy đoán.
Sư gia không hiểu ra sao, “Đại nhân, vì sao?” Rõ ràng hẳn là tra Phó An phủ, như thế nào biến thành thư mật báo.
Trương Hà nói: “Đừng hỏi nhiều, đến lúc đó ngươi sẽ biết, chuyện này không đơn giản.”
Sư gia chỉ phải kiềm chế sự tò mò trong lòng.
Liên quan đến Quận Vương cùng Vương phi, há là sự đơn giản. Dám điều tra Quận Vương cùng Vương phi, người mật báo khẳng định có vấn đề.
Sư gia còn chưa điều tra xong, Quản Túc cùng Thiệu Phi đã giao nộp chứng cứ. Muốn ở Kiến Phủ xử lý Kim gia, tốt nhất là tìm đến Trương Hà.
“Trương tri phủ hẳn đã hiểu ý Vương gia, ta liền không nói nhiều, chờ tin tức tốt của ngươi.” Quản Túc thuyết minh ý đồ đến, cũng giao chứng cứ cho Trương Hà, sau đó liền cùng Thiệu Phi rời đi.
Trương Hà nhìn một đống lớn chứng cứ trong tay, thật không ngờ Kim gia dám chọc tới Quận Vương cùng Vương phi. Hắn bấy lâu nau vẫn luôn muốn cho Kim gia một bài học nhưng không có cơ hội. Hơn nữa, đằng sau Kim gia vẫn luôn có người duy trì, hắn nếu không nắm chắc, ngược lại sẽ làm đối phương phát giác rồi cắn ngược.
“Đại nhân.” Sư gia nhịn không được nuốt nước miếng, rốt cuộc biết vì sao Tri phủ đại nhân bảo hắn đừng hỏi. Thì ra đại nhân đã sớm biết, Phó An phủ chính là họ của Quận Vương cùng Vương phi kết hợp.
“Ha ha, Kim gia xong đời rồi, người nào không chọc, cố tình chọc phải Quận Vương.” Chọc phải Quận Vương không nói, còn bị hắn nhìn trúng gia sản của Kim gia, thật xui xẻo.
Trương Hà thật muốn biết Kim Phú biết chuyện này sẽ có vẻ mặt gì, nhất định thực xuất sắc.
Kim lão bản phát hiện quan phủ mấy ngày đầu còn có động tĩnh, mấy ngày tiếp theo lại không có tin gì, tức khắc nóng nảy.
Con hắn còn ở trong tay Phó An phủ, chỉ biết là vẫn sống, hắn rất lo lắng có thể hay không đã xảy ra chuyện. Hắn có mấy đứa con nhưng đều không thông minh lắm, Kim Bảo là đứa chỉ thông minh sau đại ca của nó. Khi còn nhỏ phát hiện hắn có thiên phú kinh thương, vì bồi dưỡng nó mà hắn tiêu phí không ít tâm tư, quyết không thể cứ như vậy mất đi.
“Quả nhiên không thể trông cậy vào quan phủ, tên Trương Hà kia rõ ràng có chứng cứ, vậy mà lại dây dưa dây cà, chẳng lẽ hắn đã phát hiện là ta đưa mật báo? Hẳn là không có khả năng.”
Kim lão bản một mình đi tới đi lui, lầm bầm lầu bầu cả ngày, quyết định không thể lại chờ đợi, lập tức gọi tâm phúc tới.
“Lâm Sinh, Lâm Sinh……”
Gọi nửa ngày, người chạy vào lại là quản gia.
“Lão gia, việc lớn không tốt.”
“Hoang mang rối loạn, chuyện gì không tốt?” Kim lão bản bực bội hỏi.
Quản gia chỉ ra bên ngoài, khiếp sợ nói: “Bên ngoài…… Bên ngoài có một đoàn quan binh đi đến Kim gia, hiện tại đã vây quanh……”
“Ngươi nói cái gì?” Kim lão bản trừng lớn đôi mắt.
Vừa mới dứt lời, quan binh đã vọt vào, không nói hai lời vây đổ Kim lão bản trong đại sảnh.
Một đội trưởng đi ra, Kim lão bản lập tức nhận ra đó là Lưu Phong, tâm phúc của Trương Hà, tổng đội trưởng quản lý tất cả quan binh ở Kiến Phủ, quyền lợi lớn chỉ sau Trương Hà. Hắn từng nghĩ tới thu mua người này, há biết người này dầu muối không ăn, cuối cùng mới không thể không từ bỏ.
“Thì ra là Lưu tổng đội trưởng, hôm nay ngọn gió nào đưa ngài tới đây?” Kim lão bản miễn cưỡng cười vui nói, nỗ lực làm vẻ mặt thoạt nhìn tự nhiên một ít.
Lưu Phong gợi lên khóe miệng, “Gió hôm nay khá lớn, Kim lão bản có thể không chịu nổi.” Nói xong liền lớn tiếng ra lệnh: “Người tới, đưa Kim lão bản đi, những người khác đều trông coi cho kỹ, không có mệnh lệnh của ta thì không ai được thả ra.”
“Muốn làm gì? Ta là gia chủ Kim gia, các ngươi ai dám đụng đến ta?”
Kim lão bản sắc mặt đại biến. Đáng tiếc hắn không có võ công, hoàn toàn không thoát khỏi tay quan binh, một đường la rống bị áp ra ngoài. Bên ngoài có rất nhiều người vây xem, túm năm tụm ba nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Không ai ngờ quan phủ sẽ đột nhiên động thủ với Kim gia.
Kim lão bản trực tiếp bị giam trong đại lao hai ngày, ngày thứ tư mới khai đường hỏi thẩm.
Trương Hà lấy ra chứng cứ hắn hối lộ quan viên. Các quan viên đó có người đã về hưu sớm, cũng có người vẫn nhậm chức, dây mơ rễ má một số lớn. Mặt khác còn có tội giết người cướp của, dùng thủ đoạn không chính đáng cướp đoạt tài sản ruộng đất. Mỗi tội đều đủ để chứng minh tài phú của Kim gia không phải có được bằng sức lao động.
“Đây là giả, nhất định là có người hãm hại ta!”
Kim lão bản càng nghe càng kinh hãi, bởi vì những chứng cứ đó đều là thật, hơn nữa đều là thật lâu trước kia. Hắn cho rằng mình đã làm sạch sẽ, thế nhưng không biết từ khi nào bị nắm thóp nhiều như vậy. Rốt cuộc là ai? Hẳn là không có khả năng là Trương Hà, nếu hắn có mấy thứ này thì đã sớm xuống tay. Chẳng lẽ là Hình Hà?
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, Kim lão bản trong mắt tất cả đều là tơ máu. Nhất định là hắn, trừ Hình Hà ra, không ai biết hắn trước kia đã làm những gì. Hỗn đản này từ lâu trước kia đã bắt đầu thu thập chứng cứ, vì sao đến bây giờ mới khai đao?
Kim lão bản không nghĩ ra, nhưng càng làm hắn không nghĩ ra chính là đến bây giờ cũng không có người tới cứu hắn. Trương Hà động tác nhanh gọn, nhưng đã ba ngày, vị đại nhân kia không có khả năng không thu được tin tức.
Hắn mỗi năm đút lót không ít bạc, số lượng nhiều đến chính hắn đều cảm thấy thịt đau, tin tưởng vị đại nhân kia sẽ không vứt bỏ hắn.
“Cha, cứu ta!” Giọng nói của con thứ hai vang lên từ phía sau.
Kim lão bản rốt cuộc gặp lại con trai, hoàn hảo không mất sợi tóc, chỉ là cha con họ hiện tại sắp xong đời.
Kim béo bị ép quỳ gối. Bị nhốt vài ngày, hiện tại Kim béo khá tiều tụy, Kim lão bản lại không rảnh quan tâm. Hết thảy bất thình lình xảy ra, sự cân bằng vì sao đột nhiên bị đánh vỡ, cơ hội là gì, vừa rồi không rõ, nhưng vừa thấy nhi tử, hắn đột nhiên nghĩ tới Phó An phủ.
“Là Phó An phủ đúng không?” Kim lão bản ngẩng đầu, vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Trương Hà.
Trương Hà hơi hơi mỉm cười, “Kim lão bản thật thông minh, họ xác thật là mấu chốt, muốn trách thì trách Kim Bảo, không có việc gì đi chọc họ, đây là hậu quả!”
“Rốt cuộc là ai? Ít nhất cho ta chết minh bạch.”
“Nếu ngươi muốn biết, bổn vương liền nói cho ngươi.”
Phó Vô Thiên cùng Vương phi của hắn đi ra. Nếu muốn nhận lấy Kim gia, họ đương nhiên sẽ thỏa mãn tâm nguyện cuối cùng của Kim Phú, cho hắn biết rốt cuộc là ai kéo Kim gia xuống mặt đất.
“Cha, chính là họ giết hộ vệ, bắt cóc ta.” Kim béo không để ý trường hợp la lên.
“Ngươi câm miệng!”
Kim lão bản thanh âm rốt cuộc mang lên run rẩy, đôi mắt lộ ra tơ máu gắt gao mà nhìn chằm chằm Phó Vô Thiên. Người kia vừa rồi…… Tự xưng bổn vương?
Phó, An, Phó, An. Người có bản lĩnh thông thiên lại có thể ra lệnh cho Trương Hà, hắn rốt cuộc biết nam nhân này là ai. Chỗ dựa của hắn chỉ sợ cũng xong rồi.
Kim lão bản thất thần ngã ngồi trên mặt đất.
“Kim gia, bổn vương liền không khách khí nhận lấy.”
/439
|