Chỗ dựa của Kim gia kỳ thật không có liên quan gì đến Phó Vô Thiên.
Chuyện này cũng thật trùng hợp. Kim Hoành, một trong bảy ứng cử viên trước khoa cử chính là đại ca của Kim Bảo. Hắn là người duy nhất trong nhà có tài học tập, lúc trước trở thành một trong bảy ứng cử viên đã mang cho Kim gia không ít thể diện.
Nhưng thi Hội kết quả không tốt, đã không đứng trong mười cái tên đầu, lại còn rơi xuống vị trí hai mươi mấy. Dưới loại tình huống này, dù thi đình, Hoàng Thượng cũng sẽ không mấy chú ý tới hắn.
Vì thế Kim lão bản nhờ cậy chỗ dựa, hy vọng hắn có thể giúp Kim Hoành.
Người nọ bởi vì quan chủ khảo là Phó Vô Thiên, không dám lợi dụng quyền thế giúp Kim Hoành gian lận, sợ mình sẽ bị bắt. Phó Vô Thiên theo An Tử Nhiên rời Quân Tử Thành, hắn mới có cơ hội.
Người nọ ở trước mặt Phó Nguyên Phàm nói ngọt mấy câu giúp Kim Hoành, để hắn chú ý, có ấn tượng tốt với Kim Hoành.
Lại không biết, Phó Nguyên Phàm đã không còn là hoàng đế thiên chân trước kia.
Vô duyên vô cớ nói tốt cho một thí sinh, thậm chí khen ngợi giống như người này còn lợi hại hơn cả ba người đứng đầu, trừ phi là thân thích, hoặc quan hệ nào đó không thể cho ai biết.
Vế trước có vẻ không có khả năng. Vế sau…… Phó Nguyên Phàm phái người đi tìm hiểu, chứng cứ thế nhưng không khó tìm, không phí công phu hái được mũ cánh chuồn của Công bộ Lý Thượng thư.
Thời gian chỉ năm ngày sau khi Kim gia bị bắt, Lý thượng thư đã tự thân khó bảo toàn, không rảnh bận tâm Kim gia.
Hồng Châu Kiến Phủ
Kim Phú chịu hình phạt. Kim gia bị xét nhà, tất cả tài sản sung công. Kim gia to như vậy, ngắn ngủn mấy ngày đã sụp đổ.
Nhưng bởi vì Kim gia lấy sản nghiệp địa ốc là chủ, đa số là bất động sản, cho nên Kim gia đổ, những nhà ở mới xây hoặc đang xây đều gặp phải vấn đề. Còn sẽ có rất nhiều công nhân thất nghiệp. Kim gia buôn bán địa ốc đã vài thập niên, có những khu xưởng thậm chí dựa vào Kim gia duy trì.
Suy xét đến tình huống này, Trương Hà làm ra một quyết định. Hắn quyết định bán đấu giá một số bất động sản của Kim gia.
Tin tức được ban bố, toàn bộ Hồng Châu đều sôi trào, đặc biệt là những phú thương tiền bạc nhiều đến xếp thành núi. Ai mà không biết địa ốc của Kim gia có bao nhiêu giá trị. Nếu có thể mua, không quá mấy năm là họ có thể trở thành Kim gia thứ hai.
Ôm ý tưởng này, không ít phú thương hằm hè xoa tay. Nhưng họ nhất định phải mất hứng mà về.
Hình Hà biết Kim gia đã là vật trong tay An Tử Nhiên, cho nên không tham dự bán đấu giá, nếu không, với tài lực của hắn thì muốn cướp lấy Kim gia cũng không khó khăn.
Có phú thương thấy kỳ quái Hình Hà vì sao không tham gia. Rất nhiều người đều cho rằng hắn mới là người nhất muốn có được Kim gia. Thẳng đến khi một con hắc mã vụt ra, đưa ra cái giá không ai có thể thừa nhận, mọi người mới phát hiện không có Hình Hà cũng không tốt hơn là bao.
Hơn nữa hai người là người quen.
Nếu họ biết đối phương ra giá cao đến đâu cũng không móc tiền túi ra trả, phỏng chừng sẽ hộc máu mà chết.
Tài sản vật chất của Kim gia đã đưa vào quốc khố, còn đất đai do An Tử Nhiên tiếp nhận. Vì danh chính ngôn thuận sở hữu số đất này mà họ làm ra đấu giá hội, tuy rằng tốn chút thời gian, nhưng cũng đáng.
“Có bối cảnh quả nhiên khác ngay.” Hình Hà không cấm cảm thán một câu.
An Tử Nhiên bình tĩnh trả lời: “Ngươi không có bối cảnh lại có thể làm tới mức này cũng rất lợi hại.” Hắn mới chân chính bội phục Hình Hà. Sự nghiệp của hắn có thể trong khoảng thời gian ngắn lấy được thành công đều là bởi vì có Phó Vô Thiên ở sau chống lưng, nếu không thì khẳng định sẽ vấp phải rất nhiều khó khăn.
Hình Hà cười mà không nói.
Mọi chuyện một lần nữa tiến vào quỹ đạo. An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên khôi phục sinh hoạt từ nhà đến xưởng lại từ xưởng về nhà, ngẫu nhiên ra ngoài đi dạo giải sầu, thật sự bình thản.
Nhưng chỉ qua hai ngày đã bị đánh vỡ, bởi vì Cung Vân tới, hơn nữa mang đến một tin không tốt.
“Vương gia, đây là văn kiện khẩn cấp truyền tới từ Ninh Thủy hải vực. Dung Quốc rốt cuộc phát động công kích.” Cung Vân nhận được tin liền lập tức chạy tới. Hồng Châu không xa Ninh Thủy hải vực, hơn nữa bởi vì hiện tại là mùa nước lớn, tốc độ dòng chảy phi thường mau, nhanh hơn đi đường bộ.
Phó Vô Thiên xem xong liền đưa cho những người khác, “Chiến tranh rốt cuộc bắt đầu, kế tiếp phải nghiêm túc suy xét.”
“Tốc độ rất nhanh.” An Tử Nhiên nói. Hắn còn tưởng rằng Tử Vi Quốc sẽ lại nhẫn thêm một thời gian, gấp không chờ nổi như vậy, xem ra là không tính toán cho Đại Á thời gian chuẩn bị. May mắn họ cũng không ngồi chơi, bởi vậy không đến mức bị đánh trở tay không kịp.
“Kế tiếp không có thời gian ở lại Kiến Phủ, các ngươi trước đi chuẩn bị, hai ngày nữa chúng ta trực tiếp đi Ninh Thủy hải vực.” Phó Vô Thiên đứng lên ra quyết định, vốn muốn chờ chiến thuyền hoàn thành, hiện tại đã không còn kịp rồi.
“Vương gia, có muốn liên hệ Hình Hà?” An Tử Nhiên đi tới.
Hình Hà tuy rằng chủ yếu chế tạo thuyền vận tải, nhưng không có nghĩa hắn không có ý định chế tạo chiến thuyền.
Con đường hàng hải không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, có ngườo phá rối, cũng có thời tiết khí hậu ảnh hưởng. Nếu không thể kháng cự thiên nhiên, vậy thì phải chủ động thay đổi.
Hình Hà từng chế tạo một loại chiến thuyền bề ngoài giống thuyền vận tải. Hắn đưa chiến thuyền tới những hải vực thường xuyên xuất hiện hải tặc, thu được hiệu quả không tồi. Tuy rằng không thể sản xuất nhiều, nhưng trong tay hắn hiện tại hẳn có hơn mười chiếc.
Phó Vô Thiên gật gật đầu, hắn cũng đang có ý này, vì thế nói với Quản Túc: “Ngươi cùng Thiệu Phi đi chuẩn bị xuất phát, Cung Vân đi cùng bổn vương cùng.”
Bắt Hình Hà cho mượn thuyền không phải một việc dễ dàng, đặc biệt là họ muốn mượn không chỉ một, hai chiếc.
Hình Hà được tin Phó Vô Thiên sẽ tới tìm, cũng không ngạc nhiên. Thủ hạ của hắn chạy về khẩn cấp báo tin, khẳng định là chuyện rất trọng yếu.
“Quận Vương đại giá quang lâm, không biết có gì chuyện quan trọng?” Không còn Kim gia, hiện giờ hắn làm gì cũng thuận lợi vô cùng. Không còn có người nhảy ra quấy rối, thể xác và tinh thần thoải mái, mấy ngày gần đây tâm tình rất tốt, khuôn mặt anh đĩnh luôn treo lwn nụ cười, so với ngày thường càng có mị lực.
“Có chuyện muốn thỉnh Hình lão bản giúp đỡ, Hình lão bản chỉ cần gật đầu là có thể.” Phó Vô Thiên đi thẳng vào vấn đề.
Hình Hà lại không phải loại dễ lừa gạt, từ từ cười nói: “Kia phải xem là chuyện gì, chỉ cần trong khả năng, gật hai cái cũng không sao.”
“Cũng không phải đại sự gì, chỉ là hy vọng Hình lão bản có thể cho mượn mười chiếc Tiêm Đao thuyền mà thôi.”
Tiêm Đao thuyền là tên của chiến thuyền, hình như đao nhọn cho nên lấy tên như vậy.
Tươi cười trên mặt Hình Hà thoáng chốc biến mất, “Mười chiếc Tiêm Đao thuyền? Vương gia nói giỡn đi.” Tiêm Đao thuyền sản xuất không dễ dàng, hắn thật vất vả mới làm ra mười lăm chiếc, mười chiếc chính là những hai phần ba.
Phó Vô Thiên mặt vô biểu tình nói: “Bổn vương không nói giỡn. Ninh Thủy hải vực đã bùng nổ chiến tranh, ngày kia chúng ta sẽ xuất phát, nhưng thuyền vận tải không thể chiến đấu, sức chống chịu quá kém, chỉ có Tiêm Đao thuyền tương đối phù hợp. Nếu Hình lão bản cảm thấy không có lời, bổn vương có thể cho ngươi một hứa hẹn.”
Thấy đối phương nghiêm túc, Hình Hà lập tức đoán ra hứa hẹn là cái gì, không khỏi trầm mặc.
Vì sao nhiều năm qua hắn chỉ sản xuất ra mười lăm chiếc Tiêm Đao thuyền, nguyên nhân quan trọng nhất chính là bởi vì không được chính thức trao quyền. Đại Á không cho phép thương nhân lén chế tạo chiến thuyền, nếu không, hắn cũng không cần làm chiến thuyền có bề ngoài giống thuyền vận tải.
“Vương gia chuẩn bị ngày kia xuất phát phải không?”
“Không sai.”
“Như vậy có thể cho ta suy xét thêm, ngày mai sẽ có hồi đáp.”
Phó Vô Thiên nhìn chằm chằm hắn, “Có thể.”
An Tử Nhiên nhướng mày, kết quả đã trong dự kiến, Hình Hà quả nhiên không dứt khoát cho mượn nhiều Tiêm Đao thuyền.
Hai người không ở lại thêm, đứng dậy cáo từ.
Hình Hà chủ động tiễn họ.
Vừa đi tới cửa, một thân ảnh dựa cạnh cửa đột nhiên bước ra, tự nhiên mà vậy đuổi kịp Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên. Hình Hà theo bản năng nhìn qua, sườn mặt lạnh lẽo của nam tử thu vào tầm mắt, cặp mắt đạm mạc bình tĩnh lướt qua hắn, không mang theo một gợn sóng. Lại nhìn theo, chỉ còn lại bóng lưng thẳng tắp.
Nam nhân này tuyệt đối là người có ý chí kiên định. Hơi thở dứt khoát lưu loát thoải mái thanh tân toát ra từ người kia, hắn chưa từng gặp người nào như vậy, liếc mắt một cái đã cảm thấy thập phần chấn động.
Hai hộ vệ đi ra liền thấy chủ tử của họ đang nhìn về một hướng xuất thần. Chủ tử xoay người nhìn họ, hai người mới phát hiện chủ tử vẻ mặt thay đổi, đôi mắt thâm thúy phảng phất lập loè ánh sáng đi săn.
Họ đã thật lâu không thấy chủ tử lộ ra vẻ mặt này. Chính là, ai có ‘vinh hạnh’ bị chủ tử coi trọng?
Chuyện này cũng thật trùng hợp. Kim Hoành, một trong bảy ứng cử viên trước khoa cử chính là đại ca của Kim Bảo. Hắn là người duy nhất trong nhà có tài học tập, lúc trước trở thành một trong bảy ứng cử viên đã mang cho Kim gia không ít thể diện.
Nhưng thi Hội kết quả không tốt, đã không đứng trong mười cái tên đầu, lại còn rơi xuống vị trí hai mươi mấy. Dưới loại tình huống này, dù thi đình, Hoàng Thượng cũng sẽ không mấy chú ý tới hắn.
Vì thế Kim lão bản nhờ cậy chỗ dựa, hy vọng hắn có thể giúp Kim Hoành.
Người nọ bởi vì quan chủ khảo là Phó Vô Thiên, không dám lợi dụng quyền thế giúp Kim Hoành gian lận, sợ mình sẽ bị bắt. Phó Vô Thiên theo An Tử Nhiên rời Quân Tử Thành, hắn mới có cơ hội.
Người nọ ở trước mặt Phó Nguyên Phàm nói ngọt mấy câu giúp Kim Hoành, để hắn chú ý, có ấn tượng tốt với Kim Hoành.
Lại không biết, Phó Nguyên Phàm đã không còn là hoàng đế thiên chân trước kia.
Vô duyên vô cớ nói tốt cho một thí sinh, thậm chí khen ngợi giống như người này còn lợi hại hơn cả ba người đứng đầu, trừ phi là thân thích, hoặc quan hệ nào đó không thể cho ai biết.
Vế trước có vẻ không có khả năng. Vế sau…… Phó Nguyên Phàm phái người đi tìm hiểu, chứng cứ thế nhưng không khó tìm, không phí công phu hái được mũ cánh chuồn của Công bộ Lý Thượng thư.
Thời gian chỉ năm ngày sau khi Kim gia bị bắt, Lý thượng thư đã tự thân khó bảo toàn, không rảnh bận tâm Kim gia.
Hồng Châu Kiến Phủ
Kim Phú chịu hình phạt. Kim gia bị xét nhà, tất cả tài sản sung công. Kim gia to như vậy, ngắn ngủn mấy ngày đã sụp đổ.
Nhưng bởi vì Kim gia lấy sản nghiệp địa ốc là chủ, đa số là bất động sản, cho nên Kim gia đổ, những nhà ở mới xây hoặc đang xây đều gặp phải vấn đề. Còn sẽ có rất nhiều công nhân thất nghiệp. Kim gia buôn bán địa ốc đã vài thập niên, có những khu xưởng thậm chí dựa vào Kim gia duy trì.
Suy xét đến tình huống này, Trương Hà làm ra một quyết định. Hắn quyết định bán đấu giá một số bất động sản của Kim gia.
Tin tức được ban bố, toàn bộ Hồng Châu đều sôi trào, đặc biệt là những phú thương tiền bạc nhiều đến xếp thành núi. Ai mà không biết địa ốc của Kim gia có bao nhiêu giá trị. Nếu có thể mua, không quá mấy năm là họ có thể trở thành Kim gia thứ hai.
Ôm ý tưởng này, không ít phú thương hằm hè xoa tay. Nhưng họ nhất định phải mất hứng mà về.
Hình Hà biết Kim gia đã là vật trong tay An Tử Nhiên, cho nên không tham dự bán đấu giá, nếu không, với tài lực của hắn thì muốn cướp lấy Kim gia cũng không khó khăn.
Có phú thương thấy kỳ quái Hình Hà vì sao không tham gia. Rất nhiều người đều cho rằng hắn mới là người nhất muốn có được Kim gia. Thẳng đến khi một con hắc mã vụt ra, đưa ra cái giá không ai có thể thừa nhận, mọi người mới phát hiện không có Hình Hà cũng không tốt hơn là bao.
Hơn nữa hai người là người quen.
Nếu họ biết đối phương ra giá cao đến đâu cũng không móc tiền túi ra trả, phỏng chừng sẽ hộc máu mà chết.
Tài sản vật chất của Kim gia đã đưa vào quốc khố, còn đất đai do An Tử Nhiên tiếp nhận. Vì danh chính ngôn thuận sở hữu số đất này mà họ làm ra đấu giá hội, tuy rằng tốn chút thời gian, nhưng cũng đáng.
“Có bối cảnh quả nhiên khác ngay.” Hình Hà không cấm cảm thán một câu.
An Tử Nhiên bình tĩnh trả lời: “Ngươi không có bối cảnh lại có thể làm tới mức này cũng rất lợi hại.” Hắn mới chân chính bội phục Hình Hà. Sự nghiệp của hắn có thể trong khoảng thời gian ngắn lấy được thành công đều là bởi vì có Phó Vô Thiên ở sau chống lưng, nếu không thì khẳng định sẽ vấp phải rất nhiều khó khăn.
Hình Hà cười mà không nói.
Mọi chuyện một lần nữa tiến vào quỹ đạo. An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên khôi phục sinh hoạt từ nhà đến xưởng lại từ xưởng về nhà, ngẫu nhiên ra ngoài đi dạo giải sầu, thật sự bình thản.
Nhưng chỉ qua hai ngày đã bị đánh vỡ, bởi vì Cung Vân tới, hơn nữa mang đến một tin không tốt.
“Vương gia, đây là văn kiện khẩn cấp truyền tới từ Ninh Thủy hải vực. Dung Quốc rốt cuộc phát động công kích.” Cung Vân nhận được tin liền lập tức chạy tới. Hồng Châu không xa Ninh Thủy hải vực, hơn nữa bởi vì hiện tại là mùa nước lớn, tốc độ dòng chảy phi thường mau, nhanh hơn đi đường bộ.
Phó Vô Thiên xem xong liền đưa cho những người khác, “Chiến tranh rốt cuộc bắt đầu, kế tiếp phải nghiêm túc suy xét.”
“Tốc độ rất nhanh.” An Tử Nhiên nói. Hắn còn tưởng rằng Tử Vi Quốc sẽ lại nhẫn thêm một thời gian, gấp không chờ nổi như vậy, xem ra là không tính toán cho Đại Á thời gian chuẩn bị. May mắn họ cũng không ngồi chơi, bởi vậy không đến mức bị đánh trở tay không kịp.
“Kế tiếp không có thời gian ở lại Kiến Phủ, các ngươi trước đi chuẩn bị, hai ngày nữa chúng ta trực tiếp đi Ninh Thủy hải vực.” Phó Vô Thiên đứng lên ra quyết định, vốn muốn chờ chiến thuyền hoàn thành, hiện tại đã không còn kịp rồi.
“Vương gia, có muốn liên hệ Hình Hà?” An Tử Nhiên đi tới.
Hình Hà tuy rằng chủ yếu chế tạo thuyền vận tải, nhưng không có nghĩa hắn không có ý định chế tạo chiến thuyền.
Con đường hàng hải không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, có ngườo phá rối, cũng có thời tiết khí hậu ảnh hưởng. Nếu không thể kháng cự thiên nhiên, vậy thì phải chủ động thay đổi.
Hình Hà từng chế tạo một loại chiến thuyền bề ngoài giống thuyền vận tải. Hắn đưa chiến thuyền tới những hải vực thường xuyên xuất hiện hải tặc, thu được hiệu quả không tồi. Tuy rằng không thể sản xuất nhiều, nhưng trong tay hắn hiện tại hẳn có hơn mười chiếc.
Phó Vô Thiên gật gật đầu, hắn cũng đang có ý này, vì thế nói với Quản Túc: “Ngươi cùng Thiệu Phi đi chuẩn bị xuất phát, Cung Vân đi cùng bổn vương cùng.”
Bắt Hình Hà cho mượn thuyền không phải một việc dễ dàng, đặc biệt là họ muốn mượn không chỉ một, hai chiếc.
Hình Hà được tin Phó Vô Thiên sẽ tới tìm, cũng không ngạc nhiên. Thủ hạ của hắn chạy về khẩn cấp báo tin, khẳng định là chuyện rất trọng yếu.
“Quận Vương đại giá quang lâm, không biết có gì chuyện quan trọng?” Không còn Kim gia, hiện giờ hắn làm gì cũng thuận lợi vô cùng. Không còn có người nhảy ra quấy rối, thể xác và tinh thần thoải mái, mấy ngày gần đây tâm tình rất tốt, khuôn mặt anh đĩnh luôn treo lwn nụ cười, so với ngày thường càng có mị lực.
“Có chuyện muốn thỉnh Hình lão bản giúp đỡ, Hình lão bản chỉ cần gật đầu là có thể.” Phó Vô Thiên đi thẳng vào vấn đề.
Hình Hà lại không phải loại dễ lừa gạt, từ từ cười nói: “Kia phải xem là chuyện gì, chỉ cần trong khả năng, gật hai cái cũng không sao.”
“Cũng không phải đại sự gì, chỉ là hy vọng Hình lão bản có thể cho mượn mười chiếc Tiêm Đao thuyền mà thôi.”
Tiêm Đao thuyền là tên của chiến thuyền, hình như đao nhọn cho nên lấy tên như vậy.
Tươi cười trên mặt Hình Hà thoáng chốc biến mất, “Mười chiếc Tiêm Đao thuyền? Vương gia nói giỡn đi.” Tiêm Đao thuyền sản xuất không dễ dàng, hắn thật vất vả mới làm ra mười lăm chiếc, mười chiếc chính là những hai phần ba.
Phó Vô Thiên mặt vô biểu tình nói: “Bổn vương không nói giỡn. Ninh Thủy hải vực đã bùng nổ chiến tranh, ngày kia chúng ta sẽ xuất phát, nhưng thuyền vận tải không thể chiến đấu, sức chống chịu quá kém, chỉ có Tiêm Đao thuyền tương đối phù hợp. Nếu Hình lão bản cảm thấy không có lời, bổn vương có thể cho ngươi một hứa hẹn.”
Thấy đối phương nghiêm túc, Hình Hà lập tức đoán ra hứa hẹn là cái gì, không khỏi trầm mặc.
Vì sao nhiều năm qua hắn chỉ sản xuất ra mười lăm chiếc Tiêm Đao thuyền, nguyên nhân quan trọng nhất chính là bởi vì không được chính thức trao quyền. Đại Á không cho phép thương nhân lén chế tạo chiến thuyền, nếu không, hắn cũng không cần làm chiến thuyền có bề ngoài giống thuyền vận tải.
“Vương gia chuẩn bị ngày kia xuất phát phải không?”
“Không sai.”
“Như vậy có thể cho ta suy xét thêm, ngày mai sẽ có hồi đáp.”
Phó Vô Thiên nhìn chằm chằm hắn, “Có thể.”
An Tử Nhiên nhướng mày, kết quả đã trong dự kiến, Hình Hà quả nhiên không dứt khoát cho mượn nhiều Tiêm Đao thuyền.
Hai người không ở lại thêm, đứng dậy cáo từ.
Hình Hà chủ động tiễn họ.
Vừa đi tới cửa, một thân ảnh dựa cạnh cửa đột nhiên bước ra, tự nhiên mà vậy đuổi kịp Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên. Hình Hà theo bản năng nhìn qua, sườn mặt lạnh lẽo của nam tử thu vào tầm mắt, cặp mắt đạm mạc bình tĩnh lướt qua hắn, không mang theo một gợn sóng. Lại nhìn theo, chỉ còn lại bóng lưng thẳng tắp.
Nam nhân này tuyệt đối là người có ý chí kiên định. Hơi thở dứt khoát lưu loát thoải mái thanh tân toát ra từ người kia, hắn chưa từng gặp người nào như vậy, liếc mắt một cái đã cảm thấy thập phần chấn động.
Hai hộ vệ đi ra liền thấy chủ tử của họ đang nhìn về một hướng xuất thần. Chủ tử xoay người nhìn họ, hai người mới phát hiện chủ tử vẻ mặt thay đổi, đôi mắt thâm thúy phảng phất lập loè ánh sáng đi săn.
Họ đã thật lâu không thấy chủ tử lộ ra vẻ mặt này. Chính là, ai có ‘vinh hạnh’ bị chủ tử coi trọng?
/439
|