Gió thu mang theo lá rụng, bay tán loạn trên bầu trời Trường An âm u. Tiêu Duệ mới tiến lên làm môn sinh thiên tử im lặng cưỡi trên một con ngựa trắng cực kỳ thần tuấn, bên hông giắt kim bài Lý Long Cơ ban cho để hắn có thể tự do xuất nhập thâm cung. Chậm rãi đi, giờ phút này, Tiêu Duệ như tỉnh mộng, cảm giác vô lực không cách nào có thể thao túng vận mệnh lại hiện lên. Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ cảm thấy trời quá cao quá xa, dường như cách mình mấy ngàn vạn năm.
Bên người đều là lá thu rơi rụng, ngựa như rồng người như rồng, một chiếc lá cây bay đi từ trên đỉnh đầu hắn, lại không biết rơi xuống nơi nào.
Tuy rằng vẫn là tay trắng, nhưng đã là chân chính cá nhảy cửa rồng. Không chỉ có mang danh nổi tiếng tài tử tửu đồ Đại Đường, còn trở thành môn sinh thiên tử thứ nhất từ xưa đến nay mà không có tước vị. Cảnh ngộ này người khác xem không thua gì một bước lên trời, nhưng Tiêu Duệ lại cảm thấy hờ hững.
Tuy rằng Lý Long Cơ cho phép hắn lúc nào cũng có thể vào cung yết kiến nhưng kỳ thật nếu Tiêu Duệ không nhận lệnh thì không thể đi. Làm một người có tư tưởng trí nhớ nhiều hơn người Đường một nghìn năm, là kẻ xuyên qua xuyên thấu bụi mù của lịch sử, Tiêu Duệ sao không rõ chút “ý tứ” ấy. Nếu chính mình được sủng mà kiêu, dùng chiêu bài Lý Long Cơ rêu rao trong thành Trường An, không chỉ làm cho tiền đồ làm quan của mình vô vọng, mà ngay cả một câu của người ta là có thể thu về kim bài môn sinh thiên tử này.
Điểm này của Tiêu Duệ càng khiến Lý Long Cơ khen ngợi. Trong miệng tuy rằng không nói gì, nhưng dù bận rộn quốc sự rất nhiều vẫn cho đòi gặp hắn hai lần. Ngoại trừ cùng hắn nói chút thơ văn ra, còn dặn Tiêu Duệ đưa một ít “lời trích” của hắn sửa sang cho thêm vào “thái căn đàm ký”, cũng đề nghị đổi tên “thái căn đàm ký” thành “Khai Nguyên thời lục”. Tiêu Duệ làm sao có thể không rõ tâm tư của Lý Long Cơ, tại lần triệu kiến thứ hai hiến lên “Khai Nguyên thì lục” một lần nữa thay tên, sửa sang lại cho tốt.
Lý Long Cơ mừng rỡ, lúc này truyền chỉ, đem “Khai Nguyên thì lục” in ấn và phát hành mấy ngàn sách dưới danh nghĩa triều đình, phát vào trong tay đám sĩ tử tiến đến Trường An chuẩn bị tham gia kỳ thi mùa xuân sang năm. Sau khi sĩ tử Trường An nhận được cuốn sách “Khai Nguyên thì lục” cùng kí tên là “Minh cung cư sĩ, Tiêu Duệ đồng tác giả”, đều dâng hương nhìn trời cầu nguyện, cung chúc hoàng đế vạn tuế vạn vạn tuế, không ngừng hô to bệ hạ ban ân.
Minh cung cư sĩ là biệt hiệu của Lý Long Cơ, sĩ tử thiên hạ từ lúc được triều đình ban sách liền nhận được ám chỉ nào đó. Nghe nói tài tử tửu đồ Tiêu Duệ nổi tiếng hiện nay là môn sinh của hoàng thượng. Các sĩ tử lại hâm mộ hơn, càng chen chúc tìm đến cửa Tiêu Duệ. Kẻ tìm phương pháp, mưu cầu chỉ điểm thỉnh giáo, không phải là ít.
Tiêu Duệ thật sự không sợ người khác làm phiền. Hắn đơn giản rời nhà “trốn” đến Quỳnh Lâm sơn trang trong Yên La Cốc, ở lại trong sơn trang, tiếp tục ra sức học hành nâng cao kinh, sử, tử, tập. Đương nhiên, ngẫu nhiên hắn cũng bị Ngọc Chân gọi đến thưởng thức một chút ca múa nhạc do nàng mới sắp xếp.
Thời gian qua nhanh, môn sinh thiên tử Tiêu Duệ trải qua cuộc sống ẩn cư đào nguyên tại Yên La Cốc. Mà từ khi một hồi mưa thu một hồi giá lạnh qua đi, sau khi gió Bắc lạnh thấu xương cuốn toàn bộ sắc thu trong thành Trường An đi, mùa đông dần tới. Trường An rốt cục nghênh đón tết Nguyên Tiêu năm Khai Nguyên thứ hai mươi ba. Tết Nguyên Tiêu này cũng là tết Nguyên Tiêu thứ hai sau khi Tiêu Duệ xuyên qua tới Thịnh Đường.
Hỏa thụ ngân hoa hợp
Tinh kiều thiết tỏa khai.
Ám trần tùy mã khứ
Minh nguyệt trục nhân lai.
Du kỵ giai lý
Hành ca tẫn lạc mai.
Kim ngô bất cấm dạ
Ngọc lậu mạc tương thôi.
(Dịch nghĩa:
Đèn hoa giăng rực rỡ
Cửa lớn mở khóa rồi
Bụi tung theo vó ngựa
Trăng sáng bước theo người
Ngựa nhẹ nhàng nâng bước
Vui ca tận sáng mai
Hôm nay không có đêm)
Đây là một bài “Chính nguyệt thập ngũ dạ” của thi nhân Tô Vị Đạo thời Thịnh Đường. Mặc dù Tiêu Duệ đã kiến thức sự vui mừng của người Đường trên lễ Nguyên Tiêu tại Lạc Dương, nhưng hiện giờ tự mình ở trong thành Trường An, mắt nhìn cảnh tượng từ vương công quý tộc cho đến người buôn bán nhỏ tất cả cùng vui. Bầu không khí vui mừng kia xông lên trời cao, muôn người hoan ca xem đèn vô tận phong tình, làm cho hắn như say như dại.
Dòng người cả thành bắt đầu khởi động, giương mắt mỗi chỗ đều là hoa đăng màu sắc rực rỡ, còn có vòng hoa đăng, nhà hoa đăng và cây hoa đăng do hoàng gia treo lên, hóa trang thành Trường An như mộng như ảo. Dùng “ngày không đêm đèn đuốc rực rỡ” để hình dung cũng có chút không đủ.
Tiêu Duệ trốn trong Yên La Cốc, được Thịnh Vương Lý Kỳ và công chúa Hàm Nghi Lý Nghi dắt ra ngoài, trong đêm vui mừng này, trở lại trong thành xem đèn. Đêm nay, ngay cả hoàng đế cũng cải trang ra ngoài hoàng cung vui mừng cùng dân chúng, huống chi là loại thiếu niên yêu thích náo nhiệt như Lý Kỳ. Lý Nghi càng không cần phải nói, tuy rằng tính cách nàng tĩnh mịch, nhưng vừa nghĩ có thể cùng người trong lòng trên lễ Nguyên Tiêu, tâm tư của thiếu nữ cũng bắt đầu rung động.
Cũng chính trong đêm này, dạo chơi trong thành cùng với Lý Nghi và Lý Kỳ, Tiêu Duệ nhớ lại Dương Ngọc Hoàng cùng với tỷ tỷ Tiêu Nguyệt tại Lạc Dương phía xa kia. Ngẩng đầu nhìn trăng tròn sáng ngời, trong lòng hắn bỗng nhiên sinh ra vài phần tưởng niệm.
Âm thanh ca múa trong thành không dứt bên tai. Trong không khí tràn ngập mùi rượu vô tận. Hoa đăng đầy đường kéo dài vài dặm mà không ngừng. Cảnh trí cực kỳ hoa lệ kiều diễm. Nhưng nói thật ra, mặc dù đối với người Đường thì một đêm này có thể cao giọng cất tiếng hát giải trừ ưu phiền năm trước, nhưng với Tiêu Duệ mà nói, hiện tại xem hoa đăng không có bao nhiêu hứng thú. Tới đêm khuya, hắn liền mất hết hứng thú.
Lý Nghi thấy hắn giống như có chút mệt mỏi, lại nhịn cơn thích thú tiếp tục dạo chơi xem đèn, lưu luyến chia tay Tiêu Duệ. Tiêu Duệ điều khiển xe ngựa đi Yên La Cốc ngoài thành, mà Lý Nghi cũng tự trở về cung, chỉ có Lý Kỳ hào hứng không giảm, vẫn đi dạo trong thành như trước. Trường An mấy đêm này, hơn mười cửa thành mở rộng cả đêm không đóng, dân chúng ngoài thành có thể vào thành xem đèn chung vui bất cứ lúc nào.
Dương Thận Giao là phụ thân của Dương Hồi, được xưng là đội trưởng đội bóng ngựa của hoàng gia Đại Đường. Vị phò mã gia tiền triều này rất là buồn bực trong tết Nguyên Tiêu, vị công chúa đại nhân nhà hắn lại khó tính nháo lên ầm ĩ với hắn, nguyên nhân chính là hắn đi uống rượu có kỹ nữ bên cạnh ở bên ngoài. Lẽ ra, Dương Thận Giao cũng đủ oan uổng. Làm phò mã Đại Đường, hắn chẳng những không có diễm phúc tam thê tứ thiếp như những nhà quyền quý khác, lúc nào cũng phải cảnh giác chính mình không được đi kỹ viện. Tránh cho vị muội muội hoàng đế nhà mình, công chúa tiền triều kiêm cọp mẹ Dương gia lòng ghen tỵ ngút trời.
Nhưng hôm qua, hắn chẳng qua chỉ là tham gia một yến hội, chủ nhân yến hội gọi vài ca cơ đến tiếp rượu. Bị người khác khích tướng, hắn cũng ôm ca cơ nũng nịu kia sờ soạng hai cái, cắn hai cái, một chút chuyện thật cũng không có. Nhưng chỉ có thế này, cũng làm cho Lăng Trì công chúa thê tử của hắn giận dữ. Mặc dù hắn luôn giải thích nói không làm thực, nhưng bình dầm chua này làm sao có thể tin tưởng?
Ở nhà cãi lộn không nói, nàng còn công bố muốn vào cung cáo trạng.
Dương gia buồn bã chia tay tết Nguyên Tiêu. Dương Thận Giao tránh ở trong phòng mình sinh buồn phiền, âm thầm hối hận lúc trước không nên tham luyến phú quý, tranh đấu trở thành phò mã gia hôm nay. Nhớ tới con mình lại trăm phương ngàn kế muốn trở thành phò mã của công chúa Hàm Nghi, Dương Thận Giao không khỏi hung hăng dậm chân, âm thầm mắng hai tiếng.
Về chút tâm tư này của Dương Hồi với Lý Nghi, Dương Thận Giao trong lòng biết rõ, nhưng hắn lại không muốn làm cho con mình lại đi vào vết xe đổ của chính mình. Nói bóng nói gió với hắn, nhưng đứa con khốn kiếp này lại quyết tâm muốn kết hôn Hàm Nghi, làm cho Dương Thận Giao trong lòng bực bội không ngừng. Tuy rằng Lăng Trì vẫn giục hắn đi cầu hôn Hoàng Thượng, nhưng Dương Thận Giao vẫn lấy các loại lý do từ chối.
Nghĩ đến đây, Dương Thận Giao muốn gọi con mình đến, chuẩn bị lấy chính bản thân mình dạy dỗ “khuyên răn” hắn một phen. Nhưng ai ngờ, Dương Hồi sớm đã mang muội muội của mình Dương Tô Tô rời nhà đi ngắm đèn. Hắn căm giận mắng vài tiếng, đành phải từ bỏ.
Lúc Dương Hồi mang theo Dương Tô Tô đi ngắm đèn, nhìn thấy Lý Nghi cùng mấy thị vệ đang muốn về cung, tâm hoa nộ phóng, lúc này liền vứt Dương Tô Tô và vài gia nhân, vội vàng đuổi theo Lý Nghi. Đáng tiếc, người nhiều lắm, chờ hắn xuyên qua dòng người, Lý Nghi đã sớm dẫn người đi mất không thấy. Mà khi Dương Hồi quay lại tìm muội tử và gia nhân, cũng hồn nhiên phát hiện, quanh mình nơi nơi đều là dòng người với âm thanh rầm rĩ vui sướng. Không chỉ nói Dương Tô Tô ở nơi nào, mà ngay cả hắn, bất tri bất giác bị dòng người di chuyển đến địa phương khác.
Dương Tô Tô mười lăm tuổi và vài gia nhân hộ vệ, chậm bước theo dòng người chung quanh. Khi thì xem hoa đăng sáng lạn đoán vài câu đố hoa đăng. Khi thì chen vào đám người xem biểu diễn xiếc lưu động, cũng cảm thấy vui mừng, một chút xuân ý giữa lông mày càng thêm sâu sắc, ánh mắt mị nhân luôn lưu luyến trên người tiểu ca tuấn tú trong đám người.
Đừng nhìn nàng năm nay tuổi nhỏ, nhưng sớm là người trong “bụi hoa”. Năm ấy 13 tuổi, nàng vụng trộm cùng cậu ấm thiếu niên nhà hoàng tộc ăm trái cấm. Từ một thiếu nữ ngây ngô biến thành tiểu phụ nhân phấn chấn. Có khi ở trong phủ cũng cùng vài gia nhân gan lớn ân cần ám thông, tìm chút vui vẻ. Ở Dương gia, kỳ thật đây là chuyện tình mọi người đều biết, chỉ gạt vợ chồng Dương Thận Giao mà thôi.
Một người giang hồ làm xiếc phun lửa trong miệng, mới bắt đầu còn hấp dẫn ánh mắt Dương Tô Tô, nhưng thấy nhiều cũng có chút chán ghét, ánh mắt mỵ nhân lại bắt đầu câu dẫn trong đám người. Đột nhiên, một thiếu niên anh tuấn đứng một bên rơi vào mắt nàng. Nội tâm nàng vui vẻ, cẩn thận quét qua thiếu niên liếc mắt một cái. Thấy thiếu niên này môi hồng rằng trắng anh tuấn giống như một mỹ nhân, trong lòng nàng có chút ngứa muốn giết sư tử tuyết hơ lửa.
Dương Tô Tô hô to hai tiếng, bày ra bộ dáng tự nhận là rất thục nữ, mang theo gia nhân chen chúc qua đám người. Ánh mắt câu người hướng về phía thiếu niên anh tuấn, nương theo dòng người thôi động, nhân cơ hội áp thân hình đầy đặn mềm nhũn lên trên người thiếu niên.
Thiếu niên lơ đễnh, đỡ nàng một phen, cười cười:
- Nhiều người chật chội, cô nương ngươi đứng vững.
Ngượng ngùng trên mặt Dương Tô Tô phân nửa là giả vờ. Nàng cười hì hì:
- Đa tạ công tự trợ giúp. Xin hỏi tôn tính đại danh công tử? Ngày khác ta cũng dễ đến nhà nói lời cảm tạ.
Thiếu niên ngẩn ra, thầm nghĩ tùy tay đỡ, còn phải xưng tên nói họ đến nhà tạ ơn? Hắn cẩn thận liếc Dương Tô Tô một cái, nhìn thấy đãng ý trên khuôn mặt nàng, không khỏi sinh lòng chán ghét, thản nhiên nói:
- Tại hạ Tiêu Duệ, về phần nói lời cảm tạ, vậy không cần…
- Tiêu Duệ? Tửu đồ Tiêu Duệ môn sinh thiên tử?
Dương Tô Tô trước mắt sáng ngời, xuân ý giữa lông mày lập tức nổi lên. Đánh giá thiếu niên từ trên xuống dưới, càng xem lòng càng ngứa, hận không thể lập tức cùng thiếu niên này mây mưa một phen mới tốt. Từng đợt vỗ tay dành cho xiếc phun lửa của người xem, lại nương theo dòng người bắt đầu di dộng. Dương Tô Tô lại nhân cơ hội đem trọn thân thể ngã vào trong lòng thiếu niên kia. Cánh tay nhỏ bé nóng hầm hập thuận tiện véo nhẹ một cái trên người thiếu niên kia.
Bên người đều là lá thu rơi rụng, ngựa như rồng người như rồng, một chiếc lá cây bay đi từ trên đỉnh đầu hắn, lại không biết rơi xuống nơi nào.
Tuy rằng vẫn là tay trắng, nhưng đã là chân chính cá nhảy cửa rồng. Không chỉ có mang danh nổi tiếng tài tử tửu đồ Đại Đường, còn trở thành môn sinh thiên tử thứ nhất từ xưa đến nay mà không có tước vị. Cảnh ngộ này người khác xem không thua gì một bước lên trời, nhưng Tiêu Duệ lại cảm thấy hờ hững.
Tuy rằng Lý Long Cơ cho phép hắn lúc nào cũng có thể vào cung yết kiến nhưng kỳ thật nếu Tiêu Duệ không nhận lệnh thì không thể đi. Làm một người có tư tưởng trí nhớ nhiều hơn người Đường một nghìn năm, là kẻ xuyên qua xuyên thấu bụi mù của lịch sử, Tiêu Duệ sao không rõ chút “ý tứ” ấy. Nếu chính mình được sủng mà kiêu, dùng chiêu bài Lý Long Cơ rêu rao trong thành Trường An, không chỉ làm cho tiền đồ làm quan của mình vô vọng, mà ngay cả một câu của người ta là có thể thu về kim bài môn sinh thiên tử này.
Điểm này của Tiêu Duệ càng khiến Lý Long Cơ khen ngợi. Trong miệng tuy rằng không nói gì, nhưng dù bận rộn quốc sự rất nhiều vẫn cho đòi gặp hắn hai lần. Ngoại trừ cùng hắn nói chút thơ văn ra, còn dặn Tiêu Duệ đưa một ít “lời trích” của hắn sửa sang cho thêm vào “thái căn đàm ký”, cũng đề nghị đổi tên “thái căn đàm ký” thành “Khai Nguyên thời lục”. Tiêu Duệ làm sao có thể không rõ tâm tư của Lý Long Cơ, tại lần triệu kiến thứ hai hiến lên “Khai Nguyên thì lục” một lần nữa thay tên, sửa sang lại cho tốt.
Lý Long Cơ mừng rỡ, lúc này truyền chỉ, đem “Khai Nguyên thì lục” in ấn và phát hành mấy ngàn sách dưới danh nghĩa triều đình, phát vào trong tay đám sĩ tử tiến đến Trường An chuẩn bị tham gia kỳ thi mùa xuân sang năm. Sau khi sĩ tử Trường An nhận được cuốn sách “Khai Nguyên thì lục” cùng kí tên là “Minh cung cư sĩ, Tiêu Duệ đồng tác giả”, đều dâng hương nhìn trời cầu nguyện, cung chúc hoàng đế vạn tuế vạn vạn tuế, không ngừng hô to bệ hạ ban ân.
Minh cung cư sĩ là biệt hiệu của Lý Long Cơ, sĩ tử thiên hạ từ lúc được triều đình ban sách liền nhận được ám chỉ nào đó. Nghe nói tài tử tửu đồ Tiêu Duệ nổi tiếng hiện nay là môn sinh của hoàng thượng. Các sĩ tử lại hâm mộ hơn, càng chen chúc tìm đến cửa Tiêu Duệ. Kẻ tìm phương pháp, mưu cầu chỉ điểm thỉnh giáo, không phải là ít.
Tiêu Duệ thật sự không sợ người khác làm phiền. Hắn đơn giản rời nhà “trốn” đến Quỳnh Lâm sơn trang trong Yên La Cốc, ở lại trong sơn trang, tiếp tục ra sức học hành nâng cao kinh, sử, tử, tập. Đương nhiên, ngẫu nhiên hắn cũng bị Ngọc Chân gọi đến thưởng thức một chút ca múa nhạc do nàng mới sắp xếp.
Thời gian qua nhanh, môn sinh thiên tử Tiêu Duệ trải qua cuộc sống ẩn cư đào nguyên tại Yên La Cốc. Mà từ khi một hồi mưa thu một hồi giá lạnh qua đi, sau khi gió Bắc lạnh thấu xương cuốn toàn bộ sắc thu trong thành Trường An đi, mùa đông dần tới. Trường An rốt cục nghênh đón tết Nguyên Tiêu năm Khai Nguyên thứ hai mươi ba. Tết Nguyên Tiêu này cũng là tết Nguyên Tiêu thứ hai sau khi Tiêu Duệ xuyên qua tới Thịnh Đường.
Hỏa thụ ngân hoa hợp
Tinh kiều thiết tỏa khai.
Ám trần tùy mã khứ
Minh nguyệt trục nhân lai.
Du kỵ giai lý
Hành ca tẫn lạc mai.
Kim ngô bất cấm dạ
Ngọc lậu mạc tương thôi.
(Dịch nghĩa:
Đèn hoa giăng rực rỡ
Cửa lớn mở khóa rồi
Bụi tung theo vó ngựa
Trăng sáng bước theo người
Ngựa nhẹ nhàng nâng bước
Vui ca tận sáng mai
Hôm nay không có đêm)
Đây là một bài “Chính nguyệt thập ngũ dạ” của thi nhân Tô Vị Đạo thời Thịnh Đường. Mặc dù Tiêu Duệ đã kiến thức sự vui mừng của người Đường trên lễ Nguyên Tiêu tại Lạc Dương, nhưng hiện giờ tự mình ở trong thành Trường An, mắt nhìn cảnh tượng từ vương công quý tộc cho đến người buôn bán nhỏ tất cả cùng vui. Bầu không khí vui mừng kia xông lên trời cao, muôn người hoan ca xem đèn vô tận phong tình, làm cho hắn như say như dại.
Dòng người cả thành bắt đầu khởi động, giương mắt mỗi chỗ đều là hoa đăng màu sắc rực rỡ, còn có vòng hoa đăng, nhà hoa đăng và cây hoa đăng do hoàng gia treo lên, hóa trang thành Trường An như mộng như ảo. Dùng “ngày không đêm đèn đuốc rực rỡ” để hình dung cũng có chút không đủ.
Tiêu Duệ trốn trong Yên La Cốc, được Thịnh Vương Lý Kỳ và công chúa Hàm Nghi Lý Nghi dắt ra ngoài, trong đêm vui mừng này, trở lại trong thành xem đèn. Đêm nay, ngay cả hoàng đế cũng cải trang ra ngoài hoàng cung vui mừng cùng dân chúng, huống chi là loại thiếu niên yêu thích náo nhiệt như Lý Kỳ. Lý Nghi càng không cần phải nói, tuy rằng tính cách nàng tĩnh mịch, nhưng vừa nghĩ có thể cùng người trong lòng trên lễ Nguyên Tiêu, tâm tư của thiếu nữ cũng bắt đầu rung động.
Cũng chính trong đêm này, dạo chơi trong thành cùng với Lý Nghi và Lý Kỳ, Tiêu Duệ nhớ lại Dương Ngọc Hoàng cùng với tỷ tỷ Tiêu Nguyệt tại Lạc Dương phía xa kia. Ngẩng đầu nhìn trăng tròn sáng ngời, trong lòng hắn bỗng nhiên sinh ra vài phần tưởng niệm.
Âm thanh ca múa trong thành không dứt bên tai. Trong không khí tràn ngập mùi rượu vô tận. Hoa đăng đầy đường kéo dài vài dặm mà không ngừng. Cảnh trí cực kỳ hoa lệ kiều diễm. Nhưng nói thật ra, mặc dù đối với người Đường thì một đêm này có thể cao giọng cất tiếng hát giải trừ ưu phiền năm trước, nhưng với Tiêu Duệ mà nói, hiện tại xem hoa đăng không có bao nhiêu hứng thú. Tới đêm khuya, hắn liền mất hết hứng thú.
Lý Nghi thấy hắn giống như có chút mệt mỏi, lại nhịn cơn thích thú tiếp tục dạo chơi xem đèn, lưu luyến chia tay Tiêu Duệ. Tiêu Duệ điều khiển xe ngựa đi Yên La Cốc ngoài thành, mà Lý Nghi cũng tự trở về cung, chỉ có Lý Kỳ hào hứng không giảm, vẫn đi dạo trong thành như trước. Trường An mấy đêm này, hơn mười cửa thành mở rộng cả đêm không đóng, dân chúng ngoài thành có thể vào thành xem đèn chung vui bất cứ lúc nào.
Dương Thận Giao là phụ thân của Dương Hồi, được xưng là đội trưởng đội bóng ngựa của hoàng gia Đại Đường. Vị phò mã gia tiền triều này rất là buồn bực trong tết Nguyên Tiêu, vị công chúa đại nhân nhà hắn lại khó tính nháo lên ầm ĩ với hắn, nguyên nhân chính là hắn đi uống rượu có kỹ nữ bên cạnh ở bên ngoài. Lẽ ra, Dương Thận Giao cũng đủ oan uổng. Làm phò mã Đại Đường, hắn chẳng những không có diễm phúc tam thê tứ thiếp như những nhà quyền quý khác, lúc nào cũng phải cảnh giác chính mình không được đi kỹ viện. Tránh cho vị muội muội hoàng đế nhà mình, công chúa tiền triều kiêm cọp mẹ Dương gia lòng ghen tỵ ngút trời.
Nhưng hôm qua, hắn chẳng qua chỉ là tham gia một yến hội, chủ nhân yến hội gọi vài ca cơ đến tiếp rượu. Bị người khác khích tướng, hắn cũng ôm ca cơ nũng nịu kia sờ soạng hai cái, cắn hai cái, một chút chuyện thật cũng không có. Nhưng chỉ có thế này, cũng làm cho Lăng Trì công chúa thê tử của hắn giận dữ. Mặc dù hắn luôn giải thích nói không làm thực, nhưng bình dầm chua này làm sao có thể tin tưởng?
Ở nhà cãi lộn không nói, nàng còn công bố muốn vào cung cáo trạng.
Dương gia buồn bã chia tay tết Nguyên Tiêu. Dương Thận Giao tránh ở trong phòng mình sinh buồn phiền, âm thầm hối hận lúc trước không nên tham luyến phú quý, tranh đấu trở thành phò mã gia hôm nay. Nhớ tới con mình lại trăm phương ngàn kế muốn trở thành phò mã của công chúa Hàm Nghi, Dương Thận Giao không khỏi hung hăng dậm chân, âm thầm mắng hai tiếng.
Về chút tâm tư này của Dương Hồi với Lý Nghi, Dương Thận Giao trong lòng biết rõ, nhưng hắn lại không muốn làm cho con mình lại đi vào vết xe đổ của chính mình. Nói bóng nói gió với hắn, nhưng đứa con khốn kiếp này lại quyết tâm muốn kết hôn Hàm Nghi, làm cho Dương Thận Giao trong lòng bực bội không ngừng. Tuy rằng Lăng Trì vẫn giục hắn đi cầu hôn Hoàng Thượng, nhưng Dương Thận Giao vẫn lấy các loại lý do từ chối.
Nghĩ đến đây, Dương Thận Giao muốn gọi con mình đến, chuẩn bị lấy chính bản thân mình dạy dỗ “khuyên răn” hắn một phen. Nhưng ai ngờ, Dương Hồi sớm đã mang muội muội của mình Dương Tô Tô rời nhà đi ngắm đèn. Hắn căm giận mắng vài tiếng, đành phải từ bỏ.
Lúc Dương Hồi mang theo Dương Tô Tô đi ngắm đèn, nhìn thấy Lý Nghi cùng mấy thị vệ đang muốn về cung, tâm hoa nộ phóng, lúc này liền vứt Dương Tô Tô và vài gia nhân, vội vàng đuổi theo Lý Nghi. Đáng tiếc, người nhiều lắm, chờ hắn xuyên qua dòng người, Lý Nghi đã sớm dẫn người đi mất không thấy. Mà khi Dương Hồi quay lại tìm muội tử và gia nhân, cũng hồn nhiên phát hiện, quanh mình nơi nơi đều là dòng người với âm thanh rầm rĩ vui sướng. Không chỉ nói Dương Tô Tô ở nơi nào, mà ngay cả hắn, bất tri bất giác bị dòng người di chuyển đến địa phương khác.
Dương Tô Tô mười lăm tuổi và vài gia nhân hộ vệ, chậm bước theo dòng người chung quanh. Khi thì xem hoa đăng sáng lạn đoán vài câu đố hoa đăng. Khi thì chen vào đám người xem biểu diễn xiếc lưu động, cũng cảm thấy vui mừng, một chút xuân ý giữa lông mày càng thêm sâu sắc, ánh mắt mị nhân luôn lưu luyến trên người tiểu ca tuấn tú trong đám người.
Đừng nhìn nàng năm nay tuổi nhỏ, nhưng sớm là người trong “bụi hoa”. Năm ấy 13 tuổi, nàng vụng trộm cùng cậu ấm thiếu niên nhà hoàng tộc ăm trái cấm. Từ một thiếu nữ ngây ngô biến thành tiểu phụ nhân phấn chấn. Có khi ở trong phủ cũng cùng vài gia nhân gan lớn ân cần ám thông, tìm chút vui vẻ. Ở Dương gia, kỳ thật đây là chuyện tình mọi người đều biết, chỉ gạt vợ chồng Dương Thận Giao mà thôi.
Một người giang hồ làm xiếc phun lửa trong miệng, mới bắt đầu còn hấp dẫn ánh mắt Dương Tô Tô, nhưng thấy nhiều cũng có chút chán ghét, ánh mắt mỵ nhân lại bắt đầu câu dẫn trong đám người. Đột nhiên, một thiếu niên anh tuấn đứng một bên rơi vào mắt nàng. Nội tâm nàng vui vẻ, cẩn thận quét qua thiếu niên liếc mắt một cái. Thấy thiếu niên này môi hồng rằng trắng anh tuấn giống như một mỹ nhân, trong lòng nàng có chút ngứa muốn giết sư tử tuyết hơ lửa.
Dương Tô Tô hô to hai tiếng, bày ra bộ dáng tự nhận là rất thục nữ, mang theo gia nhân chen chúc qua đám người. Ánh mắt câu người hướng về phía thiếu niên anh tuấn, nương theo dòng người thôi động, nhân cơ hội áp thân hình đầy đặn mềm nhũn lên trên người thiếu niên.
Thiếu niên lơ đễnh, đỡ nàng một phen, cười cười:
- Nhiều người chật chội, cô nương ngươi đứng vững.
Ngượng ngùng trên mặt Dương Tô Tô phân nửa là giả vờ. Nàng cười hì hì:
- Đa tạ công tự trợ giúp. Xin hỏi tôn tính đại danh công tử? Ngày khác ta cũng dễ đến nhà nói lời cảm tạ.
Thiếu niên ngẩn ra, thầm nghĩ tùy tay đỡ, còn phải xưng tên nói họ đến nhà tạ ơn? Hắn cẩn thận liếc Dương Tô Tô một cái, nhìn thấy đãng ý trên khuôn mặt nàng, không khỏi sinh lòng chán ghét, thản nhiên nói:
- Tại hạ Tiêu Duệ, về phần nói lời cảm tạ, vậy không cần…
- Tiêu Duệ? Tửu đồ Tiêu Duệ môn sinh thiên tử?
Dương Tô Tô trước mắt sáng ngời, xuân ý giữa lông mày lập tức nổi lên. Đánh giá thiếu niên từ trên xuống dưới, càng xem lòng càng ngứa, hận không thể lập tức cùng thiếu niên này mây mưa một phen mới tốt. Từng đợt vỗ tay dành cho xiếc phun lửa của người xem, lại nương theo dòng người bắt đầu di dộng. Dương Tô Tô lại nhân cơ hội đem trọn thân thể ngã vào trong lòng thiếu niên kia. Cánh tay nhỏ bé nóng hầm hập thuận tiện véo nhẹ một cái trên người thiếu niên kia.
/349
|