Thiếu niên biến sắc, mày liễu dựng thẳng, đang muốn tức giận, lại đột nhiên giảo hoạt cười, cũng thuận thế ôm Dương Tô Tô vào lòng, do dự một chút, đưa tay đỡ trên hai vật đẫy đà sớm trưởng thành của Dương Tô Tô, nhẹ nhàng xoa nhẹ nhào nặn một cái.
Giống như bị điện giật, nửa thân hình Dương Tô Tô lập tức mềm nhũn, mặt hiện cảnh xuân, trong miệng nỉ non:
- Tiểu oan gia, cùng ta đi tìm niềm vui đi…
Thiếu niên cười lạnh, hung hăng nhéo nhéo trên mông lớn của Dương Tô Tô, cười ha ha nói:
- Mông tiểu nương tử thật đầy đặn… Không biết tiểu nương tử nhà ở nơi nào, là con gái nhà nào?
Dương Tô Tô tựa vào lòng thiếu niên, đôi mắt mê ly:
- Ta họ Dương, gọi Dương Tô Tô, tiểu oan gia, cùng ta đi thôi, xiếc này có gì đẹp, không đẹp bằng ta…
Thiếu niên ha ha cười:
- Cũng tốt, đi, tiểu nương tử, chúng ta đi tìm thú vui đi.
Trong Yên La Cốc cũng khoác lụa hồng giống nhau, toàn bộ u cốc đều treo đèn lồng màu đỏ, dưới ánh trăng rõ ràng, trong Yên La Cốc là một mảnh yên lặng và điềm tĩnh.
Ngọc Chân khoác áo choàng, dựa trên hành lang gấp khúc tinh mỹ, mắt nhìn ánh trăng si ngốc không nói. Đột nhiên, thấy thiếu niên kia nhẹ nhàng mà đến, không khỏi mở lông mày cười:
- Tiêu Duệ, sớm như vậy đã trở lại à? Trong thành Trường An vẫn còn là một đêm ồn ào mà? Như thế nào không bồi tiếp Hàm Nghi và Lý Kỳ?
Tiêu Duệ cười cười:
- Cũng không có thú vị gì, tiếng người ồn ào, lộn xộn, ta cảm giác nhàm chán nên trở lại.
- Lại đây, cùng ngắm trăng với ta.
Ngọc Chân gọi vài thị nữ mang lên bàn ghế và rượu trà bánh trên hành lang gấp khúc, hai người ngồi xếp bằng đối diện, uống rượu ngắm trăng sáng. Nói một chút chuyện nhà, đương nhiên, cũng nói một chút về hoa đăng trong thành Trường An.
Cái gọi là “Biện trung tiết thực. Thượng nguyên du chuy.” Tết Nguyên Tiêu ở Trường An thời Đường, ăn “du chuy” cũng là phong tục. Chẳng qua, du chuy này không còn ý nghĩa trên tết Nguyên Tiêu đời sau. Nói chung, các vị độc giả có thể lý giải đây là một loại hình thức ban đầu của Nguyên Tiêu. (cũng có chỗ nói Nguyên Tiêu triều Hán đã có, chẳng qua vấn đề này không cần tranh luận nữa đi.)
Thị nữ đưa tới một chậu du chuy, Tiêu Duệ có chút tò mò nhìn những viên núc ních giống như điểm tâm trong tết Nguyên Tiêu đời sau. Biết đây là một loại thực phẩm nhất định dùng trong tết Nguyên Tiêu của người Đường hiện nay, không khỏi cũng kẹp một cái nhẹ nhàng để vào miệng nếm thử. Gạo nếp trộn thêm đường mà chế, bên trong không có nhân bánh, chiên qua. Bên ngoài còn quết một lớp hạt vừng mè chi chit, ăn vào mềm mại ngọt bóng nhẫy dầu, hương vị có chút giống với sợi nổ hình cầu 5 hào một cái mà Tiêu Duệ nếm qua kiếp trước.
Loại này ăn một hai cái còn có thể, nhưng ăn nhiều sẽ cảm thấy ngấy dầu mỡ. Tiêu Duệ cười cười, chỉ ăn một cái là không thể động đũa. Ngọc Chân ngạc nhiên nói:
- Tiêu Duệ. Đây chính là du chuy trong cung đặc biệt làm đưa tới cho ta hôm nay, hương vị ngon, người bình thường là không ăn được, ngươi như thế nào không dùng thêm vài cái?
- Điện hạ, thứ này thật không thể ăn nhiều, ăn nhiều sẽ không tốt với thân thể, nhất là ----
Ánh mắt trong sáng của Tiêu Duệ khẽ quét qua trên người Ngọc Chân. Ngọc Chân thản nhiên cười:
- Nhất là cái gì?
- Nhất là nữ tử ở tuổi này như điện hạ, vẫn là ít ăn những thứ đầy dầu mỡ này thì tốt…
Tiêu Duệ thuận miệng đáp. Thuận tiện dùng ngôn ngữ sau sắc, lời lẽ dễ hiểu của người Đường giảng cho Ngọc Chân một ít thường thức về ẩm thực bảo vệ sức khỏe.
Nghe Tiêu Duệ nói thứ đồ ăn nhiều dầu này gây hại cho việc bảo dưỡng dung nhan, bất lợi với cái gì “tiêu hóa” vân vân, Ngọc Chân đang muốn kẹp thêm một cái, liền do dự mà buông chiếc đũa bạc trong tay xuống.
- Điện hạ rất thích ăn loại này?
Tiêu Duệ cười cười, hỏi.
- Đúng vậy, ta rất thích, làm nhỏ lại càng thích. Nhưng ----
Ngọc Chân níu mày:
- Nghe ngươi vừa nói như thế, giống như cũng có chút đạo lý, sau này ta cũng không ăn. Chẳng qua, ngày hội Nguyên Tiêu, không ăn du chuy quả thực khiến người ta mất hứng. Đúng rồi, đêm khuya sương nặng gió lạnh, ngươi mặc quá ít, coi chừng bị nhiễm lạnh ---- người tới, lấy một chiếc áo bào sưởi ấm bằng da cáo cho Tiêu công tử, ngoài ra mang thêm vài chậu than lại đây.
Ngọc Chân lại cùng Tiêu Duệ khoác áo choàng, trông lò sưởi, ngồi trên hành lang gấp khúc trong Quỳnh Lâm sơn trang ngắm trăng rằm. Cảm thấy những khua tay kia của Ngọc Chân mang theo tình mẹ quan tâm và săn sóc, Tiêu Duệ yên lặng ngồi nhìn Ngọc Chân đối diện thần sắc có chút ai oán lại có chút vui mừng, trong lòng lại dâng lên một loại tình cảm ôn hòa và cảm động.
- Điện hạ, xin chờ một chút, ta đi một chút sẽ trở lại.
Tiêu Duệ vội vàng đứng dậy cáo biệt mà đi. Không đến nửa canh giờ, Tiêu Duệ liền dẫn theo một thị nữ, bưng một chén canh từ phía phòng bếp của Quỳnh Lâm sơn trang đi đến.
Ngọc Chân có chút sốt ruột dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, thấy Tiêu Duệ dẫn người bưng một chén gì đó nóng bốc hơi hầm hập, không khỏi ngạc nhiên nói:
- Tiêu Duệ, đây là cái gì?
Tiêu Duệ tiếp nhận chén canh từ trong tay thị nữ, dùng thìa ngọc mò lên một cái bánh trôi bóng loáng như ngọc, nụ cười mang theo thiện ý nói dối:
- Đây là bánh trôi Tiêu Duệ tự mình xuống bếp làm cho điện hạ, đây là một loại đồ ăn tại một quốc gia hải ngoại, ngụ ý đoàn viên hạnh phúc mỹ mãn, điện hạ có thể nếm thử một chút.
Ngọc Chân kinh ngạc liếc mắt quét qua Tiêu Duệ một cái:
- Ngươi làm? Quân tử xa nhà bếp… Ngươi sao lại có thể xuống bếp chứ?
Rất nhanh Ngọc Chân liền không nói được nữa, bởi vì Tiêu Duệ đang đưa bánh trôi nóng hầm hập đến bên miệng nàng. Ngọc Chân thở dài, hé miệng khẽ cắn một miếng nhỏ, nhấm nháp một chút, sắc mặt vui vẻ, sau đó tiếp nhận thìa ngọc trong tay Tiêu Duệ, tự mình ăn lấy. Không ngừng ăn hết một chén bánh trôi nóng hầm hập kia, lúc này Ngọc Chân mới ngẩng đầu lên khen:
- Bánh trôi này quả nhiên là ăn ngon, không ngờ bên trong có nhân, vị ngọt này có chứa mùi rượu, nhất định làm bằng bột mì đi? Danh tửu đồ của ngươi quả thật danh bất hư truyền, làm cái gì đều không quên thêm rượu vào trong!
Nghĩ lại đây là Tiêu Duệ tự mình xuống bếp làm cho mình, trên mặt Ngọc Chân hiện lên vẻ vui mừng và cảm động, đứng lên vỗ bả vai Tiêu Duệ, dịu dàng nói:
- Đứa nhỏ, ngươi có lòng… Chính là sau này không được tiếp tục vào phòng bếp, quân tử xa nhà bếp, nếu bị người khác biết môn sinh thiên tử ngươi xuống bếp làm thức ăn cho nữ tử, sẽ cười chết ngươi…
- Đêm đã khuya sớm trở về nghỉ ngơi đi, đứa nhỏ.
Ánh mắt Ngọc Chân nhìn Tiêu Duệ ngày càng dịu dàng, cũng ngày càng phức tạp.
Một trận gió lạnh thổi tới, khiến mấy thị nữ đang bao quanh Ngọc Chân không kìm nổi rùng mình một cái. Ngọc Chân quay đầu đi. Thấy Tiêu Duệ vẫn như cũ đứng ở hành lang gấp khúc ngẩng đầu ngắm trăng rằm. Trong khóe mắt Ngọc Chân lóe ra một chút nhu tình, cúi đầu nói:
- Đêm nay các ngươi cũng không cần đến phòng ta, ta muốn một mình yên lặng một lát.
Ngọc Chân đi vào trong gió rét, thị nữ dẫn đường trong bóng đêm lúc sáng lúc tối dưới ánh đèn lồng màu đỏ. Phía sau, trong làn gió lạnh truyền đến âm thanh ngân nga lãnh đạm của Tiêu Duệ:
Mộ vân thu tẫn dật thanh hàn
(Mây bay gió lạnh chiều tà)
Ngân hán vô thanh chuyển ngọc bàn.
(Trên sông Ngân Hán trăng ngà nhẹ trôi)
Thử sinh thử dạ bất trường hảo
(Đời người được mấy đêm nay)
Minh nguyệt minh niên hà xử khán.
(Ngắm trăng thu tới rồi đây chốn nào) (Trung thu – Đỗ Mục)
Mãi đến sau nửa đêm, Tiêu Duệ mới ngủ thật say. Chờ khi hắn ngủ dậy, trợn tròn mắt thấy, Ngọc Chân đã ngồi bên giường hắn, đang đoan trang mỉm cười với hắn.
- Điện hạ!
Tiêu Duệ cả kinh, vội vàng đắp chăn ngồi dậy. Ngọc Chân nhẹ nhàng cười:
- Người tới, rửa mặt giúp Tiêu công tử.
Mấy thị nữ tiến vào như ong vỡ tổ, có bưng chậu đồng, có cầm khăn tay, còn có dùng mâm bưng một bộ áo bào mới tinh. Tiêu Duệ do dự một chút:
- Điện hạ. Hay là ---- hãy để cho Tiêu Duệ tự mình làm.
Ngọc Chân mỉm cười:
- Đứa bé này, còn sợ xấu hổ sao? Đến đây đi, nhanh nào, thử xem bộ áo bào mới này có hợp với ngươi không, đây là ta sai ngự dụng trong cung may cho ngươi bộ đồ mới.
Ngồi trong thư phòng xa hoa ở Quỳnh Lâm sơn trang, Ngọc Chân bưng một chén chè xanh, ngồi xếp bằng một bên, xem Tiêu Duệ đọc sách đã thành một loại việc làm chính của nàng. Mới đầu, Tiêu Duệ còn cảm thấy không được tự nhiên, nhưng lâu dần, cũng tự động ôn sách, chẳng quan tâm suy xét Ngọc Chân có tồn tại hay không. Từ lúc Tiêu Duệ vào “ẩn cư” trong Yên La Cốc, tất cả trà phẩm trong Quỳnh Lâm sơn trang cũng được Ngọc Chân phân phó đổi thành chè xanh không thêm hương liệu. Uống quen thứ này, Ngọc Chân cũng biết được mùi vị nước chè xanh loãng, càng thêm nhẹ nhàng khoan khoái.
Lò sưởi trong phòng đang cháy mạnh, ấm áp như mùa xuân. Ánh mặt trời phía đông sáng lạn từ cửa sổ tiến vào phòng, phản xạ hoa văn trên chén trà bạch ngọc sáng trong trên tay Ngọc Chân, chiếu lên mặt đất hình thành một khe hở. Nàng lướt nhìn qua Tiêu Duệ đang cúi đầu đọc sách, do dự một chút, cúi đầu nói:
- Đứa nhỏ, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi.
- Điện hạ mời nói.
Tiêu Duệ đặt cuốn sách trên tay xuống, cười nói.
- Đứa nhỏ, nếu không có một đứa nhỏ sẽ là tiếc nuối lớn nhất đời này của ta ---- mà ta cả đời này, đã không có khả năng lại có đứa nhỏ… Ta cùng với ngươi vừa thấy đã hợp ý, ngươi có thể hay không…
Khuôn mặt quyến rũ của Ngọc Chân hiện lên một đoàn đỏ ửng, một đôi mắt nóng rực sáng ngời như thu thủy đặt lên người Tiêu Duệ, nếp nhăn nơi khóe mắt càng thêm sáng và nồng đậm. Tiêu Duệ ngẩn ra, biết Ngọc Chân muốn nói gì. Hắn giương mắt nhìn đôi mắt Ngọc Chân chảy xuống nước mắt chờ mong, lửa nóng và từ ái của tình mẹ, lại nghĩ tới mấy ngày nay, nàng đối với mình quan ái cẩn thận, trong lòng ấm áp, trầm ngâm một chút, chậm rãi đứng dậy quỳ rạp xuống trước mặt Ngọc Chân:
- Điện hạ đối với Tiêu Duệ giống như từ mẫu, Tiêu Duệ cả đời khó quên, Tiêu Duệ nguyện ý bái điện hạ làm mẹ!
Ngọc Chân vui mừng nhảy dựng lên như thiếu nữ, áo khoác da cừu trên người rơi trên mặt đất, nàng run run vương tay, vuốt ve khuôn mặt Tiêu Duệ, tia từ ái trong mắt nháy mắt trở nên vô cùng nồng nhiệt, thì thào tự nói:
- Đứa con ngoan, đứa con ngoan!
- Người tới, mau mau thông báo Hoàng Thượng trong cung, hôm nay ta thu Tiêu Duệ làm nghĩa tử ---- từ hôm nay trở đi, Tử Trường là con của Ngọc Chân ta.
Ngọc Chân khoát tay áo, đẩy cửa cười lớn đi ra ngoài:
- Các ngươi còn không tới ra mắt Tiêu Duệ thiếu gia!
Một đám thị nữ và nữ đạo sĩ oanh oanh yến yến vui cười quỳ xuống trước mặt Tiêu Duệ, Tiêu Duệ vội vàng đáp lễ không ngừng.
Ngọc Chân vui mừng nhìn Tiêu Duệ, mẹ con nhận nhau, tâm tình là bất đồng, càng nhìn Tiêu Duệ càng yêu, vui mừng nhướng mày:
- Đứa nhỏ, từ hôm nay trở đi, hết thảy trong Yên La Cốc của ta, tương lai đều là của ngươi. Ngươi không nên coi thường Yên La Cốc này của mẹ, của cải Quỳnh Lâm sơn trang ta mấy năm nay tích góp từng tý một có thể địch quốc.
- … Mẫu thân, Tiêu Duệ không phải người thích tiền tài…
Tiêu Duệ do dự một hồi, mới không dễ dàng mà thốt ra hai từ mẫu thân này, lấp tức nhớ tới mẫu thân kiếp trước của mình, nhớ tới thái độ làm người kiếp này của mình, khóe mắt không khỏi có chút ướt át.
Ngọc Chân vừa muốn nói gì, thình lình nghe một thị nữ chạy vội vào, nhỏ giọng nói:
- Điện hạ, Lăng Trì công chúa điện hạ nổi giận đùng đùng xông vào…
Còn chưa dứt lời, một trung niên quý phụ dáng người thon dài gầy yếu vẻ mặt tức giận dắt vài thị nữ xông vào thư phòng, cười lạnh:
- Ngọc Chân tỷ tỷ, ngươi thật sung sướng!
Tuy là tỷ muội, nhưng lại không cùng một mẹ sinh ra. Huống chi, thân tình hoàng gia vốn cũng rất lãnh đạm, cho nên Ngọc Chân và Lăng Trì công chúa ngày thường cũng không có gì lui tới. Nay thấy muội muội chưa bao giờ đến nhà hùng hổ xông vào, Ngọc Chân nhíu mày:
- Lăng Trì muội muội, ngươi đây là làm gì? Chẳng lẽ Yên La Cốc của ta là hậu hoa viên của nhà ngươi sao? Ngươi muốn vào thì ngay cả thông báo cũng không cần liền xông tới sao?
Tuy rằng đều là công chúa của tiên hoàng, nhưng đãi ngộ của Ngọc Chân và Lăng Trì cơ hồ là một trên trời một dưới đất. Ngày thường Ngọc Chân hô phong hoán vũ, được an sủng của đương kim hoàng đế, tự nhiên có một loại uy thế, dáng vẻ tự cao, thật ra khiến Lăng Trì có chút e ngại.
Lăng Trì căn răng thi lễ:
- Muội muội hôm nay đến mời Ngọc Chân tỷ tỷ làm chủ cho con gái của muội!
Ngọc Chân ngạc nhiên trong lòng, tìm mình làm chủ?
- Dương Tô Tô? Lăng Trì muội muội, ngươi hãy nói rõ ràng ra đi.
Lăng Trì không trả lời ngay, chỉ có điều ánh mắt lặng băng phẫn nộ đánh giá Tiêu Duệ đứng một bên thần sắc bình tĩnh, trách mắng:
- Ngươi đó là Tiêu Duệ?
Tiêu Duệ cười, khom người thi lễ nói:
- Tiêu Duệ gặp qua Lăng Trì công chúa điện hạ.
- Tiêu Duệ ngươi thật to gan!
Lửa giận của Lăng Trì bùng lên, chỉ vào Tiêu Duệ không ngừng thóa mạ.
Kể từ đó, không chỉ Tiêu Duệ mò mẫm suy nghĩ không hiểu ra sao cả, Ngọc Chân lại càng tức giận, nàng hơi tiến lên một bước, chắn trước mặt Tiêu Duệ, cười lạnh một tiếng:
- Lăng Trì muội muội uy phong thật lớn. Chẳng qua, ngươi chạy đến chỗ này của ta đùa giỡn uy phong, sợ là tìm sai địa phương.
- Ngọc Chân tỷ tỷ, ngươi có biết, trên hội đèn lồng tết Nguyên Tiêu đêm qua, Tiêu Duệ này trước mặt mọi người đùa giỡn con gái Dương Tô Tô của muội, làm ra những chuyện cực kỳ nhục nhã…
Lăng Trì nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ một.
Sau nửa đêm hôm qua, Dương Tô Tô đột nhiên khóc mang theo mấy gia nhân trở lại Dương gia, nói cho Lăng Trì chuyện Tiêu Duệ đem nàng lừa đến khắp các ngõ ngách trong thành, đùa giỡn và nhục nhã nàng, còn sờ soạng vào chỗ xấu hổ vân vân.
Vừa nghe đột nhiên khóc lóc, Lăng Trì tính tình nóng như lửa làm sao còn kiềm chế được, không để ý Dương Thận Giao ngăn cản, nổi giận đùng đùng mang theo vài gia nhân thị nữ chạy đến Yên La Cốc, muốn đem Tiêu Duệ về “hỏi tội”.
Lời nói của Lăng Trì khiến Tiêu Duệ giận tím mặt, cũng không để ý thân phận công chúa của nàng, trầm giọng nói:
- Lăng Trì công chúa điện hạ, xin mời không nên ngậm máu phun người. Tại hạ đêm qua cùng nhau ngăm đèn với công chúa Hàm Nghi và Thịnh Vương điện hạ, xong liền quay về trong Yên La Cốc. Có công chúa Hàm Nghi và Thịnh Vương điện hạ, còn có mọi người trong Yên La Cốc làm chứng, tại hạ khi nào đùa giỡn Dương gia tiểu thư? Quả thực là buồn cười.
Ngọc Chân nhíu mày:
- Lăng Trì muội muội, người lầm rồi, không nói đến Tiêu Duệ không phải hạng người này ---- đêm qua Tiêu Duệ ở lại trong Yên La Cốc của ta, chưa từng ra ngoài? Ngươi trở về hỏi nữ nhi của ngươi, xem có phải hay không nhận lầm người.
- Gia nhân của nhà ta đều có thể làm chứng. Rõ ràng chính là Tiêu Duệ thấy sắc đẹp của Tô Tô nhà ta nổi lên lòng xấu xa… Hừ! Ngọc Chân tỷ tỷ, ngươi tránh ra, để ta đem tên mặt người dạ thú mang về thành, cho nữ nhi nhà ta hết giận!
Mặt Lăng Trì đỏ lên nghiến răng nghiến lợi, nhớ tới nữ nhi đêm qua khóc lóc còn không quên nói nàng nhất định phải gả cho Tiêu Duệ, Lăng Trì vừa thẹn vừa giận, thiếu chút nữa ngất xỉu.
- Việc này rất kỳ quái. Theo ta thấy, hay là Lăng Trì muội muội báo quan đi, làm cho nha môn đến xử lý việc này.
Ngọc Chân ảm đạm cười:
- Tử Trường nhà ta chính là danh sĩ quân tử trên đời, làm sao có thể làm ra loại chuyện vô sỉ này ---- hơn nữ …
Ngọc Chân muốn nói chỉ bằng loại tư sắc bình thường của Dương Tô Tô nhà ngươi, Tiêu Duệ như nào lại để ý. Nhưng dù sao vẫn là tỷ muội, ít nhiều cũng phải lưu lại vài phần mặt mũi, liền im miệng không nói.
Lăng Trì cả giận nói:
- Ta muốn dẫn hắn trở về đối chất với Tô Tô!
Khóe miệng Ngọc Chân phơi ra:
- Như vậy sao được, ngươi không có bất cứ chứng cớ gì, chỉ bằng vài câu nói miệng như thế, muốn mang danh sĩ Đại Đường, môn sinh thiên tử đi, chẳng phải là vớ vẩn cực kỳ! Hơn nữa, Tiêu Duệ là nghĩa tử của ta, ta không thể để ngươi mang đi.
Lăng Trì tức giận run lên một chút, sắc mặt trở nên trắng bệch:
- Ngọc Chân, ngươi không cần dựa thế khinh người, đừng tưởng Hoàng Thượng che chở ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm, Bôn cung hôm nay tiến cung tìm Hoàng Thượng, để Hoàng Thương cho Bổn cung một công đạo! Chẳng lẽ, Bổn cung không phải công chúa Đại Đường sao? Chẳng lẽ, nữ nhi Bổn cung có thể bị một dân đen tùy ý làm nhục sao?
Lăng Trì vào cung khóc cả buổi, Lý Long Cơ thật sự là sợ người khác làm phiền, rốt cục hạ chỉ làm cho Ngọc Chân mang theo Tiêu Duệ vào cung yết kiến. Trong ngự thư phòng, bởi vì là gia sự, đề cập đến hoàng tộc, nên mọi người có mặt đều là người của Lý gia. Lý Nghi và Lý Kỳ theo phía sau Võ Huệ Phi vào ngự thư phòng. Thấy Tiêu Duệ im lặng cúi đầu đứng trong góc, mà đối diện hắn là Lăng Trì công chúa lòng đầy căm phẫn hận không thể ăn thịt uống máu Tiêu Duệ.
Ngọc Chân ngồi xếp bằng bên cạnh Lý Long Cơ, sắc mặt rất bình tĩnh. Nàng căn bản không tin Tiêu Duệ lại làm ra loại chuyện này. Huống chi Tiêu Duệ đêm qua ở lại trong Yên La Cốc, như thế nào nửa đêm lại chạy ra ngoài đùa giỡn nhi nhi Dương gia.
Lý Nghi và Lý Kỳ cũng không tin. Nhưng thấy bộ dáng tức giận của Lăng Trì hoàng cô, cũng không khỏi lo lắng liếc Tiêu Duệ một cái.
- Tiêu Duệ, ngươi chính là học sinh của trẫm, ngươi thành thật nói cho trẫm. Ngươi có làm loại chuyện xấu xa này hay không?
Lý Long Cơ thản nhiên nói, tuy rằng thanh âm rất bình thản, nhưng uy thế nghiêm nghị đã sớm phóng ra. Nếu Tiêu Duệ thực làm ra loại chuyện này, hắn sẽ không chút do dự mà đưa hắn lên đoạn đầu đài. Đối mặt với sự tôn nghiêm của hoàng gia, cái gì tài học đều là hoa trong nước.
Tiêu Duệ căn bản không để ở trong lòng, hắn căn bản không có làm loại chuyện này. Hắn thậm chí ngay cả Dương Tô Tô bộ dáng gì cũng chưa thấy qua, nói gì đến chuyện đùa giỡn nhục nhã? Hắn lãnh đạm cười một tiếng:
- Hồi bẩm Hoàng Thượng, đệ tử thủa nhỏ đọc sách thánh hiền, lại được Hoàng Thượng tự mình dạy bảo, sao có thể làm loại chuyện không bằng cầm thú này? Màn đêm buông xuống Tiêu Duệ và hai vị điện hạ đang ngắm đèn, lúc sau liền trở về Yên La Cốc, đều có mọi người làm chứng.
- Phụ hoàng, nữ nhi (nhi thần) có thể làm chứng cho Tiêu Duệ.
Lý Nghi và Lý Kỳ vội vàng khom người bái lậy phụ hoàng của mình.
Ngọc Chân chậm rãi đứng dậy, ảm đạm cười:
- Hoàng Thượng, đêm qua Ngọc Chân ta cùng Tử Trường ngắm trăng một đêm. Đứa nhỏ này của ta còn tự mình xuống bếp làm cho ta một chén canh, thì sao đi chỗ nào trong thành đùa giỡn tiểu thư Dương gia? Hay là hắn có thuật phân thân?
Lý Nghi và Lý Kỳ kinh ngạc liếc nhau. Võ Huệ Phi cũng kinh ngạc nói:
- Ngọc Chân, Tiêu Duệ khi nào thành hài nhi của ngươi? Ngươi đây là…
Ngọc Chân liếc mắt nhìn Lý Long Cơ một cái. Lý Long Cơ mỉm cười, khoát tay áo:
- Ngọc Chân hôm nay mới thu Tiêu Duệ làm nghĩa tử, chuyện này trẫm cũng vừa vặn biết được. Tốt lắm, không nói chuyện này trước ---- Lăng Trì, ngươi mau mau đưa Dương Tô Tô mang đến cho trẫm, để bọn họ đối chất nhau.
Dương Tô Tô đi theo phía sau Dương Thận Giao vào ngự thư phòng, buồn bã quỳ rạp xuống đất:
- Hoàng Thượng cữu cữu, phải làm chủ cho Tô Tô nha! Tiêu Duệ kia sờ soạn toàn thân Tô Tô, rồi lại không cần Tô Tô, Tô Tô nhất định phải gả cho hắn!
Lời vừa nói ra, tất cả hoàng thất trong ngự thư phòng đều trợn mắt, sắc mạt đỏ lên, rất xấu hổ. Lý Kỳ thiếu chút nữa cười đến vỡ bụng, nếu không phải Lý Nghi hung hắn véo hắn một phen, hắn có lẽ sẽ lớn tiếng bật cười. Dương Thận Giao vừa thẹn vừa giận, không kìm nổi mắng một tiếng:
- Nghiệp chướng, trước mặt hoàng thượng, ngươi nói lung tung cái gì?
Dương Tô Tô lau nước mắt, nhớ tới thiếu niên lang anh tuấn đêm qua, lại nghĩ tới Tiêu Duệ tài danh lừng lẫy, không kìm nổi hiện lên vài phần xuân sắc giữa lông mày. Nàng ấp úng nói:
- Nương, Tô Tô không nói lung tung đâu. Chỉ cần Tiêu Duệ kia đồng ý cưới ta, ta liền không so đo…
- Ngươi…
Lăng Trì dậm chân, cảm thấy thẹn mà cúi đầu xuống.
Lý Kỳ cũng nhịn không nổi nữa, cười lên ha ha, nhưng lập tức bị ánh mắt rét lạnh của Lý Long Cơ làm cho sợ đến mức run lên, lập tức che miệng lại, chỉ còn đầu vai đan run rẩy.
Võ Huệ Phi lắc đầu, khóe miệng lộ ra một tia khinh miệt.
Ngọc Chân đột nhiên đi qua vỗ vai Dương Tô Tô:
- Tô Tô a, ngươi nói cho ta một chút, bộ dáng của Tiêu Duệ kia thế nào?
Dương Tô Tô ngẩn ra trầm ngâm cúi đầu, đột nhiên chỉ vào Tiêu Duệ đứng một bên nói:
- Nhã nhặn giống hắn, chẳng qua dáng người so với hắn lùn hơn một chút, nhưng càng tuấn tú hơn hắn.
Lời vừa nói ra, cho dù là Lý Long Cơ cũng không nhìn được cười một tiếng:
- Nhìn xem, Lăng Trì muội tử, chuyện này ngươi cũng không rõ ràng, Tiêu Duệ rõ ràng đứng trước mặt nàng, nàng lại gặp mặt mà không biết, hẳn là nàng nhận lầm người, hoặc có kẻ xấu mạo danh Tiêu Duệ làm ác, trẫm mệnh Vạn Niên huyện đi tra cho rõ ràng, nhất định trả lại công đạo cho ngươi. Tốt lắm, tốt lắm, đừng khóc, nhanh đi về đi, không nên quá đáng, làm ầm ĩ hay ho cái gì!
Lăng Trì và Dương Thận Giao xấu hổ liếc nhau, không kìm nổi liếc mắt căm tức nhìn nữ nhi làm xấu mặt mình trước mắt mọi người, khom ngươi nói:
- Hoàng Thượng, thần muội lỗ mãng, thần muội bây giờ trở về, mong rằng Hoàng Thượng nhất định phải làm chủ cho thần muội!
- Đây là tự nhiên.
Lý Long Cơ mệt mỏi phất tay. Đêm qua hắn cùng Võ Huệ Phi ngồi trên cổng thành xem hoa đăng đến sau nửa đêm, lúc này mới ngủ một giấc nhỏ, lại bị Lăng Trì náo loạn.
- Chậm đã.
Ngọc Chân cười lạnh đứng ra:
- Lăng Trì muội tử, Dương Thận Giao, các ngươi không có bằng chứng nói xấu đứa nhỏ nhà ta, chẳng lẽ cứ như vậy quên đi phải không?
Dương Thận Giao sợ hãi liếc nhìn Ngọc Chân một cái, không kìm nổi lui về phía sau một bước. Sắc mặt Lăng Trì đỏ lên, ngẩn ngơ:
- Ngọc Chân tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ còn muốn Bổn cung ngay mặt bồi tội tiểu tử này phải không?
Ngọc Chân cười lạnh, nhìn thoáng qua Lý Long Cơ và Võ Huệ Phi. Võ Huệ Phi mỉm cười đứng lên nói:
- Ta xem cứ như vậy đi, hai bên chẳng qua là một hồi hiểu lầm. Ngọc Chân, Lăng Trì cũng không phải cố ý nói xấu Tiêu Duệ, chỉ có điều có kẻ xấu mạo danh, chuyện này nhất định phải tra rõ ràng!
Giống như bị điện giật, nửa thân hình Dương Tô Tô lập tức mềm nhũn, mặt hiện cảnh xuân, trong miệng nỉ non:
- Tiểu oan gia, cùng ta đi tìm niềm vui đi…
Thiếu niên cười lạnh, hung hăng nhéo nhéo trên mông lớn của Dương Tô Tô, cười ha ha nói:
- Mông tiểu nương tử thật đầy đặn… Không biết tiểu nương tử nhà ở nơi nào, là con gái nhà nào?
Dương Tô Tô tựa vào lòng thiếu niên, đôi mắt mê ly:
- Ta họ Dương, gọi Dương Tô Tô, tiểu oan gia, cùng ta đi thôi, xiếc này có gì đẹp, không đẹp bằng ta…
Thiếu niên ha ha cười:
- Cũng tốt, đi, tiểu nương tử, chúng ta đi tìm thú vui đi.
Trong Yên La Cốc cũng khoác lụa hồng giống nhau, toàn bộ u cốc đều treo đèn lồng màu đỏ, dưới ánh trăng rõ ràng, trong Yên La Cốc là một mảnh yên lặng và điềm tĩnh.
Ngọc Chân khoác áo choàng, dựa trên hành lang gấp khúc tinh mỹ, mắt nhìn ánh trăng si ngốc không nói. Đột nhiên, thấy thiếu niên kia nhẹ nhàng mà đến, không khỏi mở lông mày cười:
- Tiêu Duệ, sớm như vậy đã trở lại à? Trong thành Trường An vẫn còn là một đêm ồn ào mà? Như thế nào không bồi tiếp Hàm Nghi và Lý Kỳ?
Tiêu Duệ cười cười:
- Cũng không có thú vị gì, tiếng người ồn ào, lộn xộn, ta cảm giác nhàm chán nên trở lại.
- Lại đây, cùng ngắm trăng với ta.
Ngọc Chân gọi vài thị nữ mang lên bàn ghế và rượu trà bánh trên hành lang gấp khúc, hai người ngồi xếp bằng đối diện, uống rượu ngắm trăng sáng. Nói một chút chuyện nhà, đương nhiên, cũng nói một chút về hoa đăng trong thành Trường An.
Cái gọi là “Biện trung tiết thực. Thượng nguyên du chuy.” Tết Nguyên Tiêu ở Trường An thời Đường, ăn “du chuy” cũng là phong tục. Chẳng qua, du chuy này không còn ý nghĩa trên tết Nguyên Tiêu đời sau. Nói chung, các vị độc giả có thể lý giải đây là một loại hình thức ban đầu của Nguyên Tiêu. (cũng có chỗ nói Nguyên Tiêu triều Hán đã có, chẳng qua vấn đề này không cần tranh luận nữa đi.)
Thị nữ đưa tới một chậu du chuy, Tiêu Duệ có chút tò mò nhìn những viên núc ních giống như điểm tâm trong tết Nguyên Tiêu đời sau. Biết đây là một loại thực phẩm nhất định dùng trong tết Nguyên Tiêu của người Đường hiện nay, không khỏi cũng kẹp một cái nhẹ nhàng để vào miệng nếm thử. Gạo nếp trộn thêm đường mà chế, bên trong không có nhân bánh, chiên qua. Bên ngoài còn quết một lớp hạt vừng mè chi chit, ăn vào mềm mại ngọt bóng nhẫy dầu, hương vị có chút giống với sợi nổ hình cầu 5 hào một cái mà Tiêu Duệ nếm qua kiếp trước.
Loại này ăn một hai cái còn có thể, nhưng ăn nhiều sẽ cảm thấy ngấy dầu mỡ. Tiêu Duệ cười cười, chỉ ăn một cái là không thể động đũa. Ngọc Chân ngạc nhiên nói:
- Tiêu Duệ. Đây chính là du chuy trong cung đặc biệt làm đưa tới cho ta hôm nay, hương vị ngon, người bình thường là không ăn được, ngươi như thế nào không dùng thêm vài cái?
- Điện hạ, thứ này thật không thể ăn nhiều, ăn nhiều sẽ không tốt với thân thể, nhất là ----
Ánh mắt trong sáng của Tiêu Duệ khẽ quét qua trên người Ngọc Chân. Ngọc Chân thản nhiên cười:
- Nhất là cái gì?
- Nhất là nữ tử ở tuổi này như điện hạ, vẫn là ít ăn những thứ đầy dầu mỡ này thì tốt…
Tiêu Duệ thuận miệng đáp. Thuận tiện dùng ngôn ngữ sau sắc, lời lẽ dễ hiểu của người Đường giảng cho Ngọc Chân một ít thường thức về ẩm thực bảo vệ sức khỏe.
Nghe Tiêu Duệ nói thứ đồ ăn nhiều dầu này gây hại cho việc bảo dưỡng dung nhan, bất lợi với cái gì “tiêu hóa” vân vân, Ngọc Chân đang muốn kẹp thêm một cái, liền do dự mà buông chiếc đũa bạc trong tay xuống.
- Điện hạ rất thích ăn loại này?
Tiêu Duệ cười cười, hỏi.
- Đúng vậy, ta rất thích, làm nhỏ lại càng thích. Nhưng ----
Ngọc Chân níu mày:
- Nghe ngươi vừa nói như thế, giống như cũng có chút đạo lý, sau này ta cũng không ăn. Chẳng qua, ngày hội Nguyên Tiêu, không ăn du chuy quả thực khiến người ta mất hứng. Đúng rồi, đêm khuya sương nặng gió lạnh, ngươi mặc quá ít, coi chừng bị nhiễm lạnh ---- người tới, lấy một chiếc áo bào sưởi ấm bằng da cáo cho Tiêu công tử, ngoài ra mang thêm vài chậu than lại đây.
Ngọc Chân lại cùng Tiêu Duệ khoác áo choàng, trông lò sưởi, ngồi trên hành lang gấp khúc trong Quỳnh Lâm sơn trang ngắm trăng rằm. Cảm thấy những khua tay kia của Ngọc Chân mang theo tình mẹ quan tâm và săn sóc, Tiêu Duệ yên lặng ngồi nhìn Ngọc Chân đối diện thần sắc có chút ai oán lại có chút vui mừng, trong lòng lại dâng lên một loại tình cảm ôn hòa và cảm động.
- Điện hạ, xin chờ một chút, ta đi một chút sẽ trở lại.
Tiêu Duệ vội vàng đứng dậy cáo biệt mà đi. Không đến nửa canh giờ, Tiêu Duệ liền dẫn theo một thị nữ, bưng một chén canh từ phía phòng bếp của Quỳnh Lâm sơn trang đi đến.
Ngọc Chân có chút sốt ruột dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, thấy Tiêu Duệ dẫn người bưng một chén gì đó nóng bốc hơi hầm hập, không khỏi ngạc nhiên nói:
- Tiêu Duệ, đây là cái gì?
Tiêu Duệ tiếp nhận chén canh từ trong tay thị nữ, dùng thìa ngọc mò lên một cái bánh trôi bóng loáng như ngọc, nụ cười mang theo thiện ý nói dối:
- Đây là bánh trôi Tiêu Duệ tự mình xuống bếp làm cho điện hạ, đây là một loại đồ ăn tại một quốc gia hải ngoại, ngụ ý đoàn viên hạnh phúc mỹ mãn, điện hạ có thể nếm thử một chút.
Ngọc Chân kinh ngạc liếc mắt quét qua Tiêu Duệ một cái:
- Ngươi làm? Quân tử xa nhà bếp… Ngươi sao lại có thể xuống bếp chứ?
Rất nhanh Ngọc Chân liền không nói được nữa, bởi vì Tiêu Duệ đang đưa bánh trôi nóng hầm hập đến bên miệng nàng. Ngọc Chân thở dài, hé miệng khẽ cắn một miếng nhỏ, nhấm nháp một chút, sắc mặt vui vẻ, sau đó tiếp nhận thìa ngọc trong tay Tiêu Duệ, tự mình ăn lấy. Không ngừng ăn hết một chén bánh trôi nóng hầm hập kia, lúc này Ngọc Chân mới ngẩng đầu lên khen:
- Bánh trôi này quả nhiên là ăn ngon, không ngờ bên trong có nhân, vị ngọt này có chứa mùi rượu, nhất định làm bằng bột mì đi? Danh tửu đồ của ngươi quả thật danh bất hư truyền, làm cái gì đều không quên thêm rượu vào trong!
Nghĩ lại đây là Tiêu Duệ tự mình xuống bếp làm cho mình, trên mặt Ngọc Chân hiện lên vẻ vui mừng và cảm động, đứng lên vỗ bả vai Tiêu Duệ, dịu dàng nói:
- Đứa nhỏ, ngươi có lòng… Chính là sau này không được tiếp tục vào phòng bếp, quân tử xa nhà bếp, nếu bị người khác biết môn sinh thiên tử ngươi xuống bếp làm thức ăn cho nữ tử, sẽ cười chết ngươi…
- Đêm đã khuya sớm trở về nghỉ ngơi đi, đứa nhỏ.
Ánh mắt Ngọc Chân nhìn Tiêu Duệ ngày càng dịu dàng, cũng ngày càng phức tạp.
Một trận gió lạnh thổi tới, khiến mấy thị nữ đang bao quanh Ngọc Chân không kìm nổi rùng mình một cái. Ngọc Chân quay đầu đi. Thấy Tiêu Duệ vẫn như cũ đứng ở hành lang gấp khúc ngẩng đầu ngắm trăng rằm. Trong khóe mắt Ngọc Chân lóe ra một chút nhu tình, cúi đầu nói:
- Đêm nay các ngươi cũng không cần đến phòng ta, ta muốn một mình yên lặng một lát.
Ngọc Chân đi vào trong gió rét, thị nữ dẫn đường trong bóng đêm lúc sáng lúc tối dưới ánh đèn lồng màu đỏ. Phía sau, trong làn gió lạnh truyền đến âm thanh ngân nga lãnh đạm của Tiêu Duệ:
Mộ vân thu tẫn dật thanh hàn
(Mây bay gió lạnh chiều tà)
Ngân hán vô thanh chuyển ngọc bàn.
(Trên sông Ngân Hán trăng ngà nhẹ trôi)
Thử sinh thử dạ bất trường hảo
(Đời người được mấy đêm nay)
Minh nguyệt minh niên hà xử khán.
(Ngắm trăng thu tới rồi đây chốn nào) (Trung thu – Đỗ Mục)
Mãi đến sau nửa đêm, Tiêu Duệ mới ngủ thật say. Chờ khi hắn ngủ dậy, trợn tròn mắt thấy, Ngọc Chân đã ngồi bên giường hắn, đang đoan trang mỉm cười với hắn.
- Điện hạ!
Tiêu Duệ cả kinh, vội vàng đắp chăn ngồi dậy. Ngọc Chân nhẹ nhàng cười:
- Người tới, rửa mặt giúp Tiêu công tử.
Mấy thị nữ tiến vào như ong vỡ tổ, có bưng chậu đồng, có cầm khăn tay, còn có dùng mâm bưng một bộ áo bào mới tinh. Tiêu Duệ do dự một chút:
- Điện hạ. Hay là ---- hãy để cho Tiêu Duệ tự mình làm.
Ngọc Chân mỉm cười:
- Đứa bé này, còn sợ xấu hổ sao? Đến đây đi, nhanh nào, thử xem bộ áo bào mới này có hợp với ngươi không, đây là ta sai ngự dụng trong cung may cho ngươi bộ đồ mới.
Ngồi trong thư phòng xa hoa ở Quỳnh Lâm sơn trang, Ngọc Chân bưng một chén chè xanh, ngồi xếp bằng một bên, xem Tiêu Duệ đọc sách đã thành một loại việc làm chính của nàng. Mới đầu, Tiêu Duệ còn cảm thấy không được tự nhiên, nhưng lâu dần, cũng tự động ôn sách, chẳng quan tâm suy xét Ngọc Chân có tồn tại hay không. Từ lúc Tiêu Duệ vào “ẩn cư” trong Yên La Cốc, tất cả trà phẩm trong Quỳnh Lâm sơn trang cũng được Ngọc Chân phân phó đổi thành chè xanh không thêm hương liệu. Uống quen thứ này, Ngọc Chân cũng biết được mùi vị nước chè xanh loãng, càng thêm nhẹ nhàng khoan khoái.
Lò sưởi trong phòng đang cháy mạnh, ấm áp như mùa xuân. Ánh mặt trời phía đông sáng lạn từ cửa sổ tiến vào phòng, phản xạ hoa văn trên chén trà bạch ngọc sáng trong trên tay Ngọc Chân, chiếu lên mặt đất hình thành một khe hở. Nàng lướt nhìn qua Tiêu Duệ đang cúi đầu đọc sách, do dự một chút, cúi đầu nói:
- Đứa nhỏ, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi.
- Điện hạ mời nói.
Tiêu Duệ đặt cuốn sách trên tay xuống, cười nói.
- Đứa nhỏ, nếu không có một đứa nhỏ sẽ là tiếc nuối lớn nhất đời này của ta ---- mà ta cả đời này, đã không có khả năng lại có đứa nhỏ… Ta cùng với ngươi vừa thấy đã hợp ý, ngươi có thể hay không…
Khuôn mặt quyến rũ của Ngọc Chân hiện lên một đoàn đỏ ửng, một đôi mắt nóng rực sáng ngời như thu thủy đặt lên người Tiêu Duệ, nếp nhăn nơi khóe mắt càng thêm sáng và nồng đậm. Tiêu Duệ ngẩn ra, biết Ngọc Chân muốn nói gì. Hắn giương mắt nhìn đôi mắt Ngọc Chân chảy xuống nước mắt chờ mong, lửa nóng và từ ái của tình mẹ, lại nghĩ tới mấy ngày nay, nàng đối với mình quan ái cẩn thận, trong lòng ấm áp, trầm ngâm một chút, chậm rãi đứng dậy quỳ rạp xuống trước mặt Ngọc Chân:
- Điện hạ đối với Tiêu Duệ giống như từ mẫu, Tiêu Duệ cả đời khó quên, Tiêu Duệ nguyện ý bái điện hạ làm mẹ!
Ngọc Chân vui mừng nhảy dựng lên như thiếu nữ, áo khoác da cừu trên người rơi trên mặt đất, nàng run run vương tay, vuốt ve khuôn mặt Tiêu Duệ, tia từ ái trong mắt nháy mắt trở nên vô cùng nồng nhiệt, thì thào tự nói:
- Đứa con ngoan, đứa con ngoan!
- Người tới, mau mau thông báo Hoàng Thượng trong cung, hôm nay ta thu Tiêu Duệ làm nghĩa tử ---- từ hôm nay trở đi, Tử Trường là con của Ngọc Chân ta.
Ngọc Chân khoát tay áo, đẩy cửa cười lớn đi ra ngoài:
- Các ngươi còn không tới ra mắt Tiêu Duệ thiếu gia!
Một đám thị nữ và nữ đạo sĩ oanh oanh yến yến vui cười quỳ xuống trước mặt Tiêu Duệ, Tiêu Duệ vội vàng đáp lễ không ngừng.
Ngọc Chân vui mừng nhìn Tiêu Duệ, mẹ con nhận nhau, tâm tình là bất đồng, càng nhìn Tiêu Duệ càng yêu, vui mừng nhướng mày:
- Đứa nhỏ, từ hôm nay trở đi, hết thảy trong Yên La Cốc của ta, tương lai đều là của ngươi. Ngươi không nên coi thường Yên La Cốc này của mẹ, của cải Quỳnh Lâm sơn trang ta mấy năm nay tích góp từng tý một có thể địch quốc.
- … Mẫu thân, Tiêu Duệ không phải người thích tiền tài…
Tiêu Duệ do dự một hồi, mới không dễ dàng mà thốt ra hai từ mẫu thân này, lấp tức nhớ tới mẫu thân kiếp trước của mình, nhớ tới thái độ làm người kiếp này của mình, khóe mắt không khỏi có chút ướt át.
Ngọc Chân vừa muốn nói gì, thình lình nghe một thị nữ chạy vội vào, nhỏ giọng nói:
- Điện hạ, Lăng Trì công chúa điện hạ nổi giận đùng đùng xông vào…
Còn chưa dứt lời, một trung niên quý phụ dáng người thon dài gầy yếu vẻ mặt tức giận dắt vài thị nữ xông vào thư phòng, cười lạnh:
- Ngọc Chân tỷ tỷ, ngươi thật sung sướng!
Tuy là tỷ muội, nhưng lại không cùng một mẹ sinh ra. Huống chi, thân tình hoàng gia vốn cũng rất lãnh đạm, cho nên Ngọc Chân và Lăng Trì công chúa ngày thường cũng không có gì lui tới. Nay thấy muội muội chưa bao giờ đến nhà hùng hổ xông vào, Ngọc Chân nhíu mày:
- Lăng Trì muội muội, ngươi đây là làm gì? Chẳng lẽ Yên La Cốc của ta là hậu hoa viên của nhà ngươi sao? Ngươi muốn vào thì ngay cả thông báo cũng không cần liền xông tới sao?
Tuy rằng đều là công chúa của tiên hoàng, nhưng đãi ngộ của Ngọc Chân và Lăng Trì cơ hồ là một trên trời một dưới đất. Ngày thường Ngọc Chân hô phong hoán vũ, được an sủng của đương kim hoàng đế, tự nhiên có một loại uy thế, dáng vẻ tự cao, thật ra khiến Lăng Trì có chút e ngại.
Lăng Trì căn răng thi lễ:
- Muội muội hôm nay đến mời Ngọc Chân tỷ tỷ làm chủ cho con gái của muội!
Ngọc Chân ngạc nhiên trong lòng, tìm mình làm chủ?
- Dương Tô Tô? Lăng Trì muội muội, ngươi hãy nói rõ ràng ra đi.
Lăng Trì không trả lời ngay, chỉ có điều ánh mắt lặng băng phẫn nộ đánh giá Tiêu Duệ đứng một bên thần sắc bình tĩnh, trách mắng:
- Ngươi đó là Tiêu Duệ?
Tiêu Duệ cười, khom người thi lễ nói:
- Tiêu Duệ gặp qua Lăng Trì công chúa điện hạ.
- Tiêu Duệ ngươi thật to gan!
Lửa giận của Lăng Trì bùng lên, chỉ vào Tiêu Duệ không ngừng thóa mạ.
Kể từ đó, không chỉ Tiêu Duệ mò mẫm suy nghĩ không hiểu ra sao cả, Ngọc Chân lại càng tức giận, nàng hơi tiến lên một bước, chắn trước mặt Tiêu Duệ, cười lạnh một tiếng:
- Lăng Trì muội muội uy phong thật lớn. Chẳng qua, ngươi chạy đến chỗ này của ta đùa giỡn uy phong, sợ là tìm sai địa phương.
- Ngọc Chân tỷ tỷ, ngươi có biết, trên hội đèn lồng tết Nguyên Tiêu đêm qua, Tiêu Duệ này trước mặt mọi người đùa giỡn con gái Dương Tô Tô của muội, làm ra những chuyện cực kỳ nhục nhã…
Lăng Trì nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ một.
Sau nửa đêm hôm qua, Dương Tô Tô đột nhiên khóc mang theo mấy gia nhân trở lại Dương gia, nói cho Lăng Trì chuyện Tiêu Duệ đem nàng lừa đến khắp các ngõ ngách trong thành, đùa giỡn và nhục nhã nàng, còn sờ soạng vào chỗ xấu hổ vân vân.
Vừa nghe đột nhiên khóc lóc, Lăng Trì tính tình nóng như lửa làm sao còn kiềm chế được, không để ý Dương Thận Giao ngăn cản, nổi giận đùng đùng mang theo vài gia nhân thị nữ chạy đến Yên La Cốc, muốn đem Tiêu Duệ về “hỏi tội”.
Lời nói của Lăng Trì khiến Tiêu Duệ giận tím mặt, cũng không để ý thân phận công chúa của nàng, trầm giọng nói:
- Lăng Trì công chúa điện hạ, xin mời không nên ngậm máu phun người. Tại hạ đêm qua cùng nhau ngăm đèn với công chúa Hàm Nghi và Thịnh Vương điện hạ, xong liền quay về trong Yên La Cốc. Có công chúa Hàm Nghi và Thịnh Vương điện hạ, còn có mọi người trong Yên La Cốc làm chứng, tại hạ khi nào đùa giỡn Dương gia tiểu thư? Quả thực là buồn cười.
Ngọc Chân nhíu mày:
- Lăng Trì muội muội, người lầm rồi, không nói đến Tiêu Duệ không phải hạng người này ---- đêm qua Tiêu Duệ ở lại trong Yên La Cốc của ta, chưa từng ra ngoài? Ngươi trở về hỏi nữ nhi của ngươi, xem có phải hay không nhận lầm người.
- Gia nhân của nhà ta đều có thể làm chứng. Rõ ràng chính là Tiêu Duệ thấy sắc đẹp của Tô Tô nhà ta nổi lên lòng xấu xa… Hừ! Ngọc Chân tỷ tỷ, ngươi tránh ra, để ta đem tên mặt người dạ thú mang về thành, cho nữ nhi nhà ta hết giận!
Mặt Lăng Trì đỏ lên nghiến răng nghiến lợi, nhớ tới nữ nhi đêm qua khóc lóc còn không quên nói nàng nhất định phải gả cho Tiêu Duệ, Lăng Trì vừa thẹn vừa giận, thiếu chút nữa ngất xỉu.
- Việc này rất kỳ quái. Theo ta thấy, hay là Lăng Trì muội muội báo quan đi, làm cho nha môn đến xử lý việc này.
Ngọc Chân ảm đạm cười:
- Tử Trường nhà ta chính là danh sĩ quân tử trên đời, làm sao có thể làm ra loại chuyện vô sỉ này ---- hơn nữ …
Ngọc Chân muốn nói chỉ bằng loại tư sắc bình thường của Dương Tô Tô nhà ngươi, Tiêu Duệ như nào lại để ý. Nhưng dù sao vẫn là tỷ muội, ít nhiều cũng phải lưu lại vài phần mặt mũi, liền im miệng không nói.
Lăng Trì cả giận nói:
- Ta muốn dẫn hắn trở về đối chất với Tô Tô!
Khóe miệng Ngọc Chân phơi ra:
- Như vậy sao được, ngươi không có bất cứ chứng cớ gì, chỉ bằng vài câu nói miệng như thế, muốn mang danh sĩ Đại Đường, môn sinh thiên tử đi, chẳng phải là vớ vẩn cực kỳ! Hơn nữa, Tiêu Duệ là nghĩa tử của ta, ta không thể để ngươi mang đi.
Lăng Trì tức giận run lên một chút, sắc mặt trở nên trắng bệch:
- Ngọc Chân, ngươi không cần dựa thế khinh người, đừng tưởng Hoàng Thượng che chở ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm, Bôn cung hôm nay tiến cung tìm Hoàng Thượng, để Hoàng Thương cho Bổn cung một công đạo! Chẳng lẽ, Bổn cung không phải công chúa Đại Đường sao? Chẳng lẽ, nữ nhi Bổn cung có thể bị một dân đen tùy ý làm nhục sao?
Lăng Trì vào cung khóc cả buổi, Lý Long Cơ thật sự là sợ người khác làm phiền, rốt cục hạ chỉ làm cho Ngọc Chân mang theo Tiêu Duệ vào cung yết kiến. Trong ngự thư phòng, bởi vì là gia sự, đề cập đến hoàng tộc, nên mọi người có mặt đều là người của Lý gia. Lý Nghi và Lý Kỳ theo phía sau Võ Huệ Phi vào ngự thư phòng. Thấy Tiêu Duệ im lặng cúi đầu đứng trong góc, mà đối diện hắn là Lăng Trì công chúa lòng đầy căm phẫn hận không thể ăn thịt uống máu Tiêu Duệ.
Ngọc Chân ngồi xếp bằng bên cạnh Lý Long Cơ, sắc mặt rất bình tĩnh. Nàng căn bản không tin Tiêu Duệ lại làm ra loại chuyện này. Huống chi Tiêu Duệ đêm qua ở lại trong Yên La Cốc, như thế nào nửa đêm lại chạy ra ngoài đùa giỡn nhi nhi Dương gia.
Lý Nghi và Lý Kỳ cũng không tin. Nhưng thấy bộ dáng tức giận của Lăng Trì hoàng cô, cũng không khỏi lo lắng liếc Tiêu Duệ một cái.
- Tiêu Duệ, ngươi chính là học sinh của trẫm, ngươi thành thật nói cho trẫm. Ngươi có làm loại chuyện xấu xa này hay không?
Lý Long Cơ thản nhiên nói, tuy rằng thanh âm rất bình thản, nhưng uy thế nghiêm nghị đã sớm phóng ra. Nếu Tiêu Duệ thực làm ra loại chuyện này, hắn sẽ không chút do dự mà đưa hắn lên đoạn đầu đài. Đối mặt với sự tôn nghiêm của hoàng gia, cái gì tài học đều là hoa trong nước.
Tiêu Duệ căn bản không để ở trong lòng, hắn căn bản không có làm loại chuyện này. Hắn thậm chí ngay cả Dương Tô Tô bộ dáng gì cũng chưa thấy qua, nói gì đến chuyện đùa giỡn nhục nhã? Hắn lãnh đạm cười một tiếng:
- Hồi bẩm Hoàng Thượng, đệ tử thủa nhỏ đọc sách thánh hiền, lại được Hoàng Thượng tự mình dạy bảo, sao có thể làm loại chuyện không bằng cầm thú này? Màn đêm buông xuống Tiêu Duệ và hai vị điện hạ đang ngắm đèn, lúc sau liền trở về Yên La Cốc, đều có mọi người làm chứng.
- Phụ hoàng, nữ nhi (nhi thần) có thể làm chứng cho Tiêu Duệ.
Lý Nghi và Lý Kỳ vội vàng khom người bái lậy phụ hoàng của mình.
Ngọc Chân chậm rãi đứng dậy, ảm đạm cười:
- Hoàng Thượng, đêm qua Ngọc Chân ta cùng Tử Trường ngắm trăng một đêm. Đứa nhỏ này của ta còn tự mình xuống bếp làm cho ta một chén canh, thì sao đi chỗ nào trong thành đùa giỡn tiểu thư Dương gia? Hay là hắn có thuật phân thân?
Lý Nghi và Lý Kỳ kinh ngạc liếc nhau. Võ Huệ Phi cũng kinh ngạc nói:
- Ngọc Chân, Tiêu Duệ khi nào thành hài nhi của ngươi? Ngươi đây là…
Ngọc Chân liếc mắt nhìn Lý Long Cơ một cái. Lý Long Cơ mỉm cười, khoát tay áo:
- Ngọc Chân hôm nay mới thu Tiêu Duệ làm nghĩa tử, chuyện này trẫm cũng vừa vặn biết được. Tốt lắm, không nói chuyện này trước ---- Lăng Trì, ngươi mau mau đưa Dương Tô Tô mang đến cho trẫm, để bọn họ đối chất nhau.
Dương Tô Tô đi theo phía sau Dương Thận Giao vào ngự thư phòng, buồn bã quỳ rạp xuống đất:
- Hoàng Thượng cữu cữu, phải làm chủ cho Tô Tô nha! Tiêu Duệ kia sờ soạn toàn thân Tô Tô, rồi lại không cần Tô Tô, Tô Tô nhất định phải gả cho hắn!
Lời vừa nói ra, tất cả hoàng thất trong ngự thư phòng đều trợn mắt, sắc mạt đỏ lên, rất xấu hổ. Lý Kỳ thiếu chút nữa cười đến vỡ bụng, nếu không phải Lý Nghi hung hắn véo hắn một phen, hắn có lẽ sẽ lớn tiếng bật cười. Dương Thận Giao vừa thẹn vừa giận, không kìm nổi mắng một tiếng:
- Nghiệp chướng, trước mặt hoàng thượng, ngươi nói lung tung cái gì?
Dương Tô Tô lau nước mắt, nhớ tới thiếu niên lang anh tuấn đêm qua, lại nghĩ tới Tiêu Duệ tài danh lừng lẫy, không kìm nổi hiện lên vài phần xuân sắc giữa lông mày. Nàng ấp úng nói:
- Nương, Tô Tô không nói lung tung đâu. Chỉ cần Tiêu Duệ kia đồng ý cưới ta, ta liền không so đo…
- Ngươi…
Lăng Trì dậm chân, cảm thấy thẹn mà cúi đầu xuống.
Lý Kỳ cũng nhịn không nổi nữa, cười lên ha ha, nhưng lập tức bị ánh mắt rét lạnh của Lý Long Cơ làm cho sợ đến mức run lên, lập tức che miệng lại, chỉ còn đầu vai đan run rẩy.
Võ Huệ Phi lắc đầu, khóe miệng lộ ra một tia khinh miệt.
Ngọc Chân đột nhiên đi qua vỗ vai Dương Tô Tô:
- Tô Tô a, ngươi nói cho ta một chút, bộ dáng của Tiêu Duệ kia thế nào?
Dương Tô Tô ngẩn ra trầm ngâm cúi đầu, đột nhiên chỉ vào Tiêu Duệ đứng một bên nói:
- Nhã nhặn giống hắn, chẳng qua dáng người so với hắn lùn hơn một chút, nhưng càng tuấn tú hơn hắn.
Lời vừa nói ra, cho dù là Lý Long Cơ cũng không nhìn được cười một tiếng:
- Nhìn xem, Lăng Trì muội tử, chuyện này ngươi cũng không rõ ràng, Tiêu Duệ rõ ràng đứng trước mặt nàng, nàng lại gặp mặt mà không biết, hẳn là nàng nhận lầm người, hoặc có kẻ xấu mạo danh Tiêu Duệ làm ác, trẫm mệnh Vạn Niên huyện đi tra cho rõ ràng, nhất định trả lại công đạo cho ngươi. Tốt lắm, tốt lắm, đừng khóc, nhanh đi về đi, không nên quá đáng, làm ầm ĩ hay ho cái gì!
Lăng Trì và Dương Thận Giao xấu hổ liếc nhau, không kìm nổi liếc mắt căm tức nhìn nữ nhi làm xấu mặt mình trước mắt mọi người, khom ngươi nói:
- Hoàng Thượng, thần muội lỗ mãng, thần muội bây giờ trở về, mong rằng Hoàng Thượng nhất định phải làm chủ cho thần muội!
- Đây là tự nhiên.
Lý Long Cơ mệt mỏi phất tay. Đêm qua hắn cùng Võ Huệ Phi ngồi trên cổng thành xem hoa đăng đến sau nửa đêm, lúc này mới ngủ một giấc nhỏ, lại bị Lăng Trì náo loạn.
- Chậm đã.
Ngọc Chân cười lạnh đứng ra:
- Lăng Trì muội tử, Dương Thận Giao, các ngươi không có bằng chứng nói xấu đứa nhỏ nhà ta, chẳng lẽ cứ như vậy quên đi phải không?
Dương Thận Giao sợ hãi liếc nhìn Ngọc Chân một cái, không kìm nổi lui về phía sau một bước. Sắc mặt Lăng Trì đỏ lên, ngẩn ngơ:
- Ngọc Chân tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ còn muốn Bổn cung ngay mặt bồi tội tiểu tử này phải không?
Ngọc Chân cười lạnh, nhìn thoáng qua Lý Long Cơ và Võ Huệ Phi. Võ Huệ Phi mỉm cười đứng lên nói:
- Ta xem cứ như vậy đi, hai bên chẳng qua là một hồi hiểu lầm. Ngọc Chân, Lăng Trì cũng không phải cố ý nói xấu Tiêu Duệ, chỉ có điều có kẻ xấu mạo danh, chuyện này nhất định phải tra rõ ràng!
/349
|