CHƯƠNG 10
Dửu Hữu Chi bị sự thẳng thắn quá mức của cô làm dương vật càng cứng hơn, anh nhíu mày nói “Không được. Cởi ra rồi em cảm thấy tôi còn có thể nhịn được sao?”
Anh kéo quần lót cô ra một bên, lại vô tình chạm vào bên trong tiểu huyệt, Chử Sở thở hổn hển một tiếng, càng khẩn trương mà ôm lấy anh.
“Chú như vậy không khó chịu sao?”
Dửu Hữu Chi cười lạnh một tiếng “Như thế nào, em muốn làm?”
Giọng nói của Chử Sở cũng bị tình du͙c tẩm mềm, lại vẫn cứ thành thật trả lời “Không, tôi không muốn.”
Dửu Hữu Chi cọ đùi cô, câu được câu không hôn bên má thịt mềm của cô “Mới 18 tuổi mà huyệt lại dâm như vậy……”
Anh buông Chử Sở xuống, khôi phục hô hấp, bình tĩnh nói “Đi vào phòng khách rồi nói, em đến chỗ đó ngồi xem TV trước đi, tôi đi tắm đã.”
Dữu Hữu Chi tắm rất nhanh, Chử Sở ngồi nghiêm chỉnh một bên xem TV, còn chưa xem hết một tập phim truyền hình, người đàn ông đã sấy xong tóc đi ra.
Anh nghe Chử Sở nói về tình hiện tại của cô, trầm ngâm một chút, đứng dậy ký cho cô một tờ chi phiếụ
Chử Sở không nghĩ tới anh lại quyết đoán như vậy, trong lúc nhất thời có chút ngơ ngác, giống như mèo con mới vừa cai sữa bị xách cổ lên.
Khi Dữu Hữu Chi không nói lời cợt nhả, thoạt nhìn khí chất trên người cũng thực sự khá đoan chính.
Dáng ngồi của anh cũng rất chính chắn, anh cúi đầu lột một quả quýt, sau đó bẻ một nửa cho Chử Sở, cử chỉ tùy ý, cực kỳ không giống bộ dáng bá đạo tổng tài mà Chử Sở nghĩ tới.
Anh nói “Tiền thì coi như tôi cho em nợ học hành cho tốt, đây là thời điểm học hành tốt nhất, không nên lãng phí.”
Chử Sở gật đầu, cất chi phiếu đi “Tôi sẽ không quỵt nợ, nhất định sẽ luôn đi theo chú.”
Lời cô nói nghe như một lời thề thề non hẹn biển, Dữu Hữu Chi nhắm mắt, không trả lời, bình tĩnh ăn quả quýt.
Ăn xong, anh mới nói “Em biết thì tốt, dù sao cũng sẽ không có ai ngu ngốc như tôi. Tôi tiêu số tiền này chả khác nào là mua cho mình hai năm cấm dục trong thời kỳ sung mãn.”
Chử Sở nghe có hơi không hiểu, một lát sau mới phản ứng lại, nghiêng người nói với anh “Kim chủ chẳng lẽ không phải nên đồng thời bao dưỡng rất nhiều người sao? Sao chú lại chỉ bao dưỡng có một mình tôi thôi vậy?”
Dữu Hữu Chi bị cô chọc cười, lấy di động ra xem tin nhắn WeChat, thuận miệng nói “Tôi có nguyên tắc của tôi, tôi sẽ không biến căn nhà mình thành một cái thanh lâụ Huống hồ……”
Anh giương mắt nhìn lướt qua cái cổ thon dài của Chử Sở, ý vị không rõ mà nói “Tôi rất thích em, một mình em là đủ rồi.”
Chử Sở không nói gì, trong lòng lại nghĩ “Thấy ta thời gian còn không có trường học bảo vệ cửa đại gia trường, mà cũng dám nói thích tôi, đồ ngốc mới tin.”
/186
|