Phạm Nhạc ngồi ở vị trí ghế lái cũng xuống xe, không tiếng động đi theo phía sau Cơ Khinh Sa. !
Mỗi lần gặp mặt Cơ Khinh Sa đều nhìn thấy Phạm Nhạc, nhưng mỗi lần gặp Phạm Nhạc, Từ Chấn cũng không thể kìm được trong lòng phát lạnh. Người đàn ông lạnh lùng trầm tĩnh này luôn gây cho người khác một loại áp lực tâm lý rất lớn.
Nếu như nói Cơ Khinh Sa là một bông hồng có gai, thì Phạm Nhạc chính là vị hộ hoa sứ giả ngày đêm canh gác, dường như bất kể là ai chỉ cần quá thân cận với Cơ Khinh Sa thì Phạm Nhạc sẽ không chút do dự phá thành từng mảnh.
Điều này thật ra cùng Tân Lâm cô gái xinh đẹp luôn đi theo bên cạnh Tiêu Phàm tuy cách thức làm việc không giống nhau, nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ lạ.
Tuy nhiên nam nữ có sự khác biệt, ở trong mắt Từ Chấn thì Tân Lâm thuận mắt hơn Phạm Nhạc nhiều.
- Ngọc Sinh, cậu bồi Cơ tổng vào ngồi trước đi, tôi ở đây đợi là được rồi.
Từ Chấn làm chủ lập tức đứng lên thu xếp.
Cơ Khinh Sa mỉm cười đứng bên cạnh Từ Chấn nói:
- Giám đốc Từ không cần khách khí, tôi vẫn là chờ ở đây một lúc nữa.
- Cái này thì không dám…
Từ Chấn vội vàng nói.
Cơ Khinh Sa liếc nhìn y một cái, thản nhiên nói:
- Giám đốc Từ, người khác không đảm đương nổi, chứ Tiêu Nhất thiếu thì khẳng định là rất xứng đáng.
Từ Chấn giật mình kinh hãi:
- Cơ tổng cũng quen biết Tiêu Nhất thiếu?
Cơ Khinh Sa khẽ cười nói:
- Giám đốc Từ nói thế này có chút kỳ lạ, tôi không được phép quen Tiêu Nhất thiếu sao?
- Không phải không phải, Cơ tổng cô hiểu lầm rồi.
Từ Chấn liên tục xua tay, có chút xấu hổ, trong lòng cảm thán nghĩ mọi người nói người phụ nữ này không đơn giản quả đúng như vậy. Thân là con cháu quý tộc, cũng vừa mới có chút quan hệ với Tiêu Phàm, nghe giọng điệu này thì Ngọc Quan Âm với Tiêu Phàm đã sớm quen biết, mà hình như còn là giao tình không đơn giản.
Khi bốn nhân vật lớn mũ áo chỉnh tề đứng ở trước cửa đại sảnh hội Hoa Nhài.
Phong thế này làm cho những khách khứa đến hội Hoa Nhài đều sửng sốt, ánh mắt của một số người không rời khỏi khuôn mặt tuyệt mỹ của Cơ Khinh Sa.
Đại mỹ nữ nhất đẳng như Cơ Khinh Sa lại luôn có phong thái xinh đẹp trong bất cứ hoàn cảnh nào nhất định sẽ thu hút vô số ánh mắt của nam nhân
Mười hai giờ mười lăm, lại một chiếc Mercedes Benz màu đen bóng loáng đi vào hội Hoa Nhài.
Từ Chấn đang định tiến lên thì bên người có một làn hương thơm ngát xao động. Từ Chấn kinh ngạc nhìn thấy Cơ Khinh Sa bước lên phía trước y đến bên cạnh chiếc xe Mercedes Benz. Nhưng Cơ Khinh Sa không giúp Tiêu Phàm mở cửa xe mà chỉ đứng đó trên mặt mang theo nụ cười kiều mỵ.
Từ chấn và Nhiêu Ngọc Sinh liếc nhau một cái, không khỏi than một tiếng.
Đây mới thực sự là "Cao thủ" a.
Đem sự "Mong mỏi" của mình với Tiêu Phàm biểu hiện vừa không quá lộ liễu tầm thường, mà vừa có thể làm cho đối phương cảm thụ rõ ràng được "Mong mỏi" trong lòng của mình, còn mang theo một chút kiêu ngạo.
Dục nghênh còn cự!
Thủ đoạn này, các cô gái bình thường đánh chết cũng không thể học được.
Đương nhiên để làm được điều này cũng cần phải có năng lực.
Không phải là đại mỹ nhân kiều mỵ đến xương tủy như Cơ Khinh Sa, mà là một nữ tử bình thường thì liệu người ta có nhìn một cái không?
Cao to, đẹp trai, nhà giàu đến mí mắt cũng không thèm liếc ngươi một cái.
Tiêu Phàm xuống xe, Cơ Khinh Sa khẽ mỉm cười bắt tay Tiêu Phàm không nói câu nào làm cho ai nhìn thấy tình cảnh này đều lập tức liên tưởng đến tình cảm của hai người không đơn giản.
Ăn ý như thế.
- Cơ tổng.
Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu.
Dường như đoán được Cơ Khinh Sa sẽ đột ngột xuất hiện trước mắt mình, nên vẻ mặt không có chút kinh ngạc nào.
Lúc này Từ Chấn và Nhiêu Ngọc Sinh mới đi đến vẻ mặt tươi cười bắt tay Tiêu Phàm. Từ Chấn nghiêng mình cúi chào không nói thêm một lời nịnh hót nào, có thể thấy trong lòng của Từ Chấn đã nhận định mình chính là người tùy tùng trung thực nhất của Tiêu Phàm. Nói qua nhiều những lời nịnh nọt ngược lại sẽ thành khách khí.
Trong lúc này nhất định phải có thái độ thích hợp.
Nhiêu Ngọc Sinh lại khách khí hàn huyên một vài câu nịnh nọt.
Dù sao anh ta và Tiêu Phàm quan hệ chỉ có quan hệ bình thường, hôm nay đáp ứng lời mời của Từ Chấn thứ nhất là do nể mặt Từ Chấn, cổ vũ y; thứ hai chủ yếu là do Phương Lê đánh giá Tiêu Phàm không tầm thường.
Cùng "Cao nhân" như Tiêu Phàm quan hệ tốt khẳng định là không sai.
Cơ Khinh Sa liếc nhìn Từ Chấn một cái mỉm cười nói:
- Giám đốc Từ, thị trường cổ phiếu của Mỹ vài ngày trước thật đúng là kinh tâm động phách nhỉ. Giám đốc Từ hóa ra là có quý nhân tương trợ, chẳng trách không sợ nguy hiểm.
Từ Chấn không chối gật đầu cười nói:
- Cơ tổng nói rất đúng, cả đời này của Từ Chấn tôi đều dựa vào quý nhân tương trợ. Nhất thiếu, Tân tiểu thư, Cơ tổng, Phạm tổng, xin mời!
Một tia sáng lóe lên trong mắt Cơ Khinh Sa.
Hiển nhiên Từ Chấn xếp cô đứng sau "Tân tiểu thư" làm cho trong lòng Cơ Khinh Sa có chút không vui.
Thiếu chủ Thất Diệu Cung địa vị trên giang hồ không thấp, Cơ Khinh Sa cũng không có ý tứ khinh thường Tân Lâm. Nhưng Từ Chấn khẳng định không biết lai lịch thật của Tân Lâm, thuần túy dựa theo ánh mắt thế tục "Xếp hạng" các cô. Trong suy nghĩ của Từ Chấn thì một "Nha hoàn thân cận" của Tiêu Phàm dường như cũng có thân phận địa vị cao hơn Cơ tổng.
Tuy nhiên một chút khúc mắc nho nhỏ đó Cơ Khinh Sa cũng không để trong lòng.
Người quá để ý đến những thứ vụn vặt, thì không thể làm được việc lớn.
Vừa mới đi vào nhà ăn trong hội Hoa Nhài thì vị Chu Đại Thường mập mạp đã chạy đến tiếp đón, cười ha hả hỏi thăm các vị khách quý. Tiêu Phàm vô cùng khách khí với Chu Đại Thường, chủ động cùng ông ta bắt tay nói chuyện.
Chu Đại Thường tự mình bồi các vị khách quý đến gian phòng lớn đã đặt sẵn. !
Phòng riêng ở hội Hoa Nhài cũng thật cổ kính, tuyệt đối không nhìn thấy một chút khí tức trang bị hiện đại nào.
Từ Chấn lễ phép để Tiêu Phàm chọn món ăn.
Khi chủ nhà mời khách thường đã chuẩn bị đầy đủ trước, nhưng Từ Chấn không dám tự tiện làm chủ vì thật sự y không biết khẩu vị của Tiêu Phàm. Nếu đổi lại là một vị khách khác thì cho dù thân phận địa vị có cao quý hơn nữa Từ Chấn cũng không lo được lo mất như thế. Mấu chốt là Tiêu Phàm không phải một vị quý nhân bình thường, hắn là "Cao nhân đắc đạo", Từ Chấn chỉ sợ nếu không cẩn thận sẽ chạm vào một số điều Tiêu Phàm kiêng kị.
Nghe nói cao nhân đắc đạo rất chú ý về khoản ăn uống.
Cơ Khinh Sa khẽ cười nói;
- Chu đại ca, buổi trưa hôm nay anh có rảnh không?
Từ Chấn híp mắt nhìn một chút.
Chu đại ca!
Đây là Cơ Khinh Sa gọi Chu Đại Thường.
Không phải gọi là "Chu tổng" hoặc "ông chủ Chu".
Trong lúc này chẳng nhẽ lại có gì đó cần chú ý hay sao? Chu Đại Thường mập mạp này chẳng lẽ còn có thân phận đặc biệt không ai biết hay sao?
Chu Đại Thường cười nói:
- Cơ tổng muốn dùng thức ăn chay?
Cơ Khinh Sa không đáp quay sang nói với Tiêu Phàm:
- Nhất thiếu, Chu đại ca sở trường nhất là đồ ăn chay. Nếu không thì hôm nay chúng ta nếm thử tay nghề làm món chay của Chu đại ca.
- Được.
Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu.
Cùng với tu vi của Hạo Nhiên Chính Khí một lần nữa dần trở nên tinh thâm, khẩu vị ăn uống của Tiêu Phàm đã chậm rãi trở lại như cũ, chủ yếu là các loại rau củ thanh đạm dưỡng khí, xa rời các loại thịt cá.
- Chu đại ca, vậy thì vất vả cho anh rồi. Anh phải tự mình xuốn bếp nha, trình độ của các đầu bếp khác không bằng anh được.
Cơ Khinh Sa thản nhiên mỉm cười.
- Yên tâm, tôi tự mình xuống bếp. Chỉ sợ một chút tài nấu nướng của tôi không vào được mắt của Nhất thiếu.
Tiêu Phàm cười nói:
- Chu tổng quá khiêm tốn rồi. Lẽ nào tôi còn có thể đi tìm đại sư Linh Vân tự mình vào bếp sao?
Chu Đại Thường hai mắt cũng híp lại. Trên mặt ông ta toàn thịt, hai mắt vốn nhỏ nay híp lại gần như chỉ nhìn thấy hai đường thẳng mảnh, trong đôi mắt nhỏ đó lại đầy ắp ánh sáng.
- Ha ha, chỉ cần Nhất thiếu để ý đến thì lão Chu tôi đành bêu xấu vậy. Các vị khách quý xin đợi một lúc, bây giờ tôi sẽ vào bếp.
Sự cảnh giác của Chu Đại Thường chỉ trong chốc lát, sau đó liền nói cười ha hả, gật đầu với mọi người rồi đi ra khỏi phòng riêng. Ông ta cũng không hỏi mọi người muốn ăn món chay nào, dường như rất tự tin vào tay nghề của mình.
Cơ Khinh Sa nhìn Tiêu Phàm như cười như không.
- Nhất thiếu, có lộc ăn nha.
Tiêu Phàm thản nhiên cười nói:
- Cũng là vận khí thôi, nhờ phúc của sư phụ tôi. Trong thời gian bồi lão nhân gia vân du có may mắn nếm qua một lần, nếu không thì đại sư Linh Vân cũng sẽ không dễ dàng xuống bếp như vậy.
Từ Chấn và Nhiêu Ngọc Sinh ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì.
Hình như có một vị "Đại sư Linh Vân" tay nghề làm thức ăn chay còn hơn cả Chu Đại Thường, người bình thường khó có thể được nếm tới. Nhưng "Đại sư Linh Vân" này là thần thánh phương nào, hai người bọn họ đều chưa từng nghe đến.
Ước chừng nửa tiếng sau phục vụ lần lượt bê từng món ăn lên, nhìn hình thức thì vô cùng bình thường, nhưng mùi hương nhàn nhạt này lại như thấm vào ruột gan, làm cho người ta vừa ngửi thấy đã muốn ăn ngay.
Cơ Khinh Sa khẽ cười nói:
- Mùi vị này mới là chính tông.
Ngay lúc đó lại mang lên một bình rượu gạo, tự ủ hoa Nhài, nghe nói cũng là tay nghề của Chu Đại Thường làm ra.
Tiêu Phàm gắp lên một miếng thịt vịt chay bỏ vào trong miệng, từ từ nhấm nháp, cẩn thận thưởng thức, sau đó trên mặt hiện lên nụ cười, khẽ gật đầu.
- Quả nhiên là chính tông.
Cơ Khinh Sa mỉm cười giơ chén rượu lên nói:
- Đến, chúng ta cùng kính Nhất thiếu.
Từ Chấn, Nhiêu Ngọc Sinh vội vàng nâng chén theo.
Bởi vì tính Tiêu Phàm điềm đạm, hơn nữa còn có hai đại mỹ nữ là Cơ Khinh Sa và Tân Lâm, nên không khí trên bàn ăn trước sau đều rất ôn hòa lịch sự, mọi người ăn uống đều rất nhã nhặn nghiêm chỉnh.
Trong bữa ăn Cơ Khinh Sa đột nhiên hỏi:
- Nhiêu tổng, nghe nói chủ nhiệm Phương muốn đến Yến Bắc chúng tôi công tác?
Nhiêu Ngọc Sinh kinh ngạc cười nói:
- Tin tức của Cơ tổng đúng là linh thông.
Cơ Khinh Sa cười nói:
- Tôi là người Yến Bắc, tình hình ở quê nhà tôi luôn quan tâm một chút. Chủ nhiệm Phương đến Yến Bắc công tác chúng tôi rất hoan nghênh a.
Nhiên Ngọc Sinh ngượng ngùng cười không tiếp lời.
Anh ta hiểu rất rõ vị mỹ nữ thiên tiên Cơ tổng trước mắt này tuyệt đối không phải là thiện nam tín nữ gì, danh tiếng ở vùng Kinh Yến như mặt trời ban trưa. Tập đoàn Cơ thị danh là một xí nghiệp làm ăn quy củ, nhưng bên trong có thủ đoạn ngầm khác người. Phương Lê sắp đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Yến Bắc, nắm quyền quản lý cả một tỉnh, sau này có lẽ còn nảy sinh giao thiệp qua lại với Cơ Khinh Sa, thậm chí là giao chiến.
Ở ngoài đồn đại rằng "Lão đại" tiền nhiệm tỉnh ủy Yến Bắc gặp chuyện không may có liên quan mật thiết với Cơ Khinh Sa, thậm chí Cơ Khinh Sa còn chính là người ra tay phía sau màn.
Nhiêu Ngọc Sinh làm sao dám đem chuyện này ra bàn tán.
May mà Cơ Khinh Sa hình như hiểu được tâm tình của anh ta, chỉ mỉm cười không nói gì nữa. Chỉ là vuốt ve chén rượu Thanh Hoa trong tay như có điều suy nghĩ.
Mỗi lần gặp mặt Cơ Khinh Sa đều nhìn thấy Phạm Nhạc, nhưng mỗi lần gặp Phạm Nhạc, Từ Chấn cũng không thể kìm được trong lòng phát lạnh. Người đàn ông lạnh lùng trầm tĩnh này luôn gây cho người khác một loại áp lực tâm lý rất lớn.
Nếu như nói Cơ Khinh Sa là một bông hồng có gai, thì Phạm Nhạc chính là vị hộ hoa sứ giả ngày đêm canh gác, dường như bất kể là ai chỉ cần quá thân cận với Cơ Khinh Sa thì Phạm Nhạc sẽ không chút do dự phá thành từng mảnh.
Điều này thật ra cùng Tân Lâm cô gái xinh đẹp luôn đi theo bên cạnh Tiêu Phàm tuy cách thức làm việc không giống nhau, nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ lạ.
Tuy nhiên nam nữ có sự khác biệt, ở trong mắt Từ Chấn thì Tân Lâm thuận mắt hơn Phạm Nhạc nhiều.
- Ngọc Sinh, cậu bồi Cơ tổng vào ngồi trước đi, tôi ở đây đợi là được rồi.
Từ Chấn làm chủ lập tức đứng lên thu xếp.
Cơ Khinh Sa mỉm cười đứng bên cạnh Từ Chấn nói:
- Giám đốc Từ không cần khách khí, tôi vẫn là chờ ở đây một lúc nữa.
- Cái này thì không dám…
Từ Chấn vội vàng nói.
Cơ Khinh Sa liếc nhìn y một cái, thản nhiên nói:
- Giám đốc Từ, người khác không đảm đương nổi, chứ Tiêu Nhất thiếu thì khẳng định là rất xứng đáng.
Từ Chấn giật mình kinh hãi:
- Cơ tổng cũng quen biết Tiêu Nhất thiếu?
Cơ Khinh Sa khẽ cười nói:
- Giám đốc Từ nói thế này có chút kỳ lạ, tôi không được phép quen Tiêu Nhất thiếu sao?
- Không phải không phải, Cơ tổng cô hiểu lầm rồi.
Từ Chấn liên tục xua tay, có chút xấu hổ, trong lòng cảm thán nghĩ mọi người nói người phụ nữ này không đơn giản quả đúng như vậy. Thân là con cháu quý tộc, cũng vừa mới có chút quan hệ với Tiêu Phàm, nghe giọng điệu này thì Ngọc Quan Âm với Tiêu Phàm đã sớm quen biết, mà hình như còn là giao tình không đơn giản.
Khi bốn nhân vật lớn mũ áo chỉnh tề đứng ở trước cửa đại sảnh hội Hoa Nhài.
Phong thế này làm cho những khách khứa đến hội Hoa Nhài đều sửng sốt, ánh mắt của một số người không rời khỏi khuôn mặt tuyệt mỹ của Cơ Khinh Sa.
Đại mỹ nữ nhất đẳng như Cơ Khinh Sa lại luôn có phong thái xinh đẹp trong bất cứ hoàn cảnh nào nhất định sẽ thu hút vô số ánh mắt của nam nhân
Mười hai giờ mười lăm, lại một chiếc Mercedes Benz màu đen bóng loáng đi vào hội Hoa Nhài.
Từ Chấn đang định tiến lên thì bên người có một làn hương thơm ngát xao động. Từ Chấn kinh ngạc nhìn thấy Cơ Khinh Sa bước lên phía trước y đến bên cạnh chiếc xe Mercedes Benz. Nhưng Cơ Khinh Sa không giúp Tiêu Phàm mở cửa xe mà chỉ đứng đó trên mặt mang theo nụ cười kiều mỵ.
Từ chấn và Nhiêu Ngọc Sinh liếc nhau một cái, không khỏi than một tiếng.
Đây mới thực sự là "Cao thủ" a.
Đem sự "Mong mỏi" của mình với Tiêu Phàm biểu hiện vừa không quá lộ liễu tầm thường, mà vừa có thể làm cho đối phương cảm thụ rõ ràng được "Mong mỏi" trong lòng của mình, còn mang theo một chút kiêu ngạo.
Dục nghênh còn cự!
Thủ đoạn này, các cô gái bình thường đánh chết cũng không thể học được.
Đương nhiên để làm được điều này cũng cần phải có năng lực.
Không phải là đại mỹ nhân kiều mỵ đến xương tủy như Cơ Khinh Sa, mà là một nữ tử bình thường thì liệu người ta có nhìn một cái không?
Cao to, đẹp trai, nhà giàu đến mí mắt cũng không thèm liếc ngươi một cái.
Tiêu Phàm xuống xe, Cơ Khinh Sa khẽ mỉm cười bắt tay Tiêu Phàm không nói câu nào làm cho ai nhìn thấy tình cảnh này đều lập tức liên tưởng đến tình cảm của hai người không đơn giản.
Ăn ý như thế.
- Cơ tổng.
Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu.
Dường như đoán được Cơ Khinh Sa sẽ đột ngột xuất hiện trước mắt mình, nên vẻ mặt không có chút kinh ngạc nào.
Lúc này Từ Chấn và Nhiêu Ngọc Sinh mới đi đến vẻ mặt tươi cười bắt tay Tiêu Phàm. Từ Chấn nghiêng mình cúi chào không nói thêm một lời nịnh hót nào, có thể thấy trong lòng của Từ Chấn đã nhận định mình chính là người tùy tùng trung thực nhất của Tiêu Phàm. Nói qua nhiều những lời nịnh nọt ngược lại sẽ thành khách khí.
Trong lúc này nhất định phải có thái độ thích hợp.
Nhiêu Ngọc Sinh lại khách khí hàn huyên một vài câu nịnh nọt.
Dù sao anh ta và Tiêu Phàm quan hệ chỉ có quan hệ bình thường, hôm nay đáp ứng lời mời của Từ Chấn thứ nhất là do nể mặt Từ Chấn, cổ vũ y; thứ hai chủ yếu là do Phương Lê đánh giá Tiêu Phàm không tầm thường.
Cùng "Cao nhân" như Tiêu Phàm quan hệ tốt khẳng định là không sai.
Cơ Khinh Sa liếc nhìn Từ Chấn một cái mỉm cười nói:
- Giám đốc Từ, thị trường cổ phiếu của Mỹ vài ngày trước thật đúng là kinh tâm động phách nhỉ. Giám đốc Từ hóa ra là có quý nhân tương trợ, chẳng trách không sợ nguy hiểm.
Từ Chấn không chối gật đầu cười nói:
- Cơ tổng nói rất đúng, cả đời này của Từ Chấn tôi đều dựa vào quý nhân tương trợ. Nhất thiếu, Tân tiểu thư, Cơ tổng, Phạm tổng, xin mời!
Một tia sáng lóe lên trong mắt Cơ Khinh Sa.
Hiển nhiên Từ Chấn xếp cô đứng sau "Tân tiểu thư" làm cho trong lòng Cơ Khinh Sa có chút không vui.
Thiếu chủ Thất Diệu Cung địa vị trên giang hồ không thấp, Cơ Khinh Sa cũng không có ý tứ khinh thường Tân Lâm. Nhưng Từ Chấn khẳng định không biết lai lịch thật của Tân Lâm, thuần túy dựa theo ánh mắt thế tục "Xếp hạng" các cô. Trong suy nghĩ của Từ Chấn thì một "Nha hoàn thân cận" của Tiêu Phàm dường như cũng có thân phận địa vị cao hơn Cơ tổng.
Tuy nhiên một chút khúc mắc nho nhỏ đó Cơ Khinh Sa cũng không để trong lòng.
Người quá để ý đến những thứ vụn vặt, thì không thể làm được việc lớn.
Vừa mới đi vào nhà ăn trong hội Hoa Nhài thì vị Chu Đại Thường mập mạp đã chạy đến tiếp đón, cười ha hả hỏi thăm các vị khách quý. Tiêu Phàm vô cùng khách khí với Chu Đại Thường, chủ động cùng ông ta bắt tay nói chuyện.
Chu Đại Thường tự mình bồi các vị khách quý đến gian phòng lớn đã đặt sẵn. !
Phòng riêng ở hội Hoa Nhài cũng thật cổ kính, tuyệt đối không nhìn thấy một chút khí tức trang bị hiện đại nào.
Từ Chấn lễ phép để Tiêu Phàm chọn món ăn.
Khi chủ nhà mời khách thường đã chuẩn bị đầy đủ trước, nhưng Từ Chấn không dám tự tiện làm chủ vì thật sự y không biết khẩu vị của Tiêu Phàm. Nếu đổi lại là một vị khách khác thì cho dù thân phận địa vị có cao quý hơn nữa Từ Chấn cũng không lo được lo mất như thế. Mấu chốt là Tiêu Phàm không phải một vị quý nhân bình thường, hắn là "Cao nhân đắc đạo", Từ Chấn chỉ sợ nếu không cẩn thận sẽ chạm vào một số điều Tiêu Phàm kiêng kị.
Nghe nói cao nhân đắc đạo rất chú ý về khoản ăn uống.
Cơ Khinh Sa khẽ cười nói;
- Chu đại ca, buổi trưa hôm nay anh có rảnh không?
Từ Chấn híp mắt nhìn một chút.
Chu đại ca!
Đây là Cơ Khinh Sa gọi Chu Đại Thường.
Không phải gọi là "Chu tổng" hoặc "ông chủ Chu".
Trong lúc này chẳng nhẽ lại có gì đó cần chú ý hay sao? Chu Đại Thường mập mạp này chẳng lẽ còn có thân phận đặc biệt không ai biết hay sao?
Chu Đại Thường cười nói:
- Cơ tổng muốn dùng thức ăn chay?
Cơ Khinh Sa không đáp quay sang nói với Tiêu Phàm:
- Nhất thiếu, Chu đại ca sở trường nhất là đồ ăn chay. Nếu không thì hôm nay chúng ta nếm thử tay nghề làm món chay của Chu đại ca.
- Được.
Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu.
Cùng với tu vi của Hạo Nhiên Chính Khí một lần nữa dần trở nên tinh thâm, khẩu vị ăn uống của Tiêu Phàm đã chậm rãi trở lại như cũ, chủ yếu là các loại rau củ thanh đạm dưỡng khí, xa rời các loại thịt cá.
- Chu đại ca, vậy thì vất vả cho anh rồi. Anh phải tự mình xuốn bếp nha, trình độ của các đầu bếp khác không bằng anh được.
Cơ Khinh Sa thản nhiên mỉm cười.
- Yên tâm, tôi tự mình xuống bếp. Chỉ sợ một chút tài nấu nướng của tôi không vào được mắt của Nhất thiếu.
Tiêu Phàm cười nói:
- Chu tổng quá khiêm tốn rồi. Lẽ nào tôi còn có thể đi tìm đại sư Linh Vân tự mình vào bếp sao?
Chu Đại Thường hai mắt cũng híp lại. Trên mặt ông ta toàn thịt, hai mắt vốn nhỏ nay híp lại gần như chỉ nhìn thấy hai đường thẳng mảnh, trong đôi mắt nhỏ đó lại đầy ắp ánh sáng.
- Ha ha, chỉ cần Nhất thiếu để ý đến thì lão Chu tôi đành bêu xấu vậy. Các vị khách quý xin đợi một lúc, bây giờ tôi sẽ vào bếp.
Sự cảnh giác của Chu Đại Thường chỉ trong chốc lát, sau đó liền nói cười ha hả, gật đầu với mọi người rồi đi ra khỏi phòng riêng. Ông ta cũng không hỏi mọi người muốn ăn món chay nào, dường như rất tự tin vào tay nghề của mình.
Cơ Khinh Sa nhìn Tiêu Phàm như cười như không.
- Nhất thiếu, có lộc ăn nha.
Tiêu Phàm thản nhiên cười nói:
- Cũng là vận khí thôi, nhờ phúc của sư phụ tôi. Trong thời gian bồi lão nhân gia vân du có may mắn nếm qua một lần, nếu không thì đại sư Linh Vân cũng sẽ không dễ dàng xuống bếp như vậy.
Từ Chấn và Nhiêu Ngọc Sinh ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì.
Hình như có một vị "Đại sư Linh Vân" tay nghề làm thức ăn chay còn hơn cả Chu Đại Thường, người bình thường khó có thể được nếm tới. Nhưng "Đại sư Linh Vân" này là thần thánh phương nào, hai người bọn họ đều chưa từng nghe đến.
Ước chừng nửa tiếng sau phục vụ lần lượt bê từng món ăn lên, nhìn hình thức thì vô cùng bình thường, nhưng mùi hương nhàn nhạt này lại như thấm vào ruột gan, làm cho người ta vừa ngửi thấy đã muốn ăn ngay.
Cơ Khinh Sa khẽ cười nói:
- Mùi vị này mới là chính tông.
Ngay lúc đó lại mang lên một bình rượu gạo, tự ủ hoa Nhài, nghe nói cũng là tay nghề của Chu Đại Thường làm ra.
Tiêu Phàm gắp lên một miếng thịt vịt chay bỏ vào trong miệng, từ từ nhấm nháp, cẩn thận thưởng thức, sau đó trên mặt hiện lên nụ cười, khẽ gật đầu.
- Quả nhiên là chính tông.
Cơ Khinh Sa mỉm cười giơ chén rượu lên nói:
- Đến, chúng ta cùng kính Nhất thiếu.
Từ Chấn, Nhiêu Ngọc Sinh vội vàng nâng chén theo.
Bởi vì tính Tiêu Phàm điềm đạm, hơn nữa còn có hai đại mỹ nữ là Cơ Khinh Sa và Tân Lâm, nên không khí trên bàn ăn trước sau đều rất ôn hòa lịch sự, mọi người ăn uống đều rất nhã nhặn nghiêm chỉnh.
Trong bữa ăn Cơ Khinh Sa đột nhiên hỏi:
- Nhiêu tổng, nghe nói chủ nhiệm Phương muốn đến Yến Bắc chúng tôi công tác?
Nhiêu Ngọc Sinh kinh ngạc cười nói:
- Tin tức của Cơ tổng đúng là linh thông.
Cơ Khinh Sa cười nói:
- Tôi là người Yến Bắc, tình hình ở quê nhà tôi luôn quan tâm một chút. Chủ nhiệm Phương đến Yến Bắc công tác chúng tôi rất hoan nghênh a.
Nhiên Ngọc Sinh ngượng ngùng cười không tiếp lời.
Anh ta hiểu rất rõ vị mỹ nữ thiên tiên Cơ tổng trước mắt này tuyệt đối không phải là thiện nam tín nữ gì, danh tiếng ở vùng Kinh Yến như mặt trời ban trưa. Tập đoàn Cơ thị danh là một xí nghiệp làm ăn quy củ, nhưng bên trong có thủ đoạn ngầm khác người. Phương Lê sắp đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Yến Bắc, nắm quyền quản lý cả một tỉnh, sau này có lẽ còn nảy sinh giao thiệp qua lại với Cơ Khinh Sa, thậm chí là giao chiến.
Ở ngoài đồn đại rằng "Lão đại" tiền nhiệm tỉnh ủy Yến Bắc gặp chuyện không may có liên quan mật thiết với Cơ Khinh Sa, thậm chí Cơ Khinh Sa còn chính là người ra tay phía sau màn.
Nhiêu Ngọc Sinh làm sao dám đem chuyện này ra bàn tán.
May mà Cơ Khinh Sa hình như hiểu được tâm tình của anh ta, chỉ mỉm cười không nói gì nữa. Chỉ là vuốt ve chén rượu Thanh Hoa trong tay như có điều suy nghĩ.
/339
|