Hơn mười tòa Thiên Không Thành cùng với một tòa Thiên Không Chủ Thành to lớn mà uy phong lẫm lẫm đang lặng yên phiêu phù tại không trung hôn ám của Thâm Uyên Vực này.
Trong Chủ thành Thần Điện, một gã thanh niên Dực Nhân tóc vàng mắt xanh, sau lưng mọc ra hai cánh trắng mướt, anh tuấn phi phàm, đang ưu nhã phẩm một chén hồng tửu. Xung quanh vương tọa của hắn, oanh oanh yến yến đều là Dực nhân tộc nữ tử trang phục xinh đẹp, tình cảm vũ mị.
Tên thanh niên Dực Nhân này mặc giáp trụ khiết bạch chói mắt, hoa văn trang sức tinh thần đồ án. Khiến người ta vừa nhìn liền biết người này chính là thanh niên tài tuấn Sí Tinh Vương tiếng tăm lừng lẫy trong Quang Minh Thánh Vực. ( Tác giả: Trong đoạn trước có chỗ viết sai, đem Sí Tinh Vương nói thành nữ, hiện tại sửa lại một chút, người này là nam).
Tuy rằng tuổi còn rất trẻ, mới một nghìn ba trăm tuổi, nhưng Sí Tinh Vương cũng đã là Vương giả danh tiếng từ xưa. Tại Sí Tinh Đại Lục, hắn khổ tâm kinh doanh, cho dù còn xa xa không bằng những Vương giả đỉnh cấp kia, nhưng hậu kình tiềm lực cũng là mười phần.
Theo lý thuyết, hắn tuổi trẻ đầy hứu hẹn, hẳn là đang xuân phong đắc ý, khí phách hăng hái. Thế nhưng lúc này Sí Tinh Vương, trên khuôn mặt anh tuấn bất phàm kia lại có thêm một tia phẫn nộ dữ tợn, hướng một gã thuộc hạ quỳ lạy dưới vương tọa, lạnh lùng nói:
- Tình báo của ngươi hoàn toàn là thật sao?
- Khởi bẩm chủ thượng, tình báo của thuộc hạ mỗi câu đều là thật.
Tên Dực Nhân tu vi đạt được Nguyên Anh trung giai kia, quỳ lạy bên dưới, cũng phát lạnh run rẩy, bổ sung nói:
- Đó là thuộc hạ điều động thám tử bí mật nhất, có được tình báo này!
- Ba!
Cái chén trong suốt mà trân quý ở trong tay Sí Tinh Vương bị chấn thành nát bấy, hồng tửu bắn lên tay, dữ tợn như tiên huyết.
- Lưu Nguyệt, tiện nhân kia!
Mấy từ này tựa như từ trong hàm răng của hắn phát ra, tràn ngập âm lãnh mà oán hận:
- Uổng cho Sí Tinh Vương ta đối với ngươi kính như thần nữ, che chở có thừa, không nghĩ tới, không nghĩ tới nàng tình nguyện làm một cái...cho Thánh Diệu... Cút, hết thảy cút cho ta, bản vương muốn an tĩnh một chút.
- Sí Tinh Vương chung quy không phải hạng người si tình phát điên, không có bởi vì bản thân phẫn nộ mà chém giết người thân cận nhất bên cạnh để phát tiết. Dực Nhân Nguyên Anh cấp kia, thở ra một hơi, vội vàng đối với những nữ tử oanh oanh yến yến kia ra ánh mắt, nhanh chóng lui ra ngoài, trong lòng cũng là đối với chủ thượng nhà mình, đồng thời bắt đầu chán ghét Lưu Nguyệt Vương kia.
Lôi Động trong đại doanh, vì an toàn, hắn từ trước đến nay ở trong hậu cung của mình.
Lúc này, hắn đang cùng Tài Quyết Vương tinh khí thần khôi phục không sai đối ẩm, tư thái nhàn nhã mà ung dung.
Nhưng Tài Quyết Vương đang nghe Lôi Động nói một phen, sau đó, sắc mặt có chút âm trầm mà phẫn nộ:
- Lôi Động, ngươi có phải là hơi quá đáng rồi không? Lưu Nguyệt cũng không phải tự nguyện bị Thánh Diệu lão khống chế, mà là bị mê thất bản tính. Ngoài ra, Sí Tinh mặc dù có chút kiêu ngạo tự phụ, nhưng tổng thể mà nói, lại là hài tử thiện lương, đối với Lưu Nguyệt si tâm một mảnh. Ngươi làm ra cái này, trắng trợn tuyên dương chuyện đó, chỉ là vì đả kích đối phương đoàn kết, thủ đoạn xấu xa và tàn nhẫn khiến ta vô cùng thất vọng.
Đối mặt Tài Quyết Vương trách cứ, Lôi Động thanh thản như mây, thản nhiên nói:
- Các hạ, ngươi nên nghĩ rõ ràng, đây là một cuộc chiến tranh, ngươi không chết thì ta mất mạng. Mà trong chiến tranh, nhân từ với địch nhân là tàn khốc với bản thân. Thiên Không Chủ Thành của Dực Thần Tộc các ngươi, lực lượng quá mức cường đại, Lôi mỗ không thể lấy tính mệnh của tướng sĩ dưới trướng mình đi lấp vào lỗ thủng tập quán. Xấu xa cũng tốt, bỉ ổi cũng được, chỉ cần có thể chiến thắng được trận này, giảm thiểu thương vong cho người của ta, Lôi Động đều không chút do dự chấp hành.
- Lôi Động, ngươi làm như vậy, cùng Thánh Diệu lão cẩu xấu xa bỉ ổi có gì khác nhau?
Tài Quyết Vương bị tức giận không nhẹ, sắc mặt có chút xanh đen nói:
- Vô sỉ, bỉ ổi như nhau, ngươi đừng mơ tưởng nói động ta, giúp ngươi liên hệ Sí Tinh Vương!
- Có thể.
Lôi Động nhàn nhạt nói rằng:
- Bất quá, ta nghĩ thỉnh Tài Quyết Vương các hạ minh bạch một ít thế cục. Nếu như các hạ không giúp ta chấp hành chiến thuật phân hóa. Như vậy ta Lôi Động ta chỉ có thể lựa chọn cưỡng ép công kích. Đến lúc đó, mặc kệ là Sí Tinh Vương, hay Lưu Nguyệt Vương, mọi người ta đều tiêu diệt hết thảy. Một khi hai lộ binh mã của Sí Tinh và Lưu Nguyệt đều mất đi, mấy lộ nhân mã kia của Thánh Diệu Vương tất nhiên đỡ không được ta cùng với Thâm Uyên Chi Chủ giáp công. Đến lúc đó, lấy thủ đoạn tàn nhẫn của Thâm Uyên Chi Chủ, khẳng định không có khả năng thủ hạ lưu tình với địch nhân. Quang Minh Thánh Vực, Dực Thần Nhất Tộc các ngươi sẽ đại thương nguyên khí. Cho dù một ít tàn quân có thể lui về Quang Minh Thánh Vực. Như vậy, các ngươi là có năng lực chống đỡ lão đối thủ của mình, Tu La tộc đang mài đao soàn soạt sao?
Tài Quyết Vương sắc mặt đại biến, như Lôi Động nói, nếu là chuyến này Thánh Diệu Vương mang đến đại bộ phận nhân mã của Dực Thần Tộc bị táng thân trong Thâm Uyên Vực. Đó là đối với cả Dực Thần Tộc mà nói là thiên đại tai họa, thậm chí có khả năng bị diệt tộc. Giống như lời Lôi Động nói, Tu La tộc sẽ không chịu buông tha cơ hội tốt như vậy.
- Thánh Diệu Vương đã bị lợi ích thôn phệ bản tính, bị lực lượng làm mơ con mắt, hắn tự cho là có thể đem Dực Thần Tộc dẫn tới con đường huy hoàng, lại không thể nhìn thấy kỳ thực đó là một đường chết.
Lôi Động vừa uống trà, vừa thở dài một tiếng:
- Thánh Diệu Vương rất lợi hại, cũng rất có dã tâm và quyết đoán, nếu như cho hắn cuộc thắng lúc này, xác thực sẽ mang đến cho Dực Thần Tộc thiên đại chuyển cơ. Tài Quyết Vương, nếu như ngươi hối hận cùng Lôi mỗ hợp tác, muốn đầu nhập đến trong ngực Thánh Diệu Vương, như vậy, Lôi mỗ liền lại cho ngươi một lần cơ hội, chúng ta trên chiến trường quyết phân thắng bại.
Tài Quyết Vương hơi có chút do dự, Lôi Động nói khiến cho nàng bị trùng kích thực sự quá cường đại. Nguyện vọng của nàng chính là muốn diệt trừ Thánh Diệu Vương vô sỉ kia. Nhưng bản ý tuyệt không phải muốn đem Dực Thần Tộc đẩy tới con đường diệt vong. Nếu là nói như vậy, Tài Quyết Vương sẽ trở thành tội nhân của Dực Thần Tộc để tiếng xấu muôn đời. Thế nhưng, nàng lại không cam lòng, lẽ nào, Dực Thần Tộc trừ Thánh Diệu Vương ra, sẽ không ai có thể cứu vớt sao?
Thánh Diệu Vương, dùng bản tính vô sỉ của hắn hiệp vận mệnh của cả tộc. Lẽ nào, chính mình cũng muốn bị hắn hiếp bức, vì không diệt tộc, mà trở thành đồ chơi dưới khố của hắn sao?
Nội tâm kịch liệt giãy dụa, để thân thể mềm mại của Tài Quyết Vương không ngừng run rẩy. Nhưng mà nàng cũng thấy rõ Lôi Động một bộ khí định thần nhàn, tựa hồ sớm có tính toán. Lúc này, trong lòng rét run, hiểu được, cho dù là bản thân hối hận, e rằng đối với đại cục cũng là không thể bù đắp. Bằng không, lấy tính cách bao che khuyết điểm, không muốn hi sinh thuộc hạ quá nhiều của Lôi Động, sao có thể thực sự thả nàng rời khỏi?
- Ta thua rồi, Lôi Động.
Tài Quyết Vương hít một hơi thật sâu, ngưng mắt nhìn Lôi Động.
- Không, ngươi không có bại.
Trong Chủ thành Thần Điện, một gã thanh niên Dực Nhân tóc vàng mắt xanh, sau lưng mọc ra hai cánh trắng mướt, anh tuấn phi phàm, đang ưu nhã phẩm một chén hồng tửu. Xung quanh vương tọa của hắn, oanh oanh yến yến đều là Dực nhân tộc nữ tử trang phục xinh đẹp, tình cảm vũ mị.
Tên thanh niên Dực Nhân này mặc giáp trụ khiết bạch chói mắt, hoa văn trang sức tinh thần đồ án. Khiến người ta vừa nhìn liền biết người này chính là thanh niên tài tuấn Sí Tinh Vương tiếng tăm lừng lẫy trong Quang Minh Thánh Vực. ( Tác giả: Trong đoạn trước có chỗ viết sai, đem Sí Tinh Vương nói thành nữ, hiện tại sửa lại một chút, người này là nam).
Tuy rằng tuổi còn rất trẻ, mới một nghìn ba trăm tuổi, nhưng Sí Tinh Vương cũng đã là Vương giả danh tiếng từ xưa. Tại Sí Tinh Đại Lục, hắn khổ tâm kinh doanh, cho dù còn xa xa không bằng những Vương giả đỉnh cấp kia, nhưng hậu kình tiềm lực cũng là mười phần.
Theo lý thuyết, hắn tuổi trẻ đầy hứu hẹn, hẳn là đang xuân phong đắc ý, khí phách hăng hái. Thế nhưng lúc này Sí Tinh Vương, trên khuôn mặt anh tuấn bất phàm kia lại có thêm một tia phẫn nộ dữ tợn, hướng một gã thuộc hạ quỳ lạy dưới vương tọa, lạnh lùng nói:
- Tình báo của ngươi hoàn toàn là thật sao?
- Khởi bẩm chủ thượng, tình báo của thuộc hạ mỗi câu đều là thật.
Tên Dực Nhân tu vi đạt được Nguyên Anh trung giai kia, quỳ lạy bên dưới, cũng phát lạnh run rẩy, bổ sung nói:
- Đó là thuộc hạ điều động thám tử bí mật nhất, có được tình báo này!
- Ba!
Cái chén trong suốt mà trân quý ở trong tay Sí Tinh Vương bị chấn thành nát bấy, hồng tửu bắn lên tay, dữ tợn như tiên huyết.
- Lưu Nguyệt, tiện nhân kia!
Mấy từ này tựa như từ trong hàm răng của hắn phát ra, tràn ngập âm lãnh mà oán hận:
- Uổng cho Sí Tinh Vương ta đối với ngươi kính như thần nữ, che chở có thừa, không nghĩ tới, không nghĩ tới nàng tình nguyện làm một cái...cho Thánh Diệu... Cút, hết thảy cút cho ta, bản vương muốn an tĩnh một chút.
- Sí Tinh Vương chung quy không phải hạng người si tình phát điên, không có bởi vì bản thân phẫn nộ mà chém giết người thân cận nhất bên cạnh để phát tiết. Dực Nhân Nguyên Anh cấp kia, thở ra một hơi, vội vàng đối với những nữ tử oanh oanh yến yến kia ra ánh mắt, nhanh chóng lui ra ngoài, trong lòng cũng là đối với chủ thượng nhà mình, đồng thời bắt đầu chán ghét Lưu Nguyệt Vương kia.
Lôi Động trong đại doanh, vì an toàn, hắn từ trước đến nay ở trong hậu cung của mình.
Lúc này, hắn đang cùng Tài Quyết Vương tinh khí thần khôi phục không sai đối ẩm, tư thái nhàn nhã mà ung dung.
Nhưng Tài Quyết Vương đang nghe Lôi Động nói một phen, sau đó, sắc mặt có chút âm trầm mà phẫn nộ:
- Lôi Động, ngươi có phải là hơi quá đáng rồi không? Lưu Nguyệt cũng không phải tự nguyện bị Thánh Diệu lão khống chế, mà là bị mê thất bản tính. Ngoài ra, Sí Tinh mặc dù có chút kiêu ngạo tự phụ, nhưng tổng thể mà nói, lại là hài tử thiện lương, đối với Lưu Nguyệt si tâm một mảnh. Ngươi làm ra cái này, trắng trợn tuyên dương chuyện đó, chỉ là vì đả kích đối phương đoàn kết, thủ đoạn xấu xa và tàn nhẫn khiến ta vô cùng thất vọng.
Đối mặt Tài Quyết Vương trách cứ, Lôi Động thanh thản như mây, thản nhiên nói:
- Các hạ, ngươi nên nghĩ rõ ràng, đây là một cuộc chiến tranh, ngươi không chết thì ta mất mạng. Mà trong chiến tranh, nhân từ với địch nhân là tàn khốc với bản thân. Thiên Không Chủ Thành của Dực Thần Tộc các ngươi, lực lượng quá mức cường đại, Lôi mỗ không thể lấy tính mệnh của tướng sĩ dưới trướng mình đi lấp vào lỗ thủng tập quán. Xấu xa cũng tốt, bỉ ổi cũng được, chỉ cần có thể chiến thắng được trận này, giảm thiểu thương vong cho người của ta, Lôi Động đều không chút do dự chấp hành.
- Lôi Động, ngươi làm như vậy, cùng Thánh Diệu lão cẩu xấu xa bỉ ổi có gì khác nhau?
Tài Quyết Vương bị tức giận không nhẹ, sắc mặt có chút xanh đen nói:
- Vô sỉ, bỉ ổi như nhau, ngươi đừng mơ tưởng nói động ta, giúp ngươi liên hệ Sí Tinh Vương!
- Có thể.
Lôi Động nhàn nhạt nói rằng:
- Bất quá, ta nghĩ thỉnh Tài Quyết Vương các hạ minh bạch một ít thế cục. Nếu như các hạ không giúp ta chấp hành chiến thuật phân hóa. Như vậy ta Lôi Động ta chỉ có thể lựa chọn cưỡng ép công kích. Đến lúc đó, mặc kệ là Sí Tinh Vương, hay Lưu Nguyệt Vương, mọi người ta đều tiêu diệt hết thảy. Một khi hai lộ binh mã của Sí Tinh và Lưu Nguyệt đều mất đi, mấy lộ nhân mã kia của Thánh Diệu Vương tất nhiên đỡ không được ta cùng với Thâm Uyên Chi Chủ giáp công. Đến lúc đó, lấy thủ đoạn tàn nhẫn của Thâm Uyên Chi Chủ, khẳng định không có khả năng thủ hạ lưu tình với địch nhân. Quang Minh Thánh Vực, Dực Thần Nhất Tộc các ngươi sẽ đại thương nguyên khí. Cho dù một ít tàn quân có thể lui về Quang Minh Thánh Vực. Như vậy, các ngươi là có năng lực chống đỡ lão đối thủ của mình, Tu La tộc đang mài đao soàn soạt sao?
Tài Quyết Vương sắc mặt đại biến, như Lôi Động nói, nếu là chuyến này Thánh Diệu Vương mang đến đại bộ phận nhân mã của Dực Thần Tộc bị táng thân trong Thâm Uyên Vực. Đó là đối với cả Dực Thần Tộc mà nói là thiên đại tai họa, thậm chí có khả năng bị diệt tộc. Giống như lời Lôi Động nói, Tu La tộc sẽ không chịu buông tha cơ hội tốt như vậy.
- Thánh Diệu Vương đã bị lợi ích thôn phệ bản tính, bị lực lượng làm mơ con mắt, hắn tự cho là có thể đem Dực Thần Tộc dẫn tới con đường huy hoàng, lại không thể nhìn thấy kỳ thực đó là một đường chết.
Lôi Động vừa uống trà, vừa thở dài một tiếng:
- Thánh Diệu Vương rất lợi hại, cũng rất có dã tâm và quyết đoán, nếu như cho hắn cuộc thắng lúc này, xác thực sẽ mang đến cho Dực Thần Tộc thiên đại chuyển cơ. Tài Quyết Vương, nếu như ngươi hối hận cùng Lôi mỗ hợp tác, muốn đầu nhập đến trong ngực Thánh Diệu Vương, như vậy, Lôi mỗ liền lại cho ngươi một lần cơ hội, chúng ta trên chiến trường quyết phân thắng bại.
Tài Quyết Vương hơi có chút do dự, Lôi Động nói khiến cho nàng bị trùng kích thực sự quá cường đại. Nguyện vọng của nàng chính là muốn diệt trừ Thánh Diệu Vương vô sỉ kia. Nhưng bản ý tuyệt không phải muốn đem Dực Thần Tộc đẩy tới con đường diệt vong. Nếu là nói như vậy, Tài Quyết Vương sẽ trở thành tội nhân của Dực Thần Tộc để tiếng xấu muôn đời. Thế nhưng, nàng lại không cam lòng, lẽ nào, Dực Thần Tộc trừ Thánh Diệu Vương ra, sẽ không ai có thể cứu vớt sao?
Thánh Diệu Vương, dùng bản tính vô sỉ của hắn hiệp vận mệnh của cả tộc. Lẽ nào, chính mình cũng muốn bị hắn hiếp bức, vì không diệt tộc, mà trở thành đồ chơi dưới khố của hắn sao?
Nội tâm kịch liệt giãy dụa, để thân thể mềm mại của Tài Quyết Vương không ngừng run rẩy. Nhưng mà nàng cũng thấy rõ Lôi Động một bộ khí định thần nhàn, tựa hồ sớm có tính toán. Lúc này, trong lòng rét run, hiểu được, cho dù là bản thân hối hận, e rằng đối với đại cục cũng là không thể bù đắp. Bằng không, lấy tính cách bao che khuyết điểm, không muốn hi sinh thuộc hạ quá nhiều của Lôi Động, sao có thể thực sự thả nàng rời khỏi?
- Ta thua rồi, Lôi Động.
Tài Quyết Vương hít một hơi thật sâu, ngưng mắt nhìn Lôi Động.
- Không, ngươi không có bại.
/1293
|