Lôi Động lộ ra vẻ tươi cười, nhàn nhạt lắc đầu nói:
- Thua chính là Thánh Diệu Vương, ta không biết hắn đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, vì sao, đường đường một vị siêu cấp cường giả danh chấn Lục Vực Cửu Châu, dĩ nhiên lại bị lực lượng làm mê thất bản tính. Nhưng mặc kệ thế nào, trận đánh cuộc này của hắn, Lôi mỗ sẽ không để hắn có cơ hội đánh thắng.
- Ta cũng không biết vì sao hắn lại trở nên như vậy. Trong nhận thức của ta, Thánh Diệu Vương vẫn là rất không tệ.
Tài Quyết Vương thở dài thật sâu một tiếng:
- Lẽ nào, Dực Thần Nhất Tộc ta thật muốn từ trong huy hoàng xuống dốc, thậm chí là diệt tộc sao?
- Huy hoàng? Ha hả, theo ý ta thì hiện tại Dực Thần Tộc tuy rằng nhìn như cường thịnh, nhưng là tràn ngập khí tức thối nát và diệt vong.
Lôi Động dù bận vẫn ung dung nhấp một miếng trà, khẽ cười nói:
- Sự kiện lần này, bất quá là một nguyên nhân dẫn đến, đem các loại mâu thuẫn và vấn đề của Dực Thần Tộc các ngươi đều bại lộ ra. Đồng thời dẫn phát một loạt biến cố. Nhưng trên thực tế, cho dù không có trùng hợp lần này, sớm muộn có một ngày, Dực Thần Tộc các ngươi vẫn sẽ bước lên con đường suy bại này. Mà lật đổ các ngươi, vô cùng có khả năng không phải các vực các châu khác, mà là chính nhân loại trong Quang Minh Thánh Vực các ngươi.
- Nhân loại!
Tài Quyết Vương khẽ run lên, nhìn chằm chằm Lôi Động địa, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra chút gì đó, nhưng sau một lúc lâu, lại thở thật dài một tiếng:
- Lôi Động, ngươi nói không sai, Dực Thần Tộc chúng ta quá mức kiêu ngạo, cũng quá tự phụ, mưu toan dùng sách lược ngu muội để nô dịch những nhân loại đó trong Quang Minh Vực. Kỳ thực, từ nhân loại trên Cửu Châu liền có thể thấy được. Nhân loại bộ tộc các ngươi, đang lấy tốc độ phi khoái, bày ra tiềm lực phi phàm của mình. Bộ tộc nhân loại các ngươi không so với Dực Thần Tộc so với chúng ta thấp kém hơn. Thậm chí, tiềm lực của bản thân muốn viễn siêu Dực Thần Tộc chúng ta. Nói đến cùng, chúng ta không nên dùng thủ đoạn lường gạt lừa dối để khống chế nhân loại, mà là phải chung sống hòa bình, tôn trọng lẫn nhau.
- Tài Quyết Vương các hạ, không biết ngươi có muốn bảo trụ nguyên khí của Dực Thần Nhất Tộc? Trở thành anh hùng cứu vớt Dực Thần Tộc?
Lôi Động bắt đầu thân thiện dụ dỗ.
- Ta? Ta sợ rằng không có tư cách này, ta hi vọng có thể yết kiến Quang Huy Vương một chút.
Tài Quyết Vương suy nghĩ khổ sở một phen, sau đó chậm rãi lắc đầu nói:
- Lôi Động, không biết ngươi có thể giúp ta hay không? Quang Huy Vương các hạ, chẳng những thực lực cao cường, còn là ca ca của Thánh Diệu Vương. Chỉ cần hắn chịu lui quân, đại quân Dực Thần Tộc kia sẽ gặp không chiến tự tan, rút về Quang Minh Thánh Vực, bảo trụ nguyên khí. Đến lúc đó Lôi Động ngươi cũng có thể đạt được mục đích chiến tranh của mình.
- Ha hả, Tài Quyết Vương các hạ.
Lôi Động cười, lắc lắc đầu nói:
- Ngươi không khỏi suy nghĩ sự tình quá mức đơn giản, ngươi hẳn là từ chỗ Mị Nhi biết được, lão bất tử Ảnh Ma Tộc kia, đã từng cho Thánh Diệu Vương một con Đoạt Tâm Ma. Lẽ nào, ngươi chưa từng có hiếu kỳ, hoặc nghĩ tới, con Đoạt Tâm Ma kia vì sao không dùng trên người ngươi? Dù sao ngươi cũng là tù binh của hắn, sắp tới một trăm năm.
Tài Quyết Vương bỗng nhiên đứng dậy, trong ánh mắt lộ ra: sợ hãi không dám tin tưởng:
- Lôi Động, ngươi, ý của ngươi là...
- Cái này không phải là ý của ta.
Lôi Động có chút thương hại lắc đầu:
- Ta chỉ tùy tiện suy đoán một chút, nếu không đem con Đoạt Tâm Ma dùng trên người ngươi, vậy cũng chí có một khả năng, đó là Thánh Diệu Vương đem nó dùng trên người ai đó càng đáng giá hơn ngươi. Trừ phi...
- Trừ phi, trừ phi thế nào?
Tài Quyết Vương gần như ngất đi, nghe đến cuối cùng như là người nắm được cọng rơm cứu mang, vội vàng nắm chặt cánh tay của Lôi Động.
- Trừ phi, Thánh Diệu Vương là hạng người trọng tình trọng nghĩa, phẩm hạnh tốt đẹp.
Lôi Động thở dài lắc đầu, nhìn hành vi của Thánh Diệu Vương kia, thấy thế nào cũng không giống hạng người nhân từ nương tay này. Hơn nữa, tính cách bày ra một ít, vì mục đích mà không từ thủ đoạn.
Tài Quyết Vương ngây người, vô lực ngã ngồi xuống, trên mặt một mảnh bi ai, thất thần lẩm bẩm nói:
- Cái này, điều này sao có thể? Hắn, hắn thực đem Đoạt Tâm Ma, dùng, dùng trên người Quang Huy Vương các hạ sao? Quang Huy Vương các hạ đó là ca ca, thân ca ca của hắn!
Tuy rằng là đang suy nghĩ, nhưng nàng kỳ thực đã đoán được, đây là sự thực. Căn cứ các loại dấu hiệu cho thấy, Quang Huy Vương trăm năm gần đây, vẫn ẩn cư ít xuất hiện, chuyên tâm tu luyện. Đối với lần xuất chinh Thâm Uyên Vực này cũng không có bất cứ phản đối gì, trực tiếp toàn lực chi trì quyết định của Thánh Diệu Vương.
- Lôi mỗ tự hành suy đoán, hẳn là không nhầm đi sao!
Lôi Động thở dài một hơi, lắc đầu cười nói:
- Huy Diệu Song Vương, tên tuổi thật lớn. Đáng tiếc, thực sự quá đáng tiếc.
- Thánh Diệu Vương điên rồi, hắn, hắn đây là đang đem Dực Thần Tộc đẩy tới diệt vong. Lôi Động, thỉnh giúp đỡ ta, giúp Dực Thần Nhất Tộc chúng ta.
Tài Quyết Vương sắc mặt trắng bệch, nhìn chăm chú vào nhìn chăm chú vào Lôi Động, nói ra một câu:
- Mặc kệ ngươi muốn cái gì, ta cũng đều đáp ứng ngươi, dù cho, dù cho có là thân thể của ta.
- Thân thể?
Lôi Động tựa như có chút suy nghĩ nhìn về phía Tài Quyết Vương, nhãn thần tại thân thể mềm mại của nàng, đảo qua khắp nơi, lộ ra thần sắc hứng thú:
- Tài Quyết Vương, ngươi thực nguyện ý vì tương lai của Dực Thần Nhất Tộc mà đem thân thể làm đại giới?
Bị nhãn thần không chút kiêng kỵ gì của hắn xâm phạm thân thể, trong lòng Tài Quyết Vương bốc lên một cổ cảm giác nhục nhã, lăng nhục. Nhưng mà, lúc này nàng cũng đã không có lựa chọn. Người trước mắt này hiển nhiên là đã đem tất cả đều tính toán đi vào, bao gồm cả sinh tử tồn vong của Dực Thần Tộc, đều tại một ý niệm của hắn. Hắn triển lộ ra lực lượng cực kỳ đáng sợ, hơn nữa, theo nàng suy tính, khẳng định không chỉ như vậy. Thanh niên nhân loại này dã tâm rất lớn, mục tiêu không chỉ có riêng sinh tử của Dực Thần Tộc. Trong tay hắn khẳng định còn có con bài chưa lật cường ngạnh mà nàng chưa từng thấy.
Hít một hơi thật sâu, trên mặt cười băng lãnh của Tài Quyết Vương lộ ra một chút vẻ quyến rũ mà lấy lòng. Cả đời này của Tài Quyết Vương chỉ sợ là sự tình chưa từng có, vi phạm bản tính của mình, dùng tư sắc nữ nhân, để lấy lòng bất kỳ một nam nhân nào:
- Lôi Động, chỉ cần ngươi nguyện ý, ngươi tùy thời có thể có được ta!
- Tài Quyết Vương các hạ!
Lôi Động đột nhiên khẩu khí nặng hơn, nhãn thần sắc bén, chăm chú nhìn nàng:
- Thỉnh đừng cho rằng Lôi Động khinh thường ngươi.
Sắc mặt Tài Quyết Vương cứng đờ, cảm giác khuất nhục đột nhiên hiện lên.
Nhưng không đợi nàng nói ra, Lôi Động đã trầm giọng nói:
- Trong nhận thức của Lôi mỗ, Tài Quyết Vương các hạ ngươi là một vị người phi thường đáng kính trọng. Công chính, thương hại, kiên cường, dũng cảm. Khi đối mặt với sinh tử hiếp bức, trăm năm mà chưa từng dao động. Nói thật ra, Lôi mỗ thập phần kính trọng ngươi.
- Thua chính là Thánh Diệu Vương, ta không biết hắn đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, vì sao, đường đường một vị siêu cấp cường giả danh chấn Lục Vực Cửu Châu, dĩ nhiên lại bị lực lượng làm mê thất bản tính. Nhưng mặc kệ thế nào, trận đánh cuộc này của hắn, Lôi mỗ sẽ không để hắn có cơ hội đánh thắng.
- Ta cũng không biết vì sao hắn lại trở nên như vậy. Trong nhận thức của ta, Thánh Diệu Vương vẫn là rất không tệ.
Tài Quyết Vương thở dài thật sâu một tiếng:
- Lẽ nào, Dực Thần Nhất Tộc ta thật muốn từ trong huy hoàng xuống dốc, thậm chí là diệt tộc sao?
- Huy hoàng? Ha hả, theo ý ta thì hiện tại Dực Thần Tộc tuy rằng nhìn như cường thịnh, nhưng là tràn ngập khí tức thối nát và diệt vong.
Lôi Động dù bận vẫn ung dung nhấp một miếng trà, khẽ cười nói:
- Sự kiện lần này, bất quá là một nguyên nhân dẫn đến, đem các loại mâu thuẫn và vấn đề của Dực Thần Tộc các ngươi đều bại lộ ra. Đồng thời dẫn phát một loạt biến cố. Nhưng trên thực tế, cho dù không có trùng hợp lần này, sớm muộn có một ngày, Dực Thần Tộc các ngươi vẫn sẽ bước lên con đường suy bại này. Mà lật đổ các ngươi, vô cùng có khả năng không phải các vực các châu khác, mà là chính nhân loại trong Quang Minh Thánh Vực các ngươi.
- Nhân loại!
Tài Quyết Vương khẽ run lên, nhìn chằm chằm Lôi Động địa, muốn từ trên mặt hắn nhìn ra chút gì đó, nhưng sau một lúc lâu, lại thở thật dài một tiếng:
- Lôi Động, ngươi nói không sai, Dực Thần Tộc chúng ta quá mức kiêu ngạo, cũng quá tự phụ, mưu toan dùng sách lược ngu muội để nô dịch những nhân loại đó trong Quang Minh Vực. Kỳ thực, từ nhân loại trên Cửu Châu liền có thể thấy được. Nhân loại bộ tộc các ngươi, đang lấy tốc độ phi khoái, bày ra tiềm lực phi phàm của mình. Bộ tộc nhân loại các ngươi không so với Dực Thần Tộc so với chúng ta thấp kém hơn. Thậm chí, tiềm lực của bản thân muốn viễn siêu Dực Thần Tộc chúng ta. Nói đến cùng, chúng ta không nên dùng thủ đoạn lường gạt lừa dối để khống chế nhân loại, mà là phải chung sống hòa bình, tôn trọng lẫn nhau.
- Tài Quyết Vương các hạ, không biết ngươi có muốn bảo trụ nguyên khí của Dực Thần Nhất Tộc? Trở thành anh hùng cứu vớt Dực Thần Tộc?
Lôi Động bắt đầu thân thiện dụ dỗ.
- Ta? Ta sợ rằng không có tư cách này, ta hi vọng có thể yết kiến Quang Huy Vương một chút.
Tài Quyết Vương suy nghĩ khổ sở một phen, sau đó chậm rãi lắc đầu nói:
- Lôi Động, không biết ngươi có thể giúp ta hay không? Quang Huy Vương các hạ, chẳng những thực lực cao cường, còn là ca ca của Thánh Diệu Vương. Chỉ cần hắn chịu lui quân, đại quân Dực Thần Tộc kia sẽ gặp không chiến tự tan, rút về Quang Minh Thánh Vực, bảo trụ nguyên khí. Đến lúc đó Lôi Động ngươi cũng có thể đạt được mục đích chiến tranh của mình.
- Ha hả, Tài Quyết Vương các hạ.
Lôi Động cười, lắc lắc đầu nói:
- Ngươi không khỏi suy nghĩ sự tình quá mức đơn giản, ngươi hẳn là từ chỗ Mị Nhi biết được, lão bất tử Ảnh Ma Tộc kia, đã từng cho Thánh Diệu Vương một con Đoạt Tâm Ma. Lẽ nào, ngươi chưa từng có hiếu kỳ, hoặc nghĩ tới, con Đoạt Tâm Ma kia vì sao không dùng trên người ngươi? Dù sao ngươi cũng là tù binh của hắn, sắp tới một trăm năm.
Tài Quyết Vương bỗng nhiên đứng dậy, trong ánh mắt lộ ra: sợ hãi không dám tin tưởng:
- Lôi Động, ngươi, ý của ngươi là...
- Cái này không phải là ý của ta.
Lôi Động có chút thương hại lắc đầu:
- Ta chỉ tùy tiện suy đoán một chút, nếu không đem con Đoạt Tâm Ma dùng trên người ngươi, vậy cũng chí có một khả năng, đó là Thánh Diệu Vương đem nó dùng trên người ai đó càng đáng giá hơn ngươi. Trừ phi...
- Trừ phi, trừ phi thế nào?
Tài Quyết Vương gần như ngất đi, nghe đến cuối cùng như là người nắm được cọng rơm cứu mang, vội vàng nắm chặt cánh tay của Lôi Động.
- Trừ phi, Thánh Diệu Vương là hạng người trọng tình trọng nghĩa, phẩm hạnh tốt đẹp.
Lôi Động thở dài lắc đầu, nhìn hành vi của Thánh Diệu Vương kia, thấy thế nào cũng không giống hạng người nhân từ nương tay này. Hơn nữa, tính cách bày ra một ít, vì mục đích mà không từ thủ đoạn.
Tài Quyết Vương ngây người, vô lực ngã ngồi xuống, trên mặt một mảnh bi ai, thất thần lẩm bẩm nói:
- Cái này, điều này sao có thể? Hắn, hắn thực đem Đoạt Tâm Ma, dùng, dùng trên người Quang Huy Vương các hạ sao? Quang Huy Vương các hạ đó là ca ca, thân ca ca của hắn!
Tuy rằng là đang suy nghĩ, nhưng nàng kỳ thực đã đoán được, đây là sự thực. Căn cứ các loại dấu hiệu cho thấy, Quang Huy Vương trăm năm gần đây, vẫn ẩn cư ít xuất hiện, chuyên tâm tu luyện. Đối với lần xuất chinh Thâm Uyên Vực này cũng không có bất cứ phản đối gì, trực tiếp toàn lực chi trì quyết định của Thánh Diệu Vương.
- Lôi mỗ tự hành suy đoán, hẳn là không nhầm đi sao!
Lôi Động thở dài một hơi, lắc đầu cười nói:
- Huy Diệu Song Vương, tên tuổi thật lớn. Đáng tiếc, thực sự quá đáng tiếc.
- Thánh Diệu Vương điên rồi, hắn, hắn đây là đang đem Dực Thần Tộc đẩy tới diệt vong. Lôi Động, thỉnh giúp đỡ ta, giúp Dực Thần Nhất Tộc chúng ta.
Tài Quyết Vương sắc mặt trắng bệch, nhìn chăm chú vào nhìn chăm chú vào Lôi Động, nói ra một câu:
- Mặc kệ ngươi muốn cái gì, ta cũng đều đáp ứng ngươi, dù cho, dù cho có là thân thể của ta.
- Thân thể?
Lôi Động tựa như có chút suy nghĩ nhìn về phía Tài Quyết Vương, nhãn thần tại thân thể mềm mại của nàng, đảo qua khắp nơi, lộ ra thần sắc hứng thú:
- Tài Quyết Vương, ngươi thực nguyện ý vì tương lai của Dực Thần Nhất Tộc mà đem thân thể làm đại giới?
Bị nhãn thần không chút kiêng kỵ gì của hắn xâm phạm thân thể, trong lòng Tài Quyết Vương bốc lên một cổ cảm giác nhục nhã, lăng nhục. Nhưng mà, lúc này nàng cũng đã không có lựa chọn. Người trước mắt này hiển nhiên là đã đem tất cả đều tính toán đi vào, bao gồm cả sinh tử tồn vong của Dực Thần Tộc, đều tại một ý niệm của hắn. Hắn triển lộ ra lực lượng cực kỳ đáng sợ, hơn nữa, theo nàng suy tính, khẳng định không chỉ như vậy. Thanh niên nhân loại này dã tâm rất lớn, mục tiêu không chỉ có riêng sinh tử của Dực Thần Tộc. Trong tay hắn khẳng định còn có con bài chưa lật cường ngạnh mà nàng chưa từng thấy.
Hít một hơi thật sâu, trên mặt cười băng lãnh của Tài Quyết Vương lộ ra một chút vẻ quyến rũ mà lấy lòng. Cả đời này của Tài Quyết Vương chỉ sợ là sự tình chưa từng có, vi phạm bản tính của mình, dùng tư sắc nữ nhân, để lấy lòng bất kỳ một nam nhân nào:
- Lôi Động, chỉ cần ngươi nguyện ý, ngươi tùy thời có thể có được ta!
- Tài Quyết Vương các hạ!
Lôi Động đột nhiên khẩu khí nặng hơn, nhãn thần sắc bén, chăm chú nhìn nàng:
- Thỉnh đừng cho rằng Lôi Động khinh thường ngươi.
Sắc mặt Tài Quyết Vương cứng đờ, cảm giác khuất nhục đột nhiên hiện lên.
Nhưng không đợi nàng nói ra, Lôi Động đã trầm giọng nói:
- Trong nhận thức của Lôi mỗ, Tài Quyết Vương các hạ ngươi là một vị người phi thường đáng kính trọng. Công chính, thương hại, kiên cường, dũng cảm. Khi đối mặt với sinh tử hiếp bức, trăm năm mà chưa từng dao động. Nói thật ra, Lôi mỗ thập phần kính trọng ngươi.
/1293
|