Thế nhưng, ngày hôm nay ngươi nói để Lôi mỗ thực sự quá thất vọng. Ngươi muốn giải quyết vấn đề cũng tốt, cứu lại Dực Thần Tộc cũng được, vì sao không dùng lực lượng của ngươi, dùng thanh kiếm của ngươi, dùng chính ngươi, được xưng là Tài Quyết Chi Kiếm giữ gìn tất cả công chính của Dực Thần Tộc. Nhưng ngươi dĩ nhiên cùng những Mị Ma Nữ nhu nhược kia giống nhau, mưu toan dùng thân thể tư sắc của mình để giải quyết vấn đề, đây không chỉ là nhục nhã đối với chính ngươi, cũng là nhục nhã đối với Lôi mỗ.
Lôi Động nói càng lúc càng nặng nề, dĩ nhiên đập bàn đứng dậy.
Tài Quyết Vương, cảm giác bị nhục nhã ngay từ đầu, dần dần nhãn thần ngưng trọng, đối mặt với lời lẽ hùng hồn của Lôi Động, trong lòng nàng tràn ngập vô tận xấu hổ. Nhưng càng nhiều là cảm kích đối với Lôi Động. Cảm kích hắn đối với bản thân đã từng làm tất cả cùng thái độ tôn trọng, cũng cảm kích hắn dùng thái độ kịch liệt để tỉnh mình, đề tỉnh lại bản thân chân chính.
Trước kia đối với Lôi Động cứu mình, nàng cũng là ôm hảo cảm và cảm kích nhất định. Thế nhưng, cùng hiện tại lại có chút khác nhau. Nam tử quắc mắt nhìn mình, giận dữ mắng một câu, biểu tình phẫn nộ đó phảng phất như chui vào chỗ sâu nhất trong nội tâm của nàng, kích thích tiếng lòng của nàng. Tuy rằng hắn đang mắng nàng, nhưng nàng không có phẫn nộ, ngược lại một ít vui mừng khó hiểu. Xem ra chính mình không có thật sự nhìn lầm Lôi Động, hắn cùng Thánh Diệu Vương bị mê thất bản tâm là khác nhau, khác nhau cực lớn.
- Được. Lôi Động. Ngươi nói, ta sẽ làm.
Tài Quyết Vương chậm rãi đứng dậy, thanh kiếm dựng dục mà tiềm tàng trong thần hồn của nàng, từ xung quanh lông mày chậm rãi hiện ra. Đó là một thanh trường kiếm bề ngoài đơn giản, lại tản ra uy thế vô tận. Vươn tay ngọc, cầm chắc thanh trường kiếm kia, tự tin và kiên cường, phảng phất như tái hiện trên người Tài Quyết Vương, trong ánh mắt, tràn ngập vẻ kiên định:
- Ta sẽ chém hết mọi dơ bẩn và mục nát, còn Dực Thần Tộc một mảnh càn không sáng sủa. Tài Quyết Vương ta thề, bất kỳ kẻ nào, muốn giết quyền lực sinh tồn của Dực Thần Tộc chúng ta, ta đều sẽ đem hắn chém dưới kiếm.
- Được, được!
Trong ánh mắt của Lôi Động lộ ra thưởng thức vô tận.
- Đây mới là Tài Quyết Vương trong nhận thức của ta, công chính, thương hại, mà dũng cảm.
…
Tính tình của Sí Tinh Vương đột nhiên trở nên rất kém cỏi, trong Thần Điện thuộc về hắn, bị hắn đập đến nát vụn. Thị vệ và đám thị nữ đều run rẩy như cầy sấy đứng ngoài cửa, không dám lớn tiếng thở dốc. Rất sợ không may mắn, tại lúc này khiêu khích Sí Tinh Vương chú ý mà sinh ra một hồi tai vạ.
Chính vào lúc này, trong pháp trận truyền tin ở Thần Điện truyền đến quang mang thông tin thỉnh cầu. Sí Tinh Vương ánh mắt có chút đỏ ngầu, hơi nao nao, sau đó lộ ra biểu tình khinh thường:
- Lưu Nguyệt a Lưu Nguyệt, Sí Tinh Vương ta lại muốn nhìn ngươi, còn cái gì có thể nói, muốn ở trước mặt ta biểu diễn và lừa dối ra sao!
Ngay khi hắn chuẩn bị đi tiếp lấy thông tin pháp trận, ngoài cửa thị vệ phúc lại đột nhiên xông tới, sắc mặt kinh ngạc và hoảng sợ nói:
- Chủ thượng, chủ thượng, ngoài cửa Tài Quyết Vương các hạ cầu kiến.
- Hỗn trướng, ai cho ngươi tiến đến?
Sí Tinh Vương trong lòng đang xấu hổ thành phẫn nộ, dưới phẫn nộ vừa mới muốn ra tay khiển trách thuộc hạ tâm phúc không biết nặng nhẹ này một chút, biểu tình dữ tợn đột nhiên cứng ngắc tại chỗ:
- Ai, ngươi nói là ai cầu kiến?
- Là bản vương.
Một thanh âm lạnh như băng truyền tới trong tai Sí Tinh Vương, để bản thân rùng mình. Một nữ tử thân giáp trụ nhũ bạch, vóc người cao gầy mà lãnh diễm, lấy tốc độ như lưu quang xuất hiện trước mặt Sí Tinh Vương:
- Sí Tinh Vương, ngươi có phải là bị phẫn nộ mê thất bản tâm, ngay cả bản vương cũng đều muốn ngăn ở ngoài cửa?
Sí Tinh Vương lạnh run một chút.
- Tài, Tài Quyết Vương!
Tài Quyết Vương thanh danh hiển hách, đột nhiên trong lúc này xuất hiện trước mắt Sí Tinh Vương, lập tức khiến hắn vừa kinh vừa sợ, phẫn nộ sắc mặt cứng ngắc tại chỗ:
- Người, người thế nào lại ở chỗ này?
Trong tin tức của hắn, Tài Quyết Vương vì đột phá Hóa Thần trung giai, một mực chuyên tâm bế quan, cũng đã một trăm năm chưa từng xuất hiện trước mặt thế nhân. Đó là ngay cả Thánh Diệu Vương lúc này đây chủ trì Quang Minh Thánh Chiến, nàng cũng không hề dự họp.
Từ ở sâu trong nội tâm mà xem, Sí Tinh Vương đối với Tài Quyết Vương đó là vừa kính vừa sợ. Tài Quyết Vương tuy rằng không phải mạnh nhất trong Quang Minh Thánh Vực, nhưng tuyệt đối là người khiến kẻ khác kính nể nhất. Thái độ làm người công chính của nàng a, lại nắm giữ Dực Thần Tộc Tài Quyết Chi Kiếm từ trước tới nay, đều đại biểu cho chém mục nát và biến chất trong nội bộ. Tự nhiên sẽ làm một ít Vương giả nơm nớp lo sợ, rất sợ bản thân bước nhầm mà bị Tài Quyết.
- Thế nào, bản vương xuất hiện, khiến ngươi rất ngoài ý muốn?
Kiếm của Tài Quyết Vương chưa từng ra khỏi vỏ, cũng đã tựa như một thanh lợi kiếm, nhãn thần quét ngang tứ phương, khóe miệng mang theo một tia cười nhạt:
- Sí Tinh Vương, ngươi thật là có tiền đồ, vì một nữ nhân, dĩ nhiên lưu lạc đến mức cần nhờ đập phá để phát tiết?
Sí Tinh Vương cả kinh, nhưng rất nhanh, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn lộ ra vẻ nhục nhã phẫn nộ:
- Tài Quyết Vương các hạ, đây là việc riêng của ta, không liên quan tới ngươi!
- Không liên quan tới ta sao?
Tài Quyết Vương cười nhạt liên tục nói:
- Lẽ nào sinh tử của Lưu Nguyệt cũng không quan hệ tới ngươi?
Sí Tinh Vương sắc mặt âm tình bất định, có chút thẹn quá thành giận nói:
- Tài Quyết Vương, đây là chuyện riêng của ta, không quan hệ đến ngươi. Lưu Nguyệt kia..., nói chung, nàng hiện tại cùng ta không có quan hệ gì cả. Tài Quyết Vương, nếu ngươi đến làm khách, Sí Tinh ta phi thường hoan nghênh ngươi. Thế nhưng, nếu ngươi muốn đến châm biếm ta, xin thứ cho ta vô lễ tiễn khách.
Tài Quyết Vương xác thực nắm giữ quyền lực và nghĩa vụ thay tộc thanh trừ mục nát và sa đọa, nhưng Sí Tinh Vương tự nhận không thẹn với lương tâm, bản thân không cần sợ hãi kiếm của nàng chém lên đầu mình. Dù sao, nếu không có đầy đủ chứng cứ, Tài Quyết Vương cũng không thể sờ đến.
- Ngươi ngu ngốc, ngươi thật sự cho rằng Tài Quyết Vương ta ăn no rửng mở, chạy tới cười chê ngươi sao?
Tài Quyết Vương hai tay chắp sau lưng, chậm rãi bước đi thong thả mà cười nói.
Sí Tinh Vương sắc mặt nghi hoặc, có chút không hiểu nói:
- Vậy ý đồ của các hạ đến...
- Ha hả, xem ra, ái tình thực đã làm người ta trở nên mù quáng mà đánh mất sức phán đoán. Nghĩ lại ngươi đường đường Sí Tinh Vương, cũng được cho là hạng người tài tuấn hiếm có trong tộc ta, là tương lai của tộc ta.
Tài Quyết Vương lộ ra nhãn thần thất vọng mà thương hại:
- Ai biết ngươi, lại vì một nữ nhân, không để ý tới đại nghĩa của tộc ta, mù quáng huy binh xuất chiến. Chẳng những như vậy, phát hiện nữ nhân kia đang lừa dối mình, lại trở nên tinh thần sa sút mà cuồng bạo. Mất mặt, thực sự là quá mất mặt.
Sí Tinh Vương bị tức đến sắc mặt một trận xanh, một trận trắng, xấu hổ, tức giận lớn tiếng nói:
- Tài Quyết Vương, ở đây ở đây không chào đón ngươi, đi ra ngoài!
- Phế vật!
Lôi Động nói càng lúc càng nặng nề, dĩ nhiên đập bàn đứng dậy.
Tài Quyết Vương, cảm giác bị nhục nhã ngay từ đầu, dần dần nhãn thần ngưng trọng, đối mặt với lời lẽ hùng hồn của Lôi Động, trong lòng nàng tràn ngập vô tận xấu hổ. Nhưng càng nhiều là cảm kích đối với Lôi Động. Cảm kích hắn đối với bản thân đã từng làm tất cả cùng thái độ tôn trọng, cũng cảm kích hắn dùng thái độ kịch liệt để tỉnh mình, đề tỉnh lại bản thân chân chính.
Trước kia đối với Lôi Động cứu mình, nàng cũng là ôm hảo cảm và cảm kích nhất định. Thế nhưng, cùng hiện tại lại có chút khác nhau. Nam tử quắc mắt nhìn mình, giận dữ mắng một câu, biểu tình phẫn nộ đó phảng phất như chui vào chỗ sâu nhất trong nội tâm của nàng, kích thích tiếng lòng của nàng. Tuy rằng hắn đang mắng nàng, nhưng nàng không có phẫn nộ, ngược lại một ít vui mừng khó hiểu. Xem ra chính mình không có thật sự nhìn lầm Lôi Động, hắn cùng Thánh Diệu Vương bị mê thất bản tâm là khác nhau, khác nhau cực lớn.
- Được. Lôi Động. Ngươi nói, ta sẽ làm.
Tài Quyết Vương chậm rãi đứng dậy, thanh kiếm dựng dục mà tiềm tàng trong thần hồn của nàng, từ xung quanh lông mày chậm rãi hiện ra. Đó là một thanh trường kiếm bề ngoài đơn giản, lại tản ra uy thế vô tận. Vươn tay ngọc, cầm chắc thanh trường kiếm kia, tự tin và kiên cường, phảng phất như tái hiện trên người Tài Quyết Vương, trong ánh mắt, tràn ngập vẻ kiên định:
- Ta sẽ chém hết mọi dơ bẩn và mục nát, còn Dực Thần Tộc một mảnh càn không sáng sủa. Tài Quyết Vương ta thề, bất kỳ kẻ nào, muốn giết quyền lực sinh tồn của Dực Thần Tộc chúng ta, ta đều sẽ đem hắn chém dưới kiếm.
- Được, được!
Trong ánh mắt của Lôi Động lộ ra thưởng thức vô tận.
- Đây mới là Tài Quyết Vương trong nhận thức của ta, công chính, thương hại, mà dũng cảm.
…
Tính tình của Sí Tinh Vương đột nhiên trở nên rất kém cỏi, trong Thần Điện thuộc về hắn, bị hắn đập đến nát vụn. Thị vệ và đám thị nữ đều run rẩy như cầy sấy đứng ngoài cửa, không dám lớn tiếng thở dốc. Rất sợ không may mắn, tại lúc này khiêu khích Sí Tinh Vương chú ý mà sinh ra một hồi tai vạ.
Chính vào lúc này, trong pháp trận truyền tin ở Thần Điện truyền đến quang mang thông tin thỉnh cầu. Sí Tinh Vương ánh mắt có chút đỏ ngầu, hơi nao nao, sau đó lộ ra biểu tình khinh thường:
- Lưu Nguyệt a Lưu Nguyệt, Sí Tinh Vương ta lại muốn nhìn ngươi, còn cái gì có thể nói, muốn ở trước mặt ta biểu diễn và lừa dối ra sao!
Ngay khi hắn chuẩn bị đi tiếp lấy thông tin pháp trận, ngoài cửa thị vệ phúc lại đột nhiên xông tới, sắc mặt kinh ngạc và hoảng sợ nói:
- Chủ thượng, chủ thượng, ngoài cửa Tài Quyết Vương các hạ cầu kiến.
- Hỗn trướng, ai cho ngươi tiến đến?
Sí Tinh Vương trong lòng đang xấu hổ thành phẫn nộ, dưới phẫn nộ vừa mới muốn ra tay khiển trách thuộc hạ tâm phúc không biết nặng nhẹ này một chút, biểu tình dữ tợn đột nhiên cứng ngắc tại chỗ:
- Ai, ngươi nói là ai cầu kiến?
- Là bản vương.
Một thanh âm lạnh như băng truyền tới trong tai Sí Tinh Vương, để bản thân rùng mình. Một nữ tử thân giáp trụ nhũ bạch, vóc người cao gầy mà lãnh diễm, lấy tốc độ như lưu quang xuất hiện trước mặt Sí Tinh Vương:
- Sí Tinh Vương, ngươi có phải là bị phẫn nộ mê thất bản tâm, ngay cả bản vương cũng đều muốn ngăn ở ngoài cửa?
Sí Tinh Vương lạnh run một chút.
- Tài, Tài Quyết Vương!
Tài Quyết Vương thanh danh hiển hách, đột nhiên trong lúc này xuất hiện trước mắt Sí Tinh Vương, lập tức khiến hắn vừa kinh vừa sợ, phẫn nộ sắc mặt cứng ngắc tại chỗ:
- Người, người thế nào lại ở chỗ này?
Trong tin tức của hắn, Tài Quyết Vương vì đột phá Hóa Thần trung giai, một mực chuyên tâm bế quan, cũng đã một trăm năm chưa từng xuất hiện trước mặt thế nhân. Đó là ngay cả Thánh Diệu Vương lúc này đây chủ trì Quang Minh Thánh Chiến, nàng cũng không hề dự họp.
Từ ở sâu trong nội tâm mà xem, Sí Tinh Vương đối với Tài Quyết Vương đó là vừa kính vừa sợ. Tài Quyết Vương tuy rằng không phải mạnh nhất trong Quang Minh Thánh Vực, nhưng tuyệt đối là người khiến kẻ khác kính nể nhất. Thái độ làm người công chính của nàng a, lại nắm giữ Dực Thần Tộc Tài Quyết Chi Kiếm từ trước tới nay, đều đại biểu cho chém mục nát và biến chất trong nội bộ. Tự nhiên sẽ làm một ít Vương giả nơm nớp lo sợ, rất sợ bản thân bước nhầm mà bị Tài Quyết.
- Thế nào, bản vương xuất hiện, khiến ngươi rất ngoài ý muốn?
Kiếm của Tài Quyết Vương chưa từng ra khỏi vỏ, cũng đã tựa như một thanh lợi kiếm, nhãn thần quét ngang tứ phương, khóe miệng mang theo một tia cười nhạt:
- Sí Tinh Vương, ngươi thật là có tiền đồ, vì một nữ nhân, dĩ nhiên lưu lạc đến mức cần nhờ đập phá để phát tiết?
Sí Tinh Vương cả kinh, nhưng rất nhanh, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn lộ ra vẻ nhục nhã phẫn nộ:
- Tài Quyết Vương các hạ, đây là việc riêng của ta, không liên quan tới ngươi!
- Không liên quan tới ta sao?
Tài Quyết Vương cười nhạt liên tục nói:
- Lẽ nào sinh tử của Lưu Nguyệt cũng không quan hệ tới ngươi?
Sí Tinh Vương sắc mặt âm tình bất định, có chút thẹn quá thành giận nói:
- Tài Quyết Vương, đây là chuyện riêng của ta, không quan hệ đến ngươi. Lưu Nguyệt kia..., nói chung, nàng hiện tại cùng ta không có quan hệ gì cả. Tài Quyết Vương, nếu ngươi đến làm khách, Sí Tinh ta phi thường hoan nghênh ngươi. Thế nhưng, nếu ngươi muốn đến châm biếm ta, xin thứ cho ta vô lễ tiễn khách.
Tài Quyết Vương xác thực nắm giữ quyền lực và nghĩa vụ thay tộc thanh trừ mục nát và sa đọa, nhưng Sí Tinh Vương tự nhận không thẹn với lương tâm, bản thân không cần sợ hãi kiếm của nàng chém lên đầu mình. Dù sao, nếu không có đầy đủ chứng cứ, Tài Quyết Vương cũng không thể sờ đến.
- Ngươi ngu ngốc, ngươi thật sự cho rằng Tài Quyết Vương ta ăn no rửng mở, chạy tới cười chê ngươi sao?
Tài Quyết Vương hai tay chắp sau lưng, chậm rãi bước đi thong thả mà cười nói.
Sí Tinh Vương sắc mặt nghi hoặc, có chút không hiểu nói:
- Vậy ý đồ của các hạ đến...
- Ha hả, xem ra, ái tình thực đã làm người ta trở nên mù quáng mà đánh mất sức phán đoán. Nghĩ lại ngươi đường đường Sí Tinh Vương, cũng được cho là hạng người tài tuấn hiếm có trong tộc ta, là tương lai của tộc ta.
Tài Quyết Vương lộ ra nhãn thần thất vọng mà thương hại:
- Ai biết ngươi, lại vì một nữ nhân, không để ý tới đại nghĩa của tộc ta, mù quáng huy binh xuất chiến. Chẳng những như vậy, phát hiện nữ nhân kia đang lừa dối mình, lại trở nên tinh thần sa sút mà cuồng bạo. Mất mặt, thực sự là quá mất mặt.
Sí Tinh Vương bị tức đến sắc mặt một trận xanh, một trận trắng, xấu hổ, tức giận lớn tiếng nói:
- Tài Quyết Vương, ở đây ở đây không chào đón ngươi, đi ra ngoài!
- Phế vật!
/1293
|