Chương 100: Khởi bước.
Triệu Tiến lớn tiếng nói, cả bọn cùng hét lên và cười to.
Thời tiết trở nên ấm áp, thiếu niên đến nơi để hàng chơi đùa kia ngày càng đông. Nhưng chẳng có mấy ai cùng lứa tuổi với Triệu Tiến. Từ sau khi bọn Triệu Tiến ít khi sang bên nơi để hàng đó, những trận đấu võ trên sân để hàng trở thành nơi chơi đùa của trẻ con thực sự, không có phần thưởng, không tổ chức, mọi người giải tán đi rất nhanh.
Nhìn thấy đoàn người của Triệu Tiến quay lại, đám trẻ con đang chơi ở sân để hàng phấn khởi kéo đến. Tự động tự giác giãn ra thành một vòng tròn, cho rằng hôm nay lại có trận tỉ thí.
Không nghĩ rằng Triệu Tiến bước lên đài, hô to lên:
- Hôm nay ta đến để tuyển thuê trợ thủ, các ngươi nghe được, đem tin này truyền đi. Nếu các ngươi gọi người đến ta thuê được, ta sẽ cho các ngươi môt trăm văn tiền ăn quà.
Một trăm văn tiền, đối với bọn trẻ con chơi đùa ở trên sân để hàng mà nói là một khoản rất lớn. Bọn trẻ ban đầu yên lặng, ngay sau đó tụ tập sát lại đài đất.
- Ta muốn mướn những thiếu niên khỏe mạnh từ mười lăm tuổi trở lên, chịu được khổ, dám đánh nhau, không có thói hư tật xấu. Đến chỗ ta phải ký khế ước. Sau khi đến, ta sẽ bao ăn hai bữa sáng tối, mỗi tháng cho một trăm văn tiền công. Bị thương hay ốm đau, ta sẽ cho tiền chữa trị.
Đám trẻ con bên dưới tuy rằng còn khờ khạo, nhưng không ít đứa hiểu biết. Nghe đến ba bữa cơm, mỗi tháng cho một trăm văn tiền, đứa nào đứa nấy ngẩn người ra. Đứa nào đứa nấy nét mặt đều thể hiện là không thể nào tin nổi.
- Còn một điều này, người nào đến đều phải có sự đồng ý của bố mẹ hoặc người lớn, đều phải đồng ý trên công văn. Nếu như không có, ta sẽ không nhận. Trưa ngày mai ở quán phía đông của sân để hàng, sẽ có người đến tuyển chọn. Các ngươi yên tâm, ta nói là giữ lấy lời. Các ngươi cứ giới thiệu được một người, ta sẽ cho một trăm văn tiền, đi nhanh chân vào, đi muộn, người mà các ngươi quen sẽ bị người khác đưa đến mất.
Triệu Tiến nói to.
Đám trẻ ở phía dưới nhìn nhau, bỗng chốc giãn ra, cả bọn đều mừng quýnh lên chạy đi. Mặc dù ý trong lời nói của Triệu Tiến rất là ghê gớm. Nhưng bọn trẻ chơi ở đây đều biết một chuyện, đó là Triệu đại ca chưa bao giờ biết lừa ai, nói lời giữ lời.
Nhìn đám trẻ con tản đi tứ phía, Triệu Tiến quay đầu lại nói với Lưu Dũng:
- Ngươi về Tài thần Miếu trước đi, chú ý Trần Nhị Cẩu, nhớ tìm lấy hai người nhanh nhẹn tin cậy, có tin tức gì thì đến đây bảo ta.
Lưu Dũng gật đầu vâng dạ, đi được vài bước lại bị gọi lại, Triệu Tiến nghiêm mặt dặn dò:
- Bảo toàn mạng là quan trọng nhất, có chuyện thì đến đây tìm ta, đừng cố chống lại.
Lưu Dũng cảm động vòng tay thi lễ, rồi mới rảo bước đi.
Ở sân kho hàng Triệu Tiến nói với cả bọn ai về nhà nấy, hẹn trưa mai sẽ không về nhà ăn cơm. Cả bọn đều vâng dạ ra về. Thạch Mãn Cường và Cát Hương bên đó đi đến các nhà gọi. Vương Triệu Tĩnh và Trần Thăng cả đêm không ngủ, giờ về trước ngủ bù.
Chỉ có Đổng Băng Phong và Tôn Đại Lôi theo Triệu Tiến vào sân luyện tập. Thật ra Triệu Tiến lúc này cũng rất buồn ngủ, mắt nhắm mắt mở, nhưng hắn không ngủ được. Đêm qua và ngày hôm nay có rất nhiều chuyện bị lộ, song cuối cùng thì cũng đạt được mục đích một cách thuận lợi. Nhưng trong lòng Triệu Tiến cũng hiểu, đằng sau sẽ còn nhiều phiền toái. Cái việc nhỏ con này không biết có chắc chắn được không, bây giờ còn chưa làm chuẩn.
Triệu Tiến hờ hững đâm ra một nhát, bụi gỗ từ lỗ thủng của bia gỗ bắn ra tung tóe, càng ngày càng lõm sâu, khổ luyện thành tài. Sự kiên trì nhẫn nại của Triệu Tiến khiến võ nghệ hắn ngày càng tinh thông.
Mặt trời đã ngả về tây, thời gian đến lúc trời tối hẳn còn khoảng nửa canh giờ. Trong sân chợt có một vị khách không mời mà đến, đúng là cha Triệu Tiến, Triệu Chấn Đường.
- Bảo các bạn của con về trước đi, trong nhà có chút việc.
Triệu Chấn Đường nét mặt thản nhiên nói.
Đổng Băng Phong và Tôn Đại Lôi đều lễ phép chào hỏi, sau đó đi ra về nhà. Triệu Tiến cũng đi dọn dẹp một chút. Đợi cho hai thiếu niên kia đi rồi, Triệu Chấn Đường đóng cổng sân lại, quay đầu trừng mắt nhìn Triệu Tiến, mãi chẳng nói một câu.
Triệu Tiến theo bản năng đã chuẩn bị tư thế lùi lại, phát bạt tai lần trước rất đau, hắn nghi ngờ hỏi:
- Cha, trong nhà có việc gì ạ?
- Không có việc gì hết, theo ta vào nhà nói chuyện.
Triệu Chấn Đường lạnh lùng đáp, chắp tay sau lưng đi vào nhà. Triệu Tiến vội vàng bước theo sau.
Cả hai đi vào nhà, Triệu Chấn Đường đứng bất động trong phòng ngủ. Triệu Tiến vừa rồi chất đống vàng bạc và nhiều thứ khác trên giường gạch, đột nhiên cảm thấy không ổn, thầm nghĩ lần này sẽ bị truy hỏi đến cùng rồi.
Hắn chưa từng nghĩ Triệu Chấn Đường sẽ đi xem đồ đạc sắp xếp khắp nơi trong phòng. Sau khi Triệu Chấn Hưng mất, Hà Thúy Hoa có vào đây dọn một lần, sau đó Triệu Tiến vẫn tự dọn dẹp, cho nên trong này vẫn y nguyên.
- Nhị thúc của con từ nhỏ vẫn tự làm theo ý mình, đến chết vẫn không nghe lời ta. Con nhất định không được học nhị thúc.
Triệu Chấn Đường trầm giọng xuống nói, rõ ràng câu nói có chủ tâm này tác động đến cảm xúc.
Triệu Tiến gật đầu vâng dạ, biết rằng không kịp dọn dẹp đống vàng bạc trên giường gạch rồi. Triệu Chấn Đường ngồi xuống cạnh mép giường, giơ tay phủi phủi giường, quay đầu nhìn Triệu Tiến hỏi:
- Trình Đồng Đầu là con giết phải không?
Quả nhiên là không giấu được, Triệu Tiến ớ người ra, sau đó gật đầu thừa nhận. Triệu Chấn Đường chầm chậm lắc đầu, chua chát nói:
- Sáng sớm con khỉ kêu một tiếng, ta đã cảm thấy bất thường, nhưng ngủ say quá, nửa canh giờ sau tỉnh dậy mới phát hiện không thấy con đâu, vẫn cứ nghĩ là con đi luyện võ, cho đến khi nhìn thấy máu trên vũ khí của con thì biết ngay là không phải rồi.
Thì ra cha mình cũng chưa qua đây, Triệu Tiến nghĩ thầm. Triệu Chấn Đường đưa tay gạt một cái, khiến cho đống vàng bạc, tiền bị xáo trộn, lại trừng mắt nhìn Triệu Tiến nói:
- Ngươi rốt cục định giở trò gì, không ngờ gan tày trời. Nếu chỉ vì đống tiền vàng này, ta có thể nói cho ngươi biết, nhà ta tuy không giàu, nhưng những thứ đó đều có. Ta và mẹ mày chỉ có một mình ngươi, ngươi lại đi làm chuyện không ra gì, khiến cho bọn ta biết làm sao bây giờ. Lúc trước ta đồng ý với nhị thúc nghe ngươi hơn, để cho ngươi tự chủ. Ngươi thế này, ta làm sao mà yên tâm được.
Lời nói của Triệu Chấn Đường hơi lộn xộn, nhưng sự quan tâm lo lắng hết mực đến đứa con của mình vẫn toát ra trong lời nói. Triệu Tiến cũng chỉ còn cách đứng cúi đầu ở đó mà nghe những lời giáo huấn. Triệu Chấn Đường nhìn văn tiềnng quanh tứ phía, thở dài than vãn:
-Nhị thúc của ngươi có tầm mắt rộng, nhìn sự việc chuẩn hơn ta, ngươi nói xem, rốt cuc ngươi định làm chuyện gì?
- Cha, con muốn làm chuyện lớn, cần có người, cần có vàng, cần có tin tức. Nhưng chỉ dựa vào mấy đứa nhỏ bọn con, những thứ này phải mấy năm sau mới có được. Nhưng vài năm sau, bọn nó đã sớm ai đi đường nấy, cũng không thể đồng nhất một lòng. Cho nên con muốn làm chuyện lớn, để kéo bọn nó lại. Hôm đó con đi tìm Đồng Đầu để dò hỏi tin tức Tiểu Lan bị lừa bắt…
Nói đến đây, nét mặt của Triệu Chấn Đường đang từ phẫn nộ tức giận trở nên chăm chú. Triệu Tiến biết rằng lời nói thẳng thật của mình có hiệu nghiệm, tiếp tục nói:
- Trình Đồng Đầu không những không nói, sau đó còn muốn câu kết với đám tặc ở Vân Sơn Tự, lừa lọc bọn con. Cha đã giúp Đồng Đầu không ít, y lại lòng lang dạ sói như vậy. Loại người này không thể giữ được. Cục diện của y con lại đang cần, một khi đã như vậy, đơn giản là giết hắn đoạt lấy, làm bước khởi đầu căn bản.
Triệu Chấn Đường cau mày lại, chằm chằm nhìn Triệu Tiến nói:
- Thằng tiểu tử này năm năm trước nhìn thấy chém đầu còn suýt chết ngất, vậy mà giờ nói đến giết người nhẹ như lông hồng. Mới mấy ngày nay, chết bởi tay ngươi có đến gần chục mạng người. Ngươi không sợ vương pháp sao? Trường hợp này chắc chắn là phải chém đầu rồi?
- Sợ chứ ạ, cho nên con mới làm rất cẩn thận. Cứ cho là có người nghe thấy gì đó cũng sẽ cho là người khác làm. Cho đến hôm nay có ẩu đã bên Tài thần Miếu, cũng sẽ chẳng đến tai quan phủ.
Triệu Tiến cao giọng trả lời.
Triệu Chấn Đường sửng sốt một hồi, vẻ mặt tươi tỉnh lên, lắc lắc đầu nói:
- Ngươi cho rằng Đồng Đầu không dựa dẫm vào ai mà có thể có cả một dải phạm vi hoạt động rộng trong thành Từ Châu này được sao? Ta giúp y mấy lần, nhưng ta không phải là chỗ dựa chính của y. Ngươi cho rằng giết người xong sẽ không có người truy tìm. Người sẽ thật sự chiếm giữ được địa bàn này sao?
- Cha, chỗ dựa chính của y chẳng qua cũng vì tiền. Làm phiền cha trước kia với chuyện dựa dẫm mà nói, Đồng Đầu đưa cho người ta được bao nhiêu, con đây sẽ đưa người ta gấp đôi.
Triệu Chấn Đường lại ngẩn người ra, lắc đầu cười nói:
- Ngươi dám chịu.
Vội khinh miệt nói:
- Bọn thư biện xử phạt, sai nhân mười mấy đứa sai nha, đều do Đồng Đầu đứng sau giật dây, chẳng ra cái quái gì.
Nói xong, Triệu Chấn Đường đập xuống mép giường, đứng dậy nói:
- Cũng chả biết nhị thúc của ngươi dậy ngươi cái gì. Cách sống này không ngờ ngươi lại hiểu như vậy, thôi được, ngươi muốn làm gì thì làm, khôg làm được thì quay lại cái nghề đao phủ của ta. Có cái gì cần ta ra mặt thì mở mồm nói nhanh. Cha ngươi cũng chẳng phải ông to bà lớn gì, gặp chuyện mà nói muộn là không có kịp đâu.
Nghe được cha mình không ngờ lại ủng hộ như thế, Triệu Tiến, Triệu Tiến cười lễ phép, ngẩng đầu nói:
- Có mấy chuyện con cần phải làm phiền cha…
Buổi tối về ăn cơm, Mộc Thục Lan lại cáu giận, cố ý không ngồi cạnh Triệu Tiến, mà ngồi đối diện với hắn. Nguyên nhân cáu giận Triệu Tiến cũng có thể đoán ra, nghĩ lại là vì hai hôm nay không đưa nàng ra sân.
Triệu Chấn Đường về chậm hơn so với mọi ngày, ngồi xuống nói với Triệu Tiến một câu:
- Những điều ngươi nói đều đã sắp xếp đâu vào đấy rồi, ngày mai sẽ qua giúp.
- Hai cha con ngươi lẩm bẩm gì thế.
Hà Thúy Hoa nghe không hiểu hai cha con nói gì, không kìm được trách móc một câu.
Một đêm vô sự, ngày hôm sau dậy chạy từ sáng sớm. Khi chạy ngang qua cửa nhà Vương gia, Vương Triệu Tĩnh đã đứng đợi ở đó, hai đứa sánh vai cùng chạy.
- Triệu huynh làm việc này quả là có lý. Từ bắt đầu chạy bộ, tập đánh kiếm, động tác đều rất ổn.
Vương Triệu Tĩnh bắt chuyện.
Triệu Tiến chạy lùi lại sau hai bước nói:
- Theo như tin tức từ trong nhà ngươi đã biết được ngươi làm những chuyện này chưa? Ta là bạn của ngươi, biết là ngươi cần giúp đỡ. Tuy nhiên, công danh là quan trọng nhất, nhỡ nhàng chuyện này là lỡ dở cả đời ngươi đấy.
Chẳng cần biết ý kiến của mình đối với việc khoa cử thế nào, đối với người ở thời đại này mà nói, đọc sách làm quan vẫn là con đường sáng nhất. Mà Vương Triệu Tĩnh lại là con người thông minh cần cù. Hoàn cảnh lại vừa vững vàng, vừa may mắn. Đến thi cứ nhân là khó nhất cũng cầm chắc trong tay sẽ đỗ. Không khác gì là con của trời như vậy, nếu cứ theo mình nhập vào đám giang hồ đường phố, đi chém giết ẩu đả, bị người đời nhiếc móc cho vẫn còn là nhẹ, bị thương nằm ra đấy đúng là lỡ dở cả đời.
Triệu Tiến cần Vương Triệu Tĩnh hỗ trợ. Nhưng cũng không muốn vì cá nhân mình mà làm cho cuộc sống của y bị ảnh hưởng, cho nên phải nói ra cho rõ ràng.
Nghe nói thế, Vương Triệu Tĩnh cười mấy tiếng, bước chạy cũng có vẻ loạng choạng, thoải mái nói:
- Chiều hôm qua về đến nhà, cha đệ gọi đệ qua hỏi một chút sự tình, hỏi đệ có sẵn lòng hay không, đệ nói là sẵn lòng. Cha đệ không nói được gì nữa, chỉ nói định kỳ sẽ kiểm tra việc học hành của đệ. Nếu như học hành mà kém đi thì sẽ cấm đoán. Không phải tiểu đệ tự cao đâu, việc học hành công danh của đệ tự đệ biết giỏi hơn võ nghệ rất nhiều, làm sao có chuyện kém đi.
/214
|