Chương 101: Có tài mới dùng.
Triệu Tiến cũng cười chua chát, hắn cũng từng nghe chuyện gian khổ học hành hơn mười năm, chỉ vì chuyện nhỏ mà không thành, bằng hữu bên cạnh lại hết sức coi thường, nhận thức của con người quả là có khác nhau.
- Triệu huynh, đệ có thể mạo muội nói, bọn sai nhân quan phủ trong thành và giang hồ đều cùng một giuộc, biết nhau cả. Bọn ta diệt tên Trình Đồng Đầu kia, trong nha môn chắc chắn sẽ có kẻ động chân động tay. Triệu huynh nhất quyết phải cẩn thận. Nếu như cần thiết, tiểu đệ sẽ nói với cha đệ ra mặt, cha đệ có rất nhiều người trong nha môn.
- Không phải lo, chỗ dựa của Đồng Đầu cũng là vì tiền, ta cũng đã nhận lời đưa cho bọn họ gấp đôi, bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý.
- Đưa gấp đôi, thế bọn ta có thể bị thiệt thòi không?
- Đồng Đầu y tự ngăn cản, cắt xén, bọn ở dưới chúng ngấm ngầm không phục, tiền nộp lên trên không biết có bao nhiêu mánh lới. Đợi bọn ta điều tra rõ chắc chắn thu nhập sẽ tăng lên nhiều. Lúc đó sẽ căn cứ vào khoản cũ tăng lên một lần, bọn ta làm sao mà thiệt.
Vương Triệu Tĩnh nghe ra tâm phục khẩu phục, chẳng buồn nói gì cứ thế chạy theo Triệu Tĩnh.
Ăn sáng xong, không chờ cho Triệu Tiến nói, Mộc Thục Lan đã thay xong y phục, chuẩn bị đi theo hắn. Triệu Tiến đành phải gượng cười khuyên nàng ở lại nhà.
Hắn bây giờ ra ngoài là làm ăn mánh lới động đến đao kiếm. Mang nàng đi theo sẽ không quan tâm được. Nhưng trước mặt mẫu thân Hà Thúy Hoa, hắn không dám nói những lời đó ra, kết cục là Mộc Thục Lan tức giận, kéo văng rèm chui vào phòng không ra. Triệu Tiến còn bị Hà Thúy Hoa chửi cho một chập, nói làm gì cũng phải nhường Mộc Thục Lan.
Đến sân bên này, Triệu Tiến nhìn thấy Thạch Mãn Cường và Cát Hương đã đến rồi, cả hai người mặt tươi roi rói, nhìn thấy Triệu Tiến từ xa đã khom mình thi lễ.
Tâm tư của bọn họ Triệu Tiến có thể đoán ra, cũng có thể hiểu được, Thạch Mãn Cường và Cát Hương mấy năm nay theo học võ nghệ, tính cách tự nhiên cũng trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng tính cách mạnh mẽ lên, hàng ngày vẫn phải về làm giúp việc nhà. Tuổi thì càng ngày càng lớn, có thể nhìn thấy tương lai của mình, tương lai đó sẽ không có gì thay đổi so với bây giờ.
Nhưng những chuyện mà Triệu Tiến làm mấy ngày nay, có thể khiến cho cả hai người họ có thể nhìn thấy tương lai mới, hy vọng mới, có thể kiếm được nhiều tiền bạc. Trong nhà sẽ không bắt bọn họ về làm. Bọn họ có thể theo Triệu Tiến làm. Đối với bọn họ mà nói, như là thoát khỏi lao tù, một cảm giác như đi trên mây.
- Hôm nay hai ngươi sẽ ký vào văn tự khế ước, đem cái này và tiền công dự chi về cho bố mẹ các ngươi xem, cho họ yên tâm.
Triệu Tiến tỏ vẻ quan tâm nói, cả hai gật đầu lia lịa.
Một lát sau cả bọn đã tề tựu đông đủ. Triệu Tiến không quan tâm đến người khác, chỉ hỏi độc một mình Trần Thăng:
- Cha ngươi về không nói gì ngươi à?
- Khônng, chỉ nói đệ cẩn thận một chút.
Trần Thăng nói một cách đại khái.
Vừa nói xong câu đó, trên đường xuất hiện một hình dáng quen quen, hóa ra là Trần Hồng, đệ đệ của Trần Thăng. Trần Hồng không giống với dáng người to béo khỏe mạnh của Trần Thăng, dáng dấp chỉ vừa vừa, trắng trẻo, nom ra giống với dáng vẻ của đứa trẻ đọc sách hơn, từ xa đã cười chào.
- Trần Hồng nhà đệ học buôn bán, đệ bảo nó đến xem có giúp được việc gì không.
Trần Thăng cười nói.
Sau khi Trần Hồng đến, khách khí chào hỏi, rồi đi tới trước mặt Triệu Tiến, cười nói:
- Triệu đại ca, hôm qua nghe ca ca của đệ nói đại ca muốn mở quán thuê mướn người. Có chuyện này không biết Triệu đại ca có biết không. Hiện nay cửa hàng thuê người làm, học việc ba năm chỉ cho cơm ăn không trả tiền công. Triệu đại ca còn cho mỗi năm hơn ngàn văn tiền, thế này thì tốn kém quá.
Cái ý này Triệu Tiến đúng là mới lần đầu nghe, Tôn Đại Lôi ở bên cạnh gãi gãi đầu xấu hổ nói:
- Điều ta nói hôm qua nghe ra không đúng, hóa ra là có chuyện như vậy.
Nhà Tôn Đại Lôi cũng buôn bán, nhưng y không có khái niệm đó, cũng chẳng trách nào y xấu hổ như vậy. Triệu Tiến trầm ngâm nói:
- Bọn ta đây chủ yếu là thuê người đánh đấm, vả lại cũng phải luyện tập vất vả, cho nên tiền bạc cần phải thoải mái một chút.
Trần Hồng cười gật gật đầu. Cậu năm nay mới có mười ba tuổi, vẫn còn chưa biết cách nói chuyện. Thấy Triệu Tiến không nghe theo ý của mình, trong lòng không phục, tròng mắt đảo đảo, tiếp tục nói:
- Triệu đại ca, nếu không thì thế này, mỗi tháng một trăm văn tiền không thay đổi, nhưng phải ba tháng phát một lần. Ai làm việc không cố gắng, số tiền đó sẽ bị trừ cho người khác. Có như vậy, người làm mới không dám giở quẻ.
- Ý này cũng hay đấy!
Triệu Tiến hiểu ngay ra. Đã ở vào thời buổi này thì nuôi cơm không phải trả tiền là chuyện bình thường. Mà bên mình đã hứa là trả tiền, chủ ý của Trần Hồng tức là dùng số tiền này để biến thành tiền thưởng, dùng để kích thích tính tích cực của bọn họ, đợi đến khi đào tạo thật tốt, thì mỗi tháng mới phát một lần là hợp lý rồi.
Nhìn thấy Triệu Tiến thật lòng khích lệ, ánh mắt của Trần Hồng cũng không vui. Triệu Tiến nhìn Trần Hồng nghĩ ngợi một lát, cười nói:
- Nhị Hồng, quán của ta còn thiếu một người quản lý, đệ có sẵn lòng giúp ta không.
Hắn nói còn chưa dứt lời, Trần Hồng đã liến thoắng nói:
- Sẵn sàng, sẵn sàng.
- Nhị Hồng ở nhà giúp, về chuyện sổ sách và buôn bán thì khỏi phải bàn đến nó, rất là sốt sắng. Triệu huynh đây đã có ý mở quán, nó rất là hợp.
Trần Thăng cười cười trêu trêu nói, cả bọn phá ra cười.
Lần này buổi trưa không ở trong sân luyện võ. Cả bọn đi sang nơi để hàng. Một cái kho và một cái quầy hàng bỏ đi tại để hàng sớm đã được nhà Tôn Đại Lôi trả giá thấp lấy lại. Tôn Đại Lôi lần này có mang theo chìa khóa.
Đến nơi để hàng lúc này cũng không còn sớm nữa. Vốn nghĩ rằng sẽ có rất nhiều người đến đợi, không nghĩ rằng tuổi mười bốn mười lăm chỉ có không đến hai chục đứa, đang đứng ở đó nhớn nha nhớn nhác.
Triệu Tiến cau mày một lát, sau đó nói với Trần Hồng:
- Xem ra tiền một tháng không thể bớt được.
Bên kia Tôn Đại Lôi mở một gian nhà kho. Triệu Tiến thì gọi Thạch Mãn Cường nói:
- Thạch Đầu, ngươi cầm lấy hai lạng bạc cùng với Nhị Hồng đi đổi lấy loại tiền đồng mới tinh vào, đi nhanh rồi về ngay.
Thạch Mãn Cường và Trần Hồng vội vàng đi ngay. Những người khác đều đi vào quầy hàng, Quầy hàng này bên trong cửa sổ nào cũng đóng kín mít. Bên trong thì rỗng tuếch, nhưng vẫn còn sót lại hai bộ bàn ghế, đều cũ nát không còn ra hình dạng gì. Triệu Tiến và cả bọn lau phủi đất cát, bê cái bàn ra nơi để hàng.
Đợi cho mọi thứ chuẩn bị xong, Triệu Tiến vỗ tay xuống bàn nói:
- Mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ tiền thôi.
Trên nơi để hàng, bọn trẻ lớn nhỏ đều chú ý sang bên này. Nhưng chỉ đứng nhìn từ xa mà không dám tới gần, chứ không nhiệt tình như hôm qua, cả bọn đều thấy rất lạ, Cát Hương nói trước:
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, để ta đi hỏi xem?
Cát Hương lại có một cái tài rất dễ bắt quen, chẳng lâu sau chạy trở lại, nét mặt có vẻ tự hào. Sau khi quay lại liền thì thầm nói:
- Bọn nó sợ bọn mình, hiện nay bên ngoài đang truyền tai nhau, nói hôm qua Triệu đại ca dẫn cả bọn mình đi đánh nhau với bọn Trình Đồng Đầu một trận rất to. Bên miếu Thần Tài máu chảy thành sông, bọn mình mỗi đứa giết được mấy mạng....
Cả bọn đầu tiên sững người, lập tức bật cười khà khà. Đối với mấy thiếu niên luyện võ như bọn họ mà nói, có thể xuất đầu lộ diện và dọa người khác sợ hãi, rất là hãnh diện.
Triệu Tiến cũng cười khổ, bụng nghĩ chả trách nào người đến ít thế, chả trách bọn họ không dám tới gần. Hắn đập tay xuống bàn cười nói,
- Các huynh đệ, chúng ta phải học giang hồ làm xiếc rồi
Đám trẻ con chơi trên nơi để hàng đều từng xem bọn Triệu Tiến tỷ thí võ nghệ. Có đứa từng xem một hai năm, bình thường ra đều cảm thấy bọn Triệu Tiến là anh hùng hào kiệt, thân thủ tốt, nhiều ý tưởng. Cả bọn đều sùng bái, lại rất thân cận. Nhưng mấy hôm nay nhiều tin lưu truyền, đầu tiên là giết bọn hòa thượng ở Vân Sơn Tự, rồi sau đó là giết bọn lưu manh ở Miếu Thần Tài máu chảy thành sông.
Đánh người đổ máu đối với bọn nó đã coi là ghê gớm lắm rồi, nói gì đến giết người. Ngay cả trước khi ra khỏi nhà đi chơi, người lớn trong nhà đều dặn dò phải cẩn thận, có đứa còn bị nhốt trong nhà, những đứa dám đến đã là to gan lắm rồi, đứng từ xa nhìn bọn Triệu Tiến mà không dám lại gần.
Đúng lúc đó, đột nhiên thấy Trần Thăng đánh nhau đứng thứ hai đi ra. Trong tay không ngờ lại cầm đao thật, một đứa bên cạnh cười hì hì ném ra một củ cải, chỉ nhìn thấy ánh đao lấp loáng, củ cải đã bị chém đứt thành nhiều miếng. Lúc này người xuất thân từ Từ Châu Vệ, thường xuyên cưỡi ngựa tới là Đổng Băng Phong khua thanh trường mâu lên, khiến cho củ cải bay trên không trung rơi trúng lưỡi mâu.
Cũng có mấy miếng củ cải bị đâm trượt, nghe chừng muốn rơi xuống đất đến nơi, lưỡi kiếm lại lóe lên, đều bị đâm trúng.
Lại có một củ cải được ném lên không trung, nghe một tiếng hét to, một cây chùy lớn đập mạnh, củ cải bị đập nát nhừ.
Sợ thì sợ, bọn trẻ đến chơi khắp nơi để hàng đều tò mò lại gần. Trần Thăng bên này đã chuẩn bị tư thế bắt đầu múa đao, ánh đao lấp loáng, rồng cuốn hổ vồ, uy lực khôn thường.
Càng ngày càng nhiều đứa trẻ quây tròn xung quanh, ngay cả người lớn đi qua đường cũng dừng lại xem.
- Cũng may mà có đứa bán củ cái đến rồi.
Triệu Tiến cười nói với Cát Hương đứng bên cạnh. Lúc này có thể nhìn thấy đầu kia Thạch Mãn Cường vác một bao nặng đi tới.
Trần Thăng luyện xong một bài đao. Đổng Băng Phong tay cầm trường mâu vào sân. Y trước khi đến nơi để hàng này kỹ thuật cũng đã hết sức điêu luyện, lần này đúng dịp cần dùng đến. Đám người náo nhiệt vây xung quanh xem đâu có phân biệt được giết người và diễn trò có sự khác nhau. Bọn chúng chỉ biết là đẹp hay không đẹp, còn có đứa lớn tiếng giảng giải.
Thạch Mãn Cường đem bao nặng đặt ở trên bàn. Triệu Tiến mở bao ra, từng xâu tiền đồng tỉ lệ tốt bỗng chốc đầy ắp mặt bàn.
- Bất ngờ đi đổi, nhà nào cũng không có nhiều tiền mới tinh cả. Chỉ chọn được những loại có tỉ lệ khá thôi, nhưng cũng có một nhà có được một lượng tiền được được.
Trần Hồng vẻ mặt hậm hực nói, rõ ràng cảm thấy mình chưa làm tốt chuyện này.
Triệu Tiến cười nói:
- Chúng ta cũng vì dùng gấp quá, không phải lo lắng, đệ làm rất tốt.
Được hắn khích lệ như vậy, sắc mặt Trần Hồng dễ coi hẳn. Triệu Tiến ngẩng nhìn ánh mặt trời. Rồi lại nhìn ra phía đường. Vừa vặn lúc đó, nhìn thấy một vị trung niên mặc áo dài cùng đi với hai thanh niên mặc áo xanh công nhân đang đi sang bên này.
Triệu Tiến vội vàng ra đón, đến trước mặt ba người vòng tay thi lễ, nói:
- Tiểu điệt Triệu Tiến, làm phiền các vị thúc bá cất công đến đây rồi.
Hai người áo xanh công nhân chính là cách ăn mặc của người làm sai nha. Mỗi người vác một bao. Người trung niên áo dài cũng màu xanh nhưng màu nhạt hơn. Chứng tỏ ba người này trong nha môn địa vị không cao, sắc mặt của họ cũng không được tốt cho lắm. Chắc là cảm thấy bị sai đến đây giúp bọn trẻ, cảm thấy mất mặt. Nhưng thỉnh cầu Triệu Chấn Đường bên đó không thể không nhận.
/214
|