Chương 102: Muốn ăn no.
Tuy nhiên Triệu Tiến khách khí vòng tay thi lễ như vậy, ba người nét mặt cũng tươi cười nói:
- Toàn người nhà hỗ trợ mà, không phải khách khí như vậy.
Triệu Tiến tươi cười đứng dậy, nhưng vẫn tự coi mình là bậc hậu sinh. Lúc này mới biết người trung niên mặc áo dài họ Diệp, là văn thư bạch thân của hộ phòng nha môn tại Tri Châu, cũng có nghĩa là trợ thủ của thư lại nha môn, hai vị kia thì là sai nhân phòng hộ.
Bên kia đã sớm bê từ trong sân ra mấy cái ghế còn dùng được, mời ba vị khách ngồi.
Nhìn thấy nhân viên của nha môn xuất hiện, không khí ồn ào trong này có chút lắng lại. Lúc này Triệu Tiến đứng trên bàn, lớn tiếng nói:
- Các huynh đệ, bằng hữu, việc ta đây tuyển mộ người làm tất cả đều đã biết, không phải nói chơi. Hễ ai phù hợp với yêu cầu của ta sẽ được thu nhận, trước tiên trả tiền công một tháng một trăm văn tiền.
Nói xong câu đó, Triệu Tiến chỉ chỉ lên mặt bàn, trên bàn chất đầy tiền đồng còn mới coong, dưới ánh mặt trời lấp la lấp lánh. Có nói giời nói bể gì thì cũng không bằng tiền mặt. Những thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi muốn tới ứng mộ nét mặt đều trở nên nghiêm túc. Ngay cả những người đi đường bên ngoài thấy đám đông ồn ào cũng chú tâm quan sát không phải ít
- Bao ăn, bao ở, mỗi tháng tiền công một trăm văn tiền. Những điều khoản này chúng ta cần phải viết vào tờ khế ước, còn có thể viết rõ ràng. Nếu như vi phạm những điều khoản này thì tờ khế ước này lập tức trở thành giấy lộn.
Nghe thấy hắn nói như vậy, nét mặt Trần Hồng như không thể tưởng tượng nổi, hơi lo lắng giật gấu áo của Trần Thăng nói:
- Ca ca, Triệu đại ca thế này thì phá sản mất, thuê người làm chỉ cần bao ăn là được.Tiền của ông chủ không quay vòng, mọi người khổ hai ngày cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng như vậy chẳng phải là mình tự đào hố chôn mình sao!
- Đại ca làm việc chưa bao giờ sai. Làm vậy chắc chắn đại ca có lý của đại ca, đệ đệ cứ nghe là được rồi!
Trần Thăng mắng luôn. Y rất có lòng tin ở Triệu Tiến.
Vị văn thư họ Diệp đang ngồi trên ghế cũng hết sức kinh ngạc. Vội cười nói nhỏ với hai vị đi cùng:
- Thế này thì chỉ có mà tán gia bại sản, Triệu đại đao có kiếm được bao nhiêu tiền đỏ đen cũng không bằng một tên bại hoại, giết người là nhiều nghiệp chướng lắm!
Tiếng nói của bọn họ không lớn, chỉ có Vương Triệu Tĩnh nghe được. Vương Triệu Tĩnh chỉ lạnh lùng lườm một cái, không nói gì.
Triệu Tiến tiếp tục đứng trên bàn hét lên:
- Có phải là thấy lời của ta thái quá không, chúng ta hôm nay có mời mấy vị đại nhân trong nha môn đến đây xác nhận. Hôm nay ký vào tờ khế ước, lấy dấu vân tay, mang tới nha môn đóng chiện, có vương pháp đảm bảo, ai còn dám vi phạm nào?
Phía dưới xôn xao, mọi người đều nhích lại gần. Những điều mà Triệu Tiến nói không thể tin được, chưa nghe qua làm như vậy. Mọi người vốn không tin, nhưng khi nghe đến tờ khế ước có quan phủ bảo lãnh thì tất cả cảm thấy có thể tin được
Cho dù là bình thường ra thì sợ hãi, căm ghét quan phủ, nhưng uy tín của quan phủ đối với mọi người vẫn là một dạng kính sợ và tin tưởng.
Triêu Tiến còn chưa nói hết, tiếp tục hét lên:
- Còn có mấy lời khó nghe cần phải nói trước, mặt đất không yên tĩnh, thường có bọn lưu manh vô lại quấy nhiễu. Ăn cơm của ta, cầm tiền của ta, thì phải nghe lời ta dạy mà đánh. Nếu không tuân thủ quy định thì phải chịu phạt chịu đòn. Nếu không có gan chịu khổ, không có gan đánh nhau, không tuân thủ được quy định của ta, thì đừng có đến đây, khỏi phải đến lúc đó mất hết thể diện.
Hắn nói xong câu này, không biết có ai ở phía dưới đế vào:
- Đánh nhau còn có thể được ăn no lấy tiền, có việc tốt thế này ai mà chẳng muốn làm!
Phía dưới cười ầm lên, dân Từ Châu nhanh nhẹn dũng mãnh, ngay cả trẻ con hay thiếu niên cũng giỏi võ hiếu chiến. Nghe Triệu Tiến nói nhấn mạnh từ đánh nhau, đánh nhau ngược lại đem đến sức mạnh
- Đều hiểu cả chứ, ai muốn ghi danh thì tiến lên trước.
Triệu Tiến nói xong câu này, liền từ trên bàn nhảy xuống.
Cả đám người vây quanh nhìn nhau, nhưng không ai bước lên. Triệu Tiến không quan tâm bọn họ, chỉ cười hì hì nói với Diệp văn thư:
- Diệp thúc thúc, tờ khế ước này phiền thúc thúc viết thêm vài câu, quy định thì nói rõ một chút.
Vừa rồi Triệu Tiến nói không ít quy định, viết từng điều ra cũng rất rắc rối. Diệp văn thư liền nhăn mày lại, hắng giọng nói nhỏ:
- Tiểu Tiến à, những đứa này đều không biết mặt chữ, chúng ta chỉ viết qua vài câu là được. Bọn nó đứa nào mà hiểu được, đến lúc ký vào tờ khế ước rồi, đứa nào dám làu bàu thì bắt vào trong đánh cho một trận.
Những nhân viên quèn kẻ nhàn rỗi trong nha môn này thủ đoạn rất đen tối, Diệp văn thư này cũng là có ý giúp. Dù sao thì mọi người cũng không biết chữ, viết qua vài câu, đợi cho sau khi hai bên chấp thuận, người làm mà không phải thì ông chủ có thể đay nghiến mắng mỏ, giảm được tiền ăn, tiền công.
Triệu Tiến vẫn tươi cười, nhưng khăng khăng nhất quyết theo ý mình:
- Làm phiền Diệp thúc thúc viết theo lời tiểu điệt nói. Tiểu điệt lần đầu làm chỉ muốn quy định nghiêm, khiến người ta tin, bằng không lần sau ai còn tin.
Nghe nói thế, Diệp văn thư cảm thấy Triệu Tiến đang chế giễu mình. Sắc mặt liền tối sầm lại, Triệu Tiến lại rất nghiêm túc, thò tay vào trong ngực rút ra năm lạng bạc, nhét trực tiếp vào tay Diệp văn thư, cười nói:
- Vất vả Diệp thúc, đợi việc này làm xong, tiểu điệt còn có lễ tạ nữa.
Triệu Tiến còn tiện tay đưa cho hai sai nhân mỗi người một lạng. Hai người này lập tức mắt sáng lên, vốn cho rằng chơi cùng với đám thiếu niên, không nghĩ rằng “thiếu niên” này cũng biết điều đấy.
Diệp văn thư ước lượng số bạc, mặt mũi tươi hẳn lên nói:
- Thằng nhỏ ngươi làm việc cũng cẩn thận đấy. Thôi được, ta đây cũng sẽ làm việc nghiêm túc. Mấy ngày tới cho dù có phải ra sức viết mỏi rời cổ tay, cũng phải viết cho chu đáo.
Triệu Tiến vội vàng khách khách khí khí cảm tạ, rồi đứng sang một bên. Diệp văn thư kia đã mở cái bao, lấy bút mực, giấy mang theo bên trong ra. Hai vị nhân viên đơn giản đứng lên hét to:
- Đây là một việc tốt hiếm có, các ngươi còn chần chừ gì nữa. Bọn ta mà còn trẻ mười mấy tuổi thôi, thì đã sớm tranh đến đây rồi.
Cho dù nói đi nói lại như thế, người vây quanh xem vẫn chần chừ không lên trước, đứa nọ nhìn đứa kia, đứa nào cũng không chịu đến ghi danh
- Triệu huynh, có cần phải nghĩ ra cách khác không?
Vương Triệu Tĩnh không chịu nổi thì thầm, Triệu Tiến lắc đầu đáp:
- Không vội được, phải làm cho bọn họ cam tâm tình nguyện đến.
Triệu Tiến phải huấn luyện những đứa ứng mộ đi đánh chiến. Nếu không phải cam tâm tình nguyện, đến lúc đó chắc chắn không có dũng khí để mà tiến lên.
Thời gian kéo dài như thế hết khoảng một tuần hương. Triệu Tiến sai Cát Hương đi pha ấm trà nóng cho ba vị Diệp văn thư nhâm nhi. Hắn đã chuẩn bị tốt cho một trận đánh kéo dài.
- Có thật được ăn no không?
Bỗng có một người trong đám đông hỏi to.
Nhìn theo hướng tiếng nói, hóa ra là câu hỏi của một người cao xấp xỉ Trần Thăng. Người này nhìn ra cũng khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, coi như đồng niên với bọn Triệu Tiến, cao như Trần Thăng rất là ít, ăn khỏe, ăn được, sức khỏe còn phải được rèn luyện tốt thì mới cao lớn như vậy. Nhưng cũng có một số đứa bản năng rất cứng đầu.
Câu hỏi của cậu thiếu niên này xem ra là bản năng như vậy. Y không to lớn như Trần Thăng, người rất gầy guộc, trông giống như một bộ khung xương, tướng mạo rất hung ác, dáng vẻ có thể coi là đầu báo mắt tròn. Nhưng bộ dạng như vậy bị nét xanh xao trên khuôn mặt làm phai nhạt đi rất nhiều.
Đám người trên sân kho hàng thấy đứa này nói ra, đều ồ lên cười. Chỉ có bọn Triệu Tiến đang buồn bã, song nghe thấy tiếng người hỏi, Triệu Tiến vẫn trả lời chắc như đinh đóng cột:
- Đương nhiên là cho ăn no, sau này còn có cả thịt để ăn.
Nghe được câu đó, đám người vừa cười ồ lên nhìn nhìn Triệu Tiến, lại nhìn thiếu niên cao gầy hung hãn kia, tiếng cười càng to hơn.
Thiếu niên đó rẽ đám đông ra đi lên trước, vừa đi vừa hét to:
- Chỉ cần được ăn no, ta đây không cần tiền cũng được.
- Ngươi tên gì?
- Lỗ Đại.
- Nhà ở đâu?
- Bãi Sài Hỏa Thành nam.
- Bố mẹ ngươi có đồng ý cho ngươi đến đây không?
- Đồng ý, có thể cho ta ăn no, chắc chắn họ đồng ý.
- Có thể chịu được khổ, có thể đánh nhau không?
- Chỉ cần được ăn no…
Triệu Tiến hỏi mấy câu, phát hiện tên Lỗ Đại này gần như không lay chuyển với từ “ăn no”. Người hơi khờ khạo, mà cũng không đến nỗi hung ác, mọi người đều cảm thấy thú vị, lúc hỏi đáp mọi người đều buồn cười.
Người như vậy rất là thích hợp, vả lại cũng chẳng có thói hư tật xấu gì. Triệu Tiến lại thấy rất hài lòng với Lỗ Đại. Đang định cho y vào ký tờ khế ước, lại bị Cát Hương giật giật gấu áo, quay lại nhìn, Cát Hương nét mặt lo lắng ghé sát thì thào:
- Đại ca, đệ vừa rồi đi nghe ngóng, tên Lỗ Đại này không được!
Cát Hương tính nhạy cảm, nghe thấy đám đông cười ồ nên thấy không ổn. Ra dò hỏi mới biết Lỗ Đại năm kia theo người nhà chuyển vào thành Từ Châu. Bố mẹ làm công cho một nhà giàu, vốn định cho Lỗ Đại vào làm cùng. Nhưng tên Lỗ Đại này ăn rất khỏe, mỗi bữa ăn gần bằng một người rưỡi người lớn. Hao tổn như thế nên quản gia nhà giàu kia đương nhiên là không nhận.
Vả lại vì ăn uống như vậy, khắp Từ Châu đều không muốn nhận Lỗ Đại vào làm, cảm thấy trả tiền lãng phí. Vì vậy Lỗ Đại này đành phải ở lại nhà. Y có một đệ đệ và hai muội muội. Đệ đệ và muội muội dáng dấp và ăn uống đều rất bình thường như mọi người. Lỗ Đại không thể ăn tranh ăn cướp của đệ đệ và muội muội, chỉ có thể hàng ngày ăn lưng lửng và ráng chịu. Chỉ lúc nào nhà giàu trong thành có việc hiếu hỷ mới đi theo được bữa no nê.
Sở dĩ trẻ con ở bãi để hàng biết y, là vì Lỗ Đại nửa tháng nay mới biết được bãi để hàng này tỉ thí mà thắng sẽ được ăn. Mấy lần đến, bọn Triệu Tiến đều vì việc nọ việc kia không ra sân, nên chưa gặp lần nào. Hôm nay lại vấp phải tình huống này
- Đại ca, không thể nhận y, một mình y ăn đủ cho bọn ta thuê ba người rồi…
Cát Hương có vẻ lo lắng nói. Triệu Tiến cưới vỗ vỗ vai Cát Hương, nói nhỏ:
- Ăn được không lo, đánh được là được!
Hai người nói chuyện, Lỗ Đại kia có vẻ hoảng hốt. Y cũng biết người khác vì sao không cần y, nhìn thấy Triệu Tiến quay đầu lại, Lỗ Đại vội nói:
- Ta có thể ăn ít một chút, nhưng ba ngày được ăn no một bữa thì có được không?
Triệu Tiến mỉm cười, mở miệng nói:
- Ta đã nói rồi, ta đảm bảo ngươi bữa nào cũng được ăn no. Lại đây ký vào tờ khế ước này. Nhớ là về nói với cha mẹ ngươi rõ, bọn họ cho đi ta đây mới thu nhận, hiểu không?
- Cha mẹ ta chắc chắn là đồng ý, bọn họ đã nghĩ để cho ta ra ngoài kiếm sống, tự mình nuôi mình.
Lỗ Đại vội gật đầu lia lịa nhận lời.
Định được một người, Triệu Tiến quay lại nói với Diệp văn thư:
- Diệp thúc, tiểu điệt nói, thúc thúc viết, mỗi mẫu hai bản.
- Ngươi hiểu…
Diệp văn thư vốn định nói, một đứa choai choai như hắn, đối với khế ước thì biết cái gì, lại nghĩ đến bạc ở trong ngực, bèn nín lặng.
/214
|