Chương 103: Mưu kế nhỏ.
Triệu Tiến trầm ngâm một lát, bắt đầu đọc. Triệu Tiến đương nhiên là không biết văn viết, chỉ dùng văn nói mà nói ra. Diệp văn thư cười cười, trong ánh mắt không giấu được sự khinh bỉ. Vương Triệu Tĩnh nghe rất chăm chú, nét mặt cũng thoáng nụ cười nhạt.
Nghe nghe Triệu Tiến đọc, nét mặt của Diệp văn thư và Vương Triệu Tĩnh đều trở nên vô cùng khiếp đảm. Trần Hồng cũng lắng nghe hết sức chăm chú.
Mặc dù là dùng văn nói, nhưng những lời mà Triệu Tiến nói ra rất là chặt chẽ, quyền và trách nhiệm giữa ông chủ và người làm hết sức phân minh. Ai phải làm cái gì, ai được cái gì, quy định thế nào, vi phạm thế nào rõ ràng rành mạch, khiến cho moi người không tìm ra sai sót. Diệp văn thư đưa bút ghi chép rất nhanh, sợ là sẽ bị sót.
Thảo ra bản hợp đồng đối với Triệu Tiến mà nói rất là đơn giản.Trước kia hắn không biết đã gặp phải bao nhiêu ví dụ thực tế. Giờ đây bản này hắn vẫn còn có ý đơn giản hóa đấy. Triệu Tiến rất nhanh đọc xong. Diệp văn thư lại không nói gì cả. Y cẩn thận thổi cho khô nét mực, cẩn thận đọc qua một lần, nhắm mắt định thần rồi mới thở dài một tiếng, mở to mắt ra trầm trồ thán phục nói:
- Giỏi thật, tờ hợp đồng này ta phải giữ lấy một bản. Sau này lại có hợp đồng thuê tương tự, viết theo cái này không ai có thể tìm ra một sai sót.
Nói xong liền chép lại bản thứ hai, vừa định đưa tay viết. Vương Triệu Tĩnh liền cười ngăn lại, giải thích:
- Giấy tờ nơi cửa công, không thể hàm hồ được, phải dùng văn viết, xin chờ một lát, tiểu sinh sửa sang lại một chút.
Cũng không đợi Diệp văn thư nói gì, Vương Triệu Tĩnh tự mình mài mực cầm bút, nét bút rồng bay phượng múa, bắt đầu viết nhanh thoăn thoắt.
Đối với thái độ của Vương Triệu Tĩnh, Diệp văn thư cảm thấy bị xúc phạm, mặt sầm lại định thể hiện ra. Triệu Tiến vội ghé sát tai Diệp văn thư nói:
- Diệp thúc, đây là công tử nhà đại nhân Vương Hữu Sơn…
Vừa nghe đến thân phận người này, Diệp văn thư giật mình, lập tức nín thinh. Sự thanh tao, cao quý của Vương Hữu Sơn thì khỏi phải nói. Công tử nhà Vương gia tuổi nhỏ thần đồng, sự tích có mầm đọc sách cũng đã rất nhiều người truyện tụng ca ngợi, vả lại từ sớm đã có công danh tú tài. Đây chẳng phải là hạng người mà loại như Diệp văn thư trí thức giẻ rách có thể so sánh được
Tiến lại gần xem, nét mặt của Diệp văn thư từ ngượng ngập trở nên kính phục. Không kìm lòng được thán phục nói:
- Chữ đẹp, nét chữ thật là thanh tú, ngay cả Vương sư gia bên cạnh Thái tôn cũng chưa chắc đã viết ra được.
Con nhà có học, trong chuyện văn chương mà nói, thành tựu của Vương Triệu Tĩnh hơn rất nhiều so với đại bộ phận văn nhân sĩ tử trong thành Từ Châu. Đem văn nói sửa thành câu từ hay dùng nơi cửa quan chỉ giống như gắp một đĩa rau, hơn nữa chữ viết thì cực kỳ bay bổng.
- Bản chữ viết này của Vương công tử không thể đưa ra ngoài được, tại hạ muốn mang về treo lên, giữ lấy để làm chữ mẫu.
Diệp văn thư cười nịnh bợ một câu, sau đó cầm bút bắt đầu chép.
Diệp Văn Thư viết vài câu lại ngẩng đầu nhìn Triệu Tiến một cái, rồi mới lại tiếp tục. Diêp văn thư nghĩ ra một chuyện. Y biết con trai của Tổng bộ đầu Trần Vũ cùng chơi với Triệu Tiến, nhưng lại không nghĩ rằng công tử của Vương Hữu Sơn lại chơi với Triệu Tiến, hơn nữa lại coi Triêu Tiến là thủ lĩnh. Tên tiểu tử này quả là không hề đơn giản.
Không bao lâu tờ khế ước được viết xong, đưa cho Lỗ Đại. Lỗ Đại cũng không biết chữ, chỉ hỏi sẵng một câu:
- Có được ăn không
Được trả lời chắc chắn xong, khoái chí ở phía trước lấy dấu lăn tay chấp thuận.
Đám người vây xung quanh xem chẳng buồn cười ồ lên nữa, mà đều đang hết sức chú tâm nhìn bên này. Cả bọn đang nghĩ, lẽ nào bọn Triệu Tiến thật sự muốn thuê Lỗ Đại tốn kém như vậy.
Đợi cho Lỗ Đại lấu dấu lăn tay đồng ý xong. Triệu Tiến cũng ký tên của mình vào. Tuy rằng thời đại này không được đào tạo chuyên nghiệp, viết ra cũng được ra phết.
Làm xong những việc này, Triệu Tiến gật gật đầu với Trần Hồng. Trần Hồng nhanh chóng đếm ra một trăm văn tiền đẩy ra trước mặt. Triệu Tiến cười nói:
- Cầm lấy trước một trăm văn tiền về đi!
- Cho ta sao? Ta thật sự được cầm?
Nhìn thấy Triệu Tiến liên tục gật đầu. Lỗ Đại đưa tay ra vơ lấy một trăm văn tiền nhét vào trong ngực. Chân tay y rất to, người khác phải vơ mấy lần mới hết, y chỉ hai lần là vơ hết.
Triệu Tiến cười nói:
- Ngày mai cũng đến vào giờ này, cha mẹ người mà không tin, thì có thể đưa tới xem.
Lỗ Đại ngây người ra gật đầu, quay đầu và đi, vừa đi vừa nói:
- Đi mua bánh bao nhân thịt, ta phải ăn một bữa no nê.
- Triệu đại ca, cứ như vậy đưa cho y một trăm văn tiền ư? Không sợ y cầm rồi không quay lại hay sao?
Trần Hồng bên cạnh nói. Triệu Tiến cười nói:
- Đã ký vào tờ khế ước rồi, là đã bị quy định ràng buộc, hơn nữa ở trong thành Từ Châu này, ai dám lừa bọn ta tiền bạc.
Trong khi nói chuyện lướt mắt nhìn một lượt, người vây xung quanh xem theo bản năng rụt lại. Vừa rồi còn có người chê Triệu Tiến ngu, nghe Triệu Tiến cất cao giọng nói ra câu này. Mọi người mới ý thức ra sự đáng sợ của vị tiểu gia này.
Đang nói, lại có hai người đi tới, cũng muốn ứng mộ. Nói gì đi nữa, đồng tiền mới là thực tế nhất, nhìn thấy Lỗ Đại mang tiền đi rồi, tất cả bắt đầu cảm thấy chuyện này không phải là lừa.
Người cứ lên lẻ tẻ, Diệp văn thư bắt đầu bận rộn ghi chép, mãi cho đến khi mặt trời ngả về tây, trong sân những thiếu niên tuổi phù hợp đều đã ứng mộ. Tất cả mới chiêu nhận được mười hai người, có người không được cha mẹ đồng ý, có người thì lưu manh, dáng dấp như giang hồ bốn phương lưu lạc, những người này Triệu Tiến nhất quyết không nhận.
- Làm phiền Diệp thúc buổi tối sao cho mấy bản. Ngày mai ở đây còn phải dùng tới, sao chép vất vả, cứ mỗi bản sao là mười quan tiền đi!
Trước khi đi, Triệu Tiến dặn dò Diệp văn thư mấy câu, sau đó đếm ra một trăm hai mươi văn tiền đưa cho Diệp văn thư.
Làm nhiều ăn nhiều, năng nhặt chặt bị, đưa một lần là chưa đủ, tiện tay còn đưa cho hai công sai mỗi người ba mươi văn tiền, hai vị này cũng rất sung sướng.
Triệu Tiến hô gọi cả bọn bê bàn vào trong kho hàng. Dọn dẹp xong, Triệu Tiến nói với Trần Thăng:
- Nhà ngươi đốt than, những thanh gỗ, thanh gậy chắc chắn không thiếu, những thanh gậy có độ dày y như cây trường mâu của ta thì mang mấy chục thanh ra đây.
Nói chưa dứt lời, Trần Hồng đã tiến lại nói:
- Triệu đại ca, xưởng than nhà đệ mua những thứ đó đều phải bỏ tiền, cứ thế mang đi sẽ bị cha mẹ chửi mất!
Trần Thăng biến sắt mặt, Triệu Tiến lại cười mở miệng nói:
- Cần bao nhiêu?
- Mỗi thanh năm văn tiền!
Trần Hồng đáp rất chơn chu lưu loát.
- Được, mang đến ta sẽ đưa tiền, đệ phải mang những thanh gậy tốt đến đấy.
Triệu Tiến cười đáp. Trần Hồng gật đầu lia lịa.
Triệu Tiến quay người tìm Thạch Mãn Cường, lại nghe thấy Trần Thăng đằng sau nhỏ tiếng mắng:
- Vài thứ đó tiền tiền cái gì, đệ đến đây định làm mất mặt ta sao?
- Tiền ăn quà vặt cho ít quá…
Còn nghe thấy tiếng Trần Hồng không phục cãi lại.
- Nhị Hồng thật là biết lo liệu làm ăn!
Triệu Tiến cười nói, sau đó nói với Thạch Mãn Cường:
- Cha ngươi quen biết với đám thợ thủ công bên kia. Ngươi giúp ta sắp xếp, đập thông tường sân này với sân bên cạnh ra, san phẳng đất ra. Trong phòng cần phải làm vài cái giường, trước tiên phải làm loại giường đủ mười lăm người nằm. Mặc cả giá cả, ngươi nhớ nói rõ ràng.
Vừa nói vừa khoa chân múa tay, Thạch Mãn Cường cũng là loại con nhà có học. Triệu Tiến nói xong y cũng đại khái cũng lên xong kế hoạch.
Sắp đặt xong bên này, Triệu Tiến lại nói với Cát Hương:
- Bữa ăn vài chục người phải nhờ cha ngươi giúp. Ngày mai đặt mua cho sáu mươi người, lương thực và đồ ăn gia giảm đều phải có, thức ăn ba loại. Ngươi không phải khách khí với ta, mọi người kiếm tiền không phải dễ, tất cả đều theo giá thị trường, đừng có bạc đãi người nhà bọn ta.
Nghe Triệu Tiến nói, mọi người đều tự động, tự giác đứng phía sau hắn. Nói xong câu này, Triệu Tiến lại quay sang Tôn Đại Lôi nói:
- Mấy cái sân và bãi để hàng, ta chiếm dụng của ngươi, theo giá gốc cho ta, dùng tiền của chính chúng ta trả. Ngày mai mang khế ước đến đây, bọn ta đi phòng công chứng nha môn để làm thủ tục.
Tôn Đại Lôi cười nói:
- Đấy là đệ đã kiếm hời của mọi người rồi. Cái sân và bãi để hàng này giá cả đã tụt xuống rất nhiều, đại ca vẫn cứ dựa vào giá gốc mua, thôi giảm còn 90%.
Cả bọn vẻ mặt không hề thay đổi, chỉ có Trần Thăng lạnh lùng nhìn Tôn Đại Lôi một cái. Mấy năm nay giá tiền tụt xuống rất nhiều, mua 90%, vẫn còn cao hơn giá thị trường không ít. Tôn Đại Lôi này tính toán hơi nhiều. Cái bãi để hàng vô tác dụng này và quầy hàng, sân, phải tay người khác còn cho không.
Trần Hồng vẫn đứng ở phía sau. Triệu Tiến mỗi lần sắp xếp một việc, cậu đều lẩm nhẩm tính toán. Đợi cho Triệu Tiến nói xong, Trần Hồng không chịu nổi nói:
- Triệu đại ca, đại ca lần này phải chi ra hơn một trăm hai mươi lạng, nhiều quá. Bọn ta còn lại không nhiều, sau này vẫn còn phải chi ra nữa.
Tính toán vẫn là tính toán, Trần Hồng giờ đã tự đặt mình ở vị trí của người quản lý sổ sách rồi, chỗ nào cũng nghĩ thay cho Triệu Tiến.
- Chỉ có chi ra, mới có thể kiếm vào:
Triệu Tiến cười nói một câu.
Lời nói tuy đơn giản, nhưng Trần Hồng lại dừng chân ngẫm nghĩ một hồi.
Triệu Tiến dừng chân, chỉ vào chỗ mục nát trong sân quầy hàng nói:
- Các huynh đệ, đây chính là cơ nghiệp của chúng ta, chỗ này tuy rằng nhỏ bé, xem ra tuy rằng rất cũ. Nhưng nó là của chúng ta, Chúng ta về sau có thể làm được những điều rất to lớn, nhưng mọi thứ đều bắt đầu từ nơi này.
Nghe được câu này, cả bọn theo bản năng đều nhìn lên bức tường bao sân. Nơi đó chất một đống rác rưởi, ánh tà dương chiếu qua đó, khắp trong sân giống như được bao phủ một màu vàng kim. Từng đứa một theo bản năng đều nín thở.
Mọi thứ dọn dẹp đều xong, lúc khóa cửa ra về, Lưu Dũng hấp tấp chạy tới, đi bên cạnh là một đứa vừa thấp vừa gầy.
- Nhất Toát Mao hôm nay đến Miếu Thần Tài quản sổ sách, thái độ rất cung kính. Nhưng Đại Đầu Hoàng nói chân đau chưa khỏi, ở nhà dưỡng bệnh.
Lưu Dũng đi thẳng vào vấn đề báo cáo tình hình bên kia.
- Hôm nay Trần Nhị Cẩu cho người đi sang Sát Trư Lý và Nghiêm Hắc Liễn chào hỏi, qua hai nơi đó đều không gặp người, cũng chưa có được thái độ tốt lắm.
Nói đến đây, Lưu Dũng còn cố ý giải thích:
- Nguyên tắc trong thành, một đại ca mới lên đảm nhiệm vị trí này, đều phải chuyển cho hai nhà khác một cái tấm thiếp bái. Sau đó hai nhà khác sẽ hồi âm lại cũng bằng tấm thiếp một cách khách khí. Hai nơi kia làm như vậy, là không nhận Trần Nhị ca bên này rồi.
Triệu Tiến gật gật đầu. Đây cũng là điều mà hắn đã dự liệu từ trước. Đột ngột lên thượng vị rõ ràng là phá hỏng quy củ, chắc chắn sẽ khiến cho những người trong giới giang hồ này cùng thù hận và đối địch
- Tiểu Dũng, ngươi cứ giám thị tốt cho ta, có gì thay đổi thì đến đây báo ngay. Ta vẫn phải nhắc lại, quan trọng là ngươi phải tự bảo trọng, Cái quán Miếu Thần Tài đó có phải bỏ cũng không tiếc.
Nghe xong Triệu Tiến nói, Lưu Dũng cảm động gật gật đầu, rồi mở mồm hỏi:
- Đại ca, bọn ta tiếp theo sẽ làm thế nào?
- Đợi. Nhất Toát Mao dựa vào sòng bạc của Miếu Thần Tài, cho nên y không thể không thần phục. Đại Đầu Hoàng khá độc lập, cho nên biểu hiện có vẻ quyết liệt một chút. Hai tên này đều không đáng tin. Những điều này ngươi đều nói rõ với Trần Nhị Cẩu, cho y chú ý:
Triệu Tiến trầm giọng nói. Hắn vừa nói xong, Trần Thăng chau mày xen vào thêm:
- Nếu đã không biết phải trái, không bằng chúng ta hạ thủ trước.
- Đợi, chúng chắc chắn sẽ không chịu nổi động thủ trước. Đến khi đó đằng sau chúng sẽ có đứa ngoi lên, lúc đó mới là cơ hội tốt cho chúng ta động thủ.
/214
|