Chương 104:. Cẩn thận đề phòng.
Sắp xếp của Triệu Tiến thỏa đáng, tất cả mọi người đều tán đồng. Lưu Dũng mới bình tĩnh trở lại, chỉ vào đứa thấp gầy bên cạnh nói:
- Đại ca, đây là người đã từng lăn lộn Lôi Tử. Năm đó là người từng động thủ với với đại ca. Sau này đệ nhắn tin mời y ra làm. Lôi Tử, mau mau ra chào đại ca đi.
Cái tên thấp lùn mở mồm khiêu khích kia rất khỏe mạnh. Triệu Tiến giờ đây vẫn còn ấn tượng, nhưng bây giờ dáng vẻ khác nhiều, nhìn đôi mắt vô hồn, sắc mặt vàng như nghệ, dáng dấp gầy khô, chẳng khác gì là dân đói khát, thần sắc cũng không hoạt bát như trước, rất rụt rè.
Triệu Tiến đang suy nghĩ, tên Lôi Tử kia đã đến quỳ xuống, dập đầu nói:
- Tiểu nhân Lôi Tài, bái kiến đại ca.
Các huynh đệ cùng nhau, trịnh trọng lắm cũng chỉ vòng tay thi lễ. Lôi Tài này với mọi người cũng có duyên gặp nhau một lần, không ngờ lại mềm nhũn ra như vậy. Thái độ của Triệu Tiến còn bình thường, người khác không tự chủ được lộ ra vẻ mặt khinh miệt.
- Cuộc sống Lôi Tử không dễ dàng, ba năm trước theo cha mẹ về quê. Nửa đường cả nhà bị mắc dịch bệnh, chết hết cả chỉ sót lại mình y. Sau khi quay về thành không nơi nương tựa, tuổi lại còn nhỏ, ngay cả việc kiếm sống cũng tìm không ra, chỉ có đệ vẫn cứ trợ cấp. Nhưng đệ đây cũng chẳng giàu có gì. Y sống rất khó khăn. Cuối cùng ông trời cũng có mắt nhìn ra kẻ đáng thương, sống chịu đựng qua ngày đến bây giờ. Từ nay về sau, cuộc sống sẽ tốt hơn.
Lưu Dũng bên cạnh bùi ngùi nói.
Cho dù chỉ nói mấy câu thôi, nhưng Triệu Tiến có thể hiểu ra. Lôi Tài này mấy năm nay e rằng phải giãy dụa để sống. Triệu Tiến bọn họ áo cơm không phải lo, không cảm giác được sự cùng khổ và hoang tàn của thành Từ Châu. Hôm nay mới nhìn thấy trực tiếp một ví dụ điển hình.
Triệu Tiến bước lên một bước, giơ tay kéo Lôi Tài đứng lên, đấm vào ngực y một cái, cười nói:
- Năm đó lúc ngươi trêu chọc ta cũng chẳng đến nỗi nhút nhát thế này. Đứng thẳng lên, ở trước mặt người mình không cần thiết phải như thế.
Lôi Tài không nghĩ được thái độ của Triệu Tiến lại như thế. Mất một lúc chân tay luống cuống, Triệu Tiến cười vỗ vỗ vào vai y. Rồi rút bạc ra đưa cho Lưu Dũng nói:
- Cho Lôi Tử mua quần áo mới, ăn uống tốt vào. Đã là người mình làm việc, thì việc chi tiêu ăn uống không được bạc đãi, tiền không đủ thì tìm ta đưa cho.
Lưu Dũng ra sức gật đầu, vâng vâng dạ dạ nói:
- Tiền đệ đây vẫn đủ, vẫn đủ.
Lôi Tài đứng bên cạnh sửng sốt, đột nhiên quỳ xuống, khóc to thành tiếng. Lưu Dũng lại gần định an ủi, nhưng chẳng biết nói thế nào cho phải, chỉ vỗ vỗ vào vai y.
Đợi Lưu Dũng đưa Lôi Tài đi khỏi, trong lòng mọi người cảm thấy nặng trĩu. Khóa cửa sân đi ra, Triệu Tiến cười dặn dò một câu:
- Bây giờ làm những việc này, không tránh khỏi đánh nhau, giết chóc. Hơn nữa lại bị mọi người cho là chúng ta đi đường ngang ngõ tắt. Người lớn trong nhà chúng ta đều sẽ biết cả. Các ngươi về nhà cũng không cần phải giấu diếm gì cả, có gì nói đấy. Nếu như cảm thấy sợ bị tránh mắng, thì cứ đổ hết cho ta.
Cả bọn cười ầm lên, vâng vâng dạ dạ. Từng chuyện, từng chuyện xảy ra, kỳ thực phiền toái nhất là giết người lần đó. Tuy nhiên người lớn trong nhà đều có suy nghĩ không giống những người tầm thường khác. Cho nên cả bọn vẫn có thể tụ lại được với nhau. Nhưng Triệu Tiến cũng lo một chuyện. Nếu như các nhà sợ con mình mang họa, không cho con mình ra khỏi nhà, đối với Triệu Tiến mà nói đúng là tổn thất không nhỏ. Những người bạn này giờ đây, mỗi người một sở trường, đều có thể giúp được rất nhiều.
Triệu Tiến và bằng hữu dọn dẹp xong, hẹn nhau sáng mai gặp nhau tại đây, sau đó tản mát về nhà. Phụ thân hắn Triệu Chấn Đường thì vẫn chưa về đến nhà, đang ngồi chơi ở trong bộ phòng.
Các vụ án ở thành Từ Châu không ít, nhưng những bộ khoái lại không có gì là bận cả. Vì việc nhỏ đều có các sai nhân làm công bận rộn. Bọn họ nắm rất chắc rồi.
Triệu Chấn Đường thân làm đao phủ trong đội bắt người, địa vị không thấp. Ngoài Tổng bộ đầu Trần Vũ ra, người khác không đủ tư cách ra lệnh. Vì vậy muốn bận thì là bận, không muốn bận thì thanh nhàn.
Ở trong bộ phòng túm năm tụm ba để nói chuyện phiếm. Triệu Chấn Đường thì ngồi trong góc uống trà, bếp bên cạnh đun nước liên tục, có thể pha trà bất cứ lúc nào. Đang lúc nhàn rỗi, nhìn thấy các bộ khoái lần lượt đứng dậy chào, lại có cả Tổng bộ đầu Trần Vũ đến.
Trần Vũ có dáng dấp giống hệt Trần Thăng, đều cao lớn, rất trắng trẻo, đi tới trước mặt Triệu Chấn Đường. Triệu Chấn Đường cũng định đứng dậy, nhưng Trần Vũ khoát tay ra hiệu không cần.
Phía sau có bộ khoái lấy lòng bê ghế lại. Trần Vũ sau khi ngồi xuống, ra hiệu cho người khác ra xa một chút. Các bộ khoái đều cười và tản ra, quay đầu đều thì thào bàn luận:
- Mối quan hệ giữa Triệu đại đao và Trần Tổng bộ đầu càng ngày càng thân cận. Quan hệ của con trai tốt, quan hệ của người lớn cũng ngày càng thân mật.
- Ngươi vẫn còn tâm tư để uống trà?
Trần Vũ ngồi xuống và nói thẳng luôn.
Triệu Chấn Đường đặt chén trà trước mặt Trần Vũ, rót trà đầy chén xong, cười nói:
- Sao mà không tâm tư, giờ đây thiên hạ thái bình, trong thành cũng chẳng có án gì.
Trần Vũ bê chén trà lên thổi, tức giận nói:
- Giả bộ lừa đảo à, tiểu tử nhà ngươi coi giời bằng vung, cũng chẳng biết gan hắn ở đâu ra mà to thế, không ngờ nuốt gọn cả khối sản nghiệp của Đồng Đầu, gây ra cho lão Lý hình phòng và ta một phen oán giận.
- Lão oán giận cái gì, con trai ta đã đưa cho lão gấp đôi rồi. Buổi sáng còn vỗ ngực với ta, nói có việc gì thì cứ tìm lão.
Triệu Chấn Đường cười nói.
Trần Vũ lắc đầu, nét mặt có vẻ nghiêm túc, mở miệng nói;
- Ngươi còn phải dạy ta, lão Triệu, Đồng Đầu không là gì cả. Tuy nhiên thành nam một bãi nước đục, đâu đâu chả dính dáng đến nhau, nuốt được Đồng Đầu rồi, mọi mặt đều bị gây phiền toái. Ngươi cứ như vậy yên tâm sao?
Triệu Chấn Đường cũng ngồi thẳng lên, trầm giọng nói;
- Trần Tổng bộ đầu, ta nói những thứ đó ta không dạy nó, ta cũng chẳng bắt nó làm cái gì, ngươi có tin hay không?
Nhìn thấy Triệu Chấn Đường nói rất nghiêm túc, Trần Vũ sững người.Triệu Chấn Đường tiếp tục nói:
- Thành nam bên kia cùng với người của lục phòng và vệ sở có quan hệ gần, thời gian qua không để ý đến phòng bộ của chúng ta. Chịu khó nhặt nhạnh cũng nên làm, nhưng quan trọng không phải ở chỗ đó. Hiện nay thời thế càng ngày càng nhiễu nhương. Chúng ta mới từng này tuổi đầu, vẫn còn phải ở trong bộ phòng làm nhiều năm nữa. Bọn nó nhất thời chưa thể tiếp nhận những vị trí này. Ta cảm thấy đối với việc đó khiến bọn nó cứ phải nằm chết dí trong nhà, không bằng cho chúng nó đi ra ngoài nhìn trước ngó sau, coi như là rèn luyện có kinh nghiệm.
Trần Vũ vốn đã bê chén trà lên, nghe Triệu Chấn Đường nói một chập xong, nâng lên gần tới miệng lại dừng lại, nheo mắt nhìn một hồi, rồi cười nói:
- Những câu này là ngươi nói, hay là đệ đệ đã chết của ngươi nói ra?
Không đợi Triệu Chấn Đường trả lời, Trần Vũ nhấp một ngụm trà, đặt chén trà xuống nói:
- Rèn luyện thì rèn luyện, cuối cùng cũng phải có một thân phận. Ngoài tiểu thiếu gia nhà Vương gia và đứa con nhà Đổng gia ra, những đứa khác đều phải có thân phận làm nhân viên làm công.
Triệu Chấn Đường cười rót cho Trần Vũ đầy chén trà lần nữa. Hai người đều chẳng nói gì thêm.
Tối về đến nhà, Triệu Tiến nhìn thấy mẫu thân mặt mũi hết sức lo lắng, biết là vì mình không về nhà ăn cơm buổi trưa. Còn Mộc Thục Lan thì lại cười tủm tỉm giúp mẫu thân làm cơm, sự cáu giận ban sáng không còn thấy đâu nữa.
Triệu Chấn Đường về nhà ăn tối đúng giờ. Triệu Tiến vẫn chỉ muốn phụ thân của mình sẽ nói ra điều gì đó, không nghĩ rằng Triệu Chấn Đường thì lại chẳng hề nói ra câu nào, tất cả diễn ra như bình thường, chỉ đến khi ăn xong bữa tối mới nói một câu:
- Nhất định phải cẩn thận một chút, việc này chưa thể yên đâu.
Trước khi đi ngủ, Triệu Tiến để ý thấy sau khi Triệu Chấn Đường đặt cái chén không ở cổng sân và cửa phòng. Hễ đẩy cửa ra là sẽ phát ra tiếng động, thanh quỷ đầu đao trước kia vẫn đặt ở bên ngoài cũng được đem vào trong phòng. Triệu Tiến biết đây là đề phòng tập kích ban đêm. Lẽ nào đám giang hồ dám tập kích quan sai nha.
Tuy những lời bàn trong chuyện xưa, giang hồ hào hiệp thoắt ẩn thoắt hiện, giết quan lại như ngóe. Nhưng trên thực tế, đám giang hồ căn bản không dám chọc ghẹo những người có liên quan đến nha môn. Chính vì có sự tự tin này, Triệu Tiến mới yên tâm có gan ngủ ở nhà, cảm thấy sẽ không mang lại phiền phức cho người trong nhà. Bây giờ xem ra, bản thân nghĩ đến sự việc đơn giản quá.
Triệu Tiến đặt thanh đoản đao ở dưới gối. Đêm đó hắn không ngủ được. Song mãi đến sáng sớm hôm sau, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Vẫn chạy bộ sớm rèn luyện như mọi khi, Vương Triệu Tĩnh đã quen chạy bộ cùng với Triệu Tiến. Triệu Tiến nhắc nhở y cần phải chú ý cẩn thận. Không nghĩ rằng Vương Triệu Tĩnh là người luôn suy xét thấu đáo sự việc lại chẳng thèm để ý đến điều này.
- Không nói đến nhà đệ hộ viện và tráng đinh đầy đủ, cái đám ném chuột sợ vỡ đồ ấy có thật sự dám chọc ghẹo nhà đệ không. Phụ thân đệ chỉ một phong thư ra ngoài, không riêng gì bên nha môn của Tri Châu ra sức truy tìm, mà cả Nam Kinh bên kia cũng phải phái người tới. Kẻ nào dám to gan đến thế?
Nghe xong những lời này, lại nghĩ đến tình hình của nhà mình, Triệu Tiến phát hiện ra mình cũng không cần phải quá lo lắng.
Trước kia lúc ăn cơm nhà có ba người, bây giờ có thêm Mộc Thục Lan. Nhưng mọi người đều cảm thấy rất tự nhiên, giống như Mộc Thục Lan trời sinh cũng là người nhà vậy.
Cơm ăn được một nửa, chợt ngoài cửa có tiếng đập ầm ầm. Đêm qua lo lắng cả đêm, nghe thấy tiếng động này, Triệu Tiến đứng phắt dậy. So với sự nhạy cảm của hắn, Triệu Chấn Đường ngược lại rất điềm nhiên, mở miệng nói:
- Có Triệu Tam ra mở cửa rồi, con hốt hoảng cái gì.
Trong lời nói có sự trách móc, Triệu Tiến hậm hực ngồi xuống. Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã. Cửa mở ra, lại là một sai nhân đi theo Triệu Chấn Đường, mặt lấm tấm mồ hôi, thở hổn hển nói:
- Đường gia, trang Chu Các bên ngoài thành có đại án.Người trong trang sáng sớm nay vào thành báo án, nói ít nhất có tới năm mươi mạng người. Trần Tổng bộ đầu đã tới nha môn, phái tiểu nhân đi gọi các gia gia đến.
Ít nhất đã có năm mươi người chết? Triệu Tiến sửng sốt, nét mặt Triệu Chấn Đường càng trở nên khó coi, đứng dậy chửi:
- Mới chỉ được vài ngày sống yên ổn.
Lẩm bẩm một câu rồi vào phòng lấy đao, sau khi đi ra mở miệng nói:
- Hai hôm tới không phải đợi ta về ăn.
Hà Thúy Hoa gật gật đầu, dặn dò theo:
- Ông cẩn thận một chút.
Triệu Chấn Đường lại nói lại lần nữa với Triệu Tiến nguyên câu đó không sai một từ:
- Con cẩn thận một chút.
Rồi cùng với tên sai nhân ra khỏi nhà.
Rốt cuộc thì vì cái gì mà chết nhiều như thế, cứ cho là các dòng họ nhiều người dùng binh khí đánh nhau cũng không đến mức chết nhiều mạng như thế. Mấy năm qua nghe phụ thân mình nói nhiều án rồi, Triệu Tiến cũng hiểu qua một chút. Nhưng chết nhiều như thế, thì người bị thương còn nhiều hơn, số thương vong chắc chắn phải hơn trăm. Cuối cùng thì ai động thủ với ai mà có thể gây ra thương vong nhiều như vây?
Suy xét vẫn là suy xét, Triệu Tiến vẫn tự mình ra khỏi nhà. Mộc Thục Lan chỉ ngoan ngoãn nói lời từ biệt, chứ không có chuyện tiếp tục đòi đi theo.
Lần này Triệu Tiến đi tới nhà của nhị thúc trước. Đầu tiên lật giở một chồng bản ghi chép dày cộp xem lướt qua một lượt, có rất nhiều nội dung nhị thúc ghi chép lại. Mấy năm vừa rồi, một là chưa đủ nhận thức, hai là chữ viết rất khó đọc.giờ đây rất khó luận ra.
Lật xem thêm bản ghi chép, duy trì trí nhớ của mình, Triệu Tiến coi việc này như là việc đại sự luyện võ của mình, không hề dám có một chút lơ là buông lỏng, lướt xem sơ qua một lượt. Triệu Tiến cầm mấy chục lạng bạc đi ra khỏi cửa, đi luôn ra bãi để hàng thành tây bên kia.
/214
|