Chương 106: Khiêu khích
- Tại sao trả tiền công không tốt hơn ư? Nhìn thấy ăn lại hấp dẫn người đến thế?
Đổng Băng Phong ít nói, nhưng lần này cũng là rất buồn bực.
Triệu Tiến cười nói:
- Có được bao nhiêu người một ngày ăn hai bữa cơm, nhà nông lúc không có việc một ngày một bữa cơm cũng có đấy, cùng tuổi như bọn ta đang tuổi dậy thì, ăn bao nhiêu cũng không đủ, nhìn thấy được ăn no đương nhiên là động lòng rồi.
Cát Hương và Thạch Mãn Cường cũng có thể ngày ba bữa ăn no. Gia cảnh hai đứa so với Triệu Tiến và một số người còn lâu mới bằng, nhưng so với những hộ thường dân thì lại hơn rất nhiều. Trong hoàn cảnh này, đương nhiên cũng không thể hiểu được cảm giác này.
Đám người Diệp văn thư càng bận càng mừng, một hợp đồng là mười văn tiền. Vả lại cả tối qua sao ra không ít. Hiện trạng thêm người ghi danh là được rồi, tiết kiệm được rất nhiều việc. Liền nói trước ra quán ăn cơm cũng đành chịu rồi, hay là cho người ra ngoài mua vậy.
Con người ta hay có tâm lý đám đông, vốn dĩ anh nghi ngờ tôi cũng do dự. Giờ đây nhìn thấy người xếp thành hàng đông như thế này, rất nhiều đứa đầu tiên chẳng suy nghĩ gì giờ cũng theo đứng vào hàng.
- Cát thúc, cơm tối chuẩn bị đầy đủ ra, không cần phải tiết kiệm tiền cho cháu, nhất định phải cho bọn họ ăn no.
Triệu Tiến nhìn thấy người đông, vội đưa cho cha của Cát Hương hai lạng bạc.
Cha của Cát Hương cười đến không ngậm nổi miệng. Đây đúng là kiếm ăn được, vả lại trả tiền mặt, vội vàng quay về làm ngay. Trước khi về còn bị Triệu Tiến gọi lại dặn dò một câu:
- Tất cả bát đũa sau khi rửa xong nhất định phải tráng nước nóng, tiền củi lửa cháu có thể trả tiền, nhất định phải nhớ lấy.
Cho dù mọi người đều không hiểu, nhưng Triệu Tiến nói rất nghiêm túc, cha Cát Hương vội vàng nhận lời.
Sở dĩ nói điều này ra, là vì Triệu Tiến rất muốn vệ sinh tiêu độc.
Xếp hàng ngày càng dài, có những đứa muốn chen ngang khôn lỏi. Có Triệu Tiến đứng chăm chú nhìn từ xa, mười hai người không dám một chút chậm chễ, trực tiếp đẩy tên đó ra ngay.
Mọi người đều nhìn thấy Lỗ Đại đẩy một thiếu niên ra. Thiếu niên này tức lồng lên, bị đẩy ra liền mở mồm chửi, còn định động thủ, không ngờ bị Lỗ Đại đẩy bắn ra ngoài đến bảy tám bước chân ngồi thụp xuống đất, đứng dậy tiu nghỉu bỏ đi.
- Sức của Lỗ Đại cũng không phải là vừa, ăn nhiều như vậy cũng đáng.
Trần Thăng cười ha hả nói.
Làm việc cho Triệu Tiến phải rèn luyện vất vả, phải ra ngoài đánh nhau, còn phải được cha mẹ đồng ý. Người ghi danh tuy là đông, nhưng phải đáp ứng cả ba điều kiện nên đủ tiêu chuẩn lại không nhiều. Có người còn hỏi có thiếu kẻ hầu người hạ không. Những người này đương nhiên là không trúng tuyển.
Chờ đến khi không còn ai nữa, hôm nay số trúng tuyển cũng là hai mươi bảy người. Ký kết hợp đồng, dặn dò bọn họ sáng sớm mai đến báo danh. Triệu Tiến lại nói với Thạch Mãn Cường và Cát Hương:
- Các ngươi quen biết không ít người đã từng mưu sinh kiếm sống. Ta ở đây đãi ngộ cũng không đến nỗi nào, chắc chắn có người đồng ý tới làm. Cho nên các ngươi đi tìm cho ta, phải nắm thật rõ.
Cũng những lời lẽ như vậy nói với Đổng Băng Phong một câu, ba người vội vàng nhận lời. Tôn Đại Lôi mang khế ước của viện tử và nơi để hàng này ra, tất cả là bảy mươi lạng bạc. Triệu Tiến đưa trước mười lạng đặt cọc, nói dần dần trả hết, Tôn Đại Lôi bằng lòng ngay.
Bên kia Diệp văn thư đã chỉnh sửa xong khế ước, qua Triệu Tiến bên này lấy tiền. Triệu Tiến đưa tận tay năm trăm văn tiền tròn, cho bọn họ tự chia nhau. Diệp văn thư cảm ơn xong nhưng vẫn chưa đi, cười nói:
- Tiểu Tiến, cha cháu đã dặn dò qua việc tiệm hàng. Hôm nay về ta sẽ làm xong thủ tục cho cháu ở hộ phòng. Nhưng tiệm hàng vẫn phải có một cái tên, cháu đã nghĩ đặt tên cho nó là gì chưa?
Triệu Tiến trầm ngâm một lát, cười đáp:
- Vậy thì làm phiền Diệp thúc, Tiệm này đặt là: Hãng buôn Từ An
Từ An? Diệp văn thư lẩm bẩm một câu, liền mở miệng tán dương không giống như trong lòng đang suy nghĩ:
- Tên hay!
Mười hai người trong đó có cả Lỗ Đại mang theo hành lý đến. Đêm nay sẽ quét dọn qua tiệm hàng để ngủ luôn tại đó.
Tất cả đều mới gây dựng. Triệu Tiến cũng chẳng có yêu cầu gì quá tỉ mỉ, chỉ là sắp đặt bọn họ ngày mai quét dọn nơi đây sạch sẽ. Sau đó cùng với bằng hữu tản mát đi về nhà.
Triệu Tiến sau khi về nhà, lúc ăn cơm Hà Thúy Hoa nói Triệu Chấn Đường cho người đưa tin về báo, nói làm án cả đêm, sẽ không về nhà ăn cơm.
Hà Thúy Hoa lúc ăn cơm nói dông dài vài câu, nói hiện nay thành Từ Châu rất loạn, nghe sai nhân báo tin nói, công sai đều đi thôn Chu Các, đồng nghiệp và các thôi quan được điều đi đều đã qua bên đó, trực tiếp lập một công đường bên đó, thẩm vấn tại chỗ. Ở chợ loạn như vậy, Triệu Tiến thậm chí cơm chưa cũng chẳng về nhà mà ăn.
Triệu Tiến cười đối phó, Mộc Thục Lan lanh lợi ở bên cạnh phụ họa. Chẳng bao lâu cũng chọc cho Hà Thúy Hoa vui lên, cười nói:
- Tiểu Lan cháu vẫn chưa xuất giá về nhà chồng đâu, mà đã nói đỡ cho Tiểu Tiến như vậy.
Làm cho Mộc Thục Lan mặt đỏ ửng, chạy vào trong phòng. Hà Thuý Hoa nhìn bóng dáng của cô gái nhỏ. Cười mỉm nói với Triệu Tiến:
- Đợi đến giữa năm chọn ngày lành tháng tốt cho các con thành thân.
- Nương, vẫn còn quá sớm mà.
Sớm gì mà sớm, lập gia đình rồi con cũng kiềm chế bớt.
Chuyện trò lúc ăn cơm rất vui vẻ. Lúc đi ngủ Triệu Tiến lại không dám sơ suất, bắt chước cách sắp đặt của phụ thân, đặt cái bát ở lối ra vào sân và phòng. Sau đó đem thanh trường mâu vào trong phòng, dao để dưới gối, rồi mới ngủ.
Trong trạng thái cảnh giác như vậy, đương nhiên không thể ngủ ngon. Song cả đêm vô sự, Triệu Tiến dậy sớm chạy bộ, phát hiện chẳng nơi nào có gì khác thường.
Lúc Vương Triệu Tĩnh đuổi kịp, cười hỏi:
- Triệu huynh, hai từ Từ An của huynh có ý nghĩa gì?
- Chúng ta đã ở Từ Châu, thì đương nhiên là có ý nghĩa bảo vệ Từ Châu một phương bình an rồi.
Triệu Tiến cười đáp.
Vương Triệu Tĩnh ngẩn người ra, chạy được vài bước mới nói:
- Khí phách Triệu huynh thật là lớn.
Chạy bộ, ăn sáng xong rồi ra khỏi nhà, Triệu Tiến cảm thấy một ngày lại bình thản trôi đi. Tập kích ổ bắt cóc, đêm đánh lén Trình Đồng Đầu, trấn phục Miếu Thần tài, rõ ràng chuyện xảy ra mấy ngày trước, lại làm cho con người có được cảm giác rất xa xăm.
Vừa đi vừa nghĩ, vừa mới rẽ qua con phố trước nhà, thì đã nhìn thấy Cát Hương chạy tới trước mặt.
Sớm thế này, Cát Hương đến đây làm gì? Triệu Tiến liền nhìn thấy bộ dạng của Cát Hương, mặt mũi bầm dập, trên người toàn là đất cát, quần áo cũng bị xé rách vài chỗ.
- Sao vậy?
- Đại ca, mười mấy tên lưu manh sáng sớm nay xông vào nhà đệ. Đập phá nhà đệ một hồi, ngay cả đồ ăn đã chuẩn bị sẵn cho bên kia cũng bị đổ ụp xuống đất. Cha ta cũng bị đả thương. Đệ vơ lấy binh khí cũng không kịp, bị bọn nó đấm đá một trận. Trước khi bỏ đi còn nói, bắp chân Hoàng gia bị đổ máu, sẽ cho nhà người lụn bại, không tin thì đi thành nam xem thử xem.
Cát Hương nghèn nghẹn cổ họng nói, Triệu Tiến lập tức chau may lại, Cát Hương nói tiếp:
- Nhưng cha đệ đã đi nhà khác thu gom thức ăn rồi, nhất định đúng giờ sẽ đưa qua.
- Đây là chuyện nhỏ, ta hỏi ngươi, những tên kia lại không cầm binh khí sao? Ra tay cũng có chừng mực?
Triệu Tiến vội hỏi.
Bị hỏi như thế, Cát Hương cũng ngớ người ra. Cuối cùng y cũng nói. Theo như chuyện mà hôm đó bọn chúng làm, đối phương nếu để trả thù, chắc chắn sẽ không bị đánh bị đập phá cửa hàng đơn giản như thế. Chân tay bị đánh gẫy, nhà cửa bị đốt cũng dễ xảy ra. Lúc bị đánh cảm thấy rất là tức tối, nghĩ kỹ lại thấy là đối phương vẫn còn nương tay.
Nhìn thấy Cát Hương gật đầu, Triệu Tiến trầm ngâm một lát, cười nhạt nói:
- Mấu chốt của chuyện này là câu cuối cùng kia, xem ra là muốn bọn ta đi thành nam trả thù.
- Đại ca, huynh nói xem, làm thế nào bây giờ?
- Ngươi đi gọi cả bọn không thiếu người nào, bọn ta gặp nhau ở bãi để hàng.
Triệu Tiến bước đi nhanh tới bãi để hàng. Đi qua hai con phố, lại nhìn thấy Thạch Mãn Cường chạy lại, Triệu Tiến hơi hồi hộp một chút, nhìn kỹ bộ dạng của Thạch Mãn Cường, phát hiện ra khóe miệng của y có vết tím, không có vấn đề gì khác.
Không đợi hắn hỏi, Thạch Mãn Cường nổi giận đùng đùng nói:
- Đại ca, sáng sớm nay người của Đại Đầu Hoàng định đập quán của nhà đệ, bị cha đệ và người làm đuổi đi. Đám người đó còn kêu lên, nói không tin thì qua Đại Đầu Hoàng thành nam bên kia xem có đúng không.
Nhà Thạch thợ rèn ở lò rèn có khá nhiều sự phụ thợ rèn, thường xuyên rèn sắt đều rất khỏe mạnh, vả lại nhà không thiếu đồ, đám lưu manh kia thực sự cũng không dễ áp đảo.
- Hãy ra bãi để hàng trước.
Triệu Tiến sầm mặt nói.
Lúc đến bãi để hàng, phụ thân của Cát Hương đã đưa hai người phân phát cơm đến, bánh nướng, bánh bao và dưa muối, số lượng thì vẫn đủ. Đám người kia đang há mồm ăn một cách ngon lành. Triệu Tiến lại nhìn thấy phụ thân Cát Hương mặt mũi bầm tím, trên tay vần còn dùng miếng vải buộc lại, hiển nhiên là để che miệng vết thương.
- Cát thúc, những thứ bị đập nát thúc tính ra con số, đồ ăn bị đập nát sáng sớm nay thúc cũng tính ra con số, còn phải tính cả tiền trị vết thương cũng tính ra con số. Cháu sẽ đưa thúc một lúc.
Triệu Tiến trầm giọng nói.
Phụ thân của Cát Hương nghe nói vậy, vội vàng khom người xuống nói:
- Làm sao lại thế được, đâu dám để Tiến thiếu gia phải tốn kém quá.
Giọng điệu rất là sợ sệt, Triệu Tiến lắc đầu nói:
- Cát thúc, cháu và Cát Hương là huynh đệ, thúc là bậc tiền bối của ta. Thúc khách khí với cháu như vậy cháu không dám nhận. Hơn nữa nhất định phải bồi thường, ai gây ra chuyện này cháu bắt hắn bồi thường gấp đôi
Nghe thấy Triệu Tiến nói thế, phụ thân Cát Hương ngẩn người ra, đưa tay dụi mắt. Rồi mới gật đầu nói:
- Theo như lời Tiến thiếu gia, Cát Hương có một người bạn thật là tốt.
Cát Hương chạy ngược chạy xuôi gọi người, cả bọn đều rất nhanh tề tựu đông đủ, nhìn thấy hai cha con Cát Hương thảm hại, lại còn Thạch Mãn Cường bầm tím, cả bọn rất là phẫn nộ.
- Mẹ nó, ngay bây giờ đi luôn thành nam chém chết Đại Đầu Hoàng.
Trần Thăng phẫn nộ nói.
- Dám công khai mà nói, chưa chắc đã là Đại Đầu Hoàng.
Vương Triệu Tĩnh bình tĩnh phân tích.
Triệu Tiến khoát tay trầm giọng nói:
- Dù cho không phải Đại Đầu Hoàng, chúng ta cũng phải đi, đi có thể là cạm bẫy, không đi thì không trấn áp nổi Tài thần Miếu bên kia.
Cát Hương nghe đến câu này, khẽ cắn môi nói:
- Đại ca, tiểu đệ thấy chuyện cỏn con này chẳng là cái gì, đi thì phiền phức, bọn ta không đi thì hơn, sau này sẽ tìm đến.
Cả bọn đều nhìn về phía Triệu Tiến, Triệu Tiến cười nhạt nói:
- Đi, vì sao không đi, ta cũng không tin đám gà đất chó kiểng ở thành Từ Châu này lại có thể ngăn được huynh đệ bọn ta. Băng Phong, giờ ngươi hãy cưỡi ngựa đi thành nam thông báo cho Lưu Dũng, bảo hắn mang theo tất cả những người có thể mang theo.
Đổng Băng Phong đáp một tiếng rồi cưỡi ngựa đi. Triệu Tiến nhìn khắp một lượt rồi nói:
- Không ai có thể ức hiếp được huynh đệ chúng ta, tất cả hãy chuẩn bị binh khí xuất phát.
Cả bọn đồng thanh đáp một tiếng vang dội, Tôn Đại Lôi không bằng lòng cho lắm, nhưng cũng không cất tiếng phản đối.
Hai hôm nay người ứng mộ cũng đã đến đủ, đang ở trong sân ngơ ngẩn, túm năm tụm ba cười nói tán gẫu với nhau, rất là tự do thoải mái.
Triệu Tiến sắp đặt bên ngoài xong, bước nhanh vào bên trong. Đám người đó đều chứng kiến uy phong của Triệu Tiến hôm qua, vừa nhìn thấy hắn đi vào, lập tức yên tĩnh trở lại.
/214
|