Chương 107: Hiệp lộ tương phùng
Chương 107: Hiệp lộ tương phùng
- Hiện tại có người ức hiếp trên đầu chúng ta, chúng ta phải đi đánh trả, ở góc tường có trường côn, mỗi người một cây, đi theo ta.
Triệu Tiến lạnh lùng nói. Hôm qua nhà Trần Thăng đã đưa đến hơn trăm cây mộc côn, chất đống ở bên góc tường.
Nghe thấy sắp đi đánh nhau, người trẻ tuổi trong sân đều im lặng. Lỗ Đại chưa nói câu thứ hai liền đi cầm lấy một cây mộc côn, còn có mười mấy người trên mặt lại có vẻ hưng phấn, cũng đều đi sang cầm côn lên. Những người còn lại thì chần chừ rồi lần lượt bước lên, mặc dù có người rất không tình nguyện, nhưng ai cũng đều cầm lên.
- Đi theo ta!
Triệu Tiến kêu gọi một tiếng, đám thanh niên này liền nối đuôi nhau đi ra khỏi sân.
Bởi vì ví dụ hôm qua, bên ngoài đã có người tuổi tác sem sem đứng chờ, đợi hôm nay đến báo danh, nhìn thấy một đám người đằng đằng sát khí đi ra, vội vàng tránh ra một bên.
- Ai bằng lòng đi theo ta đánh, thì đi vào sân cầm gậy đi theo, sau khi trở về không hỏi điều kiện, ta trực tiếp thu các ngươi vào.
Triệu Tiến hô to, trong mấy người đến báo danh, có người lui về phía sau mấy bước, có người thì bị kích động liền đi lấy trường côn.
Tính cả bảy người Triệu Tiến, có khoảng chừng hơn sáu mươi người, tay cầm trường côn đi trên đường, trùng trùng điệp điệp trông có phần hùng tráng. Vương Triệu Tĩnh đã nhét tà trường bào mình đang mặc vào bên hông, đi nhanh mấy bước tiến lại gần Triệu Tiến, nói:
- Triệu huynh, mấy người phía sau nhìn thì đông, nhưng trên thực tế đều là lũ ô hợp, e rằng nếu thật sự động thủ thì sẽ tan tác.
Triệu Tiến bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa khẽ nói:
- Ta biết, nhưng vừa lúc có cơ hội này, quét sạch đám chỉ muốn qua quýt kiếm cái ăn. Lại nói, đám tạp nham kia có thể có mấy người giỏi.
Đi nhanh thì đi nhanh, Triệu Tiến lại không đi đường lớn, mà lách đường nhỏ, để khỏi phải quá khoa trương. Thành Từ Châu vốn dĩ đổ nát, trên đường lớn cũng không nhiều người, đừng nói chi là đường nhỏ, lại càng không gặp một người nào.
Lúc sắp đến thành nam, Lôi Tài lại gắng sức đuổi theo, y thở hổn hển nói:
- Dũng ca đang tập hợp nhân thủ, hội hợp với đại ca ở trước của Tài Thần miếu.
Triệu Tiến gật gật đầu, lại thấp giọng nói với Lôi Tài:
- Ngươi đi ra phía sau quan sát cho ta, ai xung phong lên trước, ai lâm trận bỏ chạy, ai nửa đường thì chạy, nhớ kỹ mặt cho ta, hiểu không?
Lôi Tài ra sức gật đầu.
Trước cửa Hắc Hổ Tài Thần miếu, Lưu Dũng dẫn hơn hai mươi người lo lắng chờ đợi ở đó, nhìn thấy bọn Triệu Tiến đến liền giật thót mình, hơn sáu mươi người cầm gậy gỗ, nhìn từ xa trông rất có khí thế.
Tuy nhiên khi đến gần, những người đi theo Lưu Dũng trên mặt đều lộ vẻ mặt khinh miệt và buồn cười. Những người này đều là lưu manh, chuyện đánh nhau ẩu đả sống mái với nhau không ít, vừa nhìn mặt đám người kia, rõ ràng đều là đám nhóc loai choai hỉ mũi chưa sạch, đội ngũ như vậy mà đi đánh nhau, sợ là sẽ tan tác.
Trong lòng thì nhạo báng, nhưng ngoài mặt thì không có gì. Dù sao thì uy phong của đám Triệu Tiến còn ở đó, hơn nữa Trần Nhị Cẩu và Lưu Dũng hiện tại là chính và phó đầu mục của Tài Thần miếu này, mọi người ít nhiều đều phải nghe chỉ bảo.
Nhìn thấy những người này, Triệu Tiến cũng nhíu mày. Mười người thân tín của Trần Nhị Cẩu đều chưa đến, người phái đến cho Lưu Dũng đều là kẻ lính lác. Trần Nhị Cẩu có tính toán nhỏ nhen của mình, nhưng trong trường hợp này, Triệu Tiến đương nhiên sẽ không nói gì.
- Đại ca, Nhất Toát Mao (một nhúm lông) hôm nay không đến, chỗ ở của Đại Đầu Hoàng thì đệ không biết.
Lưu Dũng nói.
- Bên ngươi để lại bao nhiêu người?
- Mười người của nhị ca đều để lại, những người khác có thể gọi đến đều được dẫn theo.
Sau khi Triệu Tiến và Lưu Dũng hỏi đáp vài câu, Lưu Dũng xông lên trước dẫn đường, tất cả mọi người đều đi theo.
Kỳ thực từ lúc bắt đầu tiến vào thành nam, trong những người được Triệu Tiến dẫn đến đã có người chạy trốn, nhiều người đi theo Triệu Tiến lại đi phía trước, cũng không để ý nhiều như vậy.
Ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn, có thể nhìn thấy trong đám người phía sau, ngoại trừ mười mấy người lộ vẻ hưng phấn, sắc mặt của những người còn lại đều rất sợ hãi. Bọn họ càng đi càng biết mình sẽ đi đến nơi nào. Trong số bọn họ người ở thành nam cũng không ít, ít nhiều cũng có qua lại với đám lưu manh nơi đây, nhìn thấy những người đó cầm côn bổng đao búa đi phía trước, bọn họ càng trở nên kinh hãi khiếp đảm.
- Đại ca, sắp đến mười lăm người bỏ chạy rồi.
Tôn Đại Lôi thận trọng, tiếp lên nhắc nhở một câu. Triệu Tiến gật gật đầu không nói lời nào, bước chân cũng không dừng lại. Tôn Đại Lôi lắc đầu không nói gì nữa, nghĩ thầm đại ca giận đến hồ đồ rồi.
Bá tánh ở thành nam không giống như những nơi khác, bọn họ biết cái gì náo nhiệt có thể xem, chuyện gì phải tránh xa một chút. Hiện tại con đường nào cũng yên tĩnh, cửa lớn đóng chặt, không có một ai.
Cứ như vậy mà đi qua ba con đường, Lưu Dũng la to:
- Đến rồi.
Kỳ thực không cần y nhắc nhở, mọi người cũng biết đã đến nơi cần đến rồi.
Trước cửa một trạch viện, có mười mấy người đàn ông cầm đao búa đang chờ ở đó.
Triệu Tiến híp mắt lại, không đợi hắn lên tiếng, Lưu Dũng đã dẫn hai mươi mấy tên lưu manh cười vang. Một người mở miệng nói:
- Đại Đầu Hoàng trước giờ xưng là Hoàng Lão Hổ, ta thấy gọi là Hoàng Thử Lang (thử lang là con chồn) cũng không sai đâu, mấy cái thứ tạp nham như thế này mà làm được gì.
Thấy đối phương ít người, đương nhiên có lòng tin. Bên kia lại không sợ hãi, một người đàn ông mặc áo da dê cao giọng mắng:
- Ít người thì sao, ít người cái con mẹ ngươi.
Mấy mấy người đàn ông đứng bên kia cười vang lên. Đám lưu manh bị mắng ngược lập tức không nhịn nổi nữa, gầm rú một tiếng, múa may cây búa trong tay xông tới, hai mươi mấy người bên cạnh đều tức giận mắng to rồi xông vào.
Lưu Dũng quát không được, cắn răng muốn xung phong, nhưng lại bị Triệu Tiến ở phía sau nắm lấy. Lưu Dũng vốn muốn thoát ra, nhưng quay đầu thì thấy Triệu Tiến lập tức đỏ mặt nói:
- Đại ca, đệ không quản được người.
Lúc này mới có mấy ngày, Lưu Dũng tuổi lại nhỏ, trên còn có Trần Nhị Cẩu, y làm sao có thể quản được người. Triệu Tiến không để ý đến việc này, ngược lại còn trầm giọng nói:
- Đây không phải là lưu manh trong thành chúng ta, nhìn không vừa mắt.
Đường phố hẹp, khoảng cách không xa, hơn hai mươi mấy tên lưu manh kia đã xông đến trước mặt, người đàn ông cầm đầu lại xoay hạ thân, đến lúc quay đầu lại, đoản đao trong tay đã đổi thành phác đao, dài năm thước, có chuôi đao và lưỡi đao, là loại binh khí dài.
Thấy đối phương đột nhiên trong tay có thứ này, mấy tên lưu manh xông tới đã luống cuống, muốn chạy cũng không kịp, phác đao trong tay người đàn ông nọ chặt xuống.
Muốn tránh cũng tránh không được, nửa bên thân của người dẫn đầu bị bổ xuống, Triệu Tiến có thể nhìn thấy máu tươi cuồn cuộn phun ra, chỉ thấy phác đao trong tay người đàn ông nọ lại vung lên, tên lưu mạnh bên cạnh rơi đầu, máu tươi điên cuồng phun ra.
Trường diện lập tức trên nên yên tĩnh, mọi người đều không kịp phản ứng, tát cả đều bị dọa đến ngây người. Người phản ứng đầu tiên là Triệu Tiến, Triệu Tiến quay đầu hét ta:
- Tản ra, chạy ra ven đường, mau lên, mau lên.
Mọi người đều không kịp phản ứng. Triệu Tiến lại cầm trường mâu trong tay quật qua. Người bị đau lập tức phản ứng, đều lao sang hai bên, ở giữa tách ra một con đường. Nhìn thấy máu tươi phun điên cuồng, bọn họ đã không kịp có phản ứng của người bình thường, đây là thứ nằm ngoài khái niệm của bọn họ, thậm chí ngay cả chạy trốn cũng đã quên mất.
Người đàn ông bên kia cười ha ha, phác đao trong tay đâm thẳng, lại có một người bị đâm thủng. Thứ trên tay đám người đứng trước cửa nhà Đại Đầu Hoàng đều đổi thành phác đao, dàn hàng giết tới, trong khoảng thời gian ngắn, đã có bảy tên lưu manh bị chém.
- Chúng ta cũng áp sát hai bên đường, tản ra.
Triệu Tiến hô to, những người khác đều không hiểu gì cả, nhưng nghe theo mệnh lệnh từ Triệu Tiến đã trở thành thói quen, nên vẫn là nghe theo.
Bên kia từng hàng từng hàng chém tới, mấy tên lưu manh đi trước cuối cũng đã kịp phản ứng, người phía sau đều bị máu văng đầy mặt, có người kêu thảm một tiếng, quay đầu bỏ chạy, những kẻ đó xem như còn may, có kẻ còn trực tiếp ngất lăn ra đất, phía dưới không còn khống chế được, hôi không thể ngửi.
Nhìn sáu bảy tên lưu manh điên cuồng tháo chạy về phía sau, búa trong tay vung loạn xạ, mọi người lập tức hiểu rõ vì sao Triệu Tiến lại sắp xếp như vậy. Những người bị đọa đến sợ vỡ mật chạy trốn, người trên đường tránh né hơi chậm một chút, bọn họ sẽ không quan tâm mà chém giết để đi qua. Hôm nay đám người trẻ tuổi đi theo nhất định tránh không kịp, đến lúc đó chính là tự giết lẫn nhau, đại loạn tại chỗ.
Đám thanh niên tránh sang hai bên nơm nớp lo sợ, cả người đều căng thẳng, đợi sáu bảy tên lưu manh kia chạy qua, lại có mười mấy người vứt bỏ trường côn trong tay, ôm đầu bỏ chạy, còn có người đứng đó cũng mất đi sự không chế, sợ đến không phản ứng được.
- Các huynh đệ, có sợ không?
Triệu Tiến đứng giữa đường, giơ cao trường mâu quát to.
Trần Thăng, Vương Triệu Tĩnh, Thạch Mãn Cường, Cát Hương, Đổng Băng Phong, Tôn Đại Lôi, Lưu Dũng lần lượt đứng sau hắn, đồng thanh đáp:
- Không sợ.
- Trần Thăng sóng vai cùng ta, Vương Triệu Tĩnh bảo vệ cánh trái của ta, Băng Phong bảo vệ cánh phải của Trần Thăng, những người còn lại đi theo sau, chúng ta tiến lên.
Triệu Tiến lớn tiếng nói.
Đường phố nhỏ hẹp, nhưng đội hình tám người thay đổi vẫn rất dễ dàng, rất nhanh đã xếp xong.
Những người trẻ tuổi đằng sau còn đang thấp thỏm, Lỗ Đại thì lại nghiêng đầu nhìn, xách mộc côn lên, y vừa làm động tác này, cũng có mấy người làm theo như vậy.
Bên kia tổng cổng có mười bốn người đàn ông to khỏe, cầm phác đao bước lên phía trước đâm chết những người ngã vật ra đất không chút lưu tình. Tên cầm đầu kia cười ha ha:
- Đám nhãi con này không sợ kìa.
- Trông ra vẻ đó, nhưng đáng tiếc cho binh khí thượng hạng.
- Tên nào tên nấy da mịn thịt mềm, làm thỏ cũng không tồi.
Nói xông mấy lời lẽ ô uế, bọn họ cười vang xông tới, Triệu Tiến hít sâu một hơi, quát to:
- Xông lên theo ta.
Vẫn chưa dứt lời, Triệu Tiến nắm chặt trường mâu, xông đến đám người kia. Trần Thăng cầm đao nghiêng người, cũng sải bước sóng vai xông lên.
Bọn họ vừa xông lên, người đàn ông trước mặt liền biến sắc, tên cầm đầu lắc lắc phác đao ba cái, một người mắng to:
- Có chút cứng rắn, mọi người cẩn thận.
Triệu Tiến nhớ rất rõ ràng lời dạy bảo của nhị thúc Triệu Chấn Hưng, xung phong trên sa trường, phải có ý nghĩ trước nay chưa từng có, phải chuẩn, phải nhanh.
Trước mặt là kẻ địch, Triệu Tiến sải bước như bay, mũi thương từ đầu đến cuối đều hướng về lồng ngực của kẻ địch. Trong lúc đó người đàn ông kia đã nóng nảy, hai tay giơ phác đao đón đầu bổ xuống, y muốn dùng thế đồng quy vu tận, bức Triệu Tiến biến chiêu.
Triệu Tiến không biến chiêu, bước qua thi thể dưới đất, để mình đừng bị trượt vì vệt máu dưới đất. Triệu Tiến khom người, người đã đến trước mặt, liền mạnh mẽ đâm ra.
Mặt đối mặt với địch, đâm thẳng vĩnh viễn nhanh hơn so với chém, Triệu Tiến và Trần Thăng đều đâm.
/214
|