Chương 108: Dũng giả thắng
(Tựa đề chương 107 và 108 vốn là tách ra từ một câu thành ngữ "Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng", ý nói kẻ thù gặp nhau nơi ngõ hẹp thì ai dũng cảm, mạnh mẽ hơn sẽ thắng)
Thanh đao ở đối diện vẫn chưa chém xuống, thì trường mâu của Triệu Tiến đã đâm vào ngực gã, thế nhanh như điện, trực tiếp đâm xuyên, rồi cấp tốc rút về.
Ngực của gã đàn ông nọ bắn ra máu tươi, nằm thẳng đờ dưới đất. Đao của Trần Thăng cũng đâm trúng, sau khi xuyên qua ngực kẻ địch liền thuận thế xoay đao, nội tạng của kẻ bị đâm trúng nát nhừ, đau đến không cầm nổi đao, gào thét ngã xuống đất, khi đao rút ra, khí của gã đã tuyệt.
Người đứng giữa vẫn chưa kịp phản ứng, Triệu Tiến và Trần Thăng đã từ bên cạnh gã xông lên, một tia hàn quang xẹt qua yết hầu của gã, gã vứt phác đao, ôm lấy yết hầu ngã quỵ xuống đất, chưa kịp phản ứng, thì một cặp búa đã đón đầu chặt xuống mãnh liệt.
Đám đại hán này quá khinh địch rồi. Điều này cũng khó trách, đến ngay cả đám lưu manh Lưu Dũng dẫn đến cũng xem thường, chứ đừng nói chi là bọn họ lần đầu gặp mặt, nhưng hối hận đã muộn rồi.
Trường mâu của Triệu Tiến rút về, thân trên lắc lư, lại đâm ra, gã đàn ông phía sau không kịp thủ thế, đã bị trường mâu của hắn trực tiếp đâm trúng yết hầu, lại xong một tên. Đao của Trần Thăng vung lên, va chạm với phác đao của kẻ địch đang vung tới, mượn thế vừa lùi vừa tiến, trực tiếp cứa ngang sau gáy tên nọ, nửa bên cổ đã bị cắt đứt, máu tươi bắn lên mặt của bạn mình bên cạnh. Trường mâu của Triệu Tiến vung ra, đập thật mạnh vào cổ người này, nghe rắc một tiếng, trên cổ xuất hiện một đường gãy với góc độ kỳ quái, rồi ngã xuống mất mạng.
Vừa gặp mặt đã giết sáu người, mấy gã đàn ông đứng đằng sau giống như nhìn thấy yêu ma quỷ quái, vội vàng lui về phía sau. Thế mãnh liệt của đám Triệu Tiến đã hết, điều chỉnh chốc lát, hai bên đã kéo xa khoảng cách.
- Bọn... bọn chúng đã giết Hổ ca, làm thịt bọn chúng báo thù.
Đám đàn ông kia nhìn thấy thi thể và máu tươi của đồng bọn, ai nấy đều đỏ mắt, gào thét giận dữ vung đao xông lên.
Vừa rồi đám đao khách ba người đi song song, trên đường phố hơi chật, nên không thi triển được nhiều, lần này hai người bọn họ một tổ, lại cầm ngang phác đao, lại cũng dùng tư thế đâm, xông thẳng lên trước.
- Băng Phong sóng vai cùng ta, Trần Thăng thay đổi sách lược tác chiến.
Triệu Tiến lại hô to. Bọn họ từng cùng nhau vào sinh ra tử, lại không sao phối hợp được, nhưng đám bạn đã quen nghe theo chỉ huy của Triệu Tiến, ở nơi lằn ranh sinh tử này, lại càng hành động theo bản năng. Trần Thăng và Đổng Băng Phong luống cuống tay chân đổi vị trí.
Vốn dĩ khoảng cách được kéo ra không xa, trong lúc đổi vị trí, đối phương đã tiếp cận năm bước, Triệu Tiến hô to:
- Băng Phong, giữ vững trường mâu, theo ta xung phong.
Nói đoạn Triệu Tiến bước nhanh xông lên, Đổng Băng Phong dừng lại một chút, hô to đuổi theo.
Hai người họ đều luyện tập trường mâu, xung phong tấn công như thế này không biết đã luyện bao nhiêu lần rồi.
Phác đao là binh khí dài, nhưng lại không dài bằng trường mâu, khi xông trận, trường mâu nhất định có thể đâm vào đối phương trước. Hai gã đàn ông nghênh diện xông tới lại cảm thấy bản thân mình có một sự dũng mãnh, đám trẻ con ngây thơ ở đối diện nhất định sẽ lùi bước, nhất định sẽ luống cuống tay chân.
Khoảng cách năm bước, phút chốc đã bước qua. Triệu Tiến và Đổng Băng Phong đều kiên định vô cùng. Trái tim Triệu Tiến như sắt thép, mà Đổng Băng Phong đã không còn quan tâm đến sự sợ hãi nữa, y bước đi theo bản năng.
Hai tên tiểu tử này không sợ chết sao? Hai gã đại hán nọ cuối cùng cũng không chịu nổi, trong khoảnh khắc trước khi chạm nhau muốn xoay người tránh né, nhưng khoảng cách gần như vậy, làm sao có thể. Trường mâu của Triệu Tiến trực tiếp đâm vào sườn của người đối diện, mà Đổng Băng Phong thì đã đâm trúng hông.
Hai vết thương này đều trí mạng như nhau, một tiếng hét kinh thiên, hai người này đều không sống nổi.
Nhưng trong khoảnh khắc chớp giật ấy, trường mâu của Triệu Tiến lại kẹt trong xương sườn của thi thể không nhổ ra được, liền kéo hai cái. Một tên địch ở đối diện đã nhìn thấy tiện nghi, gã tức giận mắng một tiếng, vung đao xông lên. Vào thời khắc này, đã không thể tránh không thể lui, Triệu Tiến vứt bỏ trường mâu xông thẳng tới, cứ cứng rắn liều lĩnh như thế mà xông vào đối phương.
Người nọ bị đụng phải lảo đảo hai bước, tực giận mắng rồi dùng chuôi đao đập xuống, vừa sắp hành động, lại cảm thấy ngực bụng đau đớn, khí lực cả người cũng theo cơn đau mà mất đi, cúi đầu xuống thì thấy, Triệu Tiến đang rút một thanh đoản đao từ trong cơ thể gã ra.
Lúc này khoảng cách lại được kéo gần, gã đàn ông bên cạnh nổi giận giơ đao, trong miệng không biết đang mắng cái gì. Triệu Tiến không tránh được, lẽ nào phải chết ở đương trường. Khoảnh khắc đó, Triệu Tiến cảm thấy cả người mình đều lạnh lẽo cứng đờ.
"Vù" một tiếng, một vật từ phía sau bay tới, gã đàn ông nọ vẫn chưa phản ứng, trên vãi đã bị một vật gì đó va phải, cơ thể nghiêng ngả một cái. Không đợi gã buông hai tay xuống, Trần Thăng đã đẩy Triệu Tiến ra, trường đao trong tay trực tiếp cắt vào yết hầu của gã đàn ông.
Vật đập trúng gã đàn ông nọ rơi xuống đất, nhìn kỹ thì ra là búa của Lưu Dũng. Triệu Tiến thở ra một hơi, cả người đều là mồ hôi lạnh, nhưng hiện tại không quan tâm nữa, liền xoay người nhặt một thanh phác đao lên, hắn đã bỏ rơi mấy người phía sau.
Ai có thể ngờ được trên con đường nhỏ hẹp này lại có thể có một cuộc chiến đấu máu tanh thảm thiết như thế này. Ai có thể ngờ trong khoảng thời gian ngắn, bị tám tên thiếu niên mười mấy tuổi xông lên đánh cho đến nước này.
Sự thù hận và điên cuồng của bốn gã đàn ông còn lại đã bị sự sợ hãi thay thế, mắt thấy mấy tên sát thần mặt đầy máu này vẫn không chịu bỏ qua, dũng khí của bọn họ đã sụp đổ, kêu thảm mấy tiếng, xoay người bỏ chạy. Đổng Băng Phong đã xông lên, người đối diện cậu bị cậu trực tiếp đâm xuyên, ba người khác cũng không cần binh khí trên tay nữa, vứt xuống đất bỏ chạy. Nhân lúc Đổng Băng Phong thu thương về, Trần Thăng và Vương Triệu Tĩnh đã chạy lên phía trước, giết người sau lưng là đơn giản nhất, một đao một kiếm lại có hai mạng.
Mặt khác lúc chạy trốn đã mất đi sự khống chế, nửa thân dưới đã ướt sũng, mùi hôi ngút trời, vừa khóc vừa chạy, tinh thần có lẽ đã sụp đổ. Vương Triệu Tĩnh và Trần Thăng ngập ngừng, khoảng cách được kéo dãn ra, bọn họ vừa đi chậm, bên cạnh lại có người nhanh chóng chạy tới, mọi người nhìn sang, là Triệu Tiến đang cầm phác đao. Triệu Tiến sải bước cực nhanh, không chịu bỏ qua.
Vừa rồi Triệu Tiến đã đánh một vòng ở bên bờ sinh tử, hắn chưa bao giờ khẩn trương và sợ hãi như vậy, tâm trạng đã bình phục, thứ còn sót lại chính là sự phẫn nộ và sát ý. Đám đao khách này quá mức liều mạng, một người cũng không thể lưu lại, nhất định phải giết sạch. Hắn cầm phác đao chạy rất nhanh, người ở trước mặt dần bị Triệu Tiến đuổi kịp.
Chưa được mấy bước, hai người đã chạy ra khỏi góc phố này. Đao khách nọ đột nhiên gân cổ khóc thét lên:
- Cứu mạng, cứu mạng.
Nhìn trên đường cũng có mấy mươi tên lưu manh ở đó, tên nào cũng cầm hàng trong tay. Triệu Tiến đã phát cáu, nào quan tâm nhiều như vậy. Tên đao khách chạy trối chết ở đằng trước khóc lóc cầu xin tha mạng, vấp một cái, liền ngã lăn ra đất, Triệu Tiến tiến lên chém một đao xuống.
Thủ cấp phút chốc lăn ra xa, máu của tên đao khách đó phun ra, nhuộm đỏ cả một khoảng đất rộng.
Lúc này Triệu Tiến mới dừng bước, nhìn chằm chằm về phía mấy mươi tên lưu manh ở trên con đường phía trước.
Đầu rơi máu chảy, mấy mươi người đứng bên đừng liền lui ra sau theo bản năng, lúc Triệu Tiến nhìn sang, bọn họ lại không kìm được phải lùi về phía sau.
Lúc này toàn thân Triệu Tiến đều là máu, trên mặt cũng toàn là vết máu, trong tay cầm một thanh phác đao, cả người thoạt nhìn như một sát thần.
- Người... người của Phú gia thỉnh tới đều đã chết.
Có người run rẩy lên tiếng.
Lúc này bọn Trần Thăng cũng từ chỗ con đường đằng sau xông ra, sau lưng còn có sáu người cầm trường côn đi theo. Lỗ Đại đi trước nhất, mộc công trong tây run rẩy không ngừng, mấy người khác sắc mặt đều trắng bệch.
- Đại ca.
Mọi người mồm năm miệng mười hô mấy tiếng. Triệu Tiến quay đầu lại nhìn, nhếch miệng cười, nhìn thấy nụ cười của hắn, Trần Thăng không kìm nổi mà cười theo. Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều cười phá lên.
Trong tiếng cười của bọn họ, mấy mươi tên lưu mạnh tản ra, có mấy người lưng đã dựa vào tường, không còn chỗ thoái lui.
- Các huynh đệ, chúng ta tiếp tục giết, đám tạp nham này phải giết sạch.
Triệu Tiến giơ đao nói.
Nghe Triệu Tiến nói xong, các bằng hữu của hắn đều cảm thấy hào khí tràn đầy, hô to theo:
- Được.
Chưa kịp dứt lời, cũng không biết ai kêu lên "Mẹ ơi". Mấy mươi tên lưu manh đồng loạt tán loạn, vứt bỏ đồ nghề trong tay, chạy vắt chân lên cổ, có người ngã xuống đất, liền bị vô số bàn chân giẫm đạp lên. Trong khoảnh khắc, trên con đường ngoại trừ đoản đao, búa và côn bổng đầy đất ra, ngoại trừ đám người Triệu Tiến toàn thân đẫm máu, đứng sừng sững ra, còn lại đều trống không.
Chiến thắng rồi, Triệu Tiến nghĩ đến đó, lập tức cả người yếu đi, hắn liền dùng đao chống xuống. Nhưng Triệu Tiến rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, hắn không phải là thoát lực, mà là hơi thả lỏng sau trận huyết chiến kịch liệt.
Biểu hiện của những người bạn của Triệu Tiến cũng không khác hắn cho lắm. Tôn Đại Lôi mặt buồn rười rượi, nói:
- Một bộ y phục đẹp, lại không mặc được.
- Trở về giặt giũ kỹ càng một chút sao không thể mặc, tên mù ngươi coi trọng vậy sao.
Trần Thăng đứng bên cạnh khinh thường nói.
- Ngươi không biết đó thôi, huyết khí ở trên người là điềm xấu.
Hai người họ đứng đó cãi nhau không coi ai ra gì. Triệu Tiến và những người xem náo nhiệt, nhịn không nổi phá lên cười ha ha, tiếng cười càng lúc càng lớn, cực kỳ vui sướng.
Cả đám đang cười, bỗng nghe tiếng côn bổng rơi xuống, quay đầu lại thì phát hiện mấy người Lỗ Đại đi theo sau đánh rơi cả côn bổng xuống đất, ai nấy đều mang bộ dáng sợ đến ngây người.
- Mẹ ơi, dọa chết ta rồi.
Lỗ Đại lẩm bẩm một câu, phía sau y có hai người đã ngồi xuống đất, cả người run rẩy không ngừng.
- Mấy người các ngươi không tồi, rất có đảm lượng.
Triệu Tiến khen một câu. Tính tình Lỗ Đại tuy cam chịu, hơn nữa người rất thật thà chất phác, nhưng được ở chỗ can đảm nghe lời, quả thật không tồi.
Có người ngồi dưới đất, Triệu Tiến nhìn thấy người ở đang sau bọn họ, khích lệ nói:
- Lôi Tử không tồi, là hảo huynh đệ.
Mấy người to gan vừa nãy xông tới, Lôi Tài cũng đi theo, nhưng tầm vóc y vừa thấp bé vừa gầy, không ai nhìn thấy, người trước mặt ngã ngồi xuống Triệu Tiến mới nhìn thấy y.
Lưu Dũng giơ tay ra hiệu với Lôi Tài. Người y giới thiệu dũng cảm như thế này, khiến y ở trước mặt bạn bè thêm vẻ vang hơn.
- Lôi Tử, bây giờ ngươi dẫn một người của Tiểu Dũng đi Tài Thần miếu, bảo Trần Nhị Cẩu dẫn nhân thủ qua thu dọn.
Triệu Tiến căn dặn. Lôi Tài ngây người, rồi vội vàng nhận lời, mặt đã đỏ lên, y biết mình đã được tín nhiệm.
Người Lưu Dũng dẫn đến không chết thì chạy, y chỉ có thể trở về con phố tìm người. Triệu Tiến lại cười với Lỗ Đại và mấy người ở phía sau y, nói:
- Ta biết ngươi tên Lỗ Đại, mấy người còn lại báo danh lần nữa ta nghe.
Một câu nói ra, những người phía sau chưa kịp phản ứng, nhìn kỹ ra, ai nấy đều đứng đó mang vẻ mặt ngây dại.
/214
|