Chương 109: Là cái bẫy do ngươi sắp đặt?
Bọn họ chẳng qua chỉ là lớp người trẻ tuổi ở trong thành Từ Châu, cái dũng mãnh hiếu chiến cũng chỉ là tụ tập đánh nhau, nhìn thấy trường diện máu tanh như vậy, những người vừa nãy to gan xông đến, bây giờ hồi tưởng lại, đều bị chấn động đến ngây người.
Triệu Tiến lại cao giọng hô to một lần, mấy người này mới giật mình trả lời. Bọn họ bị cái chết làm rung động, nhưng bọn họ lại càng thấy được sự dũng mãnh vô địch của Triệu Tiến, cứ như vậy mà giết một mạch xông thẳng vào, giết thông cả con đường, người như vậy, sao không khiến bọn họ sợ hãi cho được.
Ngoài sợ hãi ra, trong lòng những người trẻ tuổi này còn có chút hưng phấn, bọn họ đều kính nể anh hùng, Triệu Tiến ở trước mắt chính là anh hùng của bọn họ.
Từng người một báo danh tính, Triệu Tiến mỉm cười ghi nhớ thật kỹ, sau đó căn dặn:
- Hiện tại Lỗ Đại là người đứng đầu của các ngươi, các ngươi tụ tập những người không bỏ chạy, lấy côn bổng chặn con đường này lại, không cho bất cứ ai tiến vào, có hiểu không?
Lỗ Đại gật gật đầu, nhặt côn bổng dưới đất đi làm việc. Lưu Dũng cũng đã chạy trở về, Triệu Tiến cười nói:
- Các huynh đệ, đây là lần thứ ba chúng ta thấy máu giết người, có sợ không?
- Sợ làm sao mà sợ, có thể nhìn thấy đại ca xông lên, đệ cảm thấy máu toàn thân đều bừng bừng, lúc đó không muốn gì cả, chỉ muốn xông lên theo.
Cát Hương mở miệng trả lời, vẻ mặt y không dễ nhìn cho lắm, không phải là vì sợ hãi, mà là vì mọi người đến đây ra mặt cho cha con y, không ngờ đối phương chuẩn bị một trận chiến lớn như thế này. Nếu như không phải nhờ Triệu Tiến dũng mãnh, e rằng toàn quân bị diệt rồi.
Thấy Cát Hương muốn nói tiếp, Triệu Tiến phất tay ngăn lại, nói:
- Không liên quan đến ngươi, cho dù là lần này bọn ta không đến, chúng vẫn nghĩ cách khác đối phó với chúng ta, chẳng bằng đánh bằng đao thật thương thật như thế này.
Ở bên cạnh Vương Triệu Tĩnh cũng dính không ít máu tươi trên người, y dứt khoát cởi bỏ áo bào ở ngoài, lau chùi thanh kiếm sau đó nói:
- Lần này quả thật mạo hiểm, may mà lúc chúng ta cứu người đã từng trải chuyện chém giết, sau đó lại có một lần nữa, hôm nay mới có thể ứng phó.
Võ phu không thấy máu thì chỉ là cừu non, mấy ngày nay tuy ngắn ngủi, nhưng Triệu Tiến lại cùng những người bạn liên tiếp chém giết chiến đấu, ít nhất cũng đã thích ứng được với trường diện như thế này.
Vương Triệu Tĩnh cười rồi tiếp tục nói:
- Triệu huynh quả thật dũng mạnh, khí phách đó vạn phu khó địch.
- Mọi người cũng không kém, không có các huynh đệ che chở ta, ta cũng không làm được.
Triệu Tiến cười nói.
Trần Thăng đứng ở đằng kia lau sơ thanh đao, ngẩng đầu nói:
- Giữa ban ngày ban mặt ở trong thành giết nhiều người như vậy, làm sao đây?
- Đương nhiên là báo quan, nhưng trước khi báo quan, chúng ta đi thăm hỏi vị Đại Đầu Hoàng kia trước.
Triệu Tiến cười nói.
Tán gẫu cười đùa, tâm tĩnh đã thả lỏng không ít, lúc nói đến "Đại Đầu Hoàng", thần sắc của mọi trở nên lạnh lùng. Không ngờ Đại Đầu Hoàng này lại sắp đặt một cái bẫy như thế này, nếu có chút sơ suất, thì hôm nay mọi người đều xong đời rồi.
Đúng lúc này, lại nghe một tràng huyên náo trên con đường trước cửa nhà Đại Đầu Hoàng, bên đó toàn là thi thể và đám thủ hạ mới chiêu mộ của Triệu Tiến, sao lại ầm ĩ như thế được.
Thần sắc mọi người đều biến đổi, liền vội đi sang, đến đó thì lại phát hiện Lỗ Đại cùng mười mấy người đang vây quanh đánh hai người, côn bổng trong tay hung hăng đập xuống, người ở bên trong kêu la thảm thiết không ngừng.
Nhìn thấy đám Triệu Tiến đến, Lỗ Đại xoay người nói:
- Ông chủ, hai tên tiểu tử này từ trong nhà lén lút đi ra, nhìn thấy người chết đầy đất thì bỏ chạy, tiểu nhân cảm thấy bất thường, nên bắt người lại trước.
Rất là tỉnh táo, Triệu Tiến vừa nhìn thấy căn nhà, cũng là nơi ở của Đại Đầu Hoàng, lập tức quát bảo ngưng đánh lại, lách qua đám người đi vào nhìn, thì thấy hai người đó lại không phải là Đại Đầu Hoàng, chuyện là thế nào?
- Trói lại, tiếp tục đánh, đừng đánh chết người.
Triệu Tiến căn dặn một câu, sao đó gọi đám bạn cùng đi vào.
Hắn dùng trường mâu cẩn thận mở cửa sân, sân không lớn, cũng không có ai ở bên trong, cửa phòng cũng chỉ đóng một nửa.
Triệu Tiến xách trường mâu đi vào, cẩn thận nghe ngóng, trong phòng cũng rất là yên tĩnh, rồi hắn lại cẩn thận đẩy cửa phòng mở ra, nhà vẫn không người như trước, đến khi vào phòng, hắn lại nghe được tiếng "Ô Ô", giống như tiếng động có người bị bịt miệng.
Tiến vào căn phòng phát ra âm thanh đó, Triệu Tiến phát hiện trên giường có một nam một nữ bị trới, miệng bị giẻ rách nhét vào, trên bàn chân của người nam còn có một mảnh vải quấn lấy, chính là Đại Đầu Hoàng.
Nhìn thấy mấy người Triệu Tiến tiến vào, trên người dính máu, trong tay cầm binh khí, Đại Đầu Hoàng lộ vẻ sợ hãi liều mạng vùng vẫy. Cát Hương và Thạch Mãn Cương trực tiếp nhảy lên giường đè Đại Đầu Hoàng xuống, trực tiếp lấy miếng giẻ rách trong miệng gã ra.
- Mấy vị gia gia tha mạng, tiểu nhân hôm đó lắm mồm, tiểu nhân hôm đó lắm mồm.
Đại Đầu Hoàng cầu xin tha thứ, Cát Hương hung hăng tát hai cái, cả người Đại Đầu Hoàng run lên bần bật.
- Ngươi phái người đi đập phá cửa tiệm của huynh đệ ta? Còn nói không phục thì đến tìm ngươi?
Triệu Tiến mở miệng hỏi.
Đối với mỗi câu hỏi, Đại Đầu Hoàng đều liều mạng lắc đầu phủ nhận. Cát Hương lại tức giận đấm mấy quyền. Chân mày của Triệu Tiến cau lại.
- Cởi trói cho hắn, giải ra ngoài.
Triệu Tiến mở miệng nói.
Hiện tại lời nói của Triệu Tiến mọi người đều xem như mệnh lệnh, lập tức chấp hành. Thạch Mãn Cường và Cát Hương động tác dứt khoát mở dây thừng, kéo Đại Đầu Hoàng xuống giường.
- Vừa rồi ngươi có nghe tiếng chém giết ở bên ngoài không?
Triệu Tiến hỏi. Đại Đầu Hoàng ngây thơ gật đầu.
Không được vài bước, Đại Đầu Hoàng đã bịt giải ra ngoài sân. Nhìn thấy cảnh tượng thay ngã khắp nơi, máu chảy thành sông ở trước cửa, con mắt của Đại Đầu Hoàng mở to, vẻ mặt như không thể tin nổi.
- Đại Đầu Hoàng, đây là mai phục do ngươi sắp đặt sao?
Triệu Tiến lạnh lùng nói.
Lời này vừa nói ra, Đại Đầu Hoàng trước tiên là ngẩn người, rồi lại không biết lấy đâu ra khí lực, mạnh mẽ giãy ra khỏi sự khống chế của Thạch Mãn Cường và Cát Hương, trực tiếp quỳ xuống đất, cũng không quan tâm dưới đất bùn đất đã trộn lẫn với máu tươi, bẩn thỉu vô cùng. Gã dập đầu "Bốp bốp" mười mấy cái, khóc lóc nói:
- Mấy vị gia gia tại thượng, tiểu nhân nào có lá gan lớn như vậy. Mấy... mấy tên này còn có phác đao, đây là binh khí mà đạo tặc ngoài thành mới dùng, giang hồ trong thành sống mái với nhau, xảy ra chết một mạng người cũng là chuyện lớn, làm sao dám động vào thứ vũ khí chết người như thế này.
Nói đến đây, Đại Đầu Hoàng mới phản ứng, biết phải nói gì, lại liều mạng dập đầu khẩn cầu:
- Sáng sớm hôm nay, hai người đó nói là Nhất Toát Mao có một chuyện gấp muốn thương lượng với tiểu nhân. Tiểu nhân mở cửa thì hai người đó trực tiếp trói tiểu nhân và vợ của tiểu nhân lại. Chuyện này không liên quan gì đến tiểu nhân cả. Mấy vị gia gia, thật sự là không liên quan gì đến tiểu nhân cả.
- Hai tên đó là người của Nhất Toát Mao sao?
Triệu Tiến trầm giọng hỏi.
- Bình thường đi theo Nhất Toát Mao ạ, bằng không tiểu nhân cũng không dám cho bọn họ vào.
Đại Đầu Hoàng vội vàng nói.
Cát Hương giận dữ đá Đại Đầu Hoàng một cước, ngẩng đầu nói:
- Đại ca, tên tạp nham này có phải đang nói dối không?
- Nếu như tiểu có nửa câu giả dối, thì đời đời kiếp kiếp làm trâu làm ngựa, đời đời kiếp kiếp bị thiên lôi đánh.
Nghe nói như vậy, Đại Đầu Hoàng liều mạng dập đầu thề thốt.
Triệu Tiến lắc đầu, trầm tư một hồi rồi nói:
- Việc này vốn dĩ kỳ quái vô cùng, ta cũng không cảm thấy hắn có tâm tư lớn như vậy. Các huynh đệ ngẫm nghĩ lại xem, náo động như vậy, địa bàn gì gì thì không cần nói, riêng Tài Thần miếu đó cũng sẽ bị nha môn tiêu diệt, hơn nữa mười mấy người liều mạng thế này không phải là kẻ mà Đại Đầu Hoàng có thể thỉnh được.
- Chẳng lẽ là Nhất Toát Mao?
Trần Thăng hỏi.
- Nhất Toát Mao cũng không có bản lãnh này, hẳn là có người ở sau lưng sai khiến.
Triệu Tiến trầm ngâm nói.
Nghe bọn họ nói như thế này, Đại Đầu Hoàng đang dập đầu cầu xin tha thứ liền ngẩng đầu hô lên:
- Là Nghiêm Hắc Kiểm (hắc kiểm: mặt đen), trong thành ngoài thành chỉ có Nghiêm Hắc Kiểm có khả năng này, hắn có liên quan đến thương nhân buôn muối ở Hải Châu còn có liên quan đến hòa thượng của Vân Sơn tự, chỉ có hắn mới có thể điều động nhiêu nhân mạng như vậy. Nhất Toát Mao bình thường chỉ nói tiểu nhân cấu kết với Nghiêm Hắc Kiểm, nhưng trên thực tế hắn nịnh bợ là hay nhất.
Nghe thấy ba chữ "Vân Sơn tự", mọi người đều cả kinh, nhìn nhau, không ai nói gì.
- Nhà Nhất Toát Mao ở đâu, hắn sắp đi đâu?
Triệu Tiến ép hỏi.
Đại Đầu Hoàng giống như nắm được một cọng cỏ cứu mạng, vội vàng nói ra chỗ ở của Nhất Toát Mao, bọn họ cách nơi ở của tên khốn đó không xa. Nhất Toát Mao đang ở cách đó hai con đường.
- Tiểu Dũng và Đại Hương ở trong đây trông chừng, nhớ kỹ không ai được ra vào, chúng ta lập tức trở về.
Triệu Tiến căn dặn một câu, lập tức gọi người bắt Đại Đầu Hoàng đi về phía nhà Nhất Toát Mao.
Khoảng cách không xa, dọc đường đi rất cẩn thận, nhưng không đụng mặt người nào, ngẫu nhiên có người qua đường, nhìn thấy bộ dạng hung thần ác sát của bọn họ, cũng vội vã tránh né.
Rất nhanh đã đến trước cửa nhà Nhất Toát Mao, cửa sân vừa đẩy đã mở, trong sân không có ai, cửa phòng lại mở, hiện tại mặt trời đã lên rất cao, ở ngoài có thể nhìn thấy rõ ràng trong nhà có người nằm, còn có mùi máu tanh xông ra.
Bọn họ tiến vào phòng, lộn xộn bát nháo chạy đến chỗ mấy thi thể. Nhìn thấy những thi thể này, Đại Đầu Hoàng cũng đứng không vững, cần hai người ở bên cạnh dùng sức mới đỡ được. Đại Đầu Hoàng run rẩy nói:
- Toàn bộ chết rồi, toàn bộ chết hết rồi, cả nhà Nhất Toát Mao chết hết rồi...
Triệu Tiến hít một hơi thật sâu, khoát tay, mọi người đều ra khỏi nhà. Vương Triệu Tĩnh trầm giọng hỏi:
- Làm sao bây giờ?
- Báo quan.
Triệu Tiến lạnh lùng nói.
Tất cả mọi người đều không lên tiếng, bước nhanh đi theo Triệu Tiến ra khỏi sân. Đứng trước cửa sân, Triệu Tiến nói:
- Triệu Tĩnh, bây giờ ngươi về đi.
Nghe đến đây, sắc mặt Vương Triệu Tĩnh trở nên khó coi, nghiêm nghị nói:
- Triệu huynh, chẳng lẽ huynh không tin tưởng tiểu đệ, cảm thấy tiểu đệ không thể chung hoạn nạn.
- Ta tin tưởng ngươi, cho nên mới bảo ngươi về nhà, đến lúc người của quan phủ đến, mấy người chúng ta cho dù có quan hệ cũng phải bị đưa vào nha môn. Nếu như ngươi lại bị liên lụy vào trong, chúng ta rất dễ bị người khác một lưới bắt hết. Ngươi ở trong nhà không ai dám bắt, ngươi cũng có cơ hội xuất thủ cứu giúp mọi người. Chuyện chưa chắc nguy cấp như ta vừa nói, nhưng nhất định phải phòng ngừa vạn nhất, ngươi có hiểu không?
Triệu Tiến nói cực kỳ trịnh trọng. Vương Triệu Tĩnh nghe xong, ôm quyền nghiêm nghị nói:
- Triệu huynh bảo trọng, tiểu đệ ở nhà chờ tin tức, nếu nguy cấp, tiểu đệ nhất định thỉnh gia phụ ra mặt.
Triệu Tiến gật đầu, Vương Triệu Tĩnh ra hiệu với mọi người, sau đó quay đầu bước đi.
Nhìn Vương Triệu Tĩnh rờik hỏi, Triệu Tiến quay đầu lại nói:
- Thạch Đầu, ngươi đi gọi Lỗ Đại, bảo hắn dẫn theo năm người đến đây, phải nhanh.
/214
|