Chương 111: Kết thúc
Thậm chí có đến hai người đã không may trúng phải độc thủ của chúng. Từ Châu, Tri Châu và các huyện nha đều phát hạ công văn, dán cáo thì truy nã của bọn chúng trên các cửa thành.
Có mấy lần đốt cướp đánh giết, vài người nhờ trốn ở trong vạc hay hầm ngầm may mắn thoát được một kiếp nạn, đã từng đặc biệt thấy những người này. Thời điểm dân tráng hương dũng chiến đấu với bọn chúng, cũng đã từng nhận ra chút đặc trưng. Hết thảy đều được tổng hợp trong hồ sơ các vụ án, tuy nhiên bọn bộ khoái xem xong lại không ai thật sự muốn đi bắt bọn chúng, kẻ ác hung đồ bậc này, ai cũng không muốn trêu vào để lãnh phải phiền toái. Nhưng hôm nay nhìn thấy những thi thể này, rất mau đã nhớ lại.
Một đám người đặc biệt này bị tìm ra, càng khẳng định rằng những người này chính là "Cật Nhân Báo Tử". Nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Thăng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lại nhận ra Triệu Tiến thần sắc thận trọng, y không kìm nổi nhỏ giọng hỏi:
- Không còn hậu hoạn gì rồi, sao ngươi lại có bộ mặt đó?
- Việc quan phủ không có gì phải lo lắng nữa, nhưng phiền phức của chúng ta vẫn chưa hết đâu. Ngươi có nghĩ đến rốt cuộc là ai có thế lực lớn như vậy có thể khiến cho bọn người này mai phục đối phó chúng ta hay không?
Triệu Tiến lạnh lùng hỏi.
Sắc mặt Trần Thăng nghiêm nghị trở lại. Triệu Tiến không tiếp tục chủ đề này nữa, chuyển hướng đến Lưu Dũng bên cạnh, nói:
- Lúc chúng ta lao ra, bên kia đường vẫn còn mấy chục kẻ đang chờ, xem ra chính là phục binh dự bị. Khi nào xong việc, ngươi đi thăm dò xem, đám người đó chính là thủ hạ của ai, bọn chúng không chỉ có mười mấy Báo tử gì gì đó. Bọn họ ở thành Từ Châu, lăn lộn ở thành Từ Châu.
Lưu Dũng nghiêm túc gật đầu, Triệu Tiến cười lạnh, lầm bầm lầu bầu nói:
- Nghiêm mặt đen, nếu y có năng lực lớn như vậy, Trình Đồng Đầu đã sớm không mở nổi sòng bạc rồi.
- Kêu người chuyển hết những thi thể này đi, gọi những người xung quanh đến hỏi.
Trần Vũ uy nghiêm hô một tiếng, lập tức có người đi làm.
Triệu Tiến để ý thấy Tổng bộ đầu Trần Vũ và cha mình Triệu Chấn Đường đều nhẹ nhàng thở phào, hai người cũng đang đi tới đây.
Trần Thăng vốn lớn gan, nhìn thấy cha mình đi tới lại thấy có chút khẩn trương, lại không hề nghĩ đến người đầu tiên Trần Vũ nói chuyện không phải y mà chính là Triệu Tiến. Ông hướng Triệu Tiến cười, nói đùa một câu:
- Tiểu Tiến, cháu thật sự là không ngờ nha, làm việc càng ngày càng giỏi.
Triệu Tiến sửng sốt, khom người khách khí nói:
- Toàn bộ đều là do Trần bá bá giúp đỡ.
Trần Vũ gật gật đầu, tiến lên, túm lấy một tay của Trần Thăng, cắn răng nói:
- Tiểu tử thối, con muốn lật trời đấy hả, có muốn ta khoá cổ con lại không. Đồ khốn kiếp, con có biết đã gây ra bao nhiêu hoạ không?
Trần Thăng vô cùng kinh ngạc, nghĩ thầm rằng cha mình đối với con trai người ta vẻ mặt tươi cười vui vẻ đến vậy, sao đối với con trai mình lại khác hẳn như thế.
Triệu Chấn Đường đi đến trước mặt Triệu Tiến, trầm mặc không nói gì. Triệu Chấn Đường vóc dáng vốn rất cao lớn, nhưng do Triệu Tiến siêng năng luyện võ rèn luyện thân thể, lại dậy từ rất sớm nên giờ đây cũng cao ngang ngửa cha mình. Hai cha con cứ thế đứng đối diện nhau.
Triệu Tiến cảm thấy mình đã có chỗ không đúng. Hắn biết rõ cha mẹ yêu thương đau lòng mình, phần hắn thì cứ không quan tâm, cứ đi đánh giết, cha mẹ chắc đã rất lo lắng.
Triệu Chấn Đường nhìn Triệu Tiến, mày chau lại, vẻ tức giận càng ngày càng nặng, tay vung mạnh lên. Triệu Tiến theo phản xạ nhoáng lên một cái, nghĩ thầm rằng không thể không nhận cái tát này. Nhưng hắn không hề nghĩ tới, Triệu Chấn Đường đột ngột dừng lại, cứ như vậy, sau đó mới nhẹ nhàng thở dài, đặt tay lên vai Triệu Tiến, thanh âm khàn khàn hỏi:
- Tiểu Tiến, có bị thương hay không?
- Không, con không có bị thương.
Triệu Tiến lắp bắp trả lời, hắn cảm thấy mũi mình cay cay, không dám đối mặt với cha mình - Triệu Chấn Đường.
Triệu Chấn Đường lại thở dài, đưa tay vỗ vỗ vai Triệu Tiến, dường như có chút bất đắc dĩ nói:
- Con bản lĩnh lớn như vậy, ngay cả một vết thương cũng không có.
Nói xong câu này, Triệu Chấn Đường nhìn sang nơi Trần Vũ đang giáo huấn con mình, nói:
- Lão Trần, việc công chính là việc kia, về phần ta, lão Triệu ta nợ ông một ân tình.
Trần Vũ túm lấy vạt áo trước của Trần Thăng, lớn tiếng hỏi:
- Bị thương không? Không có bị đao chém phải chứ?
Trần Thăng vẻ mặt đau khổ lắc đầu, Trần Vũ lúc này mới tức giận buông tay ra, quay đầu nói với Triệu Chấn Đường:
- Những lời khách sáo đó không cần phải nói, giờ đây hai chúng ta đang trên cùng một con thuyền đấy.
Vừa nói xong, Tổng bộ đầu Trần Vũ chỉ vào Triệu Tiến và Trần Thăng, tức giận mắng:
- Hai đứa thật khốn kiếp, may mà ta cùng lão Triệu đã đánh tiếng trước cho các con, để hai con làm công bạch dịch. Nói cách khác, hôm nay sẽ có rất nhiều phiền toái.
Các bậc trưởng bối tuy lời nói có vẻ mang chút giận dữ, nghiêm nghị nhưng vẫn ẩn chứa sự quan tâm và yêu thương. Triệu Tiến hiểu đạo lú này, Trần Thăng có lẽ không rõ, nhưng bị cha giáo huấn tóm lại đều rất khổ sở, cả hai người đều cúi đầu.
Cứ tưởng sẽ tiếp tục ăn mắng, Trần Vũ nói xong câu này liền trầm mặc. Triệu Tiến thấy vậy vô cùng ngạc nhiên, mới ngẩng đầu lên nhìn, nhận thấy cả Tổng bộ đầu và cha mình Triệu Chấn Đường đều như đang suy tính chuyện gì đó.
- Từ hôm nay, sợ là hai lão già chúng ta cũng không quản bọn trẻ được rồi.
Trần Vũ cảm khái một câu khó hiểu. Triệu Chấn Đường chậm rãi gật đầu, cũng nói một câu:
- Bây giờ còn nói quản cái gì, không gây họa cho chúng ta là đã không tệ rồi.
Nói xong, Triệu Chấn Đường trầm giọng nói tiếp:
- Khốn kiếp, còn không nói rõ sự tình.
Nói là giáo huấn cũng chẳng phải giáo huấn, đánh chửi cũng chẳng phải đánh chửi, Triệu Tiến hoàn toàn không thể nào hiểu nổi chuyện gì, vừa rồi xung phong liều chết, đánh xong đã sắp sẵn đường lui, việc này hiện tại không gặp phải khó khăn gì. Nghe được câu này, Triệu Tiến như gặp đại xá, liền vội vàng tiến lên giải thích.
Tổng bộ đầu Trần Vũ vốn đang đi đến chỗ mấy bộ khoái, vừa nghe Triệu Tiến mở lời đã dừng ngay lại, ngưng thần chăm chú lắng nghe.
Triệu Tiến đem sự tình kể rất rõ ràng, rành mạch, còn nói rõ những điều mình đã phỏng đoán, đến cả những sắp xếp sau đó cũng kể rất minh bạch. Đối với hắn mà nói, xác định được những tên đao khách đó là cướp sông cướp biển bị truy nã, mọi việc sau này cứ thế mà thi hành
Bên trong hai viện mặc dù có người chứng kiến tận mắt mọi việc, ngay cả hắn và người của Lưu Dũng mang đến có vài người không thể tin cậy nhưng những người này vừa đến trước tiên đã xông vào giết hết bọn lưu manh, sau đó bị bọn Triệu Tiến giết hết.
Chẳng khác gì trước tiên là chứng kiến, về sau là giết người, thấy việc nghĩa vì dân trừ hại. Lần này nếu không phải là vô tội thì chính là lập được công lớn. Về phần Đại Đầu Hoàng và Nhất Toát Mao, thì cả nhà Nhất Toát Mao đã mất mạng, như vậy thì khẩu cung của Đại Đầu Hoàng chính là khẩu cung duy nhất, y chỉ việc nói là bị người ta trói lại sau đó được bọn Triệu Tiến đến giải cứu.
Như vậy mọi thứ đều được tính toán xong hết cả, tuy là việc lớn liên quan đến mạng người nhưng mọi việc đều được phối hợp rất chặt chẽ, cái gì cũng có được lời giải thích hợp lý.
Tổng bộ đầu Trần Vũ nghe được liên tục gật đầu, Triệu Chấn Đường hỏi ngược lại một câu:
- Về tổng quát coi như là ổn thoả cả, nhưng về gốc rễ sự việc thì sao, con chắc chắn rằng sẽ không tiếp diễn lần hai?
- Giết một lần, tự nhiên có thể giết lần thứ hai.
Triệu Tiến trả lời, giọng điệu rất bình thản cũng rất kiên định.
Triệu Chấn Đường lại tiếp tục trầm mặc, nhìn chằm chằm Triệu Tiến, sau đó xoay người rời đi, vừa đi vừa khoát tay nói:
- Về sau chuyện con làm, con tự mình làm chủ đi, ta khồng quản nổi nữa rồi.
Tổng bộ đầu Trần Vũ nhanh chóng tiếp bước, cười nói:
- Tiểu tử cháu như vậy là không phải rồi, so với người trong nha môn của chúng ta còn khôn ngoan hơn. Vốn dĩ ta lo rằng tên tiểu tử nhà ta đi theo sẽ gặp rắc rối nhưng giờ nghĩ lại nên mong cháu chiếu cố nó hơn cho mới phải.
Triệu Chấn Đường nghiêng đầu nhìn Trần Vũ, thở dài một tiếng nhưng vẫn không mở lời.
Trần Thăng nãy giờ đứng ở một bên ngơ ngẩn, không kìm nổi hỏi:
- Xong rồi sao, mọi việc kết thúc rồi à?
Triệu Tiến bĩu môi cười cười, nói:
- Nói chung là chấm dứt cả rồi, kế tiếp chính là chuyện của chúng ta.
Phía bên này, bộ khoái và bạch dịch đã vào nhà Nhất Toát Mao, hàng xóm láng giềng Nhất Toát Mao và Đại Đầu Hoàng đều bị kêu ra xét hỏi. Đại Đầu Hoàng giờ đây đang được lấy khẩu cung. Trần Vũ và Triệu Chấn Đường không kìm được nhìn về phía bọn Triệu Tiến, bởi vì lời khai này với lời Triệu Tiến nói hoàn toàn giống nhau.
Bọn Triệu Tiến không vội vã rời đi, mà là ở lại giúp thu dọn thi thể. Triệu Tiến cảm thấy không ngờ chính là bộ khoái và bạch dịch đối với hắn đều có phần hơi quá khách khí. Lúc trước bộ khoái Bộ phòng cùng với Triệu Tiến hoàn toàn là thúc bá với cháu, bạch dịch thì như là tôi tớ gặp thiếu gia vậy, vô cùng khiêm nhường.
Nhưng bây giờ thì hoàn toàn khác, mỗi người ai nấy đều tươi cười. Lúc Triệu Tiến giơ tay muốn hỗ trợ, ai nấy đều nói không cần, lúc nói chuyện không những tươi cười mà lưng áo đều không tự giác uốn lên, hoàn toàn là thái độ của hạ quan khi gặp quan trên, khiêm cung kính sợ.
Muốn giúp vài lần đều bị cự tuyệt, Triệu Tiến buồn bực đứng ở một bên, Triệu Chấn Đường chắp tay sau lưng đi đến, đứng song song bên cạnh hắn. Hai phụ tử cứ thế đứng nhìn, trầm mặc một hồi, Triệu Chấn Đường mở miệng nói trước:
- Con có biết tại sao họ đối với con cung kính như vậy không?
Không đợi Triệu Tiến trả lời, Triệu Chấn Đường tự hỏi tự đáp:
- Cật Nhân Báo Tử này đáng giết, mười mấy tên đã từng đánh bại hơn một trăm tên lính. Bành gia Bái huyện có đến năm mươi hộ viện, lại bị bọn chúng xông vào giết sạch cả nhà. Châu nha Từ Châu bên này không dám động đến bọn chúng. Trần Vũ nói lý ra đã tìm vài thôn trang yêu cầu giúp đỡ, một khi muốn bắt bọn chúng, mấy thôn trang này sẽ phái gia đinh ra hỗ trợ.
Từ Châu võ phong hưng thịnh, dân phong nhanh nhẹn dũng mãnh, các dòng họ cường hào dùng binh khí đánh nhau kịch liệt, bảo vệ gia đình. Vì vậy sức chiến đấu của họ rất cao, ngay cả binh đinh quân hộ trong Vệ Sở cũng không phải là đối thủ. Trong Từ Châu, một châu bốn huyện Phong Huyện, Bái Huyện, Đãng Sơn và Tiêu Huyện là dũng mãnh nhất chung quanh thành Từ Châu.
Không hề ngờ rằng để bắt được mấy tên tặc liều mạng này, lại cần đến một đội ngũ lớn đến như vậy. Tuy nhiên, ngẫm lại lúc trước Trần Thăng và Lưu Dũng có nói, không ít hương dũng đã chết trong tay chúng, cần đến một lực lượng lớn như vậy cũng là điều hợp lý.
Triệu Chấn Đường tiếp tục nói:
- Kẻ ác đáng sợ khó chơi này lại bị con dẫn người giết chết hết. Sói ăn thịt người, người sợ sói nhưng hổ ăn sói, người sẽ càng sợ hổ hơn. Lúc này bọn họ sợ con là vì đã coi con là hổ rồi.
Chẳng nhẽ mình đáng sợ như vậy sao? Triệu Tiến không biết phải trả lời như thế nào. Triệu Chấn Đường nhẹ nhàng nói:
- Ta đây không quản được con nữa rồi, cho dù con hiện tại chưa có thủ đoạn thâm sâu nhưng lại có thể tung hoành ở trong Từ Châu rồi.
- Cha, chuyện này không đơn giản như vậy, kẻ sai khiến bọn này vẫn chưa tra ra được.
Triệu Tiến cảm thấy đoạn đối thoại này không được tự nhiên nên đã mở lời giải thích.
/214
|