Chương 112: Thà làm nô.
Vừa hỏi xong, Triệu Chấn Đường đã vừa cười vừa mở miệng trêu ghẹo:
- Chủ nhân sai khiến cái quái gì, người bị con giết máu chảy thành sông, kẻ sai khiến này cũng quá sợ hãi rồi.
Nói xong câu này, sắc mặt Triệu Chấn Đường trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm Triệu Tiến nói:
- Con làm việc với đại nhân phải ổn thỏa chu toàn, Nhị thúc của con dặn dò ta để con tự mình làm chủ. Ta sẽ tùy cơ giúp con, nhưng con không thể làm những việc mất hết lương tâm, không có tình người, hiểu chưa?
Triệu Tiến theo bản năng gật gật đầu. Triệu Chấn Đường vỗ vỗ bờ vai hắn, sau đó lại đi làm việc.
Trong lúc nhất thời, Triệu Tiến có chút mù mờ, tầm mắt dừng trên đường phố có vài tên bạch dịch. Mấy người kia khom lưng cười nịnh, việc này khiến Triệu Tiến tỉnh táo lại. Hắn hướng về phía Trần Thăng gật đầu rồi đi đến chỗ bọn họ, Triệu Tiến đột nhiên cảm giác mình bị cha mẹ từ bỏ, phụ thân Triệu Chấn Đường của hắn đã nói cho phép hắn có thể tự lập, tự mình xử lý hết thảy công việc của mình mà không cần sự che chở của cha mẹ.
Triệu Tiến tự mở nụ cười, người một nhà vẫn là người một nhà, tuy vậy hiện tại đã đến lúc để bản thân tự lập rồi.
- Đứng ngốc ở chỗ này làm cái gì, nơi này không có chuyện của con, chạy trở về nhà và chờ tin tức đi.
Triệu Tiến đang suy nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng Triệu Chấn Đường khiển trách, vội vàng đáp ứng theo bản năng, lập tức cười khổ, cái gì cũng phải xem xét thái độ.
Đám người Triệu Tiến nhìn nhau, cùng gọi người, cùng nhau rời khỏi con đường này.
Các thi thể trên đường phố gần như đã được dọn dẹp sạch sẽ, từ những hộ gia đình đến đất ngoài phủ đều dính đầy màu máu đen.
Rẽ khỏi con đường này chưa đi bao xa, chợt nghe thấy vài tiếng "phù phù", Triệu Tiến quay đầu sang nhìn, phát hiện phía sau mình có mười mấy người, một nửa số đó thì tê liệt ngồi dưới đất, ngoại trừ Lỗ Đại thì những người còn lại đều dùng hai tay vịn đầu gối, hoặc là ngồi chổm hổm xuống, há mồm thở dốc, còn có người không ngừng nói:
- Thật sự là dọa chết người.
Vừa rồi sự việc xảy ra quá nhanh, đi tới bên này liền thấy bọn Triệu Tiến đang chém giết đẫm máu tanh. Công sai sau khi đi đến cũng sợ hãi mà không kịp đối phó, hiện tại mới phản ứng kịp.
Nhìn thấy bộ dáng chật vật của bọn họ, Triệu Tiến không giáo huấn khiển trách mà chỉ cười chờ đợi. Cát Tường thì thầm
- Thật là bọn nhút nhát.
- Bọn họ cũng không phải là nhút nhát, trải qua cảnh máu tanh lần này, lần sau sẽ không chạy trốn ngồi liệt đâu đó mà sẽ xông lên chiến đấu.
Triệu Tiến cười nói.
Không bao lâu sau đó, đám người trẻ tuổi này đều rất nhanh lấy lại bình tĩnh, đứng lên tiếp tục chạy đi, nếu để ý kĩ sẽ phát hiện bọn họ đều trầm ổn không ít.
- Đêm nay cho các ngươi một con dê, bánh nướng bột mì áp chảo, cho các ngươi ăn no.
Triệu Tiến cất giọng nói, lập tức có một trận reo hò hưởng ứng.
Đi không bao xa, Lưu Dũng cáo từ với Triệu Tiến, nói phải về Hắc Hổ Tài Thần Miếu bên kia, Triệu Tiến lại không đáp ứng mà chỉ nói:
- Ngươi và Thạch Đầu, Đại Hương hôm nay đều đi đến Hãng buôn Từ An bên kia, bây giờ không thể nói mọi sự đều thuận lợi, cẩn thận thì tốt hơn.
Nói đến hãng buôn Từ An, tất cả mọi người đều sửng sốt hồi lâu mới phản ứng, Triệu Tiến dừng một chút cười nói:
- Ngươi nói với Trần Nhị Cẩu bảo hắn tìm đầu bếp, mang dụng cụ nấu cơm tới đây, mua một con dê, chuẩn bị đầy đủ bột mì, đêm nay sẽ giải quyết cơm nước bên Hãng buôn Từ An kia.
Cách đó không xa, Lưu Dũng không lâu lắm đã trở lại, cười nói:
- Trần Nhị Cẩu đáp ứng rồi, mặt hắn trắng bệch không chút huyết sắc, chắc là đang sợ hãi.
- Nhất định sợ hãi, tưởng chỉ là kéo bè kéo lũ đánh nhau, không ngờ lại là một vụ chém giết lớn.
Triệu Tiến cười nói một câu.
Mọi người hiên ngang chậm rãi trở về, người trên đường nhìn thấy bọn Triệu Tiến quần áo dính máu, đều kinh hoảng tránh né, bọn họ cũng lười giải thích.
Nửa đường còn có sáu người cùng nhau chạy trốn trở về. Trần Thăng sắc mặt không được tốt lắm, nhìn bọn họ đi theo Triệu Tiến không nói lời chướng tai nào. Tuy nhiên vài người này khi thấy trên mình đồng bạn đều là máu, sĩ khí dâng cao thì có cảm giác không ngẩng đầu lên được, thậm chí không dám đi trong đội ngũ mà ũ rũ theo ở phía sau.
Trở lại nơi để hàng ở thành tây, đám trẻ con chơi đùa giữa sân vốn định vây lại đây náo nhiệt, nhưng khi nhìn thấy bọn Triệu Tiến trên người toàn máu đen, lập tức tránh đi xa.
Còn có đám thanh niên mười lăm mười sáu hai mươi tuổi thân hình cường tráng, hẳn là đến để ứng mộ. Trong số đó có một nửa là cùng đi theo trưởng bối, vốn cũng muốn tiến về phía trước tiếp cận nhưng nhìn đến bộ dạng của bọn Triệu Tiến, cũng không dám đến gần phía trước.
Đi đến trước cửa kho hàng, nhìn thấy Diệp Văn Thư đi ra. Diệp Văn Thư này sắc mặt khó coi, mở miệng ra đã nói:
- Nha môn còn có công sự, Tiểu ca nếu có sắp đặt khác, tốt nhất nên chào hỏi trước.
Mới nói mấy câu, lại chú ý tới máu đen trên người của Triệu Tiến bọn hắn, vết máu kia đã dần thành màu tím đen, những người có nghề đương nhiên biết đây là cái gì.
Diệp Văn Thư nhíu mày đánh giá trên dưới vài lần, quay đầu lại tiếp đón hai công nhân kia đi ra, sau đó còn nói thêm:
- Nha môn còn có việc, đi trước.
Ba người lập tức rời khỏi, hai công nhân kia còn không ngừng quay đầu lại nhìn xung quanh. Triệu Tiến lắc đầu cười cười cùng mọi người đi vào sân.
Vừa vào sân, Triệu Tiến không kìm nổi bật cười, trong sân rõ ràng có mười người, những người kia bỏ chạy trên đường đã trở lại.
Nhìn bọn Triệu Tiến cả người đều dính máu trở về, mười người trẻ tuổi này đều có chút e dè. Triệu Tiến quét mắt liếc họ một cái nói:
- Các người mới đến ngày đầu tiên, nhát gan muốn chạy, ta không trách các ngươi. Nhưng chạy mà không để ý mọi người, không đi tìm người hỗ trợ, thậm chí không nghĩ đến đồng bạn xảy ra chuyện như thế nào, chỉ biết co rụt đầu chạy về, như vậy là rác rưởi. Ta giữ các người lại không có ích lợi gì, ta không cần các ngươi nữa, hiện tại hãy ra khỏi đây, ngày mai đem một trăm văn tiền kia trả lại.
Mười người kia muốn giải thích vài câu, nghe được Triệu Tiến nói như vậy, sau khi ngẩn người cũng đành phải đi ra ngoài, còn có người lẩm bẩm nói:
- Liều lĩnh cái gì, nói không chừng ngày mai có thể sẽ tiến vào đại lao đấy.
Thanh âm không coi là nhỏ, vừa lúc bị Trần Thăng nghe được, sắc mặt Trần Thăng lập tức trầm xuống, đi về phía trước muốn động thủ, vừa đi ra một bước đã bị Triệu Tiến bắt lấy cười nói:
- Không đáng.
Có những đứa nhỏ tò mò ở cửa thò đầu ra nhìn, Triệu Tiến đóng lại cửa sân, nhìn người chiêu mộ tới trong viện, vẫn đi theo không chạy, nửa đường trở về tổng cộng có hai mươi ba người.
Triệu Tiến nhìn những người này, nâng thanh âm lên nói:
- Hôm nay các ngươi đi theo, biết cục diện của ta và Hãng buôn Từ An. Ta biết trong lòng các ngươi sợ hãi, có lẽ còn có hối hận. Giờ ta cho các ngươi một cơ hội, còn muốn bỏ chạy có thể đi, khế ước kia trở thành phế thải, cũng không cần phải trả lại một trăm văn tiền đã dự chi.
Nghe nói thế Lỗ Đại đứng không nhúc nhích, nhưng ánh mắt của những người khác đều có điểm lóe sáng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lại có bảy người đi ra.
- Ông chủ, đánh nhau ta không sợ, nhưng khi thấy máu giết người, thực sự ta...
Có người lắp bắp giải thích.
Triệu Tiến cười gật gật đầu, xoay người ra mở cửa sân, mở miệng nói:
- Ta hiểu được ý nghĩ của các ngươi, trở về báo tin bình an cho người nhà, hy vọng về sau còn có cơ hội liên hệ.
Những người trong viện từng thấy Triệu Tiến chiến đấu dũng mãnh, thời điểm giải thích thì nơm nớp lo sợ, chưa từng nghĩ Triệu Tiến lại ôn hòa như vậy, sau khi ngẩn người cũng không nói gì, lần lượt ra khỏi sân. Triệu Tiến đóng cửa viện lại, những người bước ra khỏi viện tử quay đầu lại nhìn cửa sân đóng chặt một cách ngây ngốc, cảm giác mình như bỏ lỡ cái gì.
- Đại ca.
Nhìn người chiêu mộ tới ngày càng ít, Lưu Dũng nhịn không được muốn lên tiếng, Triệu Tiến phất tay ngăn lại. Trần Thăng đơn giản không nói, tìm nơi không người ngồi xuống, chà lau trường đao.
Triệu Tiến đi đến trước mặt mười sáu người còn lại, nhìn từng người một. Những người này thần sắc đều hơi không yên và dao động, tuy vậy mỗi người đều đứng yên không nhúc nhích, còn có mấy người không ngờ còn mang theo vẻ hưng phấn chờ đợi. Triệu Tiến cẩn thận nhận diện, phát hiện có mấy người đi theo Lỗ Đại.
- Ở chỗ này của ta, ăn đủ no, mỗi tháng đều có thể lấy đủ tiền công, bị thương xem bệnh đều do ta đây chi trả. Nhưng hôm nay có trường hợp như vậy về sau các ngươi còn có thể gặp phải, hơn nữa từ ngày mai các ngươi sẽ chịu huấn luyện vất vả, không có chút rỗi rãi nào. Ta nói một lần cuối cùng, hối hận còn kịp.
Triệu Tiến cao giọng nói.
Lúc này đoàn người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lần này không có ai rời khỏi. Triệu Tiến mỉm cười gật đầu.
Bọn họ vừa tản ra nghỉ ngơi, một người đánh bạo hỏi:
- Đông gia, vừa ăn no vừa có thể lấy tiền công, đây là ân đức của đông gia. Có thể sau này sẽ gặp được trường hợp như vậy, làm một tiểu nhị không đáng giá.
Triệu Tiến nhăn mày lại, những người chiêu mộ này thật đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước. Sỡ dĩ ôn hòa để cho bọn họ rời khỏi, chính là trước tiên đuổi vài kẻ vô dụng hèn nhát đi, nhưng phỏng chừng đối xử nhượng bộ như vậy bị chúng tưởng là yếu đuối và hồ đồ.
- Ngươi cảm thấy cái gì đáng?
Triệu Tiến hỏi ngược lại, thanh âm đã trở nên lạnh lùng.
Người nói chuyện này nuốt ngụm nước miếng, hơi khiếp đảm nói:
- Ít ra cũng làm một nô bộc mới phải, tiền bán mình mới cao.
- Khốn kiếp, nào có người nào nói chuyện như vậy.
Ngồi ở một bên, Trần Thăng đứng lên, tức giận quát.
Người nói chuyện nọ co rụt đầu lại, không dám lên tiếng nữa, Triệu Tiến khoát tay với Trần Thăng, cau mày hỏi:
- Ngươi nói là bán mình làm nô sao?
Người nọ nơm nớp lo sợ trả lời:
- Thành nô bộc, vì người trong nhà bán mạng cũng đáng.
Gã vừa dứt lời, Triệu Tiến cười ha ha. Toàn bộ người trong sân ngây ngẩn cả người, không biết vì sao Triệu Tiến đột nhiên cười to, chuyện vừa nói kia không có gì buồn cười cả.
Thần sắc Lưu Dũng khẩn trương lên, nhỏ giọng nói với đồng bạn phía trên:
- Giết quá nhiều người, đến hiện tại mới phản ứng, có lẽ bị thất tâm phong (nổi điên) rồi.
Mọi người đang hồi hộp, Triệu Tiến cười hỏi người kia:
- Lý Ngũ, ngươi muốn làm nô của nhà ta, các ngươi cũng muốn phải không?
Lý Ngũ còn tưởng rằng hắn muốn hỏi điều gì, nghe thế nhẹ nhàng thở ra, liên tục gật đầu. Người chung quanh cũng đều không ngừng gật đầu, Triệu Tiến lại bật cười. Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không biết hắn cười cái gì.
- Được, hôm nay sẽ cho các ngươi thay đổi khế ước, các ngươi đều là gia nô của ta rồi. Cái tên gia nô này quá khó nghe, các ngươi đều là gia đinh của ta rồi.
Triệu Tiến hạ quyết định.
Hắn thốt ra lời này, mười sáu người đối diện đều lộ ra tươi cười, còn có người nói:
- Lão gia người làm việc hào phóng như thế, hôm nay lại dũng mãnh như thế, còn thay lũ tiểu nhân suy nghĩ, làm trâu ngựa cho người, là may mắn của bọn tiểu nhân.
Lời nịnh nọt vừa nói ra, những người khác cũng gật đầu theo.
/214
|