Chương 113: Sợ hãi.
Triệu Tiến cười khoát tay nói:
- Hãy đi gột sạch vết máu trên quần áo, đem bàn ghế bày ra đi, buổi chiều còn phải tiếp tục tuyển người mới.
Mười sáu vị gia đinh củng cố kia rõ ràng rất hăng hái, nghe được chỉ bảo của Triệu Tiến, đều dùng thanh âm nhất tề đáp ứng, từng người chạy đi bận rộn.
Máu tanh chém giết, một đường trở về, đã loại bỏ những người không phù hợp yêu cầu, nhưng hiện tại vẫn chưa được, Triệu Tiến tìm tảng đá ngồi xuống, vẫn không kìm nổi cười, Trần Thăng bên cạnh buồn bực hỏi:
- Triệu huynh, ngươi cười cái gì?
- Ta cười bọn họ muốn làm nô bộc, không muốn làm tiểu nhị.
Triệu Tiến giải thích nói.
Chưa từng nghĩ đến nói ra điều này, vài người khác vẻ mặt kinh ngạc. Thạch Mãn Cường mở miệng nói:
- Đại ca, đương nhiên không muốn làm tiểu nhị rồi, làm tiểu nhị kia nói đến là đến nói đi là đi, căn bản là không lâu dài. Dấn thân vào nhà giàu làm nô, đây mới là chuyện thỏa đáng suốt đời.
Triệu Tiến ngạc nhiên, lập tức dời đề tài khác mà nói:
- Đại Hương và Thạch Đầu cùng nhau về nhà trước, ngươi dựa theo nhân số mới chuẩn bị cơm chiều tối nay, sau đó xin phép cha mẹ mang tới. Sự việc còn chưa chấm dứt, nhất định phải lấy cẩn thận làm đầu. Tiểu Dũng ngươi theo hai bọn hắn, nếu gặp phải phiền toái, trực tiếp hướng về nhà mà chạy, không cần đánh bừa.
Vốn tất cả mọi người đều nhẹ nhõm ung dung, nghe Triệu Tiến nói năng thận trọng thì trở nên khẩn trương hơn, nhìn ba bọn họ ra cửa. Lưu Dũng cơ bản không nhắc tới bề trên nhà mình, ngẫu nhiên hỏi đến cũng dùng từ ngữ mập mờ, người khác cũng không nói thêm gì. Triệu Tiến đứng lên, hắn vẫn không kìm nổi cười.
Vốn tưởng rằng nô bộc thấp hèn, thân phận tiểu nhị tự do, cho nên mới định ra quy củ này, lại không nghĩ rằng quan niệm của mọi người lại như vậy.
Với Triệu Tiến mà nói, nô bộc phụ thuộc vào chính mình đương nhiên so với thuê tiểu nhị càng tin cậy hơn, nhưng trước đó nghĩ rằng sẽ không ai nguyện ý, thật sự là không ngờ. Triệu Tiến cười to, thứ nhất là nhẹ nhõm sau cuộc đại chiến, thứ hai cũng là tự giễu, đem những quan niệm mình từng trải qua trước đây áp dụng cho hiện tại, quả nhiên đã thành chuyện đáng cười.
Lăn lộn lâu như vậy, đã qua thời gian cơm trưa rồi, Triệu Tiến và Trần Thăng đều có chút đói, mười sáu gia đinh kia bụng cũng đã kêu lọc cọc.
Hẳn còn phải chờ Cát Hương một lúc nữa, Triệu Tiến tìm tìm trên người, chỉ có không đến ba lượng bạc vụn, hắn dự định cùng Trần Thăng gom góp một chút, trước tiên đi mua một ít thức ăn trở về.
Chưa kịp mở miệng nói với Trần Thăng, chợt nghe bên ngoài viện có người vô cùng cung kính hỏi:
- Xin hỏi Tiến gia ở đây không?
Triệu Tiến và Trần Thăng liếc nhau, đều nhận ra là giọng của Trần Nhị Cẩu, trước đây kiêu "Tiến thiếu gia", "Công tử gia" nhưng bây giờ kêu "Tiến gia", xưng hô thay đổi.
Mở cửa sân ra thì thấy đứng ngoài cửa là chín người, Trần Nhị Cẩu đứng ở phía trước, tám người phía sau đều là có cách ăn mặc của tiểu nhị và đầu bếp của tiệm cơm, cầm hộp đồ ăn và đồ làm bếp, theo sau còn có người khiêng hai con dê.
- Tiến gia đã phân phó, tiểu nhân phải đi lo liệu, đi Vân Sơn Lầu chọn đồ ăn, lại chưng hai con ngỗng, lúc này mới đem đến cho ngài, món dê bánh nướng áp chảo đã được chuẩn bị toàn bộ rồi, buổi tối là có thể xử lý.
Trần Nhị Cẩu cong thắt lưng, vẻ mặt nịnh nọt tươi cười, thậm chí không dám đối diện với Triệu Tiến.
Triệu Tiến cười cười nói:
- Để ngươi tốn kém rồi, đưa mấy thứ này vào đi.
Nói xong, Triệu Tiếng quay đầu hướng vào trong viện hô:
- Đồ ăn ngon đến rồi, mau ra hỗ trợ.
Bên trong vang dội tiếng trả lời, Lỗ Đại chạy vọt ra ngoài trước tiên, mười sáu gia đinh tranh giành nhau cầm hộp đồ ăn.
- Lão gia, mời ngài ăn trước đi.
Bọn họ bày ngay tại trong viện tử, dù sao vẫn còn nhớ rõ tôn ti, trước tiên mời Triệu Tiến ăn cơm. Triệu Tiến cười khoát tay nói:
- Các ngươi ăn trước cũng được.
Nói thì như thế, trước khi hỏi Lý Ngũ đã gắp đồ ăn ra, lấy cơm, chuẩn bị cho mình rồi.
Làm gia đinh và tiểu nhị quả nhiên không giống nhau, Triệu Tiến chỉ chào hỏi Trần Nhị Cẩu, sau đó cùng Trần Thăng đi ăn cơm. Không hề nghĩ là Trần Nhị Cẩu lại cười làm lành, xoay người đi theo, luôn miệng nói:
- Nhị vị cứ ăn, tiểu nhân có vài chuyện muốn bẩm báo.
- Nhị ca, ngươi đó...
- Triệu Tiến nhíu mày nói một câu, không ngờ lời vừa ra khỏi miệng đã thấy Trần Nhị Cẩu quỳ luôn xuống đất, vô cùng sợ hãi nói:
- Tiến đại gia, một tiếng nhị ca này tiểu nhân không nhận nổi, ngài về sau cứ kêu tiểu nhân là Nhị Cẩu, như vậy là được rồi.
Triệu Tiến xé miếng bánh bỏ vào miệng nhai. Phía bắc Từ Châu chính là Vân Long Sơn, chữ Long phạm điều cấm cho nên gọi là Vân Sơn. Vân Sơn lầu này cũng là địa phương nổi danh ở Từ Châu. Người của Hộ bộ phân ti và quan thương thường qua uống rượu, nhất là món súp thịt này hương vị khá ngon.
Mười mấy người bọn Lỗ Đại đã bắt đầu ăn như vũ bão, Triệu Tiến mới ăn một ngụm mới cảm thấy bụng đói, nhanh chóng ăn hết miếng bánh trong tay. Trần Thăng cũng ngồi ăn không thèm lên tiếng. Hai người không ai để ý đến Trần Nhị Câu cười cười đứng bên cạnh.
Triệu Tiến vừa ăn xong liền chà xát hai tay, trầm giọng nói:
- Nhị Cẩu, hiện tại miếu Thần Tài mọi thứ đều ổn cả rồi, kế tiếp là phải phát triển, ngươi phải làm cho tốt đấy.
Thân mình Trần Nhị Cẩu chợt run lên, lưng càng lúc càng cong xuống, cung kính nói:
- Tiến đại gia, lần này tiểu nhân là muốn nhắc đến việc này, miếu Thần Tài được như bây giờ là nhờ ngài. Tiểu nhân cùng lắm là chỉ thay ngài nắm giữ, còn kế hoạch cụ thể thế nào đều do ngài làm chủ cả.
Triệu Tiến cười lắc đầu. Trần Nhị Cẩu sau khi bị hắn đẩy lên thì đã bắt đầu có suy nghĩ tỉ mỉ hơn. Chuyện hôm nay Trần Nhị Cẩu hẳn là không biết rõ tình hình. Những người bên Lưu Dũng mà hắn đưa đến hôm nay đều là những kẻ Lưu Dũng không hoàn toàn khống chế được. Phỏng chừng đây cũng là ôm tâm tư riêng khiến Lưu Dũng mất mặt. Lưu Dũng là trợ thủ của y, nhưng cũng là bạn của Triệu Tiến. Nếu Lưu Dũng mạnh mẽ, cứng rắn có uy vọng thì chức thủ lĩnh cũng không đến lượt y làm gì. Vì vậy y mới có kế hoạch chèn ép như vậy.
Nhưng Triệu Tiến cũng có nghĩ được tại sao Trần Nhị Cẩu lại khiêm nhường kính sợ đến vậy. Trận huyết chiến trước gia môn Đại Đầu Hoàng kia hiện tại thành nam hẳn là nơi nơi lan truyền rằng hơn mười tên giang dương đại đạo hoành hành khắp Từ Châu đã bị bọn Triệu Tiến giết chết hết, thủ đoạn độc ác đến như vậy khiến lòng người ai ai cũng khiếp đảm, bởi vậy tâm tư nhỏ này đã bị làm cho tan thành mây khói rồi.
Sau khi nghe được, Trần Nhị Cẩu nhất định sẽ hiểu được chính mình so với bọn Triệu Tiến rốt cuộc là kém nhiều hay ít, hoàn toàn không phải là cùng một tầng lực lượng, sao còn dám đánh tính toán nhỏ nhặt nữa, chỉ có thể tỏ vẻ cung kính mà thôi.
Sự tình đến mức độ này, Triệu Tiến cũng lười không khách sáo nữa, nói thẳng vào vấn đề:
- Ngươi có thể nói ra hai chữ trông coi này, cho thấy ngươi còn biết bổn phận. Trước hết muốn làm thì phải nhất quán rõ ràng, tiền thu mỗi tháng nộp cho ta bảy phần.
Mỗi tháng phải đưa trước bảy phần, trên mặt Trần Nhị Cẩu đã lộ ra vẻ đau khổ, nhưng y vẫn không dám không đáp ứng, chỉ gật đầu cười nói:
- Xin Tiến đại gia cứ yên tâm, mỗi tháng sẽ đều đưa tới cho ngài.
- Gặp phải việc khó cứ bẩm báo, ta sẽ giải quyết. Không nên suy nghĩ nhiều.
Triệu Tiến nói tiếp một câu. Nghe được lời này, sắc mặt Trần Nhị Cẩu trông dễ nhìn hơn một chút.
Triệu Tiến khoát tay, Trần Nhị Cẩu cũng không dám ngu ngốc tiếp tục đứng ở chỗ này nữa, cung kính thi lễ, nhanh chóng ra ngoài.
Yvừa đi, Trần Thăng đóng cửa lại, rồi nhìn Triệu Tiến chằm chằm nói:
- Uy phong của ngươi cũng thật không nhỏ, khiến Trần Nhị Cẩu sợ tới mức thành Trần Nhị Thử rồi.
- Huyết chiến sáng ngày hôm đó, uy phong của huynh đệ ta đều vang dội cả, đâu chỉ có mình ta.
Triệu Tiến cười cười trả lời.
- Không giống nhau, ngươi là người dẫn đầu chúng ta.
Trần Thăng nghiêm túc trả lời.
Hai người vừa định ăn tiếp lại vang lên tiếng gõ cửa, Trần Thăng đứng lên nói:
- Có lẽ là Thạch Đầu bọn họ quay trở lại.
Vừa mở cửa, chính là Diệp Văn Thư và hai sai nhân kia vừa đi không bao lâu. Thái độ của bọn họ bây giờ so với lúc đi hoàn toàn khác nhau, lúc này ai nấy đều tươi cười nịnh nọt, đứng ở cửa khom lưng nói:
- Tiến thiếu gia, mấy người chúng tôi trở lại nha môn giải quyết xong mọi việc, nhanh chóng trở về bên này xem thử có người báo danh hay không.
Ba người này trở lại nha môn sau khi nghe nói mấy người Triệu Tiến buổi sáng rốt cuộc làm cái gì, nào dám chậm trễ, chẳng quan tâm trong nha môn còn có việc hay không, đều vội vàng chạy tới, sợ đắc tội với sát thần Triệu gia này.
Thấy mấy người này thái độ khác hẳn, Triệu Tiến đương nhiên đoán được nguyên nhân, nhưng cũng lười bóc trần, cười nói:
- Tới thật đúng lúc, có người đã bị tôi loại bỏ rồi, người giữ lại thì làm gia nô nhà tôi, mỗi người được cấp ba lượng bạc, hãy lập một bản khế ước công văn cho họ đi.
- Tiến thiếu gia anh minh, vẫn là nhận vào làm gia nô vẫn hơn, làm tiểu nhị rất không ổn rồi. Những người buổi chiều tới cũng xử lý như vậy?
Diệp Văn Thư kia nịnh hót một câu, hỏi một câu. Triệu Tiến chỉ gật gật đầu.
Nhìn thái độ Triệu Tiến không có thay đổi gì, ba người bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra, xoay người đi, ai nấy đều lau mồ hôi lạnh trên trán, thật sự sợ hãi.
- Triệu đại đao làm đao phủ, chắc là huyết khí sát khí đều tụ tập trên người đứa con này của y. Hạng hãn phỉ như Cật Nhân Báo Tử không ngờ đã bị xử lý sạch sẽ như vậy.
- Nhỏ tiếng một chút, đều là tiểu tử ngươi nhiều chuyện, nhanh nhanh rồi trở về uống rượu.
Ba người cứ thế vừa bàn tán vừa đi đến chỗ cái bàn, thét to:
- Cửa hàng Triệu gia tìm người làm, Triệu gia nổi danh là người nhân nghĩa khắp Từ Châu này, có thể đến đấy làm việc là phúc khí mấy đời không hưởng hết.
Ở trong sân, Triệu Tiến nghe được, không khỏi cười khổ. Trần Thăng vừa nuốt xong một miếng, trầm giọng nói:
- Bọn họ đều sợ cả rồi, thật là tốt, huynh đệ chúng ta tuổi vẫn còn nhỏ mà trấn trụ được người khác, giờ đây còn ai dám không phục.
Những kẻ sợ hãi họ không chỉ có Trần Nhị Cẩu và Diệp Văn Thư. Ba người Diệp Văn Thư cứ thế gào thét nửa canh giờ, người báo danh không có, những người buổi sáng rời khỏi đã trở lại.
Rất nhiều người tay chứng kiến trận chém giết máu tanh, đích thật là rất sợ hãi, nhưng có mấy người lại có tư tâm, nghĩ thầm rằng Triệu Tiến lần này dường như là phạm án rồi. Nhà mình đi lần này, một là không dính dáng gì đến, hai là một trăm văn đã nắm chắc trong tay rồi.
Không ai ngờ tới ở nhà suy tính chưa được bao lâu, tin tức Triệu Tiến ở thành nam đại khai sát giới đã truyền tới, vừa nghe xong đã khiến người ta sợ tới mức hồn bay phách lạc, nghĩ thầm mình buổi sáng vừa mới đắc tội, không phải là tự chuốc lấy hoạ sao? Ai lại dám đắc tội với sát thần chứ.
/214
|