Chương 114: Không phân biệt được trái phải
Tin tức trong nha môn truyền ra cũng nhanh như vậy, cái gì Cật Nhân Báo Tử, một tên đạo tặc liều mạng thừa dịp công sai ra khỏi thành phá án, bên trong thành trống rỗng liền có ý đồ vào thành gây án, lại không nghĩ rằng Bạch dịch công nhân Triệu Tiến thấy việc nghĩa hăng hái làm, giết chết kẻ trộm cướp, lập nhiều công lớn.
Tin tức này vừa ra, những kẻ về nhà ôm tâm lí may mắn đã biến mất, nghĩ nghĩ chỉ có thể trả tiền trở về cầu xin tha thứ, có người còn không dám đến một mình, dẫn theo cha mẹ nơm nớp lo sợ đi đến.
Bọn họ thậm chí không dám tới gần cái bàn báo danh kia, từ rất xa liền quỳ xuống dập đầu, hai tay giơ tiền bạc, trong miệng liên tục nói đáng chết.
Triệu Tiến không cùng bọn họ so đo, chính là sau khi thu tiền xong liền đuổi bọn họ đi. Loại thái độ lạnh nhạt này của hắn làm cho những thiếu niên cùng người nhà đang kinh sợ đều nhẹ nhàng thở ra, nhưng lúc xoay người rời đi lại cảm thấy hối hận. Trước đây thấy Triệu Tiến này chẳng qua cũng là một kẻ thất phu hữu dũng vô mưu, nhưng chuyện hôm nay lại chứng minh Triệu Tiến dũng mãnh gan dạ nhưng không phải nhất thời huyết khí dâng trào mà là chân chính hùng mạnh, có thể đi theo người như vậy dốc sức làm việc, nhất định tiền đồ rộng lớn. Những người chạy về trước đó còn dễ nói, những kẻ đi theo Triệu Tiến đến lúc trở về mới rời khỏi liền cảm thấy hối hận, cảm thấy một cơ hội quý giá vô cũng đã bay mất.
Trái ngược với lo được lo mất của bọn hắn, phản ứng của những người trẻ tuổi còn chưa báo danh thì lại khác, có người nghĩ nghĩ liền xoay người rời đi, có người sau khi trầm tư liền dứt khoát tiến lên, có người thì ngay từ đầu đã hưng phấn dị thường.
Lần này trước khi chiêu mộ liền trực tiếp nói thẳng, muốn được tuyển làm gia nô của Triệu Tiến mà không phải làm tiểu nhị của cửa hàng Từ An như lúc trước đã nói, mọi người sau khi nghe thấy đều kinh ngạc, có mấy người không hề chần chờ liền tới báo danh, có người lại xoay người rời đi.
- Một khi bỏ qua, hối hận đã có thể không còn kịp rồi, nếu không phải tuổi ta không hợp, ta cũng muốn làm việc cho Tiến thiếu gia…
Mấy người Diệp Vân Thư ra sức câu khách.
Chẳng qua làm tiểu nhị là làm việc cho người ta, làm gia nô lại tương đương trở thành người của nhà khác, việc này còn phải thương lượng với người nhà xong mới có thể đưa ra quyết định.
Qua chừng nửa canh giờ, không ít người rời đi lúc trước lại quay trở về, tới báo danh tại chỗ Diệp Văn Thư.
Cát Hương và người nhà của Thạch Mãn Cường mang theo đồ tế nhuyễn không nhiều lắm trong nhà đã tới, trên mặt bọn họ đều có vẻ sợ hãi và hoảng sợ, sau khi nhìn thấy Triệu Tiến tư thái càng hạ thấp hơn. Triệu Tiến ôn hòa khuyên giải an ủi, biết trải qua trận chiến vào buổi sáng kia, có phản ứng như vậy cũng rất bình thường.
Nơi để hàng cùng kho hàng nơi này cơ bản đều bị Tôn gia mua, rất rộng lớn, thu thập đơn giản là mọi người có thể ở. Hai người Cát phụ cùng Thạch phụ vẫn còn điềm tĩnh, quản gia sau khi dàn xếp một chút liền bắt đầu đi ra bận rộn làm chuyện buổi sáng còn chưa có làm xong.
Triệu Tiến lại triệu tập mười sáu gia đinh kia lại, cục diện hiện tại đã khá yên ổn, phải bắt đầu thao luyện những người này rồi.
Bọn gia đinh đều có chút kinh ngạc, vốn tưởng rằng buổi sáng đi theo xung phong liều chết, lại chuyển thành gia đinh, Triệu Tiến lão gia hẳn là thả bọn hắn quay về nghỉ ngơi, khao thưởng nhiều mấy bữa, không nghĩ tới một khắc cũng không được rãnh rỗi.
- Các ngươi nhìn ta làm, ta hô cái gì sẽ làm cái đó. Các ngươi thấy rõ ràng rồi thì chờ lát nữa ta hô cái gì, các ngươi lập tức nghe theo.
Triệu Tiến đứng ở trong sân nói.
Bọn gia đinh gật đầu liên tục, Triệu Tiến nghiêm túc nói:
- Về sau ta bảo các ngươi làm gì, các ngươi chỉ cần đứng thẳng trả lời ' Rõ’, hiểu chưa?
- Đã biết, lão gia
- Rõ.
Tiếng trả lời cao thấp không đều, mấy người Trần Thăng ngồi ở phía sau xem liền cười một trận. Triệu Tiến quay đầu lại nói:
- Mấy người các ngươi cũng phải nhìn cẩn thận, về sau các ngươi cũng phải làm giống hệt vậy.
Mấy người vốn còn muốn cười, nhưng thấy Triệu Tiến nói nghiêm túc vậy, mọi người vội vàng nghiêm mặt gật gật đầu.
- Nghiêm.
- Nghỉ.
- Quay phải.
- Quay trái.
- Xếp thẳng hàng…
Mỗi khẩu lệnh Triệu Tiến phát ra đều được thực hành theo.
Đó cũng không phải huấn luyện quân sự gì, trên thực tế chính là luyện tập đội ngũ hắn học được trong khóa Thể dục lúc ở trường thôi, năm đó lúc đứng thành hàng đi đều bước, Triệu Tiến cũng thấy vô vị, sau này khi nằm trên giường bệnh nói chuyện phiếm với bằng hữu, bằng hữu giải thích cho hắn, nói những huấn luyện đó trụ cột của huấn luyện quân sự, bồi dưỡng tính kỉ luật cùng ý thức tập thể của con người. Những hoạt động của học sinh tại cận hiện đại chính là nội dung thao luyện binh lính, về phần phong trào thể dục thể thao này, lại là kỹ thuật cơ sở để cường hóa thể năng trong quân đội.
Chiêu mộ những người này đến chính là vì đánh nhau tác chiến, làm sao để có thể khiến những người này trở thành một đội ngũ có thể dùng mà không phải một đám lỗ mãng chỉ dựa vào huyết khí dũng mãnh, Triệu Tiến nghĩ tới những thủ đoạn này, trên thực tế, đây cũng là phương pháp duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến.
- Lỗ Đại nghiêm, những người khác xếp thành hàng từ cao đến thấp.
Sau khi Triệu Tiến giải thích xong liền phát lệnh.
Bọn gia đinh không lập tức phản ứng mà là nhìn nhìn lẫn nhau, sau đó mới cuống quít bắt đầu hoạt động. Bọn họ chỉ cảm thấy thú vị, so sánh chiều cao vóc dáng với nhau nhiều lần tiếp đó mới sắp hàng thành đội ngũ, không ngừng cười vang.
Triệu Tiến không nói gì, chỉ đi đến một bên cầm lấy một cây côn gỗ, nhịp nhịp trong bàn tay. Bọn gia đinh phấn chấn xếp hàng đứng ở nơi đó, căn bản không ai chú ý tới cảnh tượng có hai người ở đó xô đẩy nhau giằng co không ngừng, Triệu Tiến giơ cây côn gỗ lên trực tiếp quất đi xuống, hai người kia đau đớn kêu thành tiếng, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Triệu Tiến thì không dám nói lời nào, vội vàng đứng yên.
- Lúc huấn luyện, lời của ta chính là mệnh lệnh, không nghe sẽ bị phạt bị đánh, lúc đi ra ngoài đánh nhau, không nghe mệnh lệnh của ta, ta sẽ lấy mạng của các ngươi.
Triệu Tiến lạnh lùng nói.
Nếu ngày hôm qua nói lời nói này, bọn gia đinh cùng tuổi với Triệu Tiến nhất định sẽ không cho là đúng, nhưng đã trải qua trận chiến buổi sáng, Triệu Tiến nói như vậy, bọn họ đều nhịn không được rùng mình một cái, vội vàng đứng thẳng.
- Lấy phải làm chuẩn.
Triệu Tiến lại hô, sau khi hô xong hắn liền sửng sốt, mười sáu người xếp thành một hàng có người nhìn sang phải, có người nhìn sang trái, lộn xộn không ra cái gì.
Lưu Dũng ở phía sau liền cười lên, ngay lập tức y liền che miệng lại không dám lên tiếng. Triệu Tiến nhíu mày, bọn gia đinh cũng không phải đang quấy rối, từ vẻ mặt sợ hãi của bọn họ là có thể nhìn ra, nhưng lộn xộn lung tung như vậy là xảy ra chuyện gì
- Quay phải.
Triệu Tiến lại hô, mười sáu tên gia đinh chỉ có sáu người quay phải, có bảy người quay trái, ba kẻ còn lại liền phân không rõ, còn đụng phải đầu nhau.
Mấy người Trần Thăng ở phía sau vốn xem có chút chuyên chú, sau khi nhìn thấy tình trạng này liền bật cười, vài người cười ngặt cười nghẽo.
Mày Triệu Tiến càng ngày càng nhíu lại, đến cuối cùng hắn cũng nhịn không được nữa lắc đầu bật cười, chờ đến lúc tiếng cười phía sau dừng lại, Triệu Tiến mở miệng hỏi:
- Mấy người các ngươi không phân rõ được đâu là phải là trái à?
Sau khi hỏi ra câu này, hắn liền đơn giản mở miệng ra lệnh:
- Giơ tay phải của các ngươi lên.
Cũng không khác gì tình huống quay phải quay trái vừa rồi lắm, mười sáu người có người giơ tay trái, có người giơ tay phải, còn có người trái phải đều nhìn xem.
Thật đúng là phân không rõ trái phải. Triệu Tiến bước đi qua, người đứng trước mặt hắn liền sợ tới mức lui về phía sau, còn tưởng rằng Triệu Tiến muốn ra tay đánh người. Triệu Tiến lại đưa tay xắn cổ áo tay phải cùng ống quần bên phải của y lên, sau khi liên tiếp làm vậy với mười sáu người, hắn mới lui về phía sau vài bước mà nói:
- Không có mệnh lệnh của ta, về sau khi huấn luyện bên phải làm như thế này, bên được xắn lên chính là bên phải, hiểu chưa?
Tiếp theo việc huấn luyện khá hơn một chút, nhưng vẫn lộn xộn như trước. Mặc dù đã làm dấu trái phải nhưng phản ứng cũng cần ăn sâu bén rễ cho nên bọn gia đinh đều phải nhìn cánh tay mình trước một chút mới phản ứng, đội ngũ miễn cưỡng luyện được đi đều bước.
Trời chiều đã bị tường thành che khuất, ba người Diệp Văn Thư tiến vào bẩm báo. Thái độ của bọn họ rất khách khí, giống như đang đối mặt với quan trên vậy. Người báo danh vào buổi chiều không ngờ cũng có hai mươi mốt người, vốn tưởng rằng đã xảy ra chuyện buổi sáng, còn nói nhận người vào làm gia nô thì số người báo danh sẽ ít đi rất nhiều.
Triệu Tiến đại khái xem khế ước công văn, trực tiếp lấy ra ba lượng bạc đưa qua. Diệp Vân Thư kia cũng không lập tức nhận lấy, ngược lại phẩy tay nói:
- Như này sao được, chỉ là tùy tay hỗ trợ mà thôi, sao có thể khiến Tiến thiếu gia tốn kém như thế.
- Đây là tiền vất vả, nên cầm thì cầm.
Triệu Tiến rất khách khí, Diệp Văn Thư dùng hai tay nhận tiền. Ngày hôm qua y cảm thấy khoản tiền này là kiếm được số hời, nhưng bây giờ lại giống như là ban cho, thái độ hoàn toàn bất đồng.
Sau khi Triệu Tiến tiễn ba người này, quay trở lại hắn liền mở miệng nói:
- Đêm nay có món dê, làm bánh nướng áp chảo, khao các ngươi.
Mười sáu tên gia đinh này bị huấn luyện đến mồ hôi chảy đầy đầu, sắc mặt khổ sở, nhưng sau khi nghe được câu này liền hoan hô, Triệu Tiến lão gia nghiêm thì nghiêm, nhưng lại rộng rãi vô cùng.
- Sau khi trời tối, mỗi canh giờ cũng phải có người trực đêm tuần thú, ba người một tổ. Thạch Đầu, Đại Hương và Tiểu Dũng, ba người các ngươi mỗi người một tổ, cũng phải thay phiên, có chuyện gì lập tức hô to cảnh báo, những người khác chạy tới hỗ trợ. Ta biết rằng các ngươi mệt, nhưng không thể lơ là mất cảnh giác, hiểu chưa?
Triệu Tiến lại dặn nói.
Người nhà đều dọn đến bên này, mọi người dĩ nhiên biết tình huống nghiêm trọng, đều lên tiếng đáp ứng.
Sắc trời không còn sớm, Triệu Tiến và Trần Thăng đồng thời rời khỏi nơi này, mới vừa ra sân lại nhìn thấy nơi giao lộ chỗ để hàng có mười nam nhân ăn mặc như công nhân đang đứng đợi, nhìn thấy hai người bọn họ, mười người này liền bước nhanh đi tới.
Đều là gương mặt quen, là công nhân bạch dịch đi theo làm việc cho Triệu Chấn Đường và Trần Vũ, sau khi đến trước mặt hai người bọn họ liền cười lên tiếng chào hỏi:
- Cấp trên phân phó chúng ta bảo vệ hai vị thiếu gia về nhà.
Đây cũng là sự lo lắng mọi bề của các bậc cha chú, Triệu Tiến và Trần Thăng cảm ơn một tiếng liền đi vào giữa bọn họ.
Tin tức đám người Triệu Tiến giết sạch lũ đạo tặc liều mạng, người trong nha môn biết rõ ràng nhất, thái độ của mười người này cũng rất cung kính, vây ở chung quanh thỉnh thoảng dùng ánh mắt kính sợ nhìn lại vài lần.
- Triệu Tiến, làm nhiều kĩ xảo như vậy làm cái gì, trực tiếp dạy võ nghệ thô thiển cho bọn họ càng hữu hiệu hơn. Bên trong mười sáu gia đinh này, ít nhất cũng có năm người có căn cơ để truyền thụ võ nghệ, rất nhanh có thể dùng tới.
Trần Thăng đề nghị nói.
Triệu Tiến sửng sốt một chút mới phản ứng tới kĩ xảo là gì, hắn cười nói:
- Chớ coi khinh những động tác đó, đây chính là cơ sở, làm xong những thứ này mới càng hữu dụng.
Nghe nói như thế, Trần Thăng cũng không tranh chấp, chỉ gật gật đầu yên lặng đi đường.
Lúc đi vào khu vực hai nhà tại thành bắc, Triệu Tiến mới nhớ tới một chuyện, từ thành nam trở về, y phục trên người hắn và Trần Thăng đều chưa được thay ra. Nói cách khác, hai người một thân đầy máu, hiện tại vết máu đã khô rồi, tím đen một mảnh, rất khó coi.
Hai người phụ nữ trưởng bối hai nhà còn chưa biết chuyện ở thành nam, nếu để cho họ nhìn thấy nhất định sẽ ngạc nhiên và vô cùng lo lắng. Hai người lập tức ngoặt vào căn nhà bình thường luyện võ kia, lôi hai bộ quần áo cũ ra thay.
/214
|