Chương 115: Có người vui mừng có người buồn.
Chia tay ở đầu đường, sáu người hộ tống Trần Thăng về nhà, bốn người còn lại thì hộ tống Triệu Tiến. Triệu Tiến cố ý đi ngang qua trước cửa nhà Vương gia, nói với người gác cổng nơi ấy rằng:
- Làm phiền nói cho công tử nhà ngươi, nói rằng đã bình an vô sự, chuyện buổi sáng đó đã chấm dứt rồi.
Mặc dù hắn nói hàm hồ, nhưng người gác cổng của Vương gia lại rõ ràng biết hắn đang nói cái gì, sợ hãi gật đầu, vội vàng đi vào truyền lời.
Lúc rời đi Triệu Tiến mới nghĩ đến, lấy thế lực cùng năng lực tin tức của Vương gia, chỉ sợ đã sớm biết việc này.
Trên thực tế, thời gian Vương gia nhận được tin tức nơi nha môn còn sớm hơn so với Triệu Tiến nghĩ nhiều. Vương Triệu Tĩnh vừa đến nhà liền đi gặp phụ thân Vương Hữu Sơn, Vương gia lập tức phái người đi chờ tại nha môn Tri châu bên kia, chờ sau khi tin tức xác thật đi ra liền lập tức trở về báo cáo.
Tại trước khi tin tức chưa có, có hai người hộ viện cùng gia phó đã chuẩn bị tốt, mang theo vàng bạc cùng dụng cụ, ngựa cũng đã đóng yên cương xong, bất cứ lúc đều có thể hộ tống Vương Triệu Tĩnh rời khỏi Từ Châu.
Cũng giống như quan phủ, bên trong gia đình giàu có cũng chưa nói tới giữ bí mật cái gì, người đi hỏi thăm tin tức bên nha môn trở về không lâu, từ trên xuống dưới sẽ biết mọi chuyện đã phát sinh, ai cũng kinh hãi líu lưỡi, cho dù mọi người kiến thức rộng rãi, cũng không nghĩ tới được vị công tử gia hào hoa phong nhã của nhà mình này cứ theo lẽ thường ra đi luyện võ, lúc trở lại cả người lại đầy máu, nghe nói giết cướp sông cướp biển gì đó, còn là một lần giết những mười mấy tên.
Mọi người sôi nổi đồn đại, thiếu gia sẽ bị lão gia cấm túc, nói không chừng còn bị đưa đến Giang Nam đi đọc sách, không cho y ở lại Từ Châu gặp rắc rối như vậy nữa. Hơn thế hôm nay nhất định sẽ bị xử lý gia pháp, đánh bằng côn phạt quỳ đều là không thể thiếu được. Đầy tớ chuyên theo hầu lão gia cũng đã an bài người đi mua thuốc trị thương rồi.
Nhưng một lát sau, thư đồng của lão gia đi ra nói lại là một cảnh tượng khác, lão gia không hề giáo huấn thiếu gia, cũng không hề bắt phạt quỳ gì cả, hai phụ tử i ngồi trong phòng nói chuyện, rất thản nhiên, điều này làm cho rất nhiều người đều hồ đồ rồi. Nhưng sau khi đưa lên một lần nước trà, lão gia liền nói không có phân phó không cho tiến vào, những chuyện khác mọi người cũng không biết.
Trong thư phòng Vương gia, Vương Hữu Sơn vẫn ngồi đọc sách an tĩnh như cũ, Vương Triệu Tĩnh cũng đang cầm một quyển sách mà nhìn, hai phụ tử không hề quấy rầy lẫn nhau.
Giấy trên cửa sổ bị ánh nắng hoàng hôn chiếu rọi rọi đến đỏ rực, trong phòng đã rất tối, Vương Hữu Sơn buông quyển sách xuống, dụi dụi ánh mắt, sau đó tự mình châm ngọn nến đặt trên bàn lên.
Vương Hữu Sơn trầm ngâm, mài mực cầm bút viết một đoạn văn ra trên giấy, sau đó đọc lên:
- Gan dạ dũng cảm, người thích đánh cướp, từ nhỏ không vui vẻ, thì có tâm ngang ngược, không chỉ nóng nảy mà thôi. Hán Cao Tổ, Hạng Võ, Lưu Dụ, Chu Toàn Trung đều tại giữa mấy trăm dặm Từ Châu, bản thân bằng sự tự phụ đó, hùng kiệt khí khái mà truyền lưu.
Sau khi đọc xong liền cười hỏi Vương Triệu Tĩnh:
- Đây là lời của ai?
Vương Triệu Tĩnh buông sách xuống nói:
- Là luận về Từ Châu của Tô Đông Pha.
Vương Hữu Sơn gật gật đầu, đem bút đặt lên trên giá bút, tựa lưng vào ghế ngồi nói:
- Thiên hạ thái bình, văn quý võ tiện, nơi nơi đều biết rằng đọc sách là thượng đẳng, chỉ có mỗi Từ Châu, thượng võ thành phong trào, lấy dũng luận cao thấp.
Nghe lời như thế, Vương Triệu Tĩnh từ trên chỗ ngồi đứng lên, cung kính nói:
- Từ Châu cũng sinh ra một vị văn sĩ như phụ thân vậy.
- Không cần nịnh hót, vi phụ và ngươi nói chính là Triệu Tiến.
Vương Hữu Sơn cười nói.
Thân thể Vương Triệu Tĩnh nghiêng về phía trước, vừa muốn nói chuyện, Vương Hữu Sơn lại khoát tay nhìn cửa sổ nói:
- Mấy ngày trước đây các con giết tăng nhân Vân Sơn Tự, vô luận con đánh giá Triệu Tiến như thế nào, vi phụ chỉ cảm thấy hắn là một kẻ lỗ mãng. Cái chết của Trình Đồng Đầu kia chết không minh bạch, vi phụ cảm thấy hắn có chút tâm kế.
Nói đến cái chết của Trình Đồng Đầu, cơ thể Vương Triệu Tĩnh run lên, nhìn trộm sang, phát hiện phụ thân của mình không giống như đã biết chân tướng, lúc này y mới yên tâm lại. Vương Hữu Sơn mặc dù đang ở nhà nhàn nhã đọc sách nhưng cũng không phải là loại hủ nhỏ không hề hỏi chuyện bên ngoài, hơn nữa lấy thân phận cùng địa vị của ông, thành Từ Châu không biết có bao nhiêu người sẽ chủ động mật báo, biết Trình Đồng Đầu chết có liên quan đến Triệu Tiến cũng không thế nào kỳ quái.
Suy nghĩ cẩn thận chi tiết này, tâm tư Vương Triệu Tĩnh mới yên ổn một chút. Vương Hữu Sơn tiếp tục cười nói:
- Con nhất định không biết, vi phụ cũng định đưa con đi Nam Kinh học, dám giết người, dám tính kế, con cảm thấy như thế không tầm thường, nhưng người như vậy Từ Châu có rất nhiều. Nó có thể làm được này đó, đơn giản là học được nhiều tại chỗ phụ thân nó kia, sai dịch trong nha môn hung tàn giảo hoạt, này không kỳ quái.
Vương Hữu Sơn đứng lên, gật đầu nói:
- Tuy nhiên, chuyện hôm nay lại làm vi phụ đổi mới ấn tượng về nó, có thể làm được như vậy, cũng không phải là hung tàn giảo hoạt, điều này đã được xưng là đại dũng rồi.
Nghe đến đó, Vương Triệu Tĩnh mới nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ ra tươi cười, vừa muốn nói chuyện, Vương Hữu Sơn lại nhìn y một cái:
- Ta cũng không phải đang khen, mà là nói Triệu Tiến võ dũng đến nông nỗi như vậy, đã đáng giá con đi kết giao, nhưng con muốn biết rõ chủ nghiệp của con là đâu, con vẫn phải đọc sách tiến tới, kết giao với nhiều người như vậy, sẽ trợ giúp cho tương lai của con, sẽ không đọc sách đọc đến cổ hủ, cũng không được bỏ qua đọc sách, cả ngày đi theo đánh giết chung chạ.
Ngữ khí của Vương Hữu Sơn trở nên nghiêm khắc:
- Thân thể được cha mẹ ban cho, con thân là văn sĩ phải biết tiếc thân, hiểm cảnh cỡ đó con cũng dám xông theo, nếu chẳng may có một sơ xuất, vi phụ làm sao bây giờ? Con sao có thể không làm nương của con thất vọng được?
Vương Triệu Tĩnh chần chờ một chút liền xoay người quỳ nói:
- Là con lỗ mãng, tuy nhiên, Triệu huynh anh hào xuất sắc, vượt ra khỏi phán đoán của con, con cảm thấy Triệu huynh tương lai tiền đồ vô lượng.
Vương Hữu Sơn nhìn Vương Triệu Tĩnh, cười lắc đầu, không cho là đúng nói:
- Thế đạo đích xác càng ngày càng tệ, nhưng đại thế thiên hạ vẫn là thái bình như trước, một võ phu như hắn, có thể có tiền đồ gì?
Nghe cha mình đánh giá, trong lòng Vương Triệu Tĩnh cảm thấy không đúng. Lần trước cứu người giết tăng binh, đánh giá của cha mình đối với Triệu Tiến cũng không tệ lắm, hơn nữa còn nói thế đạo đang loạn, kết giao với người như vậy mới có lợi, nhưng hôm nay những lời đó lại bị lật ngược, nguyên nhân trong lòng Vương Triệu Tĩnh cũng rõ ràng. Buổi sáng chém giết thực sự quá kinh tâm động phách, hơi có sơ xuất chính là không còn tính mạng. Cha mình đã bị kinh sợ đến, không dám để cho mình đi thân cận quá với Triệu Tiến, tránh lại gặp tình cảnh nguy hiểm như vậy.
Vương Triệu Tĩnh sốt ruột trong lòng, dập đầu hai cái, khẩn thiết nói:
- Phụ thân đại nhân, Triệu Tiến và con là huynh đệ, lần này giết quá nhiều người, cứ việc lại đây báo bình an, nhưng chưa chắc có thể qua được một cửa nha môn kia, kính xin phụ thân giúp huynh ấy một chút.
Nói xong y lại dập đầu. Dập đầu vài cái y mới phát giác không đúng, ngẩng đầu nhìn, phát hiện phụ thân Vương Hữu Sơn của y đang đứng ở trước mặt mình, vẻ mặt tươi cười đùa cợt. Thấy y ngẩng đầu lên, Vương Hữu Sơn mới thản nhiên nói:
- Con nhìn thế sự vẫn còn non kém lắm, nếu nói vô sự, vậy nhất định vô sự.
Nhìn Vương Triệu Tĩnh còn muốn tiếp tục tranh luận, Vương Hữu Sơn đưa tay ngăn lại, trầm giọng nói:
- Giết nhiều người như vậy, ai còn dám có việc, tất cả mọi người đều sợ.
- Ở lại Từ Châu chuyên tâm đọc sách đi, hào kiệt như vậy, kết giao bằng hữu luôn tốt, tuy nhiên đừng đem mình liên lụy đi vào.
Vương Hữu Sơn sau khi nói xong mấy câu này liền phất tay đuổi Vương Triệu Tĩnh đi ra ăn cơm.
Nhà cửa ở khu vực này của Triệu gia, Vương gia và Trần gia không ít, nhà giàu thường mở rộng đến rườm rà, nhưng lại không thể không ở lại bên này, bởi vì khu vực tốt bên trong thành Từ Châu thật sự quá ít. Mấy năm này Từ Châu càng trở nên khó khăn, ngược lại có không ít nhà cửa bị trống ra, Vương gia cùng Trần gia đều có thể xây dựng thêm.
Trần Thăng về nhà cố ý đi bằng cửa hông, bởi vì nhà y là thân phận công sai, Trần Vũ lại là tổng Bộ đầu, cho nên tin tức rất là linh thông, ngay cả vị mẫu thân ít ra ngoài của Trần Thăng cũng đều có thể rất nhanh biết chuyện gì xảy ra bên trong thành. Hôm nay ở thành nam đánh giết kinh người như vậy, dựa theo lệ thường, y nhất định sẽ bị mẫu thân khóc lóc quở trách. Trần Thăng luôn luôn cảm thấy trường hợp như vậy khó chịu nhất, có thể tránh được thì cứ tránh đi.
Chưa từng nghĩ sau khi vào sân, lập tức đã bị hạ nhân nhìn thấy, vội vàng đi về phía y. Trần Thắng vội vàng hạ giọng nói:
- Đừng nói cho mẹ ta đã trở lại, chờ sau khi cha ta trở về nói qua với bà, ta sẽ đi qua.
Trần Vũ là gia chủ Trần gia, Trần Thăng sau khi gặp rắc rối, Trần Vũ thường thường muốn đi khuyên nhủ vợ của mình, như vậy Trần Thăng bị quở trách cũng sẽ ít một chút.
Nói xong, Trần Thăng định đi, người hầu kia lại vội vàng nói:
- Đại thiếu gia, thái gia bảo ngài về thì lập tức đi qua đó.
Trần Thăng sửng sốt, ‘thái gia’ chính là gia gia của Trần Thăng, Trần Bằng. Chính là bởi vì ông từng vào sinh ra tử tại Thích gia quân, trở về làm tuần kiểm ba năm, lúc này mới gây dựng nên một gia nghiệp to như Trần gia, người làm chủ chân chính tại Trần gia chính là lão, chẳng qua lão nhân gia năm đó lúc còn trong quân đã trải qua quá nhiều cảnh sống chết, cho nên chuyện gì cũng nhìn thật thoáng, luôn luôn không quá quản chuyện ở trong nhà. Vài năm đầu còn đốc xúc Trần Thăng luyện võ, chờ sau khi Trần Thăng đi theo Triệu Tiến chăm chỉ khắc khổ, lão cũng liền không hỏi tới, bản thân sống nhàn nhã tự tại.
Nghe tổ phụ của mình gọi về, Trần Thăng lập tức khẩn trương. Bình thường không quản thì không quản, nhưng uy của ông còn đó, mỗi lần đứng trước mặt tổ phụ nhà mình, Trần Thăng luôn không tự giác cảm thấy sợ hãi.
Trốn đều trốn không thoát, Trần Thăng vẻ mặt đau khổ đi qua tiểu viện phía đông của Trần gia, đó là chỗ ở của Trần lão thái gia.
Trong viện đốt bốn cây đuốc, chiếu sân rộng sáng trưng, Trần lão thái gia râu tóc bạc trắng cầm một thanh trường đao vũ động. Động tác của lão rất chuẩn, chẳng qua tốc độ của lão so với Trần Thăng thì chậm rất nhiều, dù sao cũng là lão nhân đã qua bảy mươi, ở thời đại này, đã xem như thọ.
Trần Thăng đứng bên ngoài hỏi một tiếng, sau khi đi vào liền ngoan ngoãn đứng ở một bên. Y biết tổ phụ nhà mình thích múa đao vào ban đêm, hơn nữa không thích đốt đèn, chỉ thích đốt cây đuốc chiếu sáng. Trần Thăng cũng biết đây là tổ phụ đang nhớ lại những gì đã trải qua khi nhập ngũ năm đó, Trần Thăng không quá thích trường hợp như vậy, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần nhìn, y đều cảm thấy rất áp lực, có chút thở không nổi.
Vào sân đứng lại, Trần Thăng đột nhiên phát hiện hô hấp của mình rất thông thuận, những cảm giác khó chịu trước kia đều biến mất không thấy.
Y nơi này đang buồn bực, bên kia Trần lão thái gia đã dừng động tác. Lão nhân mặt không đỏ hơi thở không gấp, ngoại trừ râu tóc tuyết trắng ra, không hề nhìn ra một chút lão thái nào.
Trần lão thái gia cũng không nói chuyện, lão nương ánh sáng của cây đuốc mà đánh giá Trần Thăng từ trên xuống dưới, nhìn thấy Trần Thăng cảm thấy rất không được tự nhiên, lại không dám nói gì, chỉ cúi đầu xuống.
- Ừ, luyện đao chính là phải giết người thấy máu mới được, hiện tại mới có cái bộ dáng.
Trần lão thái gia đột nhiên nói.
Cơ thể Trần Thăng vốn đang co rúm, theo bản năng nghĩ đến mình thế nào cũng bị giáo huấn khiển trách, chưa từng nghĩ tổ phụ lại nói như vậy, ngạc nhiên liền ngẩng đầu lên.
- Cháu hôm nay giết được mấy người?
/214
|