Chương 116: Thân thích của Tiểu Lan.
- Cháu giết được bốn.
Giọng điệu của Trần lão thái gia giống như đang nói về một chuyện thật nhỏ bé không đáng kể. Trần Thăng đã có điểm chân tay luống cuống, bộ dạng của y rơi vào trong mắt Trần lão thái gia, Trần lão thái gia cầm thanh đao trong tay sáp lại vào vỏ, cười nói:
- Giết thì giết, quan tòa có truy cứu hay không, ngươi sợ cái gì?
Không đợi Trần Thăng nói chuyện, Trần lão thái gia vừa lòng gật gật đầu nói:
- Bằng hữu kia của cháu không tệ, không phải cái loại chỉ biết ăn chơi đàng điếm vui đùa, đã dẫn dắt các cháu làm không ít chuyện đứng đắn.
Đúng lúc này, bên người đã có người gọi một tiếng:
- Cha!
Trần Vũ đi vào sân, cười mở miệng nói:
- Vụ án phải gây sức ép một đêm, giờ con mới trở về chào hỏi được. Cha, Đại Thăng ….
- Ta cũng không giáo huấn nó, không cần con cầu xin.
Trần lão thái gia quát lớn một câu, Trần Vũ ho khan hai tiếng không nói, bên kia Trần lão thái gia tiếp tục nói rằng:
- Đứa nhỏ này so với con có tiền đồ hơn, biết luyện đao, trọng tình trọng nghĩa, con thì cả ngày chỉ nghĩ về mấy chuyện nhỏ đó của con. Con cảm thấy thế đạo này còn có thể thái bình được bao lâu chứ. Không cho con trai học võ lại đi học mấy bản lĩnh công môn không thể làm nên trò trống gì như con, tương lai Trần gia chúng ta phải làm sao bây giờ?
Bị lão cha giáo huấn như vậy trước mặt con mình, Trần Vũ vẻ mặt bất đắc dĩ ngẩng đầu nói:
- Cha, lúc này đang cảnh thái bình, làm sao sẽ loạn được. Cái gì man di, phản tặc Triều Tiên, Ninh Hạ và Tứ Xuyên đều đã bị tiêu diệt, ngày lành còn tại phía sau kia, lão nhân ngài lại ngày ngày lo lắng. Những lời này nhưng ngàn vạn lần đừng nói ra bên ngoài, bị người nghe được, chính là tai họa đó ạ.
- Rắm, Thích đại soái vừa chết, dựa vào lũ binh mã chó má Đại Minh kia có thể làm nên cái gì. Ta cũng không tin đều đi trồng trọt, làm công là có thể bảo vệ được giang sơn.
Lão gia tử lập tức nổi giận.
Sắc mặt Trần Vũ lại càng thêm bất đắc dĩ, lẩm bẩm nói:
- Ngài để tâm lo lắng mấy chuyện này làm cái gì, Thích đại soái đã chết nhiều năm như vậy, triều đình còn không phải vẫn đánh thắng trận lớn đó sao.
Nói hai câu, vừa thấy Trần lão thái gia sầm mặt, Trần Vũ liền liên tục xua tay nói:
- Con chỉ đến chào hỏi, nha môn có việc gấp, bây giờ phải quay lại đó ngay.
- Ta nói con nghe này, Đại Thăng này làm việc có kết cấu, lại đi theo người tốt làm việc, về sau chuyện của nó con không cần quản. Nhị Hồng học kinh doanh rất tốt, Đai Thăng cũng phải rèn luyện võ thuật.
Trần lão thái gia lớn tiếng nói.
- Vâng vâng vâng, Đại Thăng giờ con cũng quản không được, nó muốn làm gì cũng được.
Trần Vũ vừa nói vừa đi, trốn ra khỏi trạch viện này.
Trần Thăng cuối cùng cũng hiểu rõ tình huống, thì ra tổ phụ cũng không phải muốn giáo huấn khiển trách y mà là đến khích lệ bản thân mình.
Triệu Tiến đi đến trước cửa nhà, khách sáo nói cảm ơn với bốn người đã hộ tống mình, làm cho bốn gã công sai rất sợ hãi, nghĩ thầm rằng tiểu tử Triệu gia dũng mãnh vô địch như vậy, không ngờ đối với bản thân mình lại khách khí như thế.
Đợi bốn người kia đi rồi, Triệu Tiến lại không vội vã vào sân mà là đứng ở cửa tỉ mỉ kiểm tra bản thân một lần, nhìn quần áo, binh khí cùng hai tay xem đã rửa sạch vết máu hoàn toàn hay chưa, hắn không muốn để cho mẫu thân mình lo lắng.
Sau khi kiểm tra xong ống quần, Triệu Tiến cảm thấy đầu đường phía bên phải có bóng người chợt lóe, hắn quay đầu nhìn sang, phát hiện một người vội vàng bỏ đi.
Trên con đường này có mấy gia đình, địa phương có ngàn dặm, người đi qua cực ít, hơn nữa Triệu Tiến rõ ràng nhớ rõ trước đó Mộc Thục Lan bị bắt cóc, trên con đường này cũng có người hoạt động rất đáng ngờ xuất hiện, chớ nói chi Triệu Tiến hiện tại chú ý cẩn thận vô cùng, đề phòng chuyện như thế xảy ra tiếp, cho nên hắn lập tức cầm lấy trường mâu đuổi theo.
Sau khi chạy ra đầu đường, hắn liền nhìn thấy người nọ đang vội vàng rời đi, Triệu Tiến chạy vài bước, không nghĩ tới người nọ lại vừa quay đầu, cười ôm quyền.
Triệu Tiến sửng sốt, không nghĩ tới đối phương sẽ có phản ứng ấy, hơn nữa người này nhìn khá quen mặt, là hộ gia đình trên con đường cách đây mấy ngã tư. Triệu Tiến luôn luôn chú ý chi tiết ở các nơi, sau khi thấy sẽ không hề quên.
Người như vậy là có lai lịch, nếu vi phạm pháp lệnh thì rất dễ dàng bị truy cứu, người như thế sẽ không thể bị dùng làm thám tử hay cơ sở ngầm linh tinh, đi thăm dò tìm hiểu rất dễ dàng bị bại lộ.
Hơn nữa Triệu Tiến nhớ rõ vị này chính là một dân chúng bình thường, kinh doanh quán nước cùng bán trái cây, loại người này xuất hiện tại nơi đây, nói không chừng thật sự chính là ngẫu nhiên đi qua mà thôi.
Chần chờ một chút, Triệu Tiến không tiếp tục truy cứu nữa, khoát tay để đối phương rời đi.
Ở bên ngoài kêu mở cửa, cửa nhà Triệu gia từ trước tới bây giờ đều là khóa trái, cho dù là người trong nhà cũng chỉ có thể gõ cửa gọi người ra mở.
Đi qua bức tường vào sân, Triệu Tiến thói quen nhìn về phía con khỉ ở bên cạnh. Mỗi lần Triệu Tiến trở về, cái con khỉ này luôn luôn líu ríu không ngừng, nghe huyên náo, lại làm cho người nghe cảm giác thực nhẹ nhàng, không ngờ lần này nó lại không kêu, ngược lại chạy tới, an tĩnh đứng ở bên cạnh hắn.
Triệu Tiến kinh ngạc giơ tay sờ sờ. Hắn bắt chước phụ thân Triệu Chấn Đường, đi sờ sau cổ con khỉ. Lúc Triệu Chấn Đường vuốt ve đắn đo, con khỉ rất an tĩnh, mà hắn vươn tay thì nó lại kêu to, có mấy lần nó thậm chí còn muốn dùng móng vuốt để cào. Triệu Tiến vốn đã đã chuẩn bị rụt tay về, không nghĩ tới lần này con khỉ lại ngoan ngoãn để cho hắn sờ, biểu hiện dịu ngoan lạ thường.
Cười thành tiếng vài cái, Triệu Tiến cảm thấy thú vị, nghe Hà Thúy Hoa ở trong phòng nói to:
- Còn làm gì đó, cơm đều phải nguội.
Đứng lên vừa định vào nhà, Triệu Tiến mới kịp phản ứng, con khỉ này sở dĩ dịu ngoan như vậy là vì nó ngửi được mùi máu trên người của mình, biết mình đã giết qua người rồi.
Khứu giác của khỉ nhạy bén hơn người rất nhiều, cho dù bản thân hắn đã gột rửa sạch sẽ, nhưng vẫn sẽ bị nhận ra như trước. Hơn nữa con khỉ này cả ngày ở cùng Triệu Chấn Đường, đối với mùi máu tanh sau khi giết người nhất định rất rõ ràng, biểu hiện hôm nay của con khỉ này cũng không phải bởi vì thân cận, mà là vì sợ hãi.
Nghĩ thông suốt điểm ấy, tâm tình Triệu Tiến rất là phức tạp, ở bên ngoài hít thở sâu vài lần, hắn mới cất bước tiến vào trong phòng.
Từ vẻ mặt của mẫu thuân Hà Thúy Hoa mà nói, bà hẳn vẫn còn chưa biết chuyện đã xảy ra ở bên ngoài. Hà Thúy Hoa mỗi ngày ở nhà bận rộn việc nhà, hai hạ nhân Triệu Tam lại là người thành thật, cho dù ra ngoài cũng rất ít nói chuyện với người ngoài, tin tức mất linh thông cũng là bình thường.
- Nương, hôm nay có ai đến nhà chúng ta không?
Triệu Tiến hỏi. Sau khi gặp người trên đường kia, Triệu Tiến vẫn không yên lòng
Hà Thúy Hoa và Mộc Thục Lan bưng đồ ăn lên bàn, nghe thế rất không vui mà trả lời:
- Còn có thể có ai, con và cha con ngay cả cơm trưa cũng đều không về ăn.
Cô gái ở bên cạnh che miệng cười trộm, Triệu Tiến ho một tiếng lại nhắc nhở nói:
- Nương, nhất định phải cẩn thận, nếu lại có người nói là thân thích của tiểu Lan, nương phải nhớ đi tìm cha và con đấy.
Hà Thúy Hoa đặt cái chén không thật mạnh xuống bàn, trừng mắt nhìn Triệu Tiến nói:
- Lão nương hồ đồ một lần, con còn nói không dứt.
- Tùy tiện nói thôi, tùy tiện nói thôi.
Triệu Tiến vội vàng giải thích. Ở bên ngoài bất kể hắn gây sức ép như thế nào thì đối mặt cha mẹ hắn vẫn là đứa nhỏ.
Hà Thúy Hoa lại oán giận hai ngày đều không thấy Triệu Chấn Đường, mà cũng đúng dịp, đang nói đến câu đó, bên ngoài nghe được tiếng gõ cửa, sau đó Triệu Chấn Đường đi đến.
Vừa thấy trượng phu nhà mình trở về, Hà Thúy Hoa vội vàng định đi lấy thêm một bộ bát đũa, Triệu Chấn Đường lại nói:
- Không cần, ta chỉ quay về xem tiểu tử này đã về đến nhà chưa, trong nha môn bận đến mức chân không chạm đất, phải quay lại ngay bây giờ.
Hà Thúy Hoa thất vọng oán giận một câu. Nhắc đến mấy hôm nay Từ Châu có hai vụ án lớn, hơn năm mươi mạng người tại Chu Các Trang kia, hôm nay còn có tên liều mạng bị Triệu Tiến giết chết, cái gì Cật Nhân Báo Tử kia cùng với mấy tên lưu manh, cộng lại cũng chết hơn ba mươi người, người trong nha môn dĩ nhiên bận rộn rồi.
Triệu Chấn Đường không lập tức đi ngay, lại nói với Triệu Tiến:
- Những người sáng hôm nay đó, không ít thôn trang ở Từ Châu đều treo giải thưởng, ngay cả trong mấy nha môn mức thưởng cũng lên tới ba trăm lạng, quan phủ, dân gian cộng lại chỉ sợ cũng từ sáu trăm lạng trở lên, mức thưởng đó đều là bất luận sống chết, lẽ ra hẳn là thuộc về các con. Tuy nhiên việc này muốn viên mãn, bên Tri châu lão gia kia phải không có trở ngại, ta nghĩ đem số bạc đó đều cho hắn, con cảm thấy như thế nào?
- Cha, người an bài là được, con không phản đối.
Triệu Tiến theo bản năng trả lời một câu, nói xong lập tức cảm thấy kỳ quái, vì sao cha mình lại giải thích cẩn thận như thế, còn trưng cầu ý kiến của mình. Nhưng Triệu Tiến phản ứng cũng rất nhanh, cha mình thật sự coi mình đã trưởng thành, cho nên sẽ không làm chủ thay mình nữa.
Nghĩ thông suốt điểm này, Triệu Tiến nghiêm nghị nói:
- Cha suy tính chu đáo, chuyện này phía quan trên nhất định phải ổn định, bằng không hậu hoạn vô cùng.
Triệu Chấn Đường cười gật gật đầu, mở miệng nói:
- Quả nhiên trưởng thành.
Vừa nói vừa lấy một khối bài tử sơn đen to bằng lòng bàn tay từ trong ngực ra, đưa cho Triệu Tiến nói:
- Ngày hôm qua tấm bài tử này đã được lấy ra, con bây giờ là công sai Bạch Dịch của Hình phòng nha môn, đây là một thân phận, không cần đi điểm mão. Mấy khối bài tử còn lại đều ở chỗ lão Trần, mấy huynh đệ kia của con đều có.
- Có chút việc cũng tốt, đỡ phải mỗi ngày loạn điên. Đương gia, ông về rồi thì ăn miếng cơm nóng đã hãy đi.
Hà Thúy Hoa ở bên cạnh chen vào nói.
Triệu Chấn Đường xoay người vừa định mở miệng, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, ông không kìm nổi sửng sốt, lắc đầu nói:
- Quả nhiên vội đến gây sức ép, mới về một lát đã vội vã đến thúc giục rồi.
Hắn nói xong, còn chưa kịp ra mở cửa thì Triệu Tam lại vội vã chạy vào trong phòng, vẻ mặt cổ quái nói:
- Lão gia, bên ngoài đến một người, nói là bá phụ của Mộc cô nương.
Trong phòng lập tức an tĩnh lại, Triệu Chấn Đường, Hà Thúy Hoa, Triệu Tiến và Mộc Thục Lan nhìn lẫn nhau, thần sắc đều cổ quái, Hà Thúy Hoa vỗ bàn một cái nói:
- Nếu ban ngày đến còn có thể nói mới vào thành, hiện tại trời đã tối rồi, cửa thành cũng đóng rồi, người nào sẽ đến nhận thân thích vào lúc này, đuổi đi.
Triệu Chấn Đường lại trầm giọng nói:
- Để y tiến vào, mặc kệ là yêu ma quỷ quái nơi nào, trước mặt phụ tử chúng ta cũng không làm được trò trống gì.
Ông thật sự có tự tin này. Triệu Chấn Đường có võ nghệ trong người, Triệu Tiến mấy ngày nay cũng đã chứng minh sự dũng mãnh của mình, hai người hợp lực thật sự không sợ cái gì.
Nhìn Triệu Tam đi ra ngoài dẫn người, Triệu Tiến lại đem đoản đao để ở một bên treo tại bên hông, hắn nhìn Mộc Thục Lan ở bên cạnh, trên mặt cô gái có chờ đợi lại có khẩn trương, hai tay nắm bắt góc áo, có thể nhìn ra tâm tình cô đang rất phức tạp.
Triệu Tiến giơ tay vỗ vỗ lên mu bàn tay Mộc Thục Lan, hạ giọng nói:
- Đừng sợ.
Cô gái đứng nơi đó nhẹ nhàng gật đầu. Nghe tiếng bước chân ở bên ngoài càng ngày càng gần, Triệu Tiến cũng đứng lên.
Rèm cửa bị xốc lên, Triệu Tam để khách nhân tiến vào, y thì đứng ở ngoài cửa.
Vừa nhìn thấy người này, toàn bộ phòng ở đều lâm vào an tĩnh, mỗi người đều ngẩn người, bởi vì người mới bước vào này xem ra đúng là thân thích của Mộc Thục Lan.
/214
|