Chương 117: Đây là ly biệt.
Bởi vì người đi vào rất giống với phụ thân của Mộc Thục Lan. Người này hơn phụ thân của Mộc Thục Lan khoảng ba bốn tuổi. Nhưng rất khôi ngô, khuôn mặt có nét phong trần. Nếu như cha Mộc Thục Lan trông như một văn sĩ đọc sách, thì người này lại trông như một võ sĩ luyện võ. Lão mặc một cái áo dài bó sát màu đen có đai lưng, quần trắng toát, đối lập ngược lại hẳn với màu áo.
Triệu Tiến lại càng chú ý tới đao và túi thơm dắt ở thắt lưng, đao dài khoảng bốn thước, sống đao dày hơn ngón tay. Đao như vậy không phải là đồ trang sức, mà là vũ khí giết người sắc bén. Đao như vậy chẳng nhẹ hơn so với đao của Trần Thăng dài năm thước là mấy, uy lực chém bổ hay đâm ngang đều rất lớn, độ khó khi dùng cũng không thấp.
Nhưng càng làm cho Triệu Tiến chú ý là cái túi thơm. Cái túi thơm này được đeo ở thắt lưng bằng dây vàng, trên túi thơm dùng kim tuyến thêu một bông hoa sen.
Ngoại hình như vậy, túi thơm hoa sen, thân phận như vậy gần như là chắc chắn không nghi ngờ gì nữa. Triệu tiến đang nghĩ như vậy, cô gái bên cạnh đã bật khóc lên, chạy vội tới, nhào vào lòng người này khóc gào lên nói:
- Nhị bá bá.
Quả nhiên là vậy, Triệu Tiến thở phào, quay đầu nhìn phụ thân của mình, lại phát hiện phụ thân Triệu Chấn Đường sắc mặt trở nên trầm ngâm.
Sự hồi hộp của Triệu Tiến kỳ thực không hề mất đi. Từ đầu đến cuối hắn luôn có sự đề phòng với nhị bá của Mộc Thục Lan. Thân phận của người trung niên này không có chút nghi ngờ gì nữa. Nhưng Triệu Tiến lại có cảm giác khí chất bá bá của cô gái rất giống với nhị thúc Triệu Chấn Hưng
Loại khí chất này chỉ có ở người luyện võ dũng mãnh nhiều kinh nghiệm trận mạc, tay từng giết nhiều người mới có. Ở trước mặt người như vậy, Triệu Tiến theo bản năng đề phòng, tay cứ loay hoay ở cạnh cán đao
Bá bá vỗ vỗ nhẹ vào lưng của cô gái, vẻ mặt lạnh lùng cũng trở nên ôn hòa một chút. Lão dịu dàng nói:
- Cháu không phải sợ, bá bá đưa cháu về nhà.
Tiếng khóc của Mộc Thục Lan ngày càng nức nở, sau khi nghe câu đó, cô gái đang ở trong lòng bá bá quay đầu nhìn Triệu Tiến.
- Triệu bộ đầu, điệt nữ của ta mạng khổ mấy ngày qua làm phiền ngươi rồi.
Bá bá của cô gái ngẩng đầu khách khí cảm tạ.
Triệu Chấn Đường lại chẳng để ý câu này, chỉ chau mày nhìn chằm chằm lão ta nói:
- Các ngươi thật là to gan, ngoài thành gây ra chuyện như vậy, lại còn dám vào thành.
“Chuyện như vậy”, Triệu Tiến lập tức kịp nhận ra, phụ thân của mình ý nói đại án năm mươi mạng người ở thôn Chu Các. Lúc phụ thân của Mộc Thục Lan bị giết, Văn Hương giáo chúng trong thành đều lũ lượt ra ngoài thành. Bây giờ nhị bá của Mộc Thục Lan xuất hiện, ngoài việc đón Mộc Thục Lan về ra, chắc chắn còn muốn báo thù cho huynh đệ.
Lại nhìn khí chất như vậy của bá phụ cô gái, việc giết người đoạt mạng, chắc chắn là đã quen lắm rồi.
Đối với lời nói của Triệu Chấn Đường, bá bá của cô gái không trả lời thẳng, chỉ trầm giọng nói:
- Chỉ là nhổ cỏ nhổ tận gốc mà thôi, cái loại tín đồ cuồng dại ngu xuẩn bị tà thuyết xằng bậy mê hoặc, chết không có gì đáng tiếc.
Câu này chẳng khác nào trực tiếp thừa nhận chuyện xảy ra ở thôn Chu Các chính do lão làm. Lại còn ngay trước mặt của công sai bộ khoái nói ra, rõ ràng là không sợ gì hết.
Nói xong câu này, lão vỗ vỗ vào Mộc Thục Lan, ra hiệu đứng tránh ra. Sau đó cúi rạp người xuống vái Triệu Chấn Đường, nghiêm nghị nói:
- Triệu bộ đầu hôm đó thu thập dấu vết, thu nhận Tiểu Lan, lưu lại và chăm sóc, Triệu tiểu ca mạo hiểm giết tặc, cứu đượcTiểu Lan ra. Ân tình này của Triệu gia, Mộc mỗ xin cảm tạ. Ân tình này, Mộc gia và người trong họ từ già đến trẻ, đều ghi nhớ trong tâm, sau này nhất định sẽ trả ơn.
Đứng lên, bá phụ của cô gái rút từ trong ngực ra hai thỏi vàng, đưa ra trước nói:
- Những ngày qua, Tiểu Lan ở nhà ngươi tiêu dùng không ít, số tiền này mong ngươi hãy nhận lấy.
Hai khối vàng này giá trị phải gần bằng bảy tám mươi lạng bạc. Cô gái ở nhà Triệu gia có mấy năm, e rằng tiêu dùng cũng chẳng nhiều như thế. Không ngờ người nhà họ Mộc lại đưa hào phóng như vậy.
Song những điều mà Triệu Tiến nghĩ lại càng trở nên toàn diện. Nhìn từ góc độ những lời nói vừa rồi, người này nắm rõ như lòng bàn tay những gì xảy ra gần đây, tiêu pha rộng rãi như vậy, hơn nữa có thể giết một lúc mấy mươi mạng người ngoài thành. Chỗ nào cũng nói lên thực lực của Văn Hương giáo rất mạnh.
Hơn nữa, nhìn hành vi, cử chỉ của người này, cũng luôn luôn ở vai trên phát ra mệnh lệnh. Lại nghĩ đến mấy năm thay đổi của Mộc tiên sinh, xem ra địa vị Mộc gia ở Văn Hương giáo không phải thấp.
Đang nghĩ ngợi, Triệu Tiến chợt để ý thấy Mộc Thục Lan đang nhìn mình có vẻ trách móc. Hắn lập tức nhận ra, cô gái sẽ rời khỏi nhà mình, hơn nữa còn đi khỏi Từ Châu. Nghĩ đến đó, trong lòng Triệu Tiến liền trào dâng cảm xúc đầy tiếc nuối và không nỡ rời xa.
Nhìn thấy tay người kia cầm thỏi vàng, Triệu Chấn Đường cau mày lại. Không đợi Triệu Chấn Đường nói, Hà Thúy Hoa ngồi ở đó, từ đầu đến giờ chưa hề mở miệng liền nói, giọng Hà Thúy Hoa nghẹn ngào:
- Tiền bọn ta không cần, chỉ có vài lời này muốn nói với ngươi, Tiểu Lan là một đứa con ngoan. Các ngươi là bề trên, nên nghĩ thay cho nó, nuôi nấng trong nhà cho tốt, dạy nữ công gia chánh, đợi cho đến tuổi, tìm một nhà khá giả mà gả chồng cho nó, chứ đừng có bắt nó đi theo con đường của các ngươi. Cô bé này cha mẹ đã mất cả rồi, đừng để cho nó bị ức hiếp.
Hà Thúy Hoa nói một thôi một hồi, nói đến câu cuối không ngừng đưa tay lên dụi mắt. Mộc Thục Lan không thể nào chịu nổi òa lên, chạy đến bên Hà Thúy Hoa vừa ôm vừa khóc mãi không thôi.
Triệu Tiến sụt sịt mũi, bây giờ cũng chưa đến lượt hắn nói xen vào. Bên kia bá phụ của cô gái nhìn thấy cháu gái của mình khóc, vẻ mặt cũng trở nên phức tạp chút, yên lặng một hồi mới mở miệng nói
- Xin các vị yên tâm, Tiểu Lan chắc chắn sẽ không bị thiệt thòi đâu.
- Nếu như Tiểu Lan phải chịu một chút thiệt thòi nào, ta quyết không tha cho các ngươi.
Triệu Tiến đột nhiên mở miệng.
Nghe đến câu đó, trong phòng yên lặng trở lại. Mấy người đều quay nhìn Triệu Tiến. Trên nét mặt bá phụ của cô gái phảng phất nụ cười, thản nhiên nói:
- Triệu tiểu ca cứ yên tâm là được.
Mộc Thục Lan mặt đỏ bừng, Triệu Tiến nói xong câu đó mặt cũng đỏ lên, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng. Bản thân Triệu Tiến cũng không ngờ là mình có thể nói ra được một câu ngây thơ xúc động đến như vậy.
Triệu Tiến húng hắng một tiếng, đầu cúi xuống, lại không kìm nổi ngẩng đầu nhìn cô gái bên cạnh. Thiếu nam thiếu nữ bốn mắt nhìn nhau, mặt hai người đỏ ửng lên một cách tệ hại, không kìm nổi đều tự cúi xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nét mặt của Triệu Chấn Đường và Hà Thúy Hoa đều phảng phất nụ cười, liền sau đó trở nên ảm đạm, thất vọng thở dài một tiếng.
- Tiểu Lan, cháu đi cùng Nhị bá đi đi, để lần sau đến từ biệt.
Nhị bá của cô gái nhẹ nhàng nói.
Lần sau đến chả biết là bao giờ, mọi người ở đó đều hiểu. Hà Thúy Hoa kéo cô gái lại dặn dò một thôi một hồi, làm cho hai người lại khóc lên.
Nhị bá của cô gái lại giục giã, Mộc Thục Lan mới đến trước mặt Triệu Tiến, vốn phải giống như là một lời cáo biệt trước khi chia tay, nhưng hai đứa lại gần nhau, lại chẳng biết nói gì cho phải. Cô gái tay mân mê gấu áo, nửa ngày chẳng nói được một câu.
Triệu Chấn Đường bực bội thở dài, chắp tay đi luôn vào phòng ngủ. Nhị bá của cô gái cũng chẳng nói thêm câu gì, song Mộc Thục Lan lặng lẽ một lát, rồi mới nhỏ giọng nói:
- Triệu Tiến ca ca, ta…
Nói mới nửa chừng, nhưng chẳng biết nói gì tiếp cho phải. Triệu Tiến ngẩng đầu lên, hắng giọng nói:
- Tiểu Lan, sau này muội nhất định phải bảo trọng.
Cô gái lại chảy nước mắt, chỉ đứng đó gật đầu lia lịa, nhìn Triệu Tiến nức nở nói:
- Tiểu Tiến ca ca, huynh cũng phải bảo trọng.
Nói xong câu này, cô gái theo nhị bá mình cùng ra khỏi phòng, Triệu Tiến ở trong phòng ngây người ra một lát rồi mới đi ra theo. Đi qua sân ra đến cổng, tất cả đều lặng lẽ. Mộc Thục Lan mấy lần quay nhìn Triệu Tiến, Đêm tối, nhưng không nhìn thấy khuôn mặt của cô gái
- Có chút không tiện, không cần phải tiễn nữa.
Triệu Tiến vốn muốn đi tiếp để tiễn khách. Nhị bá của Mộc Thục Lan lại cười từ chối.
Thân phận của Văn Hương giáo, lại ở thành ngoài giết nhiều người như thế, quả thực là có rất nhiều bất tiện. Triệu Tiến đứng ngoài cồng, nhìn mãi bóng dáng bọn họ đi trên con đường khuất mờ dần.
Đóng cửa lại trở về phòng, nhìn thấy mẫu thân Hà Thúy Hoa đang ngồi đờ đẫn ở bàn ăn lấy tay gạt nước mắt, Triệu Chấn Đường lai từ phòng ngủ đi ra, nói một câu buồn bã:
- Ta đã sớm nói với bà đứng có suy nghĩ lung tung. Con bé Tiểu Lan thì rất được, nhưng không thể đi cùng với Tiểu Tiến được. Bà không thấy vừa rồi cũng chẳng hề nói một câu sẽ ở lại sao? Tâm tư nặng nề quá, không nói nữa, không nói nữa. Ta đi công việc, mẹ con bà ở nhà đề cao cảnh giác một chút.
Triệu Tiến tâm trạng cũng buồn buồn, thuận miệng hỏi:
- Cha, cả bốn cửa thành đều đóng, bọn họ làm thế nào ra khỏi thành?
- Trước khi trời tối là cửa thành đều phải đóng lại rồi. Bây giờ muốn ra khỏi thành là không thể được rồi, đã không ra khỏi thành được, thì vội vội vàng vàng đi làm gì.
- Sợ có người đi theo, vả lại bọn họ có quan hệ với người trên sông nước nhiều, từ cửa sông có thể đi ra được.
Triệu Chấn Đường trả lời một câu, rồi vác đao đi nhanh ra khỏi nhà.
Triệu Tiến gật gật đầu, rồi ngồi xuống cạnh bàn ăn. Vừa mới đây thôi, ngồi bên cạnh hắn còn là Mộc Thục Lan. Nhìn trên bàn vẫn còn đầy thức ăn, Triệu Tiến chợt nhận ra mình không thấy đói. Hắn vốn cho rằng mình sẽ đối xử một cách bình tĩnh, dù sao cũng là người lớn rồi. Nhưng giờ đây Triệu Tiến tự thấy mình chưa hẳn là đã lớn. Cô gái này quả thực đã để lại trong lòng mình một ấn tượng sâu đậm.
- Sớm biết rằng làm lễ đính hôn cho hai đứa các con, thì đã không rắc rối thế này. Nhưng con với cha con lại chế giễu, một người nói không phù hợp, một người kêu sớm, đấy con xem.
Hà Thúy Hoa gạt nước mắt bắt đầu lải nhải trách móc.
Triệu Tiến cườt xót xa nói:
- Nương à, quả thật là sớm, muội ấy mới mười hai tuổi. Nương cũng đừng khóc nữa, sau này cũng không phải là không gặp nữa. Ăn cơm trước đã, cơm canh mguội hết cả rồi.
- Tiểu Lan lần này chắc chắn là về quê Sơn Đông rồi. Đợi đến lúc lớn thì đã ở quê gả chồng lập nghiệp rồi, còn gặp mới chả gặp.
Hà Thúy Hoa cáu gắt nói.
- Không sớm thế đâu. Nếu như nhà nàng muốn nàng gả chồng, thì đã sớm kết thân với nhà ta rồi.
Triệu Tiến phân tích kể ra cũng rất thấu đáo.
Suy nghĩ của Triệu Tiến quả thật cũng không hẳn như vậy. Ở thời buổi này có rất nhiều người cả đời chỉ sống quanh quẩn trong phạm vi ba mươi dặm mà không đi ra ngoài. Hắn nhớ là nhà của Mộc Thục Lan ở nơi thôn dã rộng lớn bên kia Sơn Đông. Khoảng cách đến Từ Châu cũng không hẳn là xa lắm, đi qua Hồ Sơn một quãng, tới Tế Ninh đi đường bộ, mất khoảng năm sáu ngày đi đường. Nhưng khoảng cách như vậy ở thời này, cũng là xa ghê lắm rồi. Nhưng đối với hắn mà nói, cũng chỉ là hơi xa một chút.
Nhìn thấy tâm tư của Hà Thúy Hoa không vui, Triệu Tiến nói lảng sang chuyện khác:
- Nương, vừa rồi cha nói đám người của Văn Hương giáo rất sành trên sông nước, nương có biết là sao không?
- Một phụ nữ như ta, làm sao mà biết được cái này.
Hà Thúy Hoa vùng vằng một câu, cảm xúc nói chung vẫn còn nặng nề. Tự múc bát canh cho mình rồi nói:
- Nghe người ta nói, những thuyền đi trên kênh đào đó, còn có cả những người làm ăn trên kênh đào rất có bản lĩnh.
Triệu Tiến gật gật đầu, trong lòng lại thấy rất bất ngờ, không thể nghĩ được là thế lực của Văn Hương giáo trên kênh đào lại lớn đến thế.
/214
|