Chương 118: Mỗi nhà khác biệt
Sự ra đi bất chợt của Mộc Thục Lan làm cho không khí trong nhà Triệu gia trở nên buồn tẻ. Hà Thúy Hoa dọn dẹp xong đi ngủ sớm. Triệu Tiến trước khi đi ngủ, sức lực luyện võ so với mọi ngày giảm đi một nửa. Không phải là vì cảm xúc làm ảnh hưởng, mà là vì đã quá vất vả cả một ngày trời.
Huyết chiến với bọn liều chết, ra sức chém giết, nhìn thấy trên đường máu chảy lênh láng, da thịt bầy nhầy, Triệu Tiến vốn nghĩ rằng cả đêm sẽ gặp ác mộng, không hề nghĩ là cả đêm nay toàn mơ thấy Mộc Thục Lan, từng từng tý về cô gái đều hiện lên trong giấc mơ.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Tiến không dậy muộn, song toàn thân đau nhức ê ẩm. Nhưng Triệu Tiến không thấy thoải mái, vẫn cứ mặc quần áo đi ra ngoài luyện tập.
Rón rén chân tay đi ra khỏi phòng, vừa mới mở cổng, lại nhìn thấy Vương Triệu Tĩnh và Trần Thăng đang đứng đợi trước cổng, nhìn thấy hắn đi ra chào hỏi một câu:
- Đợi ngươi lâu quá.
Nhìn thấy các chiến hữu kề vai sát cánh chiến đấu, tâm trạng của Triệu Tiến cũng chẳng tốt hơn lên là mấy. Hắn đầu tiên nói với Vương Triệu Tĩnh:
- Lần này gặp may, mười mấy tên liều mạng đó lại là bọn cướp sông cướp biển đang bị treo giải thưởng truy nã. Giết được bọn chúng không những không bị tội, mà lại là có công. Bọn ta lần này không sao.
- Giữa ban ngày ban mặt giết bọn cuồng loạn như vậy, chắc chắn là phạm trọng án, có hồ sơ trong quan phủ rồi.
Vương Triệu Tĩnh cười tiếp lời.
Điều này chỉ cần suy xét kỹ là có thể hiểu được. Vương Triệu Tĩnh cũng đã nghĩ thông suốt mấu chốt của vấn đề.
Hôm qua đã chuẩn bị đầy đủ những điều mà quan phủ sẽ thẩm vấn. Hôm nay lại được khẳng định bình an vô sự, tâm trạng của mọi người trở nên nhẹ nhõm, vui sướng. Chạy bộ sớm tập luyện không những không mệt mỏi, mà càng chạy càng thấy thoải mái..
Luyện công buổi sáng xong, hẹn nhau cho đến khi gặp nhau ở cuối phố, ba người mới tản ra.
Về đến nhà, Hà Thúy Hoa đã dậy bận rộn việc nhà. Triệu Tiến vào chào. Có thể nhận ra tâm trạng của mẫu thân đã trở lại bình thường. Thực ra trong lòng Hà Thúy Hoa cũng hiểu, khả năng Mộc Thục Lan ở lại là không lớn. Tình trạng giống tương tự như là cô dâu trẻ con, chỉ có thể xảy ra khi bên nhà cô gái không còn nơi nương tựa. Mà hoàn cảnh gia đình của Mộc Thục Lan lại vững vàng, dây mơ rễ má nhiều như vậy, sớm muộn gì cũng đòi về.
Triệu Tiến hoàn toàn bình thường, còn không thì Hà Thúy Hoa mắng cho vài câu cho vững tâm. Hà Thúy Hòa hiển nhiên không biết nỗi lo của Triệu Tiến như thế này không phải vì điều đó. Mà là tin giết người hôm qua đến mà đến tai, thì Hà Thúy Hoa sẽ phản ứng thế nào.
Cứ cho là dù gì cũng không ra khỏi nhà, ai mà biết được sớm muộn cũng sẽ biết. Nếu như mẫu thân mình nghe được tin mình giết nhiều người như thế, chắc chắn sẽ vô cùng sợ hãi lo lắng, không tránh được sẽ bị quở trách oán giận. Triệu Tiến đang lo là không biết phải đối phó ra sao.
Thời tiết đã trở nên ấm áp, Triệu Tiến ở nhà thay xong cái áo mỏng rồi mới đi ra khỏi nhà. Chờ không bao lâu, Vương Triệu Tĩnh và Trần Thăng đi đến.
Sở dĩ hẹn gặp nhau ở cuối phố, nhưng không phải như mọi khi đi ra bãi để hàng. Bởi vì Triệu Tiến vẫn như trước không dám khinh suất, hắn không muốn để mình và đồng bọn lạc lõng, ba đứa đi cùng nhau, sẽ có thể ngăn ngừa được mọi rắc rối.
Nhưng điều khiến Triệu Tiến không thể nghĩ tới chính là, hai anh em Trần Thăng cùng đến, sau lưng Vương Triệu Tĩnh là một trung niên áo xanh, mũ quả dưa, trên tay bê cái hòm gỗ. Trần Hồng cười chào Triệu Tiến, còn người trung niên đứng sau lưng Vương Triệu Tĩnh thì không nói gì.
Nhìn ra sự nghi ngại của Triệu Tiến và Trần Thăng, Vương Triệu Tĩnh hơi có chút xấu hổ nói:
- Sắp phải thi Hương, phụ thân đốc thúc việc học hành của tiểu đệ rất gắt, cho nên sắp xếp tùy tùng phải luôn mang hòm sách đi theo
Hóa ra hòm gỗ kia chứa sách vở, bút mực. Song Triệu Tiến còn chú ý đến người đi theo này bàn tay vừa thô vừa to. Dáng người tuy nhìn hơi thon gầy, nhưng rõ ràng rất nhanh nhẹn tháo vát, bên hông còn phồng lên. Đây chắc chắn đến tám chin phần không phải là tùy tùng, mà là bảo tiêu. Cũng có thể hiểu được, hôm qua xảy ra chuyện lớn như thế, nhà Vương gia chắc chắn không yên tâm để Vương Triệu Tĩnh ra ngoài một mình. Trên thực tế còn để cho Vương Triệu Tĩnh ra ngoài cũng là điều khiến mọi người ngạc nhiên.
Triệu Tiến và Trần Thăng ra hiệu cho nhau, Vương Triệu Tĩnh cười bẽn lẽn, Hiển nhiên là y biết mọi người trong lòng đều đoán ra.
- Hà thúc, huynh đệ bọn ta tâm sự một chút, thúc cứ ở đằng sau là được rồi.
Vương Triệu Tĩnh cố ý dặn dò một câu, vị Hà thúc này lẳng lặng bước ra xa một chút, nhưng không xa lắm.
- Trận chiến hôm qua của bọn ta, không những không có tội, mà là có công, có lẽ phải được nhận đến bảy trăm lạng bạc tiền thưởng. Cha ta nói đã bàn bạc với Triệu thúc, số tiền bảy trăm lạng bạc này đều đưa cho Thái Tôn lão gia bên kia.
Trần Thăng vừa đi vừa nói.
Xem ra tình trạng của nhà Trần gia cũng giống với tình trạng của nhà mình, đều đối đãi với con của mình giống như với người đã trưởng thành, làm việc gì cũng bàn bạc, thông báo qua.
Trần Hồng chắc là chỉ mới nghe được chuyện này, ngạc nhiên nói chen vào:
- Triệu đại huynh, đại ca, số bạc này sao lại có thể đem cho được?
Nghe nói thế, Trần Thăng liền trợn trừng mắt lên, ra ý vừa trách mắng vừa dạy dỗ nói:
- Đệ thì biết cái gì, chết nhiều người như thế, không phải bỏ tiền ra đút lót, chưa biết chừng còn có người gây rắc rối. Chỗ này đâu phải là nơi để cho đệ nói chuyện
Bị huynh trưởng của mình huấn thị, Trần Hồng thụt vòi lại, vội vàng giãi bày:
- Đại ca, không phải là đệ nói ý đó. Hãng buôn Từ An của Triệu đại ca vừa thuê người lại vừa có cải tiến, còn bao ăn bao ở. Mấy ngày nay tiền bạc chảy ra như nước. Còn lại không nhiều, có được số tiền đó vừa vặn bù lại được chỗ khuyết. Bằng không thì, không thể làm tiếp cái gì khác được nữa.
Trần Thăng nghe đến câu đó, quay đầu nói với Triệu Tiến:
- Triệu Tiến, tiền bạc không đủ, để ta về nhà nghĩ cách.
Cho tới giờ chỉ có một người duy nhất trong đám người của Triệu Tiến, cũng chỉ có Trần Thăng không quen gọi “đại ca” hay “huynh trưởng”, song tất cả đều cảm thấy bình thường. Vương Triệu Tĩnh nghe đến đó cũng cười nói:
- Triệu huynh, tiểu đệ bên này cũng có hơn trăm lạng có thể đem tới, đến trưa sẽ đưa qua.
Triệu Tiến cười khoát tay, nói một cách thoải mái:
- Không phải lo đến chuyện tiền bạc, sẽ có khoản thu rất nhanh thôi.
Mấy đồng bạn giật mình, Trần Hồng lắc lắc đầu nói:
- Triệu đại ca, bọn ta có khoản thu nào ạ. Tiền bạc ở bên kia Trần Nhị Cẩu, ngay bây giờ cũng chưa thể thu được cơ mà?
- Tiểu tử nhà ngươi đúng là tự coi mình là người quản lý tiền bạc rồi.
Trần Thăng bên cạnh vừa cười vừa mắng.
Triệu Tiến vừa đi vừa nói:
- Trần Nhị Cẩu bên kia nếu muốn vẫn có thể lấy được, nhưng chúng ta không nên tham bát bỏ mâm. Một lần lấy nhiều quá, việc làm ăn của y sẽ không vận hành nổi, lâu dài sẽ cho là bọn ta tham, như thế thì chả dùng được mấy ngày. Đợi cho y tiếp nhận được công việc làm ăn của Đại Đầu Hoàng và Nhất Toát Mao đã, thì trong tay sẽ thoải mái hơn.
Mấy đứa đều nghe rất chăm chú, Trần Hồng hôm qua không ra bãi để hàng, không hiểu lắm một vài tình huống mới.
Nghe được Triệu Tiến giảng giải, Trần Hồng cúi đầu lẩm nhẩm tính, đi đường không để ý lắm, nếu như không có Trần Thăng giữ lại, thì đã vấp phải hòn đá trên đường mà ngã rồi.
- Triệu đại ca, chưa chắc đã làm kịp, sửa sang lại sân và phòng ở đều phải dùng tiền, cứ coi là nhân công có thể chịu tiền, nhưng mua vật liệu thì không thể chịu tiền được. Số bạc còn lại của bọn ta sẽ chẳng chống đỡ được bao lâu.
Trần Hồng lại vội nói.
Số tiền trong tay Triệu Tiến dự chi cho Thạch gia và Cát gia không phải ít. Vả lại, kế hoạch sửa chữa kho của hắn rất lớn, đập thông sân, lại còn đặt mua quần áo ở một số cửa hàng, mua giường, đồ đạc trong nhà vân vân đủ thứ, quả thực chi ra vèo vèo, sẽ không chống đỡ được bao lâu.
- Không phải lo, sẽ có ngay khoản thu.
Triệu Tiến cười, nói trấn an.
Trần Hồng thật ra có chút sợ hãi đối với Trần Thăng và Triệu Tiến, nhưng cứ dính dáng đến chuyện tiền nong, lại có một cái kiểu tính cách bướng bỉnh rất là lạ. Nghe được câu nói của Triệu Tiến, cậu hỏi dồn:
- Triệu đại ca, khoản thu gì?
Trần Thăng bên cạnh cau mày lại, định mắng đệ đệ của mình cứ truy hỏi tận gốc. Triệu Tiến lại cười nói:
- Mấy hôm nay đã có người lại đưa bạc rồi.
- Vì sao?
- Vì những chuyện và bọn ta làm hôm qua.
Câu trả lời của Triệu Tiến rất mập mờ, nhưng trong giọng nói đầy vẻ tự tin, Trần Hồng ngẩn người ra, thôi không hỏi nữa.
Vương Triệu Tĩnh vừa cười tủm tỉm vừa lắng nghe, đợi cho mấy đứa nói xong, mới cười hỏi Triệu Tiến:
- Triệu huynh luyện võ đọc sách, đều giỏi giang vô cùng, làm sao lại còn biết kinh doanh giỏi như vậy?
- Kinh doanh cái gì mà kinh doanh? Nhìn thấy mọi người làm ăn thế nào, kiếm tiền ra sao, mình không biết được à.
Triệu Tiến cười đáp.
Hiểu biết về buôn bán hắn quả thật là tinh thông, dù không hợp lứa tuổi, nhưng những thứ giống nhau về mặt bản chất, đều có thể dùng được.
Vương Triệu Tĩnh nghe đến câu trả lời này lắc đầu nói:
- Phụ thân của đệ cũng đã từng đưa tiểu đệ đi tham quan dân làm ăn buôn bán, cũng hiểu qua sự tính toán của người buôn bán, nhưng không thể nào bằng được Triệu huynh.
Nghe giọng điệu của Vương Triệu Tĩnh có thể biết không phải là gặng hỏi mà là tò mò. Triệu Tiến dằn lòng mình nói:
- Ngươi ngày nào cũng chuyên tâm đọc sách luyện võ, ta đây rất là tò mò, cũng muốn tìm hiểu cho ra nhẽ, cho nên mới biết thêm một chút.
Nghe xong những lời này của hắn, Vương Triệu Tĩnh gật gật đầu, rất biết chừng mực không tiếp tục hỏi nữa.
Cho đến khi ra tới bãi để hàng thành tây, nhìn thấy Tôn Đại Lôi, Đổng Băng Phong đang đứng đợi ở cửa quầy hàng. Tôn Đại Lôi, vẻ mặt cười cười. Đổng Băng Phong sắc mặt thản nhiên, hai đứa đang câu được câu chăng chuyện trò.với nhau.
Có mấy xe ngựa ở cửa, những gia đinh đang khuân vác vật liệu. Triệu Tiến để ý thấy ngoài mười sáu người hôm qua ra, còn có mấy gương mặt mới chưa hề gặp, nghĩ ra là chiều qua mấy người đó mới ghi danh.
Từ xa nhìn thấy bọn Triệu Tiến, Tôn Đại Lôi quay vào bên trong gọi to, rồi cùng với Đổng Băng Phong đi nhanh ra nghênh đón.
Trần Thăng nhìn thấy Tôn Đại Lôi, vẻ mặt chợt sầm lại. Tôn Đại Lôi rất lanh lợi, mấy lần gặp chuyện lớn liên quan đến sống chết đều không chịu cùng với cả bọn gánh vác. Lần này khiến cho Trần Thăng rất là khó chịu. Mặc dù là người ngoài nhìn vào, luôn cảm thấy quan hệ của hai người không đến nỗi nào, vì thể hình hai đứa đều to cao, khôi ngô.
Nhìn Tôn Đại Lôi tươi cười ra đón, Trần Thăng định mở miệng ra xua đuổi. Cả bọn chơi với nhau đã lâu, Triệu Tiến cũng biết y muốn làm gì. Trần Thăng còn chưa kịp nói, Triệu Tiến đã kéo lại nói:
- Đều là anh em một nhà, không cần phải nóng.
- Ai là huynh đệ với y, lần nào cũng rụt đầu hèn nhát.
Trần Thăng tức tối trả lời.
Triệu Tiến cười hạ giọng nói:
- Lúc xông pha trận mạc, ra sức chém giết y cũng ở bên cạnh đấy chứ. Chẳng qua chỉ sợ trách nhiệm mà thôi, có thể kề vai sát cánh chiến đấu, thì đều là anh em mà.
Bên kia Tôn Đại Lôi đã đi tới, gật đầu khom người nói:
- Triệu đại ca, Trần nhị ca, Vương tam ca, các vị đến sớm quá.
Y nói ra câu này, đến Trần Thăng cũng phải bật cười, bực dọc nói:
- Ai khiến ngươi ở đây sắp xếp thứ tự, tự mình gọi mình mới là có thứ tự.
Đổng Băng Phong bên cạnh vội vàng vòng tay thi lễ, rồi mới mở miệng nói:
- Hôm qua tiểu đệ cũng luống cuống, một số điều không kịp nghĩ ra. Lần sau mà lại gặp chuyện như thế, các vị huynh trưởng có thể ra ngoài thành tới thôn đệ tạm nương náu, châu nha không để mắt được tới đó.
/214
|