Chương 119: Giáo huấn nghiêm khắc
Vệ sở có thể coi là một hệ thống độc lập một nửa, quan phủ tuy rằng cũng có quyền can thiệp. Tuy nhiên mọi người cũng không muốn lằng nhằng với nhau, chẳng ai động đến ai.
So sánh với Tôn Đại Lôi láu cá lấy lòng, những lời của Đổng Băng Phong tuy là nói sau khi sự đã rồi, nhưng rõ ràng là rất chân thành.
Triệu Tiến lên trước đấm vào vai Tôn Đại Lôi, nói giễu cợt:
- Ngươi lúc xông pha trận mạc thì cũng dũng cảm đấy, nhưng việc xây ra rồi thì lại nhát như cáy. Ngươi như vậy thì có gì hay ho, rõ ràng là gây ra chuyện, nhưng lại nhát như thỏ đế.
Lời này nói ra, cả bọn đều cười. Câu nói của Triệu Tiến là để cho hai người nghe thấy, những người có liên quan đương nhiên đều nghe ra.
Trần Thăng không nói gì, đi tới đấm Tôn Đại Lôi một nhát. Tôn Đại Lôi hơi loạng choạng, vẻ mặt càng tươi lên hơn, vội vàng nhăn nhó nói:
- Lúc cùng mọi người xông lên chả nghĩ gì hết, việc xảy ra rồi mới cảm thấy sợ hãi, không dám đứng lâu ở đó.
- Đã là người một nhà, giải thích nhiều mà làm gì.
Triệu Tiến cười nói một câu. Thạch Măn Cường, Cát Hương và Lưu Dũng từ bên kia cũng đã chạy lại.
- Đại ca, vật liệu sửa cửa hàng đã đến rồi, những gia đinh ghi danh đều đã tới. Tiểu đệ sắp xếp bọn họ cùng đến làm một lúc.
Lưu Dũng nói.
Con nhà nghèo sớm phải lo việc nhà. Trong số chiến hữu của Triệu Tiến, Lưu Dũng vì đã sớm phải ra đường lăn lộn kiếm sống, có kinh nghiệm với những công việc như tổ chức sắp xếp, lại còn làm tốt nhất. Tiếp theo là Thạch Mãn Cường, cả ngày bên lò rèn quai búa, cũng phải làm những loại công việc giống như của người làm công, biết cách hỗ trợ phối hợp. Những người khác không thể bằng được.
Triệu Tiến gật gật đầu, trong đám người vây quanh cùng đi vào trong sân. Phụ thân của Thạch Mãn Cường đang chỉ huy sắp xếp vật liệu, Phụ thân của Cát Hương hướng dẫn làm cơm. Nhìn thấy Triệu Tiến đến, cả hai bọn họ đều cung kính, khách khí tới chào.
Cho dù hai bọn họ khách khí cung kính, Triệu Tiến trái lại cũng không quên lễ nghĩa. Điều này liên quan đến danh dự của Thạch Mãn Cường và Cát Hương. Hắn cũng cung kính, khách khí nói:
- Thạch thúc, Cát thúc không nên khách khí như vậy. Hôm qua đã làm các thúc lo lắng, sợ hãi phải ngủ ở đây. Hôm nay mọi chuyện đã chấm dứt, hai vị có thể về nhà ngủ rồi.
Nghe nói thế, Thạch thúc và Cát thúc đều thở phào. Vụ tàn sát hôm qua ở thành nam bọn họ đều biết ít nhiều, sợ hãi lo lắng là không thể tránh khỏi. Cho dù biết rằng ngủ ở bên này sẽ an toàn, nhưng trong nhà còn bà xã cũng không đành.
Biết là có thể về nhà, tâm trạng cũng thoải mái nhiều, hai người vội vàng giới thiệu với Triệu Tiến những công việc mà họ tiếp nhận.
Thạch gia là thợ rèn, nhưng quen biết với các thợ thủ công khác cũng nhiều.Công việc sửa chữa nhà cửa và sân tuy không phải là nghề chính của bọn họ, nhưng có Thạch gia đứng đầu rất dễ dàng điều động nhân lực, đã bắt đầu sửa chữa. Còn Cát gia bên kia thì có Cát Hương đích thân đến hỗ trợ, nhưng làm cơm cho nhiều người như thế này, phải thuê người, phải có bếp chuyên dụng và kho dự trữ lương thực thực phẩm, cả hai việc đều cần Triệu Tiến phải chi thêm tiền.
Những người khác đều đứng túm tụm lại, bàn bạc về những người mới đến làm. Những người này tuy đều là gia đinh của Triệu Tiến. Nhưng mọi ngưiời đều biết, sau này mình chắc chắn phải dẫn bọn họ đi đánh nhau, không thể không quan sát dáng vẻ và tâm trạng của bọn họ. Chỉ có Trần Hồng đi sau Triệu Tiến, lắng nghe tỉ mỉ, không chịu bỏ sót một câu nào.
Đợi cho bên kia nói xong, Thạch phụ và Cát phụ đều ai bận việc người nấy, Triệu Tiến quay đầu nói với Trần Hồng
- Nhị Hồng, căn phòng phía tây, dưới gầm giường có một cái hòm gỗ. Đệ đi vào trong lấy ra số bạc mà hai vị tiền bối cần dùng, đưa cho bọn họ.
Mậy trăm lạng bạc đó Triệu Tiến không mang về nhà, mà để trong hòm gỗ ở bên này, do Thạch Mãn Cường và mấy người bọn họ trông coi, dù sao cũng yên tâm.
Hắn vừa nói xong, Trần Hồng sững người, rất cẩn trọng nói:
- Triệu đại ca, huynh yên tâm để đệ đi lấy bạc sao?
- Có gì mà phải không yên tâm, sau này sổ sách đệ cũng phải quản cho ta.
Triệu Tiến cười nói.
Trần Hồng lại ngẩn người ra, liền đó mặt đỏ dựng lên, cảm động nói:
- Đại ca yên tâm, đệ nhất định sẽ quản tốt.
Có yên tâm như vậy không phải trả tiền người làm sổ sách. Hơn nữa còn có Trần Thăng là người bảo lãnh, Triệu Tiến đương nhiên là không bỏ qua.
Chẳng bao lâu sau, Trần Hồng từ bên trong căn phòng chạy ra, lúc ra khỏi phòng không cẩn thận vấp vào bậu cửa trượt chân, loạng choạng vài bước, làm cho cả bọn trong sân cười ồ lên.
Trần Hồng tuổi tuy còn nhỏ, làm việc cũng rất có phương pháp. Đầu tiên đến Triệu Tiến giúp hắn xem số liệu, sau đó xác nhận chi trả nhiều ít ra sao, sau cùng mới lấy bạc ra đưa.
Cậu bên này mới chạy ra ngoài, Trần Thăng lại đi tới cạnh Triệu Tiến, hạ giọng nói:
- Để Nhị Hồng quản tiền bạc, ngươi yên tâm sao?
Triệu Tiến quay lại nhìn Trần Thăng, lắc đầu nói:
- Đệ đệ của ngươi quản, ta có gì mà không yên tâm.
Trần Thăng ngẩn người, cười nói:
- Nhị Hồng phù hợp, Nhị Hồng phù hợp, làm việc ở xưởng than rất là nghiêm túc. Ta có một người Tộc thúc họ xa làm sổ sách không rõ ràng, cha ta vẫn nhắm mắt làm ngơ, Nhị Hồng thì điều tra ra phải truy cứu.
Triệu Tiến cười gật đầu, nói một câu tâm tình, đó là càng làm người khác yên tâm
Không lâu sau, Trần Hồng liền chạy lại, tới trước mặt nói:
- Triệu đại ca, theo cách chi tiêu này, sau năm hôm chúng ta đã hết sạch tiền rồi. Tiểu đệ cảm thấy đồ ăn của bọn gia đinh không cần phải ngon như vậy, sửa đơn giản một chút là có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền.
Triệu Tiến lắc đầu, cười trả lời:
- Đã luyện tập khổ như vậy, thì việc chi tiêu ăn uống không được bớt.
- Triệu đại ca, hôm nay có thể đưa tới bao nhiêu bạc.
Trần Hồng lại ở đó truy hỏi, bị Trần Thăng hầm hầm trợn mắt lên mới thôi không nói nữa.
Đúng là làm rất nghiêm túc, Triệu Tiến cười thầm. Người làm ở đó đã vận chuyển xong, đang đứng túm năm tụm ba để tán gẫu. Còn mười sáu người làm hôm qua mới đến, vẻ mặt còn nghiêm túc một chút.
- Ta đếm đến mười, tất cả đều ra bãi để hàng tập hợp, đến muộn phạt đánh ba roi.
Triệu Tiến đột nhiên nói to.
Nói xong, Triệu Tiến đi ra sân, tới bãi để hàng bên đó, trong tay cầm trường mâu, hét to:
- Một, hai…
Tác phong của đồng bọn Triệu Tiến cũng không chậm. Cho dù bọn nó biết rằng mệnh lệnh của Triệu Tiến không bao gồm bọn họ, nhưng bọn họ vẫn có thói quen đi theo, đều nhanh chân đi tới.
Tốp thứ hai chính là mười sau người làm hôm qua. Lỗ Đại chạy trước nhất, mười sáu người như ong vỡ tổ lao tới.
Đối với những người mới đến sáng nay, có người phản ứng nhanh, có người phản ứng chậm, còn hỉ hả cười đùa không nghiêm túc. Những người có phản ứng không nghiêm túc này, cũng không phải bọn họ có gan chậm chễ. Cứ coi là không biết chuyện giết người thành nam hôm qua, bọn họ cũng rất sợ Triệu Tiến.
Nhưng bọn Triệu Tiến mười lăm tuổi, bọn gia đinh cũng mười lăm tuổi. Đồng lứa nên luôn có cảm giác đang chơi đùa, nghe tiếng hô to của Triệu Tiến, rất nhiều người còn cho là đang đùa cợt.
Đợi cho hô đếm đến mười xong, vẫn còn bảy người đang đứng trong sân không ra. Thấy bên ngoài cả bọn quay lại nhìn, bọn họ mới cảm thấy không ổn, vội vàng chạy nhanh ra.
Triệu Tiến lắc đầu, cao giọng hơn lên nói:
- Lỗ Đại, Lý Ngũ, hai ngươi là đội trưởng của những đứa ghi danh hôm qua, tóm bảy người kia lên đây.
Lý Ngũ chính là người nói tiểu nhị với gia đinh khác nhau. Chính vì có lời nói đó của y khơi mào, cả bọn đều trở thành gia đinh. Cũng chính vì điều đó, Triệu Tiến có ấn tượng rất sâu sắc với y, trực tiếp gọi tên y và Lỗ Đại.
Hai người này nghe xong đều giật mình, đầu óc có chậm đến mấy, đều có thể phản ứng. Đây là ý đề bạt mìn, đều hô to lên một tiếng:
- Dạ
Sau đó gọi người theo đi lên, ba mươi mấy gia đinh đều nhìn hai người với vẻ mặt ngưỡng mộ.
Bảy người mặt mũi hoảng hốt bị đưa đến trước mặt, dù có ù lỳ đến mấy lúc này đều biết rằng Triệu Tiến gọi đến thật rồi
- Nằm xuống, mỗi người ba roi.
Triệu Tiến lạnh lùng nói.
Tức là bị đánh? Bảy người ngơ ngác nhìn nhau. Đây dù sao cũng là ngày đầu tiên, nếu cứ nghiêm khắc thế ngày, thì đến đây làm gì.
Nếu như hôm qua bị đối đãi thế này, rất nhiều người sẽ cầu xin tha thứ các kiểu. Nhưng đến tối hôm qua, cuộc tàn sát ở thành nam đã loan truyền khắp Từ Châu thành. Nếu là tin khác có thể phải mất một thời gian, nhưng tin này thực tế quá ghê rợn, quá chấn động, biết được tin này đều không kìm lòng được mà nói ra với người khác.
Biết sự tình hôm qua, biết rằng trước mặt là một sát thần, càng đừng có nói đã ký hợp đồng làm gia nô rồi, không có kinh nghiệm cứng rắn, càng không dám cứng rắn.
Bảy người này bị đè xuống đất, Triệu Tiến quay lại nói với chiến hữu:
- Mỗi người đánh một người, đánh vào mông ba roi.
Bọn Trần Thăng chỉ cảm thấy việc này thú vị, sớm có người ở trong sân lấy ra một bó gậy. Mỗi người chọn một người, ra sức vụt.
Đám người bọn họ hàng ngày rèn luyện võ nghệ, quen chịu đựng, sức rất khỏe, mỗi gậy vừa vụt xuống một cái, tiếng kêu thảm thiết lại vang lên. Nhìn thấy trận đòn, những gia đinh mới đến đều run sợ.
- Lời nói của ta chính là mệnh lệnh, không tuân mệnh lệnh sẽ bị phạt, bị đánh đòn.
Triệu Tiến cao giọng nói.
Nếu như ban nãy hô, cả bọn có lẽ chỉ hơi nghe nghe. Nhưng nhìn thấy đồng bọn đang ôm mông, đau đến cắn răng suýt xoa, từng người một đều rất nghiêm túc nghe.
So vớ bọn gia đinh đang rất căng thẳng, hồi hộp, thì bọn Trần Thăng đang hỉ hả cười. Lúc đó Triệu Tiến quay đầu lại, nghiêm sắc mặt nói:
- Các huynh đệ, xem kỹ ta huấn luyện, sau này các ngươi cũng phải theo đó mà làm.
- Mười sáu người lưu lại hôm qua, bước ra khỏi hàng.
Triệu Tiến hét to.
Mười sáu người Lỗ Đại, Lý Ngũ này vội vàng chạy ra. Mười sáu người này cũng chưa chỉnh tề cho lắm, nhưng so với những người còn lại thì tốt hơn một chút.
- Ta đến đọc khẩu lệnh, các ngươi theo đó mà làm, người đứng sau nhìn kỹ. Bọn họ làm xong, các ngươi cũng phải nghe khẩu lệnh của ta mà làm, làm sau bị phạt.
Triệu Tiến cao giọng nói.
Phía sau Triệu Tiến, Tôn Đại Lôi vì được tha thứ, rất hưng phấn, nói với người này vài câu, người kia vài câu. Chợt Triệu Tiến quay đầu lại liếc mắt một cái, ánh mắt lạnh lùng, Tôn Đại Lôi lập tức không dám nói tiếp.
- Nghiêm.
Từng khẩu lệnh Triệu Tiến đều nói ba lần, nếu làm sai phải bước lên trước sửa lại, sau đó làm lại ba lần.
Quá trình này rất nhàm chán, may mà những gia đinh hôm nay đến báo danh đều lần đầu nhìn thấy, cảm thấy mới mẻ. Như thế mới duy trì được sự chú ý.
Trần Thăng và mấy người hôm qua đều đã xem qua, còn Vương Triệu Tĩnh và những người khác thì xem rất chăm chú.
Bản ghi chép của Triệu Tiến không có quá nhiều chi tiết luyện binh. Hắn chỉ nhớ người bạn đó từng nói, các bài luyện tập thể dục ở trong trường học trên thực tế đều là truyền thống luyện quân. Thêm vào đó, nhị thúc Triệu Chấn Hưng cũng từng nói, trong chiến trận, mấu chốt là không thể phân tán, mọi người xếp thành hàng ngũ không loạn mới có sức chiến đấu. Một khi đã loạn thì coi như là sụp đổ, cho dù có thắng thì cũng chẳng có thành quả chiến thắng gì.
/214
|