Chương 120: Mật báo.
Chứ đừng nói gì đến những nội dung đã huấn luyện kia đều liên hệ với xếp đội ngũ và phục tùng khẩu lệnh trong quân huấn năm đó. Điều này khiến Triệu Tiến quyết định đưa thói quen huấn luyện trong trường học năm đó ra rập khuôn theo.
Mọi thứ đều đã nói hết, trong thời gian khoảng nửa canh giờ, Triệu Tiến hét đến khô cả cổ họng.
Tiếp đó là ba mươi bảy gia đinh phối hợp với nhau luyện tập. Triệu Tiến vừa định bắt bọn họ xếp thành hàng, lại nghĩ đến một chuyện, giơ tay phải của mình lên nói:
- Các ngươi hãy nhìn đây, đây là bên phải, vén ống tay áo vào ống quần bên này lên, hãy nhớ kỹ lấy.
Bọn gia đinh bèn dưới lần lượt làm theo, có người còn nhầm lẫn vén nhầm bên trái, được đồng bọn nhắc nhở mới biết là mình làm sai.
- Trái phải cũng phải dạy à?
Vương Triệu Tĩnh ở phía sau hỏi nhỏ.
- Đương nhiên là phải dạy rồi. Hôm qua lúc Triệu đại ca huấn luyện, đám người này phải trái không biết gây ra nhiều trận cười.
Đây là câu trả lời của Thạch Mãn Cường.
- Lấy Lỗ Đại làm chuẩn, xếp hàng hướng phải từ cao xuống thấp.
Triệu Tiến hét lên.
Bọn gia đinh lập tức loạn cả lên, có người không hiểu “từ cao đến thấp”, có người không hiểu “hướng phải”. Nếu như lúc bình thường có thời gian để phản ứng, bọn họ cũng sẽ không loạn như thế này. Nhưng yêu cầu gấp gáp, người nào cũng lúng túng.
Triệu Tiến đặt trường mâu xuống, cầm một cây gậy lại gần, nhìn thấy người nào luống cuống không biết phải làm gì là vụt tới tấp, sau đó chỉ cho cách làm đúng.
Cứ như vậy vừa đánh vừa mắng, một hàng ngang xiên xiên lệch lệch cuối cùng cũng hoàn thành.
Triệu Tiến mặt rất nghiêm túc, trên trán mồ cũng chảy dòng dòng, đứng trong hàng, xếp thành hàng, bước đi đều, việc ban đầu tưởng là rất đơn giản, tự nhiên, hóa ra lại rất là khó đối với những người không có căn bản.
Nhưng ngay từ đầu, nó sẽ trở nên tốt hơn, Triệu Tiến trong lòng tự khích lệ mình như vậy.
Triệu Tiến ở bãi để hàng bên này hò hét huấn luyện, bên ngoài đã có một đám người vây quanh xem náo nhiệt. Mặt trời đã nhô lên, rất nhiều đứa trẻ vẫn như thường lệ chạy ra chơi, nhìn thấy trường hợp như vậy thì rất là hứng thú vây quanh để xem. Đừng có nói đến trẻ con, ngay cả người lớn qua đường cũng xúm đông lại xem.
Những cuộc tỉ thí võ ở bãi để hàng thành tây rất là nổi tiếng ở thành Từ Châu. Nhưng hôm nay xem lại có sự khác biệt, trận đại chiến ngày hôm qua đã lan chuyền khắp thành Từ Châu.
- Nghe nói Triệu Tiến một mình đại chiến với hơn trăm tên thổ phỉ, trường mâu đâm ra một nhát là có thể đâm trúng năm tên, đâm ra hai mươi nhát, đã giết chết sạch.
- Ai bảo cầm đao, nghe nói bọn thổ phỉ còn có rất nhiều cung thủ. Đúng lúc đó một vị thiếu gia xông tới hét to lên một tiếng: “Ta là Triệu Tiến thành Từ Châu, ai ra đánh nhau với ta”. Lúc đó tên bắn ra như mưa, Triệu Tiến tay cầm trường mâu múa tít lên như cối xay gió, hạt mưa cũng không lọt.
Những người vô công rồi nghề đứng ở đám đông bên ngoài nói văng cả nước bọt, cứ như là bọn họ hôm qua tận mắt chứng kiến trận ác chiến, chẳng qua chỉ là khoa trương quá trớn..
Những đứa trẻ con đứng gần bọn vô công rồi nghề dỏng tai lên nghe thấy những điều này. Sau đó lại hưng phấn tranh luận với xung quanh, chẳng bao lâu sau, ánh mắt của cả bọn nhìn Triệu Tiến giống như là nhìn thấy quỷ thần
Đội ngũ những đứa gia đinh luyện tập này nhiều chỗ gây cười. Mặc dù bên trái bên phải đều có đứa nhắc chúng, nhưng đến khi phản ứng lại bị chậm một nhịp, nhiều đứa chậm càng nhiều nhịp, va chạm lẫn nhau ngã, sự việc luẩn quẩn tại chỗ cứ một chốc lại xảy ra.
Những người đứng vây quanh xem cứ như là được xem xiếc khỉ, chốc chốc lại ồ lên cười. Nếu cười to quá, ánh mắt Triệu Tiến quét qua một cái, lập tức im bặt.
Người xem đang cười vang, người luyện tập cũng khó chịu, đứa nào người nấy mặt đỏ bừng, chỉ muốn chui luôn xuống đất mà không chui được. Nhưng Triệu Tiến lại không hề có chút nể nang nào với bọn họ. Chỉ cần mắc sai lầm, hắn lập tức cầm gậy tiến đến cho một trận đòn giáo huấn mà chẳng đếm xỉa gì hết.
Cứ như vậy một canh giờ trôi qua, cảnh tượng trước mặt cũng chẳng cải thiện được là bao. Ngay cả đám Trần Thăng cũng xem ra có chút chán nản, bọn trẻ con đã chạy ra chỗ khác chơi. Cũng có người bắt chước, một lát lại cười ha hả. Nhóm vô công rồi nghề đi đến hết lớp này đến lớp khác, đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ Triệu Tiến.
Luyện đến một nửa, Triệu Tiến sai người đưa gậy ra, bảo bọn họ cầm bằng tay phải. Có được chỉ thị rõ ràng này, phán đoán phương hướng và hàng ngũ tốt lên rất nhiều
- Tránh ra, chó khôn không cản đường
- Không nghe thấy gia gia nói à?
Từ cuối phố bên kia truyền lại lời nói thô tục và tiếng hét, đám vô công rồi nghề lần lượt tránh né, đám trẻ con cũng chạy đi theo một hướng khác.
Triệu Tiến dừng huấn luyện, cầm thanh gậy nhìn ra theo hướng âm thanh vừa truyền tới. Vương Triệu Tĩnh và Trần Thăng đều vơ vũ khí đứng dậy.
Kẻ nào dám đến bên này quấy rối? Sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, Triệu Tiến không cảm thấy trong thành có người nào dám đến khiêu khích.
Lưu Dũng động tác cũng không chậm, trực tiếp chèo lên tường, đứng ở chỗ cao nhìn ra. Sau đó nhảy xuống nói với Triệu Tiến:
- Triệu đại ca, là Sát Trư Lý, y dẫn theo mười mấy tên, nhưng đều gánh đồ, nhìn không giống đến để đánh nhau.
Sát Trư Lý là đại đồ tể của thành nam, thân phận gần giống với Trình Đồng Đầu, làm ăn giống nhau, đó là kinh doanh giết lợn bán thịt, chỉ hô một tiếng là có đến mười mấy hán tử cầm dao. Cho nên so với Trình Đồng Đầu về vũ lực còn mạnh hơn, thực lực và địa bàn cũng lớn hơn một chút.
Đám người vây quanh xem đều đã tản ra, một người đàn ông to béo, mặc áo pôpơlin dài tay đi đầu. Đó chính là Sát Trư Lý, đi theo phía sau là hai người gánh thuê, những người còn lại đều bê lễ vật đủ màu sắc. Tất cả đang đi về phía Triệu Tiến bên này, hán tử to béo lông mày thô rậm, râu thì không nhiều, mồm rộng ngoác, xem ra có vẻ rất vui mừng.
Tuy đây là nhân vật nổi tiếng giới giang hồ ở Từ Châu thành, nhưng bọn người Triệu Tiến chẳng hề có chút gì căng thẳng hồi hộp cả. Kinh nghiệm rèn luyện mấy ngày vừa qua, sự can đảm và kiến thức của bọn họ có sự khác nhau.
Hai bên giáp mặt nhau, phía sau Sát Trư Lý có người lại gần ghé sát vào tai y nói vài câu. Ánh mắt của Sát Trư Lý chợt dừng lại trên người Triệu Tiến.
Liền nhìn thoáng qua, Sát Trư Lý vẻ mặt tươi roi rói đi nhanh tới, đi được một nửa đã chắp tay bày tỏ.
- Vị này là Triệu Tiến Triệu công tử phải không, quả nhiên là thiếu niên anh hùng, giỏi quá, giỏi quá.
Tên Sát Trư Lý này từ xa đã cao giọng chào hỏi.
Triệu Tiến đứng ở đó không hề động đậy. Hắn không đoán ra ý đồ đến đây của Sát Trư Lý. Tuy nhiên, Triệu Tiến cũng chú ý đến đồng bọn ở bên cạnh hơi có chút căng thẳng. Hắn cười nói:
- Thoải mái đi, y ở đây không làm được gì đâu.
Nghe được câu nói của Triệu Tiến, cả bọn thôi không đặt tay lên vũ khí. Triệu Tiến đi lên trước hai bước, vòng tay nói:
- Không biết phải xưng hô thế nào đây?
Sát Trư Lý cũng là lần đầu tiên gặp Triệu Tiến, nhìn thấy trước mặt một thanh niên mười mấy tuổi to cao, rất là khó tin giết sáu sư tăng ở Vân Sơn tự, hỗ trợ cho Trần Nhị Cẩu lên ngôi, sự tích huyết chiến giết bọn đạo chích liều mạng ghê rợn đều do chính hắn làm..
Nhưng Sát Trư Lý bình thường đi ở trên phố, người tầm thường đều sợ hãi mà tránh ra, rất ít người có được sự bình tĩnh ung dung khi đối mặt với y. Từ điểm này, Sát Trư Lý liền cảm thấy Triệu Tiến không tầm thường.
- Ta là Lý A Phổ, nhà ở cửa bắc, có nghề làm ăn mổ lợn. Hôm nay đến đây, là để chúc mừng Triệu tiểu ca khai trương thương hội.
Sát Trư Lý cẩu thả nói.
Cái gọi là thương hội chẳng qua là cái tên mà Triệu Tiến thuận miệng nói ra, cũng là để người trong nha môn biết. Sát Trư Lý có thể dùng cái tin này để lấy lý do, có lẽ cũng có quan hệ trong nha môn.
- Hóa ra là Lý huynh, hãng buôn Từ An còn phải một thời gian nữa mới chính thức khai trương. Ở đây đệ xin đa tạ.
Triệu Tiến thản nhiên trả lời.
Nhìn thấy thái độ không khúm núm cũng chẳng kiêu ngạo của Triệu Tiến như thế, Sát Trư Lý trong lòng thận trọng vài phần, nhưng bề ngoài vẫn giữ nguyên biểu hiện, quay người hét to:
- Mấy đứa bay bê đồ vào đây. Triệu tiểu ca, đây là vài món quà mừng, xin hãy nhận lấy.
- Ta và Lý huynh hôm nay lần đầu tiên gặp, có điều gì xin nói thẳng ra.
Triệu Tiến không úp úp mở mở nói thẳng luôn.
Lời nói quá thẳng, chẳng hề có chút khách khí. Sát Trư Lý nhướng đôi lông mày, trực muốn giơ tay tát vào mặt, lão tử tuổi lớn hơn ngươi, lăn lộn trong giới giang hồ lâu như vậy, lại mang lễ vật tới tận nơi, thằng nhãi con như ngươi lại đối xử như thế sao?
Nhưng sự nóng giận của y chỉ là thoảng qua thôi. Nghĩ lại tin tức hôm qua thủ hạ đi dò la về báo, cái đám tiểu tử tuổi tác chưa lớn lắm này không ngờ lại một lúc giết sạch bọn trộm cắp liều mạng mạnh đến như vậy, lại còn đối mặt với mấy chục người cười cười nói nói. Chứ chưa nói đến bối cảnh những đứa tiểu tử choai choai đứng ở phía sau. Nhân vật như vậy, nhà mình đắc tội không nổi.
Nghĩ đến đây, Sát Trư Lý nén tức giận của mình lại, gượng cười nói:
- Lần này đến, là có chuyện muốn thương lượng với ngươi, vào trong bàn kỹ.
- Không cần, nói luôn ở đây cũng được.
Triệu Tiến không một chút khách khí.
Đúng là một chút thể diện cũng không nể nang, sắc mặt của Sát Trư Lý trở nên khó coi, vừa định nói gì, nhưng theo bản năng nhìn nhìn bên cạnh. Lúc này Trần Thăng tay nắm lấy cán đao bước lên trước một bước, mắt đang trừng trừng nhìn y, mà ánh mắt của mấy đứa khác thì đang nhìn chằm chằm phía sau Trần Thăng.
Sát Trư Lý không kìm lòng nổi rùng mình một cái, y là một nhân vật từng lăn lộn giang hồ, cũng quen biết với một số cường hào giết người không chớp mắt. Bọn Triệu Tiến trước mặt này ánh mắt và cử chỉ, không ngờ cũng chẳng khác những đứa cường hào kia là mấy.
Những con em nhà giàu có này rốt cuộc nuôi nấng thế nào đây, cứ ở nhà mà hưởng phúc không tốt hơn sao? Sát Trư Lý trong bụng nói thầm một câu, trên khuôn mặt lại cố nặn ra nụ cười nói:
- Có một tin muốn nói để Triệu tiểu ca biết. Chiều hôm qua, Nghiêm mặt đen đem cả nhà ra khỏi thành rồi, nói sẽ ở thôn của họ hàng thân thích một thời gian, không biết đến bao giờ mới quay trở lại.
Nghiêm mặt đen? Triệu Tiến nghe qua cái tên này. Trình Đồng Đầu, Sát Trư Lý, Nghiêm mặt đen gần như là ba thế lực giang hồ lớn nhất của thành nam. Vẫn chưa nghĩ hết, lại nhìn thấy Lôi Tài chạy nhanh tới. Nhìn thấy bên cạnh Triệu Tiến có người, Lôi Tài tới bên cạnh Lưu Dũng trước nói mấy câu. Lưu Dũng chần chừ một lát, rồi đi về phía Triệu Tiến.
- Đại ca, hôm qua mười mấy tên lưu manh mà bọn ta nhìn thấy, là thủ hạ của Nghiêm mặt đen.
Lưu Dũng nói thì thầm vào tai Triệu Tiến.
Hôm qua bọn Triệu Tiến giết sạch mười mấy đao khách xông ra đường phố, lại nhìn thấy có đến mấy chục tên lưu manh ở đó. Trông giống như là đã mai phục từ trước ở đó. Đám người này tuy là sợ quá chạy tán loạn, nhưng Triệu Tiến muốn điều tra đến cùng.
Nhóm đao khách liều mạng đã bị giết sạch. Ai là kẻ đứng sau lưng bọn họ sai khiến, thì cần phải truy hỏi từ mấy chục tên lưu manh mai phục sẵn. Ai sai bọn nó đến, ai là đứa xui khiến sau lưng, không nghĩ được là Nghiêm mặt đen.
Vốn là bất hòa nội bộ của thế lực Trình Đồng Đầu, không nghĩ được còn dây dưa đến Nghiêm mặt đen. Địa bàn của giới giang hồ lúc nào cũng phải chú ý tới, bằng không sẽ có ý sinh loạn và thay chủ. Những loại nhân vật đứng ở góc độ là đại ca đứng đầu không thể bỏ đi quá lâu. Nghiêm mặt đen vội vàng ra khỏi thành, chứng tỏ đúng y là kẻ chủ mưu.
Tên Sát Trư Lý này hôm nay muốn nói tin này ra để lấy lòng hay sao? Triệu Tiến gật gật đầu với Lưu Dũng, trong lòng nghĩ như vậy.
/214
|