121:. Nhiều như vậy!
Thấy bọn họ nói xong, Sát Trư Lý nói tiếp:
- Nghiêm mặt đen ỷ thế huynh đệ nhà mình là viện chủ một viện làm ở dưới Vân Sơn Tự, trong thành ngang ngược hoành hành, bất kỳ nghề buôn bán gì cũng muốn thò mồm ăn, khiến cho người khác không sống nổi. Lần này y làm việc trái lương tâm phải bỏ chạy. Những việc làm ăn trong tay hắn cũng không có người quản, bọn ta lúc này muốn ăn lại của y. Lần này đến là muốn cũng tiểu ca thương lượng một chút, bến bãi của y phân chia thế nào.
Nghiêm Mặt đen có một huynh đệ làm viện chủ ở Vân Sơn tự. Xâu chuỗi lại những tin này, ngọn ngành của cuộc chém giết chiều qua, Triệu Tiến bây giờ đã hiểu rõ.
Nhất Toát Mao và Đại Đầu Hoàng quả thực không bằng lòng để Trần Nhị Cẩu làm đại ca. Sau đó Nhất Toát Mao bị Nghiêm Mặt đen lợi dụng, hoặc là cả hai người đó định lợi dụng lẫn nhau, đến nhà Thạch Mãn Cường và Cát Hương khiêu khích, kích cho bọn Triệu Tiến phải đi sang.
Hơn nữa chọn thời điểm đó lại rất thích hợp. Thôn Chu Các ngoài thành có đại án, sai dịch bộ khoái trong thành đều ra ngoài thành phá án. Trong thành Từ Châu trống rỗng, bọn đao khách liều mạng vào thành cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Mưu đồ của cuộc chém giết lần này rất chu toàn. Bọn Triệu Tiến bị giết, Nhất Toát Mao và Đại Đầu Hoàng đều bị diệt khẩu. Người ngoài sẽ chỉ cảm thấy bọn người của Trình Đồng Đầu đấu đá nội bộ, tranh giành quyền lợi, không nghĩ đến người khác, càng không nghĩ ra là Vân Sơn tự mượn cớ trả thù. Còn Nghiêm Mặt đen bên này, thì có thể thừa cơ nuốt chửng việc làm ăn của Trình Đồng Đầu.
Mưu đồ rất chu toàn, hoàn hảo. Nhưng chẳng ai nghĩ được là bọn Triệu Tiến lại dũng mãnh, gan dạ đến bậc này, không những không bị giết, trái lại còn giết sạch mười mấy tên đại đạo liều mạng làm hại Từ Châu kia.
Sự tình đã đến mức như vậy, tên Nghiêm Mặt đen kia đương nhiên không dám nán lại trong thành. Không nói đến bọn Triệu Tiến đáng sợ, bậc cha chú của bọn Triệu Tiến mà nổi giận thì y càng không chịu nổi. Đoán chừng là sau khi nghe được tin tức liền gói ghém vàng bạc châu báu vội vàng ra khỏi thành.
Vân Sơn tự này thật sự vẫn còn chưa hết lằng nhằng, nghĩ đến đó, nét mặt của Triệu Tiến trở nên trầm ngâm.
Hắn ở bên này suy tư, Sát Trư Lý cũng không thúc giục, chỉ đứng ở đó cười chờ đợi. Thực ra y cũng có cảm giác rất sốt ruột, nhưng phải đối mặt với sự chú ý của bọn Trần Thăng, không kìm lòng nổi có chút sợ sệt. Còn ba mươi mấy tên tiểu tử sau lưng Triệu Tiến, cho dù trong tay chỉ có gậy gộc, nhưng từ lúc y đến tới giờ, đám người trẻ tuổi vẫn đứng ở đó không nhúc nhích. Cảnh tượng đó khiến cho Sát Trư Lý cảm thấy rất khó chịu, càng thêm thận trọng.
Triệu Tiến đã thôi không còn suy tư nữa, hắn nhìn Sát Trư Lý một cái nói:
- Những việc làm ăn đó ta không hứng thú, Lý huynh ngươi tự làm đi.
Sát Trư Lý giật mình, không nghĩ được là đối phương lại nói dễ dàng như vậy. Hôm qua sau khi y nhận được tin tức. Cách nghĩ đầu tiên là nuốt chửng toàn bộ phạm vi hoạt động của Nghiêm Mặt đen. Nhưng sau đó lại nghĩ đến sự tồn tại của đám Triệu Tiến vừa dũng mãnh vừa có lực lượng như vậy, nuốt một mình có nghĩa là tự tìm lấy cái chết, dù thế nào cũng phải thương lượng xong sau đó mới có thể chia chác.
Sang đến bên này, nhìn thấy thái độ của bọn Triệu Tiến, lại thấy tình cảnh ở đây, Sát Trư Lý đã chẳng còn hy vọng gì sẽ được chia chác ít nhiều, chỉ nghĩ được chia một chút cũng là suy nghĩ kiếm không, chưa từng nghĩ là Triệu Tiến chẳng cần tí nào.
Nhận ra Triệu Tiến không phải nói đùa, Sát Trư Lý liền mừng rỡ, đang định nói ra ý đó, lại nghe Triệu Tiến tiếp tục nói:
- Số tiền kiếm được ta lấy sáu phần, sổ sách ta sắp xếp người nắm rõ, cũng sẽ định kỳ tới kiểm tra sổ sách.
Sát Trư Lý giật mình, sắc mặt trở nên khó coi, thầm nghĩ Triệu Tiến tuổi tác không lớn, nhưng tham lam cũng không kém. Chẳng hề làm cái gì, mà đòi lấy đi tới sáu phần thu, còn đòi đưa người đến kiểm tra sổ sách, đến cả khả năng gian lận sổ sách cũng bị bóp chết.
Song tên đồ tể Lý A Phổ này đành cắn răng, nói:
- Thôi thì theo ý của Triệu tiểu ca sắp đặt.
Nhìn chung thì không thể so được, nhìn thấy đám người của Triệu Tiến, Sát Trư Lý đã chẳng còn dũng khí để mà tranh giành nhiều ít nữa.
Cứ nghĩ là chuyện nói đến đây sẽ kết thúc, không nghĩ là Triệu Tiến còn nhìn nhìn Sát Trư Lý đánh giá cao thấp, lại mở miệng ra nói:
- Lý huynh quả là người rộng rãi, làm việc rất thẳng thắn. Đã như vậy, ta cũng giữ thể diện cho Lý huynh, số thu vào của Lý huynh bên đó, ta chỉ lấy bốn phần.
Sát Trư Lý đầu lắc lư, nhất thời không kịp phản ứng, liền trợn to mắt lên, không dám tự tin nhìn vào Triệu Tiến, giọng khàn khàn hỏi:
- Lấy bốn phần làm ăn của ta?
- Trần Nhị Cẩu bên kia là lấy bảy phần lãi ròng. Đã có quy định này, ta cũng không thể bên trọng bên khinh. Tuy nhiên, thể diện của Lý huynh vẫn cần phải giữ, thôi thì bốn phần đi.
Triệu Tiến thản nhiên nói.
Sát Trư Lý lùi lại một bước, xắn ống tay áo lên, cao giọng hơn một chút:
- Ngươi dựa vào đâu mà đòi nhiều thế.
Giọng y cao lên, mười mấy tên đi theo y cũng trở nên căng thẳng, có tên thò tay vào ngực, có đứa cầm đòn gánh lên. Còn bọn Trần Thăng thần thái vẫn ung dung, đao kiếm vẫn chưa hề rút ra khỏi vỏ.
- Dựa vào cái gì à? Dựa vào thanh trường mâu này của ta.
Triệu Tiến cầm lấy thanh trường mâu đang đặt bên cạnh, một tay rung rung nói.
Sát Trư Lý lại lùi lại một bước, nhìn thấy trường mâu, đao kiếm trong tay bọn Triệu Tiến, lại nhìn đến ba mươi mấy người sau lưng Triệu Tiến, đến một câu không nói nên lời.
- Lý huynh, nếu như ngươi không chấp nhận, thì ta sẽ tự đi lấy, cái này thì tùy ngươi.
Triệu Tiến thái độ bình tĩnh.
Nét hung ác trên mặt của Sát Trư Lý không còn nữa. Y nghĩ đến tin tức đã nghe hôm qua, nghĩ đến mình đã tóm lấy thủ hạ hỏi han mấy lần, còn cho người đi ra tận hiện trường để xem và nhờ người đến nha môn nghe ngóng. Tin tức của từng người mang về đều xác nhận, đám trộm cướp liều mạng đó đích xác do bọn Triệu Tiến giết sạch.
Mười mấy đao khách Cật Nhân Báo Tử đó, những gì mà Sát Trư Lý biết còn hơn nhiều so với đồn đại. Mạng người chết bởi tay mười mấy tên hung đồ còn nhiều hơn so với đồn đại nhiều. Từ Châu, Hoài An, Phượng Dương, Dương Châu mấy địa phương này, rất nhiều hung án, đại án đều do bọn chúng gây ra, chẳng qua là tranh đấu trong giới giang hồ, không phải là thứ để cho người ta biết mà thôi.
Liều mạng, dũng mãnh đến vậy, không ngờ lại bị mấy con em nhà giàu trong thành giết sạch sành sanh. Nhưng lại còn biết những con em này võ nghệ cao cường. Thói đời trong giang hồ, cá lớn nuốt cá bé, ai khỏe thì ăn nhiều. Hơn nữa bàn về mối quan hệ hay chỗ dựa, tiền bối của bọn Triệu Tiến ở thành Từ Châu đều có thể hoành hành, ngay cả chỗ dựa của Sát Trư Lý đều đắc tội không nổi.
Suy trước tính sau, đánh không lại, chỗ dựa vững chắc không sánh bằng. Vốn cho rằng lần này tới là để chia lãi, chưa từng nghĩ là mang mỡ đến miệng mèo. Sát Trư Lý đột nhiên cảm thấy, mình với Triệu Tiến căn bản không ở cùng trong một tầng lớp, lần này đến là tự rước lấy nhục vào thân. Nghĩ đến đây, cả người Sát Trư Lý đều trút hết giận, mặt xám như chì nói:
- Triệu tiểu ca đã nói như vậy rồi, thì cứ thế mà làm.
Triệu Tiến vừa gật đầu, thì nghe thấy người trong bãi để hàng thất kinh gọi. Có thể thấy cả bọn đều ngẩng lên nhìn về một hướng nào đó. Triệu Tiến quay ngoắt đầu nhìn lại, lại là một nơi nào đó ở phía đông bốc lên một cột khói, không biết ở đó bị cháy rồi.
Khí hậu Từ Châu lúc giao mùa xuân hạ rất ẩm ướt, không thể nào dễ dàng phát hỏa. Có trời mới biết tại sao lại bị cháy, trước mắt thấy cột khói ngày càng đậm đặc, hẳn là cháy ngày càng to.
- Triệu tiểu ca, cung phụng lên trên tính thế nào?
Đang nhìn đám cháy, nghe thấy Sát Trư Lý ở sau lưng bé tiếng hỏi.
Những việc làm ăn mờ ám không được nha môn ngầm cho phép hay che chở thì làm không nổi. Cho nên cung phụng cho nha môn cũng là một con số định trước cần phải có.
- Mọi chi phí, chỗ ta đây cũng chi ra bốn phần.
Triệu Tiến mở miệng nói.
Nghe đến đó, đồ tể Lý A Phổ mới thở phào. Vị thiếu gia này làm việc có thể coi là công bằng, nói chung không đến nỗi bóc lột đến tận xương tận tủy.
Cột khói kia đã không còn đen kịt, đám cháy hẳn là yếu đi nhiều.Giữa ban ngày ban mặt bắt lửa cháy, người cứu trợ sẽ rất đông, sẽ không gây ra đại họa.
Quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt của Sát Trư Lý rất kém, Triệu Tiến cười cười nói:
- Ngươi không cần phải tỏ vẻ như thế. Việc làm ăn của Nghiêm Mặt đen lớn hơn so với ngươi nhiều. Ngươi được ăn bốn phần còn hơn nhiều so với bốn phần mà ngươi phải bỏ ra nhiều. Tính ra ngươi vẫn còn kiếm đấy. Hơn nữa, ta không lấy không bạc của ngươi đâu. Sau này gặp chỗ nào khó xử cứ đến tìm ta, ta sẽ giải quyết cho ngươi. Nhưng có một điều kiện cần phải nói rõ, không được giấu diếm. Nếu như bị ta kiểm tra ra, đến lúc đó thì đừng có nói gì đến tình nghĩa nữa.
- Xin tiểu ca, không, Triệu công tử yên tâm, tại hạ nhất định làm được.
Sát Trư Lý cuối cùng tự sắp đặt vị trí cho mình.
Nếu như nói vừa rồi Sát Trư Lý bị Triệu Tiến dùng sức mạnh thô bạo khuất phục, thì vừa rồi những lời nói cực kỳ mạch lạc của Triệu Tiến khiến cho Lý A Phổ có chút tin phục. Làm việc rất có phương pháp, làm rõ ràng như vậy, cứ một mực mạnh mẽ như vậy. Một nhân vật như vậy cứ cho là còn trẻ đi chăng nữa cũng không thể nào tranh giành được.
- Tất cả đều bắt đầu tính từ tháng trước, Nghiêm Mặt đen bên kia và bản thân ngươi bên này. Chiều nay đưa lại đây,
Triệu Tiến sau cùng nói. Sát Trư Lý cũng không dám nói nhiều, chỉ còn biết chấp nhận.
Lúc ra về, cả bọn đều nhìn thấy Sát Trư Lý cúi đầu khom lưng, hết sức khách khí. Rất nhiều người không biết Sát Trư Lý, nhưng biết loại người như y không ít, cả bọn tranh luận giảng giải, nhìn ánh mắt của Triệu Tiến đều đặc biệt kính nể.
- Lửa hẳn là bị dập tắt rồi.
Thạch Mãn Cường nhìn sang bên kia nói. Cả bọn nhìn theo sang, phát hiện đám khói đã tan, quang đãng hơn nhiều so với lúc đậm đặc ban nãy.
Nghe được câu đó, tên Sát Trư Lý kia càng thêm nản chí. Y phát hiện sự chú ý bên kia không còn tập trung vào y nữa. Vốn cho rằng nhà mình là ghê gớm, chưa từng nghĩ hoàn toàn không có trong con mắt của đối phương.
Chờ cho Sát Trư Lý đi xong, những người vây xung quanh xem càng ngày càng đông, đều muốn xem xem uy phong của vị Triệu công tử này, xem xem đợt huấn luyện giống như khỉ làm xiếc kia. Đám vô công rồi nghề kia mặc dù rất sợ hãi Triệu Tiến, nhưng chen lấn xô đẩy nhau, đám đông ngày càng gần lại, không chỉ có đám trẻ con không còn không gian để chơi đùa, ngay đến cả việc huấn luyện đám gia đinh cũng không có cách nào để tiến hành bình thường.
- Tất cả nghiêm.
Triệu Tiến hét to. Trong đám gia đinh đã có người trễ nải vội vàng đứng thẳng lên.
- Hướng đông bước đều, bước.
Đám gia đinh vội vàng hướng về phía đông cất bước. Nếu không có thanh trường mâu trong tay Triệu Tiến chỉ về phía đông, bọn họ mười phần có đến tám chín phần sẽ nhầm hướng.
Đi ra ngoài chưa đến mười bước, trước mặt chính là đám đông. Đám trẻ con sớm đã cười tránh ra, đám vô công rồi nghề kia vẫn đang chen chúc không biết di chuyển, không ít người thấy ồn ào còn có thái độ giễu cợt.
Đám gia đinh phát hiện trước mặt không có lối nào để đi, bước chân đều chậm lại, có một số người thậm chí dừng hẳn lại, đội ngũ loạn lên.
- Ai cho các ngươi dừng bước lại? Trái lệnh sẽ bị phạt.
Triệu Tiến ở phía sau hét lên.
Nghĩ đến gậy phang vào mông, đám gia đinh cứng cỏi tiếp tục tiến về phía trước, chẳng mấy bước nữa là đâm vào đám vô công rồi nghề đến xem cảnh náo nhiệt đang chen chúc phía trước. Đám vô công rồi nghề bắt đầu cảm thấy hứng thú, nhưng trước mặt đang đi tới, sau lưng bị kẹt không thể đi, bị kẹt không thể động đậy, những tên to gan bắt đầu chửi rủa.
- Người nào chắn trước mặt các ngươi thì đánh kẻ đó, đánh cho chạy mới thôi.
Triệu Tiến lại ở phía sau hét lên.
/214
|