Chương 123:. Đánh giá.
Sau khi nghe được tin này, Triệu Tiến theo bản năng giật mình, hét to với đám gia đinh:
- Đứng nghiêm tại chỗ.
Sau đó gọi to Lôi Tài luôn luôn đứng xem ở bên cạnh:
- Ngươi bây giờ đi ngay sang cửa hàng ở bên Vân Sơn dò la tin tức, ta muốn biết tường tận những chuyện vừa qua.
Lôi Tài gật đầu vâng dạ, nhanh chân đi sang bên đó. Triệu Tiến lại nói với Lưu Dũng:
- Tiểu Dũng ngươi với Băng Phong và cả Đại Lôi cùng đi sang bên Hắc Hổ Miếu, Vân Sơn tự bên đó đều có quan hệ với đủ hạng người ở trong thành, cháy ở bên đó, cần phải phòng bị có biến bên Hắc Hổ miếu
Ba người bên kia dạ một tiếng, cũng vội vàng đi.
Mấy người kia đi rồi, Triệu Tiến điềm tĩnh tiếp tục huấn luyện, còn gọi mấy người Trần Thăng, Vương Triệu Tĩnh, Thạch Mãn Cường và Cát Hương tới, bảo họ cùng theo dõi huấn luyện. Vốn là một mình Triệu Tiến theo dõi, đám gia đinh cũng cảm thấy không chịu nổi. Bây giờ năm người cùng theo dõi một lúc, thật sự là khổ không thể nào tả nổi. Phạm một lỗi nhỏ xíu liền bị tóm ra để trừng phạt, may mà lỗi nhỏ ba roi, cũng không đến nỗi quá đau.
Người đi được một lúc, Triệu Tiến chợt nghĩ ra điều gì đó, đám cháy to ở cửa hàng Vân Sơn không chừng có liên quan đến nhị bá của Mộc Thục Lan.
Lần trước hòa thượng ở Vân Sơn tự phái người theo dõi Mộc Thục Lan, cửa hàng Vân Sơn đã bị người của Văn Hương giáo phóng hỏa trả thù. Đợi đến khi phụ thân của Mộc Thục Lan chết bất đắc kỳ tử, Vân Sơn Tự phái người lừa gạt cô gái. Chuyện này Văn Hương giáo chắc chắn sẽ không chịu để yên. Nhị bá của Mộc Thục Lan xuống tay ác như vậy, mấy chục nhân mạng đều bị tẩy sạch. Vân Sơn Tự này chắc chắn cũng bị liệt vào danh sách trả thù.
Tuy nhiên, Vân Sơn tự tuy gọi là chùa miếu, trên thực tế là một trang viên lớn, bên trong có hơn một nghìn tráng đinh, phòng bị rất chặt chẽ, muốn qua đó quấy nhiễu rất khó. Nhưng cửa hàng Vân Sơn trong thành thì đối phó lại rất dễ. Hơn nữa Văn Hương giáo và Vân Sơn tự đều là hai thế lực lớn, thật sự muốn sống mái với nhau thì cả hai đều thiệt hại, cho nên báo thù cũng rất có chừng mực, đốt cháy cửa hàng Vân Sơn chính là điểm cuối cùng của lời cảnh cáo.
Lại huấn luyện không bao lâu, Lôi Tài mang theo tin tức đã trở lại.
- Cửa hàng Vân Sơn đã bị thiêu hủy hơn một nửa, hai tiểu nhị bị cháy hỏng mặt, nhưng không có người nào chết. Tất cả đều nói cửa hàng Vân Sơn bất thình lình bị cháy, hơn nữa còn từ các địa điểm khác nhau như kho hàng và kho chứa củi cháy ra. Cũng may mà là ban ngày, nếu như ban đêm, người ở bên trong e rằng không chạy ra được, người trong nha môn đã đi rồi. Bởi vì hiện trường có mùi cháy của đuốc thông, hơn nữa mọi người đều nói, cháy tệ hại như thế, chắc chắn là có người phóng hỏa.
Lôi Tài nói như vậy càng khẳng định cách nghĩ của Triệu Tiến là đúng. Xem ra chỉ là sự trả thù nhằm vào Vân Sơn tự, chứ không hề dính dáng đến người nào khác.
Tuy nhiên nét mặt của Triệu Tiến từ lúc này trở đi bắt đầu âm trầm. Cả bọn cho rằng hắn nghĩ đến việc gì cấp bách, lại không nghĩ rằng Triệu Tiến chỉ là vì nghĩ đến sự ra đi của Mộc Thục Lan, tâm tư mới trở nên u ám.
Lúc trời xẩm tối, mấy người Diệp văn thư mới đến, sắc mặt đều vô cùng hoảng hốt, vội vàng giải thích nói trong nha môn đột nhiên có việc gấp, không thể bỏ đi ngay được.
Song hôm nay ngoài đám vô công rồi nghề và trẻ con ra, ở đây chẳng có người ứng mộ nào độ tuổi thích hợp. Muốn tới đây là những người dám đánh dám đấm, hơn nữa còn bằng lòng bán mình làm kẻ hầu hạ, nào có thể nhiều như thế.
Triệu Tiến cười và đưa số bạc đã nói trước khi bắt tay vào công việc. Diêp văn thư kia vội vàng chối đây đẩy, mãi sau cùng mới nhận, khi ra về nét mặt đầy cảm kích.
Ngày hôm nay cứ như vậy bình thản trôi đi, Triệu Tiến hầu như có thể nghĩ được tương lai. Từ nay về sau một thời gian dài sẽ phải vượt qua sự đơn điệu, buồn tẻ trong huấn luyện, tức là giống y như việc luyện võ mấy năm trước.
- Các ngươi về nhà nhớ luyện thêm, đừng để đến lúc giáo đầu không bằng gia đinh.
Triệu Tiến hiếm khi làu bàu một câu.
Mấy người đến nửa đường thì tách ra, ai về nhà nấy. Trần Hồng vừa đi vừa lẩm nhẩm tính toán, đến nỗi mấy lần bị trượt chân, được Trần Thăng đỡ lấy lưng mới khỏi bị ngã.
Vương Triệu Tĩnh và người đi theo y hôm nay là Hà thúc lặng lẽ đi một đoạn. Nhìn thấy xung quanh không có người, Vương Triệu Tĩnh mới trầm giọng nói:
- Hà thúc, ngày mai thúc không cần theo ta đi nữa, đi ra đó thì không thể xảy ra chuyện gì được.
Người trung niên mang theo hòm sách kia cười nói:
- Thiếu gia, ngươi ở đó quả thực không thể có chuyện gì xảy ra được. Song tiểu nhân đi theo hay không đi theo, phải có lời của lão gia mới được. Tiểu nhân còn nhiều lời thêm một câu, thiếu gia ở đó cả ngày trời cũng chẳng nhìn sách đến một lần, thiếu gia nhất định không thể bỏ phí sự nghiệp được.
Nghe đến đây, Vương Triệu Tĩnh cau mày nói:
- Thi tú tài là tứ thư ngũ kinh, thi cử nhân vẫn là tứ thư ngũ kinh, sách ta đọc thuộc làu làu, những đề mục khoanh tròn cũng làm chẳng có vấn đề gì, quen thuộc quá rồi, nhưng cứ cái bộ sách như vậy phải lật đi lật lại, thật sự chán ngấy..
Hà thúc kia cười cười không nói gì. Vương Triệu Tĩnh cũng tự thấy mình lắm mồm, chủ tớ hai người lại lùi lũi đi.
Sau khi về đến nhà, Vương Triệu Tĩnh tự mình về thư phòng đọc sách. Hà thúc kia thì đi đến thư phòng của Vương Hữu Sơn bên kia.
Người trên kẻ dưới nhà Vương gia đều biết thân phận của vị Hà thúc này không phải kẻ tầm thường, đi tới bên đó, người hầu của Vương Hữu Sơn liền đưa người vào trong.
Nhìn thấy y đi vào, Vương Hữu Sơn đang tập viết bỏ bút xuống, mở miệng hỏi:
- Hôm nay ngươi cũng Tĩnh nhi đi xem, thấy thế nào?
- Hồi lão gia, thiếu gia ở bên đó sẽ không có nguy hiểm gì. Mấy bằng hữu của thiếu gia tuổi tuy còn nhỏ nhưng thân thủ không hề kém. Hơn nữa đều đã từng giết người thấy máu tươi, đôi bên có thể bảo vệ nhau chu toàn.
Hà thúc cung kính trả lời.
Vương Hữu Sơn trầm ngâm một lát, lại mở miệng nói:
- Chuyện binh võ ta không hiểu, ta nhớ người đề cử ngươi nói. Ngươi xuất thân ở Diên Tuy bên kia, còn từng đi Cáp Mật Vệ Tây vực, biết nhiều hiểu rộng, ngươi cảm thấy tên Triệu Tiến này thế nào?
- Thưa lão gia, tiểu nhân cảm thấy rất kỳ lạ, Triệu Tiến này không ngờ lại biết phương pháp luyện binh. Vả lại không chỉ là biết, còn có thể đích thân ra sân huấn luyện.
Hà thúc kia nói ra điểm nghi hoặc.
Vương Hữu Sơn cười cười nói:
- Phụ thân của Triệu Tiến kia tuy làm đao phủ, làm sai nha trong nha môn. Nhưng y là bách hộ của Từ Châu vệ, xuất thân là võ quan, mưa dầm thấm lâu, biết luyện binh cũng chẳng có gì là kỳ lạ.
Nghe thế, Hà thúc kia cũng không nhịn được cười. Vương Hữu Sơn nhíu mày nhìn lại, vị Hà thúc này vội cúi người xuống nói:
- Lão gia đừng trách, lão gia người không biết rồi. Trong vệ sở của Đại Minh chúng ta làm gì có ai biết luyện binh, có thể biết tư thế cầm gậy cầm thương, đã được coi là không mất gốc rồi. Hơn nữa tiểu nhân không chỉ thấy lạ điểm này, phương pháp luyện binh của Triệu Tiến này khác với của Đại Minh chúng ta.
Vương Hữu Sơn chậm rãi lắc đầu:
- Không cần biết khác nhau cái gì, một khi đã như vậy, cứ mặc bọn chúng. Ngày mai ta sẽ đi Nam kinh thăm bằng hữu. Hàng ngày ngươi cũng không cần phải đi theo ngay sát, ngầm bảo vệ là được rồi.
Đêm nay Triệu Chấn Đường cuối cùng thì cũng về nhà ăn cơm. Thần sắc lão trông rất mỏi mệt, xem ra, vụ án đã đến giai đoạn kết thúc.
Một nhà ba người ngồi ở bàn ăn, cảm xúc cũng bình thường. Hà Thúy Hoa vẫn mang bốn cái bát, bốn đôi đũa đặt lên bàn, sau đó lại cầm xuống, lúc quay lại vẫn lau nước mắt liên tục.
Triệu Tiến biết rằng mẫu thân mình vẫn nhớ đến Mộc Thục Lan. Trong lòng hắn cũng không thoải mái, nhưng chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua, không thể cứ luôn luôn nghĩ đến nó, dứt khoát chuyển đề tài nói:
- Cha, đám cháy hôm nay có phải là do đám người của Văn Hương giáo phóng hỏa không?
Triệu Chấn Đường không cấm kỵ nói chuyện này với Triệu Tiến, lão đầu tiên gật gật đầu, sau mới trầm ngâm nói:
- Chắc là đúng. Cha Tiểu Lan chết bất đắc kỳ tử, Văn Hương giáo Từ Châu bên này loạn lên. Nghe nói có liên quan đến Vân Sơn tự không ít, ngọn lửa này hẳn là để cảnh cáo.
Nghe đến đây, Triệu Tiến cũng giật mình, không nghĩ rằng chuyện này cũng dây dưa đến Vân Sơn tự, chả lẽ lại là vì Mộc Thục Lan? Lập tức Triệu Tiến tự mình phủ định ý nghĩ này. Nếu như vì cô gái này mà gây ra chuyện lớn như vậy, thì Vân Sơn tự kia hơi có phần quá ngu ngốc rồi, ngu ngốc thì chắc chắn không thế làm được đến bây giờ to như vậy.
- Cha, chỗ dựa của Nghiêm mặt đen là Vân Sơn tự sao? Hôm nay cái tên Sát Trư Lý gì đó đến tìm ta, nói Nghiêm Mặt đen trưa hôm qua đã đưa cả nhà ra khỏi thành rồi.
Triệu Tiến lại nói.
Lần này đến lượt Triệu Chấn Đường sửng sốt, lão hầm hầm đập tay xuống bàn chửi:
- Đồ tạp chủng, không ngờ lại to gan đến thế, không biết sợ bị chém thành trăm ngàn mảnh sao?
Trút giận ra câu này xong, Triệu Chấn Đường mới mở miệng nói:
- Ca ca của Nghiêm Mặt đen là viện chủ viện Vân Sơn tự Bi Châu . Y ở Từ Châu thành hoàn toàn dựa vào ca ca của y chống lưng, bình thường đến cả nha môn bên này cũng không thèm để ý. Xem ra con giết sáu tên hòa thượng đã chuốc thù oán với Vân Sơn tự rồi, bằng không bọn chúng sẽ không ba phen bốn bận đi tìm con để quấy nhiễu như vậy.
- Hai cha con ông lại nói chuyện gì vậy. Tiểu Tiến, chuyện chếm giết làm ít thôi, đừng có làm cho nương ở nhà lo lắng sợ hãi.
Sự chú ý của Hà Thúy Hoa quả nhiên là có thay đổi, vội vàng nói lý dặn dò Triệu Tiến.
Xem ra chuyện giết người hôm qua, mẫu thân Hà Thúy Hoa vẫn chưa hề biết. Triệu Tiến cười cười giải thích nói:
- Nương, nương không cần phải lo lắng, con cùng cha đang trò chuyện mà.
Tiếp đó, Triệu Chấn Đường và Triệu Tiến hai cha con đều hiểu ngầm không nói gì nữa. Cả nhà đều tăng tốc độ ăn nhanh hơn.
Sau khi ăn xong, Hà Thúy Hoa tự đi dọn dẹp. Triệu Tiến ngẫm nghĩ một chút rồi mở miệng nói:
- Cha, tường sân có chỗ bị đổ, chúng ta đi ra xem một chút đi.
Triệu Chấn Đường sửng sốt, lập tức hiểu ngay ra, lẳng lặng bước nhanh ra ngoài. Hai cha con ra tới sân, Triệu Chấn Đường quay đầu lại nhìn vào trong phòng một cái, sau đó mở miệng nói:
- Chuyện của con đã làm rồi, cũng đừng có sợ bị mẹ con biết, sớm muộn gì cũng sẽ có người nói cho mẹ con.
- Cha, không phải con nói chuyện đó.
Triệu Tiến lắc đầu, sau đó đem chuyện hôm nay Sát Trư Lý đến gặp, trước sau kể cho Triệu Chấn Đường nghe.
Triệu Chấn Đường lắc lắc đầu nói:
- Nói như vậy, thành nam bên kia xem như bị con nắm lấy rồi. Ở cái tuổi này của con, không ngờ có thể làm được chuyện như vậy. Còn chưa dựa vào quan lớn, thật là…
Trong lời nói rất nhiều cảm xúc. Triệu Tiến trầm giọng nói:
- Cha, con muốn quét sạch mọi thế lực của Vân Sơn tự ở trong thành.
Nghe thế, Triệu Chấn Đường lập tức ngẩn người ra, giống như người xa lạ đang nhìn Triệu Tiến, một lúc sau mới nhíu mày mở miệng nói:
- Đây cũng là điều Nhị thúc con dạy à?
Triệu Tiến không trả lời, Triệu Chấn Đường lắc đầu nói:
- Vân Sơn tự vốn ở trong thành cũng không có hàng ngũ, con động thủ thì được, có cái gì khó làm thì tới tìm ta.
Phản ứng cha mình có phần nào lạnh nhạt, Triệu Tiến ngược lại thấy ngạc nhiên, không kìm nổi hỏi:
- Cha, Vân Sơn tự ở trong thành không có hàng ngũ sao?
Theo như cách nghĩ dự liệu của Triệu Tiến, trung tâm Từ Châu chắc chắn là thành Từ Châu, Vân Sơn tự ở trong thành chắc chắn có không ít công việc làm ăn và địa bàn.
- Nơi cùng khổ này nào có nhiều người như vậy. Vân Sơn Tự căn bản là mấy nơi tép riu ngoài thành. Con đã khuất phục mấy cái rồi, đương nhiên sẽ là như thế.
Triệu Chấn Đường cười vỗ vỗ vào vai Triệu Tiến.
/214
|