Chương 124:. Tiền thu.
Triệu Tiến hơi đỏ mặt, hai ngày nay mọi việc đều rất thuận lợi, thật sự có chút tự cho mình là đúng.
Con khỉ đang ở bên cạnh gặm trái cây, bị Triệu Chấn Đường nhìn trừng trừng, động tác có vẻ cứng nhắc. Nhưng không phải Triệu Chấn Đường nhìn nó, lão ngẫm nghĩ rồi lại mở miệng nói:
- Chuyện của Vân Sơn tự giờ con cũng đừng nên lo lắng nhiều quá. Đám hòa thượng hiện nay đau đầu nhất chính là đám người của Văn Hương giáo. Nhị bá của Tiểu Lan cũng không phải là người biết nói chuyện đạo lý, trước đó đám hòa thượng này đã giở trò nhiều lần, lần này không thể không tìm đến trả thù.
Nghĩ lại đám cháy lớn ban ngày ở cửa hàng Vân Sơn tự, đích xác là đạo lý này. Triệu Tiến gật gật đầu, Triệu Chấn Đường ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, quay người lại đặt tay lên vai hắn:
- Con hiện nay dằn vặt nhiều quá, ta là cha con thực ra không thể giúp được con quá nhiều. Chỉ mong con khi làm điều gì hãy nghĩ đến mẹ con và ta, nhất định phải cẩn thận. Nhị thúc của con đã dạy con như vậy, chỉ hy vọng con có triển vọng, chứ không phải muốn con gặp chuyện.
Lời nói thong thả, ẩn chứa bên trong sự yêu thương và quan tâm. Triệu Tiến chẳng biết trả lời thế nào, chỉ chậm rãi gật đầu kiên quyết.
Theo thường lệ, luyện xong, Triệu Tiến không đi ngủ ngay, mà đi kiểm tra qua cửa ra vào, cửa sổ. Hắn phát hiện phụ thân Triệu Chấn Đường đã đặt đồ dùng trong nhà để cảnh báo trước rồi.
Đặt đoản đao dưới gối, hắn vẫn cảnh giác ngủ một đêm, sáng sớm hôm sau dậy, vẫn bình yên vô sự.
Luyện tập buổi sáng là cùng nhau luyện với Vương Triệu Tĩnh và Trần Thăng, Triệu Tiến chỉ cảm khái nói với bằng hữu một câu:
- Nhất định phải cẩn thận, nhất định không thể tự cao tự đại.
Buổi sáng đi ra bãi để hàng, phát hiện Diệp văn thư và hai nhân viên đã chờ từ sớm ở đó. Nhìn thấy Triệu Tiến đến, cùng cười nói hôm nay lại đến xem, rốt cuộc có người nào đến ứng mộ không, tuyệt đối không dám làm nhỡ việc của Tiến thiếu gia.
Đám gia đinh đã được Thạch Mãn Cường và Cát Hương dẫn ra luyện từ sáng sớm. Lưu Dũng thì đã đi sang Hắc Hổ miếu bên kia, xem ra mọi thứ đang đi theo quỹ đạo của nó.
Hôm nay bãi để hàng yên tĩnh hơn so với hôm qua nhiều. Đám trẻ con tự giác chơi ở một góc, bọn vô công rồi nghề chỉ lác đác vài tên, đứng từ rất xa nhìn lại.
Đợi cho Tôn Đại Lôi, Đổng Băng Phong bọn họ đến, Lưu Dũng quay trở lại, Triệu Tiến sắp xếp cho đám gia đinh đứng nghiêm ở ngoài bãi để hàng. Sau đó đóng cửa sân lại, hạ thấp giọng kiểm tra việc nắm vững phương pháp huấn luyện của đồng bạn, tập qua từng hạng mục, đồng bạn tuy rằng tập có tốt hơn đám gia đinh, nhưng cũng không thể nói là tốt được, chỉ qua quýt mà thôi. Triệu Tiến sầm mặt lại dặn dò cả bọn nhất định phải chuyên tâm khắc khổ, sau đó mới ra ngoài bắt đầu huấn luyện.
Huấn luyện hôm nay, trên thực tế biến thành hai tốp. Đồng bạn chuyên môn ở trong sân, đám gia đinh thì ngoài bãi để hàng, tách biệt nhau ra, bằng không sẽ ảnh hưởng đến uy tín của đồng bạn, sau này sẽ không chỉ huy nổi.
Lại một lát sau, Trần Hồng cầm sổ sách đến. Cậu cười hì hì đi vào xem huấn luyện bên trong, cũng không có quấy rầy Triệu Tiến bên này.
Sau khi huấn luyện một canh giờ, đám gia đinh lại có không ít người bị gậy của Triệu Tiến vụt. Nhưng những hạng mục như nện bước và đội ngũ cũng có tiến bộ, cho dù góc độ rất nhỏ.
Mặt trời đã lên rất cao. Lúc này Trần Nhị Cẩu dẫn hai người đến, một người vác một bao nặng. Trần Nhị Cẩu và một người khác đều cầm vũ khí, mặt mũi rất căng thẳng.
Sau khi nhìn thấy Triệu Tiến, Trần Nhị Cẩu mới thở phào, vội vàng tiến lên bái kiến, cung kính nói:
- Tiến gia, tiểu nhân hôm nay đến giao nộp bạc đây.
Triệu Tiến đi vào trong gọi Trần Thăng ra, bảo Trần Thăng tới huấn luyện đám gia đinh. Hắn đưa Trần Nhị Cẩu đi vào trong sân có đồng bọn đang luyện tập.
Trong cái bao nặng kia đều là tiền đồng và bạc lẻ. Trần Hồng tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng tính tiền tính sổ sách lại rất là nhanh nhẹn, hoạt bát. Chẳng bao lâu sau đã tính ra con số, tổng cộng bảy mươi bảy lạng.
Sở dĩ bao to như vậy là vì tiền đồng quá nhiều. Nhìn thấy mặt Triệu Tiến không có biểu hiện gì, Trần Nhị Cẩu rất cẩn thận nói:
- Tiến gia, đây là tiền bảy phần lãi ròng tháng trước.
Triệu Tiến nhăn mày lại, Trình Đồng Đầu bên kia bao gái đánh bạc, còn rất nhiều việc làm ăn mờ ám, bảy phần lãi ròng một tháng chỉ thế này thôi sao?
Nhìn thấy biểu hiện của hắn, Trần Nhị Cẩu lập tức luống cuống, vội vàng giải thích nói:
- Tiến gia, chia lãi cung phụng các vị ở nha môn đã đưa lên rồi. Đồng Đầu vừa mới chết, các huynh đệ ở phía dưới cũng phải trấn an, tiểu nhân mới quản việc, cũng phải mua chuộc lòng người, không dám cắt xén cái gì, cho nên nộp lên hơi thiếu một chút. Nếu như sau này chú ý hơn, chín mươi lạng vẫn có.
Chín mươi lạng cũng không nhiều,Triệu Tiến luôn cảm thấy việc làm ăn đen tối và những chuyện mua bán mờ ám này sẽ kiếm được nhiều tiền. Chín mươi lạng tuy rằng không thể nói là số nhỏ, nhưng cảm thấy hơi tồi tàn.
Nghĩ thì nghĩ, Triệu Tiến vẫn trầm giọng nói:
- Không cần cắt xén, Đồng Đầu cũng vì điều này mà mất lòng người, hai tên thủ hạ Nhất Toát Mao và Đại Đầu Hoàng câu kết với người ngoài, tiền ngươi nên chi cứ việc chi, chỉ cần sổ sách rõ ràng là được.
Nghe được Triệu Tiến nói như vậy, Trần Nhị Cẩu mới thở phào, vội nói:
- Tiểu nhân đều đã tiếp nhận việc làm ăn của Đồng Đầu rồi, không chỉ Đồng Đầu giấu diếm, Nhất Toát Mao và Đại Đầu Hoàng cũng ngấm ngầm mua bán, tiểu nhân đều không bỏ sót.
Triệu Tiến gật gật đầu, nhìn chung không khí cũng dịu đi rất nhiều, bên kia Trần Hồng đang đem tiền đồng và bạc ra phân từng loại, còn luôn mồm lẩm bẩm:
- Chất lượng kém.
Còn đám người Vương Triệu Tĩnh ở bên cạnh thì đưa mắt nhìn nhau, đều rất đỗi kinh ngạc. Bọn họ không thể nghĩ được rằng Triệu Tiến lại có vẻ mặt như vậy, điệu bộ này dường như phải người ba bốn mươi tuổi mới có được.
Thừa dịp không khí đang thoải mái, Trần Nhị Cẩu vuốt mồ hôi trên trán, khom lưng nói:
- Kính xin Tiến gia phái người quản sổ sách tới sớm một chút, tiểu nhân không biết tí gì về tính toán, cũng sợ công việc tạm thời.
Triệu Tiến gật gật đầu. Trần Nhị Cẩu vừa định chuẩn bị cáo từ, Triệu Tiến lại từ trong đống bạc kia lấy ra gần mười lạng, đưa cho Trần Nhị Cẩu nói:
- Số bạc này coi như là tiền ngươi đã vất vả, cứ làm tốt đi, sau này ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu?
Trần Nhị Cẩu sợ hãi chối đây đẩy, nhìn thấy Triệu Tiến vẫn kiên quyết mới rối rít cảm ơn nhận lấy, rồi mới rời đi. Khi đưa người ra cửa, y cuối cùng mới hết vẻ căng thẳng.
- Lưu Dũng, ngươi và Nhị Hồng nhận lấy tiền bạc, nhớ nhắc Thach thúc bên kia đào một cái hầm ở trong phòng, dùng để chứa tiền tài.
Triệu Tiến dặn dò một câu.
Hai người đi làm việc rồi, Vương Triệu Tĩnh mới mở miệng nói:
- Triệu huynh, ngươi cảm thấy Trần Nhị Cẩu này bí mật tham ô phải không?
Vương Triệu Tĩnh tâm tư nhanh nhạy, quan sát hiểu được. Triệu Tiến lắc đầu nói:
- Hắn không có gan đó, chí ít là bây giờ hắn chưa có cái gan đó. Hơn nữa còn yêu cầu ta phái người làm sổ sách qua đó, cũng là để thể hiện mình sạch sẽ và trung thành.
Tất cả mọi người đều gật đầu, Triệu Tiến nhíu mày nói thêm:
- Ta thấy kỳ lạ là, Trình Đồng Đầu chia đều một tháng không ngờ chỉ có từng này bạc.
- Đại ca, khấu trừ đi những chi tiêu mà chúng ta đã dùng, số còn lại hiện nay của chúng ta, có thể còn thừa nhiều.
Cát Hương tiếp lời nói. Y cười rạng rỡ, rõ ràng là vì số tiền tiết kiệm này mà vui lên.
Vẻ mặt của Thạch Mãn Cường cũng có biểu hiện tán đồng, Đổng Băng Phong và Tôn Đại Lôi thì có chút không đồng ý. Đó là sự khác biệt của gia cảnh khác nhau.
- Còn lâu mới đủ.
Triệu Tiến thản nhiên nói, nhìn mọi người đều có vẻ mặt lẫn lộn không hiểu, Triệu Tiến cười lại giải thích một câu:
- Chúng ta sau này phải làm việc lớn, chút tiền ấy đủ làm cái gì được.
Cả bọn đều đăm chiêu suy nghĩ, chỉ có Vương Triệu Tĩnh để lộ nét mặt là hiểu rõ.
- Triệu đại ca, tiểu đệ phải chi một khoản tiền, dùng để mua sổ sách, bút mực và một số thứ khác, có thể làm cho đệ một cái quầy được không.
Trần Hồng đã cất kỹ tiền, sau khi đi ra rất là phấn chấn nói.
Triệu Tiến cười gật đầu đồng ý, sắp đặt cả bọn tiếp tục huấn luyện. Còn mình thì quay người đi ra cửa, bên ngoài gia đinh mới luyện không đến hai ngày, giao cho Trần Thăng lạ lẫm tóm lại không yên tâm.
Tới bãi để hàng, lại phát hiện Trần Thăng đang dẫn cả đám chạy vòng tròn, vừa chạy vừa hô khẩu lệnh, đội ngũ đã hơi rối loạn.
Triệu Tiến vừa định qua đó để uốn nắn, lại nhìn thấy Sát Trư Lý dẫn bốn người đi tới. Từ xa nhìn Triệu Tiến, Sát Trư Lý tươi cười vòng tay thi lễ, cũng rất là khách khí.
- Nhà cửa của Nghiêm Mặt đen trong thành ngay một lúc không kiểm kê được, đồ đạc ngoài thành thì không động tới được, chỉ có những nơi kinh doanh của hắn mới lấy được, nhưng có thể đưa cho tiền bạc của tháng trước cũng không nhiều. Chơi xúc xắc, gái bán thân, còn có hai chủ chứa đồ ăn cắp, cũng từ mấy đám này mà lấy ra, vơ vét của dân và những việc làm ăn khác, qua tháng này có thể nộp tiền lên.
Sát Trư Lý nhìn rất thẳng tính, nói đến khoản mục lại rất tỉ mỉ, đến cuối cùng lấy ra năm mươi lạng bạc.
- Ngày hôm qua Tiến thiếu gia cần gấp, sau khi về tôi gấp gáp kiểm kê. Nghiêm Mặt đen bên kia sáu phần là gần một trăm hai mươi lạng bạc. Bây giờ có thể nộp lên cũng là hơn ba phần một chút, tại hạ góp nhặt hoàn chỉnh, lấy ra năm mươi lạng rồi.
Nói xong, Sát Trư Lý lại lấy ra một cái bao nhỏ, mở miệng nói:
- Đây là bốn phần làm ăn của tại hạ. Tổng cộng ba mươi lăm lạng, mời Tiến thiếu gia kiểm kê.
Nếu như không có Trần Nhị Cẩu trước đó đã giao nộp, Triệu Tiến nhất định sẽ cho rằng Sát Trư Lý giấu diếm, nhưng bên kia giao nộp bảy phần vẫn chưa được tám mươi lạng. Những con số này của bên này là rất hợp lý rồi.
Nhìn thấy Triệu Tiến nhíu mày, Sát Trư Lý sắc mặt khó coi. Y ngày hôm qua từ bên này trở về, cố y cầm năm mươi lạng bạc để tìm quan hệ trong nha môn, muốn xác nhận lại nguyên nhân của mười mấy đao khách liều mạng kia. Lý A Phổ này tự khắc biết cái cần biết, đích xác là Triệu Tiến bọn họ giết. Hơn nữa sau khi bình tĩnh lại, càng nghĩ đến nhiều sự việc hơn, Sát Trư Lý lại nghĩ tới Trình Đồng Đầu bất ngờ chết đột ngột.
Có hai sự kiện răn đe như vậy, tất cả những thứ mà Sát Trư Lý có được không đành lòng để nó tan thành mây khói, nắm chặt việc giúp đỡ xử lý bạc, sáng sớm liền vội vàng tới đây ngay, chỉ sợ đắc tội với vị thiếu gia này.
Nhưng nhìn thấy Triệu Tiến nhíu mày, Sát Trư Lý tim đập thình thịch, chỉ cảm thấy người lành lạnh, không đợi Triệu Tiến mở miệng, y hắng giọng một cái nói;
- Hôm qua việc hơi gấp, có một vài con số có lẽ không được chuẩn lắm, tháng sau có thể nhiều hơn một chút.
Nghe nói như thế, Triệu Tiến giật giật lông mày, hỏi luôn:
- Có thể nhiều hơn bao nhiêu?
Sát Trư Lý gượng cười một tiếng, mở miệng nói:
- Nghiêm Mặt đen sáu phần khoảng trăm mốt trăm hai lạng, tại hạ bên này nhiều nhất cũng năm mươi lạng.
Triệu Tiến thất vọng lắc đầu, số nhiều hơn này hẳn là con số mà Sát Trư Lý giấu diếm cắt xén. Nhưng con số này cũng chẳng nhiều nhặn gì cho lắm, vẫn ở trong phạm vi.
- Trần Nhị Cẩu bên kia giao lãi ròng bảy phần, y đưa lại hơn bảy mươi lạng. Nghiêm Mặt đen và ngươi ở bên này cũng không nhiều, giang hồ thành nam chỉ ít bạc như vậy thôi sao?
Triệu Tiến nghi hoặc nói.
Vừa rồi thần sắc Triệu Tiến khó coi, Sát Trư Lý toát mồ hôi lạnh, căn bản không nghĩ tới Triệu Tiến sẽ hỏi điều này. Nghe xong vấn đề này, Sát Trư Lý cười gượng trở thành cười nhăn nhó, lắc đầu giải thích nói:
- Tiến thiếu gia, Từ Châu của chúng ta không thể so với trước kia. Bây giờ Bi Châu bên kia mới là núi vàng biển bạc. Chúng ta ở đây thì là ổ ngập lụt.
/214
|