Chương 125:. Vân Sơn Tự Như Huệ
Oán trách vài câu, Sát Trư Lý quay lại vấn đề chính.
- Hảo hán chân chính đều ở thôn quê bên ngoài thành, đi Sơn Đông, Hà Nam đều phải qua Từ Châu. Bọn họ làm những nghề kinh doanh như muối và lương thực, đó mới là làm ăn lớn.
- Trong thành Từ Châu càng ngày càng tệ, nghề làm ăn của tại hạ chính là uống máu người nghèo đấy, trên người bọn họ còn có thể ép ra cái gì nữa.
- Thành nam bên này dù có nhiều nghề làm ăn, những nơi khác trong thành cũng là béo bở đấy, nhưng kẻ đứng sau lưng đều là người nhà quan lại.
Sát Trư Lý dù sao cũng là dân gốc bản địa, cằn nhằn nói rất nhiều. Triệu Tiến nghe rất tỉ mỉ, đồng bọn ở bên cạnh cũng cảm thấy mới mẻ. Triệu Tiến và mọi người từ trước hoặc là ếch ngồi đáy giếng hoặc là cách nghĩ đơn giản, cũng chưa từng đến địa phương khác. Lưu Dũng luôn luôn chạy việc ở nơi giang hồ quèn, chỉ hạn chế ở phạm vi trong thành, hiểu biết cũng rất là có hạn. Hôm nay nghe Sát Trư Lý giảng giải, cả bọn mới hiểu ra rất nhiều chuyện.
Từ Châu một châu có bốn huyện, về công về tư, nơi tinh hoa thật sự đều ở ngoài thành.Tuy rằng sau khi mở sông Ca, kênh đào không đi qua Từ Châu. Nguồn tài nguyên lớn nhất bị mất. Nhưng Từ Châu vẫn như cũ tiếp giáp Hoàng Hà. Hơn nữa nơi này vẫn là đầu mối trọng yếu của ba nơi Sơn Đông, Hà Nam, nam Trực Lệ, hầu hết các loại hàng hóa, thương phẩm đều đi qua đây.
Nhưng kinh doanh thương mại bình thường, dân giang hồ muốn nhúng tay vào cũng không nhúng tay được, nhiều nhất cũng chỉ là thu được tiền bảo tiêu đi đường bình yên. Đối với bọn họ mà nói, kiếm tiền nhiều nhất là muối và lương thực.
Muối thì không cần phải nói, Từ Châu phía đông chính là Hoài An Phủ, hai đồng muối “lưỡng Hoài” nổi tiếng thiên hạ đều ở Hoài An Phủ, muối ăn độc quyền, muối Hoài An bán chạy khắp thiên hạ. Muối quan, muối lậu của Hoài An phủ đều phải vận chuyển đường bộ qua Từ Châu không hề ít, nơi này hiển nhiên béo bở nhiều hơn.
Về mặt lương thực, thì là kho hàng của Từ Châu cùng vận chuyển bằng đường sông có liên quan với nhau. Hàng năm, một lượng cực lớn lương thực từ Giang Nam qua kênh đào vận chuyển về kinh sư. Lượng rất lớn lương thực này trong quá trình vận chuyển bị các đạo nhân mã ngăn chặn lấy trộm. Sau đó, phần lớn lương thực bị mua đi bán lại đầu cơ trục lợi, không ít trong số đó đều phải qua Từ Châu để đi nơi khác, bất kể là tham gia buôn bán hay cất vào kho tích trữ đều có lợi lớn.
Nhưng vận chuyển muối lậu và lương thực bằng đường sông bị đều là những việc mờ ám. Cho nên sẽ không ra vào thành Từ Châu được phòng vệ nghiêm ngặt, mà đều vận chuyển, mậu dịch ở thôn trang, thị trấn ngoài thành.
- Chúng ta ở trong thành ra khỏi thành đều không ngóc đầu lên được, bị đám người đó gọi là chó quê.
Nghe Sát Trư Lý than thở như vậy, hoá ra dân giang hồ trong thành Từ Châu trong cả một vùng Từ Châu có địa vị thấp kém nhất, vì nghèo nhất.
- Sau này vẫn phải làm phiền Lý huynh, có chuyện gì thì cứ nói.
Triệu Tiến lúc tiễn khách, nét mặt tươi cười.
Những thứ mà Sát Chư Lý hôm nay nói ra, giá trị vượt xa so với hơn trăm lạng bạc mà y mang đến.
- Tiến thiếu gia mấy ngày nay nếu có rảnh rỗi, có thể dẫn người đi thành nam bên kia một lần được không, cũng coi như thay tại hạ trấn an bên ngoài. Để cho thủ hạ của Nghiêm Mặt đen biết, giờ đây tại hạ làm việc cho ai.
Sát Chư Lý khách khí đưa ra lời khẩn cầu, Triệu Tiến gật đầu nhận lời.
Trở lại sân, lại nhìn thấy Trần Hồng mặt mày hớn hở đem bạc thu lại, luôn mồm nói:
- Triệu đại ca nói quả nhiên là đúng, tiêu dùng đủ rồi, đủ rồi.
Triệu Tiến cười, đi đến trước mặt đồng bọn nói:
- Chúng ta tầm nhìn vẫn còn hạn hẹp lắm, chưa nghĩ đến một vùng Từ Châu rộng lớn như thế này.
Cả bọn lần lượt gật đầu. Hôm nay câu chuyện mà Sát Chư Lý nói khiến Triệu Tiến có một cảm giác cấp bách. Cho dù có nắm lấy trong tay toàn bộ thành nam, một năm cũng không quá hai nghìn lượng bạc. Nhưng chi phí nuôi gia đinh, huấn luyện gia đinh không phải ít. Một tí tiền này thì chẳng làm được cái gì.
Hắn vừa định nói, thì nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, phát hiện Lý Ngũ trong đám gia đinh thở hổn hển chạy vào.
- Lão gia, Trần gia bảo ngươi ra ngoài xem, bên ngoài có hòa thượng đến.
Lý Ngũ vội vàng bẩm báo.
Hòa thượng? Hòa thượng có thể xuất hiện ở đây mười phần thì có đến tám chín phần là người của Vân Sơn tự rồi, lẽ nào giữa ban ngày ban mặt lại đây khiêu chiến? Người ở trong sân đều khẩn trương lên, Triệu Tiến quay người cầm trường mâu lên, mở miệng nói:
- Lý Ngũ, ngươi đi nói với đám thợ thủ công ở trong sân, bảo họ không cần ra sân này. Thông báo xong, ngươi ở đây giúp Nhị Hồng.
Cả bọn đều đã cầm binh khí lên, Triệu Tiến gật đầu với cả bọn, đi trước ra khỏi sân.
Đám gia đinh tay đều cầm gậy đứng nghiêm xếp hàng, đứng Trần Thăng ở phía trước đội ngũ tay đặt lên chuôi đao, bọn họ đều đang nhìn ngả đường phía bắc. Bọn Triệu Tiến sau khi đi ra cũng nhìn theo sang. Đích xác là có tăng nhân tới, nhưng tất cả chỉ có ba hòa thượng, sau lưng còn có hai người mặc áo trường bào.
- Tất cả nhìn sang bên phải, xếp thành hàng nghỉ.
Triệu Tiến quay đầu hạ khẩu lệnh.
Bọn gia đinh chưa mấy thuần thục lập tức loạn thành một bầy. Ba vị tăng nhân lúc đi tới, dáng vẻ miễn cưỡng dừng lại.
Vốn là cả bọn khẩn trương đề phòng, đợi đến sau khi ba vị hòa thượng đi đến trước mặt thì đều rất ngạc nhiên.
Triệu Tiến đã gặp không ít hòa thượng của Vân Sơn Tự, căn bản đều to béo, hung ác. Ngoài đầu cạo trọc, mặc áo cà sa ra thì nhìn không ra chút nào dáng vẻ của người xuất gia. Như Ninh, Như Nan hoàn toàn là trò diễn của bọn giang hồ ngang ngược.
Mà vị tăng nhân này thì lại hoàn toàn không giống với bọn kia, là một người đàn ông đẹp trai nho nhã lịch sự, tác phong nhanh nhẹn, xem ra rất giống với nhân vật trong tranh, hơn ba mươi tuổi, vóc dáng. gần giống bọn Triệu Tiến, cử chỉ tự nhiên và lịch sự, mặc tăng bào màu xanh ngọc, thần thái đẹp đẽ, làm cho người khác nhìn đã thấy mến.
Ấn tượng đầu tiên của Triệu Tiến với vị tăng nhân này là, vị đó không biết có quan hệ thân thiết với nhà của Vương Triệu Tĩnh hay không. Tại địa phương thượng võ như Từ Châu, cũng chỉ có nhà Vương gia cao quý mới có vật như vậy.
- Đẹp trai quá.
- Trông giống ở trong tranh bước ra.
Trong đám gia đinh cũng có tên đang nhỏ tiếng tranh luận.
Vị tăng nhân kia nhìn lướt qua một cái, rất dễ dàng nhận ra ai là nhân vật trung tâm. Cả bọn không biết vô tình hay cố ý đều quây cụm lại lấy Triệu Tiến làm nhân vật trung tâm. Vị tăng nhân này khẽ mỉm cười, chắp tay trước ngực, khom người nói:
- Bần tăng là Như Huệ của Vân Sơn tự, xin gặp Triệu công tử.
Giọng nói cũng nhẹ nhàng êm ái, khiến người khác không kìm lòng nổi mà sinh lòng quý mến. Triệu Tiến theo bản năng cũng muốn trả lời, lập tức kịp phản ứng, chỉ lãnh đạm gật đầu nói:
- Là ta, ngươi có việc gì?
Vị hòa thượng Như Huệ này mỉm cười nhìn Triệu Tiến một cái. Khi y phát hiện Triệu Tiến cũng không phải là một thiếu niên bướng bỉnh, nóng tính, mà rất lãnh đạm, không kìm nổi hơi ngạc nhiên. Nhưng lập tức cười nói:
- Bần tăng chịu sự ủy thác của phương trượng đại sư, cùng Triệu công tử đàm đạo một số việc.
Cái đám sáu tăng nhân lừa bán Mộc Thục Lan kia, lại còn mười mấy tên liều mạng mấy hôm trước, sự thù hận của gần như hai mươi mấy nhân mạng. Triệu Tiến này nhớ rất rõ, hắn lắc đầu nói:
- Chẳng có cái gì để đàm đạo cả, xin mời về đi.
Triệu Tiến giọng điệu thản nhiên, nhưng ý tứ biểu đạt rất kiên quyết. Như Huệ hòa thượng nét mặt vẫn mỉm cười chỉ quay đầu nhìn một cái.
Y vừa mới làm động tác này, Trần Thăng liền tới sát trước mặt Triệu Tiến nói nhỏ:
- Lý Thư biện của hình phòng cũng tới.
Triệu Tiến mấy năm nay chuyên tâm tập võ, chẳng mấy khi đi qua nha môn, giao tiếp với người trong đó không nhiều, cho nên không nhận ra. Trần Thăng bởi vì quan hệ của phụ thân, giao tiếp tương đối nhiều, đương nhiên là nhận ra.
- Tiểu Tiến, Tiểu Thăng, hai đứa không nhận ra Lý thúc sao?
Người trung niên kia đứng sau lưng Như Huệ hòa thượng cười nói.
Người đứng đầu quan phủ địa phương là sĩ tử xuất thân khoa cử. Công việc thì lại thao túng thư lại và nha dịch thế tập trong tay.
Có thể nói như này, những hình án tập nã của toàn bộ đất Từ Châu này, hầu như đều do Lý thư biện quyết định. Phẩm cấp tuy rằng địa vị thấp hèn, nhưng lại là nhân vật lớn trong địa phương, đủ hạng người đều phải nể mặt y.
Tuy nhiên mọi thứ đều có ngoại lệ, Đồng Chi Châu hiện nay sau khi ngồi hết một nhiệm kỳ rồi lại đành phải để ngồi tiếp, một nhiệm kỳ là chín năm. Ngồi lâu như vậy, rất nhiều việc đều thuộc lòng, thư lại của lục phòng có thể tìm ra kẽ hở để phá án lại thiếu rất nhiều. Uy phong của Lý thư biện này cũng bé đi so với mấy năm trước.
Nhỏ thì nhỏ, Lý thư biện vẫn cứ là nhân vật số một, mọi người đều phải nể y. Hơn nữa người của hình phòng và bộ khoái gặp gỡ nhau rất nhiều, hai bên có bộ phận quan hệ phụ thuộc với nhau. Càng khỏi phải nói, phụ thân của Triệu Tiến và phụ thân của Trần Thăng đều tìm Lý thư biện giúp đỡ, Lý thư biện cũng đều giúp.
Trước mặt người này, Triệu Tiến và Trần Thăng cũng chỉ có thể có thái độ hậu sinh gặp tiền bối mà thôi, khom lưng chào một câu:
- Chào Lý thúc.
Lý thư biện hình thức phúc hậu, mặt bóng nhãy, chen vào đó là đôi mắt ti hí, chòm râu cằm cũng rất thưa thớt. Sau khi nghe Triệu Tiến và Trần Thăng chào hỏi, nụ cười trên mặt y càng trở nên thân thiết.
Song Lý thư biện cũng hiểu. Hai thiếu niên mới mười mấy tuổi trước mặt này tuy là lễ phép, nhưng mình không thể vì thế mà ra vẻ ta đây là bề trên, chứ đừng nói đến bậc làm cha của Triệu Tiến và Trần Thăng trong nha môn đều không phải dạng vớ vẩn. Triệu Tiến này trên tay đã có đến hơn hai mươi nhân mạng. Một hung thần như thế cũng không phải mình có thể đắc tội được. Càng không phải nói, trong có mấy ngày ngắn ngủi, những việc làm ăn của giang hồ thành nam đều đã bị hắn nắm trong tay.
Nghĩ đến đây, Lý thư biện đột nhiên cảm thấy mình hơi bị cụt hứng. Phía trên Tri châu thì tinh ranh, phía dưới lại có thiếu niên dũng mãnh như vậy, đã không còn đường sống cho nhà mình rồi. Cảm khái trong chớp mắt, lập tức kịp phản ứng, mặt mũi tươi cười nói:
- Bây giờ cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta cũng đừng nói chuyện lúc đói. Gần đây có một quán xương sụn họ Trương, ăn rất ngon, vừa ăn vừa nói chuyện.
Lý Thư biện khách khí như vậy, Triệu Tiến và Trần Thăng coi như bậc cha chú, cũng không thể từ chối một cách thẳng thừng. Triệu Tiến nhìn Trần Thăng một cái, cười nhận lời, nói:
- Thôi cứ theo Lý thúc sắp xếp.
Thấy Triệu Tiến nhận lời, Lý thư biện thở phào, trong lòng nghĩ tiểu tử nhà Triệu gia này quả thật là đầu lĩnh. Con cả Trần gia cái gì cũng để cho hắn quyết định.
Triệu Tiến nhận lời bên này, quay đầu lại dặn dò nói:
- Xếp hàng ăn cơm trưa, cơm trưa, ăn trưa xong nghỉ hết một tuần hương, sau đó do Lỗ Đại, Lý Ngũ dẫn dắt luyện bước đi, cứ theo lối cũ ta đã huấn luyện buổi sáng mà làm.
Những gia đinh mới chiêu mộ vẫn chưa biết cách luyện tập lắm, nhưng thói quen trả lời “Rõ” đã hình thành. Nghe đến câu này, trật tự trả lời một câu “Rõ” nghe vang dội.
Kỳ thực trả lời còn có có chút cao thấp không đều, nhưng tiếng trả lời này bất chợt, làm cho Lý thư biện giật mình co người lại, nhưng vị hòa thượng Như Huệ nhìn nho nhã lịch sự kia vẫn đứng yên bất động.
Bọn gia đinh quay người xếp hàng đi vào trong sân. Hàng ngũ này còn lâu mới đạt đến yêu cầu của Triệu Tiến. Nhưng trong con mắt của hòa thượng Như Huệ ánh lên sự kinh ngạc.
Triệu Tiến cười nói với Lý thư biện:
- Lý thúc, những huynh đệ này của cháu buổi trưa đi ăn cùng nhau. Trưa nay, là do tiểu điệt bên này mời khách, kính xin Lý thúc vui lòng.
Lần này Lý cũng kinh ngạc, y không nghĩ ra Triệu Tiến không ngờ lại biết cách đối nhân xử thế. Lý thư biện cười xua tay nói:
- Không cần, không cần, Lý thúc của cháu chút bạc này vẫn có mà.
/214
|