Chương 126:. Điều kiện giảng hòa
Triệu Tiến lúc này mới đi để ý hai người hòa thượng đi theo Như Huệ. Hai hòa thượng này đều rất trẻ tuổi, hơn mình hai tuổi là cùng, xem ra rất rụt rè. Về phần người đi bên cạnh Lý thư biện, Triệu Tiến xem ra quen quen, hẳn là văn thư của hình phòng.
Sắp đặt xong, bọn Triệu Tiến mang vũ khí đi theo, Lý thư biện suốt dọc đường đi cười nói vui vẻ. Triệu Tiến và Trần Thăng trước sau vẫn giữ nghiêm phép tắc của bậc hậu sinh, rất là lễ phép. Vị hòa thượng Như Huệ kia cũng yên lặng đi một bên.
Quán xương sụn họ Trương bên này Triệu Tiến mới lần đầu tiên đến. Quan viên thân sĩ bình thường đều đi Vân Sơn lầu, xem ra người ra ra vào vào quán xương sụn họ Trương này, đại đa số có chút xuất thân nhưng lại chả có thân phận gì. Thí dụ nói, nha dịch trong nha môn, dọc đường đi vào. Rất nhiều người khách khí chào hỏi Lý thư biện, trước những người này, thói kiêu ngạo, phách lối của Lý thư biện mới được giở ra rất đầy đủ.
Vừa vào cửa hàng, đã có thể ngửi thấy mùi vị đậm đà, tươi ngon. Trên mỗi cái bàn đều có một cái bồn sứ, bên trong đầy đủ nước dùng và sườn lợn. Lý thư biện hẳn là khách quen, chủ cửa hàng cúi đầu khom lưng ân cần tiếp đón, dẫn tất cả đi vào một độc viện phía sau.
Phòng của độc viện này không rộng, cũng có thể đặt được hai cái bàn tròn. Trước khi vào độc viện, Triệu Tiến lại nói đi tiểu tiện một chút, kéo Trần Thăng đi ra cửa, bảo Vương Triệu Tĩnh dẫn những người khác vào.
Triệu Tiến và Trần Thăng không phải đi tiểu tiện, mà là đi một vòng từ đằng trước đến đằng sau của quán xương sụn họ Trương này, không thấy có gì lạ thường, lúc đó mới yên tâm vào trong sân kia.
Độc viên này chính là một phòng trang nhã đẳng cấp rất cao. Trong viện dọn dẹp rất sạch sẽ, chỉ có điều ở trước cửa phòng đặt hai hòm gỗ, xem ra không phải là đồ vật có sẵn từ cũ trong độc viện.
Sau khi vào phòng, Triệu Tiến nhìn thấy đồng bạn đã được sắp xếp ở một cái bàn. Cả bọn quen biết nhau tuy đã lâu, nhưng cùng nhau ăn trưa trong quán ăn như thế này mới là lần đầu tiên, người nào người nấy đều phấn khởi. Triệu Tiến cười lại gần, cả bọn đang định nói chuyện, liền nghe thấy Triệu Tiến nói nhỏ:
- Xem thời gian, đếm từ một đến một trăm thì một người đi ra ngoài xem xem, không có gì khác thường thì quay lại, sau đó lại tiếp tục làm như vậy.
Cả bọn giật mình, lập tức kịp phản ứng, từng người gật đầu.
Lý thư biện kia chỉ gọi hai người Triệu Tiến và Trần Thăng qua bàn tiệc bên kia. Nhưng Triệu Tiến lại kéo cả Vương Triệu Tĩnh sang.
Không nói thân phận đầy đủ, dùng trí nhớ phân tích tỉ mỉ của Vương Triệu Tĩnh, cũng có khả năng giúp đỡ được.
So với ba người Triệu Tiến ngồi bên này, tăng nhân ngồi đó, chỉ có Như Huệ hòa thượng một mình ngồi xuống, hai người còn lại thì đứng ở góc phòng. Người văn thư mà Lý thư biện đưa đi theo kia tuy cũng ngồi, nhưng luôn bưng trà rót nước, ân cần hầu hạ.
- Quán xương sụn họ Trương nước dùng sườn lợn tiếng tăm không lớn, nhưng mùi vị lại rất ngon, gia vị dùng cũng đầy đủ. Ta mà mấy hôm không đi là nhớ.
Lý thư biện cười mở miệng nói.
Triệu Tiến lại nhìn về phía Như Huệ hòa thượng, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ tăng nhân này lại không giữ giới luật một cách công khai, uống rượu ăn thịt?
Đang nhìn, Như Huệ hòa thượng đặt chén trà trong tay xuống, ôn hòa nói:
- Triệu công tử, tăng nhân ở Vân Sơn tự rất đông, gia lớn nghiệp lớn, khó tránh khỏi có một hai kẻ phạm pháp. Những người này làm điều xằng bậy bị Triệu công tử trừng trị, là bọn họ tội ác báo ứng, bản tự tuyệt đối không oán trách.
Triệu Tiến cười nhạt nói:
- Nếu như mấy hôm trước ta bị những kẻ liều mạng kia làm hại, thì ai sẽ bảo đảm nhà ta không oán trách? Làm không tốt có người còn nói tội của ta bị báo ứng.
Lý Thư biện gượng cười đứng lên nói:
- Các ngươi cứ chuyện trò, ta đi xem cửa hàng có rượu gì hay. Nếu không có thì bảo lão Trương đi nơi khác mua về
Y đi như vậy, văn thư được y đưa đi theo cũng biết ý đứng dậy đi ra. Trong phòng chỉ còn lại phía Triệu Tiến và ba người Như Huệ hòa thượng Vân Sơn tự.
Như Huệ hòa thượng tươi cười, nhưng trong ánh mắt lại vô cùng kinh ngạc. Triệu Tiến dáng vẻ cao lớn, nhìn tướng mạo cũng biết là một thiếu niên mới mười mấy tuổi. Nhưng một thiếu niên mới mười mấy tuổi trái lại có sự bình tĩnh và lập trường của một người lớn, không hề bị y dắt dây xỏ mũi một chút nào.
- Triệu công tử, oan gia nên giải không nên kết. Trước kia Vân Sơn tự có lẽ có nhiều sự hiểu lầm với công tử bên này. Nhưng từ hôm nay trở đi, những hiểu lầm này đều được giải tỏa, bản tự tuyệt nhiên không hề oán trách.
Như Huệ hòa thượng cười tiếp tục nói.
Lời này Triệu Tiến có thể nghe hiểu, hai bên trước kia là kẻ thù của nhau, nhưng từ hôm nay trở đi sẽ hòa giải. Nghĩ đến đó, Triệu Tiến không kìm nổi cười thành tiếng, xua xua tay nói:
- Các ngươi mấy lần có ý đồ với Tiểu Lan, còn cho người lừa gạt đem đi. Lần đó ta giết sáu người của các ngươi. Sau đó các ngươi đầu tiên là làm mưa làm gió trong nha môn, mấy hôm trước lại còn bày trò ở thành nam, mời Cật Nhân Báo Tử gì gì đến đối phó với ta, sau đó lại bị ta giết sạch sành sanh. Nghiêm Mặt đen kia cũng chạy ra khỏi thành. Nhiều nhân mạng như thế, biển máu thù sâu như thế, ngươi dám nói hòa giải, ta cũng không dám tin tưởng được.
Như Huệ hòa thượng lắc đầu, cười nhăn nhó nói:
- Triệu công tử, bản tự đích xác có vài vị sư huynh không muốn từ bỏ ý đồ, những việc này cũng là bọn họ gây ra. Nhưng đó là ngày hôm kia. Hôm qua cửa hàng Vân Sơn bị người phóng hỏa, ngoài thành có hai hạ viện cũng bị người đốt cháy, còn có người lấy cung bắn tên vào sơn môn. Bản tự trên dưới đều sứt đầu mẻ trán, đã không còn tâm tư để tranh giành với Triệu công tử bên này nữa, cho nên phái bần tăng qua đây thương lượng hòa giải.
Mấy người của Triệu Tiến ra hiệu cho nhau, không nghĩ rằng chỉ trong vòng một ngày lại có sự công kích nhiều như thế nhằm vào Vân Sơn tự. Triệu Tiến cũng có thể đoán được những chuyện này đều có liên quan đến Văn Hương giáo và nhị bá của Mộc Thục Lan. Nhưng sự hòa giải này vẫn chưa thể hiểu được. Hắn tiếp tục nói thẳng:
- Lửa không phải là ta đốt, tên cũng không phải do ta bắn. Những thứ đó tìm ta thương lượng thì có tác dụng gì?
Như Huệ hòa thượng sửng sốt, lắc đầu nói:
- Những người làm việc này đã nói ra lời, nói nếu Triệu công tử ngươi chấp nhận hòa giải, bọn họ sẽ không tiếp tục tìm Vân Sơn tự để gây rắc rối, bằng không thì bần tăng làm sao lại trở lại đây để gặp công tử làm gì?
Bọn Triệu Tiến mấy người đều choáng váng, Trần Thăng và Vương Triệu Tĩnh càng kinh ngạc hơn nhìn sang Triệu Tiến, hoàn toàn không nghĩ ra sự việc lại ra nông nỗi này.
Sững người một lúc, Triệu Tiến suy nghĩ một lượt tất cả những nhân tố có liên quan. Mình và phụ thân thay Mộc gia lo liệu hậu sự, xóa sạch dấu vết, từ một ý nghĩa nào đó mà nói cũng đã cắt đứt được khả năng quan phủ truy ra Văn Hương giáo. Sau đó thu nhận và giúp đỡ Mộc Thục Lan, sau khi cô gái bị lừa bắt đi đã truy tìm khắp nơi trong thành, mấy thiếu niên trượng nghĩa ra tay, đón được người về. Tiếp đó là hàng loạt sự việc tưởng chừng không có liên quan, xem xét tỉ mỉ lại thấy có liên quan đến việc cứu người lần này.
Thí dụ như trận đại chiến kia với bọn đao khách liều mạng ở thành nam, bây giờ nghĩ lại, chẳng qua là sự trả thù của Vân Sơn tự nhằm vào kẻ cứu người lần đó.
Không chỉ những điều này, thậm chí có thể ngược dòng tìm hiểu rất xa, Triệu gia đã từng thu nhận và giúp đỡ cha con Mộc tiên sinh nghèo túng, không nơi nương tựa, Triệu Tiến thậm chí còn không hiểu ra được cái chết đột tử của người đao phủ tiền nhiệm.
Những khúc mắc này nói ra, Văn Hương giáo mặc nợ ân tình rất lớn với nhà Triệu gia. Nhưng Văn Hương giáo trực tiếp trả nợ bằng tiền mà nói, đối với nhà Triệu gia không phải điều hay ho. Ngược lại có thể mang đến sự phiền phức. Lần này có thể nhân tiện một mũi tên trúng hai đích, mượn tay Vân Sơn tự để báo đáp nhà Triệu gia.
Thấy Triệu Tiến trầm tư yên lặng, Như Huệ hòa thượng lắc lắc đầu, đưa tay ra làm động tác. Động tác của y như vậy, tay Trần Thăng liền đặt lên chuôi đao, Như Huệ nhận ra động tác này, mỉm cười với Trần Thăng một cái, lại khiến cho Trần Thăng hơi có chút xấu hổ.
Hai tăng nhân đứng ở góc kia nhìn thấy động tác này, sau khi khom lưng đáp lại cùng đi ra ngoài phòng, rất nhanh chóng quay lại, hai người ra sức bê một cái hòm, cái hòm này đúng là hòm đã đặt ở trong độc viện.
Hai cái hòm chuyển vào trong phòng, hai gã tăng nhân lui ra ngoài. Như Huệ hòa thượng đứng dậy ra khỏi chỗ ngồi, mở hai cái hòm.
Nắp hòm vừa mở ra, trong phòng đột nhiên sáng loáng lên nhiều. Thời khắc này tất cả mọi người trong phòng đều nín thở, cả bọn đều dán mắt vào hòm.
Trong hòm phản xạ ánh sáng của màu vàng và màu bạc, những thỏi vàng tán vụn chỉnh tề đặt cạnh những thỏi bạc, nhìn chói lóa cả mắt.
- Triệu công tử, đây là thành ý của Vân Sơn tự, bạc trắng một ngàn lạng, vàng một trăm năm mươi lạng. Trước kia, bản tự quả thực có những chỗ làm không đúng. Những thứ này đúng là bản tự xin lỗi và thành ý.
So sánh giá vàng với bạc, giá nhà nước là một ăn bốn, giá thị trường thì một ăn bảy cũng là bình thường. Cũng có nghĩa là, Vân Sơn tự một lúc đem ra hơn hai nghìn lạng bạc để làm tiền bồi thường. Đây quả thực là một khoản tiền lớn kinh khủng.
Người của hai bàn ăn đều nghe thấy lời nói của Như Huệ, đều biết khoản tiền lớn này là cho bọn họ. Triệu Tiến, Trần Thăng, Vương Triệu Tĩnh rất là điềm tĩnh, còn những người khác, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, nặng nhọc.
Ở lứa tuổi còn trẻ như thế này, đối mặt với một khoản tiền lớn như vậy, không ngờ lại điềm tĩnh như vậy, trong ánh mắt của Như Huệ hòa thượng hoàn toàn kinh ngạc.
Triệu Tiến chỉ liếc nhìn hòm vàng bạc, tựa vào ghế nói:
- Số tiền này coi như bọn ta nhận, Vân Sơn tự bất cứ lúc nào cũng có thể đoạt lại. Hòa giải như thế chỉ là lừa gạt trẻ con mà thôi, cần gì phải mang đến đây để nói.
Như Huệ hòa thượng lại tươi cười, nhưng nét cười trở nên đau khổ, y mở miệng nói:
- Triệu công tử, nếu như không dựa vào cái gì mà đưa công tử số tiền này, trong lòng Triệu công tử còn nghi ngờ thì cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng lần này có người đảm bảo, cho dù bản tự nuốt lời, cũng phải nghĩ đến ngoại đạo thắp hương.
“Ngoại đạo thắp hương” hẳn là nói Văn Hương giáo rồi. Nghe đối phương nói như vậy, Triệu Tiến đã yên tâm lên nhiều. Nhị bá của Mộc Thục Lan sau khi đã rửa sạch đối lập, Văn Hương giáo ở Từ Châu một lần nữa bình ổn, rồi lại bày thủ đoạn cứng rắn với Vân Sơn Tự, đồng thời uy hiếp. Vân Sơn Tự sau khi hòa giải đích xác không dám gây chuyện nữa.
- Không ngờ Triệu mỗ thành điều kiện hòa giải của song phương các người. Quý tự không phải hòa giải cùng ta, mà là giảng hòa với những người kia.
Triệu Tiến cười nói.
Nghe Triệu Tiến tự xưng “Triệu mỗ”, gương mặt lại trẻ tuổi, thật sự là đầy vẻ chín chắn trầm ổn. Như Huệ hòa thượng định bật cười, nhưng nghe Triệu Tiến nói thấu triệt như vậy, lại cảm thấy đích thật là trầm ổn chín chắn.
Như Huệ hòa thượng mỉm cười tiếp lời:
- Trên dưới bản tự cũng không ngờ Triệu công tử dũng mãnh như thế, không sợ trả thù, lần giảng hòa này vừa lúc đều khiến cả hai bên đều ổn thỏa.
Nghe Như Huệ hòa thượng nói vậy, thiếu niên ngồi hai bàn xôn xao, trên mặt đầy vẻ kích động và tự hào. Vân Sơn tự ở trong ngoài Từ Châu vô cùng uy danh, nha môn Tri Châu chưa chắc đã làm gì được. Nhưng Vân Sơn Tự lại có thể trấn phục tám phương nhưng đại ca nhà mình lại không hề kinh sợ Vân Sơn Tự, thật sự rất uy phong.
Hơn nữa đối phương còn mang đến rất nhiều bạc, mặt mũi đều cấp đủ cả. Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Triệu Tiến, dù không nói gì, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy Triệu Tiến nên đồng ý.
- Vân Sơn hành, Vân Sơn lầu trong thành, hết thảy việc buôn bán của Vân Sơn tự trong thành mỗi tháng đều phải nộp tiền, ta muốn hai thành.
Triệu Tiến thản nhiên nói.
/214
|