Chương 127: Kế sách tạm thời.
Mọi người ngồi đây đều phải sợ hãi, ngay cả Như Huệ hòa thượng cũng không tránh khỏi ngạc nhiên, chau mày nói:
- Khẩu vị của Triệu công tử không khỏi lớn thật đấy.
- Không lớn. Trước khi ngài chưa đến, ta định thanh trừ hết mọi thế lực của Vân Sơn tự trong thành.
Triệu Tiến cao giọng trả lời.
Như Huệ hòa thượng đánh giá vài lần Triệu Tiến từ trên xuống dưới, cuối cùng cũng mỉm cười, gật đầu nói:
- Nếu Triệu công tử đã có quyết định này, bần tăng sẽ trở về nói với phương trượng và giám tự. Bần tăng cảm thấy, bọn họ sẽ đáp ứng với yêu cầu này của Triệu công tử.
Trong phòng, trên gương mặt của đám bạn Triệu Tiến đều là sự hưng phấn. Khi nãy Triệu Tiến được đà tiến tới từng bước một, bọn họ đều cảm thấy đã quá rồi, cảm thấy Triệu Tiến đòi hỏi quá nhiều, ngược lại sẽ dẫn đến phản tác dụng, nhưng không ngờ rằng, từng bước từng bước đè tới, đối phường từng bước lùi, yêu cầu này lại có thể thành công.
- Người xuất gia không tụng kinh lễ Phật, hành thiện độ người, cả ngày học những đạo đó của giang hồ, sớm cũng nên nhận được bài giáo huấn của hôm nay. Đây cũng không phải là chuyện xấu.
Những lời này có âm vực không cao, nhưng đám người ngồi bên bàn Triệu Tiến đều nghe thấy rõ ràng, điều làm bọn họ kinh ngạc là, những lời này lại là Như Huệ hòa thượng tự mình nói ra.
- Đại Lôi, đi ra ngoài mời Lý Thư Biện qua đây đi.
Triệu Tiến quay đầu nói. Vị Lý Thư Biện này vẫn chưa vào, chắc là muốn chờ cho mọi người trong phòng nói chuyện cho xong.
Không lâu sau, Lý Thư Biện cười hì hì bước đến, phía sau còn có một tiểu nhị xách theo một vò rượu.
Đợi Lý Thư Biện ngồi xuống, mở vò rượu ra, mùi rượu đặc lập tức tràn đến, tiểu nhị kia bắt đầu làm việc của mình, rót cho mỗi người một bát rượu đầy rồi bưng tới trước mặt. Lúc đến trước mặt Như Huệ hòa thượng, tiểu nhị chần chừ, Như Huệ hòa thượng lại cười cười, chỉ chỉ tay vào cái chén, xem ra không quá để ý đến giới luật.
Không thể không nói, Như Huệ hòa thượng phong độ có thừa, làm cho những lời vốn dĩ rất căng thẳng trở nên nhẹ nhàng, thoải mái, nhìn thấy y không tuân thủ giới luật, không khí lại thân thiết lên một chút nữa.
Triệu Tiến nhìn những người cùng bàn một chút, giơ chén rượu lên trước mặt, nói:
- Từ thời khắc này trở đi, những hiềm khích của trước kia đều được xóa bỏ, cũng mong quý tự giữ lời hứa.
- Xin Triệu công tử an tâm, chuyện mà bản tự hứa nhất định sẽ không nuốt lời.
Như Huệ hòa thượng cũng mang một nét cười như vậy, nâng chén đáp lễ.
Mặc dù không nghe thấy những lời nói khi nãy, nhưng nhìn thấy cục diện này, Lý Thư Biện cũng biết được cuộc giảng hòa đã thành công, cười rồi nâng ly rượu lên, vui vẻ nói:
- Dĩ hòa vi quý, dĩ hòa vi quý.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Triệu Tiến uống rượu, rượu vừa vào mồm, dường như cả đầu liền bốc hỏa, cứ đốt đến tận dạ dày. Chỉ một thoáng, cả mặt Triệu Tiến đỏ bừng lên, liền vội vàng gắp thức ăn để đè nén xuống, không như Như Huệ hòa thượng, chén này đến chén khác, sắc mặt vẫn như thường.
- Rượu ngon có tính mạnh, tiểu Tiến ăn nhiều đồ ăn một chút.
Đến lúc này Lý Thư Biện mới lấy thân phận bề trên nói Triệu Tiến.
Triệu Tiến buồn bực trong đầu, ăn vài miếng, trong lòng cũng buồn bực. Năm đó hắn cũng là khách quen của mấy quán rượu, tuy nói tửu lượng không tốt, nhưng uống cũng nhiều, mùi vị của rượu cũng được coi là có thể nếm được. Khi nãy, mùi vị của rượu kia uống cũng không được coi là thuần khiết, tạp vị rất nhiều, làm sao được coi là rượu ngon.
Hơn nữa, Lý Thư Biện và Như Huệ hòa thượng đều cho thấy mình là người uống rượu lão luyện, bọn họ uống xong, vẻ mặt đều tỏ vẻ đây là loại rượu ngon, thật sự là kì lạ.
Nghi vấn này đè nén trong lòng, tiệc rượu tiếp theo rất tận hứng, sau một ly nốc cạn, Triệu Tiến và đám bạn đều không uống nữa, chuyên tâm ăn thức ăn, ngược lại, Như Huệ hòa thượng và Lý Thư Biện kia cứ liên tục hết chén này đến chén khác, uống rất vui vẻ.
Món xương hầm cách thủy rất ngon, lại được người khác mời ăn, đám thiếu niên đều buông thả cái bụng, ăn uống nhiệt tình.
Thời gian tiếp theo, Triệu Tiến cảm thấy vị hòa thượng Như Huệ này không tầm thường chút nào, nói năng tao nhã, lại có thể quan tâm đến tâm tình của mỗi người, kiến thức quảng bác, chuyện trong nha môn, chuyện trên sách vở, thậm chí là chuyện về kĩ thuật võ nghệ đều có những cách nhìn rất có trọng tâm. Nói chuyện với ai cũng có thể nói được vài câu, làm cho mỗi người đều cảm thấy như được tắm trong gió xuân, kiểu đối xử với mọi người này, làm Triệu Tiến nhớ tới những nhân tài về giao tiếp PR hiện đại, thậm chí còn cảm thấy có phần trội hơn.
Ăn uống no đủ, Triệu Tiến kêu ông chủ quá mướn một chiếc xe ngựa, để hết các thùng vàng bạc lên, mọi người chậm rãi đi ra ngoài.
Lý Thư Biện đi ra trước đó, lúc Triệu Tiến và hòa thượng Như Huệ đi ra ngoài, nhân lúc khoảng cách trước sau còn khá xa, Triệu Tiến cười nói:
- Nghe lời của sư phụ, hình như người không vừa ý với đám người ở trong chùa?
Vấn đề này khiến sắc mặt Như Huệ hòa thường đột nhiên cứng đờ, lập tức cười nói:
- Triệu công tử nhất định là đã hiểu lầm rồi, thân là bần tăng của nhà chùa, làm gì có chuyện không được như ý chứ.
Từ lúc nhìn thấy Như Huệ hòa thượng và bây giờ, hầu như Như Huệ hòa thượng có gì đó oán trách Vân Sơn tự vài câu, thậm chí chỉ trong giọng điệu, cũng có nến trong đó sự oán giận, nhưng Triệu Tiến không xem nhẹ những lời này, đối với một hòa thượng luôn khéo léo từ đầu tới cuối, thấu hiểu nhân tình mà nói, lại đang đứng trước mặt người có cừu hận với Vân Sơn tự, chắc chắn không vì sơ ý mà nói ra những lời này.
Nghe thấy đối phương phủ nhận, Triệu Tiến cũng không tiếp tục truy vấn, chỉ chuyển sang một chủ đề khác, cười nói:
- Không biết địa vị của sư phụ ở Vân Sơn tự là gì?
- Bần tăng là người tiếp khách của Vân Sơn tự.
Gương mặt của Như Huệ hòa thượng lại một lần nữa mang nét cười.
Người tiếp khách chủ yếu phụ trách việc đối ngoại, tiếp đãi trong chùa, miếu, có địa vị rất cao, lẽ ra dựa vào thực lực của Vân Sơn tự, sự ưu đãi đối với tăng nhân có địa vị chuyện tiếp khách hẳn là không ít, không nên có bất kì oán khí gì.
Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt, Triệu Tiến cũng không hỏi nhiều, chỉ cười, chắp tay làm lễ, nói:
- Vẫn còn nhiều thời gian, sau này còn nhiều cơ hội để gặp gỡ, nếu như Như Huệ hòa thượng có chuyện gì, cứ việc nói với Triệu Tiến.
Triệu Tiến dừng bước, nói những lời này. Đây là lời từ biệt, những lời này nói ra, Như Huệ hòa thượng nhìn chằm chằm vào Triệu Tiến một hồi lâu, lắc đầu mỉm cười nói:
- Những lời này của Triệu công tử giống như là lời của những người bốn mươi tuổi vô cùng từng trải vậy, quả là thiếu niên anh kiệt, thời gian còn nhiều, xin cáo từ trước.
Những lời mà Như Huệ hòa thượng nói cũng không liên tục, bên trong hàm chứa biết bao ý tứ, nhưng lần đầu gặp mặt, tất cả mọi người đều giữ chừng mực, hành lễ cáo từ.
Trên đường trở về, mọi người đều đi phía sau xe, tâm tình vô vùng vui vẻ.
- Đại ca, đám con lừa ngốc nghếch của Vân Sơn tự cúi đầu xin chúng ta tha thứ, bọn chúng nhất định là sợ rồi.
Cát Hương kích động nói.
Khuôn mặt Lưu Dũng đỏ bừng, có lẽ uống một chút rượu, hoặc có lẽ là vì quá vui, nói nịnh:
- Bình thường đám người Vân Sơn tự đó đi vào trong thành, tất cả các con đường, người ngựa trong thành nam đều phải cung kính, nhưng bọn chúng ở trước mặt đại ca lại phải cung kính một mực, đại ca thực là uy phong.
Tôn Đại Lôi leo lên xe, mở rèm che ra, nhìn nhìn, thần sắc mê say ngập tràn khuôn mặt, buông rèm xuống lại nhảy xuống, cười ha hả nói:
- Thật là nhiều tiền, thật là nhiều tiền.
- Đây được coi là gì, chưa nghe thấy lúc ăn cơm nói sau này Vân Sơn tự sẽ giao cho chúng ta mấy phần tiền sao?
Thạch Mãn Cường nói một cách đầy vẻ khinh thường.
Trong đám này, Đổng Băng Phong là nhỏ tuổi nhất, nhưng gia cảnh lại giàu có, những lời này đối với gã không có một chút ảnh hưởng nào, nhưng lại làm gã cảm thấy cao hứng, chỉ cười theo.
So với mấy người hưng phấn ở đằng trước, ba người đi phía sau Triệu Tiến, Trần Thăng và Vương Triệu Tĩnh là trầm tĩnh nhất.
Nghe thấy Lưu Dũng thét to:
- Trước kia chúng thét ra lửa, còn không phải là vì đám Vân Sơn tự chúng có chỗ dựa sao? Bây giờ đám người Vân Sơn tự đó còn phải sợ chúng ta.
- Triệu huynh, như vậy lời hứa vào lúc bất đắc dĩ, có đáng tin cậy không?
Vương Triệu Tĩnh hạ giọng hỏi nhỏ.
Triệu Tiến mỉm cười, lắc đầu trả lời:
- Đương nhiên là không đáng tin cậy. Chỉ cần bọn chúng có thể động thủ với chúng ta, chắc chắn sẽ không quản cái gì mà hiệp ước, nhưng bây giờ bọn chúng bị người của Văn Hương giáo kìm chế, không có cách nào tiếp tục theo dõi chúng ta, hơn nữa trận huyết chiến của chúng ta lần đó, cũng đủ để dọa đám hòa thượng đó rồi.
Vương Triệu Tĩnh gật gật đầu cười. Trần Thăng ở phía bên kia tiếp lời nói:
- Văn Hương giáo chúng ở đâu cũng có, thật sự nếu là bọn họ ra mặt, Vân Sơn tự vẫn thật sự không dám làm bừa.
Vân Sơn tự chỉ là hào bá một vùng ở Từ châu, còn Văn Hương giáo lại tồn tại ở Sơn Đông, phía nam Trực Lệ, thậm chí là Hà Nam,…các nơi đều tồn tại, có Văn Hương giáo uy hiếp, chắc chắn Vân Sơn tự không dám có hành động gì.
Nhìn đám bạn phấn chấn, cao hứng ở phía trước, Vương Triệu Tĩnh chần chờ, lại hạ giọng nói:
- Triệu huynh, cái này có được tính là giảng hòa triệt để không?
Triệu Tiến đi chậm lại một bước, Trần Thăng và Vương Triệu Tĩnh đều đi chậm lại theo. Triệu Tiến trầm giọng nói:
- Giải hòa? Tai họa lớn như vậy ở bên cạnh, có ngủ cũng không thể ngủ ngon. Bây giờ chỉ là bước khởi đầu của chúng ta, đến một mảnh đất cỏn con như thành Nam này chúng ta còn không nắm được, phải làm vẻ ta đây trước, sau đó tính tiếp.
Nghe thấy những lời này, ba người liếc nhìn nhau, rồi cùng cười.
Đi được nửa đường, Triệu Tiến lại dặn dò đồng bạn, là chuyện làm bọn họ khổ luyện, ngoài chuyện thao luyện gia đinh, luyện võ cũng không được buông thả, hơn nữa còn phải cẩn thận hơn nữa. Nhất định không được tự ý hành động, hơn nữa còn nói riêng Đổng Băng Phong. Hiện nay mỗi ngày gã đều cưỡi ngựa qua lại, thời gian ở một mình quá nhiều, Triệu Tiến đề nghị gã ở cùng với Tôn Đại Lôi, dù sao thì cha mẹ của Tôn Đại Lôi cũng không ở Từ Châu.
Tất cả mọi người đều cảm thấy kì lạ, trong lòng nghĩ sự uy hiếp lớn nhất là Vân Sơn tự đã được giảng hòa, tại sao Triệu đại ca ngược lại càng bắt mọi người cẩn thận hơn nữa.
Nhưng bao nhiêu năm nay, đám bạn đều quen với sự phán đoán chính xác của Triệu Tiến, mặc dù không hiểu, nhưng cũng biết cần phải nghe theo và tuân thủ, dù sao thì cũng không sai.
Lúc trở về đến nơi để hàng, nhìn thấy bọn gia đinh dưới sự dẫn dắt của Lỗ Đại và Lý Ngũ, đang ở đó không ngừng huấn luyện bát nháo, đội ngũ đã loạn không thành cái bộ dạng nào. Lỗ Đại và Lỹ Ngũ mồ hôi đầy đầu, lại không biết làm thế nào, gia đinh trong đội ngũ thì có không ít người đang cười hi hi ha ha.
Không biết ai nhìn thấy Triệu Tiến đến, nhắc nhở lẫn nhau, bọn gia đinh lập tức trở nên nghiêm túc, đội ngũ cũng có chút gọi là đúng bộ dạng.
- Tiểu Dũng, ngươi và Thạch Đầu đi huấn luyện bọn họ, không nghe lời liền đánh thật mạnh cho ta.
Triệu Tiến sắp xếp cho hai người có đó quan sát. Thạch Mãn Cường và Lưu Dũng liền vâng lời, có chút hưng phấn mà chạy tới.
Sở dĩ không tự mình đi lên, là vì Triệu Tiến nhìn thấy có ba người ở trước cửa hàng. Hai người ăn mặc trang phục tùy tùng, người ở giữa có vẻ lại là một nhân vật xuất thân cao quý nào đó.
Bên cạnh ba người này đặt hai gánh lễ vật, nhân vật phú quý kia sau khi nhìn Triệu Tiến, vẻ mặt tươi cười, bước nhanh tới.
Triệu Tiến nhìn đám bạn bên cạnh, mỗi người đều lắc đầu, không ai quen biết người này.
- Tại hạ là Vương Kỷ Trung, là chưởng quầy của Ngọc Liễu Cư, hôm nay đặc biệt đến chúc mừng Triệu công tử khai trương cửa hàng.
Người này khom người hành lễ ở phía xa xa, hành lễ đầy đủ.
Tất cả mọi người đều chưa từng nghe qua tên tuổi của tên Vương Kỷ Trung này, tuy nhiên, mọi người đều biết đến Ngọc Liễu Cư, đây chính là nơi chốn phong nguyệt nam nữ nổi tiếng nhất trong thành Từ Châu.
Từ Châu khó khăn, nhưng Tri Châu nha môn, không ít quan to quan nhỏ trong Hộ bộ phân ti, sĩ tử phú hào trong và ngoài thành người nào cũng phải đến nơi ngâm gió ngợi trăng, cho nên thanh lâu ở trong thành Từ Châu cũng có mấy gian học đòi văn vẻ, Ngọc Liễu Cư này chính là lầu to nhất.
/214
|